Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Công chúa nhỏ và đội quân chó hoang

Hai bên cửa sổ mở toang cùng hành lang dài ở giữa hình thành nên một luồng gió mạnh.

Mễ Lai vừa tỉnh ngủ. Trong đầu cô ngay lập tức hiện ra một câu slogan quảng cáo hợp cảnh: "Lạnh thấu tâm, lòng bay bổng."

Mễ Lai quấn mình trong chiếc chăn nhỏ, cầm một quyển sách sinh học mà cô đọc mãi không hiểu đi qua đi lại trước cửa phòng Lộ Hoạ Nùng.

Đi qua đi lại suốt từ ba giờ rưỡi đến năm giờ rưỡi, các phòng lục tục có người ra ngoài.

Mễ Lai ho khan, lấy sách kê dưới người, dựa vào cạnh cửa phòng Lộ Hoạ Nùng chợp mắt. Người đi qua dù quen hay không cũng đều nhìn Mễ Lai một cái. Cô cảm nhận được xung quanh có người di chuyển, nhưng vẫn buồn ngủ không mở nổi mắt.

Cánh cửa bên cạnh bị đẩy ra. Vài phút sau, Mễ Lai bị một đôi tay ấm áp kéo vào phòng.

Người đó sờ trán Mễ Lai, rồi lại sờ lòng bàn tay cô, giống như cảnh mẹ hiền con thảo mà Mễ Lai nhìn thấy qua ô kính khi còn nhỏ.

Mễ Lai không mở nổi mí mắt. Có lẽ cơ thể đã chống đỡ suốt hơn mười năm muốn thừa dịp này nghỉ ngơi.

Lại một lần nữa bị bao quanh bởi hương thơm quen thuộc. Người đó cẩn thận đặt đầu cô lên bàn. Điểm tựa không phải là mặt bàn cứng như tưởng tượng, mà là gối đầu thơm tho mềm mại. Dựa vào gối, ngay cả dây thần kinh cũng buồn ngủ. Còn lại, Mễ Lai không hay biết gì nữa.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Mễ Lai vẫn nghĩ: mình thật là vô dụng, đã bảo phải trông chừng Lộ Hoạ Nùng, lại gây thêm phiền phức cho người khác.

Tằng Hiểu Vũ kéo ghế của mình cho Lộ Hoạ Nùng ngồi, còn chỉ vào Mễ Lai đang nằm trên bàn, nhỏ giọng hỏi: "Lại sao nữa vậy? Hai người các cậu không ngừng làm người khác lo lắng."

Lộ Hoạ Nùng dựa vào bàn mình, nghe vậy, cúi đầu lấy chiếc Nokia từ túi áo Mễ Lai ra, chỉ cần nửa phút đoán mật khẩu đã mở được màn hình.

Hình nền là ảnh chụp một đàn chó hoang. Theo như ấn tượng của Lộ Hoạ Nùng, chúng luôn đi theo một cô bé mập mạp nhìn không mấy sạch sẽ. Cô bé dẫn đoàn quân chó hoang đi nhặt chai nước và giấy loại trên phố, bán lấy tiền mua bánh bao lớn mới ra lò và xúc xích để chia cho chúng ăn.

Tằng Hiểu Vũ ngạc nhiên nhìn Lộ Hoạ Nùng dễ dàng mở được điện thoại của Mễ Lai, lập tức vươn tay che màn hình, nhỏ giọng nhắc nhở: "Riêng tư, riêng tư."

Lộ Hoạ Nùng cắn môi thoáng nhìn gáy Mễ Lai, nhưng vẫn đẩy tay Tằng Hiểu Vũ ra, click mở hộp tin nhắn.

Từ trên kéo xuống dưới, toàn bộ giao diện tin nhắn ngoài tổng đài 10086 ra chỉ có khung thoại của Chu Châu và Du Ninh. Quả thật là một người sạch sẽ.

Lộ Hoạ Nùng không chớp mắt mà nhấn vào khung thoại của Du Ninh, mặt không chút cảm xúc nhìn thoáng qua cuộc trò chuyện gần nhất của hai người, rốt cuộc không có hứng thú xem tiếp, lại khóa màn hình.

Cô kéo ghế mà Tằng Hiểu Vũ đưa cho mình, ngồi bên cạnh Mễ Lai. Chỉ ngồi mà không làm gì.

Đến gần giờ vào lớp, Lộ Hoạ Nùng cúi đầu để lại cho Mễ Lai một mảnh giấy: 【Tớ đi học, lát nữa sẽ xin nghỉ hộ cậu. Cậu tỉnh dậy thì tự lên giường nằm, tớ không bế cậu lên được】ký tên một chữ "Nùng" như rồng bay phượng múa.

Khi còn nhỏ, Lộ Hoạ Nùng thường cố tình dọa Mễ Lai, nói rằng mình là công chúa của một vương quốc rất xa xôi, nơi bị một tên quốc sư xấu xa chiếm đóng, khiến gia đình họ phải mai danh ẩn tích lẩn trốn đến đây. Cô còn nói chữ ký của mình sau này sẽ rất có giá trị, khi Mễ Lai lớn lên chỉ cần bán chữ ký của mình sẽ kiếm được nhiều tiền.

Mễ Lai lúc đó ngốc nghếch, tin bất cứ điều gì. Bé con còn ngây thơ cầu xin Lộ Hoạ Nùng cho mình một chữ ký, để dành bán lấy tiền mua cho bà nội một căn nhà lớn.

Lúc đó, Lộ Hoạ Nùng đã ký như vậy. Duy độc một chữ lớn không có phong cách.

Khi Mễ Lai tỉnh dậy lần nữa, cô hoàn toàn không nhìn thấy mảnh giấy đó. Bởi vì Lộ Hoạ Nùng không yên tâm về Mễ Lai, nên tiết thể dục giữa giờ đã lén quay lại, còn mang cho cô bữa sáng từ nhà ăn.

Mễ Lai ngẩng đầu lên, thấy Lộ Hoạ Nùng đang chăm chú nhìn chiếc chăn nhỏ trên đầu mình.

Thấy Mễ Lai đã tỉnh, Lộ Hoạ Nùng sờ trán cô, tay run run bên mép chiếc chăn cũ, hỏi: "Là hoạ tiết Powerpuff Girls phải không?"

Mễ Lai ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng rồi. Ba người, không thiếu ai."

Lộ Hoạ Nùng cười ném chiếc chăn lên giường mình, rồi chỉ vào chiếc chăn lông mà Mễ Lai đang quấn: "Hai ta đổi đi. Hồi nhỏ tớ thích nhất phim này, cậu còn nhớ đúng không?"

Mễ Lai quấn chặt chiếc chăn lông, vuốt ngón tay lên những sợi lông dày mịn gật đầu: "Nếu cậu thích thì tớ tặng cậu, dù sao... " dù sao hồi đó cũng vì cậu thích mà tớ mới mua. Chăn lậu không chất lượng, màu sắc trên người các cô bé đáng yêu in hơi lệch.

Lộ Hoạ Nùng trêu chọc Mễ Lai: "Dù sao cái gì? Cậu đã hứa với tớ, phải nghe lời tớ."

Mễ Lai ho khan một tiếng, ngượng ngùng mím môi, nói ngắn gọn: "Đổi đi."

Ngoài cửa sổ vang lên bài hát "Chim ưng con cất cánh" quen thuộc. Sau khi chim cất cánh, có người dẫn mọi người nhảy theo bài thể dục mới được giới thiệu cho trường, tên là "Lan Hoa Thảo".

Lộ Hoạ Nùng ngồi cạnh Mễ Lai, ngón tay nhanh nhẹn mở nắp bát cháo tỏa hương bốn phía, rồi cẩn thận dùng thìa nhựa màu vàng múc từng thìa cháo nóng, quay đầu tự tay đút cho Mễ Lai.

Ngoài thìa nhựa, còn có hương thơm của thiếu nữ. Mễ Lai dù đã quen với mùi này nhưng vẫn sinh ra cảm giác kháng cự.

Mễ Lai cảm thấy việc mình "thích" Lộ Hoạ Nùng là một loại phản bội.

Ngoài phản bội tình bạn thời niên thiếu, còn phản bội cả những điều không thể kể hết, những điều từng quan trọng như trời đất, chẳng hạn như cái gọi là "thề non hẹn biển" dài trăm năm.

Lộ Hoạ Nùng phải chịu cảm giác không vui, rốt cuộc ném thìa nhựa trong tay vào bát cháo, rồi đẩy bát cháo lại cho Mễ Lai.

"Vậy cậu tự ăn đi."

Mễ Lai vừa nhặt thìa lên, giọng điệu lạnh lùng của Lộ Hoạ Nùng bên cạnh lại từ từ vang lên: "Hay là chỉ khi ăn sáng cùng chị Du Ninh cậu mới nuốt trôi?"

Thìa lại bị ném một cách đáng thương vào bát cháo nóng hổi.

Mễ Lai cúi đầu, xoa xoa chăn trên người, lắc đầu với Lộ Hoạ Nùng: "Không phải."

Không phải gì, cô không nói chi tiết, Lộ Hoạ Nùng hẳn có thể hiểu.

Những ngón tay trắng như sứ nhịp nhàng gõ lên mặt bàn. Khi tiếng ca "Lan Hoa Thảo" kết thúc, Lộ Hoạ Nùng đứng dậy, chỉ vào bát cháo nói: "Giờ này thức ăn ở nhà ăn đều đã nguội. Tớ phải cực kỳ năn nỉ dì dùng lò vi sóng hâm nóng giúp."

Ngầm muốn được khen.

Mễ Lai cho dù ngốc cũng hiểu câu này. Cô đứng dậy theo, gật đầu với Lộ Hoạ Nùng: "Tớ biết, cảm ơn cậu."

Lộ Hoạ Nùng rốt cuộc cáu kỉnh. Cô cầm nắp nhựa trên bàn đậy bát cháo lại, tay bưng bát mà không hề để ý cháo nóng đã chảy xuống làm bỏng ngón tay mình.

Cô đỏ mắt nói: "Không lời nào làm tổn thương tớ được. Sau này chuyện của tớ cậu đừng quan tâm". Cảm ơn, cảm ơn cái đầu quỷ to nhà cậu.

Mễ Lai nghiêng đầu, lấy điện thoại Nokia trong túi ra, vừa định mở khóa thì bị giật lấy. Lộ Hoạ Nùng nhanh nhẹn mở màn hình, vào danh bạ, tự tay xóa liên hệ của mình.

Rồi lại ném trả điện thoại cho Mễ Lai: "Tớ có xem tin nhắn của cậu. Xin lỗi. Ai bảo mật khẩu của cậu đơn giản thế, bốn số một."

Hồi nhỏ, Lộ Hoạ Nùng từng tặng Mễ Lai một cuốn sổ có mật khẩu vốn rất thịnh hành giữa các học sinh tiểu học lúc đó. Mễ Lai không hiểu hướng dẫn đổi mật khẩu phức tạp, nên đã cầu xin Lộ Hoạ Nùng cài đặt thành bốn số một.

Lộ Hoạ Nùng, với vẻ ngoài đáng yêu và ngoan ngoãn, giơ cái tay nhỏ dạy Mễ Lai: "Cậu có thể viết bí mật của mình vào trong cuốn sổ, mật khẩu thì đừng nói cho ai mới đúng."

Mễ Lai chỉ cười ngây ngô: "Tớ có bí mật gì đâu? Cậu cứ xem đồ của tớ tùy ý". Nói xong, Mễ Lai thoải mái chỉ vào khóa mật khẩu, thúc giục Lộ Hoạ Nùng nhanh chóng giúp mình cài đặt cái mật khẩu ngốc nghếch đó.

Giao diện mật khẩu lại sáng lên lần nữa. Mễ Lai ngồi lại, ngẩng đầu nhìn Lộ Hoạ Nùng đang lần đầu tiên nổi giận với cô, nhẹ nhàng giải thích: "Tớ chưa từng nói với cậu, lấy mật khẩu bốn số một cho cuốn sổ không phải vì dễ nhớ, mà vì đó là ngày sinh của cậu. Mùng 1 tháng 1, khởi đầu năm mới."

Lý do dùng bốn số một làm mật khẩu cuốn sổ là vậy, còn mật khẩu điện thoại thì sao? Có phải vì đã quen với mật khẩu đó, hay chỉ đơn thuần là vì thấy dễ nhớ?

Không khí trong phòng như ngừng lại, âm thanh bên ngoài cũng dần lắng xuống.

Sau khoảng một phút, Lộ Hoạ Nùng thu lại những chiếc gai nhím mới xù lên, đặt bát cháo trở lại bàn.

Mễ Lai nắm lấy ngón tay bị bỏng đỏ của đối phương, cúi đầu nhẹ nhàng thổi, hỏi: "Đau lắm hả?", trong mắt tràn đầy lo lắng, có thể gọi là quan tâm.

Cảm giác dồn nén u uất đọng lại trong lòng Lộ Hoạ Nùng, lý trí vừa quay lại, thậm chí cảm giác đau cũng trở nên nhạy cảm.

Lộ Hoạ Nùng co lại ngón tay bị bỏng, nghe thấy tiếng chuông báo vào lớp.

Mễ Lai hỏi: "Cậu không về lớp sao? Hay chúng ta đi phòng y tế, vẫn phải để bác sĩ khám mới yên tâm được."

"Về". Lộ Hoạ Nùng mạnh mẽ rút ngón tay lại, quay đầu rời đi.

Chủ nhân đã đi, Mễ Lai cũng không muốn ở lại phòng của người khác. Cô gập lại chiếc chăn trên người cho ngay ngắn, khéo léo để lại trên ghế của Lộ Hoạ Nùng.

Cô đã thuộc lòng số điện thoại của Lộ Hoạ Nùng ngay sau khi xin được số, nhưng vẫn muốn tìm cơ hội lưu lại số vào danh bạ.

Sau khi vứt rác xong, Mễ Lai lại leo lên giường mình, cuối cùng không chống nổi cơn buồn ngủ, lơ mơ lại ngủ tiếp.

Khi cô tỉnh dậy, những tin đồn trong trường đã đổi chiều.

Lộ Hoạ Nùng dùng tài khoản cá nhân đăng lên diễn đàn Tieba của trường một đoạn ghi âm đã được cắt ghép về nội dung nói chuyện trong văn phòng hôm đó, kèm theo một bức ảnh chụp thông báo do giáo viên phụ trách hội học sinh tự tay viết và ký tên, đồng ý cho Mạc Thượng thôi chức trưởng ban ngoại giao.

Đoạn ghi âm không nói gì về vấn đề tác phong của Mạc Thượng, chỉ mơ hồ cắt ghép những bất đồng trong hội học sinh.

Khi có người tốt bụng chỉ ra rằng đoạn ghi âm này đã được cắt ghép, thì lại có một nhóm "người theo đuổi sự thật" lật tẩy vụ bê bối Mạc Thượng lấy cắp tiền tài trợ.

Những "kẻ liên kết lại để bắt nạt người khác" nháy mắt trở thành người thiện lương, nạn nhân của bạo lực ngôn từ học đường; còn "nạn nhân", "người bị hại bị tước bỏ chức vụ trong hội học sinh" lại biến thành kẻ ác tâm cố ý hãm hại.

Đó đều là những học sinh cấp ba vừa rời bàn tay che chở của phụ huynh, lần đầu tiên đối mặt với sự phức tạp của lòng người và sự xấu xa trong nhân tính.

Thứ bị đảo ngược không chỉ là phương hướng đồn đãi mà còn là tâm thái của người xem, từ lòng hiếu kỳ đến những suy ngẫm phía sau.

Những học sinh cấp ba như tờ giấy trắng đã bị dạy cho một bài học sâu sắc.

Nhậm Nghiêu đứng ở góc tối của hành lang, chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi vẫn sạch sẽ ngay ngắn trên người.

Cậu ta cân nhắc câu từ, cẩn thận mở lời: "Nếu em đã sớm có bằng chứng, sao lại để mặc những lời đồn tệ hại kia lan truyền trong trường suốt hai ngày vậy?"

Lộ Hoạ Nùng đứng dưới ánh mặt trời đối diện Nhậm Nghiêu, nhàn nhã trả lời: "Nếu người ta không xem đủ những chuyện gièm pha, sao buộc được họ dành tâm sức đi tìm 'sự thật'? Chỉ cần số đông đứng trên đỉnh cao đạo đức, ai còn quan tâm đến những người thiểu số đang vật lộn dưới đáy?"

Một cơn gió lùa từ trên cao xuống. Nhậm Nghiêu rùng mình. Cậu ta bước lên một bước, đứng song song với Lộ Hoạ Nùng dưới ánh mặt trời.

"Thời tiết ở thành phố H này nói lạnh là lạnh ngay. Sau này lên đại học, anh muốn vào Nam. Ở cái chỗ quái quỷ này thật khó chịu."

Lộ Hoạ Nùng vừa lúc đổi vị trí với cậu ta. Cô ẩn mình trong góc không có ánh mặt trời, bày tỏ quan điểm: "Đã là nhà, dù người có đi đâu thì gốc rễ vẫn còn đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro