Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56: (H) Hoàn- Chí ít ở cùng một chỗ...

Chương 56: Chí ít ở cùng một chỗ...

Xuyên thấu qua cửa cabin, nhìn hướng mây mù như khói thuốc của không trung, trong lòng Ngu Mạc Tình hiện lên một tia cảm khái khó nén, nửa năm trước ở trên phi cơ về nước, tựa hồ cũng là cảnh sắc đồng dạng, chỉ là một khắc đó tâm tình lại hoàn toàn khác lúc này. Trong con ngươi lành lạnh lóe qua tia nhu hòa, nhưng cũng mang theo một chút mê man không muốn người biết, lần này cô theo trái tim của chính mình lựa chọn con đường muốn đi, thì không biết kết quả lại sẽ là dáng dấp nào

"Ngươi yên tâm, lời ta nói ra sẽ giữ vũng lời hứa. Trừ phi ta chết, nếu không Ngu Phi Túc cả đời này chắc chắn ăn no mặc ấm" Lạc Lặc từ sau khi lên máy bay liền nhìn Ngu Mạc Tình luôn từ từ thất thần, còn tưởng rằng đối phương còn đang lo lắng anh trai "Vô dụng" kia của nàng, sau khi tâm tư hơi xoay chuyển mím môi bất mãn an ủi, "Đến lúc đó, ta sẽ để người đem tài liệu sinh hoạt của hắn mỗi nửa năm chỉnh lý cho ngươi"

Đảo mắt nhìn người ở bên người một mặt có chút khó chịu, trong lòng Ngu Mạc Tình xẹt qua bất đắc dĩ, tiếp đó một tay xoa khuôn mặt chưa mang mặt nạ của Lạc Lặc, than nhẹ: "Ta không có đang nghĩ chuyện của hắn, chỉ là đang nghĩ, lần này sau khi trở về cùng ngươi nên làm sao mà thôi"

Phải làm sao? Cái gì phải làm sao? Còn có thể làm sao? Lạc Lặc nhất thời không thể nào hiểu được lý do Ngu Mạc Tình nghĩ như vậy, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay đang vuốt trên mặt mình: "Ngươi là mẫu thân ta, sau khi trở lại Italy, trên danh phận chính là chủ mẫu đương gia duy nhất của gia tộc Cách Lỗ Lặc ta đáp ứng ngươi, ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì ngươi muốn làm... Nhưng mà chuyện quan trọng báo trước với ta mới được" Lời nói ngừng chốc lát, Lạc Lặc liếc nhìn Ngu Mạc Tình sau đó nói bổ sung

"Được! Sau khi trở lại Cách Lỗ Lặc, ta chỉ làm mẫu thân của tiểu Lạc" Giữa hai lông mày nhiễm phải ý cười, Ngu Mạc Tình cũng không quản sức mạnh trên tay đột nhiên gia tăng, trong nháy mắt đưa ánh mắt tiếp tục ném đến trên sắc trời ngoài cửa sổ

Nhìn lên bộ dạng Ngu Mạc Tình trong nháy mắt bình yên tự đắc, Lạc Lặc đột nhiên cảm thấy bực mình, nhưng sau đó như là nghĩ đến cái gì đó, khóe môi vung lên độ cong không biết...

Ngu Mạc Tình bưng lấy bánh pudding mới vừa làm xong đi đến bên cạnh bàn ăn, chỉ chốc lát sau liền thấy ba đứa nhỏ từ ngoài cửa lớn đi vào, mà ánh mắt cũng đương nhiên rơi vào toàn thân trên dưới ba đứa trẻ không một nơi sạch sẽ ba kia, sau đó nhẹ giọng cười yếu ớt: "Huấn luyện của hôm nay đều kết thúc rồi chứ! Đi rửa tay, đến ăn chút tráng miệng! Vừa làm xong"

"Cảm tạ chủ mẫu" Lạc Lặc trăm miệng một lời khiến Ngu Mạc Tình hơi hiện ra sững sờ, chỉ là sau một khắc tràn ra miệng cười, nhưng mà khi nhìn thấy Lạc Lặc bước đến, khuôn mặt chớp mắt lành lạnh xuống

"Mẫu thân thực sự là thật hăng hái, thậm chí có tinh thần làm bánh pudding" Nhìn năm phần tráng miệng đặt trên bàn, Lạc Lặc liền cầm lấy một cái trong đó, chậm rãi nhâm nhi thưởng thức, "Mùi vị quả nhiên tốt hơn rất nhiều, xem ra tay nghề của mẫu thân lại tiến bộ không nhỏ" Chẳng biết vì sao, tán dương trong lời nói càng ẩn chứa một chút ý tứ riêng

"Tráng miệng của chủ mẫu quả nhiên là càng làm ngon" Y Đa Cách Lỗ Lặc giương lên miệng cười ngây thơ vừa ăn vừa nhìn phía Ngu Mạc Tình, chỉ là khi nhìn thấy con ngươi đột nhiên âm trầm của Lạc Lặc liền ngậm miệng không nói, chỉ là tăng nhanh tốc độ thìa qua lại trong tay

Mà đồng dạng Y Đặc Cách Lỗ Lặc cùng Y Éc Cách Lỗ Lặc nhanh chóng ăn tráng miệng thì lại tán thành gật gật đầu, chỉ là lại không nói ra lời, sau khi ba người bọn họ từ cô nhi viện được Lạc Lặc mang về, liền luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, đặc biệt chủ mẫu đột nhiên biến mất khoảng thời gian kia, cho dù đối mặt là huấn luyện nặng như núi, bọn họ cũng không dám nhiều hơn nửa chữ, nhưng tương tự, sau khi chủ mẫu xuất hiện lần nữa, cuộc sống của bọn họ lại rõ ràng so với khoảng thời gian âm trầm trước đó chuyển biến tốt không ít, thậm chí có thể nói phải tốt đẹp lên, chí ít trên đỉnh đầu sẽ không có thêm áp lực vờn quanh nữa, huống chi, cả tráng miệng cũng có. Nhưng mà, có một điểm khiến bọn họ không hiểu là, huấn luyện của bọn họ hình như lại tăng lên không ít

"Bắt đầu từ ngày mai, các ngươi phải định kỳ đi hoang đảo tiếp thu huấn luyện dã ngoại sinh tồn, mỗi lần thời hạn một tháng. Sau một tiếng thì xuất phát" Lạnh lùng phát ra mệnh lệnh, Lạc Lặc đối với vẻ mặt kinh ngạc của ba đứa trẻ căn bản làm như không thấy, tiện tay cầm lấy một phần bánh pudding khác chưa động tới, "Ăn xong rồi còn không mau đi chuẩn bị, chẳng lẽ còn muốn ta tìm người giúp các ngươi chuẩn bị hành lý?"

Lời nói vừa ra, ba người liền như gặp quỷ nhanh chóng ăn xong bánh pudding trong chén, sau đó thật nhanh thoát đi, trong nháy mắt, toàn bộ phòng ăn chỉ còn dư lại hai người Lạc Lặc cùng Ngu Mạc Tình

"Tuy mẫu thân làm bánh pudding ăn thật ngon" Đem một miếng điểm tâm cuối cùng đưa vào trong miệng, Lạc Lặc đến bên người Ngu Mạc Tình, cúi xuống bên tai nói nhỏ, "Nhưng mà, ta cho rằng có một loại bánh pudding có thể so với mẫu thân làm càng ăn ngon"

Thân thể không tự chủ được lui về phía sau cách một bước, Ngu Mạc Tình nhìn cũng không nhìn Lạc Lặc một chút, liền ra tay thu lại chén tráng miệng ăn trống không trên bàn: "Tiểu Lạc không phải còn có rất nhiều chuyện muốn làm, ta thì không làm phiền ngươi"

Buồn cười nhìn Ngu Mạc Tình giờ khắc này vẻ mặt hờ hững, nhưng ở trong lối nói chuyện của đối phương lại vẫn là phát giác một chút hoảng loạn, nhưng mà nàng cũng không có ý định vạch trần, chỉ là tâm tình không tồi đi đến phía thư phòng

"Ngươi tâm tình rất tốt" Kha Trảm Tâm ngẩng đầu nhìn người đang đi vào thư phòng, trong thần sắc lộ ra tia bất mãn, "Những văn kiện kia tự ngươi chậm rãi xử lý đi." Bỏ xuống bút trong tay, đứng dậy sượt qua người Lạc Lặc, "Ngươi đã ở nơi này đều Trần ai lạc định* rồi, vậy ta cùng Thu cũng có thể rời khỏi rồi, ngươi yên tâm, qua một thời gian ngắn chúng ta tự nhiên sẽ lại trở về khám lại cho ngươi"

(*) Trần ai lạc định: Chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả

"Kha, cám ơn ngươi!" Trên mặt lộ ra tia miệng cười chân thành, Lạc Lặc chân thành cảm tạ bạn bè bồi bạn một đường với nàng, "Ngươi cũng nhất định phải hạnh phúc!"

"Sẽ!" Tiếng đáp lại tuy nhẹ nhưng cũng kiên định lạ thường, "Trong ngày chúng ta không có ở đây, ngươi cẩn thận chăm sóc chính mình, đương nhiên còn có mẫu thân của ngươi" Kha Trảm Tâm nói xong câu cuối cùng, trong mắt lại hiện lên tia trêu chọc ý vị sâu xa, ngay sau đó cả người liền biến mất ở bên trong tầm nhìn của Lạc Lặc

Đi đến bên bàn sách, trên bàn là báo chí của ngày đó, mà phía trên thình lình in "Danh môn vọng tộc Italy: Cách Lỗ Lặc lại vén lên tai họa sóng gió gia tộc", mà tiêu đề nhỏ thì lại in An Đặc Cách Lỗ Lặc, An Tư Cách Lỗ Lặc trong vòng một tháng khác biệt nổ chết trong nhà mình, sau đó chính là một phần tin tức phong phú tràn ngập tính suy đoán

Quả nhiên như Kha Trảm Tâm nói như vậy, đều Trần ai lạc định rồi! Còn về vị tổ phụ đại nhân kia của nàng, nếu lại có thêm bất trắc nữa, sợ toàn bộ gia tộc Cách Lỗ Lặc lại muốn rơi vào một tai họa khác. Cho nên, ở trước khi nàng "Rời khỏi", cứ như vậy đi!

Ở gian phòng đen kịt như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, một tia tiếng thở dốc đủ thấp lặng yên tràn ra, mà cẩn thận nghe, không khó biện giải ra hơi thở dồn dập cố ý bị đè nén lại dồn dập, ở hết đợt này đến đợt khác càng nạm đầy cảm giác nóng rực

Ngu Mạc Tình ngước đầu, mặc cho sợi tóc bên vai trái rối tung chồng chất, mà cổ phải trần trụi thì bị người nào đó phía sau đang gắt gao ôm lấy mình tùy ý khinh bạc, mà váy ngủ trước khi lên giường cũng sớm bởi vì người nào đó mạnh mẽ lôi kéo mà trở thành một đống vải rách bị vứt bỏ ở một bên giường, mà toàn thân trên dưới trong quần lót cận thân duy nhất cũng bị một bàn tay sói không chút lưu tình xâm chiếm

Thở gấp tê dại cho dù là bị cố ý đè nén vẫn là đứt quãng truyền vào trong tai người đang cố gắng "cày cấy", khi tay trái leo lên mềm mại mê luyến không ngớt, hai người đồng thời phát ra thở dài: "Mẫu thân, yêu thích tiểu Lạc làm như vậy sao?"

Lời nói mê hoặc lại cấm kỵ khiến Ngu Mạc Tình muốn đi ngăn cản phản ứng theo bản năng sinh ra trên thân thể, nhưng bởi vì câu "Mẫu thân" kia của Lạc Lặc mà sinh ra phản ứng sinh lý mãnh liệt hơn, hai tay muốn gỡ bỏ bàn tay ở bên trong trong quần không ngừng giở trò kia, nhưng vẫn là chậm một bước, chỉ cảm thấy một luồng nước ấm từ bụng thẳng tắp tuôn xuống dưới

"Đến rồi?" Lời hỏi khàn khàn ở bên tai Ngu Mạc Tình vang lên, mà đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về cánh hoa ướt át đang run rẩy không ngớt kia, "Mẫu thân thực sự là càng ngày càng nhạy cảm. Nhưng mà, ta yêu thích!"

"Đừng... Nói...." Khi cảm giác cái tay dưới thân kia lại bắt đầu không an phận lên, Ngu Mạc Tình thật sự rất muốn xa xa chạy khỏi nơi này, nhưng mà người phía sau căn bản sẽ không cho cô cơ hội này, mà chỉ cần sau khi vừa nghĩ tới mỗi một đêm của chỗ này, đều bị Lạc Lặc không chừng mực như vậy bắt nạt, trong lòng thì thăng lên tia phẫn hận

"Ta càng muốn nói. Ban ngày đều nghe lời ngươi rồi, cũng không ôm ngươi lại không thể hôn ngươi, ban đêm ta muốn bồi thường lại" Môi lưỡi lưu luyến cuốn lên vành tai gần trong gang tấc của Ngu Mạc Tình, tay trái phủ lên một đóa mai hồng đột nhiên dùng sức nâng đỡ, mà tay phải vốn đang nhẹ nhàng vỗ về càng như là bất mãn bị không gian thu hẹp ràng buộc, xé rách ra cái quần lót nhỏ không tính khiêu gợi, "Cho dù mẫu thân ăn mặc quê mùa như thế nào nữa, cũng không có cách nào tiêu trừ dục vọng ta muốn chiếm hữu ngươi, chi bằng đổi về lúc đầu, hôm nay ta là mới vừa để người đưa tới một ít sản phẩm mới của quý, ngày mai thì thử xem, có được hay không?"

Đối mặt hai tay trên người đang làm loạn cùng ngôn ngữ lừa bịp để Ngu Mạc Tình vốn là mặt đỏ thắm càng thêm đỏ tươi lên, vốn định lấy những y vật kia để tiêu giảm nhớ nhung của Lạc Lặc đối với mình, nhưng ai biết, lại là không hề có một chút tác dụng, trái lại để đứa bé kia càng làm trầm trọng lên thêm

Cúi đầu chậm rãi liếm chỗ nước mềm mại còn chưa khô, bờ môi thì là có ý thức từ rìa ngoài cánh hoa đẫy đà từ từ hướng vào phía trong dời đi, mà dán vào nơi mềm mại dẫn dắt đến tiếng nước và Ngu Mạc Tình phát ra tiếng nghẹn ngào để người vùi đầu thưởng thức mỹ thực càng hưng phấn: "Quả nhiên, bánh pudding nơi này của mẫu thân là so với buổi chiều làm càng ăn ngon hơn" Đầu lưỡi không ngừng ma sát đỉnh núi cứng rắn bất ngờ xuất hiện, có lúc thậm chí ác ý nhẹ nhàng gặm cắn, sau đó càng là lớn nhỏ không bỏ sót đảo qua mỗi một tầng thịt mềm

"Tiểu... Lạc..., đủ rồi..." Tuy đã không chỉ một lần bị đối xử như thế, nhưng mỗi một lần vẫn là để Ngu Mạc Tình xấu hổ khóc ra tiếng, cô không hiểu, tại sao Lạc Lặc mỗi lần đều đối với cái loại địa phương đó sẽ có tình cảm như vậy, hơn nữa ngay cả địa phương trước sau hai cái xếp hàng vật ô uế cũng không buông tha, "Xin ngươi... Không muốn....Đừng...Ở... Loại địa...phương kia..." Lắc đầu chỉ muốn thoát khỏi người dưới thân không ngừng đòi lấy, nhưng một mực không như mong muốn, Lạc Lặc trái lại càng chặt chẽ càn quét mỗi một nơi, khi cảm giác đầu lưỡi của đối phương ở trước hang chậm rãi đảo quanh, một luồng khoái ý phút chốc xông lên đầu, sau đó trong cơ thể bị một vật thể ướt mềm lại dẻo dai ra sức xâm chiếm

Một tiếng thét vang dội nhất thời tràn ngập toàn bộ gian phòng yên tĩnh, mà thân thể vốn là chưa lắng lại lại bị cố ý đối xử như vậy, càng là run rẩy không ngớt, trong nháy mắt liền đạt đến đỉnh sung sướng, Ngu Mạc Tình cũng không cách đi ngăn cản người còn đang dưới thân "làm loạn" nữa

Uống cạn nước mùi ngọt ngào, Lạc Lặc cuối cùng hài lòng ôm người toàn thân vô lực, sau đó ở cái trán đối phương hạ xuống nụ hôn nhẹ: "Sau này, không cho phép mẫu thân vì người khác làm đồ ăn nữa" Nàng muốn để chính mình rộng lượng chút, nhưng mà một lần lại một lần, nàng phát hiện mình rộng lượng đến càng lâu, liền càng không cách nào khắc chế lòng ganh tỵ của chính mình, nàng căn bản không muốn để bất cứ người nào ngoại trừ mình ra thưởng thức bất kỳ đồ ăn nào Ngu Mạc Tình đích thân làm

"Ân hừ..." Mỏi mệt không muốn đáp lại bất cứ vấn đề gì, Ngu Mạc Tình thoáng di chuyển thân thể, ở trong lồng ngực Lạc Lặc tìm vị trí thoải mái, dán vào vết phỏng phân bố đều của trước ngực đối phương nhanh chóng ngủ đi

Con ngươi màu xám ở bên trong một mảng đen kịt thấm ra tia màu sắc mềm mại, sau đó khi cảm giác hơi thở trước ngực dần dần bình ổn, vung lên khóe môi, an tâm ôm lấy Ngu Mạc Tình cùng nhau ngủ đi

Âm nhạc êm dịu tựa hồ sau khi ngủ say rất lâu từ từ vang vọng cả phòng, cũng như ý đánh thức Lạc Lặc cùng Ngu Mạc Tình đang ngủ say

Mệt mỏi chớp hai mắt, khi nơi trong tầm mắt vẫn hiện ra tối tăm, Ngu Mạc Tình hơi tránh ra cái ôm cầm cố lấy chính mình, di chuyển thân thể mở ra đèn giường, sau đó dựa ở đầu giường bình ổn cảm giác buồn ngủ bởi vì tỉnh táo mà mang đến, đợi sau khi hoàn toàn tỉnh táo mới kinh ngạc phát hiện bả vai đột nhiên nhiều thêm trọng lượng và hai tay một lần nữa ôm lấy bên hông: "Không cho phép hồ nháo" Nghiêng đầu liếc nhìn người "có ý định bất lương", đẩy ra cái đầu nghiêng ở bả vai chính mình, lành lạnh mở miệng, "Không phải nói muốn đi giám sát huấn luyện dã ngoại của ba đứa trẻ kia, còn không chuyển động thân thể?"

Vẫn chưa bởi vì khước từ của đối phương mà rút lui nửa phần, Lạc Lặc trái lại một lần nữa tới gần, hôn hít lấy bả vai bóng loáng ở bên ngoài của Ngu Mạc Tình: "Đương nhiên phải chuyển động thân thể, nhưng mà ngươi cùng với ta" Nàng không nỡ đem nữ nhân này một mình lưu lại Italy, huống chi, không có Ngu Mạc Tình làm bạn, nàng làm cái gì cũng không thoải mái. Nghĩ đến chỗ này, một tia bất đắc dĩ nổi lên trong lòng, thật sự không biết nữ nhân này đến tột cùng đối với nàng hạ lời nguyền gì? Vậy mà để nàng mỗi giờ mỗi khắc đều bận lòng như vậy

"Được!" Vén chăn lên, cũng không lưu ý thân thể của chính mình cứ như vậy không hề che đậy bày ra trước mắt Lạc Lặc, trực tiếp đi đến phòng vệ sinh, một lát sau vẫn là trần truồng thân thể đi ra, sau đó tự nhiên mở ra tủ quần áo, đảo qua nội y gợi cảm và y vật theo sở thích của chính mình chẳng biết lúc nào lại tăng thêm, thuận lợi lấy ra một ít liền mặc vào, khi quay đầu nhìn thấy người còn đang nằm trong chăn véo lên lông mày, "Còn không mau dậy?"

Lạc Lặc bởi vì một chuỗi hành động nhìn như tầm thường kì thực không tầm thường này của Ngu Mạc Tình chớp mắt làm cho sững sờ không ngớt, tiếp đó quên đi nên phản ứng làm sao, mà khi nhìn vào hai con mắt có chút tức giận của đối phương liền hoàn hồn, nhảy xuống giường liền mở ra tủ quần áo, loạn xạ lấy ra một bộ y phục thì muốn mặc lên người, lại bị bàn tay tinh tế trước mắt ngăn cản

"Đừng luôn mặc màu đen, đổi cái này thử xem" Cầm trong tay áo sơ mi caro xanh sẫm đưa đến trước mắt Lạc Lặc, lấy về áo sơ mi màu đen còn chưa kịp mặc lên người của đối phương, chỉ là trong tầm mắt khi hướng về người một động cũng không động, lông mày mới vừa buông lỏng lần nữa vặn chặt, "Nhanh thay lên, coi chừng bị lạnh"

"Nga!" Giờ khắc này Lạc Lặc như đứa trẻ nghe lời ngoan ngoãn mặc vào áo sơ mi và quần dài Ngu Mạc Tình lần nữa đưa tới, chỉ là sau khi mặc chỉnh tề càng ngày càng bắt đầu nghi hoặc, hai mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm người đang bận trước bận sau

"Làm sao lại ngây ngốc? Nhanh đi rửa mặt" Đứa nhỏ này làm sao sáng sớm thức dậy thì hồn vía lên mây?

"Nga!" Chỉ là vừa định bước chân đi liền đột nhiên thu lại rồi, sau đó trong thần sắc tràn đầy do dự nhìn phía Ngu Mạc Tình, suy nghĩ hồi lâu mới nặn ra một câu, "Ngươi đến cùng làm sao vậy?" Có phải là tức qua đầu rồi? Dù sao nữ nhân này ở thường ngày cũng sẽ không giống hôm nay ở trước mặt nàng không kiêng dè thay quần áo chút nào như vậy... Mặc những đồ lót gợi cảm đủ để khiến nàng điên cuồng kia... Vì nàng chọn y vật phải mặc...

Kinh ngạc nhìn người giờ khắc này chưa mang lên mặt nạ nhưng đỏ cả mặt, Ngu Mạc Tình từ ban đầu không hiểu dần dần sáng tỏ lên, sau đó quay người đóng cửa tủ quần áo, khóe miệng ngậm lấy tia cười nhạt, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng, chỉ là trước khi rời đi vẫn là không nhịn được thôi thúc: "Nhanh đi đánh răng rửa mặt, đợi lát nữa đi phòng khách ăn điểm tâm"

"Nhưng mà..."

Không tiếp tục để ý người nào đó nói thầm ở phía sau, tâm tình Ngu Mạc Tình hiếm thấy trong sáng như giờ phút này, nếu đã từng lần một phản kháng vẫn là trốn không khỏi hoan ái đêm đêm như mộng của Lạc Lặc mang đến, trốn không khỏi lưới tình cấm kỵ bởi vì huyết thống mà đan vào nhau, vậy thì... Không trốn thôi!

Dựa vào bên cửa, Ngu Mạc Tình rủ xuống hai mắt, trong con ngươi càng thấm ra ướt át, đêm qua cô lại nằm mơ, mơ thấy tiểu Lạc và cô cứ như vậy cùng nhau rời khỏi nhân thế, rõ ràng nên là chuyện bi thương, nhưng một mực sinh ra tia thoải mái cùng hạnh phúc, đây chính là kết cục của họ chứ!

Cũng tốt! Chí ít ở cùng một chỗ...

Bắt đầu từ thời khắc đứa trẻ này quyết định tìm cô, duyên phận giữa họ thì chủ định là tàn tạ không thể tả, nhưng tình cảm huyết thống phá vụn này cũng bị đứa nhỏ này trắng trợn không kiêng dè cùng cô phóng túng đánh vỡ

Có lẽ, duyên phận giữa Lạc Lặc và cô vốn là một hồi "Phá duyên*"...

(*) Phá duyên: Phá và phá vụn, duyên là duyên phận

Hết chương 56

Tác giả có lời muốn nói: Toàn văn đến đây xem như là kết thúc! Cảm tạ các bằng hữu luôn đuổi theo văn, có lẽ rất nhiều người sẽ cảm thấy kết văn như vậy sẽ có chút vội vàng, có lẽ lại sẽ có những chuyện không có giao phó rõ ràng, nhưng đây là câu chuyện thuộc về Lạc Lặc cùng Ngu Mạc Tình, liên quan với hai người bọn họ, ta nên giao phó rõ ràng, chưa hề đem kết cục viết đến thời khắc họ cùng nhau rời khỏi, nhưng kết quả cuối cùng mọi người đều là rõ ràng, chí ít ở trong sinh mệnh có hạn sau đó, các nàng sẽ là hạnh phúc. Còn về người khác, chính là một hoặc nhiều câu chuyện khác, để cho mọi người tưởng tượng đi!

Edit: Cuối cùng cũng đã hoàn bộ này rồi, mn chúc mừng đi nào, tung lông tung tóc thôi nào, tiếp theo tui sẽ edit mấy bộ còn lại, ngoài ra mn thấy có bộ mẹ con nào hay mà ngược thì hú tui nga, tui mê mẹ con bà cố luôn kaka, kiếm nát mấy cái web chỉ có mấy bộ hic

Note: WP hôm nay nó điên nữa mn ơi. Tự dưng vào không được từ chrom với Cốc cốc luôn, phải mò một hồi mới ra được nè hic

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro