Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Bị cự tuyệt rồi !

Chương 29: Bị cự tuyệt rồi !

"Bọn họ không đưa ngươi trở về phòng?" Trong nháy mắt đối mặt vấn đề của Lạc Lặc thì đến bên cạnh mình nói ra, Ngu Mạc Tình chỉ là nhợt nhạt nở nụ cười, tiếp đó lắc đầu, "Là bản thân ta chạy ra ngoài" Toàn bộ căn phòng bị tiếng súng vờn quanh, cô như thế nào có thể an tâm nghỉ ngơi? Chỉ là, may là biệt thự này là xây ở xa nội thành, xung quanh lại không có nhà khác, bằng không, vẫn thật sự sẽ chọc ra phiền phức không cần thiết

"Làm ồn đến ngươi rồi?" Tựa hồ không cần suy nghĩ quá nhiều, Lạc Lặc đối với Ngu Mạc Tình vì sao lại vào lúc này xuất hiện trong nháy mắt thì hiểu được, nhưng cũng không làm bất kỳ giải thích nào, đưa tay đỡ đối phương đi đến phòng trong

"Có một chút! Chỉ là, tiểu Lạc cứ như vậy thả người kia, sẽ không vì chính mình rước lấy phiền phức?" Tất cả vừa rồi cô ít nhiều đều nhìn vào trong mắt, phàm là người tinh tường cũng có thể nhìn ra quan hệ giữa hai người kia cũng không đơn giản, nhưng đứa bè bên người này, tại sao dễ dàng như vậy liền đem người thả rồi? Lẽ nào sẽ không sợ người kia quay lại báo thù?

"Cho dù không phải nàng, cũng sẽ là người khác" Trầm mặc chốc lát, Lạc Lặc không quan tâm nhún bả vai, tựa hồ chưa bao giờ đem sát ý của người khác đối với mình để ở trong lòng, mở cửa phòng ra, sắp xếp xong Ngu Mạc Tình, "Bây giờ ngươi cần chính là nghỉ ngơi"

Là...Ý tứ đừng lo chuyện bao đồng sao? Nằm ở trên giường, giả vờ vô tội chớp chớp hai mắt, thời khắc này Ngu Mạc Tình ở trong mắt Lạc Lặc càng có vẻ có tia... Đáng yêu...

Xuất thần mà nhìn nữ nhân dùng chăn mỏng nữa che khuôn mặt, con ngươi màu đen kia vào đúng lúc này lộ ra một cổ mông lung khiến người ta mê muội, không kìm lòng được cúi người xuống, ở cái trán của Ngu Mạc Tình lưu lại một nụ hôn nhẹ: "Nghỉ ngơi thật tốt"

"Tiểu Lạc không bồi bên ta?" Ngữ khí yếu ớt để Lạc Lặc rất khó tưởng tượng người con gái trước mắt này là người nàng quen biết kia, nhưng mà, nàng không thể không thừa nhận: Nàng yêu thích Ngu Mạc Tình như vậy, "Đêm nay không được"

Bị cự tuyệt rồi ! Hai tay kéo lên cái chăn mỏng hoàn toàn che lấp dung nhan của chính mình, Ngu Mạc Tình khó có được tính trẻ con muốn vứt bỏ sự thật chính mình bị Lạc Lặc cự tuyệt

Tiếng cười nhè nhẹ tràn ra, Lạc Lặc đứng dậy, tắt đèn của phòng ngủ, ở sau khi xác định đối phương an ổn ngủ ở trên giường mới đóng cửa lại. Chẳng qua là khi cửa khép lại trong nháy mắt, nụ cười nhanh chóng biến mất từ trên mặt

― ― ― ―

"Tiểu thư, điện thoại của Úy Trúc tiểu thư" Vu quản gia cầm trong tay điện thoại không dây đi tới bên người Lạc Lặc, chỉ là ở khi nhìn thấy chủ tử nhà mình không tính là sắc mặt quá tốt, tiếng nói trong nháy mắt thấp xuống một độ

Nhận lấy điện thoại, sau mấy câu nói nhỏ liền gác máy, Lạc Lặc đứng ở tại chỗ suy nghĩ một lát sau đó mới mở miệng: "Bác sĩ Lục" Thì tính như câu hỏi đơn giản như vậy, quản gia Vu đứng ở một bên vẫn là cung kính mà trả lời, "Bác sĩ Lục đang ở trong phòng phẫu thuật"

"Hả?" Hơi chút không hiểu nhìn phía người ở bên cạnh, Lạc Lặc đối với người họ Lục nào đó giờ khắc này đang phẫu thuật cảm thấy một chút kinh ngạc, lấy loại tính tình kia của đối phương, cũng sẽ không ở dưới tình huống không có được bất cứ mệnh lệnh gì ra tay cứu người

"Thời điểm bác sĩ Lục chạy tới hiện trường phát hiện Jani tiểu thư còn có thể cứu, cho nên để người đem Jani tiểu thư đưa vào trong phòng phẫu thuật nhỏ mới xây. Theo dặn dò của tiểu thư, chúng tôi đang đem nữ sĩ Scott Lâm đưa khỏi trấn B, cũng đã phái người giám sát bí mật. Còn có, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này" Báo cáo đủ số chuyện liên quan không lâu trước đó đang xảy ra, quản gia Vu lén lút liếc nhìn chủ tử nhà mình vẻ mặt đã khôi phục lạnh nhạt

"Ừm! Ngươi làm chuẩn bị chút, một tuần lễ sau chúng ta liền về trấn S" Thương thế của Ngu Mạc Tình đã không cho phép cô tiến hành công việc đàm phán nữa, cho tới hiện nay hợp tác cùng Đạt Vân, cũng không phải lúc Duyệt Đằng bị động tiếp thu cái gì. Con mắt hơi khép, trước mắt lơ đãng lóe qua một bóng người...Con ngươi bịt kín từng tầng tối tăm...

"Tiểu thư, đại quản gia Lỗ Đức trước đây không lâu có tin tức truyền đến, nói lão gia tử của Italy tựa hồ có ý định ủng hộ An Đắc? Cách Lỗ Lặc kế thừa vị trí gia chủ" Nói ra một tin tức mới vừa biết được khác, quản gia Vu toàn thân căng chặt đứng ở tại chỗ, hắn không biết tin tức này liệu sẽ có đưa tới Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc không vui không

"Thất thúc? !" Lạc Lặc vừa mới nghe được tin tức cũng không có hiện ra bao nhiêu kinh ngạc, trái lại nở nụ cười, "Ánh mắt của lão gia tử cũng thật là độc nhất như lúc trước" Ngoại trừ An Cách? Cách Lỗ Lặc, có lẽ An Đắc? Cách Lỗ Lặc là một ứng cử viên trong tất cả thúc phụ gia tộc Cách Lỗ Lặc có năng lực đảm nhiệm gia chủ Cách Lỗ Lặc nhất

"Tiểu thư, đại quản gia Lỗ Đức đang đợi mệnh lệnh" Quản gia Vu cảm giác chính mình cần phải nhắc nhở chủ tử nhà mình một số chuyện, dù sao, cảm giác bị Lỗ Đức mắt lạnh nhìn chằm chằm, thực sự là....Hỏng bét vô cùng

"Tất cả như cũ! Không để lão gia tử dằn vặt một phen, hắn sẽ cảm thấy không thoải mái" Thác Lặc? Cách Lỗ Lặc luôn cho rằng mình có thể khống chế tất cả, vậy nàng liền như ý của hắn, chỉ là, vị lão gia tử kia tuy trong lòng có tính kế, nhưng có một số việc, hắn lại vĩnh viễn cũng khống chế không được

"Vâng! Tôi sẽ báo cho đại quản gia Lỗ Đức biết" Theo bước tiến của Lạc Lặc đi tới thư phòng, chỉ là khi muốn tiếp tục đi theo, bị chủ tử nhà mình trong nháy mắt cản ở ngoài cửa, vuốt lấy cái mũi bị đụng đau, quản gia Vu nhỏ giọng thầm thì vài câu sau đó bất đắc dĩ lựa chọn rời khỏi

Chặn lại cửa, Lạc Lặc rũ đầu không có một chút động tác nào, mà ở sau một quãng thời gian rất dài mới chậm rãi ngẩng đầu, sợi tóc trên trán buông xuống bởi vì quá dài mà che khuất con mắt, đi đến bên cạnh bàn mở máy vi tính ra, ở dưới một chuỗi gõ đánh mở ra máy thu hình, sau khi trên màn ảnh biểu thị người muốn liên lạc với mới lộ ra con ngươi màu nâu lành lạnh

― ― ― ―

Khi Adrian Jani rung động mí mắt mở hai mắt ra, trong nháy mắt bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào làm đau nhói mắt, ký ức tan rã từ từ được chắp vá, khi trong nháy mắt ý thức dừng lại ở trước ngực hoàn toàn tỉnh lại

"Tỉnh rồi? Còn biết mình là ai không?" Bác sĩ Lục nâng lấy bảng ghi chép đứng bên giường liếc nhìn người đã mở mắt ra, sau đó ở trên bảng không ngừng ghi chép xuống, "Tuy ngực của ngươi trúng đạn, nhưng mà may là chưa tổn thương chỗ yếu, hơn nữa nơi này chúng ta có đầy đủ huyết dịch dành cho bên trong cơ thể ngươi cần thiết..."

Bên tai thao thao bất tuyệt một đống lớn khiến Adrian Jani mới vừa tỉnh lại cảm thấy trở nên đau đầu, nàng không hiểu, làm bác sĩ tại sao có thể làm ồn ào người bệnh vừa mới tỉnh chứ?

"Bác sĩ, câm miệng!" Lạc Lặc ngồi ở cách đó không xa vỗ lấy bên trán của chính mình, nhàn nhạt đánh gãy lời nói như con rắn của bác sĩ Lục kia, "Bác sĩ, tìm một cơ hội để nàng làm ra lựa chọn" Nàng không muốn phí thời gian dư thừa đi lãng phí với cái miệng rắn nữa

"Tiểu thư, ta sẽ lựa chọn một thời cơ tốt" Bác sĩ Lục cũng không quay đầu lại đáp lại mệnh lệnh của Lạc Lặc, chỉ là sau một khắc, lại bắt đầu quay về Adrian Jani trên giường bệnh chưa hoàn toàn tỉnh táo càu nhàu lên

Lần nữa xoa lấy bên trán, trước khi Lạc Lặc rời đi cuối cùng bỏ lại một lời: "Hai ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi trấn B, đương nhiên, ta sẽ để quản gia Vu một lần nữa thay ngươi và bệnh nhân của ngươi an bài một địa phương thích hợp an dưỡng"

― ― ― ―

Nơi sâu xa của đại não hiện ra một làn sóng rồi lại một làn sóng đau đớn khiến Lạc Lặc khó chịu không thôi, đi vào thư phòng, đổ ra thuốc có thể ức chế đau đầu, trong nháy mắt mở ra chai lọ lại bị một bàn tay nhỏ trắng mềm mại cướp đi thuốc muốn nuốt vào, tức giận nhìn về phía đối phương, khi nhìn thấy trước mắt là Ngu Mạc Tình nhẹ nhàng vặn lông mày, đem lời tức giận muốn nói ra miệng toàn bộ nuốt vào trong bụng: "Đem thuốc cho ta" Đỡ lấy cái đầu đau muốn nứt ra, Lạc Lặc ở trong tầm mắt từ từ mơ hồ đưa tay muốn cướp đi thuốc bị đối phương cướp đi, chỉ là sau khi vồ hụt không nhịn được gầm nhẹ, "Nhanh cho ta"

"Những ngày qua ngươi đã uống rất nhiều rồi, không thể uống nữa?" Loại thuốc này có thể trị đau đầu nhất thời, nhưng nếu như luôn ỷ lại nó, vừa vặn sẽ hoàn toàn ngược lại, thậm chí sẽ nghiện, trở nên muốn dừng không được. Ngu Mạc Tình nhíu mày nhìn người giờ khắc này ôm lấy đầu, trong lòng cuồn cuộn một trận quặn đau, nhưng vẫn là hít sâu một cái, bất chấp vết thương mới vừa khép lại trên người mạnh mẽ lôi kéo Lạc Lặc rời khỏi thư phòng

"Ngu Mạc Tình..." Gầm nhẹ của Lạc Lặc cuối cùng biến thành gào thét, đồng thời cũng đưa tới sự quan sát của người khác bên trong biệt thự, chẳng qua là sau khi tất cả mọi người nhìn thấy cô gái lạnh lùng gần đây luôn dưỡng thương lôi kéo lấy chủ tử nhà mình, mỗi người không được tự nhiên rụt lại cổ

"Quản gia Vu, bây giờ nên làm sao?" Đại tiểu thư Cách Lỗ Lặc của bọn họ không sợ trời không sợ đất kia lại bị nữ nhân bị thương kéo đi như vậy, không biết tại sao, nhìn như vậy, cũng thật là khiến người ta hài lòng không ngớt!

"Thu hồi sắc mặt cười trên sự đau khổ của người khác này của ngươi, nếu để cho tiểu thư thấy, không thiếu được quả tốt cho ngươi ăn" Nói là nói như vậy, nhưng quản gia Vu nhìn thấy dáng dấp của Lạc Lặc đầy mặt phẫn nộ rồi lại không chỗ có thể phát tiết, trong lòng đồng thời nghi hoặc cũng một trận âm thầm sản khoái, tuy nói bình thường bọn họ đối với Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc là cực kỳ tôn kính, nhưng loại sắc mặt biến hóa liên tục và tính tình không cần mạng của đối phương cũng thực sự để cho những thuộc hạ bọn họ đây khổ não không ngớt, hiện tại có một người có thể trị được nàng, những người bọn họ đây làm sao có thể không hưng phấn?

"Quản gia Vu a, ngươi nói tiểu thư tại sao nhân nhượng nữ nhân kia như thế?" Lấy tính tình của chủ tử nhà mình căn bản sẽ không đi nhân nhượng người, cho dù Kha tiểu thư quan hệ rất tốt cũng không từng thấy nàng thật sự theo ý của đối phương, nhưng lần này lại là hoàn toàn không giống, từ khi nữ nhân kia xuất hiện đến nay, tuy chủ nhân đã từng nói năng gầm rú uy hiếp, nhưng cuối cùng lại đều bị cô gái lạnh lùng kia nhẹ nhàng hóa thành hư không, quả thực... Là đắc đạo rồi ya...

"Chuyện của tiểu thư ngươi cũng dám hỏi, không muốn sống nữa, đúng hay không?" Tàn nhẫn mà vỗ vào cái đầu càng ngày càng hướng ra phía ngoài kia, quản gia Vu đột nhiên kéo lấy tên đàn ông ẩn về chỗ tối, khi trong chớp mắt tránh thoát ánh mắt sắc bén của Lạc Lặc quét tới làm cái hít sâu: Vẫn may vẫn may! Nếu không sau này nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt, ăn không hết đùm đi chính là hắn rồi

― ― ―

Lôi kéo Lạc Lặc đi vào phòng ngủ, khi đối phương lại muốn lại muốn lần nữa gào thét nhẹ nhàng mở miệng: "Tiểu Lạc, nằm lên giường đi" Dứt lời lại nhìn dáng dấp người nghe tiếng không động trước mắt, Ngu Mạc Tình có chút bất đắc dĩ chỉ có thể lần nữa lôi kéo Lạc Lặc đi đến bên giường, khi vuốt lấy khuôn mặt vẫn hiện ra căng chặt của đối phương khẽ nói, "Ngoan, nằm xuống"

Lời tức giận sắp tới bên miệng bị mạnh mẽ nuốt trở lại trong bụng, Lạc Lặc ở sau khi tức giận đem mình lên giường, càng là muốn đem cái đầu sắp nứt ra chui vào dưới gối đặt ở đầu giường, chỉ là sau một khắc lại bị một mảnh lạnh lẽo xách lên lại lần nữa đặt ở nơi tỏa ra mềm mại, vì vậy một mùi thơm bị chóp mũi hấp dẫn đến mở ra hai mắt đóng chặt

"Nhắm mắt lại" tay nhẹ nhàng phủ lên hai mắt của đối phương, đầu ngón tay hơi lạnh chạm đến người lúc này nằm ở trên chân chính mình, bên trán Lạc Lặc liên tục dâng lên đau đớn, bắt đầu chậm rãi xoa bóp lên, "Thả lỏng chút..." Cảm thụ lấy dưới cái xoa của chính mình, Lạc Lặc hô hấp càng ngày càng suông sẻ, ánh mắt chăm chú của Ngu Mạc Tình khảm lấy thân thiết và hân hoan ngay cả bản thân cũng không biết, mãi đến tận khi xác định cô gái trong lồng ngực rơi vào trạng thái ngủ say, kìm lòng không đặng cúi người xuống ở cái trán non mềm hạ xuống một nụ hôn nhẹ...

Hết chương 29

Edit: Giấc mộng ma ma công của mn tan vỡ từ khi nào? ? ? haha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro