Chương 28: Cả đời này, chỉ có... Ngươi nợ ta
Chương 28: Cả đời này, chỉ có... Ngươi nợ ta
Đối mặt lời đáp hoàn toàn yên tĩnh trước mắt, Lạc Lặc cũng không lưu ý, mà khi ra hiệu thuộc hạ mở ra ánh đèn trong phòng sau đó tìm tới một cái ghế gỗ cũng không bị phá hủy vô cùng nghiêm trọng tự nhiên ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi hai người vẫn núp trong bóng tối làm ra quyết định
Scott Lâm không xác định lời của đối phương có mấy phần giả, nhưng nếu như đánh cược một lần như thế, có lẽ họ còn có khả năng sống sót đi ra ngoài; Nhưng nếu như giằng co tiếp, đối với họ mà nói có lẽ chỉ có một con đường chết. Ngắm nhìn Adrian Jani bên cạnh, ở khi có được một ánh mắt khẳng định thật chặt nắm lấy cây súng đạn cũng không đủ trong tay, tiếp đó thỏa hiệp đỡ lấy Adrian cùng hiện thân trước mắt Lạc Lặc
Trong mắt chứa hứng thú nhìn chăm chú hai người trước mắt, ý cười của Lạc Lặc cong lên khóe miệng chẳng biết lúc nào khảm thêm một tia tà ác: "Chi bằng trước tiên giới thiệu chính mình một chút, thế nào?" Mặc dù đối với sát thủ của cấp thế giới nàng ít nhiều biết một chút, nhưng đó cũng chỉ giới hạn ở danh hiệu, mà hai cô gái trước mắt này mỗi người có phong thái, thật sự rất khó để nàng tin họ là "Huyết Lang" và "Lãnh Hồ" Giết người không chớp mắt
"Nên biết, Cách Lỗ Lặc tiểu thư không phải đã sớm biết?" Bằng không cũng sẽ không bố trí loại thiên la địa võng phía trước này chờ đợi Scott, thậm chí ngay cả đội chặn đánh nàng coi trọng nhất đều làm chuẩn bị vẹn toàn
"Ở trên con đường này, ai sẽ không biết danh tiếng của Huyết Lang cùng Lãnh Hồ? Chỉ là..." Sau khi dừng lại một lát, khóe miệng Lạc Lặc nhếch lên nụ cười thật to, "Chỉ là không nghĩ tới, sẽ là hai đại mỹ nhân dung mạo yêu mị"
Nghe lời nói trêu chọc này khiến Scott Lâm cùng Adrian Jani không tự chủ được vặn lên lông mày, chỉ là sau một khắc lại thu hồi tất cả biểu tình đến ứng phó cây kim giấu trong nụ cười của Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc
Nếu đã đều không muốn nói, chi bằng để ta đến đoán thử" Chống lấy cằm, Lạc Lặc ở khi hai người cùng lúc chỉ giữ trầm mặc cũng không giận, nghiêng đầu đánh giá một lát sau đó cười hỏi, "Vị nữ sĩ Scott Lâm này là Lãnh Hồ sao?" Trên người tỏa ra ý vị lạnh lẽo mà nói, tựa hồ càng giống đó!
Hai người không có trực tiếp đáp lại suy đoán của Lạc Lặc, danh hiệu của giới sát thủ từ trước đến giờ không phải chuyện họ quan tâm, hơn nữa cái này cũng là người khác đặt cho họ, không liên quan với bản thân họ
Nhưng mà có một điểm vẫn là khiến Scott Lâm lưu ý, đó chính là Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc là làm sao biết tên của họ, cô không tin Adrian khi bị bắt sẽ nói ra họ tên thật của chính mình, mà cô lại càng không nhớ tới...Chẳng lẽ...
Con ngươi bỗng nhiên trừng lớn khi nhìn thấy Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc nét mặt vui cười càng hiện ra một tia kinh ngạc, thiếu nữ này thật sự như trong tài liệu biểu hiện đến chỉ có 17 tuổi sao? Nếu không làm sao có thể làm đến mức độ gió thổi không lọt như vậy?
"Cách Lỗ Lặc tiểu thư vì bắt ta còn thực sự là ở trong biệt thự này tốn không ít công phu" Thời khắc này, cô cuối cùng đã rõ ràng tại sao những người kia của gia tộc Cách Lỗ Lặc muốn dùng tất cả cách diệt trừ tên tiểu quỷ trước mắt này, nếu như ngày tháng kéo dài tiếp, có lẽ không có ai có thể ngăn được nàng nữa, không chỉ có là bởi vì thực lực của nàng, càng bởi vì bản thân Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc này khiến người ta nhìn không thấu tính tình thích chơi lại âm u kia
"Đối với người có thể ở trong kế hoạch ta trốn chạy, không xuống chút công phu luôn cảm thấy sẽ có lỗi với chính mình" Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ bờ môi, Lạc Lặc đối với hỏi một đằng trả lời một nẻo của Scott Lâm cũng không treo ở trong lòng, chỉ là khi ánh mắt chuyển đến trên người Adrian Jani toàn thân hư mềm vô lực, ý cười của khóe mắt dần dần sâu sắc thêm, "Thì suy đoán vừa rồi mà nói, hiển nhiên là ta đoán sai rồi, nếu không Lãnh Hồ chân chính làm sao sẽ xem thường như thế?" Cho dù lúc này Lạc Lặc chiếm hết thế thượng phong, cũng không ngờ nàng sẽ bỏ qua vẻ trào phúng trong mắt lướt qua của Adrian Jani trước đó
Có thể nghe ra âm hàn sát ý lộ ra trong lời nói cười của Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc này, Scott Lâm không nhịn được đưa tay ra đem Adrian Jani che chắn ở phía sau, khi xác định mình có thể chặn lại ánh mắt lạnh lẽo phóng ra của đối phương mới chậm rãi mở miệng: "Cách Lỗ Lặc tiểu thư nếu như hôm nay có thể thả chúng ta, tương lai chúng ta tất sẽ báo đáp ngài" Kính ngữ ra khỏi miệng chỉ là hi vọng đối phương có thể thu lại cảm giác đè ép mười phần sát ý, nhưng sự thực lại cũng không tiến hành như Scott Lâm tưởng tượng
"Câu nói như thế này ta là nghe nhiều rồi, nhưng lại không thuyết phục được ta, còn có loại kính ngữ kia, ta khuyên nữ sĩ Lâm tốt nhất thu lại..." Hai tay siết chặt trước mắt, Lạc Lặc tuy là vẻ mặt tươi cười, nhưng trong mắt cũng không tự giác lộ ra hung tàn càng thêm lạnh lẽo, "Bởi vì những năm này người thường thường dùng kính ngữ với ta, đều là người muốn để ta vào chỗ chết nhất" Lạc Lặc mãi mãi cũng sẽ không quên người đầu tiên dùng kính ngữ xưng hô chính mình ở trong công phu chớp mắt liền đem dao găm đưa vào thân thể của nàng
Kinh sợ với khí tức âm u tỏa ra trên người của Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc, Scott Lâm mím chặt môi lặng im không nói, chỉ là súng trong tay lại nắm chặt mấy phần, có loại ngo ngoe muốn phá vòng vây, mà điểm này hiển nhiên bị Adrian Jani gần trong gang tấc phát hiện, trong lòng thở nhẹ, đối với Scott Lâm luôn luôn không quen ngôn từ, loại hình thức hiện tại này đích thật là làm khó cô: "Cách Lỗ Lặc tiểu thư, chúng ta đến tột cùng phải làm sao, ngươi mới bằng lòng thả chúng ta rời khỏi?"
Adrian Jani có thể cảm giác được Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc không có ý đuổi tận giết tuyệt, nhưng đây cũng không có nghĩa phương sẽ vô điều kiện thả họ rời đi, nếu như muốn họ nghĩ tất cả biện pháp đi thuyết phục nàng, còn không bằng trực tiếp để Lạc Lặc nói ra điều kiện để càng nhanh chóng hơn
"Nếu như ta không có đoán sai, hai vị chính là người đêm trước muốn để ta chết chứ!" Lạc Lặc thưởng thức đầu ngón tay, ở sau khi không có được phản đối, tiếng cười nhẹ nhàng tràn ra, "Nếu đã như vậy, vậy thì đơn giản hơn nhiều, đêm đó ai ngồi ở trong xe tổn thương ta..." Bởi vì không biết nên làm sao đi hình dung thân phận của Ngu Mạc Tình, Lạc Lặc hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục mở miệng, "Người ở bên cạnh? Hôm nay, ta là tới đòi lại một súng kia. Còn về nên làm như thế nào, không cần ta nói rõ chứ? !"
Thủ vệ ở bên người Lạc Lặc đối với lời nói này của chủ tử nhà mình, trong lòng cũng không khỏi âm thầm lúng túng: Bọn họ chưa bao giờ ý thức được, thì ra người ngông cuồng như vậy, nghi kỵ như vậy, giả dối như vậy, hung tàn như vậy lại sẽ vì nữ nhân mới xuất hiện bên cạnh không lâu kia làm đến mức độ một tí xíu cũng phải báo như thế. Chuyện này, ý vị như thế nào?
Chỉ là, vì Scott Lâm và Adrian Jani này không thể tin nhìn nét mặt vui cười giả dối của Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc, đối với họ mà nói, thân ở thế giới màu đen này lấy giết người làm phương pháp tồn tại, cho dù bên người thực sự có người vì chính mình đi chết, đó cũng là chuyện tầm thường quá mức, nhưng bây giờ, vị người thừa kế gia tộc Cách Lỗ Lặc này lại vì chuyện người bên cạnh vì chính mình bị thương mà đi vòng tròn lớn như vậy, chuyện này tựa hồ quá không hợp với lẽ thường
Tuy nói trong lòng lén lút tự nhủ, nhưng chuyện nên giải quyết vẫn là cần giải quyết, Scott Lâm không chút nghĩ ngợi mà tiến lên một bước, thẳng tắp nhìn vào trong mắt Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc: "Đêm đó là ta nổ súng, cho nên Cách Lỗ Lặc tiểu thư, người ngươi muốn tìm là ta
Chuyện giống như trong Lạc Lặc dự liệu, nhìn người kiên định bước ra bước tiến, ánh mắt thì đảo qua Adrian Jani mặt đầy lạnh nhạt bên người Scott Lâm, trong con ngươi màu xám xẹt qua tia hào quang: "Nếu đã như vậy, ta cũng cực kì nói lý, một viên đạn bù đắp, xem như là thanh toán xong!" Tiếp nhận súng lục màu bạc thuộc hạ đưa tới, Lạc Lặc đột nhiên cười nói, "Nếu như Huyết Lang có thể chết ở dưới súng của Lãnh Hồ, cũng sẽ không quá oan đâu!"
Đối mặt cây súng quen thuộc đến cực điểm kia ở trước mắt mình giơ lên, Scott Lâm đột nhiên cười khổ, đây là lần thứ hai rồi đó! Lần đầu tiên là Adrian ở trên hôn lễ của cô dùng súng không kiêng kị mà nhắm vào cô như thế; Lần thứ hai chính là hiện tại, tuy cầm cũng không phải bản thân Adrian Jani, nhưng đồng dạng khiến cô hiện ra cay đắng
"Xác thực không oán!" Ở thời điểm lần đầu tiên, cô nên chết ở dưới súng lục màu bạc này, có thể sống đến bây giờ, cô đã lời rồi
Adrian Jani được che ở phía sau Scott Lâm, ánh mắt lấp loé, mà bờ môi càng là rung động nhè nhẹ, chỉ là con ngươi rủ xuống lại lộ ra thâm ý khiến người ta nhìn không thấu
Lạc Lặc luôn quan sát vẻ mặt hai người nhẹ nhàng kéo cò, khi khóe mắt hơi cong, cũng không chút lưu tình kéo đầu ngón tay, tiếng súng trong nháy mắt, chỉ thấy Adrian Jani từ lâu che ở trước người của Scott Lâm, viên đạn càng là ở trước ngực đối phương tô điểm ra màu máu tươi đẹp
"Adrian..." Kinh ngạc nhìn người ngã vào trong lồng ngực của mình, Scott Lâm đột nhiên mất đi tất cả năng lực suy nghĩ, "Tại sao vậy?"
"Ta... Không muốn nợ ngươi bất kỳ thứ gí. Cả đời này, chỉ có... Ngươi nợ ta" Đau đớn trước ngực dần dần tràn ra toàn thân, nhưng Adrian Jani lại cảm thấy thời khắc này là một khắc thoải mái nhất ba năm qua của nàng, bởi vì nàng cuối cùng không cần vì tình cảm của chính mình đối với Scott Lâm mà tiếp tục thống khổ nữa, "Càng huống hồ... Một súng này... Vốn dĩ thì nên...Là ta...Thừa nhận..."
Lắc đầu, Scott Lâm đè lại vết thương không ngừng chảy ra màu máu kia, hi vọng như vậy có thể đè xuống dòng máu không ngừng tuôn ra: Chuyện không nên là như vậy! Không nên là như vậy!
Mắt lạnh nhìn dáng dấp sinh ly tử biệt của hai người, Lạc Lặc đem khẩu súng đưa trả cho người theo sát bên cạnh: "Nữ sĩ Lâm, ta sẽ tuân thủ cam kết, bây giờ, ngươi có thể rời khỏi rồi" Ra lệnh cho người kéo ra Scott Lâm đang ôm Adrian Jani
"Ta muốn mang nàng theo" Cổ họng khàn khàn, Scott Lâm ngơ ngác mà nhìn Adrian Jani nhắm mắt lại trước mắt, trong lòng kéo tới quặn đau từng lần một, so với lúc trước khi chồng mình rời đi càng sâu, mà nước mắt tựa hồ cũng chầm chậm mơ hồ hai mắt
Lạc Lặc yên tĩnh không nói khóe môi cong lên nụ cười lạnh, sau đó đưa tới một ánh mắt cho thuộc hạ bên người Scott Lâm, trong nháy mắt cô gái đầy mặt bi thương liền té xỉu trên đất: "Đem nàng đưa đi"
"Tiểu thư, tại sao không cho vị nữ sĩ kia mang xác chết đi?" Thân là quản gia, đem nghi hoặc trong đáy lòng hỏi ra lời, dù sao để cho bọn họ xử lý há không phải càng phiền phức?
"Để bác sĩ Lục qua đây nhặt xác" Lạnh lùng bỏ lại một câu, Lạc Lặc cũng không để ý quản gia sẽ có cách nghĩ gì, chỉ là ở khi quay người nhìn thấy Ngu Mạc Tình đứng ở giữa đường cầu thang, lông mày trong nháy mắt véo thành cái gúc nhỏ, trong mắt càng là toát ra từng tia tức giận
Hết chương 28
Edit: Xong đời hai chị em
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro