Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Đau chết ngươi cũng đáng!

Chương 26: Đau chết ngươi cũng đáng!

Ngu Mạc Tình vốn rơi vào giấc mơ thâm trầm không biết bởi vì nguyên nhân gì mà vẫn không cách nào bình yên vào giấc ngủ, mỗi khi tâm tư u ám, cặp con ngươi sâu tựa như biển kia của Lạc Lặc sẽ lơ đãng nhảy vào đầu óc, ánh mắt như vậy không tên để trong lòng cô hoảng sợ cảm thấy một tia đau lòng mờ nhạt, nhạt đến cô đủ để chính mình lờ đi

Vì sao lại lộ ra ánh mắt như vậy? Còn có buổi chiều ở trong phòng trà, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Lạc Lặc Bây giờ, lại đang làm cái gì? Một vấn đề nối tiếp một vấn đề không bị khống chế nhảy lên trên đỉnh tim, khiến Ngu Mạc Tình trằn trọc trở mình càng không có cách nào vào giấc. Mà chua xót nơi cổ họng càng là thôi thúc đến trái tim vốn là không yên càng thêm buồn bực lên

Đứng dậy thay chính mình phủ thêm áo khoác, cho dù đau đớn trên người đang liên tục không ngừng kích thích thần kinh, Ngu Mạc Tình vẫn là dự định đích thân mang nước để giải cảm giác khô nóng trên lưỡi và trái tim. Mở cửa ra, đối mặt hành lang một mảnh đen kịt, nhẹ nhíu đầu chân mày đi đến phòng bếp dưới lầu

― ― ― ―

"Tiểu thư, Ngu tiểu thư đi ra khỏi phòng xuống lầu rồi" Tên đàn ông ở trước camera đúng lúc báo cáo với Lạc Lặc đang chú ý phòng thẩm vấn, mà đối với tình huống đột nhiên phát sinh này, những thực lực của thuộc hạ bọn họ thực sự vô dụng

Thu hồi ánh mắt tản ra âm lãnh, Lạc Lặc đảo mắt nhìn về phía cô gái đang từ từ xuống lầu cùng kẻ xông vào không rõ khuôn mặt từ một phía khác của biệt thự, lời nói muốn ra miệng ở trên đầu lưỡi xoay chuyển, cuối cùng lại lạnh lẽo cứng rắn hạ xuống mệnh lệnh: "Trong bóng tối phái người đem nàng mang qua" Nữ nhân này, không cố gắng ở trong phòng nghỉ ngơi, thời điểm như thế này chạy đến xem náo nhiệt gì? Thật là ngu ngốc!

"Vâng!" Tuy trong lòng tồn tại nghi hoặc, nhưng tên đàn ông báo cáo vẫn là dựa theo dặn dò liên hệ nhân viên phòng giữ ẩn giấu nơi tối ở tầng dưới cùng, không bao lâu, trên máy camera theo dõi liền cho thấy Ngu Mạc Tình bị một hình ảnh tên đàn ông áo đen nhanh chóng bắt đi, mà Lạc Lặc đang chú ý toàn bộ quá trình, lại bởi vì cái này, lơ đãng vặn lên lông mày

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bị lặng yên không một tiếng động mở ra, sau đó Ngu Mạc Tình còn đang trong kinh hoảng liền bị đẩy vào trong phòng, mà ở cùng một thời gian cửa phòng lần nữa bị lặng yên không một tiếng động khép lại

Khi ý thức được mình ở nhà bếp bị vô duyên vô cớ bắt đi, cũng nhanh chóng bị đẩy vào một gian phòng xa lạ, Ngu Mạc Tình dưới chân nhất thời lảo đảo một cái, ngay ở sắp khi té ngã trong nháy mắt bị ôm vào cái ôm quen thuộc: "Ngô..." Hành động dọc theo đường đi kéo lấy vết thương trên người cuồn cuộn không ngừng toả ra ý đau, mà ở thời khắc này mới dám vì ý đau nhẹ nhàng ra tiếng

"Đau chết ngươi cũng đáng!" Lời không hề thương tiếc dễ như chơi phun ra miệng, chỉ là ngược lại với hành động lại là đặc biệt săn sóc, Lạc Lặc cẩn thận mà ôm lấy Ngu Mạc Tình ngồi xuống, cũng qua loa kiểm tra lại băng gạc băng bó vết thương, ở khi xác định không có chảy ra màu máu mới hơi yên lòng xuống, "Muộn như vậy, tại sao còn chưa ngủ?" Đến 1 giờ sáng, thời gian này cũng không phải là nên tùy ý đi lại

Không tự giác nắm chặt hai ống tay áo của Lạc Lặc vịn cánh tay chính mình, Ngu Mạc Tình ở dưới tình huống chỉ có Lạc Lặc thấy được hơi mím môi, cũng biểu lộ ra khá là ủy khuất mà thấp giọng nói: "Ngủ không được! Muốn uống nước!" Vừa nói vừa rủ mắt xuống, tựa hồ ở trước mặt Lạc Lặc làm ra loại hành vi xấp xỉ với làm nũng này, cô thực sự là càng ngày càng muốn sao được vậy rồi, hơn nữa cô biết, loại kết quả hành vi này sẽ mang đến đãi ngộ cô muốn

"Vậy ngươi nên thông báo cho ta biết, mà không phải một mình chạy ra ngoài như vậy" Lời nói nhìn như răn dạy lại ở khi Lạc Lặc tự mình châm nước đưa đến trước mắt Ngu Mạc Tình thay đổi ý vị, cũng khiến tên đàn ông luôn ở một bên lén lút quan sát nhất thời ngốc mắt: Đại tiểu thư chính thống gia tộc Cách Lỗ Lặc, người thừa kế đương nhiệm, gia chủ tương lai, lúc nào tự mình hầu hạ người? Ngay cả gia chủ tiền nhiệm gia tộc Cách Lỗ Lặc cùng với bằng hữu tốt nhất cũng không hưởng thụ qua đãi ngộ, lại sẽ được xảy ra trên người cô gái xa lạ ở trước mắt này?

Tên đàn ông ngồi ở trước máy camera theo dõi không có dấu vết dụi hai mắt của chính mình, mà khiếp sợ trong mắt vào thời khắc này dễ dàng biểu lộ, chỉ là khi tầm mắt của chủ tử nhà mình quét tới đúng lúc vụt tắt tất cả tâm thần, nơm nớp lo sợ mà đem tầm mắt quay lại trên màn ảnh của máy camera theo dõi, nhưng trong lòng vẫn là không tự chủ được bắt đầu hoài nghi lên, Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc của thời khắc này cùng hắn ở chung một phòng có phải thật sự là đại tiểu thư gia tộc Cách Lỗ Lặc kiêu ngạo cũng máu lạnh vô tình kia không?

Trong nháy mắt khi cảm giác được cái nhìn nóng rực, Lạc Lặc liền đã cảnh giác quay đầu qua, mà ở khi nhìn lên tầm mắt theo bản năng tránh né của thuộc hạ, đuôi lông mày không khỏi hơi cong lên, sau một khắc, ánh mắt vẫn là quay lại trên người của người trước mắt, mềm nhẹ dò hỏi: "Còn cần không?" Lay động cái ly rỗng trong tay, khóe môi của Lạc Lặc vung lên độ cong nhạt

Lắc đầu, bờ môi ướt át cho thấy Ngu Mạc Tình đã hài lòng ly nước kia của Lạc Lặc đưa tới cho cô, nhìn theo người giờ khắc này ánh mắt chăm chú nhìn mình, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng lạnh nhạt hiện ra nét vui cười như gió xuân ấm áp

"Thật sự không cần?" Sau khi xác định Ngu Mạc Tình lần nữa lắc đầu, Lạc Lặc nhìn gương mặt vẫn hiện ra tái nhợt của đối phương, "Vết thương thì sao?" Chỉ là câu hỏi đơn giản lại khiến Ngu Mạc Tình dễ dàng biết được người trước mắt này đến tột cùng muốn hỏi cái gì, lần nữa lắc đầu, tuy vết thương vẫn là lộ ra đau đớn khiến người ta khó có thể nói ra, nhưng cô cũng không muốn để Lạc Lặc lo lắng

"Tiểu thư! Kẻ xâm nhập đang đến gần chỗ này, dự tính sau năm phút sẽ đến phòng thẩm vấn" Người trước máy camera trung thực hồi báo tất cả, khiến ánh mắt của Lạc Lặc một lần nữa chuyển thành ác liệt

Đối mặt với ánh mắt Lạc Lặc quét qua nhu hòa trước mắt, tâm trạng Ngu Mạc Tình không chịu được run rẩy, nhưng cũng chưa nói nữa câu, chỉ là mắt thấy quanh thân Lạc Lặc tỏa ra sát khí hơi ẩn hơi hiện kia, tiếp đó tận mắt nhìn thấy ngón tay có thể kêu là mãnh khảnh kia bắt đầu đứt đứt quãng quãng gõ lên máy bên tai, vô ý thức hơi mím bờ môi, Ngu Mạc Tình rõ ràng nhớ được Lạc Lặc trước đó ở trong phòng trà cũng đã làm hành động giống vậy, vốn tưởng rằng chỉ là một động tác nhỏ theo thói quen, không nghĩ tới lại là loại ám hiệu truyền tin độc hữu của đối phương, nhìn tới ánh mắt của Lạc Lặc, khi nhìn thấy một người toàn thân bị trói ở trên ghế gỗ không nhúc nhích được, tâm trạng nhất thời sáng tỏ

Lẳng lặng mà nhìn dáng dấp Lạc Lặc trầm giọng truyền đạt mệnh lệnh liên tục và đôi lát xoay nhìn máy camera, trong mắt tiết ra vẻ chăm chú ngay cả mình cũng không biết, mãi đến tận khi đối phương cười như không cười quay người mới cuống quít thu lại ánh mắt tập trung của chính mình, mà trên gương mặt tái nhợt càng giống như bịt tai trộm chuông nhiễm phải một chút màu ráng chiều

Đối với dáng dấp hơi chút quái dị này của Ngu Mạc Tình, Lạc Lặc cũng chưa nghi ngờ, trái lại trong lòng thăng lên tia lo lắng, sau đó một lần nữa đi đến trước người đối phương ngồi xổm xuống: "Ngươi, thật sự không có chuyện gì?" Nếu quả thật không có chuyện gì, trên gương mặt kia làm sao sẽ vô duyên vô cớ dâng lên đỏ ửng, loại biểu hiện này rõ ràng cho thấy thân thể không khỏe, không phải sao?

"Ta thật sự không có chuyện gì! Tiểu Lạc không cần lo lắng, ngươi có thể đi làm chuyện bản thân muốn làm" Đối với Lạc Lặc bây giờ mà nói, làm sao đi ứng phó kẻ xâm nhập kia mới là quan trọng nhất đó! Mà cô, không muốn bởi vì nguyên nhân của chính mình đi trở ngại hành động Lạc Lặc đã lên kế hoạch từ lâu

Tuy không thể hoàn toàn hiểu hành động giờ khắc này của Ngu Mạc Tình, nhưng Lạc Lặc vẫn là ở sau khi làm suy nghĩ không để ý mở miệng: "Chuyện ta muốn làm, ở đây là có thể hoàn thành" Cách một tầng kính cường lực có thể nhìn, liếc xem căn phòng trước một khác còn có bảo vệ canh giữ, lúc này lại duy nhất lưu lại con tin bị trói, con ngươi của Lạc Lặc trong nháy mắt lạnh băng thấu xương rồi lại khảm thêm ánh sáng khiến người ta sởn cả tóc gáy

"Tiểu Lạc luôn là tự tin như vậy?" Dựa vào ghế tựa không tính mềm mại, Ngu Mạc Tình đột nhiên đối với dáng dấp tự tin tràn đầy như vậy của Lạc Lặc đau lòng lên, có phải là đứa bé này mỗi lần gặp phải chuyện và lúc nguy hiểm, đều sẽ giống như bây giờ hiện ra chiến lược và duy trì sự bình tĩnh tự tin? Coi như là trước đó trên người trọng thương cũng giống vậy?

"Chỉ là thói quen, mà thôi" Ý cười trong mắt chậm rãi rút đi, Lạc Lặc cũng không quay đầu lại nhàn nhạt nói nhỏ. Trong những năm này, nàng đã quen thuộc khống chế. Chỉ có khống chế mới có thể để nàng có cảm giác an toàn! Nhưng mà, nữ nhân bên người được nàng kêu mẹ ruột này hình như luôn là bất ngờ trong sinh mệnh của nàng

Lời nói không đáng kể để con ngươi lẳng lặng đợi đáp án của Ngu Mạc Tình buồn bã, bờ môi động một chút cuối cùng lại chỉ có thể giữ trầm mặc, mà áy náy nồng đậm của đáy lòng lại như dây leo cuốn lấy cô cơ hồ không thở nổi như thế

Tên đàn ông ở trước máy camera tuy luôn nhìn chăm chú màn hình, nhưng dưới cái nhìn tỉ mỉ vẫn có thể phát giác khóe miệng hắn lơ đãng co rúc, chỉ là sau một khắc liền làm mặt lạnh: "Tiểu thư, kẻ xâm nhập đã đến" Trong chớp mắt lời vừa rơi, cửa phòng một bên khác của kính cường lực nhanh chóng mở ra, mà một bóng người cũng thuận thế chui vào

Lạnh lùng nhìn thấu qua kính người ở một bên khác đang giương mắt đánh giá chung quanh cũng tiếp đó giơ súng hướng về phía máy camera trong phòng, mà cơ hồ ở mấy thời khắc này, màn hình máy camera trong phòng Lạc Lặc bố trí cũng chớp mắt chớp nháy chuyển sang đen mờ, nhưng nàng vẫn là không hề bị lay động nhìn kẻ xâm nhập đang cực lực cởi dây trói cho người, đột nhiên nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười lại thấm ra từng tia quỷ dị

Mắt thấy đối phương nhẹ nhàng giải cứu con tin từ gian phòng thoát đi, Lạc Lặc đưa ánh mắt chuyển hướng màn hình giám thị, khi kẻ xâm nhập nhanh chóng né qua vài tên thủ vệ chuẩn bị lẻn ra từ cửa khác, một đội thủ vệ vừa vặn vào lúc này xuất hiện ở khúc quanh nơi tối vội vã đi đến phía kẻ xâm nhập, mà đối phương cũng đúng lúc ẩn vào nơi tối cũng cõng lấy người mới vừa giải cứu cướp đường mà đi một hướng khác

"Tiểu thư, tất cả đã chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa" Tên đàn ông trước màn hình giám sát xoay người một cái liền thấy chủ tử nhà mình đã đứng ở phía sau, mà con đường thoát thân cố ý sơ sài phòng bị kia cũng toàn bộ hiện ra trên màn hình

Lặng yên không nói nhìn bóng người cực lực trốn tránh đuổi bắt kia, Lạc Lặc lại một lần nữa nhẹ nhàng gõ lên máy móc trên tai, kết quả đã ở sau một khắc hiện ra: Xuyên thấu qua màn hình không khó phát hiện một số chỗ cao nào đó của biệt thự ẩn núp súng bắn tỉa đã toàn bộ nhấc lên, cũng bất cứ lúc nào đang chờ đợi mệnh lệnh

"Tiểu Lạc muốn giết bọn họ?" Ngu Mạc Tình vẫn chưa lên tiếng sau khi quét mắt nhìn hình ảnh màn hình có thể nói là trận địa sẵn sàng đón quân địch đi đến bên người Lạc Lặc, chỉ là trong mắt lại không có hiện ra cảm xúc ý nghĩa không rõ khác, trái lại có vẻ bình tĩnh khác thường

"Ngươi cho rằng, ta sẽ làm thế nào?" Con ngươi xoay chuyển cũng chưa xoay chuyển duy trì nhìn chăm chú màn hình phía trước, mà thanh âm của Lạc Lặc nhẹ đến như lông chim chậm rãi tung bay ở trong lòng Ngu Mạc Tình

Trong nháy mắt trong lòng giống như đè lên tảng đá nặng cơ hồ không thở nổi, Ngu Mạc Tình lẳng lặng mà rủ mắt xuống, sau đó khuôn mặt giương lên nụ cười nhàn nhạt không nói rõ được cũng không tả rõ được: "Giết và không giết, đối với ngươi mà nói, cũng không đáng kể!"

Lạc Lặc, chỉ là đem tất cả những thứ này, coi là trò đùa

Hết chương 26

Edit: Nhờ mn beta dùm nha nha nha. Hong biết mn có thích tính cute của ma ma không nhỉ, có ai thích ma ma thụ không? chương sau có thêm một cp phụ nhìn mà tội ghê luôn, chị dâu x em chồng haha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro