Chương 25: Tiểu thư, có người xông vào biệt thự rồi
Chương 25: Tiểu thư, có người xông vào biệt thự rồi
"Không cần khách khí" Như chuyện đương nhiên đáp lại lòng biết ơn của đối phương, Lạc Lặc không hề có một chút chối từ. Chỉ là trong mắt lại ngấm ra thiếu kiên nhẫn rõ ràng, nàng không hiểu, từ đâu tới nhiều lời nhảm như vậy?
"Nếu như các ngươi muốn ôn chuyện có thể chờ chúng ta nói xong sau đó lại tiếp tục" Nhẹ nhàng đẩy ra Lạc Lặc ôm lấy chính mình, Ngu Mạc Tình đầy mặt thần sắc hờ hững
Giữa lông mày hơi nhẹ cong, nhìn chăm chú nữ nhân từ trong lồng ngực của mình rời khỏi thì cũng không nhìn nàng một chút nữa, nàng không hiểu, Ngu Mạc Tình tại sẽ đột nhiên như vậy? Lẽ nào ở khi đối mặt công việc, cô có thể chuyển biến đến nhanh như vậy?
Nhìn Ngu Phi Túc ân cần thay đối phương kéo ra ghế tựa, con ngươi Lạc Lặc âm trầm sau đó trầm mặc ở một bên khác Ngu Mạc Tình ngồi xuống, đảo mắt quan sát căn phòng trúc lộ ra hương vị trà xa xưa. Ánh mắt sau khi dao động chung quanh, cuối cùng vẫn là rơi vào trên người đang nhẹ giọng chậm rãi mà nói, nhìn vẻ mặt Ngu Mạc Tình giờ khắc này chăm chú, Lạc Lặc đột nhiên bắt đầu hoài nghi lên vết thương trên người đối phương chịu đựng là thật hay không? Nếu không nữ nhân này tại sao có thể tự nhiên như thế cùng người khác tranh luận?
Ánh mắt của Lạc Lặc còn không tự giác bện lại trên mặt của người ở bên cạnh, lại càng không biết trong con ngươi chính mình tỏa ra hết sức chăm chú đã đưa tới sự chú ý của người bên cạnh, chỉ là một mực nhìn chăm chú người trong đàm phán có qua có lại, cho đến khi cùng con ngươi đen nháy tối sáng đối lập nhau mới phát hiện chính mình vậy mà nhất thời nhìn đến u mê rồi
"Phó tổng giám Lạc đối với nội dung đàm luận của chúng ta có ý kiến gì?" Giương mắt liền thấy dáng dấp đầy mắt sâu sắc cùng một mặt suy nghĩ của đối phương, Ngu Mạc Tình nhíu mày nhẹ nhàng dò hỏi, dù sao, Lạc Lặc làm phó tổng giám thiết kế của Duyệt Đằng, xác thực đối với nội dung đàm phán hợp tác lần này nắm giữ quyền phát ngôn độc lập của chính mình
Lắc đầu, Lạc Lặc đang muốn mở miệng lại bị lời nói bỗng nhiên truyền tới trong tai nghe hấp dẫn sự chú ý, bờ môi trong nháy mắt mím chặt, sau đó cong lên một chút độ cong: "Ta không có ý kiến gì, các ngươi tiếp tục" Đầu hơi nghiêng, nhìn như rơi vào một loại đang suy nghĩ thâm trầm khác, mà đầu ngón tay lại bắt đầu không có dấu vết khi thì liên tục khi thì dừng lại nhẹ nhàng gõ vào máy móc trên tai, ở trong một quãng thời gian rất dài dừng lại gõ thì là nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía ngoài cửa sổ
Nhiệt độ trong phòng không biết bắt đầu từ khi nào càng lúc hạ thấp, mà Viên Đồng ở mấy lần đối với tình huống máy điều hòa không khí tiến hành gỡ rối lại không có kết quả kêu người phụ trách của phòng trà tiến hành thương lượng, mà người phụ trách dưới tình huống bị bức ép bất đắc dĩ không thể không lựa chọn để tất cả người đổi lấy một gian khác: "Các vị quý khách thực sự là xin lỗi! Bởi vì nguyên nhân của máy điều hòa không khí, tôi ở địa phương cách chỗ này không xa vì các người đổi một căn phòng khác, mà tất cả tiêu phí của hôm nay thì tính cho tiệm, tất cả miễn phí, xin mời các vị dời bước!" Người phụ trách phòng trà chân thành nói ra lời có chứa áy náy, sau đó vội vàng thay tất cả mọi người dẫn đường
Đi tới giữa đường, Lạc Lặc vốn định lấy điện thoại di động ra đột nhiên phát hiện túi áo không hề có thứ gì, mà hai hàng lông mày không tự chủ được vặn ra tích tụ càng đậm, tiếp đó quay người đi trở về
"Phó tổng giám Lạc, ngươi muốn đi đâu?" Khóe mắt liếc về bóng lưng sắp biến mất, Ngu Mạc Tình lo lắng hỏi ra lời, không biết tại sao, cô vậy mà sợ dáng dấp Lạc Lặc đột nhiên rời đi như vậy
"Trở lại lấy ít đồ, rất mau trở lại, các ngươi tiếp tục!" Phất tay một cái, Lạc Lặc cũng không quay đầu lại tăng nhanh bước tiến dưới chân, mãi đến tận hoàn toàn biến mất ở trước mắt tất cả mọi người
Ngốc nghếch nhìn bóng người biến mất ở nơi khúc quanh, Ngu Mạc Tình đang chần chờ một lát sau đó đi vào phòng nhỏ được lần nữa sắp xếp, mà vết thương trên thân thể đã ở lúc này lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai cuốn tới, vốn là thần trí thanh thản được chống đỡ mạn cũng dần dần tan rã lên, đỡ ghế tre cẩn thận ngồi xuống, Ngu Mạc Tình đột nhiên hận lên Lạc Lặc giờ khắc này rời đi, suy nghĩ đến đây, viền mắt lại hơi chưa xót...
Tựa hồ từ sau khi Lạc Lặc rời đi, Ngu Mạc Tình muốn đánh lên tinh thần liền luôn nằm ở trạng thái phân li, mà bản thân cô lại đem toàn bộ những thứ này quy tội lên vết thương trên người đau cùng thân thể phát nóng, nghe nội dung hợp tác bên tai dường như niệm chú, bàn tay không tự chủ chặn lại bên trán đang từ từ thấm ra đau đớn
"Tổng giám Ngu, cô nhìn lên hình như có chút không thoải mái, cần nghỉ ngơi một lúc không?" Chu Viện dừng lại hạng mục hợp tác đang không ngừng tự thuật, giương mắt hơi chút do dự mở miệng dò hỏi, cô gái trước mắt khuôn mặt trắng bệch tựa hồ mang đến một loại cảm giác quỷ dị không tên, khiến nàng không cách nào nhằm vào hợp tác tiếp tục tiến hành bàn bạc nữa
"Không cần, mấy điểm này..." Từ chối ý tốt của đối phương, Ngu Mạc Tình lần nữa nhìn hiệp ước hạng mục trọng điểm trước mắt tiến hành thảo luận, mà khi đàm phán sắp tiến vào giai đoạn giằng co, cửa phòng mạnh mẽ bị mở ra, trong nháy mắt khiến tất cả mọi người giương mắt chỉ thấy Lạc Lặc đã bước lớn đi đến phía Ngu Mạc Tình
Trợn to mắt, ánh mắt của Lạc Lặc thật chặt khóa ở Ngu Mạc Tình giờ khắc này bên trán đang dâng ra mồ hôi hột thật to, mà tức giận cũng đang trong lúc lơ đãng dần dần toả ra, lời tức giận lượn quanh ở đầu lưỡi xoay chuyển lại xoay chuyển, cuối cùng chỉ phun ra bốn chữ: "Thời gian đến rồi"
Sửng sốt nhìn người biến mất rất lâu lại đột nhiên xuất hiện này, ngoại trừ Ngu Mạc Tình, người khác đối với lời nói trong miệng nàng hoàn toàn không rõ
Mà người trong cuộc nào đó lại nghe như không nghe thấy lôi kéo Chu Viện đang thất thần, liền tiếp tục mở miệng đề tài trước đó, chỉ là một câu còn chưa xong, đã bị Lạc Lặc dùng hành động quả đoán đánh gãy
Chỉ thấy Lạc Lặc nhanh chóng kéo lên Ngu Mạc Tình vào ngực, cũng không quay đầu lại bước nhanh đi ra ngoài cửa: "Hôm nay tới đây trước, thời gian lần sau đàm phán ta sẽ phái người khác tiến hành hẹn lại"
Mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn phía người đã hoàn toàn biến mất ở trước mắt, mà Chu Viện ở một lát sau thu lại tâm tình chuyển hướng nhìn Ngu Phi Túc duy trì dáng dấp sững sờ, kiên định khó phun ra vấn đề: "Trợ lý Ngu, xin hỏi, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?" Nếu như không có điều bất trác, còn có mười phút, hợp tác của Đạt Vân và Duyệt Đằng là có thể bàn bạc xong xuôi, nhưng bây giờ, vậy mà còn muốn phí thời gian đi bàn bạc nội dung hợp tác chỉ có mười phút, người tên Lạc Lặc kia tựa hồ cũng quá làm liều rồi
Lắc đầu, Ngu Phi Túc không cách nào trả lời, cũng không biết nên làm sao đi trả lời vấn đề của đối phương, chỉ là trong lòng lại mơ hồ dâng lên cảm giác quái dị, tình cảnh vừa rồi lại khiến hắn tự dưng nhớ tới cô bé của mười năm trước kia, chỉ là, có thể không?
― ― ― ―
Mặc dù là bị Lạc Lặc mạnh mẽ kéo đi, nhưng Ngu Mạc Tình lại là tận lực muốn kéo đi bàn tay giờ khắc này nắm thật chặt xương gậy guộc của chính mình, người này biến mất lâu như vậy, vừa xuất hiện thì đối với nàng như vậy, Lạc Lặc đến tột cùng coi nàng thành cái gì?
Hai người một đường bước đi qua phòng nhỏ lúc trước, khi tàn tạ khắp phòng trong lúc lơ đãng khắc sâu vào đáy mắt, Ngu Mạc Tình chớp mắt dừng lại tất cả giãy dụa, mặc cho Lạc Lặc mang theo chính mình rời khỏi phòng trà tỏa ra hương vị trà lại ở dưới cẩn thận đánh giá lại pha trộn chút khói thuốc súng
Ngồi vững vàng ở trên xe, Ngu Mạc Tình lẳng lặng nhìn Lạc Lặc trước mắt đang ra tay thay chính mình lau đi mồ hôi bên trán, ở sau khi vài lần suy nghĩ nhẹ hỏi: "Vừa rồi, xảy ra chuyện gì?" Dáng dấp phòng nhỏ kia để cô rất khó tin là bởi vì kết quả chủ quán đang sửa chữa máy điều hòa không khí, hơn nữa trong láng máng, cô thấy được vết đạn cùng với vết máu
"Cái gì cũng không xảy ra" Có một số việc, không phải cô nên biết, hơn nữa, nữ nhân này thì ở vừa rồi, làm trái lời hứa đối với nàng. Đầu ngón tay hơi nặng, cũng như muốn làm đau đối phương, nhưng khi khăn vải trong tay hơi di chuyển hiện rõ một vệt dấu đỏ, con ngươi Lạc Lặc không khỏi co lại
"Tiểu Lạc... Đau..." Giống như là biết được trong lòng Lạc Lặc sẽ không nỡ, đầu lông mày Ngu Mạc Tình khẽ nhíu, ở dưới cái nhìn chăm chăm của Lạc Lặc phun ra chữ đau, đồng thời cũng như mong muốn đổi lấy sự thận trọng của đối phương, "Vết thương của Tiểu Lạc còn đau không?"
Đối với câu hỏi bất thình lình, trong mắt Lạc Lặc đầy tràn nghi hoặc, nàng không hiểu đối phương tại sao phải hỏi như vậy? Chuyện này và bây giờ có liên quan sao? Chỉ là ở khi đối mặt gương mặt nhất định phải biết được đáp án của Ngu Mạc Tình, không để ý đáp lại: "Không đau" Bị thương đối với nàng mà nói, cũng không phải chuyện đáng kinh ngạc gì, hơn nữa, từ lâu nàng quen thuộc loại cảm giác đau đớn bị thương mang đến kia rồi
Nhìn vào đáy mắt bình tĩnh không lay động của Lạc Lặc, Ngu Mạc Tình biết người trước mắt này theo như lời nói cũng không có lừa dối cô, nhưng càng là như vậy, lòng thì càng là nhanh chóng siết chặt: Thương thế trên người mình sớm đã đem cô hành hạ đến kiệt sức, cho dù một lần lại một lần cứng rắn nhịn xuống phần đau đớn từ trong xuyên thấu ra ngoài kia, lại vẫn là tránh không khỏi cảm giác tuyệt vọng vô lực của vết thương mang đến, nhưng người này giống như cô ở tối qua bị thương, lại có thể hời hợt phun ra cảm thụ của mình như vậy, hành động cũng giống như người thường, có lẽ bản thân chính là một chuyện huyền diệu lại đáng thương. Thời khắc này, Ngu Mạc Tình không thể không thừa nhận, chuyện này vừa vặn đều là cô gián tiếp cho Lạc Lặc
Bầu không khí trong xe đột nhiên trở nên trầm mặc vẫn chưa mang cho bất cứ người nào không thoải mái, Lạc Lặc tuy không hiểu dụng ý của Ngu Mạc Tình hỏi như vậy, nhưng cũng không để ý, chẳng qua là thời khắc đó khi xe dừng lại mở miệng: "Gọi điện thoại cho Ngu Phi Túc đi!" Bất kể như thế nào, chuyện trên công sự vẫn phải làm
Tiếp nhận điện thoại không biết từ khi nào Lạc Lặc lấy đi, Ngu Mạc Tình do dự một lúc sau đó thì gôi, một khắc kết nối nhìn Lạc Lặc mở cửa xuống xe, nhẹ tiếng dặn dò công việc liên quan sau đó gác máy, đồng thời, Lạc Lặc đỡ cô cực kỳ cẩn thận xuống xe: "Đợi lát nữa bác sĩ Lục sẽ vì ngươi băng bó vết thương một lần nữa, ngươi, nghỉ ngơi thật tốt"
Chợt nghe ý dưới lời nói của đối phương lại có ý muốn rời đi, Ngu Mạc Tình đột nhiên nhìn về phía ánh mắt thâm thúy giờ khắc này như vực sâu của Lạc Lặc, chần chờ một chút sau đó đáp ứng, chỉ là vừa muốn đuổi tới bước tiến của quản gia đã bị Lạc Lặc kéo lấy cánh tay không bị thương
"Ta đưa ngươi trở về phòng" Chỉ là một câu nói đơn giản này, liền khiến khuôn mặt trắng bệch của Ngu Mạc Tình tràn ra mặt cười nhu hòa...
― ― ― ―
Kính cường lực cách một tầng có thể nhìn thấu nhìn theo người bị khóa ở chỗ ngồi ghế tựa, ánh mắt của Lạc Lặc thấm ra cảnh sắc lạnh lẽo quỷ dị run rẩy người, đeo lên tai nghe lạnh lẽo không ngừng lập loè ánh sáng xanh lục, mà mười mấy màn hình một bên khảm ở trong vách thì lại hiện lên tất cả trong trong ngoài ngoài của biệt tòa, giống như chính là một máy camera theo dõi to lớn
Nhìn theo người bị trói cho dù ở dưới gặng hỏi hai, ba tiếng vẫn không có động, còn có thuộc hạ hiển nhiên đã không chịu đựng nổi, khi Lạc Lặc ở trong tai truyền vào là có thăng cấp thẩm vấn hay không, khóe môi cong lên độ cong, ở khi lộ ra một tia tàn nhẫn tiếp đó đáp ứng
"Tiểu thư, có người xông vào biệt thự rồi" Bên tai đột nhiên vang lên giọng nam không kinh hoảng chút nào, trái lại lộ ra trầm tĩnh
"Ha..." Rốt cục vẫn là tới rồi sao? Tiếng cười mang theo tràn đầy ý lạnh mở miệng, đầu ngón tay của Lạc Lặc ở trên ống nghe không nặng không nhẹ gõ ra tiết tấu đứt quãng, sau đó chậm rãi lau chùi cây súng mang bên người, mà ý cười của khóe miệng cũng càng ngày càng sâu, nhưng sát ý của đáy mắt cũng càng ngày càng dày đặc
Hết chương 25
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro