Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Lúc trước, tại sao phải bỏ lại ta?

Chương 17: Lúc trước, tại sao phải bỏ lại ta?

"Mau...Buông...Tay..." Tên nam nhân cũng hít khí lạnh kêu gào đau đớn, lịch sự ban đầu từ lâu không thấy bóng dáng, giờ khắc này còn dư lại chỉ có chật vật, nhưng khi nhìn thấy cánh tay sắp bẻ gẫy của chính mình lại là cô gái, liền lập tức phẫn nộ, "Cmn, ở đâu ra gái đi*ếm...Á..." Lại một lần nữa gào lên đau đớn cùng truyền tới tiếng lanh lảnh trong không khí chứng minh cánh tay của tên nam nhân trong nháy mắt đứt gãy

Lạnh lùng mà nhìn tên đàn ông trước mắt nâng lấy cánh tay ngã xuống đất không ngừng kêu rên, Lạc Lặc tay phải khẽ nhấc, cầm lấy cái đệm trên quầy bar vốn là kê ly rượu mạnh mẽ quét về phía cái miệng mở mồm nói tục kia của đối phương, cường độ vừa phải, lại đủ để làm đối phương tạm thời nói không ra rõ ràng câu chữ: "Tay của ngươi, thích ăn đòn! Miệng của ngươi, thiếu vả! Hôm nay xem như là dạy cho ngươi một bài học"

Lạnh lùng bỏ lại lời nói, quét về phía xung quanh quan sát đám người cũng không dám ra mặt, kéo ra nụ cười gằn, tiện đà chuyển hướng đến nữ nhân một bên không hề nói nữa lời lại từ đầu nhìn đến cuối cùng, Lạc Lặc tiến lên, cũng không để ý người khác nghị luận và sát cơ ẩn giấu ở trong tối, kéo lấy Ngu Mạc Tình liền đi ra ngoài

Thanh âm của thủy tinh phía sau đột nhiên phá vụn vẫn chưa trở ngại bước tiến của hai người, ở trong một tràng tiếng kinh sợ đột nhiên tiếng nặng nề ngã xuống đất cũng không ảnh hưởng quyết định rời đi của hai người, chỉ là Ngu Mạc Tình ở thời khắc rời đi liếc nhìn quầy bar nơi kia, thình lình nhìn thấy nam nhân cánh tay bị người nào đó bẻ gẫy lúc này một tay khúc khủy tựa ở bên người, một tay khác nắm chặt nửa mảnh bình rượu phá vụn, cả người từ lâu hôn mê nằm ngã ở trên đất

Không để ý đến bất kỳ hành động nào của Ngu Mạc Tình, Lạc Lặc chỉ là đem người mang đến trước xe khi thủ hạ rời đi lưu lại cho nàng, thấp giọng dặn dò: "Lên xe" Nàng không biết những thủ hạ kia của chính mình trong quán rượu có thể ngăn cản tên sát thủ kia bao lâu, nếu như lúc đó ở khi đến dần nữ nhân này không phải vì nhiều người tầm nhìn không tốt mà miễn cưỡng tránh được một kiếp, sợ hiện tại nàng sớm đã chết ở dưới viên đạn màu bạc kia

Lạc Lặc khuôn mặt âm trầm kia chẳng biết vì sao khiến đáy lòng Ngu Mạc Tình thăng lên tia hoảng hốt vô ý thức, cũng khó có được vừa gặp không có bất kỳ phản bác nào liền lên xe, ở sau khi xe chạy khỏi càng là lấy khóe mắt hơi đánh giá đối phương: "Vừa rồi, cám ơn ngươi" Nếu như không phải Lạc Lặc, chắc hẳn cô cũng sẽ không thuận lợi như vậy ra ngoài, chỉ là cũng bởi vì như thế, trong lòng có một chút nghi hoặc, cô không hiểu, cô gái nhìn lên cao gầy lại ốm yếu tại sao có thể có sức mạnh lớn như vậy để hạn chế một nam nhân cao lớn? Còn có dáng dấp tàn bại cuối cùng ngã xuống đất kỳ quái của nam nhân kia, đều khiến cô cảm thấy khó hiểu

"Ừm!" Không hề không khách khí đáp lại, Lạc Lặc vừa lái xe vừa chú ý tình huống chung quanh, ở sau khi phát hiện không ai theo dõi mới có chút an tâm chạy về phía khách sạn, khi bước vào gian phòng mới mở miệng lần nữa, "Tổng giám Ngu vẫn là tắm rửa một hồi, đem mùi rượu cùng mùi thuốc lá trên người xóa đi" Không cho phản đối đẩy đối phương tiến vào phòng tắm, ở trong nháy mắt đóng lại, lông mày nhíu chặt, nhanh chóng cởi đi quần áo màu đen trên người, ở khi chỉ còn áo lót mới quay đầu liếc nhìn cánh tay trái bị đạn bắn trúng ở trong quán rượu trước đó, đập vào mắt nơi đó khảm lỗ máu nho nhỏ đã là màu tối, trong lúc hoảng hốt không khó nhìn thấy đầu đạn màu bạc

Không chậm trễ chút nào lấy ra thùng y tế trong hành lý thường xuyên chuẩn bị bên người mở ra, thuần thục lựa chọn lên chút chai chai lọ lọ, lấy ra cây kim, dao nhỏ, dừng lại một lát sau đó từ bỏ dự định dùng băng y tế, mà là từ trên tạp chí bày ở trong phòng ké xuống một trang giấy, lấy ra viên đạn trong cây súng cận thân, lấy ra đầu đạn, đổ ra thuốc súng đen ở trên giấy, sau khi chuẩn bị đầy đủ tất cả dùng rượu làm sạch dao nhỏ, cắn chặt chân răng mạnh mẽ cắt vết thương, sau đó cầm lấy cái nhíp luồn vào trong lỗ đen nhìn không rõ màu da kẹp chặt đầu đạn, trong nháy mắt lấy ra: "Hừ..." Kêu rên trầm thấp, Lạc Lặc mặc cho mồ hôi bên trán trượt xuống, mắt chớp cũng không chớp mà đem thuốc súng trên giấy đặt lên vết thương, lại ở khi trong túi tiền lục tục tìm kiếm bật lửa bực mình: Đáng chết!

Ngay ở khi Lạc Lặc ở đầu giường như con ruồi không đầu tìm kiếm, cửa phòng tắm vừa vặn vào lúc này mở ra, Ngu Mạc Tình ở khi đối mặt bóng lưng mát mẻ của người nào đó hơi run, sau đó mới lấy lại tinh thần, chậm rãi mở miệng: "Phó tổng giám Lạc đang tìm cái gì?" Tuy là hỏi như vậy, nhưng ánh mắt của Ngu Mạc Tình lại bị những dấu vết chằng chịt không đều trên da thịt của đối phương, to to nhỏ nhỏ hấp dẫn, có kích thước giống như tiền xu, có vết răng như thú vật, có dấu vết lại tựa hồ là lưỡi dao lưu lại, tại sao trên thân con người này sẽ có nhiều vết thương kỳ kỳ quái quái như vậy?

Lạc Lặc đang hành động bị dò hỏi đột nhiên tới làm cho có chút cứng ngắc, hơi động đậy bờ môi cuối cùng phun ra ba chữ: Hộp quẹt lửa. Nhưng thân thể vẫn chưa chuyển hướng người phía sau, mà là ngồi lên mép giường, nàng không nghĩ tới Ngu Mạc Tình luôn luôn coi tắm rửa là mạng sẽ nhanh như thế ra ngoài

Ngu Mạc Tình tuy hiếu kỳ, nhưng cũng không dự định dò hỏi, chỉ là ở bên dưới tủ đặt TV lấy ra bật lửa của khách sạn sau đó chậm rãi đi đến phía Lạc Lặc, nhưng khi tầm mắt chạm đến khăn giấy có nhuộm màu máu, nhất thời cảm giác được không ổn, liền bước nhanh hơn, ở sau khi nhìn thấy dấu vết chằng chịt đồng dạng trước người cùng sau lưng của đối phương và một nơi vết thương hình tròn mới nhuộm đen bóng không rõ vật chất nhất thời trừng lớn hai con mắt, nhíu mày khẽ hỏi: "Ngươi bị thương? Chuyện khi nào?"

Nhanh chóng rút đi bật lửa bị Ngu Mạc Tình nắm trong tay, Lạc Lặc đứng dậy rồi lại ngồi xuống ở trong ghế da, trong nháy mắt mở ra đốm lửa đáp lại: "Không có quan hệ gì với ngươi!" Tiếp sau đó chạm vào vết thương nhuộm thuốc nổ

"Oành..." Tiếng vang chói tai nặng nề lại như nổ tung khiến Ngu Mạc Tình hơi kinh, khi giương mắt nhìn lấy dáng dấp Lạc Lặc cắn chặt chân răng, giữa lông mày nhíu chặt toàn thân căng chặt, lòng như bị người nặng nề đập một quyền suýt chút nữa khiến cô không thể thở nổi. Mà cả căn phòng ở trong chớp mắt rơi vào một loại trầm mặc nghẹt thở

Ở sau khi đau đớn trôi qua phân nữa, Lạc Lặc mở mắt trong chớp mắt vừa chạm phải ánh mắt của nàng nhìn chăm chú của Ngu Mạc Tình, mặc vào quần áo từ sớm trước đó bị cởi ở một bên, tiếng khàn khàn khẽ hỏi: "Tổng giám Ngu làm sao còn chưa ngủ?" Lúc này đều rạng sáng rồi, lẽ nào đối phương còn có những chuyện khác muốn làm?

Trong lòng Lạc Lặc mặc dù nghi hoặc, nhưng đáp án của đối phương cũng không phải muốn biết như vậy, ở sau khi trong túi hành lý một trận lục lọi lấy ra quần áo tắm rửa, liền đi đến phía phòng tắm

"Chờ một chút!" Kêu lấy Lạc Lặc đang dự định tiến vào phòng tắm, Ngu Mạc Tình thẳng tắp nhìn người trước mắt có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, sau khi hơi mím bờ môi mới thở dài nói, "Vết thương không thể đụng vào nước, ngươi đêm nay vẫn là đừng tắm tốt hơn"

"Tổng giám Ngu đây là đang quan tâm ta sao?" Nhấp nháy hai mắt, Lạc Lặc cảm thấy tình hình bây giờ có chút buồn cười, một người từng đem nàng đưa vào quỷ môn quan làm sao đột nhiên tốt dạ như thế quan tâm tới nàng? Chẳng lẽ là bởi vì đối với Ngu Mạc Tình của hiện tại mà nói, nguyên nhân nàng chỉ là người xa lạ? Nếu như nữ nhân này biết thân phận thật sự của mình, có phải là cả một cái ánh mắt đều chẳng muốn bố thí?

Lạc Lặc bị ý nghĩ của chính mình kích đến ngực hơi chập trùng, lòng bàn tay không khỏi nắm chặt thành quyền, nàng không hiểu, tại sao tâm tư chính mình chỉ cần vừa liên quan đến Ngu Mạc Tình, nàng thì bình tĩnh không được, đều sẽ vì một ít việc nhỏ mà để cho lòng của mình chịu dằn vặt, cô không phải đã sớm không thèm để ý rồi sao?

Thu hồi vẻ vô lại mới vừa lộ ra, Lạc Lặc trầm mặc đi vào phòng tắm, chờ sau khi cửa phòng tắm "cạch" một tiếng khép lại, mới căm hận một quyền đánh lên tướng sứ: Chết tiệt! Nàng thực sự là khinh thường sức ảnh hưởng của Ngu Mạc Tình mang đến

Thân thể bởi vì tiếng đóng cửa chợt vang lên mà banh chặt, trái tim càng là bởi vì tức giận đột nhiên tới của đối phương mà rung động, Ngu Mạc Tình không thể không thừa nhận ngay ở trong nháy mắt Lạc Lặc xoay người, cô cảm nhận được tức giận chảy ra của đối phương, nhưng mà, Lạc Lặc đến tột cùng tại sao phẫn nộ?

Trong lòng không hiểu lo lắng không chống cự nổi trong lòng, ánh mắt ném đến thùng y tế còn chưa thu hồi kia của Lạc Lặc, Ngu Mạc Tình ở bên trong tìm tòi một lát sau đó tìm đủ vật phẩm cần đặt một bên, sau đó lẳng lặng mà chờ người trong phòng tắm đi ra, vớn dĩ tâm tư chờ đợi cũng dần dần chạy sạch đi: Cô không hiểu tại sao chính mình lưu ý Lạc Lặc như thế?

Là người kia mang theo họ khiến cô dồn hết tâm trí để quên đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô, đến tranh chấp đối lập trên cuộc họp lớn nhỏ, rồi lại giúp đỡ đến hôm nay?

Vẫn là từ ban đầu khóe môi đối phương ngậm lấy độ cong lạnh lùng vô tình tựa như cười mà không phải cười đến sa thải công nhân, tính tình lại như bom hẹn giờ hỉ nộ vô thường?

Ở trên người Lạc Lặc, tất cả của tất cả đều có vẻ mâu thuẫn như vậy, rồi lại có một phong cách riêng như vậy dung hợp lại cùng nhau, mà dáng dấp kia cùng một số hình ảnh trong ký ức trùng hợp lên: "Tiểu Lạc..." Chuyện cách mười năm, Ngu Mạc Tình lần đầu tiên phun ra xưng gọi khiến trái tim chính mình dâng lên chua xót, hai tay run rẫy che lên đôi môi, những năm này cô nỗ lực để cho mình quên đi tất cả cảnh sống chung với đứa nhỏ, nhưng mỗi một buổi tối, trong mộng đều sẽ xuất hiện tất cả của đứa trẻ kia: Giả vờ đáng yêu lấy lòng! Kiểu dáng vô lại ban đêm tiến vào trong lòng cô! Kiểu dáng hưng phấn sau khi có được một chút ấm áp trong vô ý của cô! Còn có kiểu dáng lạnh lùng mang theo vết thương do dao chém từ bên người cô đi qua!

Càng là suy nghĩ tiếp, trong lòng Ngu Mạc Tình càng là chập trùng không yên, khuôn mặt từ từ chôn vào giữa hai chân cong lên, mặc cho hồi ức xông tới đầu óc của chính mình, để bi thương xâm chiếm suy nghĩ của mình: Đứa trẻ kia, nhất định hận cô vào xương rồi chứ! hận cũng tốt, có người mẹ như cô như vậy, vẫn la không có tốt hơn

Nhưng mà, tiểu Lạc hiện tại sống tốt không? Muốn ở trong gia tộc đó sinh tồn tiếp nhất định rất khó khăn chứ? Trái tim mãnh liệt co rút, nhớ tới cảnh mười năm trước tận mắt nhìn thấy dao găm lạnh lẽo đi vào trong thân thể nho nhỏ: "Tiểu Lạc, xin lỗi..." Lẩm bẩm thì thầm chỉ có chính mình có thể nghe thấy, thì cho dù thân là người thừa kế gia tộc Cách Lỗ Lặc, theo lệ thường, đứa bé kia cũng sẽ chịu phải công kích đến từ khắp nơi chứ! Vết thương trên người...

Ngu Mạc Tình đột nhiên nghĩ đến cái gì dường như ngừng lại hô, trước mắt thoáng qua những vết thương chằng chịt bất nhất Lạc Lặc, con ngươi mở to...

Mở ra cửa phòng tắm, Lạc Lặc vừa nhìn liền thấy người vốn nên ngủ lúc này đang ngây ngốc cuộn tròn ở trong ghế da, mà tích tụ vừa rồi tiêu tan không lâu lại lần nữa không hề báo động trước xông tới trong lòng: "Ngươi còn muốn ngồi bao lâu?"

Mắt thấy nữ nhân vẫn là vùi đầu không có cho bất kỳ đáp lại nào, Lạc Lặc tức giận tiến lên, lại ở khi nghe hô hấp đều đều truyền tới của đối phương sửng sờ ở tại chỗ, tay không biết làm gì phủ lên hai mắt: Nữ nhân này vẫn thật sự được, có giường không ngủ, lại lựa chọn phương thức này để tự ngược

Oán giận quy về oán giận, nhưng hai mắt Lạc Lặc lại không tự giác mềm xuống, sau khi đánh giá cánh tay trái bị thương có thể gánh chịu sức mạnh, hai tay hơi dùng sức, nâng lên thân thể đang cuộn tròn của đối phương chậm rãi đi tới bên giường, cúi đầu nhìn theo gương mặt tinh xảo ngoan ngoãn đặt ở vai phải mình, thầm nghĩ: Nếu như không phải tồn tại phần liên quan huyết thống này, nàng chắc chắn sẽ không tin tưởng nữ nhân này đã là mẫu thân của hai đứa bé

Trong nháy mắt dừng lại bước chân, đầu ngón tay hơi thu chặt, Lạc Lặc không nhịn được khàn giọng phẫn nộ chất vấn Ngu Mạc Tình trong ngủ mê: "Lúc trước, tại sao phải bỏ lại ta? Tại sao lại là ta? Mười bảy năm trước là như thế này, mười năm trước lại là như vậy, lẽ nào ở trong lòng ngươi, thật sự chỉ có Ngu Phi Túc mới là con trai của ngươi?" Biết rõ ràng người ngủ say sẽ không cho bất kỳ đáp án gì, nhưng Lạc Lặc vẫn là cảm thấy một luồng tuyệt vọng từ đáy lòng tuôn ra, nhẹ nhàng thả xuống người trong ngực, nơi sâu xa trong đáy lòng mang theo quyến luyến ngay cả mình cũng không hiểu tại sao luôn là tồn tại, "Có lẽ đáp án đã không quan trọng, mẫu thân đại nhân" Có lẽ chỉ có khi Ngu Mạc Tình đang ngủ, nàng mới có thể không kiêng dè chút nào như vậy gọi ra xưng hô trong đáy lòng đã diễn luyện trăm ngàn lần...

Hết chương 17

Edit: Và tiếp theo các chế sẽ thấy cái độ manh manh, cute của Ngu ma ma cho mà xem, hình tượng băng lãnh hoàn toàn sụp đổ một cái đùng kaka


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro