Phiên ngoại 1: Ăn lẩu (Thượng)
Viên Anh từ sau lần trước không dựa vào dụng cụ hỗ trợ cũng có thể đứng lên được, thậm chí còn có thể đi tới vài bước, chân từng ngày từng ngày khôi phục, đến tháng mười hai, nàng đã có thể chống gậy đi bộ xung quanh trong phạm vi phòng khách. Nhưng bác sĩ căn dặn không thể đi trong thờì gian quá dài, dù sao chân còn chưa khỏe hoàn toàn, vạn nhất lưu lại mầm bệnh liền không tốt.
Mấy ngày này đại khái xem như là đoạn thời gian Viên Anh mười mấy năm qua trải qua thích ý thư thái nhất, nàng bởi vì chân không tốt, chối từ công tác của Vương phu nhân bên kia, bây giờ là chân chính một thân không có chức nghiệp.
Buổi sáng ngày đông, bên ngoài tiểu khu gió lạnh buổi sớm vội vàng thổi vào nối liền không dứt, Viên Anh ôm Hà Mặc Thiên trong lồng ngực, rèm cửa sổ kéo để gió không thổi vào, có lúc cảm giác vừa ngủ liền ngủ thẳng đến hơn mười giờ, hai người một trước một sau tiến vào phòng tắm đánh răng, sau đó sẽ ăn điểm tâm nóng hầm hập.
Khí trời tốt, Hà Mặc Thiên liền đẩy Viên Anh đi công viên phụ cận đi dạo một chút, khí trời không tốt, các nàng liền dứt khoát ở nhà việc gì cũng không đi, thời gian lâu dài, liền xương đều mềm yếu hẳn.
Hôm nay lại là một trời lạnh lẽo, bên ngoài gió bắc thổi vù vù, Hà Mặc Thiên ở trong phòng bếp nấu ăn, chuẩn bị đem bao mì vằn thắn tối ngày hôm qua nàng cùng Viên Anh dùng còn dư làm bữa sáng ăn, vừa vặn còn lại chút canh gà.
Mới vừa đông không bao lâu mì vằn thắn từng cái từng cái no đủ tròn trịa, hình dạng ban đầu, nhân bánh là thịt tươi được bọc lại bằng vỏ ngoài trắng trẻo như một cái bụng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nứt ra một vết thương.
Lấy hai cái bát ra, đun một nồi nước sôi, đun thêm một cái khác là canh gà ở bên trong, Hà Mặc Thiên thả mì vằn thắn vào trong nồi nước sôi, chờ mì vằn thắn từng cái từng cái nở đều ra, nàng cầm cái vá có nhiều lổ thủng ở dưới đem những cái bụng nhỏ lăn lộn ở bên trong vớt lên, tay đồng thời cầm một cái khăn mở nắp nồi canh gà bên cạnh. Hầm canh gà mấy tiếng, một tầng dầu phía trên đều bị gạt đi hết, để lại canh một màu vàng nhạt trong trẻo, mở nắp nồi ra, căn phòng tràn đầy mùi thơm của canh gà.
Thả mì vằn thắn trắng tinh như ngọc vào trong canh gà, thấm nhuyễn toàn bộ tinh hoa của thịt gà bên trong, Hà Mặc Thiên lại cắt mấy cây tế hành, chỉ lấy lá hành, lá hành xanh tươi giòn nộn rơi trên bát mì vằn thắn, màu xanh lục cùng với sắc vàng nhạt của canh loãng hòa chung với mì vằn thắn mềm mại trắng như tuyết, liền trực tiếp được bưng đến trên bàn ăn, chỉ nhìn thôi cũng làm người ta không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Viên Anh dậy sớm theo thường lệ muốn chống gậy từ phòng khách đến ban công đi tới đi lui nửa giờ, rèn luyện sức chân. Bình thường chỉ cần Hà Mặc Thiên đem bữa sáng bưng lên bàn, Viên Anh chuẩn đến ngay lập tức ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn ăn chờ ăn cơm, nhưng ngày hôm nay nàng đứng ở ban công, nhìn bên ngoài sững sờ.
"Ăn cơm thôi." Hà Mặc Thiên xoa tay một chút ngồi xuống, nấu hai bát mì vằn thắn, Viên Anh thật giống không nghe, Hà Mặc Thiên lại hô một tiếng: "A Anh, ăn cơm." Viên Anh vẫn là bất động.
Hà Mặc Thiên hiếu kỳ, ngoài cửa sổ đến cùng có cái cảnh sắc gì tốt, đáng giá để Viên Anh nhìn đến xuất hồn như thế? Thế là cũng đi tới ban công, ló đầu ra bên ngoài nhìn xem, không có cái gì mà, chỉ là năm nay tuyết rơi đến thật sớm, lúc này mới vừa vào tháng mười hai, bên ngoài tất cả đều là hoa tuyết phiêu bay lả tả.
"Ăn điểm tâm đi, để một lúc sẽ nguội." Hà Mặc Thiên vỗ vỗ vai Viên Anh.
Viên Anh quay đầu nhìn Hà Mặc Thiên một chút, chỉ vào ngoài cửa sổ nói: "A Thiên, ngươi xem, có tuyết rồi."
Hà Mặc Thiên nở nụ cười, "Không phải chỉ là tuyết thôi sao, năm nào mà không có? Lại không phải chưa từng thấy. Chỉ là năm nay tuyết rơi đúng là đặc biệt sớm."
"A Thiên, ngươi có muốn ăn lẩu hay không?" Viên Anh hỏi.
Đầu quả tim Hà Mặc Thiên giật giật, nắm tay đang cầm gậy của Viên Anh, "Ngươi muốn ăn sao?"
Viên Anh gật đầu, đề nghị: "A Thiên, không bằng buổi tối chúng ta nấu một nồi lẩu ăn đi?"
Hà Mặc Thiên nhìn lịch, ngày hôm nay vừa vặn là thứ bảy, buổi tối Thẩm Tư Vi không có tiết tự học, hai đứa nhỏ đều về được, ăn lẩu cần chút náo nhiệt, khí trời lại lạnh, các nàng bốn người ăn cũng rất thích hợp.
"Được, Vi Vi thích ăn thịt bò, A Bạch thích ăn hải sản, một lát ta đi chợ rau nhìn, nhiều mua thức ăn trở về."
"A? Không phải hai người chúng ta thôi sao?" Viên Anh có chút thất vọng.
Một cái nồi lẩu cũng không có gì, Vi Vi cùng A Bạch trở về nàng cũng rất cao hứng, nhưng mà ngày tuyết lớn như vậy đối với nàng mà nói là có chút ý nghĩa đặc thù, Viên Anh thật hy vọng có thể cùng Hà Mặc Thiên hai người yên lặng một lần hai người một thế giới —— tuy rằng các nàng hầu như mỗi ngày đều là hai người một thế giới.
Hà Mặc Thiên đoán được Viên Anh nghĩ gì, cười đỡ nàng trở về phòng khách, ở trước bàn ăn ngồi xuống, "Mùa đông này còn dài lắm, lại không phải một mùa đông chỉ ăn một nồi lẩu này."
Nàng đưa một bát mì vằn thắn cho Viên Anh, mì vằn thắn nấu đến vừa đúng, vỏ ngoài mềm mại, nhân bánh là thịt tươi, được cắt to nhỏ vừa vặn, ăn cùng canh gà, miệng đầy nước ấm cùng mùi thịt, phiền muộn mà Viên Anh không thể cùng Hà Mặc Thiên hai người một thế giới nhỏ nhất thời quét một cái sạch sành sanh, ăn xong bát mì vằn thắn, Viên Anh ngồi phịch ở trên ghế ôm cái bụng không muốn nhúc nhích.
"Gần đây khí trời không hề tốt đẹp gì, muốn đi ra ngoài hóng mát một chút đều không có cơ hội." Hà Mặc Thiên một bên ăn điểm tâm một bên xem báo, lúc này di động Viên Anh đặt ở trên bàn đột nhiên vang lên. Nàng tiếp tục coi báo chí, không ngẩng đầu lên nói: "A Anh, nghe điện thoại."
"Ngươi giúp ta nghe đi." Viên Anh tựa ở trên cái ghế miễn cưỡng nói.
"Lười chết ngươi, quên đi." Hà Mặc Thiên duỗi cánh tay cầm di động lên, vừa nhìn, hóa ra là Sở Phàm Tịch.
Hà Mặc Thiên nhớ tới tiểu nha đầu Sở Phàm Tịch này liền không nhịn được vui vẻ, một năm không có thấy, cũng không biết nàng cùng Mễ Lâm hai người tiến triển được thế nào rồi.
Hà Mặc Thiên nhận điện thoại, Sở Phàm Tịch trước tiên chào hỏi, "Anh tỷ, đã lâu không gặp rồi!"
"Ta không phải Viên Anh." Hà Mặc Thiên nhìn Viên Anh một chút, cười nói. Viên Anh đưa ra một ánh mắt hỏi ý kiến, Hà Mặc Thiên dùng khẩu hình đối với Viên Anh nói, "Là Sở Phàm Tịch."
"Ngươi là. . . Hà tỷ?" Sở Phàm Tịch do dự một giây, không thể tin nói: "Ngươi. . . Ngươi cùng Anh tỷ. . . Hai người các ngươi. . ."
"Chúng ta cùng một chỗ." Hà Mặc Thiên cười hỏi Sở Phàm Tịch, "Phàm Tịch, một năm không gặp, ngươi cùng Tiểu Mễ hai người vẫn khỏe chứ?"
"Cái gì tốt hay không tốt, liền như vậy chứ, nàng bắt nạt ta."
"Ta lúc nào bắt nạt ngươi?" Trong điện thoại truyền đến giọng một tiểu cô nương khác, "Hà tỷ, ta và Sở Sở vẫn khỏe, ngươi đừng nghe nàng nói bậy."
Xem ra tiến triển không thuận lợi a, Hà Mặc Thiên không nhịn được cười, "Tiểu Mễ, ngươi tốc độ này không được a, làm sao một năm trôi qua rồi vẫn chưa quyết định Phàm Tịch? Có câu nói gọi tiên hạ thủ vi cường, đừng trách Hà tỷ không có nói cho ngươi."
(Tiên hạ thủ vi cường = ra tay trước sẽ dành được lợi thế)
Biết là điện thoại của Sở Phàm Tịch, Viên Anh cũng tập hợp tới nghe, chỉ nghe Mễ Lâm thở dài, "Tên kia đầu óc có vấn đề, nào có nơi để ra tay." Viên Anh cũng vui vẻ, xem ra hai người này còn có khó khăn.
"Ai đầu óc có vấn đề đây? Ngươi nói một chút, tối hôm qua đánh bài là ai đem ta hãm hại? Ngươi nói một chút?" Sở Phàm Tịch ở bên kia không tha thứ.
"Được rồi được rồi, Phàm Tịch, Tiểu Mễ, các ngươi ngày hôm nay có việc gì không? Một năm không gặp, vừa vặn ngày hôm nay ta và Anh tỷ các ngươi thương lượng cùng nấu lẩu, các ngươi cũng đến đây đi, chúng ta hảo sum vầy."
Mễ Lâm che microphone cùng Sở Phàm Tịch thương lượng, "Này, Hà tỷ nói đi nơi các nàng ăn lẩu, có đi hay không?"
Luôn luôn yêu thích trạch ở quán Internet không ra khỏi cửa, thái độ của Sở Phàm Tịch khác thường, gật đầu như gà mổ thóc, "Đi đi đi! Hơn một năm không có thấy nữ thần của ta, ta nhớ đến chết rồi."
"Vậy ngươi nhanh đi dọn dẹp một chút!" Mễ Lâm đem Sở Phàm Tịch ném đi thay quần áo, rồi hướng điện thoại nói: "Hà tỷ, ngươi đem địa chỉ gửi cho chúng ta, chúng ta hiện tại liền ra ngoài."
Hà Mặc Thiên đáp một tiếng, cúp điện thoại, cùng Viên Anh đối diện, hai người không hẹn mà cùng bật cười.
Hà Mặc Thiên nói: "Phàm Tịch này, nhìn rất thông minh, không nghĩ tới đầu óc chậm chạp như thế."
Viên Anh rất là tán thành, "Đúng vậy, ngay cả ngươi đều nhìn ra rồi, còn nàng lại không nhìn ra."
"Ngươi đây là ý gì?" Hà Mặc Thiên mất hứng táng Viên Anh một hồi, tiếp theo lại cau mày, "Chỉ sợ nàng áng chừng là rõ ràng giả bộ hồ đồ, mặt ngoài cái gì cũng không biết, trên thực tế trong lòng đã rõ ràng cả rồi."
"Được rồi, một Vi Vi còn chưa đủ để ngươi bận tâm sao? Duyên phận đến dĩ nhiên là thành, ngươi bận tâm có hữu dụng gì sao?"
"Này ngược lại là." Hà Mặc Thiên cầm điện thoại di động lên, đem địa chỉ hiện tại của các nàng gửi cho Sở Phàm Tịch.
Nơi ở hiện tại của Hà Mặc Thiên các nàng cách quán Internet của Sở Phàm Tịch rất xa, Sở Phàm Tịch muốn lái xe đi, Mễ Lâm đối với kỹ thuật lái xe của nàng có bóng ma, chết sống không đồng ý.
"Không phải, từ đây đến nhà Hà tỷ cũng phải hai xe tuyến, lằng nhằng như vậy còn không bằng mình lái xe đi đây." Sở Phàm Tịch kéo tay Mễ Lâm liền muốn nhét nàng vào trong xe.
Mễ Lâm bám cửa xe chết đều không đi vào, "Ta không ngồi xe của ngươi! Ta tình nguyện ngồi xe công cộng! Ngươi buông tay!"
"Yêu, quản lý quán net, ngươi đây là lừa bán thiếu nữ?" Khách nhân chơi net thổi huýt sáo trêu chọc.
"Đi đi đi! Mau mau mở máy tính của các ngươi đi, ngày hôm nay toàn bộ không có giảm giá!"
Sở Phàm Tịch đem Mễ Lâm nhét vào ghế phụ, đeo giây nịt an toàn cho nàng, Mễ Lâm chưa từ bỏ ý định tiếp tục giãy dụa, Sở Phàm Tịch cầm lấy cổ tay nàng, nói không biết lựa lời, "Cử động nữa ta liền hôn ngươi a?"
Mễ Lâm sửng sốt, nhìn môi Sở Phàm Tịch gần trong gang tấc, sau đó từ mặt đến cổ đều hồng.
Sở Phàm Tịch ý thức được chính mình vừa nói cái gì, cũng đỏ mặt, thô lỗ đóng cửa ghế phụ, từ một bên khác ngồi vào chỗ điều khiển, mao mao táo táo khởi động động cơ, nơi này chỉ còn dư lại âm thanh động cơ ầm ầm ầm của chiếc xe Buick cũ kỹ.
Sở Phàm Tịch đem xe lái ra ngoài thật xa, mới ấp úng mà xin lỗi, "Ta. . . Ta vừa nãy nói lung tung, ngươi chớ để ý ha."
Mễ Lâm khó mà nhận ra lắc lắc đầu, "Hai ta bao nhiêu năm giao tình, ta còn không phân biệt được chuyện cười sao?"
Mễ Lâm một câu chuyện cười đem lúng túng đột phát dẫn tới, Sở Phàm Tịch trong lòng có chút mất mát không tên, cũng đúng, nàng xác thực chỉ là cùng Mễ Lâm vui đùa một chút mà thôi.
Trong xe bầu không khí quỷ dị, sau đó ai cũng không nói gì thêm, Mễ Lâm chỉ lo suy nghĩ vừa nãy Sở Phàm Tịch cách mặt không tới 5 cm, liền quên hết bóng ma nàng đối với chiếc xe của Sở Phàm Tịch, mãi đến khi Sở Phàm Tịch đem xe lái vào tiểu khu chỗ Hà Mặc Thiên ở, ở một chỗ nào đó trong bãi đỗ xe ngừng xe lại.
"Đến."
"A?" Mễ Lâm lấy lại tinh thần, mặt đỏ như nhỏ máu.
"Ngươi làm sao? Không thoải mái sao?" Sở Phàm Tịch dùng tay thử trán của nàng.
"Không có, không có gì, trong xe điều hòa mở lớn." Mễ Lâm mau mau cởi đai an toàn xuống xe, "Mau vào đi thôi, đừng để Hà tỷ Anh tỷ chờ sốt ruột."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro