Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9. Bệnh hữu

Tàu điện ngầm đã sớm dừng hoạt động, tuyến xe công cộng chắc chắn sẽ không đuổi kịp, từ trung tâm thành phố trở về quán Internet ở Thành Tây cũng mất mấy tiếng, Hà Mặc Thiên quyết định bỏ ra mười mấy đồng đón xe taxi trở về, thời điểm trả tiền đau lòng đến đòi mạng.

Cuối tuần, bên trong quán Internet suốt đêm người so với bình thường đều nhiều hơn, Mễ Lâm cũng không có đi, cùng Sở Phàm Tịch hai người ghé vào một máy vi tính xem phim, đại khái là xem phim kinh dị, Mễ Lâm cả người đều sắp rụt đến phía sau Sở Phàm Tịch rồi đi, hai tay che mắt, xuyên qua khe hở giữa ngón tay xem phim, Sở Phàm Tịch cũng bị dọa đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

"Hà tỷ, ngươi đã về rồi?" Sở Phàm Tịch nhìn ra cửa thấy Hà Mặc Thiên, như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, tạm dừng bộ phim hướng về Hà Mặc Thiên vẫy tay, "Đến đến đến, lại đây ngồi."

Mễ Lâm từ phía sau Sở Phàm Tịch đi ra, sắc mặt khôi phục chút, thật xấu hổ cười cười: "Hà tỷ hảo."

Hà Mặc Thiên không rõ chuyện gì hỏi, "Có việc?". Nàng liếc nhìn một chút màn hình, Ôi! Sở Phàm Tịch vừa vặn dừng ngay một đám quỷ quái ăn thịt người, tay chân đứt đoạn khắp nơi, Hà Mặc Thiên nhìn mà buồn nôn, "Ngươi trước tiên đem video đóng lại, ta nhìn thấy gan thận đều sợ."

Sở Phàm Tịch đóng video lại, chân chó chuyển cái ghế lại đây, còn đặc biệt xoa một chút trên mặt không nhìn thấy bụi, "Hà tỷ ngài ngồi."

Hà Mặc Thiên vui vẻ, "Ngươi nói mau đi, ngày mai ta còn phải đi làm đây, nói xong nên đi ngủ."

"Hà tỷ, Anh tỷ đã khá hơn chút nào chưa?"

"Tốt lắm rồi, chỉ cần nghỉ ngơi ít hôm là được." Nói đến việc này Hà Mặc Thiên thực sự là vừa tức vừa buồn cười, từ lúc nhận thức Viên Anh đến nay, đây là lần đầu tiên thấy người này cố ý đem chính mình té bị thương.

"Anh tỷ chỗ ấy có người chăm sóc không? Nàng đi đứng không tiện, bên người không có ai chăm sóc, vạn nhất lại làm bị thương thì làm sao bây giờ?"

Tại thành phố S, Viên Anh ngay cả chỗ ở đều không có, còn đang ở khách sạn, đâu thể nào có người chăm sóc. Hà Mặc Thiên nghĩ tới đây có chút chần chờ, Sở Phàm Tịch nói rất đúng, vạn nhất Viên Anh lại có thêm cái sơ xuất. . . Nàng nhìn Sở Phàm Tịch hai mắt thân thiết, nói: "Vậy cũng là nàng tự tìm!" Ai bảo nàng không có chuyện gì tự làm mình bị thương, đáng đời.

"Hà tỷ ngươi làm sao có thể nói như vậy đây!" Sở Phàm Tịch cuống lên, "May nhờ Anh tỷ yêu thích ngươi, ngươi mỗi ngày đều là hơn mười giờ mới trở về, nàng sợ ngươi xảy ra vấn đề, mỗi buổi tối đều phải nhìn ngươi về đến nhà mới yên tâm! Kết quả nàng bị thương ngươi liền như thế đối với nàng, ta thật sự thấy nàng không đáng!"

"Ngươi nói cái gì?" Hà Mặc Thiên bén nhạy bắt lấy điểm then chốt, "Ngươi nói nàng mỗi buổi tối đều theo dõi ta?"

"Ây. . ." Sở Phàm Tịch tự biết mình lỡ lời, thật muốn mạnh mẽ cho mình hai cái tát, "Hà tỷ ngươi đừng nóng giận, Anh tỷ không phải là sợ ngươi buổi tối trở về không an toàn sao? Anh tỷ nàng thật sự quan tâm ngươi! Nàng mỗi ngày đều bận tâm ngươi ngủ được bao nhiêu phút đây!"

"Nói như vậy nàng còn muốn nghe việc riêng tư của ta từ ngươi?"

Mễ Lâm ở bên cạnh nghe muốn giậm chân một cái, cái đồ ngốc này, thành sự không đủ bại sự có dư! Nàng mau mau cười ha hả phụ hoạ, "Hà tỷ ngươi đừng nghe Sở Sở nói bậy, Anh tỷ nàng chỉ là muốn tốt cho ngươi, không có tâm tư gì khác!"

"Đúng đúng đúng!" Sở Phàm Tịch gãi gãi sau ót cười khúc khích, "Tiểu Mễ không hổ là người có ăn học, tổng kết rất đúng chỗ! Hà tỷ, ta chính là ý này!"

Mễ Lâm yên lặng lườm một cái, khuỷu tay chọc chọc vào eo Sở Phàm Tịch một hồi, ngươi hay là câm miệng đi, đừng giúp qua loa.

Hà Mặc Thiên nhìn hai người một xướng một họa, thật giống như phát hiện chuyện thú vị, ngồi bên cạnh Mễ Lâm, cười híp mắt nói: "Tiểu Mễ a, ngươi cùng Phàm Tịch quan hệ rất tốt ha?"

"Tốt, vẫn được đi, Hà tỷ ngươi hỏi cái này làm gì?"

"Có bạn trai chưa a?"

Mễ Lâm không được tự nhiên liếc Sở Phàm Tịch một chút, "Vẫn chưa đây, mẹ ta nói ta bây giờ còn nhỏ, không vội vã."

"Vậy bạn gái thì sao?"

Mễ Lâm thân thể cứng đơ, không biết phải trả lời làm sao, Sở Phàm Tịch cướp lời nàng đáp: "Hà tỷ ngươi nói cái gì đó? Tiểu Mễ và chúng ta không phải cùng một loại người, nàng là gái thẳng a!"

"Thật sao?"

Tiểu Mễ nắm chặt góc áo, căng thẳng đến nói không ra lời.

"Vâng!" Sở Phàm Tịch cảnh giác nói: "Ta nói ngươi a, ngươi đã có nữ thần, không được đánh chủ ý lên Tiểu Mễ!"

Hà Mặc Thiên nhếch miệng, chống đầu xem Mễ Lâm đã đỏ mặt từ đầu đến cổ, "Tiểu Mễ, ngươi thật sự không thích nữ nhân?"

"Ta. . . Ta. . ."

"Vậy Phàm Tịch đây? Phàm Tịch ngươi cũng không thích sao?"

Tiểu Mễ thẳng đứng lên, "Ta nghĩ tới luận văn giáo sư giao cho ta còn vẫn chưa viết xong đây! Ta trở lại viết luận văn! Hà tỷ Sở Sở các ngươi trò chuyện đi!"

Sở Phàm Tịch kéo nàng nói: "Đều muộn như vậy ngươi đi đâu a? Vạn nhất có cái gì sơ xuất mẹ ta chém chết ta! Đêm nay liền ngủ ở đây đi, đâu phải chưa từng ngủ qua."

Hà Mặc Thiên cũng đứng lên, "Đúng vậy, luận văn lúc nào viết cũng được, người trẻ tuổi nên tranh thủ, tỷ như hảo hảo đàm luận tình yêu, có mấy lời ngươi không nói, người ta liền cả đời cũng không biết, Phàm Tịch, ngươi nói đúng hay không?"

"A?" Sở Phàm Tịch mặt mày mờ mịt, "Hà tỷ ngươi nói cái gì đó?"

Hà Mặc Thiên chậm rãi xoay người, "Các ngươi chậm rãi chơi, ta trước tiên đi ngủ, ngủ ngon."

Sở Phàm Tịch lại mờ mịt nhìn về phía Mễ Lâm, "Nàng đây là ý gì a?"

"Ngốc chết ngươi quên đi!" Mễ Lâm thở phì phò trở về phòng Sở Phàm Tịch ngủ.

". . ." Sở Phàm Tịch: "Sao lại trách ta?"

Tuổi trẻ thật tốt, Hà Mặc Thiên nghĩ, ngây ngô lại cẩn thận từng li từng tí một yêu thích, hồn nhiên đến đáng yêu.

----------------------------------------

Hà Mặc Thiên đi rồi, Viên Anh một đêm không ngủ.

Nàng ở chỗ Hà Mặc Thiên đã nghĩ hút thuốc, nhưng vẫn nhẫn nhịn, lần này không ai cản nàng, nàng trắng trợn không kiêng dè, tựa vào đầu giường một cái tiếp một cái, trong đêm tối lập lòe điểm đỏ không hề đứt đoạn.

Lúc trước Viên Anh mắc bệnh trầm cảm, chuyện này ngoại trừ nàng không ai biết, ngoài người bạn tốt quen biết một năm, người bạn tốt này là bệnh hữu của nàng, cũng mắc bệnh trầm cảm, ở chung phòng bệnh tiếp thu trị liệu, hai người trò chuyện liền thành bằng hữu, mãi cho đến hiện tại. Hiện tại Viên Anh bệnh tuy rằng dần dần khá hơn nhiều, nhưng vẫn có chút tật xấu là mất ngủ, nàng không muốn uống thuốc ngủ, thời điểm mất ngủ liền mở to hai mắt nhìn trần nhà, một lần nhìn chính là cả một đêm.

Mắc bệnh trầm cảm như đi vào ngõ cụt, lúc tuyệt vọng Viên Anh thậm chí nghĩ tới chết, người nàng yêu nhất đều có thể phản bội mình, cõi đời này còn có chuyện gì là có thể tin? Không bằng chết đi, coi như được giải thoát.

Bệnh hữu cùng phòng so với nàng kiên cường hơn, chứng bệnh của người kia so với nàng nghiêm trọng hơn nhiều, biểu hiện bệnh kén ăn, tinh thần chông chênh ở biên giới tan vỡ, nhưng nàng xưa nay không nghĩ tới cái chết, nàng liều mạng mà phối hợp với bác sĩ trị liệu, coi như ăn cái gì ói cái đó vẫn nỗ lực duy trì ăn uống mỗi ngày, Viên Anh thấy đều khó chịu thay nàng.

Cần gì chứ, người kia ôm bồn cầu nôn đến đất trời đen kịt, Viên Anh hờ hững nghĩ, sống thống khổ như vậy, không bằng chết đi, tốt xấu gì cũng xem như giải thoát.

Viên Anh một tháng không có nói câu nào, đột nhiên mở miệng hỏi cái người hư thoát đang nằm trên giường, "Ngươi nghĩ tới chết sao?"

"Nghĩ, cũng không nghĩ." người kia thanh âm yếu ớt, nếu không lắng nghe hầu như sẽ không nghe được, "Quá tối tăm, sống không bằng chết."

"Nhưng nếu ta chết rồi, liền không thấy được Thư Hàm a. . ."

Viên Anh nhìn nữ nhân toàn thân chỉ còn một lớp da bọc xương, nàng như cành cây khô, hai tay bụm mặt, đầu dưới gối chậm rãi ngâm ra một bãi ẩm ướt. Viên Anh rất hâm mộ nàng, chí ít nàng có lý do nhất định phải sống. Thư Hàm này nhất định là người cực kỳ trọng yếu đối với nàng.

"Ngươi tên là gì?" Viên Anh hỏi.

"Trình Thu Diệc, Thu trong trời thu, Diệc trong 'Không còn biết trời đâu đất đâu'."

Không còn biết trời đâu đất đâu, Viên Anh buồn cười.

"Ta là Viên Anh."

"Sống sót đi." Trình Thu Diệc nói: "Chết rồi, cái gì cũng đều không còn."

Viên Anh nghĩ, chính mình vốn là đã không còn gì cả.

-------------------------------------

Viên Anh trên tủ đầu giường lấy ra cái gạt tàn thuốc dập tắt tàn thuốc, lại lấy một điếu trong hộp thuốc lá, mới phát hiện hộp đã trống rỗng rồi, nàng ném hộp, cầm lấy di động bên giường, đã ba giờ sáng.

Viên Anh tra danh bạ, bấm dãy số đã lâu không liên lac.

Đợi một lúc mới có người tiếp, đầu bên kia điện thoại người mơ hồ hỏi, "A Anh? Phía ta bên này là rạng sáng a, ngươi lần sau tính toán giờ giấc có được hay không?"

Viên Anh không có nói cho nàng biết mình đã về nước từ lâu, ngữ khí cười cười: "Làm sao? Quấy rối ngươi cùng Liễu Thư Hàm ân ái?" hút thuốc hơn nhiều, giọng nói mang theo khàn khàn.

Đầu kia lại truyền tới một giọng nữ mơ hồ, "Thu Diệc, ai vậy?"

"Không có chuyện gì, ngươi ngủ đi." Trình Thu Diệc ra khỏi phòng ngủ, quay về điện thoại hỏi: "A Anh, có phải xảy ra chuyện gì không?"

"Không có, chính là muốn nhìn ngươi một chút cùng Liễu Thư Hàm tú ân ái, tìm xem kích thích."

"Viên Anh, ngươi thật là..."

Viên Anh cười hì hì cúp điện thoại.

Các nàng đã từng là bệnh hữu, Trình Thu Diệc bệnh sớm khỏi rồi, còn Viên Anh cảm giác sợ là cả đời đều không tốt đẹp được. Trình Thu Diệc mạnh hơn nàng, cuối cùng tìm lại được Thư Hàm, không phải người nào cũng có vận may như Trình Thu Diệc, Viên Anh rất hâm mộ.

Viên Anh muốn cho mình một cơ hội, cho tình yêu của nàng một cơ hội, đáng tiếc một người khác không chịu cho. Một người khác đã sớm quyết định chủ ý đi về phía trước, một bước cũng không chịu quay đầu lại, đem Viên Anh đẩy đi thật xa.

Ở trong tù mười năm chính là Hà Mặc Thiên, bị nhốt lại nhưng là Viên Anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt