Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8. Bởi vì ngươi ngốc

Sở Phàm Tịch bồi tiếp Viên Anh hàn huyên mấy phút, Viên Anh muốn hút thuốc lá, hỏi: "Có thuốc không?"

"Không có." Sở Phàm Tịch lắc đầu, "Anh tỷ ngươi muốn hút thuốc a? Nếu không ta lấy cho ngươi một bao?"

"Muốn hút thuốc thì cút ra ngoài cho ta." Hà Mặc Thiên hừ lạnh đi vào, đem túi băng trong tay ném tới ngực Sở Phàm Tịch, "Giúp nàng chườm đá một lúc đi."

Sở Phàm Tịch chân chó nhận lấy, bị Viên Anh ngăn lại, "Phàm Tịch, ngươi đi ra ngoài trước, ta cùng Hà tỷ ngươi có chút việc tư muốn giải quyết."

"Cái kia. . . Vậy ngươi chân. . ."

"Không có chuyện gì, không phải còn có A Thiên sao?" Viên Anh liếc mắt ra hiệu, Sở Phàm Tịch tâm lĩnh thần hội, lòng không cam tình không nguyện lui ra.

Từ khi vất vả đảm nhiệm trọng trách canh chừng người yêu cho nữ thần, Sở Phàm Tịch đã mấy ngày liên tục không đăng nhập trò chơi của nàng, làm gì cũng đều không có tinh thần, đặc biệt Hà Mặc Thiên vừa xuất hiện, Sở Phàm Tịch sẽ muốn bản thân sớm có ái tình.

Học cao trung Sở Phàm Tịch liền phát hiện mình yêu thích nữ hài, trước mặt Hà Mặc Thiên nàng nguỵ trang như mình rất có kinh nghiệm, còn tự xưng là người trong giới, nhưng chỉ có nàng tự mình biết, mãi cho đến hiện tại nàng chưa từng tìm được một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp để nói chuyện yêu đương.

"Trời ạ! Chân mệnh thiên nữ của ta a. . . Ngươi đến cùng ở đâu a!" Sở Phàm Tịch nằm nhoài trước bàn máy vi tính kêu rên.

"Mới vừa vào cửa đã nghe ngươi sói chu quỷ khóc, ngươi bị gì đấy?" Một âm thanh nữ hài trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu Sở Phàm Tịch, nàng ngẩng đầu lên nhìn, một tiểu cô nương dáng dấp tinh tế, tóc đuôi ngựa cột cao đập vào mi mắt, đúng như dự đoán, là Mễ Lâm.

Mễ Lâm là hàng xóm của Sở Phàm Tịch, ba nàng họ Mễ mẹ nàng họ Lâm, tên nàng liền như thế được cha mẹ đặt cho, bị Sở Phàm Tịch cười nhạo vô số hồi, "Cũng còn tốt mẹ ngươi không phải họ trùng, nếu không tên ngươi sẽ là Mễ Trùng, ha ha ha!" (Mễ trùng: Sâu gạo, chỉ kẻ lười biếng, chỉ biết hưởng thụ)

"Cút! Ngươi mới Mễ Trùng! Có họ Trùng sao? Đồ ngốc."

Hai nhà đã ở đối diện nhau từ thời các nàng còn cởi truồng tắm mưa, khi còn bé Sở Phàm Tịch nghịch ngợm, luôn len lén bắt nạt Mễ Lâm, Mễ Lâm đáng yêu, nàng vừa khóc liền đem phụ huynh đưa tới, sau đó Sở Phàm Tịch liền bị mẹ đánh. Sở Phàm Tịch là đứa nhỏ nhớ ăn không nhớ đánh, dù bị đánh nhưng vẫn thích bắt nạt tiểu cô nương nhà người ta.

Về sau, Sở Phàm Tịch thành tích quá kém, học xong cao trung liền ở nhà giúp ba nàng quản lý quán Internet, nàng chơi trò chơi cũng không tệ, mỗi tháng có thể kiếm thêm bốn, năm ngàn tệ, ba nàng cũng không quản nữa. Mễ Lâm thành tích rất tốt, một đường từ cao trung liền đậu vào một trường đại học trọng điểm, nên không thường gặp mặt, quan hệ cũng dần dần xa lánh.

Chỉ là khoảng thời gian này Mễ Lâm không biết làm sao lại thích chơi trò chơi, nàng quấn quít lấy Sở Phàm Tịch, đem mười mấy năm cảm tìm bạn thân tìm trở về.

"Làm sao mấy ngày nay ngươi không đăng nhập a? Không phải nói mang ta theo cùng đánh sao?" Mễ Lâm hỏi Sở Phàm Tịch.

"Nhưng đừng giới, tỷ tỷ, lại mang ngươi ta đội hữu nên phun chết ta rồi." Sở Phàm Tịch vẫn nằm nhoài trên bàn không hề động đậy mà giả chết. (câu này thiệt tình không biết phải dịch làm sao TvT)

Mễ Lâm vẻ mặt Bát Quái sáp lại gần, "Sở Sở, ngươi đây là làm sao? Trạng thái không đúng, có người trong lòng?"

"Có. . ." Sở Phàm Tịch ai oán nói.

Mễ Lâm biến sắc, "Thật sự có rồi?"

"Nhưng người ta có người thích. . ." Sở Phàm Tịch than thở nói được một nửa, "Cái người kia còn không phải ta. . ."

Mễ Lâm thở phào nhẹ nhõm, an ủi: "Không có chuyện gì, đất trời nơi nào không cỏ thơm?" Nàng đẩy Sở Phàm Tịch ra ngồi xuống, "Đừng nói nhảm, mau mau nhanh, cùng ta đăng nhập!"

"Tiểu Mễ, vẫn chưa nghỉ hả? Ngươi không đi học sao?"

"Này không phải không có khóa sao?" Mễ Lâm mở máy tính bên cạnh Sở Phàm Tịch, "Ngươi nói tháng này mang ta lên cấp bạch ngân, không cho đổi ý a!"

Có người bồi tiếp chơi trò chơi, Sở Phàm Tịch lập tức tràn trề sức lực, tạm thời đem Viên Anh quên sạch sành sanh, "Ngươi đi đánh dã đi, chú ý đừng tặng người đầu."

"A? Lại đánh dã a? Ta muốn ngũ sát a!"

"Ít nói nhảm, nhanh đi." Sở Phàm Tịch nghĩ thầm ngươi này phá kỹ thuật còn ngũ sát, đừng để cho người ta ngũ sát là tốt lắm rồi.

(Đại khái là các kiểu đánh trong game đi)

Hà Mặc Thiên ngoại trừ cầm túi băng , còn cầm một chút đồ ăn trở về, ném túi ni lông lên giường, "Đói thì ăn chút lót dạ." Sau đó đi đóng cửa phòng, cái cửa này không cách âm, đóng lại vẫn có thể nghe được Sở Phàm Tịch cùng bằng hữu ở phía dưới chơi đùa, chỉ là so với không đóng cửa thì tạp âm đã nhỏ không ít.

Viên Anh ghét bỏ đem túi đồ ăn vặt vứt qua một bên, "Tất cả đều là đồ ăn hàm lượng ca, ăn một miếng mập mười cân."

Hà Mặc Thiên lườm một cái, không ăn vừa vặn nàng cũng đói bụng, chính mình ăn. Nàng từ dưới đáy giường rút ra cái ghế ngồi nhỏ, ngồi dựa vào tường, mở túi khoai chiên chiên giòn, Viên Anh nghe ý vị nuốt nước miếng một cái, "A Thiên, ta cũng đói bụng. . ."

Hà Mặc Thiên chỉ lo ăn, không để ý tới nàng, nàng lại nói: "A Thiên, ta đau chân. . ."

Hà Mặc Thiên đưa túi băng qua.

"A Thiên, ta bị thương. . ."

Hà Mặc Thiên cười lạnh, "Vậy cũng là ngươi tự tìm."

Viên Anh căm giận nói: "Ngươi làm sao có thể nói như vậy? Nếu không phải ngươi đi nhanh như vậy, còn khăng khăng chọn con đường khó đi, ta làm sao lại ngã đau chân?"

Hà Mặc Thiên dùng sức nhìn Viên Anh, được, lúc trước nói dối liền đỏ mặt, hiện tại nói dối mặt không đỏ tim không đập, một điểm cũng không chột dạ.

Nàng tay cầm man thầu, đưa túi băng cho Hà Mặc Thiên chườm mắt cá chân cho mình, Viên Anh căm giận vẻ mặt rộng rãi sáng sủa, "A Thiên, ta biết ngươi không nỡ ta!"

Hà Mặc Thiên một bên chườm chân cho nàng, một bên tấm tắc lấy làm kỳ lạ, Viên Anh xuống tay với chính mình thật là đủ tàn nhẫn, cẳng chân nói trật liền trật, đau đến mặt đều trắng cả rồi.

Viên Anh nhặt lên một nửa khoai chiên Hà Mặc Thiên đã ăn qua, cầm một miếng đưa vào miệng, lần đầu tiên cảm thấy loại thực phẩm đầy dầu mỡ này ăn ngon như vậy. Bản thân nàng ăn vài miếng, cầm một miếng tự nhiên mà đưa tới bên mép Hà Mặc Thiên, Hà Mặc Thiên chỉ lo chú ý đến cổ chân dưới túi băng, không nghĩ gì nghiêng đầu ăn miếng khoai chiên kia, ăn rồi mới phát giác không đúng, lúng túng ngậm lấy khoai chiên muốn nhổ cũng không được mà nuốt cũng không xong.

"Ăn đi, ngươi bực bội ta, nhưng đừng làm khó dạ dày của mình, lại nói khoai chiên này là của ngươi mà." Viên Anh nói.

Hà Mặc Thiên muốn nghĩ cũng đúng, nhai nhai rồi nuốt.

Viên Anh thật cao hứng tiếp tục ăn, khoai chiên này không biết có ma lực gì, mà càng ăn càng ngon, nàng lại đút cho Hà Mặc Thiên, có một thì có hai, Hà Mặc Thiên cũng không thấy dị nữa, nàng thật sự đói bụng, liền cùng Viên Anh ăn hết túi khoai chiên kia.

Viên Anh thấy Hà Mặc Thiên không chú ý, ngón tay cố ý hướng về trên hơi di chuyển, chỉ cần Hà Mặc Thiên ăn khoai chiên thì đầu lưỡi sẽ chạm vào đầu ngón tay của nàng. Trơn trợt nhu nhuận đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua đầu ngón tay, Viên Anh toàn thân như bị điện giật, điện lưu từ đầu ngón tay nhanh chóng chạy khắp tứ chi, cuối cùng xông thẳng lên đầu, cả người giật nhẹ một cái.

Hà Mặc Thiên cầm túi băng trong tay cũng giật mình, đem khoai chiên nuốt vào trong miệng đứng dậy, "Chườm xong rồi, ngươi thử xem đã đỡ chưa."

Viên Anh ý tứ sâu xa mà nhìn Hà Mặc Thiên, quay một vòng cổ chân, ha hả nói: "A Thiên, ngươi thực sự là thần y, quả nhiên tốt hơn rồi." Nàng cầm lấy một miếng khoai chiên bỏ vào trong miệng, còn đặc biệt mút tay một cái, "Đồ ăn vặt này ngươi mua ở đâu? Ăn ngon thật."

Hà Mặc Thiên trên mặt hiện lên một tầng tức giận ửng đỏ.

Viên Anh nở nụ cười, nhớ năm đó Hà Mặc Thiên lá gan rất lớn, da mặt siêu dày, hơi có cơ hội liền táy máy tay chân mà sờ mông sờ ngực nàng, dạy mãi không sửa thì thôi, còn nói khoác không biết ngượng: "Khổng lão phu tử đều nói rồi, thực sắc tính vậy, A Anh, ngươi không thể xoá bỏ thiên tính của ta!" Bây giờ làm sao ngược lại dễ dàng đỏ mặt như thế?

Chỉ là, dáng vẻ A Thiên đỏ mặt thật là đẹp mắt.

"A Thiên. . ."

"Xe đến rồi." Hà Mặc Thiên từ cửa sổ nhỏ bên trong thò đầu ra nhìn dưới lầu, đối với Viên Anh nói: "Ta cõng ngươi xuống."

Viên Anh vẻ mặt trở nên nghiêm túc, "Xe gì?"

"Xe taxi, chỗ này của ta quá nhỏ, ngươi chân bị thương, vạn nhất đụng đến ta không gánh được, ngươi quay về chỗ ở của mình đi thôi, địa phương lớn, ngươi cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt."

"Ta không đi!" Viên Anh nổi giận nói: "Có bản lĩnh ngươi đem ta ném đi! A Thiên, chúng ta coi như không phải tình nhân nữa, lẽ nào ngay cả bằng hữu cũng không làm được sao?"

"Xin lỗi, tâm ta không lớn, không có cách nào trở thành bằng hữu với kẻ thù."

Lại tới nữa rồi, Viên Anh đỡ cái trán tan vỡ nói: "Chuyện đều đã qua rồi, A Thiên, ngươi tại sao không thử nhìn về phía trước? Ta đều có thể thả xuống, ngươi tại sao không thể bỏ xuống được?"

"Ngươi có thể thả xuống?" Hà Mặc Thiên giễu cợt nói: "Ngẫm lại phụ thân ngươi. Viên Anh, ngươi thật có thể thả xuống sao?"

"Phụ thân ngươi chết thảm như vậy, ngươi thật sự không có chút nào hận ta?"

Viên Anh nghẹn lời.

"Viên Anh, tỉnh lại đi, ngươi sớm không yêu ta, cái kia không phải yêu, đó chỉ là lòng tự ái của người quấy phá."

"Một người hại ngươi tan nhà nát cửa, lại còn đến khẩn cầu ngươi thương hại, ngươi làm sao có thể tâm cam? Viên Anh, ta hiểu rõ ngươi, so với chính ngươi càng hiểu rõ, này không phải yêu."

Không phải, không phải như vậy. Viên Anh muốn nói mình không phải tiểu nữ hài mười mấy tuổi, nàng phân biệt được cái gì là yêu, cái gì là không cam lòng, nhưng còn phụ thân nàng? Nàng còn mặt mũi nào để đối mặt với phụ thân?

Viên Anh thống khổ ôm lấy đầu, "Nhưng là ta yêu ngươi, đây là sự thật."

"Nhưng ta không yêu ngươi Viên Anh, cái này cũng là sự thật." Hà Mặc Thiên thở dài, "Nước đổ khó hốt, Viên Anh, lần sau đừng giày xéo thân thể mình nữa, đó là chân của ngươi, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện gì, đáng thương cũng là ngươi."

Cuối cùng Viên Anh vẫn bị Hà Mặc Thiên cõng lên xe taxi.

Thời điểm đi xuống Sở Phàm Tịch sợ hết hồn, trò chơi đánh tới một nửa, để tai nghe xuống nghênh đón hỏi: "Đây là làm sao? Anh tỷ làm sao hơn nửa đêm còn muốn đi a?"

Viên Anh cười khổ: "Anh tỷ đi đứng bất tiện, trở về vẫn thuận tiện hơn, ngươi chơi cùng bằng hữu đi."

Mễ Lâm sợ hãi đứng phía sau Sở Phàm Tịch, thế là Viên Anh lại hỏi: "Phàm Tịch, đây là bằng hữu của ngươi sao?"

"Anh tỷ chào ngài, ta là Mễ Lâm, là bạn thân của Sở Sở." Mễ Lâm thời điểm tự giới thiệu mình theo bản năng lôi kéo tay Sở Phàm Tịch, Sở Phàm Tịch quan tâm Viên Anh sốt ruột, cũng không có chú ý Mễ Lâm mờ ám.

Viên Anh trên người các nàng đảo mắt qua lại, hiểu rõ, "Các ngươi chơi trò chơi đi, Hà tỷ ngươi đưa ta trở về là được."

"Cái kia Hà tỷ, ngươi chăm sóc thật tốt Anh tỷ a. . . Trên đường cẩn thận một chút. . ."

Các nàng đi rồi, Sở Phàm Tịch còn đang đứng ở cửa nhìn, Mễ Lâm nói: "Anh tỷ thật xinh đẹp, vóc người lại đẹp khí chất lại tốt."

"Đó là đương nhiên, nữ thần của ta có thể không xinh đẹp sao?" Sở Phàm Tịch mặt mày hớn hở, so với nghe Mễ Lâm khen chính mình còn vui vẻ hơn, chỉ là không tới hai giây liền lại xụ mặt, "Đáng tiếc a, người trong lòng nàng là Hà tỷ. . ."

"Thật sự?" Mễ Lâm kích động nói.

Sở Phàm Tịch kỳ quái nói: "Ngươi làm sao?"

"Không có, không có gì, ta là nói Hà tỷ nhìn qua rất đáng tin, khí chất nội liễm, tuy rằng không cao bằng Anh tỷ, nhưng ngươi không cảm thấy nàng càng xem càng đẹp mắt sao? Các nàng cùng một chỗ nhất định sẽ hạnh phúc!"

"Chỉ mong vậy." Sở Phàm Tịch muốn biết đến khi nào thì Hà Mặc Thiên mới đổi ý quay lại đây, ai, đường tình duyên của nữ thần thật nhấp nhô..."Nha! Nguy rồi! Trò chơi của ta!"

". . ."

Bây giờ Viên Anh là ở khách sạn, giúp người giúp đến cùng, Hà Mặc Thiên không yên lòng để nàng một mình, theo nàng lên xe taxi, đem nàng đuổi về khách sạn.

"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, không có chuyện gì đừng tìm đến ta." Hà Mặc Thiên chỉnh lại vị trí cho Viên Anh.

Viên Anh không cam lòng hỏi: "A Thiên, tại sao người phản bội trước là ngươi, nhưng bị trừng phạt lại là ta?"

Những việc kia dằn vặt nàng cả ngày lẫn đêm, dựa vào cái gì Hà Mặc Thiên có thể thản nhiên như thế?

Hà Mặc Thiên không có trả lời nàng.

Hà Mặc Thiên tắt đèn đầu giường của Viên Anh, đóng cửa lại sau đó một người ở trong hành lang cười lạnh. Viên Anh, bởi vì ngươi ngốc, không chỉ có xuẩn mà còn không có lương tâm.

Vì sao chắc chắn phản bộinhất định là nàng, Hà Mặc Thiên chỉ muốn hỏi dựa vào cái gì? Viên Anh, ngươiquá ngu, xuẩn thấu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt