Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7. Cõng nữ thần về nhà

Hà Mặc Thiên giận dữ cười, phất tay Viên Anh ra, "Vậy ngài cũng chậm chậm không đồng ý đi, tỷ tỷ ta không phụng bồi."

Trên đường về nhà, lại một trước một sau hai người, Hà Mặc Thiên bước tiến ngổn ngang đi ở phía trước, Viên Anh bình chân như vại theo ở phía sau, tối nay nguyệt quang hiếm thấy sáng sủa, trên đất kéo ra hai cái bóng người dài hẹp, Viên Anh nổi lên tâm chơi đùa, tiến lên vài bước giẫm lên bóng của Hà Mặc Thiên, "A Thiên mau nhìn, ta đạp lên ngươi."

Hà Mặc Thiên quay đầu lại, chỉ thấy Viên Anh một người giẫm lên bóng của nàng chơi vui đến không biết trời đất.

". . ." Hà Mặc Thiên không nói gì quay lại, bước chân so với trước càng nhanh hơn, không muốn thừa nhận mình quen biết một mỹ nhân ngu ngốc như thế.

Viên Anh cũng theo bước nhanh hơn, nàng ngày hôm nay không có lái xe, mang giày cao gót tới mười centimet, hận không thể đạp đến bầu trời, thanh âm lanh lảnh cộc cộc đột nhiên tăng nhanh, Hà Mặc Thiên nghe được trong lòng run sợ, chỉ lo nàng sơ ý một chút quăng ngã chính mình, thế là bước chân bất tri bất giác chậm lại. Viên Anh liên tục nhìn chằm chằm vào sau gáy Hà Mặc Thiên, nhìn thấy nàng dần dần chậm lại, khóe miệng nhếch lên cười giảo hoạt như hồ ly, con ngươi nhỏ xoay một cái, cố ý cao giọng nói: "A Thiên, ngươi đi chậm một chút, chân tay đau quá a."

Mặt đường ở cửa sau quán cơm không lớn cũng không bằng phẳng, ban ngày còn tốt, buổi tối không chú ý rất dễ dàng bị vấp ngã, Hà Mặc Thiên bị giọng nói của Viên Anh quấy nhiễu đến buồn bực mất tập trung, Viên Anh không có té, bản thân nàng dưới chân trái lại vấp phải một tảng đá hướng về trước lảo đảo vài cái, cũng còn tốt phía trước có bức tường, nàng chống hai tay lên tường miễn cưỡng đứng vững, người không có chuyện gì, nhưng là mặt mày xám xịt cực kì chật vật.

Viên Anh bất ngờ thấy Hà Mặc Thiên vấp như vậy sợ đến trái tim căng thẳng, ba chân bốn cẳng tiến lên dìu nàng, "Té như nào? Người lớn như thế làm sao không cẩn thận như vậy!"

Còn không phải tại ngươi sao. Hà Mặc Thiên vỗ vỗ bụi trên tay oán thầm, không nói một lời đẩy Viên Anh ra tiếp tục đi về phía trước, không trêu chọc nổi còn không trốn thoát sao? Nếu như Viên Anh thật muốn làm phiền nàng nữa, liền thành phố S cũng không thể tiếp tục ở được nữa, quá mức nàng liền bỏ đi, thiên hạ lớn như vậy, nàng không tin ngoại trừ thành phố S ra thì không có thành phố nào khác cho nàng dung thân.

Hà Mặc Thiên chưa đi được mấy bước, phía sau liền có cái gì đó ngã chổng vó, tiếp theo Viên Anh kêu rên truyền tới. Nàng liền vội vàng xoay người, chỉ nhìn thấy Viên Anh ngồi trên lớp tro bụi dày đặc dưới đất, một chân không tự nhiên cuộn lại lên, hai hàng lông mày nhíu chặt, răng cắn chặt môi dưới, tay đè lên mắt cá chân, mồ hôi lạnh từ thái dương lướt xuống, bên cạnh là gót giày cao gót bị gãy.

Hà Mặc Thiên vội vàng chạy tới ngồi xổm bên chân nàng, để chân nàng gác lên chân của mình, mắt cá chân đã sưng to, Hà Mặc Thiên đỡ mu bàn chân Viên Anh, thử động đậy, Viên Anh lập tức kêu thảm thiết, "Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích! Đau quá đau. . . Đau chết!"

Hà Mặc Thiên thả chân nàng xuống không còn tính khí. Nữ sinh người ta vì vóc người tỉ lệ tốt mà mang giày cao gót còn có một chút điểm đẹp đẽ, vóc dáng Viên Anh cao đến gần một mét tám, cả ngày mang giày cao gót như đi cà kheo, cũng không biết đẹp ở chỗ nào.

Thấy Hà Mặc Thiên không nói lời nào, Viên Anh cho rằng nàng thật sự tức giận, thưa dạ lôi kéo góc áo nàng, nhìn Hà Mặc Thiên trong đôi mắt lóe một chút nước, "A Thiên, ta đau quá."

Đau chết ngươi đi, Hà Mặc Thiên lườm một cái, thật muốn đem Viên Anh một người vứt lại chỗ này tự sinh tự diệt.

"A Thiên, chớ đem ta một người bỏ vào này, ta sợ sệt. . ."

Hà Mặc Thiên bị nàng chọc phát cười, Viên Anh nói nàng sợ sệt? Người khác không sợ nàng là tốt lắm rồi.

"A Thiên. . ." Viên Anh âm thanh ôn nhu mềm mại làm nũng, Hà Mặc Thiên thở dài, thôi thôi, nhiều năm gút mắc như vậy, làm sao có khả năng thật sự đem nàng một người lớn sống sờ sờ vứt ở đây.

"Có thể đứng lên không?" Hà Mặc Thiên hỏi.

Viên Anh chống đất thử một hồi, bàn chân bị thương kia chính là nhẹ nhàng đụng vào đau đến xót ruột, "Chân không động đậy được nữa, đau. . ."

Hà Mặc Thiên quay lưng nàng quỳ một chân trên đất, "Lên đây đi."

Viên Anh kinh ngạc, "Làm gì?"

Hà Mặc Thiên bất đắc dĩ nói: "Cõng ngươi a Đại tỷ, lẽ nào ngươi còn muốn ta tìm một cái đại kiệu đem ngươi nhấc trở lại sao?"

Tuy rằng để Hà Mặc Thiên cõng về thật giống có chút mất mặt, nhưng như thế nào đi nữa cũng coi như cùng A Thiên tiếp xúc thân mật, Viên Anh trước sau bàn toán, thật cao hứng leo lên lưng Hà Mặc Thiên, trong lúc khẽ động đến mắt cá chân bị thương, đau đến nàng nhe răng trợn mắt.

Viên Anh cười híp mắt bên tai Hà Mặc Thiên nói, "A Thiên, phiền phức ngươi." Âm thanh ong ong chấn động tiến vào lỗ tai Hà Mặc Thiên, trong nháy mắt lại tê lại ngứa.

Hà Mặc Thiên nghiêng đầu đi nhắc nhở nàng, "Đừng ở bên tai ta nói chuyện."

"Ồ. . ." Viên Anh được tiện nghi nên thôi, ngoan ngoãn nằm nhoài nàng trên lưng bất động.

"Đem giày của ngươi xách lên."

Viên Anh một trận chột dạ, "Đều hỏng rồi còn xách nó làm gì?"

"Ngươi không đau lòng giày của ngươi cũng đừng gây thêm phiền phúc cho công nhân vệ sinh, nhanh lên một chút."

Viên Anh ngoan ngoãn nhấc đôi giày hỏng lên.

Viên Anh tuy rằng không mập, nhưng khung xương phân lượng đều không nhẹ, Hà Mặc Thiên cõng nàng một đoạn thì có điểm không chịu nổi, hối hận chính mình không có chuyện gì lại đi chọn đường xa mà đi, người thì không tránh được, ngược lại tự tìm cho mình một phiền toái lớn.

"A Thiên, trên người ngươi thật là thơm." Viên Anh nằm nhoài trên lưng Hà Mặc Thiên lắc lư hai cái chân, mũi dán vào tóc của nàng say sưa ngửi mấy lần, một lần lại nghiện dán lên chà xát, xúc cảm quả nhiên vẫn như lúc trước rất tốt.

Hà Mặc Thiên lấy một tay xoa một chút mồ hôi trên đầu, "Đều là mùi khói dầu, lỗ mũi của ngươi bị nghẹt đi."

"Thật sao? Ta lại không ngửi thấy vậy." Viên Anh làm dáng lại muốn đến gần ngửi, Hà Mặc Thiên ghét bỏ nói: "Ngươi chớ lộn xộn, coi chừng cả hai đều té."

Hà Mặc Thiên lau xong mồ hôi, lại một lần nữa đưa tay về phía sau đỡ bắp đùi Viên Anh, không tìm được vị trí thật tốt, không để ý đụng vào cái mông của nàng một hồi, Viên Anh thẹn thùng nở nụ cười, "A Thiên, ngươi muốn sờ cứ sờ đi, không cần như thế trốn trốn tránh tránh."

Hà Mặc Thiên suýt chút nữa lại lảo đảo một cái. Không được, phải nhanh đi về, nếu không mình thật sự sẽ té ở đây.

Thật vất vả đem Viên Anh trở lại quán Internet, Sở Phàm Tịch từ xa ở cửa quán Internet chào đón, "Hà tỷ ngươi làm sao giờ mới trở về a, ta đều chờ ngươi thật lâu. . ." Nàng thấy rõ trên lưng Hà Mặc Thiên cõng thêm một người, cổ họng bị nghẹn suýt chút nữa đem nàng nghẹn chết.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi. . . Nữ thần!"

Viên Anh ôm cổ Hà Mặc Thiên, con mắt cong cong cùng Sở Phàm Tịch chào hỏi, "Chào ngươi a."

"Nữ thần. . . Không đúng không đúng. . . Anh tỷ!" Sở Phàm Tịch kích động đến nói năng lộn xộn, "Anh tỷ ngươi đây là làm sao?"

Viên Anh nhấc tay giơ giày cao gót lên, "Gót giầy bị gãy làm chân bị thương."

"Ồ. . . Nha! Mau mau nhanh! Mau vào nhà!" Sở Phàm Tịch mau mau nhường đường cho Hà Mặc Thiên.

Đem Viên Anh đặt ở lầu một quán Internet không thích hợp lắm, giúp người giúp đến cùng, Hà Mặc Thiên cực kì không tình nguyện cõng nàng trở về lầu nhỏ của mình, cẩn thận từng li từng tí một đem Viên Anh đặt lên chiếc giường đơn.

Nàng thẳng eo thở một hơi dài nhẹ nhõm, Viên Anh xấu hổ đối với nàng cười cười, "A Thiên, cảm tạ ngươi, đêm nay e sợ còn phải phiền phức ngươi một buổi tối."

"Chỗ ở nhỏ, ngươi chấp nhận một buổi tối đi." Hà Mặc Thiên thu thập sách vở rải rác trên giường chất đống ở bên góc tường, Sở Phàm Tịch cầm hòm thuốc đến gõ cửa, "Hà tỷ, ta đưa rượu thuốc đến cho Anh tỷ."

Hà Mặc Thiên ở đây sắp được hai cái cuối tuần, Sở Phàm Tịch chưa từng bước vào nơi này một bước, gian phòng của nàng ở dưới lầu, lúc làm việc chơi game, tan việc liền đi ngủ, tỉnh ngủ đánh tiếp trò chơi, đừng nói gian phòng của Hà Mặc Thiên, chính là cầu thang lầu hai đều không có bước lên, ngày hôm nay đúng là mới mẻ.

Hà Mặc Thiên nhìn nhìn Viên Anh làm mặt vô tội, thầm than dung mạo xinh đẹp quả nhiên là trời sinh ưu thế. Nàng mở cửa để Sở Phàm Tịch đi vào, Sở Phàm Tịch tựa như quen, ngồi ở bên giường Hà Mặc Thiên cùng Viên Anh thấy sang bắt quàng làm họ, "Nữ thần, ta lấy cho ngươi rượu thuốc, rượu thuốc này là của lão trung y cho, rất có hiệu quả! Ngươi xoa bóp hai lần là được!"

"Cảm ơn ngươi Phàm Tịch." Viên Anh tiếp nhận rượu thuốc nói.

Hà Mặc Thiên không biết Sở Phàm Tịch lúc nào quen biết Viên Anh, cũng không muốn biết, gian phòng nhỏ, ba người có chút chật trội, nàng thẳng thắn ra cửa.

"A Thiên ngươi đi đâu?" Viên Anh vội vàng hỏi, suýt chút kéo theo cái chân què của mình rơi xuống giường.

"Lấy chút đá lại đây." Hà Mặc Thiên nói, "Ngươi chớ lộn xộn."

"Vậy ngươi đi nhanh về nhanh a. . ." Viên Anh lưu luyến.

Hà Mặc Thiên hoài nghi Viên Anh té không phải chân, là đầu óc. Bằng không làm sao bị thương lại biến thành người khác? Viên Anh bình tĩnh tự tin đi đâu rồi?

"Anh tỷ, ngươi đối với Hà tỷ thật là tốt." Sở Phàm Tịch hâm mộ nói.

Viên Anh mắt thấy Hà Mặc Thiên biến mất ở chỗ ngoạt uốn khúc của hành lang, trong ánh mắt nhiệt độ lạnh xuống, quay mặt sang lễ phép đối với Sở Phàm Tịch xin lỗi, "Muộn như vậy còn quấy rầy ngươi, xin lỗi."

"Anh tỷ ngươi đừng nói như vậy! Nhìn thấy ngươi đến ta rất cao hứng! Thật sự!"

Viên Anh thở dài: "Nếu như A Thiên có thể giống như ngươi cao hứng là tốt rồi."

Hà Mặc Thiên né Viên Anh mấy ngày, Viên Anh theo nàng mấy ngày, mỗi lần đều xa xa nhìn nàng trở về phòng mình mới dám vào cái quán Internet kia.

Thời điểm Viên Anh lần thứ hai đến quán Internet, Sở Phàm Tịch suýt chút nữa cho rằng nàng đang nằm mơ, mạnh mẽ bấm chính mình đến mấy lần, bắp đùi đều bấm sưng lên mới dám xác nhận, chính mình vẫn muốn theo đuổi đại mỹ nữ thật sự sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình.

Thế là Sở Phàm Tịch lấy hết dũng khí đi theo Viên Anh thấy sang bắt quàng làm họ, oa oa gọi nữ thần, Viên Anh mơ mơ hồ hồ liền nghĩ tới Hà Mặc Thiên.

Thời điểm lúc trước Hà Mặc Thiên theo đuổi nàng cũng như vậy, một lần lại một lần quấy rầy rất phiền phức, lâu dần Viên Anh năm đó tại đại học J liền có biệt hiệu nữ thần, chỉ là hai chữ nữ thần từ trong miệng Hà Mặc Thiên gọi ra mới là chân tâm thực lòng, từ miệng người khác đi ra, Viên Anh đều cảm thấy mang theo một tia trêu tức.

Nàng là chủ tịch Hội Học Sinh, lần thứ nhất nổi danh toàn trường không phải là bởi vì danh hiệu này, mà là bởi vì mùa đông năm ấy Hà Mặc Thiên thừa dịp tuyết rơi, ở dưới lầu ký túc xá trên đất trống viết mấy cái đại tự:

Nữ thần cầu gả.

Từ đây không ai gọi tên thật của Viên Anh nữa.

Trời mới biết Viên Anh hận không thể đem Hà Mặc Thiên giết chết, mười mấy năm trôi qua, lại nghĩ để Hà Mặc Thiên gọi nàng như chỉ sợ là Hà Mặc Thiên không chịu nữa rồi.

Viên Anh những năm này người nào mà chưa từng thấy qua? Sở Phàm Tịch loại này tiểu nha đầu phiến tử, có việc đều viết lên trên mặt, không cần đoán cũng biết trong lòng nàng nghĩ gì, thế là nàng một câu nói chặt đứt ý nghĩ của Sở Phàm Tịch: "Sở tiểu thư, ta đã có bạn gái."

Sở Phàm Tịch còn chưa bắt đầu theo đuổi như thế liền chết yểu, nghĩ tới nghĩ lui, không cam lòng hỏi: "Là Hà Mặc Thiên sao?"

"Vâng." Viên Anh không e dè, tiện đà lại nói: "Đáng tiếc ta làm mất nàng rồi."

Nhẹ nhàng một câu làm mất rồi, nói như không lưu ý lắm, hay lại như một lời thoại của câu chuyện cười. Sở Phàm Tịch lại nghe ra khổ sở, hận không thể lập tức đi chất vấn Hà Mặc Thiên, tại sao nữ nhân tốt như Viên Anh tỷ nàng không biết quý trọng.

"Anh tỷ ngươi đừng khổ sở, ngươi tốt như vậy, nàng nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý!"

Viên Anh cười khổ: "Mượn ngươi chúc lành."

Sở Phàm Tịch liền trở thành nội ứng của Viên Anh. Viên Anh mỗi lần trộm theo đuôi Hà Mặc Thiên lại đây, sẽ cùng Sở Phàm Tịch hỏi thăm một chút chuyện của Hà Mặc Thiên, Sở Phàm Tịch biết gì nói nấy, hận không thể đem Hà Mặc Thiên ăn cơm đi nhà cầu đều nói rõ rõ ràng ràng.

Có một đêm, Viên Anh lại cùng Hà Mặc Thiên lại đây, Sở Phàm Tịch rốt cục không nhịn được hỏi: "Anh tỷ, ngươi đến cùng là làm cái gì không thể tha thứ để Hà tỷ tức giận như vậy?"

Viên Anh cũng muốn biết mình đã làm cái gì, rõ ràng làm sai là Hà Mặc Thiên, phản bội cũng là Hà Mặc Thiên, một mực chết cưỡng không chịu quay đầu lại vẫn là Hà Mặc Thiên.

"Là lỗi của ta đi, đại khái chính là không quên được nàng."

Viên Anh đã thử quên Hà Mặc Thiên, thử mười năm chỉ xác minh một chuyện —— chính mình vẫn cứ yêu nàng.

Bởi vì không thể quên được, vì lẽ đó không thể làm gì khác hơn là làm lại từ đầu.

-------------------------------------------------------

Trở lại hiện tại.

Hà Mặc Thiên lấy đá từ tủ lạnh ra, nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy không đúng, Viên Anh giày một đôi chí ít đều hơn một ngàn tệ, giày tốt như thế, gót như thế nào dễ dàng gãy như vậy?

Nàng cầm đá trên tay không vội trở về phòng, trước tiên cầm lấy giày hỏng của Viên Anh trong góc tường cẩn thận nghiên cứu. Đúng như dự đoán, gót giày là bị cắt đứt, vừa nhìn chính là bị người trước đó cưa đứt.

Hà Mặc Thiên hai mắt híp lại, ánh mắt sắc bén.

Viên Anh này, vì lừa nàng thực sự là bỏ ra vốn lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt