Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62. Ta yêu ngươi

Hà Mặc Thiên tỉnh lại lần nữa, nàng đã ở trong bệnh viện, trên cổ tay đâm kim truyền dịch, mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là trần nhà trắng bóc trong phòng bệnh.

Hà Mặc Thiên rút kim truyền dịch, theo kim tiêm mang ra một đường cong máu bắn lên không trung, rơi trên chăn đơn màu trắng, đỏ tươi chói mắt. Nàng vén chăn lên bưng đầu hướng ra cửa phòng bệnh, đúng lúc bị một nữ hộ sĩ chạy lại ngăn cản.

"Ai ai ai, ngươi làm gì? Không thể tùy tiện lộn xộn có biết hay không?"

Nữ hộ sĩ lôi cánh tay của nàng muốn đem nàng kéo về trên giường, Hà Mặc Thiên tránh thoát khỏi bàn tay của hộ sĩ, trần chân tiếp tục đi ra ngoài, trong miệng vẻ thần kinh nhắc tới: "Ta muốn đi tìm Viên Anh, Viên Anh đâu? Viên Anh ở nơi nào? Ta muốn đi tìm nàng, không thể để cho nàng một mình. . . Ta muốn đi tìm Viên Anh. . ."

"Ngươi bộ dáng này làm sao đi tìm nàng?" Tiểu hộ sĩ cao không tới một mét sáu, dang hai tay ra che trước mặt Hà Mặc Thiên, giống như con gà con vậy, Hà Mặc Thiên căn bản không chú ý tới nàng, đẩy thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng ra, đi lung tung không có mục đích hướng ra ngoài.

"Này! Ngươi đừng như vậy! Viên Anh ngươi nói nàng còn chưa có chết đây!" Tiểu hộ sĩ ở phía sau Hà Mặc Thiên hô lên.

Hà Mặc Thiên cứng đờ, máy móc xoay người, âm thanh run run hỏi nàng: "Ngươi nói. . . Là sự thật?"

"Ta. . . Ta còn có thể lừa ngươi ư!" Tiểu hộ sĩ đem Hà Mặc Thiên cứng đờ kéo về giường bệnh nằm xuống, dùng cây bông chấm cồn đem kim truyền dịch tiêu độc một lần, một lần nữa đâm vào tay nàng, động viên nói: "Ngươi yên tâm, nàng ngay ở cách vách phòng bệnh của ngươi, chờ truyền xong chai nước này ta liền dẫn ngươi đi tìm nàng có được hay không?"

"Ngươi nói là sự thật?" Hà Mặc Thiên trong đôi mắt thắp sáng lên tia sáng hi vọng.

"Lừa ngươi ta được ích lợi gì a?" Tiểu hộ sĩ đàng hoàng trịnh trọng đáp.

Hà Mặc Thiên lúc này rốt cục thành thật, không nháy mắt nhìn chằm chằm cái bình nước truyền dịch kia, nhìn chất lỏng bên trong một giọt một giọt nhỏ vào trong ống dẫn, lại từ mu bàn tay tiến vào máu của mình, hận không thể một lần đổ hết trong người, lập tức truyền xong.

Tiểu hộ sĩ đổi tốt bình nước lại đi ra ngoài, Hà Mặc Thiên nhớ mãi không quên căn dặn, "Chờ một lúc truyền xong, ngươi mang ta đi xem Viên Anh, đừng quên!"

"Không quên được." Tiểu hộ sĩ ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại, lại nhìn một gian phòng bệnh khác, âm thầm thở dài một tiếng.

Một bình nước truyền dịch cuối cùng cũng truyền xong, tiểu hộ sĩ quả nhiên nói được làm được, lại tới phòng bệnh của Hà Mặc Thiên, thay nàng lấy kim truyền dịch ra, Hà Mặc Thiên ánh mắt phát sáng mà nhìn nàng, lại giục nàng nhanh lên một chút mang mình đi tìm Viên Anh.

"Ta nói trước, nàng là người sống sót, nhưng ngươi. . . Ngươi đến lúc đó chuẩn bị tâm lý cho thật tốt." Hộ sĩ cho nàng sớm phòng hờ.

"Không thành vấn đề, ta đã chuẩn bị kỹ càng!" Hà Mặc Thiên gật đầu như giã tỏi. Nàng lúc nãy thời điểm một người truyền dịch đã tỉnh táo mà suy nghĩ, miễn là Viên Anh còn sống, mặc kệ nàng như thế nào mình cũng muốn bảo vệ nàng, dù cho nàng biến thành người sống đời sống thực vật, chính mình cũng có thể bảo vệ nàng cả đời. Miễn là người còn sống là được.

"Được rồi, ngươi đi theo ta."

Hộ sĩ quả nhiên không có nói láo, Viên Anh ở sát vách phòng bệnh của Hà Mặc Thiên, hai bên cửa phòng bệnh có vệ sĩ canh gác, không cần đoán cũng biết là người của Vương gia.

Hà Mặc Thiên hít sâu một hơi đi vào, trong phòng bệnh to lớn chỉ có một giường bệnh, Viên Anh nằm trên giường, trên đầu bọc lại băng gạc, sắc mặt tái nhợt, không có chút hồng hào nào, trên người đắp chăn bông, không phát hiện ra có cái gì dị dạng.

"Nàng vẫn chưa hết thuốc gây mê, phỏng chừng phải mấy tiếng nữa mới có thể tỉnh." Hộ sĩ ở bên cạnh Hà Mặc Thiên nhỏ giọng nói, chỉ sợ quấy rầy Viên Anh.

Hà Mặc Thiên ngồi xổm bên giường Viên Anh, nắm tay phải không có ghim kim của nàng để sát lên gương mặt của mình, "Nàng. . . Nàng còn có thể tỉnh lại sao?"

"Đương nhiên có thể, nàng tuy rằng đầu bị va chạm, nhưng không phải vết thương trí mạng, không có nguy hiểm tính mạng."

"Các ngươi làm sao tìm được nàng?" Hà Mặc Thiên nhớ rõ ràng Viên Anh bị hồng thủy cuốn đi, không tới một phút liền biến mất trên mặt nước không biết tung tích, nhanh như vậy liền tìm được, quả thực chính là kỳ tích.

"Nàng và các ngươi không phải đồng thời cùng đưa tới." Hộ sĩ nhớ lại nói, "Ngươi là được đội cứu viện địa phương đưa tới, nàng so với ngươi tới sớm hơn, hai chiếc máy bay trực thăng trực tiếp đứng ở trên sân cỏ bệnh viện, hộ tống nàng tới, thời điểm đưa tới chỉ còn một hơi yếu ớt, toàn bộ bác sỹ giỏi nhất chuẩn bị ra trận, trận chiến kia, chặc chặc sách. . ."

Hộ sĩ lắc đầu một cái, "Mạng là cứu về rồi, nhưng là. . ."

"Nhưng mà cái gì?"

"Nửa người dưới của nàng chịu va chạm nghiêm trọng, có thể khôi phục hay không khó nói, có thể khôi phục tới trình độ nào càng khó nói, người nhà tốt nhất. . . Tốt nhất chuẩn bị tâm lý thật tốt." Trên mặt hộ sĩ mang theo vẻ ưu lo, thở dài.

Hà Mặc Thiên nghiêng mặt dụi vào lòng bàn tay Viên Anh, thần thái thả lỏng kỳ dị, "Kết quả xấu nhất là gì?"

"Đại khái. . . Đại khái chính là cả đời không đứng lên nổi, chỉ có thể dựa vào xe lăn. . ." Hộ sĩ không đành lòng nói thêm gì nữa.

Hà Mặc Thiên trên mặt có một tia ôn nhu mang theo nụ cười quái dị, "Đã đủ tốt."

Nàng trải qua một hồi đại nạn kia, mới biết cuộc sống vô thường, không biết nào sẽ chết đi, chính mình suýt chút nữa mất đi Viên Anh một lần, lại suýt nữa mất đi Viên Anh lần thứ hai, trái tim nàng không có đủ mạnh mẽ để đón nhận lần thứ ba. Cùng với cùng nàng cách thiên sơn vạn thủy lo lắng sợ hãi, không bằng bồi ở bên người nàng an an ổn ổn qua một ngày tính một ngày. Nếu như Viên Anh đuổi nàng đi, Hà Mặc Thiên cho dù mặt dày khóc lóc van nài cũng phải ở lại bên nàng —— việc này lúc trước cũng không phải chưa từng làm qua, nàng làm được.

Hộ sĩ nghi hoặc mà hỏi: "Hà tiểu thư, ngươi. . . Ngươi không khổ sở sao?"

"Ta cao hứng còn không kịp." Hà Mặc Thiên xoa xoa khuôn mặt tái nhợt của Viên Anh nói: "Người sống sót, so với cái gì cũng tốt hơn."

Nếu như Viên Anh thật sự cả đời không đứng lên được, mình sẽ là chân của nàng, mang nàng theo cả đời, đi xem khắp nơi trên thế giới, nếu như Viên Anh còn có thể đứng lên được, chính mình sẽ như cái gậy chống đỡ cho nàng, chống nàng tiếp tục.

" Tâm thái này của ngài, ta là lần đầu tiên nhìn thấy." Tiểu hộ sĩ kiến thức qua Hà Mặc Thiên không tìm được Viên Anh thì như bị hóa điên, đã chuẩn bị tốt nàng sẽ tan vỡ một lần nữa, không nghĩ tới lần này nàng quá dễ dàng, thản nhiên tiếp nhận. Trước kia những người nhà của bệnh nhân như vậy, sau khi biết thân nhân bị tàn phế, có người nào không khóc than ông trời, chưa từng thấy có người như Hà Mặc Thiên nghĩ như vậy.

Chỉ là. . .

Hộ sĩ nhìn vị nữ nhân xinh đẹp trên giường bệnh kia vẫn đang hôn mê bất tỉnh, vị kia có thể như Hà Mặc Thiên bình tĩnh tiếp nhận sự thật hai chân của mình đã tàn phế như vậy sao?

Hộ sĩ còn có công tác, không thể bồi tiếp Hà Mặc Thiên, nàng bàn giao vài câu, quay đầu đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Hà Mặc Thiên cùng Viên Anh.

Hà Mặc Thiên chuyển cái ghế canh giữ ở một bên Viên Anh, lẳng lặng nhìn Viên Anh suy yếu kia. Thật không biết hai người bọn họ kiếp trước là ai thiếu nợ ai, đời này nhất định phải dây dưa không ngớt.

Viên Anh tỉnh lại sớm hơn so với thời gian bác sĩ dự tính, lông mi hơi rung động mấy lần, mí mắt chậm rãi mở ra, lộ ra bên trong con ngươi có chút tan rã. Trước mắt của nàng xuất hiện một mặt người mơ hồ, Viên Anh chớp mắt mấy lần, chăm chú nhìn lại, chính là Hà Mặc Thiên mặt này hưng phấn vui sướng.

"A Anh ngươi tỉnh rồi? Như thế nào, có thể nghe thấy lời ta nói không?" Hà Mặc Thiên ở trên đỉnh đầu nàng nói.

Viên Anh suy nhược mà há mồm, hơi thở mong manh phun ra hai chữ: "A. . . Thiên. . ."

"Là ta, là ta! Quá tốt rồi, A Anh ngươi rốt cục tỉnh rồi!" Hà Mặc Thiên mừng đến phát khóc, nàng muốn ôm lấy Viên Anh, lại bị bác sĩ chê nàng vướng chân vướng tay, ném nàng qua một bên.

Thời gian kiểm tra tình trạng thân thể Viên Anh rất lâu, Hà Mặc Thiên nhẫn nại tính tình chờ những bác sỹ kia mân mê xong, điền một đống số liệu xem không hiểu trên giấy, lại vội vã đi ra ngoài, lúc này mới ngồi lại ở bên giường Viên Anh bên, " Khát không? Có muốn uống nước hay không?"

Viên Anh yếu ớt gật gù, Hà Mặc Thiên đổ nửa ly nước nóng, lại thêm chút nước lạnh, thử một chút nhiệt độ, độ ấm vừa đủ, lúc này mới dùng muỗng nhỏ từ chút từ chút một uy đến bên mép Viên Anh. Viên Anh khát đến lợi hại, không thể chờ đợi được nữa nuốt vội.

Hà Mặc Thiên uy nàng uống được nửa ly nước, Viên Anh mới nói: "Đây là ở nơi nào?"

"Đại khái là ở một cái bệnh viện nào đó trong thành phố, bên ngoài hồng thuỷ vẫn chưa rút hết, chúng ta không thể quay về ngay được."

"A Thiên, ngươi. . . Không có bị thương chứ?"

Nàng đều cái bộ dáng này rồi, lúc này vẫn là cân nhắc Hà Mặc Thiên có bị thương hay không, con mắt Hà Mặc Thiên nháy mắt đỏ lên, nhẫn nhịn nước mắt nói: "Ngươi còn không thấy ngại nói, Viên Anh, lần sau nếu ngươi lại để ta lo lắng, ta liền. . . Ta liền. . ." Nàng muốn nói "Ta liền cũng không để ý tới ngươi nữa", đến cùng là không nỡ, không thể làm gì khác hơn là nói: "Ta liền để chào ngươi xem!"

(Câu này mị thiệt hok có hiểu TvT)

Viên Anh gỡ bỏ nụ cười trên môi, "Xin lỗi." Lần này thật may mắn, Hà Mặc Thiên cuối cùng cũng không có bị thương.

Hà Mặc Thiên con mắt đỏ giống như mắt con thỏ nhỏ, nhìn rất tội nghiệp, trong lòng Viên Anh như bị đánh trúng một kích, cậy mạnh muốn ngồi dậy ôm Hà Mặc Thiên một cái, nhúc nhích một chút, mặt đột nhiên biến sắc.

Viên Anh hoàn toàn không cảm giác được hai chân của chính mình, nửa người dưới giống một tảng đá cứng ngắc lạnh lẻo, nàng hoảng sợ luống cuống mà nhìn Hà Mặc Thiên, "A Thiên, ta chân. . . Làm sao?"

"Không có. . . Không có gì. . ." Hà Mặc Thiên miễn cưỡng cười cười an ủi nàng, "Bác sĩ nói đây chỉ là di chứng tạm thời, chờ một quãng thời gian sau ngươi khôi phục lại, chịu khó xoa bóp cùng rèn luyện nhiều, rất nhanh có thể tốt."

Viên Anh biết Hà Mặc Thiên nhiều năm như vậy, đối với mỗi một cái thần thái nhỏ bé của Hà Mặc Thiên đại biểu cho cái gì, nàng đều rõ rõ ràng ràng, nơi nào không nhìn ra Hà Mặc Thiên đang nói dối. Nàng cầm lấy cánh tay Hà Mặc Thiên, "Ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, A Thiên, ta muốn biết sự thật."

Viên Anh biến thành như vậy là bởi vì Hà Mặc Thiên, Hà Mặc Thiên chưa từng cảm thấy tự trách như vậy như lúc này, nàng cúi đầu trầm mặc, Viên Anh từ trong trầm mặc của nàng đọc hiểu tất cả.

Viên Anh nhắm hai mắt lại hít sâu một hơi, "Đi ra ngoài."

"A Anh. . ."

"A Thiên, để ta yên lặng một người một chút được không? Cầu ngươi." Chí ít cho nàng lưu lại một chút tôn nghiêm.

Viên Anh mặt trắng đến gần như trong suốt, như một búp bê sứ, nhẹ nhàng đụng vào sẽ bị phá nát, Hà Mặc Thiên chưa từng thấy Viên Abg suy yếu vô lực như thế, nàng thậm chí không biết phải an ủi nàng như thế nào, vì lẽ đó Hà Mặc Thiên không thể làm gì khác hơn là quật cường nói: "Ta không ra đi."

Hà Mặc Thiên quá hiểu thời điểm một người tứ cố vô thân có thế suy nghĩ lung tung như thế nào, bản thân nàng đã từng trải qua đoạn thời gian đó, làm sao có khả năng để Viên Anh cô đơn một người nếm trải hoàn cảnh đó?

"Viên Anh, ngươi nghe rõ cho ta, ngươi sống là người của Hà Mặc Thiên, chết thành quỷ cũng là quỷ của Hà Mặc Thiên , lời nói không êm tai, coi như tương lai ngươi thật sự thành người tàn phế, vậy ngươi cũng chỉ có thể là người tàn phế của Hà Mặc Thiên ta."

Viên Anh nhắm hai mắt tự giễu nói: "A Thiên, ngươi đi đi, ta không cần bất luận người nào thương hại."

"Đi em gái ngươi, thương hại con mẹ nó." Hà Mặc Thiên nghiêng người hôn lên hai mảnh môi khô ráo tái nhợt của Viên Anh, "Viên Anh, người như ngươi còn cần ta phải thương hại sao?"

"Ta chính là yêu ngươi mà thôi." Hà Mặc Thiên cười khẽ, "Ngươi không phải luôn luôn biết ta lúc nào có nói dối hay không sao? A Anh, ta yêu ngươi, ngươi không ngại mở mắt nhìn, thời điểm ta nói câu nói này có phải nói láo hay không."

Viên Anh mở mắt, quả nhiên thấy một đôi con ngươi đen kịt, cười khanh khách, thật sự đến không thể thật hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt