Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61

Viên Anh nói chính là chuyện năm ngoái, nàng vì để Hà Mặc Thiên chú ý, cố ý làm chút thủ thuật lên gót giày cao gót của mình, "Không cẩn thận" trặc chân, cuối cùng dùng khổ nhục kế lừa gạt Hà Mặc Thiên cõng nàng đi.

Hà Mặc Thiên đương nhiên nhớ tới, nàng nằm nhoài trên lưng Viên Anh, trong núi gió mát đi kèm nước mưa đánh lên mặt, nàng rốt cục khôi phục chút thần trí, suy nhược mà cười nói: "Còn dám nói sao, Viên Anh, ngươi những năm này không biết học ai một thân bản lĩnh bàng môn tà đạo, xấu từ trong xương."

"Ta không phải nhất thời hồ đồ sao, ngài đại nhân liền bất kể tiểu nhân đi." Tay Viên Anh lặng lẽ nặn nặn cái mông Hà Mặc Thiên, này, thật sự mềm mại, trong lòng nàng ngưa ngứa, không nhịn được lại xoa bóp. . .

"Ngươi lại táy máy tay chân một lần thử xem?" Hà Mặc Thiên chân nhỏ đá Viên Anh một hồi, hàm răng bên tai Viên Anh mài đến cọt kẹt, Viên Anh lúc này mới thành thật, cúi đầu đi về phía trước, một bước một dấu chân.

Đường bùn đất khó đi nhất, ngay cả Viên Anh đi đến lúc sau cũng phải chậm rãi từng bước, nàng sớm dự liệu được đường khó đi, cố ý mang một đôi giày leo núi, vẫn là một quần đầy bùn. Trong lúc đó Tôn Bằng cùng mấy nam nhân kia lại đây nhiều lần, hỏi có cần giúp một tay hay không, Viên Anh đều từ chối.

Hà Mặc Thiên bị Viên Anh cõng đi một đoạn đường dài, cảm thấy thể lực đã khôi phục không ít, để Viên Anh tiếp tục cõng hình như không tốt lắm, nói: "Ngươi thả ta xuống đây đi, ta không sao rồi."

" Cũng sắp đến rồi, giày của ngươi không thể vào nước, đến nơi rồi nói sau đi, đỡ phải lại làm bẩn một đôi giày."

Lại đi thêm hơn 20 phút, cuối cùng cũng coi như đến hội trường của thôn, Viên Anh mới đem Hà Mặc Thiên buông ra. Hà Mặc Thiên nhìn mấy người đồng hành, hai ống quần mỗi người đều là nước bùn, đặc biệt là Viên Anh, từ bắp đùi trở xuống tất cả đều là bùn, chỉ có Hà Mặc Thiên sạch sành sanh thanh thanh thoải mái, ở trong một đám người có vẻ nổi bật nhất.

Hà Mặc Thiên thật xấu hổ đỏ mặt, nhỏ giọng ở bên tai Viên Anh nói cảm tạ, Viên Anh thở hổn hển mấy hơi, ước gì con đường này dài một chút, mình có thể cõng Hà Mặc Thiên thêm một lúc.

Bọn họ đến nơi lúc đó đã qua buổi trưa, bởi vì trong thôn không có nơi có thể ở, ban đêm ở trong núi đường đi rất nguy hiểm. Trưởng thôn sắp xếp ăn bữa cơm, mấy người không ngừng không nghỉ chạy đi muốn xem mấy nơi khảo sát. Nông thôn trên đường cây cối nhiều, bung dù không tiện, trưởng thôn tìm mấy bộ áo mưa cho bọn họ đổi. Trong thôn đã trải qua sơ bộ đem địa phương sàng lọc ra, Viên Anh bọn họ lần này lại đây chính là làm công tác xác nhận cuối cùng, nhìn mấy cái địa điểm, địa hình trống trải, đều rất thích hợp, mưa càng lúc càng lớn, mấy người lại đi trở về.

"Năm nay khí trời thật sự không tốt, trời mưa như theo cái lỗ thủng ở trên trời ào ào đổ nước xuống." Tôn Bằng sợ trên đường bầu không khí khó chịu, tìm cái đề tài nói chuyện phiếm.

"Hàng năm đều không tốt." Trưởng thôn trên đất lượm mấy chạc cây cho bọn họ, để bọn họ có cái chống đỡ, hướng về bên trong vũng bùn nhổ một ngụm nước bọt, "Mấy năm qua khí trời có ngày nào thích hợp đâu. Không phải đại hạn chính là hồng thuỷ, đáng thương đều là những nông dân trồng trọt chúng ta đây."

Hắn bước nhanh hơn, lại nói: "Đi nhanh lên một chút đi, trời mưa nhiều đến hoảng, nói không chừng xảy ra chuyện gì đây."

Mưa rơi càng lúc càng lớn, cuối cùng lại như là có người ở trên trời người giội nước xuống, khoảng cách không tới nửa mét đều không thấy rõ mặt người, mấy người đi tới phía trước không tới hai mét đột nhiên phát sinh sạt lở, một tiếng vang ầm ầm vang lên, một tảng đá lớn thẳng tắp rơi trước mặt bọn họ, còn có rất nhiều đá nhỏ rơi vào vị trị bọn họ đang đứng, đoàn người liên tiếp lui về phía sau tránh né, mấy người đều bị doạ bối rối.

"Đường bị ngăn chặn, không qua được." Trưởng thôn dẫn đầu đi lên trước kiểm tra một phen, đường nhỏ bị tảng đá kia chặn lại, bò qua đều khó khăn.

"Không được, không thể đi về phía trước." Trưởng thôn quyết định thật nhanh, mang theo bọn họ quay đầu lại, đi tới ngã ba xoay chuyển một con đường khác, đi tới một mảnh địa thế hơi cao trống trải, là một trong những địa điểm mà bọn họ mới khảo sát vừa nãy.

Nơi đó có một gian nhà trệt, không biết có từ lúc nào, ximăng từng tảng lớn bóc ra, lộ ra gạch khối màu đỏ bên trong, hồng gạch nhiều năm bị ôxy hoá, đã thành màu đỏ sẫm cũ kỹ, bên cạnh nhà là một gốc cây dong cổ thụ, có tới năm, sáu nhánh cây cao như vậy, thân cây phải ba người ôm mới có thể ôm hết được.

"Đi vào trước tránh mưa, ta đã liên hệ trong thôn, để bọn họ đi lên trấn tìm người tới cứu chúng ta."

Đoàn người tiến vào nhà trệt, bên trong nhà trệt có một giường nhỏ một người nằm rộng chừng một thước, cái chiếu ở trên đã mục, nhẹ nhàng đụng vào liền thành từng mảnh vụn, bọn họ thoát áo mưa, đem mặt bên trong lộn ra trải trên mặt đất, mấy người ngồi trên mặt đất.

Không thể không nói nơi này xác thực là nơi để tránh mưa không tệ, bốn phía địa thế chỗ trũng, nước mưa đều từ bốn phía di chuyển, tạm thời không cần lo lắng nước tràn vào.

"Chỗ này lúc trước là của một lão côn gia trong thôn, cách làng xa cực kì, sau đó hắn chết rồi, chỗ này không có thân thích nào đồng ý nhận, liền sung công." Trưởng thôn giải thích ngọn nguồn ngôi nhà cho bọn họ nghe, cau mày lo lắng nói: "Thôn chúng ta ở trong sơn cốc, mưa lớn như thế, nếu như lũ bất ngờ đến liền xong."

Mấy người vừa nghe, cũng bắt đầu sốt ruột.

"Ta cũng không thể chết, con gái của ta còn chờ ta trở lại dẫn nàng đi công viên trò chơi đây." Hà Mặc Thiên buồn bực cầm lấy tóc.

"Tiên sư nó, ông trời đồ phá hoại!" Tôn Bằng nhìn trời mạnh mẽ mắng một cái.

Khúc chiết lao lực cả ngày, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, bọn họ sợ ban đêm nước muốn dâng lên, thương lượng thay phiên nhau gác đêm, mỗi người thủ một canh giờ. Trưởng thôn lớn tuổi nhất, mọi người để hắn gác ca đầu tiên, còn lại mọi người rút thăm quyết định, Viên Anh cùng Hà Mặc Thiên gác ca thứ năm và thứ sáu.

Trong núi tối đến sớm, ban đêm lại lạnh, xung quanh ẩm ướt ước không có cách nào nhóm lửa, bọn họ chỉ có thể tựa sát vào lẫn nhau sưởi ấm. Viên Anh cùng Hà Mặc Thiên ngồi cùng một chỗ, lại còn có tâm tư trêu đùa, dán vào lỗ tai Hà Mặc Thiên nói: "Lần này hai ta bị tai vạ đến nơi số khổ uyên ương."

Thời điểm chờ cứu viện là khó qua nhất, Hà Mặc Thiên biết Viên Anh là muốn để cho mình thoải mái, cũng không giống như bình thường muốn giữ một khoảng cách, cũng vung lên khóe môi cười trở lại, "Cái gì uyên ương, ngươi trước tiên sửa cá tính lại đi rồi hẳn nghĩ đến chuyện uyên ương, hai ta hiện tại chỉ có thể gọi là 'Số khổ ương ương' ."

(Số khổ ương ương có lẽ là số khổ bao la, mênh mông)

"Ương ương liền ương ương." Viên Anh ôm eo Hà Mặc Thiên, đầu gối lên phía sau lưng nàng hỏi: "Lạnh sao?"

"Cũng còn tốt." Hà Mặc Thiên âm thanh theo xương truyền đến màng tai Viên Anh, cùng nhịp tim ầm ầm ầm của nàng, rầu rĩ, nghe rất an tâm.

Canh gác từ chín giờ tối bắt đầu, không còn trong thành thị muôn màu muôn vẻ sống về đêm, mọi người đều ngủ rất sớm, không tới nửa giờ, trong phòng truyền đến tiếng ngáy liên tiếp, Viên Anh để Hà Mặc Thiên gối lên bắp đùi của mình ngủ trước, tay nhẹ nhàng che lỗ tai của nàng, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Hà Mặc Thiên thật sự rất mệt mỏi, hai tay ôm eo Viên Anh, đầu dán vào bụng nàng sưởi ấm, rất nhanh liền ngủ thật say.

Cái tư thế này. . . Cũng thật là đủ lôi kéo người ta mơ màng. Viên Anh cười cười, cởi áo khoác đắp cho Hà Mặc Thiên.

Mưa hoàn toàn không có ý tứ muốn ngừng lại, trong ngọn núi gió lớn, tiếng mưa rơi đi kèm tiếng gió gầm rú, thổi đứt đoạn mất vài cành cây nhỏ, Viên Anh nghe ngoài phòng tối om vang động, lòng trầm xuống.

Người trong thôn sợ là tự lo không xong, hi vọng tìm được cứu viện còn không biết phải chờ tới khi nào, nàng ở thời điểm núi sạt lở đã phát tín hiệu cầu cứu ra ngoài, cái tín hiệu này là của người nhà họ Vương chuyên dụng, trên điện thoại di động của Viên Anh cũng có định vị, hiện tại chính là không biết nhân viên cứu viện lúc nào có thể đến, nhìn bộ dạng, cái nhà trệt nhỏ này cũng kiên trì không được bao lâu thời gian nữa.

Qua tốt mấy tiếng, nửa đêm hai giờ rưỡi, Viên Anh lay tỉnh Hà Mặc Thiên trong giấc mộng, "A Thiên, mau tỉnh lại."

Hà Mặc Thiên vuốt mắt mơ hồ hỏi: "Làm sao?"

" Nước lan tràn tới rồi, nơi này không thể đợi, mau tỉnh lại, chúng ta phải di chuyển."

Hà Mặc Thiên lập tức tỉnh lại, ngồi dậy dùng di động soi đèn pin ra bên ngoài, nước đã dâng đến cửa phòng, nhìn bộ dạng rất nhanh sẽ tràn ngập gian phòng này.

Hai người đem toàn bộ mọi người đang ngủ đến xiêu xiêu vẹo vẹo đánh thức, những người kia thấy thế, mau mau mặc vào áo mưa bò lên đỉnh nhà trệt, tình cảnh hỗn loạn tưng bừng.

Hà Mặc Thiên cùng Viên Anh là hai người cuối cùng đi tới, nước lan tràn đến so với các nàng tưởng tượng nhanh hơn nhiều, các nàng mới vừa lên tới đỉnh, hồng thủy cũng đã theo sát tới, nhìn bộ dạng là phụ cận nơi nào đó phát sinh đất đá trôi, nếu không nước cũng sẽ không lên nhanh đến như vậy.

Những nam nhân luống cuống tay chân kia giờ khắc này ai cũng không kịp nhớ ai, bảo mệnh quan trọng, lên mái nhà, lại mau mau ôm thân cây trèo lên trên, mỗi người đều tranh nhau hướng về đỉnh treo lên.

Nước đã dâng lên trên nóc nhà, Viên Anh trước hết để cho Hà Mặc Thiên giẫm lên vai của mình trèo lên, Hà Mặc Thiên trèo một chạc cây cách nóc nhà gần nhất, lúc này nước đã dâng đến đầu gối Viên Anh, Hà Mặc Thiên nằm nhoài trên nhánh cây, một tay ôm cành cây, một cái tay ra sức với tới Viên Anh, "Viên Anh, mau lên đây!"

"Được." Viên Anh cũng đưa tay bắt lấy tay Hà Mặc Thiên, mới đụng đến đầu ngón tay Hà Mặc Thiên, nhà trệt cũ kỹ không chống đỡ nổi áp lực của nước cùng xung lượng, không hề phòng bị đổ sụp xuống.

Viên Anh dưới chân trong nháy mắt mất điểm tựa, cả người rơi vào trong dòng nước chảy xiết, nàng còn chưa kịp phản ứng, thân thể ở trong hồng thủy trên dưới chập trùng mấy lần, mảng ximăng tường gạch của nhà trệt đánh vào trên đùi cùng trên eo của nàng, đau đến Viên Anh kêu rên vài tiếng, lại uống mấy ngụm nước, rất nhanh mất đi ý thức.

"Viên Anh —— "

Hà Mặc Thiên theo bản năng mà hô một tiếng, tiếng gào thét sắt nhọn cắt vào đêm đen yên tĩnh, nàng quay về phương hướng Viên Anh bị cuốn đi, trố mắt sắp nứt, nàng muốn tóm lấy Viên Anh, nhưng nàng cái gì cũng không làm được, trơ mắt nhìn Viên Anh bị hồng thủy cuốn đi.

"Viên Anh! Viên Anh! Viên Anh ngươi ở đâu —— "

Hà Mặc Thiên quay về mặt nước đã không còn bóng người khàn cả giọng gào rít, cổ họng đều muốn nứt toạc, nhưng không ai trả lời.

Dòng nước vẫn chảy xiết, cuốn lên vô số cây cối không biết nơi nào chảy tới, cũng không có bóng dáng Viên Anh.

"Viên Anh, Viên Anh. . ." Hà Mặc Thiên tâm lực quá mệt mỏi, trong lồng ngực lo lắng hậm hực đan xen, hỏa khí công tâm, trong cổ họng phun ra một ngụm máu tươi, thẳng tắp hôn mê bất tỉnh, cũng may trưởng thôn tay mắt lanh lẹ đúng lúc bắt lấy nàng, mới không để nàng ngã xuống.

Qua không biết bao lâu, mưa rơi dần dần ngừng, chân trời nổi lên một tia sáng trắng, tia nắng mặt trời đầu tiên xuất hiện, trời rốt cục bắt đầu sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt