Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60. Hôn môi cùng điểm mấu chốt

Cười xong rồi, Hà Mặc Thiên từ trên ghế sa lông ngồi dậy, xoa xoa quai hàm cười đến đau nhức, "Viên Anh, ta lúc trước làm sao không có phát hiện ngươi hài hước như thế đây?"

Khóe mắt nàng hiện ra ửng đỏ, trong đôi mắt còn có thủy quang, áo tắm trên người vừa nãy ở trên sô pha lăn lộn cũng tản ra, Viên Anh không tự chủ được con mắt nhìn đăm đăm.

Tầm mắt của Viên Anh quá nóng, Hà Mặc Thiên theo ánh mắt của nàng cũng nhìn tới xiêm y ngổn ngang của mình, có chút quẫn bách một lần nữa sửa lại vạt áo.

Dưới áo tắm rộng rãi là một tảng lớn da dẻ đầy vết bỏng sâu cạn không đồng nhất, Hà Mặc Thiên chính mình nhìn còn cảm thấy khủng bố, mỗi ngày rửa ráy đều hận không thể nhắm mắt làm ngơ, Viên Anh có phải là mù, thân thể xấu xí như thế nàng còn có thể mơ tưởng viển vông?

Nhưng Viên Anh cảm thấy Hà Mặc Thiên rất đẹp, đẹp vô cùng, bả vai bị hơi nước nóng hun đến hồng hào quang lỏa, tô điểm màu sắc so với vết sẹo trên da dẻ, đó là một loại giữa rách nát chán chường để lộ ra sinh cơ bừng bừng gợi cảm. Viên Anh muốn xoa xoa nàng, muốn hôn môi nàng, muốn. . . Muốn cẩn thận mà thương yêu nàng, bảo vệ nàng.

Nhưng Viên Anh không làm được, đối với Hà Mặc Thiên mà nói, yêu Viên Anh là một loại tổn thương.

Máu mũi rất nhanh ngừng lại, Viên Anh đi vào phòng tắm dọn dẹp sạch sẽ, lại thuận tiện tắm rửa một cái, lúc đi ra Hà Mặc Thiên đã nằm ở trên giường đọc sách. Hà Mặc Thiên rất tự giác ngủ ở một bên giường, chừa lại một nửa không gian cho Viên Anh.

Viên Anh lau tóc ẩm ướt dựa vào gần, tự nhiên hỏi: "Nhìn sách gì vậy?"

Nàng mặc một bộ áo ngủ nhàn nhã, ống tay áo quần dài quy củ, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, giống như tiểu cô nương hơn hai mươi tuổi, nhưng Hà Mặc Thiên vẫn phát hiện được nếp nhăn bé nhỏ ở khóe mắt của nàng. Đều là người, dù cho bảo dưỡng như thế nào đi nữa vẫn sẽ nhìn ra dấu vết già yếu, không có ai khuôn mặt sẽ mãi non mịn như lòng trắng trứng của người trẻ tuổi, càng không có ai sẽ mãi có sức sống như người trẻ tuổi như vậy, chịu một lần đả kích, không biết qua thời gian bao lâu mới có thể triệt để khôi phục như cũ.

"Nhìn sách gì vậy?" Thấy Hà Mặc Thiên không đáp, Viên Anh lại hỏi.

"Hả?" Hà Mặc Thiên không biết làm sao, sững sờ nhìn nếp nhăn ở khóe mắt của Viên Anh, phục hồi lại tinh thần, "Ngươi nói cái gì?"

Viên Anh rút sách trên tay nàng chế nhạo nói: "Ta hỏi ngươi xem sách gì." Nói xong chính mình nhìn bìa ngoài tự tìm đáp án. Đó là một quyển chuyên nghiệp tính cực cường tập san tạp chí, thuần tiếng Anh, có rất nhiều từ chuyên ngành khó hiểu ngay cả Viên Anh nhìn đều không hiểu, chẳng trách Hà Mặc Thiên vừa nhìn sách vừa dùng điện thoại di động tra từ điển.

"Không có gì, nhìn giết thời gian." Hà Mặc Thiên cầm lại quyển sách đặt ở tủ đầu giường bên cạnh.

" Xem cái này giết thời gian? Ngươi lúc trước không phải thích nhất xem manga sao?"

" Ta đều bao nhiêu tuổi rồi, sao có thể còn xem manga." Hà Mặc Thiên cười nặn nặn sống mũi, "Thời gian không còn sớm, ngủ đi, ngày mai còn phải đi vùng núi, không có chút thể lực sẽ không chịu được đâu."

Nàng đang muốn nằm xuống, Viên Anh giữ vai nàng lại nói: " Tóc ngươi vẫn chưa khô."

"Ngược lại cũng không dài, chốc lát liền khô." Hà Mặc Thiên tự mình thấy không đáng kể.

"Như vậy sao được? Hiện tại không chú ý, sau này thời điểm về già sẽ chịu khổ." Viên Anh như một làn khói chạy vào phòng tắm đem máy sấy lấy ra, "Nhanh ngồi dậy, ta giúp ngươi thổi tóc."

Hà Mặc Thiên không được tự nhiên nói: "Hay là tự ta làm đi."

"Ngươi ngoan ngoãn ngồi là được." Viên Anh cắm điện vào, mở máy sấy ở mức thấp nhất, "A Thiên, coi như thỏa mãn một tâm nguyện nho nhỏ của ta đi được không?"

Hà Mặc Thiên là một người không giỏi từ chối hảo ý của người khác, nàng cùng Viên Anh trong lúc đó không còn giương cung bạt kiếm như quãng thời gian trước nữa, nhìn Viên Anh ánh mắt đen láy, lời từ chối làm sao cũng không nói ra được, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp ngồi bên cạnh người nàng, "Vậy ngươi nhanh lên một chút."

Máy sấy ở mức thấp nhất thổi ra gió ấm áp, Viên Anh một tay cầm máy sấy, một tay xuyên vào trong tóc ẩm ướt mềm mại của Hà Mặc Thiên, ngón tay được tỉ mỉ bảo vệ một vết chai cũng không có, đầu ngón tay ôn nhu chậm rãi dán vào da đầu Hà Mặc Thiên xoa bóp, giống như thôi miên, Hà Mặc Thiên thoải mái sắp ngủ thiếp đi.

"Mở lớn hơn đi, gió nhỏ như thế thổi tới ngày tháng năm nào mới có thể xong a." Hà Mặc Thiên cảm thấy bầu không khí có chút quái quái, nhưng mệt mỏi thật sự, ra vẻ buồn ngủ che miệng ngáp một cái.

"Không được, mở lớn gió nóng tổn thương da đầu ngươi có biết hay không?" Viên Anh một bộ ngụy biện, Hà Mặc Thiên nói không lại nàng, không thể làm gì khác hơn là im miệng.

Trong phòng chỉ còn âm thanh của máy sấy ong ong ong, bên giường hai người một đứng một ngồi, gió ấm thổi loạn mái tóc đen của Hà Mặc Thiên, ngón tay trắng nõn của Viên Anh lúc ẩn lúc hiện trên tóc Hà Mặc Thiên, một đen một trắng, trông rất đẹp mắt.

Thổi thổi, Viên Anh có chút thay lòng đổi dạ. Hà Mặc Thiên tóc đã dài đến có thể buộc lên rồi, vừa vặn che đi lỗ tai, vành tai xinh xắn lanh lợi, Viên Anh nhìn đến lòng ngứa ngáy, chỉ muốn nếm thử tư vị của cái vật nhỏ mê người kia.

"Được rồi sao?" Phát hiện động tác trên tay Viên Anh ngừng lại, Hà Mặc Thiên ngẩng đầu lên xem, chạm vào ánh mắt nóng bỏng của Viên Anh.

Trong nháy mắt đó, thời gian như đọng lại.

Không biết ai động trước, nói chung thời điểm Hà Mặc Thiên ý thức được, nàng đã cùng Viên Anh hai môi hôn nhau, máy sấy tóc còn đang hoạt động đã nằm trên đất rung ầm ầm, Viên Anh quỳ một gối xuống giường, nâng gáy Hà Mặc Thiên để sâu sắc thêm nụ hôn này, đầu lưỡi giống như có thể va chạm ra đốm lửa, đầu lưỡi Viên Anh lướt qua khoang miệng của Hà Mặc Thiên, mang theo tiếng nước ám muội, hai người không hẹn mà cùng run rẩy một trận.

Viên Anh một tay thủ sẵn trên vai Hà Mặc Thiên, cánh tay thoáng dùng sức, chính mình cùng Hà Mặc Thiên đồng thời ngã vào đệm chăn mềm mại ở phía sau, Hà Mặc Thiên phản xạ có điều kiện hai tay ôm lấy eo Viên Anh.

Mười mấy năm hiểu nhầm, nụ hôn này giống dài một thế kỷ vậy, mãi đến khi ngón tay Viên Anh dán vào cổ áo tắm của Hà Mặc Thiên chuẩn bị luồn đi vào, muốn đem vải vóc ngay cách giữa hai người mở ra, Hà Mặc Thiên như mèo bị dẫm phải đuôi, đột nhiên sử dụng sức lực toàn thân đẩy Viên Anh ra, nắm chặt cổ áo của chính mình nhảy ra cách giường 1 mét.

Tóc của nàng tùm la tùm lum, dựa vào tường vù vù thở dốc, tay cầm lấy cổ áo không có một chút ý tứ nào sẽ buông lỏng, gân xanh trên mu bàn tay có thể thấy rõ ràng, móng tay bấm chặt vào vải vóc mềm mại.

Hà Mặc Thiên rất sợ sệt.

Viên Anh biết nàng đang sợ cái gì.

Có một số việc không đề cập tới không có nghĩa là không để ý, thương tích sẽ khép lại, nhưng vết sẹo là vĩnh viễn lưu lại. Đây là bóng tối cả đời Hà Mặc Thiên, cũng là tội chứng cả đời Viên Anh.

Nói cho cùng, các nàng căn bản không thể cùng một chỗ, Viên Anh lần đầu tiên đối với sự thực này nhận thức rõ ràng như thế.

Đầu lưỡi còn tràn ngập khí tức của Hà Mặc Thiên, trong ngực còn sót lại chút hơi ấm của nàng, Viên Anh cúi đầu nói: "Xin lỗi." Nếu như nàng thật sự muốn bù đắp cho Hà Mặc Thiên, có lẽ nên sớm hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của nàng mới phải, không nên giống bây giờ mang theo hy vọng yếu ớt mong manh, từng điểm từng điểm thăm dò điểm mấu chốt của Hà Mặc Thiên, chuyện này đối với Hà Mặc Thiên là quá tàn nhẫn.

"Xin lỗi." Viên Anh lại nói.

Nàng dắt tay Hà Mặc Thiên, dẫn nàng đi tới bên giường, đỡ nàng nằm ở trên giường, đắp chăn cho nàng, lại nâng cao nhiệt độ máy điều hòa.

Hà Mặc Thiên nhìn nàng thật sâu một cái, sau đó nhắm mắt lại, yên tĩnh nằm ở trên giường. Viên Anh cũng nằm lên giường. Giường rất rộng, khoảng cách giữa hai người chỉ là một đoạn khe hở, nhưng lại như đoạn sông sâu không thể vượt qua.

Ngay lúc Viên Anh cho rằng Hà Mặc Thiên đã ngủ, Hà Mặc Thiên nhẹ giọng nói: "Viên Anh, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Mưa từ ngày thứ nhất vẫn rơi không ngừng tới ngày thứ hai, sáng sớm mưa rơi đã nhỏ rất nhiều, bầu trời vẫn còn âm u, trời không có dấu hiệu chuyển quang.

Hà Mặc Thiên cùng Viên Anh gần như cùng lúc tỉnh lại, hai người mở mắt ra thứ mà cả hai nhìn thấy đầu tiên đều là đối phương, Hà Mặc Thiên phản ứng ba giây, nhớ tới sự việc phát sinh tối hôm qua, ngồi dậy co quắp cào cào tóc, "Sớm."

"Sớm." Viên Anh cũng ngồi dậy, hai chân xỏ dép, tiến vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Rửa mặt xong xuôi còn phải trang điểm làm tóc, dằn vặt tròn một canh giờ, Viên Anh tinh thần thoải mái đi ra, lại là Viên tiểu thư sáng rực rỡ ,giống chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Hà Mặc Thiên so với nàng đơn giản hơn nhiều, đánh răng rửa mặt, lại dùng lược đem tóc sau gáy sơ lên gọn gàng sạch sẽ, toàn bộ quá trình không tới mười phút.

Hai người ai cũng không nói đến chuyện tối ngày hôm qua, ăn ý cái gì cũng chưa từng phát sinh, trên mặt hòa hòa khí khí, giống như bởi vì một công trình mà kết bạn công tác.

Các nàng cùng những nhân viên công ty khác một đường đi ăn điểm tâm, cùng nhau hàn huyên một chút, mưa dần dần ngừng, thế là đoàn người lên đường vào núi, vẫn là tiểu tử Tôn Bằng dẫn đường.

Bọn họ muốn đi tới một làng nào đó ở trong một cái sơn cốc, vừa mới mưa xong, đường không dễ đi, Tôn Bằng lái xe không dám đi quá nhanh, xóc nảy hai, ba tiếng còn chưa tới. Hà Mặc Thiên có chút say xe, đầu dựa vào cửa sổ xe, theo thân xe chấn động lắc trái lắc phải, Viên Anh đau lòng nhìn không được, ôm lấy bờ vai của nàng để nàng tựa vào lồng ngực của mình, nắm tay Hà Mặc Thiên, ngón tay của nàng thật lạnh lẽo.

Hà Mặc Thiên thật sự có điểm không chịu được nữa, vùi đầu vào lòng Viên Anh không nhúc nhích, Viên Anh âm thầm ảo não chính mình cân nhắc không chu toàn, sao lại quên mang thuốc say xe đây. Nàng không có cách nào chia sẻ khó chịu với Hà Mặc Thiên, không thể làm gì khác hơn là nắm chặt bàn tay lạnh lẽo kia, ở bên tai Hà Mặc Thiên lầm bầm an ủi: "Nhịn nữa một lúc, còn có mười mấy phút liền đến."

Hà Mặc Thiên khí lực nói chuyện đều không có, yếu ớt gật gù biểu thị đã biết.

Cũng không biết quá mấy cái mười mấy phút, xe rốt cục dừng lại trước cửa thôn, Tôn Bằng quay đầu lại đối với bọn họ nói: " Đường phía sau không dễ đi, xe không vào được, chúng ta đi bộ vào."

Viên Anh lay vai Hà Mặc Thiên, "A Thiên, đến."

Hà Mặc Thiên lảo đà lảo đảo xuống xe, dựa vào Viên Anh chống đỡ miễn cưỡng đứng thẳng, Viên Anh lo lắng nói: "Như thế nào, còn chịu đựng được không?"

"Không có chuyện gì." Hà Mặc Thiên hoà hoãn, trên người rốt cục có điểm khí lực, bị Viên Anh nâng đi.

Bầu trời lại bắt đầu mưa, trong thôn đường lầy lội khó đi, Viên Anh nhìn Hà Mặc Thiên sắc mặt tái nhợt, rốt cục không nhịn được đem cây dù nhét vào tay Hà Mặc Thiên, chính mình không nói lời nào cõng nàng đi về phía trước.

"Ngươi thả ta xuống, nhiều người như vậy sẽ nói rất kì cục." Hà Mặc Thiên che dù suy nhược mà phản kháng.

Viên Anh cười nói: "Cái gì nói kỳ cục, một đám nam nhân cũng nói huyên thuyên sao? Bọn họ muốn nói liền để bọn họ nói đi." Nàng nâng cái mông Hà Mặc Thiên hướng lên trên giữ chặt, cười nói, "A Thiên, lần trước ngươi cũng như thế cõng ta, ngươi quên rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt