Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6. Ta không đồng ý

Trời tối người yên, trong phòng tắm ở lầu hai của quán Internet, Hà Mặc Thiên đơn giản xông tới tắm rửa, thân thể trần truồng quay về tấm gương. Nàng xem người trong gương, người trong gương cũng nhìn lại nàng.

Người kia ánh mắt ảm đạm, gò má gầy gò, nửa trái người có một vết bỏng lớn khiếp người, từ cổ tràn dọc xuống vai, cánh tay, mãi đến tận cái xương sườn cuối cùng, vết sẹo mới lấm ta lấm tấm biến mất, nửa người hầu như không tìm được một phần da thịt hoàn chỉnh.

Vết thương cũ năm xưa, Hà Mặc Thiên đã sớm không còn cảm giác đau.

Tay nàng chạm vào những vết tích kia, băn khoăn, loang loang lổ lổ xúc cảm thực sự không hề tốt đẹp gì, đến bản thân nàng đều cảm thấy buồn nôn.

Hà Mặc Thiên chán ghét cau mày, tròng lên áo ngủ, đem những vết thương khủng bố kia che đậy chặt chẽ tại nút buộc phía dưới, trở về lầu nhỏ của mình.

Bà chủ tiệm cơm là người tốt, biết Hà Mặc Thiên người không có đồng nào, cho nàng dự chi một tháng tiền lương. Hà Mặc Thiên ăn ở đều không dùng tiền, cần dùng đến tiền kỳ thực rất ít, đem tiền lương lấy đi một phần mua hai bộ quần áo để tắm rửa, còn lại toàn mua sách, JA_VA, C#, còn có các loại mạng lưới biên trình giáo tài, Hà Mặc Thiên bị cái thời đại này bỏ lại quá xa, nàng cần đem khoảng thời gian lúc trước bù đắp lại gấp.

Nàng mỗi ngày ít nhất mười giờ mới xong việc, trên căn bản đến nửa đêm 12 giờ mới có thể rút ra ít thời gian để đọc sách, thời gian làm sao cũng không đủ dùng. Nàng mười năm không có tiếp xúc qua những sách chuyên nghiệp này, nhìn thấy một thuật ngữ đơn giản đều phải dùng thời gian thật dài mới có thể nhớ được là có ý gì, một quyển JA_VA nhập môn giáo tài, chương 1 nhìn đến bốn, năm lần đều không xem xong.

Trong đầu Hà Mặc Thiên ong ong, một chữ đều xem không vào, thẳng thắn đem sách hướng về bên giường ném một cái, hai tay gối đầu, nằm đờ trên tấm giường đơn 90 cm. Nàng nhìn chằm chằm một điểm đen trên trần nhà, trừng trừng nhìn chằm chằm, cũng không biết lúc nào, điểm đen trong tầm mắt trở nên mơ hồ, cuối cùng nàng triệt để rơi vào trong bóng tối.

Cảm giác ngủ không được tốt, Hà Mặc Thiên bị ác mộng, lăn qua lộn lại giãy dụa, biết rõ ràng chính mình ở trong mơ, mí mắt như bị nhựa cao su dính chặt, làm sao cũng không tỉnh lại được, mãi cho đến bảy giờ, đồng hồ báo thức cũ kỹ tận trách bắt đầu loảng xoảng vang rền, Hà Mặc Thiên mới như một cá chép nhảy từ trên giường xuống tỉnh dậy, nàng lần đầu tiên cảm thấy tạp âm của đồng hồ báo thức dễ nghe như vậy.

Khi tỉnh lại tất cả mộng cảnh trong mơ đều không nhớ đc rõ ràng, chỉ có hai bên thái dương từng trận đau đớn, Hà Mặc Thiên xông tới dùng nước lạnh rửa mặt, nước mùa đông lạnh đến mức run lên, tốt xấu người cuối cùng cũng coi như là tỉnh táo không ít.

Quán Internet sáng sớm hoàn toàn yên tĩnh, ngày hôm qua khách nhân bao bóng đêm đã rời đi từ lâu, Hà Mặc Thiên bưng chén xuống lầu rót chén nước, hướng về cửa quản lý quán net lên tiếng chào hỏi, "Sớm a."

Quản lý quán net là một nữ hài tử trẻ tuổi, gọi là Sở Phàm Tịch, chừng hai mươi, để tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, mặt mày thanh tú, đang mang tai nghe ở trong game chém giết. Nàng đưa lưng và mặt quay về màn hình máy vi tính không nhúc nhích, ngón tay thon dài linh hoạt trên bàn phím gõ loạn, đối với Hà Mặc Thiên bắt chuyện mắt điếc tai ngơ. Quá mấy phút, trên mặt nàng rốt cục triển khai vẻ mặt, lấy tai nghe xuống, mỏi mệt nặn nặn sống mũi, "Sớm."

"Trò chơi chơi đến không tệ."

"Vẫn được đi." Sở Phàm Tịch tiện tay tắt máy vi tính, thu thập sạch sẽ mặt bàn, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đối với Hà Mặc Thiên nói: "Ngày hôm qua, sau khi ngươi trở về có một nữ nhân đến tìm ngươi, rất đẹp đẽ."

Hà Mặc Thiên dừng động tác uống nước một chút, chỉ nghe Sở Phàm Tịch lại nói: "Chỉ là ta đã giúp ngươi chặn lại."

Hà Mặc Thiên gật đầu, "Cảm ơn."

Sở Phàm Tịch vô cùng thần bí sáp lại, " Đó là ai vậy? Sẽ không phải là bạn gái ngươi chứ?" Hà Mặc Thiên kinh ngạc nhìn nàng một cái, nàng khinh thường nói: "Đừng giả bộ a, từ ngày đầu tiên ngươi đến ta liền nhìn ra rồi, hai ta là đồng loại."

Hà Mặc Thiên cố ý trêu chọc nàng, "Cái gì đồng loại?"

"Hà Mặc Thiên ngươi đừng giả vờ với ta, ta lăn lộn nhiều vòng như vậy chưa từng nhìn nhầm." Sở Phàm Tịch nhíu mày, "Ngươi yêu thích nữ nhân, ta biết."

Hà Mặc Thiên cảm khái hiện tại quả nhiên cùng mười năm trước rất khác nhau, mười năm trước đồng tính luyến ái nếu lộ ra không chừng còn bị người gọi đánh đây, mười năm sau dân phong dĩ nhiên cởi mở thành như vậy.

"Ngươi đừng ngắt lời, nàng đến cùng có phải là bạn gái ngươi hay không?" Sở Phàm Tịch lại hỏi.

"Ngươi hỏi cái này làm cái gì?"

"Phí lời, nếu nàng không phải là bạn gái ngươi thì ta muốn theo đuổi a, đại mỹ nữ chất lượng tốt như thế, để lỡ mất thời cơ, cơ hội sẽ không đến nữa a!"

Hà Mặc Thiên vui vẻ, "Ngươi theo đuổi đi, cứ việc theo đuổi. Chỉ là ta cũng nhắc nhở ngươi, bằng tuổi nàng, ngươi gọi nàng bằng mẹ đều có thể."

"Ta liền yêu thích đại tỷ tỷ trưởng, ngươi quản được sao?" Sở Phàm Tịch đối với nàng lườm một cái.

"Vâng vâng vâng, ta quản không được." Hà Mặc Thiên thả xuống chén nước, "Đi làm, hẹn gặp lại."

"Ai ai ai đừng đi a! Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết tên nàng là gì!" Sở Phàm Tịch ở phía sau Hà Mặc Thiên kêu la, Hà Mặc Thiên nghe được vui vẻ.

Tuổi trẻ thật tốt a, nàng muốn, sức sống mười phần không có gì lo sợ, muốn đuổi theo một người liền buông tay đuổi theo, hoàn toàn không cần quan tâm ánh mắt của người khác.

Hà Mặc Thiên nhớ bản thân giống như lúc còn trẻ cũng tùy tiện như thế, khi đó một khang lý tưởng hào hùng, cảm giác mình tài hoa hơn người, nhất định có thể có một phen đại thành tựu, bây giờ suy nghĩ một chút, thực sự là ngây thơ đến buồn cười.

Quán cơm nhỏ từ sáng sớm liền bắt đầu bận rộn, thu thập đại sảnh chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, mười một giờ có khách lục tục tới dùng cơm, mãi cho đến hai giờ chiều mới rảnh rỗi, Hà Mặc Thiên buổi tối ngày hôm trước ngủ không ngon, không chịu được nữa ngồi nghỉ ngơi một chút, cái mông còn chưa nóng chỗ, Viên Anh lại tới nữa rồi.

Hà Mặc Thiên liếc mắt ra hiệu cho đồng nghiệp sinh viên đại học, người kia lĩnh hội được ôm thực đơn đi qua, còn chưa đi đến gần, chỉ nghe Viên Anh nói: "Chờ đã." Sinh viên đại học không rõ vì sao dừng bước lại, nàng rồi hướng Hà Mặc Thiên nói: "Ngươi đến."

Hà Mặc Thiên thở dài, tiếp nhận thực đơn đứng bên cạnh bàn của Viên Anh, nỗ lực lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, "Tiểu thư chào ngài, đây là thực đơn của chúng ta, xin hỏi muốn ăn chút gì không?"

Thực đơn thêm vào đồ uống rượu tổng cộng mới ba trang, Viên Anh tới tới lui lui xem nhiều lần, Hà Mặc Thiên cầm giấy ghi buồn bực ngán ngẩm, thẳng thắn đứng bên cạnh lấy bút bi ra chơi đùa. Quá mười phút, Viên Anh thả thực đơn xuống, Hà Mặc Thiên cho rằng nàng chuẩn bị gọi thức ăn, lên tinh thần chuẩn bị ghi chép, Viên Anh lại nói: "Tối hôm qua ta đi tìm ngươi."

Bút bi quẹt một đường trên giấy ghi, Hà Mặc Thiên bình tĩnh xé đi một tờ kia, "Ồ."

"Ngươi như thế nào đi nữa cũng là một nữ tử, một người ở một nơi ngư long hỗn tạp quá không an toàn."

"Đa tạ Viên tiểu thư quan tâm." Hà Mặc Thiên thả giấy ghi xuống, "Viên tiểu thư nghĩ kỹ ăn cái gì lại gọi ta."

"A Thiên, ngươi cần phải cùng ta quái gở như thế sao?"

Hà Mặc Thiên không có trả lời, đi vào sau bếp giúp đỡ rửa mâm, trở ra thì Viên Anh đã không còn. Hà Mặc Thiên có chút không hiểu nổi Viên Anh muốn làm gì.

Buổi tối hết giờ làm, nàng sợ lại đụng Viên Anh ở cửa, cố ý từ cửa sau đi ra ngoài, đi một vòng lớn trở lại quán Internet, dọc theo đường đi quả nhiên không có ở gặp phải Viên Anh. Tiến vào quán Internet, Hà Mặc Thiên thở phào nhẹ nhõm, có loại vui mừng khi tránh thoát một kiếp.

Sở Phàm Tịch đêm nay phá lệ không có chơi trò chơi, Hà Mặc Thiên sắp tới nàng liền đem Hà Mặc Thiên kéo đến bên cạnh mình ngồi xuống, "Hà tỷ, ngươi đã trở về."

Bình thường Hà Mặc Thiên cùng Sở Phàm Tịch không tính đặc biệt thân cận, chỉ là quan hệ xã giao mà thôi, Sở Phàm Tịch đột nhiên ân cần như thế, nàng thật là có điểm không thích ứng, "Đây là làm sao?"

"Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết!"

"Cái gì a?"

"Tên của đại mỹ nữ a!"

Hà Mặc Thiên bật cười, "Ngươi vẫn đúng là muốn theo đuổi nàng a?"

"Phí lời!" Sở Phàm Tịch thúc giục: "Nói mau nói mau, nàng đến cùng tên gì."

"Ngươi thấy nàng tại sao không tự mình hỏi?" Hà Mặc Thiên cười hề hề cho nàng nói tiếp, "Nhân cơ hội đến gần, có nhiều cơ hội tốt không phải sao?"

Sở Phàm Tịch nghĩ nghĩ, thật giống là chuyện như vậy, thở dài nói: "Hà tỷ, ngươi thật thông minh!"

Hà Mặc Thiên chỉ tùy tiện nói như vậy, không nghĩ tới tiểu cô nương này coi là thật, nàng lắc đầu một cái trở về gian phòng nhỏ của mình, nghĩ thầm tốt nhất tiểu nha đầu này thật có thể đem Viên Anh đuổi tới tay, bởi vậy Viên Anh có thể xem như hồi ức, chính mình cũng có thể yên lặng sống cuộc sống của chính mình.

Mấy ngày sau đó, Viên Anh mỗi ngày đúng giờ ngồi ở trong quán cơm nhỏ, đến giờ rời đi, so với đồng hồ còn đúng giờ hơn. Hà Mặc Thiên vừa mới bắt đầu cẩn thận đề phòng, quá mấy ngày phát hiện Viên Anh không có động tác gì, cũng quen rồi, buổi tối đi đường xa hồi quán Internet ngủ, trên đường lại không có tình cờ gặp Viên Anh.

Chỉ là Hà Mặc Thiên không có chú ý tới mỗi ngày buổi tối ở chỗ tối có một bóng người, xa xa mà nhìn nàng tiến vào quán Internet, nhìn lầu hai sáng đèn, tiếp theo mình mới đi vào.

Sở Phàm Tịch cũng không cùng Hà Mặc Thiên nói về tin tức của Viên Anh nữa, kỳ quái chính là Sở Phàm Tịch mấy ngày nay ánh mắt của nàng là lạ, muốn nói lại thôi, dáng vẻ rất u oán, Hà Mặc Thiên bị nàng làm cho không hiểu ra sao, "Đây là làm sao?"

"Sinh vô khả luyến a. . ." Sở Phàm Tịch than thở nằm nhoài trên bàn, đến trò chơi đều không chơi. (Sinh vô khả luyến: sống mà không có tình yêu hoặc không thể/không có khả năng yêu – không còn ý nghĩa gì để sống)

Hà Mặc Thiên cho là nàng đang ở thời kỳ dậy thì nhạy cảm.

Như vậy lại qua mấy ngày, mãi đến tận tối hôm đó, Hà Mặc Thiên theo thường lệ từ cửa sau tiệm cơm đi ra, phía sau phát lên một thanh âm: "A Thiên, ngươi còn muốn trốn ta trốn tới khi nào?"

Liền biết tránh không thoát. Hà Mặc Thiên vẻ mặt đau khổ xoay người, "Viên Anh, ta cho rằng ngày đó chúng ta đã nói rõ ràng."

"Đã nói rõ ràng, " Viên Anh gật đầu tán đồng, "Ngươi nói rồi, muốn cùng ta chia tay."

Hà Mặc Thiên trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng, nghĩ nguyên lai nàng còn nghe hiểu được tiếng người. Nhưng Viên Anh lại nói: "Ta không đồng ý."

Hà Mặc Thiên vẻ mặt nứt, "A?"

Viên Anh trong đêm đen tràn ra nụ cười long lanh, "Chia tay là chuyện của hai người, A Thiên, ta không đồng ý, " Nàng nắm tay Hà Mặc Thiên, "Miễn là ta không đồng ý, ngón này liền phân không được, vĩnh viễn phân không được."

Hà Mặc Thiên bị nụ cười Viên Anh làm mờ mắt, mười năm không gặp, Viên Anh không biết học đâu một thân bản lĩnh da mặt dày, trình độ vô liêm sỉ đều sắp đuổi kịp chính mình rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt