Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58. Quay về

Nữ nhi mình thương yêu nhất hỏi ra một câu đau lòng như vậy, Vương phu nhân cười đến bi thảm, "Đời ta làm ra một chuyện sai trái, vì chuyện này, có chết cũng không mặt mũi nào xuống thấy tỷ tỷ."

Vương phu nhân khi sinh Vương Dật Thi cũng không vẻ vang gì, nàng lúc còn trẻ gia giáo nghiêm khắc, mãi đến tận đậu khấu tuổi, nam nhân mà nàng tiếp xúc gần gũi nhất dĩ nhiên chính là tỷ phu của nàng.

(Đậu khấu = thiếu nữ xinh xắn mười ba, mười bốn tuổi)

Vương phu nhân cùng Viên mẫu là thân tỷ muội cùng một mẹ, chênh nhau bảy tuổi. Trưởng tỷ như mẹ, Vương phu nhân có thể nói là một tay tỷ tỷ nuôi nấng. Trong trí nhớ của nàng tỷ tỷ lúc nào cũng ôn hòa lại nói một không hai, tỉ mỉ chăm sóc chính mình từ bài tập đến sinh hoạt. Đột nhiên có một ngày, tỷ tỷ bắt đầu trở nên khó hiểu, nàng sẽ một mình tự cười ngây ngô, còn có buổi tối lặng lẽ trốn ở trong góc bàn đọc thư, sau đó vuốt lên một tấm giấy viết thư, cắn đầu bút nghĩ nên hồi âm như thế nào.

Mãi đến khi tỷ phu tới nhà ăn cơm, nàng mới biết tỷ tỷ đã muốn kết hôn. Tỷ phu là một nam nhân trưởng thành thận trọng, đối với tỷ tỷ rất tốt, lúc ăn cơm không tự chủ gắp món ăn tỷ tỷ yêu thích cho nàng, thường thường gắp xong món ăn mới phản ứng được mình vừa làm cái gì, một đại nam nhân, dĩ nhiên cũng sẽ mặt đỏ. Chi tiết nhỏ lừa gạt không được người, vẫn là thiếu nữ Vương phu nhân lặng lẽ nghĩ từ sách giáo khoa của bản thân niệm thơ văn: Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Chính là tỷ tỷ cùng tỷ phu của mình.

Thục nữ cùng quân tử không có gì bất ngờ xảy ra, đã kết hôn, cuộc sống hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, mấy năm sau có Viên Anh, một nhà ba người hòa hòa mỹ mỹ.

Vương phu nhân lớn đến 20 tuổi, chính là nữ hài trong thời kì nổi loạn, bên người chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, nhưng nàng từ thời kì thiếu nữ liền đối với tỷ phu quan tâm đến quá mức, không thể tránh khỏi đem những người theo đuổi cùng so sánh với tỷ phu trong lòng nàng mười phân vẹn mười, cuối cùng chỉ cảm thấy những tiểu tử vắt mũi chưa sạch này đến đầu ngón chân của tỷ phu cũng không sánh nổi. Vương phu nhân biết, nàng thích tỷ phu của mình, phạm vào sai lầm lớn.

Càng về sau càng sai, qua hai năm, tỷ tỷ bệnh nặng qua đời, Vương phu nhân một mặt trong nội tâm cảm thấy có lỗi, một mặt lại nhịn không được bị tỷ phu trưởng thành nho nhã hấp dẫn, lại qua thêm hai năm, nàng làm ra chuyện sai trái nhất cuộc đời mình. Nàng rốt cục đạt được cơ hội, hạ thuốc tỷ phu, mang thai hài tử của tỷ phu.

Trốn đằng đông nấp đằng tây mười tháng, cuối cùng lặng lẽ sinh ra Vương Dật Thi, Vương phu nhân gặp phải trượng phu của mình, hoặc là nói chồng của nàng tìm được nàng trước. Người đàn ông kia là đồng tính luyến ái, muốn tìm một nữ nhân giả kết hôn, Vương gia lại là nhà giàu, luôn chú ý môn đăng hộ đối, hắn lén lút điều tra Vương phu nhân, cảm thấy nữ nhân này thích hợp nhất, hai người ăn nhịp với nhau, cấp tốc kết hôn, theo hiện tại được kêu là thiểm kết hôn.

(Thiểm kết hôn = hôn nhân chớp nhoáng)

Vương Dật Thi vén chăn lên hừ lạnh, "Chẳng trách ba ba xưa nay không trở về nhà, vẫn luôn mặc kệ ta."

"Nhờ có hắn ta mới có thể có cơ hội giữ ngươi lại, ta rất cảm kích hắn." Vương phu nhân cùng trượng phu của mình không có tình cảm gì, nam nhân này đối với kinh doanh không có hứng thú nên đem toàn bộ Vương gia giao vào tay Vương phu nhân, chưa bao giờ quơ tay múa chân can thiệp quyết sách của Vương phu nhân, tuy rằng hôn nhân của bọn họ chỉ là vì lợi ích của từng người, nhưng Vương phu nhân vẫn cảm kích trượng phu của mình.

Vương Dật Thi trào phúng chất vấn Vương phu nhân: "Vì mong muốn đơn phương của chính ngươi, ta liền bị đẩy thành cái dưỡng nữ, tên tuổi bị người chỉ chỉ chỏ chỏ nhiều năm như vậy. Mẹ, ngươi không cảm thấy ngươi quá ích kỷ sao?"

Vương phu nhân cũng cười nhạo mình, "Phải ta ích kỷ, không chỉ có có lỗi với ngươi, có lỗi với A Anh, càng có lỗi với tỷ phu." Cho được lựa chọn lại một lần nữa, đại khái Vương phu nhân vẫn sẽ chọn con đường lúc trước để đi, nàng xác thực ích kỷ, yêu thích một người không muốn chỉ là âm thầm thầm mến, chỉ nghĩ có thể có một hài tử thuộc về hắn cũng thấy đủ rồi, hoàn toàn không cân nhắc hậu quả.

Sau đó tỷ phu biết được, Vương Dật Thi cũng đã vài tuổi. Từ đó trở đi, được tỷ tỷ giao phó nàng vẫn đối với tỷ phu có bao nhiêu trông nom, lại chưa từng thấy nàng một mặt.

Vương Dật Thi hận mẫu thân của mình, nhưng nàng lại mơ hồ có chút lý giải được mẫu thân đối với sai phạm bướng bỉnh của nàng. Mẫu thân thích Viên phụ, đại khái cũng giống như trong lòng mình ghi nhớ Viên Anh như thế, nhận định người kia, biết là sai, cũng muốn liều một phen, vì chính mình lưu lại gì đó. Như thế xem ra, chính mình cùng mẫu thân lại giống nhau đến tận xương tủy.

Vương Dật Thi giơ tay không bị thương lên sờ sờ mặt của mình, mộc mộc nói: "Mẹ, ta hiện tại bộ dáng này, có phải là rất khó coi?"

Vương phu nhân khóe mắt mị ra vài nếp nhăn, "Cái gì khó coi hay không khó coi? Nữ nhi bảo bối của ta từ nhỏ đã luôn ưa nhìn nhất." Nàng sợ Vương Dật Thi không tin mình nói, còn đặc biệt quay đầu hỏi vệ sĩ A Lực một mực yên lặng đứng ở phía sau các nàng, "A Lực, ngươi nói có đúng hay không?"

A Lực nghiêm túc gật đầu, "Vâng, tiểu thư, ngươi vẫn luôn rất ưa nhìn nhất." Ngữ khí chắc chắc, vẻ mặt nghiêm túc, rất khó khiến người ta không tin.

Vương phu nhân quay lại đến, thở dài nói: "Dật Thi, theo ta về nhà đi, mẹ chỉ có ngươi."

Vương Dật Thi mệt mỏi nhắm mắt lại, "Được."

Vương phu nhân vui mừng gật gù. Người khác có thể không biết Vương Dật Thi, nàng còn có thể không biết con gái của chính mình sao? Đứa nhỏ này từ nhỏ bị chính mình chiều hỏng rồi, muốn cái gì phải có được cái đó, nàng đối với Viên Anh gọi là yêu thích?, chỉ là trước đây Viên Anh chưa có nữ hài tử Hà Mặc Thiên mà thôi, hết thảy tâm tư tinh lực đều đặt trên người muội muội này, sau khi cùng Hà Mặc Thiên cùng một chỗ, tâm tư càng ngày càng ít đặt trên người Vương Dật Thi, Vương Dật Thi cảm thấy thứ thuộc về mình bị cướp đi mà thôi, ở đâu là yêu.

Vương phu nhân hối hận chính mình đem Vương Dật Thi làm hư, làm nàng liền độc chiếm cùng yêu đều không phân định được rõ ràng. Nhưng mà vẫn còn tốt, còn có cơ hội cứu vãn, Vương phu nhân đã không có cơ hội học được làm sao để yêu một người, nhưng Vương Dật Thi còn có cơ hội, tuy đã rất muộn, vạn hạnh vẫn không tính là quá muộn.

Vương Dật Thi yếu ớt, còn phải ở bệnh viện điều dưỡng một thời gian, còn Thi Cốc Đồng bên kia qua mấy ngày, bác sĩ nói có thể xuất viện.

Xuất viện là một chuyện vui, bác sĩ đặc biệt bàn giao Thi Cốc Đồng không thể đại hỉ đại bi, Thi Cốc Đồng nên được thoải mái, về nhà nhìn thấy Đại tôn tử vẫn là trở nên kích động, ôm Đại Trụ hôn đến mấy lần.

Thi Cốc Đồng xuất viện vừa vặn là thứ sáu, nàng vẫn chưa quên Hà Mặc Thiên nói muốn dẫn nữ hài Vi Vi về nhà dùng cơm, Hà Mặc Thiên ăn cơm tối xong, trước khi Hà Mặc Thiên quay về nhỏ phòng của mình, Hà mẫu đặc biệt ngàn dặn vạn dò, thứ bảy nhớ đem Vi Vi về nhà, tuyệt đối đừng có quên.

"Ngài cứ yên tâm đi, không quên được!" Hà Mặc Thiên cợt nhả ghen, "Mẹ, ngài đối với ngoại tôn nữ so với nữ nhi còn muốn thân hơn, ta muốn ăn dấm."

"Ngươi là cái tiểu bạch nhãn lang!" Thi Cốc Đồng ra vẻ tức giận, giơ tay đánh mông nàng một cái, "Trên đường cẩn thận một chút, ta nói ca ngươi lái xe đưa ngươi trở về."

(Bạch nhãn lang = chỉ người lạnh lùng, vô ơn vô nghĩa)

"Không cần, từ cửa tiểu khu đi xe công cộng thẳng một đường, xuống xe là tới, nhanh cực kì. Lại nói hai cái miệng nhỏ cũng chừng mấy ngày không có về nhà, ngài không thể chỉ quan tâm nữ nhi mà không quan tâm nhi tử chứ?" Hà Mặc Thiên đã vượt ra cửa, đứng ở ngoài cửa cáo biệt, "Vậy ta đi trước, sáng mai mang ngoại tôn nữ trở về cho ngài!"

"Ai! Ngươi còn chưa nói Vi Vi thích ăn cái gì đây?" Thi Cốc Đồng hô.

"Nàng thích ăn cánh gà cùng tương xương sườn! Cùng một khẩu vị với Đại tôn tử của ngài!"

"Được rồi, tương xương sườn chính là sở trường của mẹ ngươi." Lão thái thái thật cao hứng trở về phòng khách cùng lão đầu xem ti vi.

Hà Lập Thành nhắc nhở: "Ngươi kiềm chế một chút, bác sĩ nói không thể để tâm tình kích động."

Thi Cốc Đồng quả nhiên thu hồi nụ cười, như gặp đại địch mà xem ti vi. Hà Lập Thành suy nghĩ một chút chính mình cũng vui vẻ, vuốt cằm ha hả cười, "Được đó, tháng ngày càng ngày càng tốt, đi."

Hà Mặc Thiên lúc về đến nhà, Thẩm Tư Vi cùng Âu Sơ Bạch hai tiểu cô nương đã ở nhà rồi, các nàng giống như đang ăn cơm tối, Thẩm Tư Vi mắt ba ba nhìn Âu Sơ Bạch kẹp một khối rau hẹ xào trứng gà bỏ vào trong miệng, không thể chờ đợi được nữa hỏi: "Thế nào? Ăn ngon không?"

Âu Sơ Bạch một bên nhai một bên gật đầu, "Ăn ngon."

"Cái gì ăn ngon a? Ta cũng nếm thử." Hà Mặc Thiên thay giày đi tới bên cạnh bàn, liền lấy chiếc đũa của Thẩm Tư Vi cũng kẹp một khối rau hẹ xào trứng. Mùi vị còn có thể, chính là trứng có chút mặn, muối cho hơi nhiều, nhưng tổng thể là vừa vặn ăn với cơm, thế là nàng cũng không keo kiệt mà biểu dương nói: "Quả nhiên ăn ngon, Vi Vi, tay nghề của ngươi giỏi quá."

"Ta lần đầu tiên làm, ăn không ngon. . ." Thẩm Tư Vi đỏ mặt thẹn thùng nói.

Hà Mặc Thiên còn muốn gắp thêm, ai nghĩ đến Âu Sơ Bạch đã yên lặng mà đem cái dĩa rau hẹ xào trứng kéo vào trong lồng ngực của mình, chiếc đũa kẹp mấy lần, nhét tràn đầy trong miệng, giống như chỉ lo có người cùng cướp với nàng.

". . ." Hà Mặc Thiên nhìn nàng đến hoảng, miệng vừa ăn gần nửa đĩa, không mặn sao. . .

Thẩm Tư Vi cũng cảm thấy Âu Sơ Bạch làm như thế là không được tốt, nhược nhược trách cứ nàng: "A Bạch. . ."

Âu Sơ Bạch quả thực bị mặn, rủ xuống lông mày ủy ủy khuất khuất uống nước, không cam lòng đem nửa đĩa rau hẹ xào trứng còn lại đẩy đến trước mặt Hà Mặc Thiên, cúi thấp đầu, Hà Mặc Thiên như có thể nhìn thấy đuôi cùng lỗ tai của nàng tất cả đều cụp xuống.

Hà Mặc Thiên bị Âu Sơ Bạch chọc cười, vuốt đầu của nàng cười nói: "Ta ở nhà bà ngoại Vi Vi ăn rồi, ngươi ăn đi."

Âu Sơ Bạch một lần nữa như bị người đánh khí, kéo cái đĩa tiến vào trong lồng ngực, Hà Mặc Thiên lòng tốt nhắc nhở: "Đừng chỉ ăn thức ăn, các ngươi có nấu cơm không? Ăn chút cơm, buổi tối uống nước nhiều đối với thân thể không tốt."

"Nấu nấu!" Thẩm Tư Vi cầm lấy chén của Âu Sơ Bạch nhảy xuống ghế, "A Bạch ngươi chờ, ta đi bới cho người chén cơm!"

Hà Mặc Thiên cuộc sống một mình quen rồi, có thể làm không ít thức ăn, mùi vị đều không tệ lắm, Thẩm Tư Vi cũng không ăn cơm, hai đứa nhỏ đều đang tuổi ăn tuổi lớn, một đĩa xào trứng gà nơi nào đủ ăn, nàng lại xào vài món bưng lên bàn, ngồi ở bên cạnh Thẩm Tư Vi nhìn các nàng ăn.

Hai hài tử đã ăn no, Hà Mặc Thiên nói: "Vi Vi, ngày mai chúng ta đi nhà ông ngoại bà ngoại có được hay không?"

"Nhà ông ngoại bà ngoại?"

"Đúng, chính là ba mẹ ta, bọn họ đều rất muốn gặp gỡ Vi Vi."

Thẩm Tư Vi đương nhiên đồng ý đi nhà ông ngoại bà ngoại, nàng từ nhỏ chỉ có thân nhân là hai người bá bá cùng thẩm thẩm, thẩm thẩm đối với nàng cũng không tốt, ba mẹ Thiên di cũng giống Thiên di đều là người tốt, thân nhân như vậy Thẩm Tư Vi làm sao có khả năng không muốn thấy.

Nhưng nàng nhìn Âu Sơ Bạch, do dự, "Thiên di, A Bạch có thể đi cùng hay không?"

Hà Mặc Thiên nở nụ cười, "Có thể, đương nhiên có thể, A Bạch, ngươi có nguyện ý cùng Thiên di cùng nhau về nhà hay không?"

Âu Sơ Bạch nhìn ánh mắt mong đợi của Thẩm Tư Vi, gật gù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt