Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55. Sứt đầu mẻ trán

"A Thiên tỷ! Ngươi mà cũng chủ động gọi điện thoại tìm ta? Thật thần kỳ!" Liễu Thư Hàm rất nhanh nhận điện thoại, nàng đại khái còn không biết chuyện của Viên Anh, ngữ khí rất vui vẻ.

Hà Mặc Thiên khó mở miệng, thanh âm gì cũng không phát ra được, đầu lưỡi đều cứng ngắc, thật vất vả nói ra một câu, suýt chút nữa cắn chính mình bị thương, "Thư Hàm, Trình Thu Diệc đâu?"

"Ngươi tìm Thu Diệc a?" Liễu Thư Hàm có chút thất vọng, vẫn là gọi Trình Thu Diệc tới nhận điện thoại, "Thu Diệc! A Thiên tỷ có chuyện tìm ngươi! Mau tới đây!"

Trình Thu Diệc còn đang rửa chén đây, mau mau lau khô tay đi lại, "Chuyện gì a?"

"A Thiên tỷ tìm ngươi, không biết làm sao."

Trình Thu Diệc nhận di động kẹp ở bên tai mình, "A Thiên tỷ? Có việc gì thế?"

Hà Mặc Thiên một lòng ghi nhớ Viên Anh, hoàn toàn không có cân nhắc Trình Thu Diệc có biết chuyện của Viên Anh hay không, bất ngờ hỏi: "Thu Diệc! Ngươi có thể hỏi thăm được tăm tích của Viên Anh không?"

Trình Thu Diệc bị hỏi không đầu không đuổi, nhưng từ giọng nói lo lắng của Hà Mặc Thiên nghe ra không đúng, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc, "A Anh? Nàng không phải là cùng ngươi trở về rồi sao? Xảy ra chuyện gì?"

"A Anh nàng. . . Nàng ngày hôm qua máy bay, MU877 chuyến bay. . ."

Hà Mặc Thiên nói ra số hiệu chuyến bay này, tâm Trình Thu Diệc liền rơi đến đáy vực. Chuyến bay này nàng cùng Liễu Thư Hàm còn đang thảo luận đây, đều nói ở trên biển rộng mất liên lạc, tất cả mọi người trên máy bay tám phần mười đều là thân trong bụng cá, lâu như vậy đều không có liên lạc được, khả năng có người may mắn sống sót hầu như là số không.

"A Thiên tỷ, ngươi xác định? A Anh nàng bao nhiêu năm mới về nước một chuyến, đang yên đang lành tại sao lại đi rồi? Có thể hay không tính sai?"

Hà Mặc Thiên sầu thảm nói: "Không sai được, ta tự mình tiễn nàng, tận mắt nhìn nàng kiểm phiếu đi vào."

Với phản ứn này của Trình Thu Diệc, Hà Mặc Thiên ở trong lòng cũng đã có tính toán, cũng là, hàng năm rủi ro máy bay mất liên lạc, có mấy người có thể sống sót trở về? Đừng nói sống sót, ngay đến khuôn mặt toàn thây cũng tìm rất khó khăn, có thể tìm được thi thể đã là vạn hạnh rồi.

Viên Anh chạy, Hà Mặc Thiên trong lòng chỉ là mất mát, hiện tại ngay cả tâm cũng không còn, bị Viên Anh ngay cả gốc rễ cũng đào đi, trong lòng vừa lạnh vừa đau, lúc này Hà Mặc Thiên mới biết, nguyên lai Viên Anh trong lòng nàng phân lượng so với chính mình tưởng tượng còn nặng hơn nhiều.

Cái gì yêu hận, người đã không còn, chính mình lấy cái gì hận?

"A Thiên tỷ? A Thiên tỷ ngươi có đang nghe không?"

Trình Thu Diệc vội vội vàng vàng hô hoán đánh gãy suy nghĩ lung tung của Hà Mặc Thiên, Hà Mặc Thiên tâm tư lập tức trở lại, miễn cường lên tinh thần nói: "Thật xấu hổ, ngươi nói cái gì?"

"Ngươi trước đừng lo lắng, trước tiên ta đi tìm Vương gia hỏi một chút, Vương phu nhân người đông thế mạnh, khẳng định so với chúng ta tra được tin tức sẽ nhanh hơn nhiều, trước khi có kết quả cuối cùng đừng suy đoán lung tung."

Hà Mặc Thiên nơi nào không nghe ra Trình Thu Diệc là đang an ủi mình? Nàng miễn cưỡng cười cười, "Ngươi nói đúng, Thu Diệc, vậy xin nhờ ngươi."

Nói xong cũng không chờ Trình Thu Diệc nói thêm cái gì nữa, vội vã kết thúc trò chuyện.

Hà Mặc Thiên ở trong quán Internet lòng như tro tàn ngồi một buổi trưa, cuối cùng cũng coi như đợi được tin tức mới nhất của chiếc máy bay mất liên lạc —— nhân viên cùng máy bay cứu hộ xác định được vị trí máy bay rơi, tìm được nhiều thi thể cùng hộp đen, trên máy bay nhân viên toàn bộ hành khách đều chết, không ai sống sót.

Không ai sống sót.

Rõ ràng cùng đứa nhỏ năm, sáu tuổi giống nhau đều biết chữ Hán, bốn chữ Hán tổ hợp lại với nhau nhưng Hà Mặc Thiên làm thế nào cũng không hiểu bốn chữ này là có ý gì.

Liền đơn giản bốn chữ như thế, tuyên bố Viên Anh đời này chấm dứt ở đây.

Viên Anh còn trẻ tuổi như thế, cuộc đời của nàng một nửa còn chưa qua hết, Hà Mặc Thiên nhớ tới ngày nàng lên máy bay, chính mình cũng không có cho nàng sắc mặt tốt.

Ngày đó Hà Mặc Thiên từ khu nhà ở của các nàng lúc trước đi ra, nàng biết Viên Anh ở sau lưng nhìn nàng, tầm mắt nóng rực như vậy, làm sao có khả năng không phát hiện được đây? Nhưng Hà Mặc Thiên vẫn không quay đầu lại.

Hà Mặc Thiên liền để Viên Anh ngóng nhìn mình kiên định rời đi.

"Không ai sống sót, không ai sống sót. . ." Hà Mặc Thiên vẻ mặt thần kinh nhắc đi nhắc lại vài chữ, gục xuống bàn buồn cười, "Viên Anh, ngươi làm sao có thế không giữ lời hứa như vậy? Nói muốn cùng một chỗ, sau đó ngươi để ta một người trải qua mười năm, nói phải cố gắng bảo trọng, ngươi chính mình bảo trọng như thế sao? Viên Anh, ngươi chính là một tên lừa gạt."

"A Anh, ngươi trở về đi. . . Ta hối hận rồi. Ta hối hận rồi, làm sao bây giờ?"

Di động Hà Mặc Thiên lại vang lên, nàng cho là Trình Thu Diệc cùng nàng báo tang, không hề liếc mắt nhìn liền nhận điện thoại, hấp hối đáp: "Ta đều biết."

Lần này không phải Trình Thu Diệc, là Đại ca Hà Mặc Thiên, Hà Ôn Văn.

"A Thiên ngươi mau tới bệnh viện! Mẹ ở trong phòng giải phẫu!" Hà Ôn Văn lo lắng lôi kéo cổ họng gọi, cổ họng đều phát đau.

Hà Mặc Thiên theo bản năng mà nhảy lên, "Cái gì? Các ngươi ở bệnh viện nào?"

Hà Ôn Văn nói địa chỉ bệnh viện, thời gian nói nhiều một câu đều không có, màn hình di động của Hà Mặc Thiên tối đen, lượng điện quá thấp tự động tắt máy.

Lúc khẩn cấp lại hết pin, nàng buồn bực trả tiền net, chặn một chiếc taxi xe nói địa chỉ bệnh viện, xe taxi chạy như bay.

Ở ngoài phòng giải phẫu, một nhà ba người đều canh giữ ở cửa, Hà Mặc Thiên vừa đến Hà Ôn Văn lập tức nghênh đón.

"Mẹ làm sao? Không phải buổi trưa còn đang yên đang lành sao?"

Hà Ôn Văn thở dài, "Ngươi đi rồi mẹ phát hiện bị bệnh tim, bác sĩ nói không thể để tâm tình kích động, ngày hôm nay một nhà rốt cuộc đoàn viên, lão nhân gia quá cao hứng, tái phát bệnh."

Hà Mặc Thiên uể oải dựa trên tường tự giễu nở nụ cười, "Ta thực sự là cái sao chổi, hại người yêu không đủ, còn hại mẹ ruột của mình."

Hà Lập Thành ngồi ở bên cạnh giọng ồm ồm nói: "Đừng nói lời ủ rũ, mẹ ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì."

Hà Mặc Thiên ngồi ở bên cạnh cha mình nắm tay hắn, trong lòng bàn tay thô ráp tất cả đều là mồ hôi lạnh lẽo.

Hà Mặc Thiên tự tát một cái vào mặt mình, hối hận nói: "Ta không nên trở về mới đúng."

"Nói bậy!" Hà Lập Thành răn dạy, "Mẹ ngươi đợi ngươi mười mấy năm, ngươi nói như vậy không có lỗi với nàng sao?"

"Nhưng là. . ."

"Không có cái gì nhưng là!" Hà Lập Thành lại hét lên một tiếng, ngữ khí mềm mại hạ xuống, "A Thiên, ngươi có thể về nhà, ta và mẹ ngươi có biết bao cao hứng."

"Những năm ngươi đi, mẹ ngươi hầu như một khắc chân chính hài lòng đều không có, ta mỗi lần nhìn nàng như vậy liền hối hận, lúc trước có phải là ta làm sai? Nhà ta nha đầu kia thích nghịch ngợm gây sự, ta làm sao lại tự tay đem nàng đuổi ra khỏi nhà? A Thiên, những năm qua ba ba vẫn muốn cùng ngươi nói lời xin lỗi, cùng mẹ ngươi nói lời xin lỗi, năm đó nếu ta dễ tính một chút, có thể cùng ngươi cẩn thận nói chuyện, nhà chúng ta cũng sẽ không có cái cục diện hiện tại này."

Hà Lập Thành lão lệ tung hoành, "A Thiên, ngươi không thể đi, vì mẹ ngươi ngươi cũng không thể đi."

Nói đến bi thương, hai cha con khóc thành một đoàn.

Hà Ôn Văn cũng lau nước mắt, thật sự nói xin lỗi, người có lỗi với em gái chính là bản thân hắn, không phải hắn, Hà Mặc Thiên cũng sẽ không chịu tội nhiều năm như vậy.

Giải phẫu mất mấy tiếng, đến rạng sáng mới coi như xong, cả một ngày dài rốt cục cũng có một tin tức tốt —— Thi Cốc Đồng không có chuyện gì.

Hà Mặc Thiên toàn thân như bị rút khô, dựa vào vai đại ca miễn cưỡng đứng thẳng. Hà Lập Thành một người già đều sắp quỳ xuống, liên tục nói lời cảm tạ với bác sĩ.

"Ba, bác sĩ người ta một đêm không có chợp mắt, ngài thả người ta về nghỉ ngơi đi." Ninh Bội Lan vẫn bên cạnh chăm sóc nói.

Hà Lập Thành cũng thấy không thích hợp, áy náy, thiên ân vạn tạ đưa bác sĩ đi.

Thi Cốc Đồng vẫn chưa hết thuốc gây mê, mê man bị đưa vào phòng bệnh, Đại Trụ đã sớm ngủ trên ghế ở hành lang, trên người đắp kín áo khoác của Hà Ôn Văn.

Nhịn một đêm, Hà Mặc Thiên, Hà Ôn Văn cùng Ninh Bội Lan hai mặt nhìn nhau, đều là đáy mắt xanh đen, con ngươi đỏ chót. Tiệm sửa chữa ôm tô của Hà Ôn Văn ngày mai còn phải mở cửa, Hà Mặc Thiên khuyên nhủ: " Có chuyện sẽ điện thoại, các ngươi mang ba đi về trước đi, nơi này có ta chăm sóc là được."

"Một mình ngươi không giúp được, ta lưu lại." Hà Ôn Văn quay đầu đối với Ninh Bội Lan nói: "Lão bà, ngươi mang Đại Trụ cùng ba đi về nghỉ, ta cùng A Thiên chăm sóc mẹ."

Ba người đều không chịu nhường, bầu không khí nghiêm nghị, Hà Mặc Thiên vì hòa hoãn bầu không khí, làm dáng đá Hà Ôn Văn một cước, cười mắng: "Để lão bà mình hơn nửa đêm một người trở lại, ngươi còn là nam nhân sao?"

Hà Ôn Văn nghẹn lời, hắn bận bịu đến hoảng hốt, nhất thời không nhớ tới việc này.

Hà Mặc Thiên lại nói: "Được rồi được rồi, mẹ hiện tại còn ngủ, cũng không có cái gì cần dùng sức, lại nếu nhiều người ở lại cũng là quấy rối nàng lão nhân gia nghỉ ngơi, các ngươi đều về đi, có việc ta gọi các ngươi."

Hà Ôn Văn nghĩ cũng đúng, thế là ôm lấy Đại Trụ đang ngủ say, dặn dò: "Có chuyện gì nhất định phải gọi ta, có nghe hay không? Việc quan hệ an nguy của mẹ, ngươi đừng một người cứng rắn chống đỡ!"

"Yên tâm đi."

Trời tối người yên, trong phòng bệnh chỉ có Hà Mặc Thiên cùng Thi Cốc Đồng đang mê man.

Ngoài phòng bệnh là một rừng cây nhỏ, nguyệt quang xuyên qua cành lá hỗn độn lọt vào bên trong, lờ mờ, Hà Mặc Thiên tâm tư tĩnh lại, nghĩ tới Viên Anh.

Viên Anh không còn.

Hà Mặc Thiên trong mắt một mảnh bi thương.

Tại sao lại là Viên Anh? Mỗi ngày nhiều máy bay lên lên xuống xuống như vậy đều không có chuyện gì, tại sao một mực phải là máy bay của Viên Anh xảy ra chuyện?

Hà Mặc Thiên biết mình không nên nghĩ như vậy, nhưng nàng không nhịn được, nàng tìm một cái gì đó để trách cứ, để phát tiết, nàng sắp không chịu được nữa.

Thi Cốc Đồng sáng hôm sau tỉnh lại.

Ninh Bội Lan không có đi tiệm sửa chữa, nấu cháo tới thay Hà Mặc Thiên trông nom, để Hà Mặc Thiên trở lại nghỉ ngơi.

"Ta không mệt mỏi, ta muốn bảo vệ mẹ."

"Ngươi cả một ngày một đêm không có chợp mắt còn nói không mệt mỏi?" Ninh Bội Lan lo lắng nói, "A Thiên, ngươi cũng không thể ngã xuống, vì mẹ cũng không thể ngã xuống, ngươi ngã xuống, mẹ sống thế nào? Nghe chị dâu, mau trở về ngủ một giấc, không mệt mỏi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc đi?"

Chị dâu nói cũng đúng, Hà Mặc Thiên không muốn mẫu thân lo lắng, thỏa hiệp, "Ta đi lấy thuốc cho mẹ rồi về."

Bệnh viện chưa bao giờ có thời điểm nhàn hạ, một buổi sáng sớm người đến lấy thuốc liền xếp một hàng dài, Hà Mặc Thiên đứng đợi ở đoàn người cuối cùng, nữ nhân ở đằng trước mới vừa lấy thuốc xong xoay đầu lại, sửng sốt.

Hà Mặc Thiên nhìn thấy nàng, cũng sửng sốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt