Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53. Mỗi người

"Trở về là tốt rồi. . . Trở về là tốt rồi. . ." Hà mẫu vẫn không thể tin được nữ nhi của mình mười mấy năm không trở về nhà thật sự trở về, duỗi cánh tay như cây khô bì vỗ vỗ sau lưng Hà Mặc Thiên, nức nở nói: "Nhanh, A Thiên, theo ta trở lại, cha ngươi hắn mấy năm qua mỗi ngày đều nhắc tới ngươi. . ."

Hà Mặc Thiên từ trong lồng ngực mẫu thân đi ra, thật xấu hổ lau lau nước mắt, "Ba ba hắn. . . Thân thể hắn vẫn khỏe chứ?"

"Hắn lúc trước sinh bệnh. . . Sau đó không biết người nào hảo tâm quyên giúp, làm giải phẫu, hiện tại rất tốt, ăn được ngủ được!" Hà mẫu thức ăn cũng không mua, kéo Hà Mặc Thiên về nhà, "Lão già kia là con vịt chết mạnh miệng, nhớ nữ nhi nghĩ đến nói mơ cũng là gọi A Thiên, bình thường giả vờ như không có gì, ta nhìn mà phát giận."

Nữ nhi trở về, Hà mẫu trong lòng cao hứng, nói là giận nhưng trên mặt là vui sướng, Hà Mặc Thiên nghiêng đầu xem thân hình từ từ lọm khọm của lão nhân, trên mặt nàng đầy nếp nhăn, đặc biệt ở hai bên khóe mắt, lại như đất khô hạn lâu ngày, rạn nứt ra từng đường từng đường.

Hà mẫu đại danh gọi là Thi Cốc Đồng, trình độ học vấn đệ nhất trung học, ở nhà xưởng làm công nhân mấy năm, nhận thức Hà ba ba nàng Hà Lập Thành, hai người xem vừa mắt, khi đó cũng không làm cái gì hôn lễ tiệc rượu, lĩnh chứng, mấy cái bằng hữu trong xưởng tụ tập hợp chung một chỗ ăn một bữa cơm coi như đã kết hôn.

Hà ba ba nàng Hà Lập Thành so với Thi Cốc Đồng trình độ văn hóa cao hơn, tốt nghiệp trung học, là người có chút có ăn học. Tuy nói hắn yêu thích đều là chút tu thân dưỡng tính ham muốn thanh tao, nhưng Hà Lập Thành tính tình lớn, làm người ngay thẳng, tính khí có chút táo bạo, nếu không năm đó cũng sẽ không dùng chổi đem Hà Mặc Thiên đánh đi ra, nói ra lời đoạn tuyệt quan hệ như vậy.

Cũng không biết tính khí táo bạo của cha hiện tại có thu lại chút nào không. Hà Mặc Thiên đối với phụ thân là có chút sợ sệt, khá là thấp thỏm theo sát Thi Cốc Đồng trở về nhà, mới vừa mở cửa, chỉ thấy một lão đầu mặc vào kiện áo lông lĩnh bạc hình trái xoan đang cùng một bé trai năm, sáu tuổi chơi cờ vua.

Bàn cờ bằng gỗ, quân cờ từng cái từng cái so với bàn tay đứa nhỏ đều lớn hơn, đứa bé kia có bài có bản đi từng bước, giòn tan nói:

"Chiếu tướng!"

Lão đầu mang theo kính lão quan sát mấy phút, vui vẻ nói: "Quả nhiên là Đại tôn tử của ta, thông minh!"

"Lão già đáng chết đừng chơi nữa, xem ai trở về!" Giọng nói lớn của Thi Cốc Đồng vẫn quen thuộc giống như trong trí nhớ của Hà Mặc Thiên, âm thành ồn ào vang vọng trong phòng khách.

Lão đầu cùng đứa nhỏ không hẹn mà cùng thả quân cờ trên tay xuống nhìn về phía cửa, đứa nhỏ không quen biết Hà Mặc Thiên, nghi hoặc nhìn chằm chằm Hà Mặc Thiên đã lâu, "A di, ngươi là ai a?"

Hà Lập Thành trong tay cầm viên màu xanh lục, cộc một tiếng viên màu rớt trên bàn cờ, lại từ trên bàn cờ lăn vài đường, lăn xuống dưới đáy bàn trà.

"A. . . A Thiên?" Hà Lập Thành môi đều đang phát run, đỡ bàn trà đứng lên, tập tễnh đi tới trước mặt Hà Mặc Thiên, trong mắt hiện ra bọt nước, "A Thiên, ngươi trở về?"

Hà Mặc Thiên đỏ mắt lên nói: "Ba. . . Ta đã trở về. . ." Nàng muốn nắm chặt cánh tay phụ thân đưa tới, nhưng tay nhấc đến một nửa, lại bất an rụt trở lại, trong lòng loạn tung tùng phèo, "Ba, ngươi còn nhận nữ nhi này không?"

Hà Lập Thành nước mắt rơi trên mặt đất, hắn dùng tay áo xoa một chút khóe mắt, dùng sức hanh nước mũi, mới xoay người lại run rẩy đá chân nhỏ của Hà Mặc Thiên một cước, "Ngươi cái con thỏ nhãi con, còn biết trở về! Lo lắng làm gì? Còn không mau đi vào!"

"Ai!" Hà Mặc Thiên mừng rỡ, kích động theo phụ thân tiến vào nhà.

Đúng, nhà. Nơi này mới là nhà của nàng, nàng ở bên ngoài, mặc kệ ở nơi nào, tốt hoặc không tốt, đều chỉ là một nơi để ở mà thôi, nơi nào có cha mẹ nơi đó mới có thể gọi là nhà.

"A di, ngươi là ai a?" Bé trai ngoan ngoãn thu thập xong bàn cờ, không sợ người lạ ngồi ở bên cạnh Hà Mặc Thiên hỏi.

Thi Cốc Đồng sờ sờ đầu Đại tôn tử của mình, con mắt đều ngậm cười , "Đại tôn tử ngoan, đây là cô cô ngươi."

Bé trai nghe xong, cũng cười không nhìn thấy con ngươi, "Cô cô hảo, ta gọi là Đại Trụ, năm nay năm tuổi rưỡi!" Đứa bé trai này được Thi Cốc Đồng và Hà Lập Thành hai lão già nuôi đến khỏe mạnh, khoẻ mạnh kháu khỉnh rất được người thương, Hà Mặc Thiên đưa cho hắn một bộ nhạc cao xếp gỗ lúc nãy đi mua đồ bổ tiện thể mua luôn, "Gọi là Đại Trụ? Thật ngoan."

"Đại Trụ a, bài tập ngươi làm xong chưa? Nhanh đi làm bài tập đi, nếu không ta để cha ngươi tới thu thập ngươi!" Thi Cốc Đồng vỗ vỗ cái mông Đại Trụ, đưa hắn trở về phòng.

Trong phòng khách chỉ còn Hà Mặc Thiên cùng cha mẹ nàng, Hà Mặc Thiên liếc nhìn phương hướng gian phòng của Đại Trụ, nhỏ giọng hỏi: "Không phải nói Đại ca sinh cái khuê nữ sao? Làm sao. . ."

Nghe đến đó, Thi Cốc Đồng vẻ mặt bi thương, Hà Lập Thành thở dài, nói: "Cô nàng kia không có phúc phận, từ trong bụng mẹ mang theo bệnh đi ra, không tới hai năm liền. . ."

Hà Mặc Thiên trong lòng cũng khổ sở vì cái tiểu chất nữa chưa trưởng thành kia, Thi Cốc Đồng không cam lòng nói: "Đứa bé kia rất lanh lợi a, sinh ra đều biết cười, ai trêu chọc nàng nàng đều vui cười hớn hở, đại tẩu người đặc biệt cho nàng cái nhũ danh gọi là Cách Cách, ai biết. . ." Nàng nghĩ đến nhà mình mười mấy năm qua lắm tai nạn, hận hận oán giận, "Cũng không biết lão Hà nhà chúng ta đời trước tạo cái nghiệt gì!"

Hà Lập Thành trong lòng phát hoảng, buồn bực đuổi Thi Cốc Đồng đi, "Được rồi được rồi, nhanh làm cơm đi thôi, A Thiên thật vất vả mới trở về, làm sao lại nói những chuyện thương tâm này."

Thi Cốc Đồng oan bạn già của mình một chút, "Lão già nát rượu, không phải nể mặt A Thiên trở về ta mới không nấu cơm cho ngươi!"

Hai lão nhân cãi nhau cãi cả đời, càng cãi càng dính, Hà Mặc Thiên đã quen thuộc từ lâu, cười nói: "Đại Trụ kia hiện tại thân thể vẫn được chứ?"

"Tốt lắm!" Nói đến Đại tôn tử của mình, Hà Lập Thành rất nhiều tự hào, "Lưng thơ Đường làm số học, thông minh có phải hay không, e sợ qua mấy năm nữa ngay cả cờ vua ta liền thua dưới tay hắn!"

Thi Cốc Đồng nói: "Cách Cách không còn, chị dâu ngươi thương tâm, suýt chút nữa nửa cái mạng cũng theo đi nàng, sau đó có Đại Trụ, lúc này mới dần dần nguôi ngoai. Lấy một cái tên dễ nuôi, hài tử gọi là Đại Trụ, liền hi vọng hắn như cây cột nhà chặt chẽ vững vàng. Chúng ta cũng cần Đại Trụ có cái đại tiền đồ gì, chỉ cần hắn có thể hảo hảo lớn lên liền hài lòng."

Mấy người ai cũng không nói đến chuyện năm đó Hà Mặc Thiên vì một nữ nhân cùng phụ mẫu cắt đứt quan hệ, Hà Lập Thành vượt qua một hồi đại nạn, hắn năm bị nhiễm trùng đường tiểu, suýt chút nữa hại nhi tử trong nhà táng gia bại sản, sau đó không biết đụng phải đại vận gì mới cứu lại được một cái mạng, nhìn thoáng hơn, nữ nhi yêu thích nam nhân hay nữ nhân đều không quan trọng, miễn là bọn họ thật cao hứng, khoẻ mạnh, thường đến bồi tiếp mình, so với cái gì cũng đều tốt hơn.

Hà Lập Thành hỏi: "A Thiên, trở về, liền không đi nữa chứ?"

"Không đi nữa, cũng không tiếp tục đi nữa."

Mười mấy năm trước chính mình không hiếu thuận, chỉ muốn chính mình khoái hoạt đắc ý, chưa từng cân nhắc qua phụ mẫu ngậm đắng nuốt cay, cũng còn tốt, phụ mẫu thân thể đều còn cường tráng, mình còn cơ hội chăm sóc bọn họ.

Thi Cốc Đồng dự định đi mua thức ăn, nửa đường gặp gỡ Hà Mặc Thiên, nhất thời kích động quá mức, liền quên mua thức ăn, lần này lại muốn đi, Hà Mặc Thiên tiếp nhận túi vải trong tay nàng muốn cùng nàng cùng đi.

Hai người cười cười nói nói đi chợ bán thức ăn, dọc theo đường đi gặp phải không ít hàng xóm, Thi Cốc Đồng trong lòng cao hứng, gặp người liền giới thiệu nữ nhi nhà mình, muốn ngăn cũng ngăn không nổi, Hà Mặc Thiên âm thầm hổ thẹn, chính mình những năm này kiếm ăn, thực sự xin lỗi mẫu thân tự hào.

Thi Cốc Đồng vẫn nhớ kỹ Hà Mặc Thiên thích ăn nhất là hạt dẻ gà quay khối cùng cá nheo kho do mình làm, đi dạo hơn một nửa cái chợ bán thức ăn, so sánh vài chỗ, mới mua cá nheo tươi cùng nộn gà trở lại, lại mua nhiều hơn một chút mấy món ăn Hà Mặc Thiên lúc trước thích ăn, chỉ là đi ngang qua quầy thịt heo chọn vài loại thịt, cái gì lý tích tim heo xương sườn ống cốt, lão bản quầy thịt heo đều nở nụ cười:

"Đại tỷ, mua nhiều như vậy ăn hết sao?"

"Ăn hết ăn hết, con gái của ta trở về!" Thi Cốc Đồng vui mừng kéo cánh tay Hà Mặc Thiên, thuộc như lòng bàn tay nói, "Nữ nhi thích ăn đường ghen lý tích, tiểu tôn tử cùng gia gia hắn thích ăn tương xương sườn, tim heo cùng ống cốt giữ lại nấu canh cho con trai con dâu phụ uống, đều dùng, đều dùng!"

Lão bản vừa cười: "Cái kia Đại tỷ ngài ăn cái gì a?"

Thi Cốc Đồng sang sảng cười to: "Ta? Ta cái gì cũng thích ăn!"

Người chung quanh đều cười lên, bên trong chợ bán thức ăn có không ít ân tình vị.

Hà Mặc Thiên nghe hơi suy nghĩ, nàng nghĩ đến rất lâu, dĩ nhiên không nhớ ra được mẫu thân của mình thích ăn cái gì.

Từ nhỏ mẫu thân đối với đồ ăn nàng cùng nàng Đại ca yêu thích rõ như lòng bàn tay, nữ nhân này chống đỡ nửa cái nhà, vậy mà khẩu vị của nàng yêu thích cái gì Hà Mặc Thiên cũng không biết.

"Mẹ, " Hà Mặc Thiên nhỏ giọng nói: "Ta hiện tại cũng có chút tay nghề, đến lúc trở lại để ngài nếm thử."

"Được được được, A Thiên làm món ăn ta nhất định phải nếm thử!"

Từ khi nữ nhi trở về, nụ cười trên mặt Thi Cốc Đồng liền nở ra không ngừng.

Mua xong món ăn về đến nhà, Hà Mặc Thiên phát hiện đại ca cùng đại tẩu cũng đã về.

Đại ca Hà Mặc Thiên gọi là Hà Ôn Văn, năm đó Hà Lập Thành lấy ý tứ chính là ôn văn nhĩ nhã, hi vọng con trai lớn của mình có thể trở thành một người có ăn học. Đáng tiếc Hà Ôn Văn đọc sách không được, miễn cưỡng tốt nghiệp xong sơ trung liền không đọc nổi nữa, đánh chết cũng không đi học, Hà Lập Thành liền đem hắn đưa đi kỹ giáo học sửa chữa ô tô, không nghĩ tới Hà Ôn Văn đối với nghề này cảm thấy rất hứng thú, càng làm càng tốt, hai năm gần đây mở một tiệm sữa chửa ô tô, chuyện làm ăn càng ngày càng tốt, hai người đều rất bận rộn, không thể làm gì khác hơn là đem Đại Trụ nhờ gia gia nãi nãi chăm sóc.

(Ôn văn nhĩ nhã = ôn thuận nhã nhặn)

Hà Ôn Văn so với Hà Mặc Thiên lớn hơn vài tuổi, khi còn bé hai người quan hệ rất tốt, thời điểm Hà Mặc Thiên học tiểu học ở trường là một bá vương, dựa vào chỗ dựa vững chắc là ca ca nàng, có thể nói sau đó nuôi thành tính cách của nàng cùng Hà Ôn Văn có quan hệ chặt chẽ không thể tách rời.

"Đại ca, đại tẩu." Hà Mặc Thiên giúp đỡ mẫu thân đem món ăn đưa vào nhà bếp, đi ra chào hỏi với bọn hắn.

Hà Ôn Văn đã gần bốn mươi, người phát tướng trung niên, hầu như không nhìn ra bóng dáng lúc tuổi còn trẻ, vỗ vỗ vai Hà Mặc Thiên, nhất thời không biết nói cái gì, nửa ngày mới nặn ra một câu, "Trở về là tốt rồi."

Trong lòng nam nhân này, chính mình xin lỗi muội muội mà mình bảo vệ từ nhỏ đến lớn, chỉ có muội muội trở về, cái nhà này mới xem như là hoàn chỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt