Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47

Hà Mặc Thiên rời đi thành phố S đã mấy ngày, nàng nếu không có chuyện gì sẽ trốn ở nhà, tận lực không ra khỏi cửa, xuất môn ăn bữa cơm đều lo lắng đề phòng, sợ bị Viên Anh phát hiện hành tung.

Mấy ngày qua, gió êm sóng lặng, Hà Mặc Thiên rốt cục thả lỏng chút thần kinh căng thẳng, nàng tính cảnh giác vẫn rất cao, cho dù vừa tới thành phố nhỏ nhưng vẫn như chim sợ cành cong.

(Chim sợ cành cong = một lần bị tổn thương, ngàn lần e sợ, hoảng sợ)

Bỏ qua những lo lắng không cần thiết kia, Hà Mặc Thiên đối với thành phố mình sớm chọn trúng này thật hài lòng, sinh hoạt tiết tấu chậm giá hàng thấp, người địa phương chú ý ăn ở, nội thành bên trong thường thường cất giấu một hai quán ăn đã mở hai mươi năm trở lên, Hà Mặc Thiên có nhiều thời gian để tiêu xài, thăm dò mấy quán phụ cận, tư vị quả nhiên danh bất hư truyền.

Thời gian ở thành phố nhỏ chậm rãi trôi qua, mấy ngày liền quỹ tích đều là lười biếng tản mạn, nếu như được chọn, Hà Mặc Thiên thật muốn cả đời ở lại nơi đây.

Sau khi ra tù Hà Mặc Thiên mê man một lúc lâu, nàng bận bịu bận bịu học tập, công tác, ăn năn hối hận, nàng cố gắng muốn đem sinh hoạt khôi phục lại dáng vẻ như mười năm trước, muốn mượn việc này chứng minh chính mình không phải phế nhân, mình còn dùng được.

Mãi đến tận gần đây Hà Mặc Thiên mới phát hiện tâm thái của mình đã sớm thay đổi, nàng đã qua cái tuổi muốn chung đụng, so với lúc tuổi còn trẻ mạnh mẽ, nàng càng yêu thích sinh hoạt như bây giờ chậm chậm rì rì, cùng thời gian giành giật từng giây là việc của người trẻ tuổi, Hà Mặc Thiên không muốn tranh.

Nghĩ thông suốt, tâm tình cũng tốt, Hà Mặc Thiên trong tay có tiền dư, cũng không muốn bạc đãi chính mình, rảnh rỗi bảo canh, học một ít nấu ăn, cuộc sống gia đình tạm ổn trải qua có tư có vị, thời gian vài ngày người liền tươi cười rạng rỡ, nhìn thật có tinh thần.

Tóc của nàng dài ra không ít, tóc cũng đã chấm cổ, Hà Mặc Thiên vốn định một kéo tiễn đi, ngẫm lại hãy tìm cột tóc buộc lên. Quá lâu không có cột tóc, Hà Mặc Thiên quay về tấm gương soi còn cảm thấy là lạ, chỉ là xem lâu cũng quen.

Người duy nhất khiến Hà Mặc Thiên không yên lòng chính là Thẩm Tư Vi, Thẩm Tư Vi lá gan quá nhỏ, sẽ không bảo vệ mình, Hà Mặc Thiên sợ trong trường học có người bắt nạt nàng, càng sợ vị thẩm thẩm cay nghiệt khi tìm nàng gây phiền phức.

Hà Mặc Thiên tận lực duy trì cùng Thẩm Tư Vi hai ngày gọi điện thoại một lần, vừa để hiểu rõ tình trạng Thẩm Tư Vi gần đây, vừa cùng Thẩm Tư Vi báo bình an, không cho nàng lo lắng.

Hà Mặc Thiên mỗi lần gọi điện thoại đều rất cẩn thận, dùng điện thoại công cộng ở rất xa nhà để gọi, tuy rằng như vậy vẫn có nguy hiểm, vì có thể cùng Thẩm Tư Vi trò chuyện, Hà Mặc Thiên cũng không quản được nhiều như vậy.

Thẩm Tư Vi đối với Hà Mặc Thiên khó xử không biết gì cả, nàng chỉ biết là nhất định phải bảo đảm tín hiệu điện thoại di động luôn thông suốt, không thể để cho Thiên di không tìm được mình.

Chạng vạng, học sinh trong phòng học đều lục tục đi ra ngoài ăn cơm tối, Thẩm Tư Vi một người ở trong phòng học cùng Hà Mặc Thiên gọi điện thoại.

"Thiên di, chúng ta ngày hôm qua thi tháng, ta cảm thấy rất chắc chắn, lần này nhất định có thể nắm chắc nằm trong mười vị trí đầu!" Thẩm Tư Vi hào hứng đối với Hà Mặc Thiên báo cáo.

"Thật sự? Vi Vi khá lắm!" Hà Mặc Thiên nghe được cũng rất cao hứng, nàng đối với thành tích của Thẩm Tư Vi luôn luôn không có yêu cầu gì, nhưng biết Thẩm Tư Vi cố gắng như vậy, miễn không được có một loai kiêu ngạo như bao gia đình khác "Con gái của ta chính là hiểu chuyện hơn so với hài tử nhà khác".

"Lớp chúng ta mới tới một học sinh mới, lão sư để cho nàng ngồi cùng bàn với ta, nàng còn là xá hữu của ta đây!" Thẩm Tư Vi vui vẻ giới thiệu cho Hà Mặc Thiên bạn tốt mình mới kết giao, "Nàng cao thật là cao, cao giống như Thiên di vậy, người cũng cực kỳ tốt, Thiên di, chờ ngươi trở về ta dẫn nàng trở về chơi có được hay không?"

"Vi Vi, nếu như Thiên di mang ngươi chuyển tới một thành thị xa lạ sinh hoạt, ngươi có nguyện ý hay không?"

Hà Mặc Thiên đang trưng cầu ý kiến của Thẩm Tư Vi, năng lực thích ứng của Thẩm Tư Vi kém hơn so với hài tử phổ thông, kết giao bằng hữu không dễ dàng, nàng thật vất vả mới ở trường học sinh hoạt đến hài lòng, nếu như tùy tiện chuyển nàng tới một nơi xa lạ để bắt đầu lại từ đầu, Hà Mặc Thiên cảm thấy đối với nàng không công bằng.

Thẩm Tư Vi quả nhiên do dự, "Thiên di, ngươi không trở lại sao?"

"Đúng, nếu như Vi Vi muốn tiếp tục ở lại thành phố S đọc sách cũng không sao, nghỉ hè nghỉ đông Thiên di đem ngươi đến nơi này chơi, khai giảng lại trở về."

Thẩm Tư Vi xoắn xuýt, nàng mới quen được bạn mới, tuy rằng người bạn ngồi cùng bàn kiêm bạn cùng phòng không nhiều lời, còn cả ngày sầm mặt lại, nhưng Thẩm Tư Vi cảm thụ được nàng đối với mình là chăm sóc, lại như lần trước trong tiết thể dục có cuộc thi chạy 800 mét, Thẩm Tư Vi thân thể nhỏ bé chạy xong liền chân đều không nhúc nhích, ai cũng không muốn quan tâm mình, chỉ có bạn cùng phòng không nói gì đem mình cõng về.

Hơn nữa, Thẩm Tư Vi còn tìm điểm tương đồng giữa hai người, các nàng đều không thích đám đông. Vì lẽ đó Thẩm Tư Vi dị thường cao hứng, có một loại ảo giác bạn cùng phòng chỉ thuộc về một mình mình.

Nàng có một người bạn không dễ dàng, cảm giác có bằng hữu quá tốt, những bí mật nhỏ trong lòng có thể cùng bạn cùng lứa tuổi chia sẻ, loại này cảm giác kỳ diệu này là lần đầu tiên Thẩm Tư Vi được lĩnh hội.

Thẩm Tư Vi không muốn cùng bạn cùng phòng tách ra, đồng dạng, nàng cũng không nỡ xa Hà Mặc Thiên. Thẩm Tư Vi rất khổ não, tại sao người mình thích không thể ở cùng một chỗ sinh hoạt, Thiên di nói vị trí của thành thị này, Thẩm Tư Vi tìm trên bản đồ, cách thành phố S xa như vậy, nếu như nàng theo Thiên di đi rồi, đại khái cả đời đều không chơi với bạn thân như bây giờ.

Hà Mặc Thiên phát giác Thẩm Tư Vi do dự, cười an ủi nàng: "Vi Vi không vội, Thiên di còn chưa quyết định, không có nhanh như vậy."

Thẩm Tư Vi thở phào nhẹ nhõm, từ nhỏ đến lớn đều là người khác thay nàng quyết định, nếu như Hà Mặc Thiên như chặt đinh chém sắt để cho mình nhất định phải cùng đi, Thẩm Tư Vi đương nhiên sẽ không chút do dự mà đi theo nàng, nhưng quyền quyết định giao vào tay Thẩm Tư Vi, Thẩm Tư Vi thật không biết làm sao bây giờ.

Chuyển trường mang tới vấn đề, các đề tài còn lại đều ung dung hơn nhiều, nhìn ra được Thẩm Tư Vi cùng bạn học mới quan hệ thật sự rất tốt, há mồm ngậm miệng chính là "A Bạch nói" làm sao như thế nào, một câu nói còn cường điệu hơn nhiều lần A Bạch.

"Đúng rồi, Thiên di, gần đây Viên a di thường xuyên đến xem ta."

Hà Mặc Thiên căng thẳng trong lòng.

Thẩm Tư Vi lại nói: "Nàng mang theo thật nhiều ăn ngon cho ta, chỉ là nàng không có hỏi thăm ngươi."

"Nàng có nói gì kỳ quái hay không?" Hà Mặc Thiên hỏi.

"Kỳ quái?" Thẩm Tư Vi suy nghĩ một chút, "Không có a, Viên a di vẫn vui cười hớn hở, chỉ là A Bạch nói Viên a di rất không vui."

Thẩm Tư Vi cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Thiên di, các ngươi có phải là cãi nhau không?"

"Không có." Hà Mặc Thiên cười nói, "Vi Vi, thời gian không còn sớm, ngươi nhanh đi ăn cơm đi, đúng rồi, trứng gà cùng thịt cũng phải ăn, không cho kén ăn."

"Được, Thiên di ngươi cũng đi ăn cơm, ta tối ngày mốt lại nói cùng ngươi." Thẩm Tư Vi ngoan ngoãn đáp.

Thẩm Tư Vi trong lúc học tập là không cho phép mang di động, nàng trộm đem điện thoại di động cất vào trong hộc bàn, ngồi cùng bàn vừa vặn ăn cơm tối xong trở về, trong tay còn ôm một phần cơm nước xách về.

Thẩm Tư Vi nhìn thấy bạn ngồi cùng bàn, cong mở mắt cười, "A Bạch ngươi ăn xong rồi?"

"Ừm." Âu Sơ Bạch lạnh nhạt ngồi xuống, đem hộp chứa cơm nước đặt ở trên bàn Thẩm Tư Vi, "Ăn."

"Oa! A Bạch ngươi giúp ta mang theo cơm?" Thẩm Tư Vi không thể chờ đợi được nữa mở hộp cơm ra, bên trong có xương sườn có đùi gà, còn có rau xanh cùng trứng gà, Thẩm Tư Vi khổ não nói: "Quá. . . Quá nhiều. . ." Lượng cơm nàng ăn không nhiều, cho dù nàng có hai cái miệng đồng thời cùng ăn cũng ăn không hết.

Âu Sơ Bạch đem chiếc đũa nhét vào trong tay Thẩm Tư Vi, dữ dằn nói: "Dông dài cái gì, mau ăn."

"Ồ. . ." Thẩm Tư Vi kẹp một khối sườn xào chua ngọt bỏ vào trong miệng, mùi thịt lẫn vào vị mặn ngọt của nước tương lan tràn ở trong miệng, từ đầu đến chân đều sắp hạnh phúc cuộn mình lên.

"Ăn ngon thật! A Bạch ngươi tốt nhất!" Thẩm Tư Vi cười đến ngốc hề hề.

Âu Sơ Bạch mặt không hề cảm xúc quay mặt đi, hết sức chuyên chú xem sách[giáo tài toàn giải].

"A Bạch." Thẩm Tư Vi gọi Âu Sơ Bạch, Âu Sơ Bạch không để ý tới.

"A Bạch. . ." Thẩm Tư Vi lại nhỏ giọng kêu mấy lần.

"Làm gì?" Âu Sơ Bạch không nhịn được đáp lại.

"Ngươi. . . Ngươi sách cầm ngược. . ."

Âu Sơ Bạch hoang mang hoảng loạn đem sách gấp lại, xấu hổ nói: "Cơm đều không chặn nổi ngươi miệng!"

Thẩm Tư Vi che miệng cười trộm, con mắt đều cười đến không nhìn thấy.

--------------------------------------------------------

Việc hợp tác của Viên Anh cùng Chu Nhiên nàng không có nói cho bất luận người nào, bao gồm Trang Tiệp.

Chuyện này liên luỵ quá sâu, Viên Vương hai nhà thế hệ trước ân oán cũng liên luỵ trong đó, người biết càng ít càng tốt.

Chu Nhiên đem kế hoạch của mình nói cho Viên Anh, Viên Anh mới hậu tri hậu giác hít vào một ngụm khí lạnh.

(Hậu tri hậu giác = sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra)

Lẽ ra Vương gia từ lâu rút khỏi thị trường cạnh tranh của đại lục, Viên Anh chỉ cho rằng Chu Nhiên đối với Vương gia có chút hiểu rõ, tình huống nội bộ sẽ biết rất ít, ai biết từ tư liệu Chu Nhiên đưa đến, nàng đã lung lạc một nửa giang sơn của Vương gia, hầu như tiếp xúc được điểm chủ yếu nhất.

Mạng lưới liên lạc khổng lồ phiền phức như vậy không phải một sớm một chiều có thể xây dựng được, Viên Anh không biết Chu Nhiên bắt đầu từ khi nào thì mơ ước Vương gia, mười năm trước? Không, khả năng thời điểm Chu Nhiên vẫn chưa ngồi vững vàng ở vị trí này đã bắt đầu cân nhắc việc này.

Viên Anh nheo mắt lại, lật qua loa tư liệu cầm trên tay rồi vứt lại lên bàn, "Ngươi đối với Vương gia đều đã rõ như lòng bàn tay, ta tin tưởng lưới cũng có thể đã sớm thả ra rồi, hiện tại chỉ để ý tìm cái thời cơ thích hợp thu lại, còn cần ta làm cái gì?"

Chu Nhiên thưởng thức bút máy ký tên quen dùng trong tay, biểu hiện ung dung, "Nào có dễ dàng như vậy? Trong này còn thiếu đồ vật trọng yếu bên trong Vương thị, Viên tiểu thư sẽ không không nhìn ra."

Đương nhiên thiếu mất ít đồ, bằng không lấy cá tính sài lang của Chu Nhiên, nàng làm sao sẽ đợi đến hôm nay, Viên Anh hỏi nàng: "Ngươi làm sao khẳng định ta có những tài liệu này?"

"Ngươi đương nhiên có." Chu Nhiên đem bút máy vỗ lên bàn, "Viên Anh, thời điểm chúng ta đọc sách, ngươi được xưng là người có bản lãnh đã gặp qua thì sẽ không quên, ở bên người Vương phu nhân nhiều năm như vậy, ngươi không thể không tiếp xúc tới những thứ đồ này, cũng không thể nhớ không tới."

Viên Anh gật đầu, "Không tệ, ta biết. Chỉ là Vương gia cây lớn rễ sâu, bằng Chu thị tuyệt đối không thể ăn được đi, ngươi muốn làm thế nào?"

"Vương gia bên ngoài tường đồng vách sắt, đương nhiên không tìm được khe hở, chỉ là bên trong thì lại khác." Chu Nhiên từ đống tư liêu Viên Anh vứt ở trên bàn chỉ bên trong tìm được tư liệu của người kia.

Một người đàn ông trung niên, tạ đỉnh phát tướng, Viên Anh nhận ra hắn, hắn tên là Vương Trí Duy, Vương Trí Duy này một đường là chi thứ chi nhánh to lớn nhất của Vương gia, cùng Vương phu nhân tích oán đã lâu.

"Ta muốn không phải toàn bộ Vương gia, mà là một phần thị trường của Vương gia, Vương Trí Duy muốn chính mình làm lão đại ở Vương gia, từ vài phương diện khác nói tới là cùng chúng ta nhất trí, Viên tiểu thư, ngươi nói đúng không đúng?"

Viên Anh thở dài, "Ngươi muốn ta làm thế nào?"

"Rất đơn giản, tiếp xúc Vương Trí Duy, bốc lên Vương gia nội chiến." Chu Nhiên dương dương tự đắc, "Miễn là tay trái ngư ông thủ lợi là được."

Mượn đao giết người, một chiêu này Chu Nhiên am hiểu nhất, nàng hiện tại dùng tới đối phó với Vương gia, ngoại trừ cái tràng hoả hoạn bất ngờ kia, dĩ nhiên giống với việc Viên gia năm đó gặp phải không mảy may có lối thoát.

Viên Anh hỏi: "Chu Nhiên, năm đó ngươi cũng là như vậy thuyết phục Vương phu nhân đối phó Viên gia?"

Chu Nhiên khinh thường nói: "Ngươi đánh giá cao ta, Vương phu nhân năm đó ước gì phụ thân ngươi chết sớm một chút mới được, cái nào cần phải ta thuyết phục, là bản thân nàng ba ba địa địa dính sát, ta còn phải cân nhắc có cần nàng hay không."

Viên Anh âm thầm nắm chặt nắm đấm, trên mặt cười đến hiền lành, "Chu Tổng quả nhiên cao minh."

Chu Nhiên liền thích xem dáng vẻ Viên Anh nghiến răng nghiến lợi lại không thể làm gì, sung sướng cười lên, "Viên tiểu thư quá khen."

Kế hoạch tiến hành đến so với tưởng tượng còn muốn thuận lợi hơn, Viên Anh rất nhanh cùng Vương Trí Duy cấu kết, hơn nữa nàng nắm trong tay cơ mật của Vương gia nhiều năm như vậy, Chu Nhiên bày kế mười năm từng điểm từng điểm nắm chặt, chỉ dùng không tới nửa tháng, cổ phiếu Vương thị cũng đã hạ rồi lại hạ, hạ đến điểm mấu chốt cuối cùng, bên trong còn đấu đá lung tung một chuyến, liên quan toàn bộ thị trường chứng khoán A quốc cũng bắt đầu rung chuyển.

Viên Anh trong nửa tháng vẫn tới lui ở văn phòng Chu Nhiên, nàng nhìn cổ phiếu Vương thị một đường rơi xuống đáy, xoa xoa con mắt đau nhức, khép Laptop lại.

"Vương thị đã không chịu được nữa." Viên Anh nói.

Thương trường như chiến trường, công ty không chống đỡ nổi, khoảnh khắc sụp đổ cũng là bình thường, bá chủ ngã xuống, đều sẽ có tân bá chủ đạp trên thân thể hắn đứng lên, bây giờ Vương thị chính là cái bá chủ sắp ngã xuống kia.

"Không nghĩ tới thuận lợi như vậy." Chu Nhiên từ tủ rượu trong phòng làm việc cầm một bình rượu cùng hai cái ly đi ra, đổ lưng lửng rượu vào hai cái ly, đưa một ly cho Viên Anh, "Đến, chúc mừng một hồi."

Viên Anh liếc ly rượu một chút, suy nghĩ một chút nhận lấy.

Rượu vào khổ tâm sầu càng sầu, Viên Anh tâm tình không tốt, vốn là không thích hợp uống rượu.

"Vương thị đổ, sau đó thì sao? Viên Anh, ngươi có nghĩ tới hay không báo thù cho A Thiên?" Chu Nhiên đụng ly rượu của Viên Anh một cái.

"Thay A Thiên đổ án, để Vương phu nhân cùng Vương Dật Thi chịu trừng phạt nên có." Viên Anh mặt không chút thay đổi nói.

"Ra trường nhiều năm như vậy, trên người ngươi vẫn là cỗ tử cổ hủ khí này." Chu Nhiên nộ không tranh lắc lắc đầu, "Pháp luật là người lập ra hành vi chuẩn tắc sao cho thỏa đáng, nó đem toàn bộ người tốt khuông ở một cái phạm vị nhỏ hẹp không thể động đậy, vì lẽ đó người xấu mới có càng nhiều cơ hội thương tổn người tốt."

Luận quỷ biện Viên Anh vĩnh viễn không phải đối thủ của Chu Nhiên, nàng cười nhạo, "Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?"

"Đương nhiên là ăn miếng trả miếng, ngươi là giả quỷ dương ở bên ngoài sinh hoạt nhiều năm, không hiểu được ngày xưa Tào công hữu nói một câu nói thật hay, ta thà phụ thiên hạ chứ không để thiên hạ phụ ta."

(Ta thà phụ thiên hạ chứ không để thiên hạ phụ ta là một câu nói của Tào Tháo. Ý của câu này là đừng quá tin người mà hãy có chút đề phòng, vì trong cuộc sống này không gì không thể xảy ra)

Nàng đây là đem mình so sánh Tào Tháo, Viên Anh khẽ mỉm cười, "Chẳng trách ngươi có thể đến cái địa vị này."

Chu Nhiên mặc dù là Chu gia đích nữ, nhưng mười năm trước vẫn là gia gia nàng chưởng quản Chu thị, dựa theo lời giải thích của Chu gia gia, vị trí gia trưởng truyền nam bất truyền nữ, hắn vốn định đem vị trí gia chủ giao cho con trai thứ hai gia trưởng tôn trong tay, sau đó không biết Chu Nhiên dùng thủ đoạn gì, vẫn cầm lại được thứ thuộc về chính mình.

Chu Nhiên cười đắc ý, "Quyền lợi là đồ tốt, có quyền lợi, muốn bất kỳ đồ vật gì đều là dễ như trở bàn tay, thậm chí là ái tình."

Viên Anh đồng ý nói: "Vì lẽ đó ta vĩnh viễn không sánh bằng ngươi."

Vương gia chuyện bên này đều đâu vào đấy, Chu Nhiên rốt cục dùng chút công phu tìm kiếm tăm tích của Hà Mặc Thiên.

Nơi ở của Hà Mặc Thiên cũng không khó tra, có Thẩm Tư Vi ở đây, nàng đã sớm lộ ra chân tướng, vấn đề là làm sao mới có thể để Hà Mặc Thiên cam tâm tình nguyện trở về.

Hà Mặc Thiên mạnh miệng nhẹ dạ, không muốn nhất chính là nợ ơn người khác, Chu Nhiên con mắt hơi chuyển động, kế thượng tâm đầu.

Nghĩ đến Hà Mặc Thiên thời gian trước nói muốn dẫn Thẩm Tư Vi đi gặp Chu Nhiên, dĩ nhiên vẫn bị làm lỡ, hiện tại đúng là cái thời cơ tốt.

-------------------------------------------------------

Ngày này không phải ngày Hà Mặc Thiên cố định gọi điện thoại cho Thẩm Tư Vi, Thẩm Tư Vi mười một giờ năm mươi cuối cùng cũng xong tiết học buổi sáng, cùng Âu Sơ Bạch cùng nhau đi ăn cơm trưa.

Bởi vì là thứ bảy, vì lẽ đó trường học quản lý thời gian nghiêm ngặt như giờ làm việc hằng ngày, bọn học sinh có thể nhân cơ hội chạy ra ngoài trường ăn chút đồ ăn vặt yêu thích.

Cửa trường học chật ních các quán nhỏ lưu động, nào là bánh rán, trái cây, mì vằn thắn, cùng các loại đồ nướng than, mỗi cái quầy hàng đều tụ tập không ít học sinh chờ ăn.

"A Bạch, ngươi muốn ăn cái gì?" Thẩm Tư Vi lần trước thi tháng đứng thứ hai, có một ngàn tệ học bổng, nàng bình thường ăn cơm có thẻ ăn cơm uống nước có thủy tạp, không có chỗ tiêu tiền, thẩm thẩm cũng rất lâu không có bắt nàng nộp tiền học bổng, tiền dư lại còn rất nhiều, Thẩm Tư Vi muốn mời Âu Sơ Bạch ăn chút ăn ngon.

Âu Sơ Bạch quét mắt nhìn những quán ăn vặt kia than một chút, ghét bỏ cau mày, tiệm ăn phụ cận trường học rách rách rưới rưới, đừng nói ăn cơm, Âu Sơ Bạch ngay cả dục vọng đều không có. Nàng nhìn Kentucky Fried Chicken đối diện đường vẫn tính là sạch sẽ, miễn cưỡng giơ tay chỉ chỉ bảng hiệu đỏ tươi kia.

"Quá tốt rồi! Ta cũng muốn ăn Kentucky Fried Chicken!" Thẩm Tư Vi cao hứng kéo tay Âu Sơ Bạch, "Mau mau nhanh, đừng để quay về bị muộn, ký túc xá còn muốn tra người!"

Âu Sơ Bạch nhìn móng vuốt nho nhỏ trên cùi chỏ của mình, lăng lăng tùy theo Thẩm Tư Vi kéo đi, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Các nàng ở bên lề đường chờ đèn xanh, lúc này một chiếc xe lặng yên không một tiếng động ngừng lại ở cửa trường học. Một chiếc Passat không đáng chú ý, thành phố S người có tiền nhiều lắm, một chiếc xe như thế dừng lại ở cửa trường học ai cũng không có chú ý.

Một nữ nhân từ trên xe bước xuống, một nửa tóc dài dùng một cái dây buộc tóc buộc lên, trang điểm nhẹ, là loại kia có chút sắc bén xinh đẹp.

Chu Nhiên vừa xuống xe liền đưa ánh mắt khóa chặt trên người hai cô bé ở bên lề đường một cao một thấp.

Nữ sinh cao cao kia nàng nhận thức, là bảo bối tiểu tôn nữ được sủng ái nhất của Âu lão gia tử ở thủ đô, tiệc đầy tháng của nàng Chu Nhiên còn tham dự đây, năm đó ở thủ đô khá là náo động. Cô nương này từ nhỏ đã không thích nói chuyện, tính cách kỳ quái, không biết đầu óc bị chập chỗ nào, chạy đến trường học nho nhỏ này đọc sách.

Còn nữ sinh thấp thấp kia Chu Nhiên đã thấy trong hình, chính là nữ nhi của Hà Mặc Thiên.

Thực sự là chiếm được toàn bộ mà không phí thời gian, Chu Nhiên nghĩ, chính mình đang lo không tìm được cơ hội cùng Âu gia thấy sang bắt quàng làm họ đây, Thẩm Tư Vi liền mang theo tiểu bảo bối nhi đưa tới cửa.

Chu Nhiên chỉnh trang tốt vẻ mặt đi tới.

"A Bạch, ngươi muốn uống trà sữa không? Lát nữa chúng ta đi uống trà sữa có được hay không?" Thẩm Tư Vi ngẩng đầu hỏi Âu Sơ Bạch nãy giờ vẫn trầm mặc, phía sau có một nữ nhân hỏi:

"Xin hỏi là Vi Vi sao?"

Thẩm Tư Vi quay đầu lại, chỉ thấy một đại tỷ tỷ xinh đẹp cười híp mắt nhìn mình, ngoại trừ Viên Anh nàng ở bên ngoài chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp như vậy, thế là cũng cười cười hồi nàng: "Tỷ tỷ, ngươi biết ta?"

Âu Sơ Bạch cau mày nhìn chằm chằm Chu Nhiên nhìn một lúc, không chút biến sắc che ở trước người Thẩm Tư Vi.

"Vi Vi, luận bối phận ngươi phải gọi ta là a di." Chu Nhiên cười đến hòa ái, "Ta không chỉ nhận thức ngươi, còn nhận thức mẹ ngươi Hà Mặc Thiên."

"Ngươi biết Thiên di?" Thẩm Tư Vi kích động từ phía sau Âu Sơ Bạch nhô đầu ra, "A di, ngươi cùng Thiên di là bằng hữu sao?"

"Ừm, ta là bạn tốt của A Thiên, ta gọi là Chu Nhiên. A Thiên có việc đi ra ngoài một quãng thời gian, nàng không yên lòng ngươi, nên nhờ ta tới xem một chút." Chu Nhiên nói: "Các ngươi muốn đi ăn cơm?"

"Ừm! Chu a di ngươi có muốn cùng đi với ta hay không?"

Âu Sơ Bạch không vui giật nhẹ ống tay áo Thẩm Tư Vi.

Thẩm Tư Vi không có rõ ràng ý của nàng, "A Bạch, ngươi sao vậy?"

Chu Nhiên tự nhiên có thể thấy Âu Sơ Bạch không muốn, nàng làm bộ dáng vẻ của người không liên quan, vô cùng phấn khởi nói: "Tốt! A di đã lâu không ăn Kentucky Fried Chicken, cảm tạ Vi Vi!"

Thẩm Tư Vi mặt có chút ửng đỏ, "Không, không khách khí. . ."

Khi đang nói chuyện đèn xanh ở đối diện sáng lên, Chu Nhiên cùng Âu Sơ Bạch đem Thẩm Tư Vi bảo hộ hai bên trái phải đi trên đường cái.

Thẩm Tư Vi vóc dáng nhỏ hơn so với lứa tuổi của nàng, lần trước thời điểm kiểm tra thể dục kiểm tra đo chiều cao, rốt cục đột phá 1m50, nhưng Âu Sơ Bạch cùng Chu Nhiên hai người đều cao 1m75, đem Thẩm Tư Vi kẹp ở giữa, Thẩm Tư Vi giống như con gà con.

Hai bên xe cộ bên đường đều ngừng, ai cũng không chú ý đối diện cửa chính tiểu khu đột nhiên lao ra một chiếc xe con tựa hồ đã mất khống chế, thẳng tắp hướng tới ba người đang qua đường đụng tới.

"Cẩn thận!"

Chu Nhiên nhanh tay lẹ mắt đẩy hai đứa bé ra, chính mình không kịp né tránh, bị chiếc kia xe đẩy ngã xuống đất.

Xe kéo theo y phục của Chu Nhiên kéo được hai, ba mét mới dừng lại, Thẩm Tư Vi kinh ngạc đến ngây người, ngơ ngác nửa ngày chưa hoàn hồn lại, Âu Sơ Bạch rất bình tĩnh, lập tức chạy tới kiểm tra thương thế của Chu Nhiên, thuận tiện gọi cấp cứu, chuẩn xác không có sai sót báo địa điểm phát sinh tai nạn.

Tài xế lái xe là một nam nhân gầy gò, sau khi đụng người chính mình cũng dọa sợ, cầm tay lái không ngừng lẩm bẩm: "Ta. . . Ta không phải cố ý. . . Ta muốn phanh xe. . . Ai biết đó là chân ga a. . ." Trên đầu mồ hôi lạnh ứa ra.

Thẩm Tư Vi hai tay run rẩy gọi điện thoại cho Hà Mặc Thiên.

"Vi Vi? Làm sao?"

"Thiên di, ta. . . Ta gặp rắc rối. . ." Thẩm Tư Vi vừa mở miệng liền gấp đến độ khóc lên.

Thẩm Tư Vi vừa khóc, Hà Mặc Thiên cũng gấp, "Vi Vi đừng khóc, có Thiên di đây, nhanh nói cho Thiên di xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Tư Vi vừa khóc vừa nói: "Có một a di vì cứu ta bị xe đụng phải. . ."

Hà Mặc Thiên trầm mặc nửa phút, quyết định thật nhanh: "Ta lập tức trở lại."

Bởi vì chỉ bị kéo sượt một hồi, Chu Nhiên bị thương không nặng, nhưng nàng bị xe con kéo hơn hai mét trên đất, trên đùi bị cọ xát một đoạn chừng bảy, tám centimet bị trầy da, máu thịt be bét, còn có đầu cũng gặp phải va chạm, cần ở trong bệnh viện tu dưỡng một quãng thời gian.

Thẩm Tư Vi tự giác không trốn tránh trách nhiệm đối với Chu Nhiên, thủ tục làm xong mới ở trước giường bệnh Chu Nhiên tự trách, "Chu a di, xin lỗi, nếu như không phải ta chỉ lo cùng a nói lời vô ích không thấy đường, ngài cũng sẽ không bị thương."

"Vi Vi nói cái gì đó." Chu Nhiên cười an ủi nàng, "Nếu như Vi Vi có sơ xuất gì, ta mới là không có cách nào cùng mẹ ngươi bàn giao, lại nói, a di thân thể vẫn khỏe, chút tiểu thương này không cần lo lắng."

Nàng càng nói như vậy, Thẩm Tư Vi càng áy náy, buổi tối quay về ký túc xá mặt mày vẫn ủ rũ.

Âu Sơ Bạch thấy nàng như vậy, rầu rĩ nói: "Nữ nhân kia không phải người tốt."

Thẩm Tư Vi cảm thấy đau đớn lắm, bạn tốt của mình ở sau lưng nói xấu với Chu Nhiên, thế là đánh bạo phản bác, "A Bạch ngươi chớ nói lung tung, Chu a di đã cứu mệnh của chúng ta, nàng là người tốt."

Cũng may Âu Sơ Bạch chỉ nói câu nói kia, sau vẫn như cái hũ nút không lên tiếng.

(Hũ nút = kiệm lời)

Hà Mặc Thiên nhận được tin tức từ Thẩm Tư Vi không kịp ngẫm nghĩ, nhét lung tung hai bộ quần áo vào ba lô, mang theo bóp tiền di động, quyết tâm mua vé máy bay hồi thành phố S. Ai biết máy bay tối nay gặp sự cố, đợi một buổi tối, ngày thứ hai mới lên máy bay.

Nàng một đêm không có chợp mắt, vừa xuống máy bay lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Tư Vi, hỏi các nàng ở đâu, ở phi trường chặn một chiếc taxi xe liền hướng bệnh viện đi tới.

Đến bệnh viện đã buổi trưa, Thẩm Tư Vi một lòng canh giữ ở bên giường Chu Nhiên, Âu Sơ Bạch gọi ba phần thức ăn ngoài, ba người ở trong phòng bệnh yên tĩnh ăn cơm trưa, ăn được một nửa, Hà Mặc Thiên mặt mày tiều tụy lo lắng đẩy cửa đi vào.

"Thiên di!" Thẩm Tư Vi lần này như tìm được người tâm phúc, thả hộp cơm xuống nhào vào trong lồng ngực Hà Mặc Thiên, miệng nhỏ liền muốn khóc, Hà Mặc Thiên ôm chặt lấy nàng, "Vi Vi không sợ, Thiên di trở về, nhanh nói cho Thiên di đã xảy ra chuyện gì?"

Hà Mặc Thiên một lòng an ủi Thẩm Tư Vi, quên trong phòng còn hai người khác, Chu Nhiên bưng hộp cơm trên tay, trên đầu bọc băng gạc, cười nói: "A Thiên, ngươi khoảng thời gian này đi nơi nào? Chúng ta đều sắp lo lắng chết."

Hà Mặc Thiên ngẩng đầu, sửng sốt, "Chu Nhiên?"

"Không tồi không tồi." Chu Nhiên trêu nói, "Ngươi còn nhận thức ta, thật đáng mừng."

"Người cứu Vi Vi là ngươi?"

"Chính là Chu a di." Thẩm Tư Vi lau khô nước mắt, nghẹn ngào nói: "Chiếc xe kia mất khống chế, hướng chúng ta đụng tới, nếu như không phải Chu a di, ta cùng A Bạch liền muốn chết rồi."

Âu Sơ Bạch nghe Thẩm Tư Vi gọi mình, bưng hộp cơm đi tới bên cạnh Hà Mặc Thiên, đứng phía sau Thẩm Tư Vi, tư thế kia, so với quân tư đứng còn tiêu chuẩn hơn.

"Ngươi là Vi Vi bằng hữu?" Hà Mặc Thiên hỏi.

Âu Sơ Bạch ưỡn ngực, khuôn mặt kiên nghị gật gù.

Hà Mặc Thiên bị nàng chọc phát cười, vỗ vỗ bờ vai của nàng nói: "A Bạch, cảm tạ ngươi chăm sóc Vi Vi, Vi Vi đã nói với ta về ngươi."

Khuôn mặt trắng nõn của Âu Sơ Bạch hiện lên một chút ửng đỏ, ánh mắt óng ánh.

Hà Mặc Thiên hảo hảo kiểm tra Thẩm Tư Vi một lần, xác nhận Thẩm Tư Vi thật không có bị thương, nỗi lòng lo lắng trong lòng rơi xuống, đi tới bên giường Chu Nhiên thở dài, "Thật giống ta lúc nào cũng có việc phiền phức ngươi."

"Không khách khí." Chu Nhiên như phật Di Lặc vui cười hớn hở tựa ở trên giường bệnh, "Ngươi đi đâu? Ta gọi điện thoại cho ngươi thì tắt máy, nhanh lo lắng chết ta."

"Ta. . . Ta đi ra ngoài giải sầu." Hà Mặc Thiên ra vẻ ho khan, "Bị thương nghiêm trọng không? Bác sĩ nói thế nào?"

"Không có gì đáng ngại, chính là bắp đùi chà xát một hồi, tạm thời không đi được, kết vảy là tốt rồi."

"Vậy thì tốt."

Chu Nhiên không có gì đáng ngại, Hà Mặc Thiên hoàn toàn yên tâm, nhắc nhở Thẩm Tư Vi nói: "Vi Vi mau ăn cơm, hành thái cũng phải ăn, không cho kén ăn."

Thẩm Tư Vi đang yên lặng đem hành thái trong hộp cơm của mình hướng về hộp cơm của Âu Sơ Bạch, Hà Mặc Thiên lên tiếng, Thẩm Tư Vi khổ não thu hồi chiếc đũa.

Chu Nhiên mau nói giải vây, "A Thiên, chuyện ngươi cùng Viên Anh ta đã nghe nói, chuyện này trách ta không có cân nhắc chu đáo, để giữa các ngươi sinh hiểu lầm. Đúng rồi, ngươi hiện tại có chỗ ở sao? Không bằng ở chỗ của ta đi?"

Hà Mặc Thiên cự tuyệt nói: "Không cần, ta ở khách sạn phụ cận bệnh viện, chuyện ta cùng Viên Anh cũng không phải ngươi sai."

Nhân lúc Hà Mặc Thiên nói chuyện, Âu Sơ Bạch giúp đỡ Thẩm Tư Vi lấy hành thái trong bát của nàng đi.

"Đúng rồi, Viên Anh biết ngươi trở về không?" Chu Nhiên lại hỏi.

Hà Mặc Thiên lắc đầu, "Ta không có nói cho nàng."

"Chỉ có thể giấu nhất thời a." Chu Nhiên cảm khái, "A Thiên, nếu như ngươi thật sự muốn thoát khỏi Viên Anh, ta có thể giúp ngươi, chí ít làm cho nàng trong khoảng thời gian này không tìm được ngươi."

"Vậy thì phiền phức ngươi."

Hà Mặc Thiên có kinh nghiệm với bệnh liệt giường, chăm sóc bệnh nhân cũng thuận buồm xuôi gió, thương tích của Chu Nhiên mấy ngày nay cũng đã kết vảy, có thể đi một chút.

Ngày ấy xuất viện, trợ lý Chu Nhiên lại đây giúp nàng thu thập vật dụng, Chu Nhiên chưa hết thòm thèm nói: "Đáng tiếc a, thời gian quá ngắn."

Hà Mặc Thiên liếc mắt, chỉ cảm thấy buồn cười, "Lần đầu tiên nghe có người ở viện còn sợ ngắn."

"Ta thương thế một khi được rồi, ngươi lại phải đi, có thể không ngắn sao?" Chu Nhiên kêu rên, "A Thiên, ta không nỡ ngươi a. . ."

Hà Mặc Thiên cũng là hết cách rồi, nếu như có thể lựa chọn, ai muốn xa xứ? Là Viên Anh thật sự đem nàng bức cho không thể không chạy, nếu không chạy, Hà Mặc Thiên đều muốn điên rồi.

"Tính toán một chút, chuyện ngươi cùng Viên Anh ta quản không được." Chu Nhiên vung vung tay, một bộ dáng vẻ không tính đến, "Cuối cùng cũng coi như xuất viện, làm sao cũng nên ăn một bữa thật ngon, đêm nay đi nhà ta đi, mang theo Vi Vi cùng bạn học của nàng, để cho các ngươi nếm thử tay nghề của ta. . ."

"Ngươi còn có thể làm cơm?" Hà Mặc Thiên liếc mắt.

Chu Nhiên cười hì hì, " Tay nghề đầu bếp nhà ta."

Hà Mặc Thiên nhớ kỹ Chu Nhiên cứu Vi Vi một mạng, thoải mái đáp ứng, "Được, vậy ta liền mang nữ nhi đi nhà của ngươi ăn uống chùa."

Chu Nhiên cười ha ha, "Đến đến đến, đem nhà ta ăn sập mới thôi."

------------------------------------------------------------------------

Chuyện của Vương gia rốt cục không che giấu nổi, ngay cả đại tiểu thư Vương Dật Thi trong đầu chỉ có bao bao mỹ phẩm đều ngửi được mùi vị nguy hiểm. Tỷ như mẹ của nàng đặc biệt sắp xếp cho nàng vệ sĩ kiêm tài xế ở quốc nội xuất hành, gần đây luôn thần thần bí bí gọi điện thoại, ánh mắt né tránh.

Vương Dật Thi ép hỏi phía dưới, Triệu vệ sĩ mới nói ra, nàng mới biết, nguyên lai Vương gia đã đến bước ngoặt nguy cấp tồn vong.

Vương Dật Thi tức đến nổ phổi đá vệ sĩ một cước, "Ngươi làm sao không nói sớm?"

Nàng mang chính là giày cao gót nhọn, đặt chân sức mạnh cũng không biết thu lại, người bình thường trúng này một cước ít nhất cũng quỳ trên mặt đất ôm chân, vệ sĩ như người không liên quan vẫn không nhúc nhích, "Phu nhân không cho nói."

"Vậy mẹ ta hiện tại tại sao lại để ngươi nói cho ta?" Vương Dật Thi lại đá hắn một cước.

"Phu nhân nói Vương gia khí số đã hết, muốn tiểu thư sớm tính toán."

"Nói bậy! Vương gia lớn như vậy, làm sao có khả năng nói hết liền hết?" Vương Dật Thi tức giận nói, "Là ai? Có phải là tiện nhân Chu Nhiên kia ở sau lưng chơi ám chiêu?"

Vệ sĩ không nói lời nào, xem như là ngầm thừa nhận.

Vương Dật Thi nổi trận lôi đình, giẫm giày cao gót muốn đi tìm Chu Nhiên tính sổ, "Ta đi theo nàng liều mạng! Nàng là cái thá gì? Nàng chính là ở dưới miệng Vương gia tìm thức ăn cho chó! Chỉ bằng nàng cũng muốn động Vương gia?"

Vệ sĩ kéo nàng, "Tiểu thư, bình tĩnh."

"Ta làm sao bình tĩnh? ! Ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh? !" Vương Dật Thi cuồng loạn, điên dại lay động vai vệ sĩ, "Tỷ ta đâu? Tỷ ta lẽ nào không giúp Vương gia sao? Không. . . Không! Nàng cùng chúng ta là chung một thuyền! Vương gia không còn nàng cũng không có ngày sống dễ chịu! Ta muốn đi tìm nàng. . . Ngươi thả ta đi tìm nàng!"

"Biểu tiểu thư. . ." Vệ sĩ cắn răng, "Chính là biểu tiểu thư cùng Chu Nhiên trong ứng ngoài hợp, phu nhân mới. . ."

Vương Dật Thi không thể tin được sự thực, lùi về sau hai bước, chân mềm nhũn ngã nhoài trên mặt đất.

"Ha ha ha. . . Ha ha ha ha. . ."

Nàng cười lớn điên rồi, dữ tợn nói, "Ngươi đem cái Viên Anh vong ân phụ nghĩa cẩu vật lại đây cho ta! Vương gia chúng ta đối với nàng còn chưa đủ tốt sao? Nàng liền như vậy ăn cây táo rào cây sung?"

Viên Anh không có tới, nhưng Trang Tiệp thì đến rồi.

Trang Tiệp nhìn đầy phòng tàn tạ, còn Vương Dật Thi tóc tai bù xù ngồi dưới đất, thật sâu thở dài, "Biểu tiểu thư, ngươi cần gì phải vậy chứ."

"Ngươi còn dám tới?" Vương Dật Thi hừ lạnh, "Ngươi chính là một con chó dưới tay Viên Anh, ngươi chủ tử hãm hại Vương gia, ta liền không tin ngươi không có tham dự."

Nàng lại hùng hùng hổ hổ một trận, Trang Tiệp cúi đầu mặc nàng mắng.

Vương Dật Thi mắng mệt mỏi, trong lòng oan ức xông tới, ngồi dưới đất khóc như đứa bé, "Ta không phải chỉ là yêu thích Viên Anh thôi sao, có cái gì sai? Nàng tại sao chán ghét ta như thế?"

Vương Dật Thi là sủng ái, từ nhỏ muốn cái gì mà không được? Vì một Viên Anh, nàng mặt dày ba ba địa địa dán lại đây, biết rõ Viên Anh chán ghét nàng, buổi tối ngẫm lại đều cảm thấy thương tâm, dáng vẻ ban ngày còn muốn nguỵ trang đến mức cái gì đều không thèm để ý, da mặt dày tiếp tục lấy lòng cái gia hỏa khó chơi kia.

"Yêu thích một người không có sai." Trang Tiệp thở dài, "Nhưng ngươi không nên trộm tài liệu cơ mật của Viên thị, không nên phóng hỏa thiêu lâu, lại càng không nên giá họa cho Hà Mặc Thiên."

"Ta không có!" Vương Dật Thi gào khóc, "Ta không có làm những việc này! Những thứ này đều là Hà Mặc Thiên con tiện nhân kia làm ra! Các ngươi tại sao cũng không tin ta?"

"Hà Mặc Thiên. . . Hà Mặc Thiên nàng phá huỷ ta mặt! Nàng phá huỷ ta mặt!" Vương Dật Thi kêu khóc, "Ngươi nhìn mặt ta một chút đi! Ngươi biết ta mỗi ngày muốn đánh bao nhiêu tầng mỹ phẩm không? Ta không đeo khẩu trang cũng không dám thấy người xa lạ, ta sợ bọn họ cười ta, cười ta là cái xấu xí!"

"Ta là cái xấu xí không ai muốn. . . Hà Mặc Thiên nàng phá huỷ Viên gia, phá huỷ ta, ngược lại còn đem hết thảy đều đẩy lên người ta. . . Lòng dạ độc ác, ta chơi chỉ là nàng. . ."

"Chứng cứ xác thực còn con vịt chết mạnh miệng." Trang Tiệp bất bình vì Hà Mặc Thiên, "Mặc Thiên cùng ta nhập học cùng ta tốt nghiệp, nàng vốn nên phong nhã hào hoa, nhưng ở trong tù phí thời gian mười năm, còn bị người thóa mạ mười năm. Biểu tiểu thư, ngươi nói người người đều cười ngươi, ngươi có nghĩ tới người khác mắng chửi đến nàng sống không thẳng lưng được hay không?"

"Còn có ngươi phát những bưu kiện kia ở trong phòng làm việc, có cái nào không phải đâm vào lòng Mặc Thiên!"

Vương Dật Thi khóc mệt mỏi, nước mắt nước mũi giàn giụa ngồi dưới đất, không ngừng khóc thút thít, mệt mỏi cười lạnh, "Hừ, lại là ta làm, các ngươi là cảm thấy ta rất xấu, cái gì cũng hướng về trên đầu ta chụp lên? Hà Mặc Thiên thủ đoạn cao cường, hảo tâm cơ, là ta không có bản lĩnh, ta không có độc ác như nàng."

Viên Anh đứng ở ngoài cửa lẳng lặng mà nghe, con ngươi đều là hồng.

Trang Tiệp thấy Vương Dật Thi ngu xuẩn mất khôn, cũng lười tiếp tục khuyên, mỏi mệt lui ra ngoài, quay về Viên Anh cười đến trào phúng, "Nhìn thấy chưa, đây chính là em gái ngoan của ngươi, Mặc Thiên bởi vì nàng bị bao nhiêu oan ức? Ngươi một câu không động nàng, khá lắm, xóa bỏ."

Trang Tiệp lướt qua Viên Anh, ở bên tai nàng bỏ lại một câu, "Viên Anh, ta thật sự xem thường ngươi."

Thân muội muội đối với nàng có tình cảm không bình thường, người yêu hận nàng, bằng hữu xem thường nàng.

Viên Anh nở nụ cười, hiện tại người duy nhất còn coi nàng là người lại là đối thủ một mất một lúc trước Chu Nhiên.

Viên Anh từ nơi Trang Tiệp bỏ đi đi vào, lạnh lùng nhìn Vương Dật Thi.

Vệ sĩ thấy Viên Anh đi vào, muốn đem nàng đuổi ra ngoài, Viên Anh liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi dám động ta, Vương gia ngày mai sẽ phá sản."

Vệ sĩ nắm chặt nắm đấm, Vương Dật Thi nhẹ giọng nói, "A Lực, ngươi đi ra ngoài đi."

Vệ sĩ hận hận đi ra ngoài, trước khi đi còn cho Viên Anh một ánh mắt cảnh cáo.

"Ngươi còn tới làm gì?" Vương Dật Thi hỏi.

"Ta tới xem một chút, nhìn một nữ nhân có thể xấu đến mức nào, xấu đến dám giết chết cha ruột của mình."

Vương Dật Thi thân thể cứng đờ.

Viên Anh đem báo cáo giám định thân tử nhiều năm trước vứt trước mặt Vương Dật Thi, "Các ngươi không phải vì vật này sao? Vì giấu diếm bí mật này, giết phụ thân, hại người yêu của ta, còn liên lụy bao nhiêu người từ trên xuống dưới của nhà họ Viên, Vương Dật Thi, những năm này ngươi cùng mẫu thân ác độc kia của người làm sao có thể ngủ đến an tâm? Ngươi liền không sợ phụ thân hóa thành ác quỷ tìm ngươi lấy mạng sao?"

"Ngay cả ngươi cũng cho là ta làm ra?" Vương Dật Thi chết tâm rồi, "Được, là ta, đều là ta, là ta hại chết phụ thân ngươi."

"Lão gia hoả kia đối với ta tốt như vậy, ta liền biết có gì đó quái lạ, ha ha, không nghĩ tới hắn quả nhiên ra vẻ đạo mạo nhưng là ngụy quân tử, hắn đáng chết! Hắn không chết ai chết?"

"Còn có Hà Mặc Thiên, là ta nhận thức ngươi trước, nữ nhân kia dựa vào cái gì theo ta cướp ngươi? Nàng đáng đời đi ngồi tù!" Sự thù hận trong mắt Vương Dật Thi cơ hồ đem sàn nhà đâm ra mấy cái lỗ thủng, "Nàng vốn là bị phán mười tám năm, ai nghĩ đến ngươi sẽ đi cầu xin cho nàng."

"Khi đó Viên gia cái gì cũng đều không có, ngươi vận dụng không được quan hệ lúc trước, dùng đôi vòng tay phỉ thúy tổ truyền của mẹ mình thu mua quan toà, Viên Anh, đôi vòng tay kia là di vật duy nhất của mẹ ngươi, Hà Mặc Thiên có cái gì tốt đáng giá để ngươi làm đến nước này? Nàng là hung thủ giết phụ thân ngươi!"

Viên Anh không nói một lời lẳng lặng nghe Vương Dật Thi nói, đợi nàng nói xong, đánh bạt tai vang dội vào mặt nàng.

"Vương Dật Thi, ngươi đã không còn thuốc chữa."

"Ngươi đánh ta?" Vương Dật Thi bụm mặt điên cuồng cười, "Ngươi đánh ta cũng không thay đổi được sự thật Hà Mặc Thiên là người mang tội giết người!"

"Ngươi!" Viên Anh dương tay làm dáng còn muốn đánh, Vương Dật Thi ngưỡng mặt lên không có gì lo sợ nhìn thẳng nàng, "Ngươi đánh, ngươi có gan liền đem ta đánh chết, để ta xuống Địa ngục nói cho ba ba ngươi, hắn nuôi một nữ nhi tốt!"

Viên Anh chậm rãi thả tay xuống, uể oải nói: "Vương gia xong, Vương Dật Thi, ta không có tư cách phán định ngươi, cuối cùng thẩm định ngươi sẽ là pháp luật."

Vương Dật Thi ngồi dưới đất không nhúc nhích, Viên Anh đi rồi.

Viên Anh nghĩ đến rất nhiều, khi còn bé mang theo Vương Dật Thi chơi, lớn rồi giúp phụ thân xử lý việc vặt trong Viên gia, sau đó lại gặp phải Hà Mặc Thiên, cả ngày chán ngán.

Nàng nắm giữ qua rất nhiều thứ, cuối cùng lại tự tay bỏ qua chúng nó, bây giờ muốn tìm, cái gì cũng đều không tìm về được.

Trong thành thị vạn gia đèn đuốc, không có một chiếc thuộc về Viên Anh, ngay cả một chiếc đèn Hà Mặc Thiên thắp sáng trong tương lai thuộc cũng sẽ thuộc về người khác.

Người kia sẽ không làm thương tổn nàng, chân tâm yêu nàng, có thể làm cho nàng hạnh phúc.

Viên Anh nhận rõ, người kia không phải là mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt