Chương 46
Viên Anh từ Chu Nhiên nơi đó trở về, nhẹ nhàng cầm một phần văn kiện, chỉ có mấy tờ giấy mỏng manh, nhưng lại như một ngọn núi lớn tầng tầng đặt ở trong lòng Viên Anh.
"Căn cứ kết quả phân tích DNA, so sánh mối quan hệ sinh học giữa người cha giả định và người con không loại trừ khả năng quan hệ huyết thống cha – con. . . Tỷ lệ thành lập quan hệ là 99. 9999%."
Viên Anh cầm báo cáo giám định này đi năm bệnh viện xác nhận, xác thực là sự thật, mấy tờ giấy lít nha lít nhít đầy văn tự, Viên Anh chỉ nhìn thấy một câu nói này.
Chẳng trách năm đó phụ thân không cho phép nàng tra, chẳng trách phụ thân đối với Vương Dật Thi sủng đến kỳ cục, chẳng trách phụ thân trước khi qua đời dặn dò mình chăm sóc thật tốt Vương Dật Thi, nguyên lai Vương Dật Thi là thân muội muội của Viên Anh.
Hình tượng mấy chục năm của Viên phụ trong lòng Viên Anh là nho nhã tầm nhìn, cao to thẳng tắp, liền bởi vì phần báo cáo kiểm nghiệm này mà hoàn toàn đổ nát.
Kết quả báo cáo này không phải chuyện nhỏ, một khi lộ ra ánh sáng, liên luỵ rất nhiều người, Viên Anh sau khi xem xong cẩn thận dấu ở nơi sâu xa trên giá sách.
Kết quả giám định có trước một tuần trước khi phát sinh hỏa hoạn, Vương phu nhân ái tài, càng ái sĩ diện, nàng một đời cực lực đem mình tạo thành hình tượng nữ cường nhân lang bạt ở trong giới kinh doanh, chắc chắn sẽ không cho phép lưu lại vết bẩn trên người trước mặt công chúng, nếu như là bởi vì cái này, Viên Anh đối với Vương phu nhân liều mạng hao tổn nguyên khí của Vương gia cũng phải đẩy Viên gia vào chỗ chết cũng không ngoài ý muốn.
Nhưng Vương phu nhân cách xa ở bên kia bờ đại dương, coi như việc này cuối cùng thực sự là nàng làm ra, Viên Anh cũng động không được Vương gia.
Nghĩ tới nghĩ lui, Viên Anh lại nghĩ đến Chu Nhiên. Chu Nhiên thực lực xác thực ngang ngửa cùng Vương gia có thể liều một phen, nhưng Chu Nhiên làm việc từ trước đến giờ cực kì kín đáo, Viên Anh chỉ sợ bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau, huống hồ Chu Nhiên còn không phải chim sẻ.
(Bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau = Nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái họa ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào cái thế nguy hiểm)
Viên Anh trong lúc nhất thời không nghĩ ra sách lược vẹn toàn, nhắm hai mắt lại buồn bực cầm lấy tóc.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa tùng tùng tùng.
Viên Anh vẫn ở trong khu nhà ở ở khoa học kỹ thuật viên, bình thường không ai bái phỏng, đột nhiên có người đến, ngoại trừ Trang Tiệp cũng không có người khác.
Trang Tiệp mang đến một tin tức tốt cho Viên Anh, đoạn video kia thật sự khôi phục được rồi.
"Ồ." Viên Anh rót cho Trang Tiệp một ly nước, dáng vẻ thiếu đi hứng thú.
Trang Tiệp không rõ, "Không phải, ngươi làm sao không có chút nào kích động a?"
"Là Vương Dật Thi." Viên Anh mở ra di động xoạt Weibo, mí mắt đều không có nhấc.
"Không tệ." Trang Tiệp gật gù, lấy điện thoại di động ra mở đoạn video kia.
Trong video đã khôi phục, có thể đại khái nhìn rõ ràng Hà Mặc Thiên đi rồi lại có một nữ nhân tiến vào phòng tài liệu.
Phòng tài liệu là trọng địa, có thể không chút trở ngại nào đi vào, ngoại trừ Viên Anh, Hà Mặc Thiên, Viên phụ ba người, còn lại chỉ có thể là Vương Dật Thi, nữ nhân trong hình cũng xác thực là Vương Dật Thi.
Trang Tiệp đóng video, hối hận thở dài, "Ta vì biểu tiểu thư tức giận bất bình mười năm, ai biết người làm bậy kia vẫn là bản thân nàng, hại chính mình không ít, còn phá huỷ cả cuộc đời Mặc Thiên."
Phá huỷ cả cuộc đời Hà Mặc Thiên.
Viên Anh nhớ tới những chỉ trích của Chu Nhiên đối với mình, phá huỷ Hà Mặc Thiên đâu chỉ có một mình Vương Dật Thi, phá huỷ Hà Mặc Thiên còn có phụ thân Viên Anh, muội muội, hơn nữa. . . còn có chính Viên Anh nàng.
Người nhà họ Viên làm sao có thể xấu như vậy, vì che giấu ác sự nhà mình, mạnh mẽ phá huỷ một người hoàn toàn vô tội, còn là người yêu của chính Viên Anh nàng.
Nhưng là. . .
"Trang Tiệp, nếu như ta không thể động Vương Dật Thi, làm sao bây giờ?"
Trang Tiệp run lên, "Cái gì?" .
"Ta nói ta không thể động Vương Dật Thi." Viên Anh tiếng trầm nói.
"Tại sao?" Trang Tiệp giận dữ, "Tiểu thư, ta cùng Hà Mặc Thiên không tính là người quen, nhưng ta sinh hoạt ở thành phố S thời gian dài hơn ngươi, tình huống của nàng nhiều năm như vậy ta ít nhiều cũng biết đôi chút, lúc trước ta chỉ nghĩ nàng là có tội thì phải chịu, nửa phần không đáng đồng tình, nhưng hôm nay ngươi cũng nhìn thấy, Mặc Thiên là vô tội! Nàng là vô tội!"
"Liền bởi vì Vương Dật Thi là người nhà họ Vương, là biểu muội của ngươi, ngươi liền có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, cho rằng xưa nay không biết chuyện này?" Trang Tiệp càng nói càng phẫn nộ, thay Hà Mặc Thiên thấy không đáng, oán hận nói: "Tiểu thư, ngươi thẳng thắn quay về A quốc trải qua tháng ngày thư thái của người đi, hà tất dây dưa Mặc Thiên nữa, ngươi căn bản là không xứng với nàng!"
Viên Anh không nói một lời tùy ý nàng mắng, mặc cho Trang Tiệp ngôn từ sắc bén cũng thờ ơ không động lòng.
Trang Tiệp đối với dáng dấp khó chơi này của Viên Anh tuyệt vọng, nhíu mày cười lạnh, "Chả trách Hà Mặc Thiên muốn chạy, nếu ta là nàng, ta liền trốn đến chân trời góc biển, để ngươi cả đời đều tìm không được."
Viên Anh mặc nàng mắng nửa giờ, Trang Tiệp mắng mệt mỏi, nói một câu rồi bỏ đi, "Viên Anh, ngươi liền ôm lấy hối hận, một người sống hết đời đi!"
Trang Tiệp đi rồi, rất lâu sau Viên Anh rốt cục di chuyển, nàng gọi một cú điện thoại, khàn khàn nói: "Chu Nhiên, ngươi biết lúc nào?"
"Còn có thể là lúc nào?" Chu Nhiên đắc ý vô cùng nở nụ cười, "Đương nhiên là mười năm trước."
"Đã như vậy, tại sao mười năm trước ngươi không đi điều tra rõ chân tướng?"
"A Thiên kia trong lòng một lòng chỉ muốn ngươi, ta trả cho nàng một cái công đạo, nàng nhiều lắm chỉ đối với ta có một chút điểm cảm kích, còn có thể có cái gì?" Chu Nhiên nói đến đương nhiên, "Nhưng nàng ở bên trong ma sát mười năm, vậy thì hoàn toàn khác nhau. Không sai, nàng vẫn là không yêu ta, nhưng nàng yêu ngươi sao? Cũng không yêu. Đã như thế, hết thảy đều tốt hơn nhiều."
Viên Anh nắm chặt di động, nghe Chu Nhiên nói tiếp, "Viên Anh, ta không phải ngươi, ta có chính là kiên trì, cũng biết A Thiên muốn cái gì, ta có thể chờ đợi A Thiên quên đi ngươi, yêu ta, tuy rằng tiêu tốn thời gian hơi dài, nhưng là hết thảy đều là đáng giá."
"Viên Anh, ánh mắt của ngươi lúc nào cũng tốt nhất, A Thiên xác thực đáng giá để ta bỏ ra mười năm chờ đợi." Chu Nhiên cười nhạo Viên Anh, "Chỉ là cũng nhờ có muội muội ngươi hỗ trợ, ta vắt hết óc tìm kiếm một cơ hội như vậy, muội muội ngươi liền tự động đưa tới cửa."
Viên Anh cầm điện thoại di động, ngữ khí bình tĩnh một cách lạ kỳ, "Năm đó ngăn cản ta gặp A Thiên có phải ngươi hay không?"
"Cần phải là ta sao? Vương phu nhân liền được rồi."
"Vậy ba mươi vạn là xảy ra chuyện gì?"
"Thiệt thòi ngươi năm đó là A Thiên tình nhân." Chu Nhiên cười nhạo càng sâu, "Phụ thân A Thiên bị nhiễm trùng đường tiểu, hoặc là đổi thận hoặc là chết, chuyện này Vương gia đều điều tra được, nhưng ngươi lại không biết, Viên Anh, ngươi thật sự yêu A Thiên sao? Nàng không kháng án đổi cho cha mình một cái mạng, là ngươi ngươi có đổi hay không?"
Viên Anh nhẹ giọng nở nụ cười, "Chu Nhiên, ngươi lợi hại, ta không sánh bằng ngươi, ta chịu thua."
Từ đầu tới cuối, Chu Nhiên làm người đứng xem toàn bộ sự việc, đem mình phủi đến sạch sành sanh, một cái bẫy làm mười năm, kín kẽ không một lỗ hổng, Viên Anh không thể không khâm phục.
"Quá khen." Chu Nhiên đề nghị, "Viên Anh, ngươi đối phó không được Vương phu nhân, không bằng hợp tác với ta đi, ta có thể còn cho A Thiên một cái công đạo."
"Ngươi muốn cái gì?"
"Ta muốn ngươi đừng dây dưa Hà Mặc Thiên nữa."
Viên Anh nhắm hai mắt, trong cổ họng khó khăn ùng ục vài tiếng, "Được."
Viên Anh nghĩ, Hà Mặc Thiên có thể bỏ lại Thẩm Tư Vi còn đang đọc sách cùng tình trạng không rõ của phụ thân gần đây mà từ bên cạnh mình đào tẩu đi, đại khái là thật sự không muốn nhìn thấy chính mình nữa, lại nói Viên gia có quá nhiều địa phương có lỗi với Hà Mặc Thiên, Viên Anh thật sự không dám đến gần Hà Mặc Thiên, ai biết mình có thể hay không lại thương tổn nàng.
Nếu nàng ở bên cạnh mình mà bị thương, không bằng để cho nàng trải qua mạnh khỏe.
Viên Anh lại nói, "Chu Nhiên, ngươi cũng không được quấy rối nàng."
Hà Mặc Thiên sẽ một lần nữa yêu một người, nhưng người kia tuyệt không thể là Chu Nhiên, Viên Anh chính mình không xứng, Chu Nhiên càng không xứng.
Chu Nhiên nói: "Ta đáp ứng ngươi, ngươi yên tâm, Chu Nhiên ta không dễ dàng đáp ứng cái gì, miễn là lời vừa ra khỏi miệng, tuyệt đối làm được."
Chu Nhiên đắc ý nghĩ, chính mình đương nhiên sẽ không đi quấy rối Hà Mặc Thiên, dưa hái xanh không ngọt, nàng sẽ làm cho Hà Mặc Thiên chủ động đến bên người nàng, mười năm cũng chờ, không có ngươi tình ta nguyện làm sao gọi là trọn vẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro