Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44. Đi rồi đi rồi

"Chu Nhiên, ngươi có ý gì?" Vương Dật Thi vừa vào văn phòng của Chu Nhiên, liền đổ ập tới chất vấn, "Là ngươi để ta hẹn Hà Mặc Thiên gặp mặt, nhưng ngươi không có nói cho ta còn có việc sau đó."

Chu Nhiên thả văn kiện trong tay, dựa vào trên ghế làm việc đối với Vương Dật Thi bĩu môi, "Bình tĩnh đừng nóng, Vương tiểu thư mời ngồi."

Vương Dật Thi hất hàm, đặt mông ngồi đối diện Chu Nhiên, không nhịn được gõ mặt bàn, "Viên Anh đã ở quốc nội đợi đến đủ lâu, hơn nữa còn bắt đầu tra lại sự việc mười năm trước, ta mặc kệ, ngươi nghĩ cách đem nàng đuổi về A quốc."

Chu Nhiên bật cười, "Đại tiểu thư của ta, ngay cả ngươi đều không khuyên nổi Viên Anh về nước, ta làm sao có khả năng có biện pháp?"

"Cái gì cũng không được, ngươi cho là Vương gia chúng ta dễ ức hiếp sao?" Vương Dật Thi vỗ bàn một cái đứng lên, "Ta mặc kệ, việc này quyết không thể để tỷ ta phát hiện, ngươi nghĩ cho ta biện pháp!"

Chu Nhiên khóe miệng ngậm lấy một vệt miệt cười, lại cầm lên văn kiện vừa thả xuống, tùy ý lật qua lật lại, chặc chặc sách lắc đầu, "Đừng nói, Vương phu nhân cũng là người có bản lãnh, chuyện lớn như vậy ép tới một chút động tĩnh đều không có, ngay cả Vương chủ tịch của nhà ngươi đều giấu diếm được đi."

"Đem ra!" Vương Dật Thi làm dáng muốn cướp đồ trên tay Chu Nhiên.

Chu Nhiên tay cầm văn kiện duỗi một cái, né tránh Vương Dật Thi tranh đoạt, "Chuyện xấu không muốn người ta biết trừ phi mình đừng làm, Vương tiểu thư, ngươi cảm thấy việc này có thể giấu Viên Anh bao lâu?"

"Không cần ngươi quan tâm!" Dù sao không phải địa bàn của Vương gia, Chu Nhiên lại là người lòng dạ thâm hậu, Vương Dật Thi không dám lỗ mãng, nghiến răng nghiến lợi nửa ngày cũng hết cách với Chu Nhiên, nàng không muốn thua trận, thế là chuyển đề tài, hừ nói: "Chu Nhiên, ngươi nếu bắt được phần đồ vật này, nếu thật muốn đem nó truyền ra đã sớm làm, hà tất phải đợi đến hôm nay? Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi có tâm tư gì, chỉ cần chúng ta đem việc này giấu diếm đi, để biểu tỷ ta hồi A quốc, đến lúc đó ta có biểu tỷ, ngươi có Hà Mặc Thiên."

"Bằng dã tâm của ngươi, ta không tin tầm mắt của ngươi chỉ để ở quốc nội, ngươi không phải vẫn muốn bước vào thị trường ở A quốc sao? Miễn là việc này xong xuôi, Vương gia căn cơ thâm hậu sẽ làm trợ lực cho ngươi ở A quốc, Chu thị các ngươi muốn tiến vào A quốc là điều chắc chắn. Các ngươi là người làm ăn, buôn bán kiếm bộn không lỗ như thế ta mới không tin ngươi sẽ từ chối."

Những câu nói này Vương Dật Thi làm sao biết để nói, đều là thời điểm Vương phu nhân cùng thuộc hạ đàm luận công sự trong lúc vô tình Vương Dật nghe được, nàng ở Chu Nhiên nơi này khí thế rơi xuống hạ phong, không cam lòng ảo não liền chịu thua như thế, suy nghĩ xoay một cái nhớ tới một đoạn này, vừa vặn dùng để uy hiếp Chu Nhiên.

Chu Nhiên bị Vương Dật Thi nói như thế, dĩ nhiên không tức giận, khen ngợi gật gù, "Vương tiểu thư không hổ là người nhà họ Vương, quả nhiên danh bất hư truyền. Vậy Chu thị ta buôn bán nhỏ sau này muốn nhờ Vương gia phối hợp."

Cái từ "Vương" kia cố ý nhấn trọng âm, còn tha dài nói ra, đâm đau màng tai Vương Dật Thi, hàm hồ nói: "Ngươi biết là tốt rồi."

Vương Dật Thi tự nhận là hảo hảo gõ Chu Nhiên một phen, nỗi lòng lo lắng thả lại trong bụng, hài lòng trở lại báo cáo cùng Vương phu nhân chiến công của mình.

Chu Nhiên lần thứ ba cầm lấy cặp văn kiện đựng trong túi trong suốt kia, con mắt đảo qua trên văn kiện, trào phúng cười ra tiếng, một "Gia tộc lớn" đổ nát như thế dĩ nhiên còn dám cười nhạo bản thân mình.

--------------------------------------------------

Khu nhà ở nho nhỏ trải qua một hồi phá hoại, hơn nửa ngày trầm mặc không hề có một tiếng động, chờ đến hơn mười một giờ khuya, Hà Mặc Thiên ngồi cứng đơ ở bên bàn học rốt cục động đậy.

Nàng hoạt động một chút tứ chi lạnh lẽo, thu thập xong hành lý, mở cửa phòng ngủ ra.

Phòng khách không có bật đèn, đen kịt một mảnh, mượn nguyện quang yếu ớt bên ngoài, Hà Mặc Thiên miễn cưỡng thấy rõ thảm trạng trong phòng khách.

Nàng đối với khắp nơi bừa bộn sớm có chuẩn bị tâm lý, mở cửa đối với vết bẩn loang lổ trên tường trắng cùng tất cả pha lê trên sàn nhà cũng không kinh sợ.

Duy nhất hoàn hảo không tổn hại chút nào chỉ có sô pha, một người nằm trên đó, người kia mặt hướng vào trong sô pha nằm nghiêng, thân thể cuộn thành một đoàn.

Hà Mặc Thiên cho rằng Viên Anh còn tỉnh, đứng ở cửa phòng ngủ thật lâu không nhúc nhích, sau đó suy đoán phỏng chừng Viên Anh ngủ rồi, lặng lẽ nhấc theo rương hành lý đi tới cửa lớn.

Trong phòng khách nhiệt độ rất thấp, Viên Anh lại ăn mặc đơn bạc, Hà Mặc Thiên suy nghĩ một chút, thả xuống rương hành lý, vào trong phòng ngủ của Viên Anh ôm một cái chăn lại đây, đắp trên người Viên Anh.

Sô pha quá hẹp, Viên Anh ngủ đến không thoải mái, xoay người, nằm ngửa trên sô pha.

Cửa sổ chiếu một tia nguyệt quang trắng xám lại đây, chiếu lên khuôn mặt Viên Anh, trên mặt vệt nước mắt đã khô ráo từ lâu.

Hà Mặc Thiên đắp kín mền cho Viên Anh, tầng tầng thở dài, nhẹ giọng nói: "Cần gì chứ."

Hai người bọn họ cùng một chỗ nhất định là dằn vặt lẫn nhau, tại sao Viên Anh một mực không hiểu?

Hà Mặc Thiên thay Viên Anh vén tóc ngổn ngang ở trên mặt, hôn khẽ khóe mặt đã cạn khô nước mắt của nàng một cái, "Viên Anh, chúng ta tốt nhất đừng gặp lại."

Rời đi không phải nhất thời hưng khởi, Hà Mặc Thiên cân nhắc rất lâu, vẫn bởi vì Thẩm Tư Vi cùng phụ mẫu do dự không quyết định, lần này nàng là thật sự nhẫn buông xuống đi rồi. Nàng sợ Viên Anh, sợ câu nói kia của Viên Anh "Trừ phi ta chết rồi."

Đối với chết, Hà Mặc Thiên rất sợ sệt, đặc biệt là từ trong miệng Viên Anh nói ra.

Hà Mặc Thiên vật dụng không nhiều, toàn bộ nhét vào một cái rương hành lý, máy bay tàu hỏa dễ dàng tra ra hành tung, nên Hà Mặc Thiên đi xe buýt. Nàng đã sớm chọn một thành thị không biết tên ở phía nam, đổi ba lần xe, ở trên đường tiêu hao hơn mười giờ, cuối cùng cũng coi như đến chỗ cần đến.

Thành phố nhỏ không tới hai triệu người, đường cái không rộng bằng một nửa ở thành phố S, từ trung tâm thành phố đến ngoại ô, ngồi xe không tới nửa giờ.

Thành nhỏ người ít, hiệu suất làm việc cũng nhanh hơn nhiều, Hà Mặc Thiên ở tiệm sách báo ven đường mua một thẻ sim điện thoại mới, lại bỏ ra thời gian nửa ngày nhờ người đại lý phòng ốc xử lý tìm thuê một chỗ thích hợp.

Khu dân cư kiểu cũ tên Lâm Giang, lầu một, 40 mét vuông, một phòng khách một ngủ một phòng vệ sinh, cách nội thành xa hơn một chút, mỗi tháng không tới một ngàn tệ, so với tiền thuê mười năm trước ở thành phố S đều lợi hơn.

Ký hợp đồng trả tiền, chờ chủ nhà trọ cùng người đại lý đi rồi, Hà Mặc Thiên nằm lỳ trên giường ngủ đến đất trời tối tăm, nàng hơn mười tiếng đồng hồ không có chợp mắt, không ngủ một giấc phỏng chừng con ngươi đều muốn nổ.

Cũng lười ăn cơm rửa ráy, Hà Mặc Thiên cảm giác trực tiếp ngủ thẳng đến sáng ngày thứ hai mới tỉnh, sau khi tỉnh lại bụng đói cồn cào, nàng đơn giản xông tới tắm rửa, đem mình thu thập sạch sẽ, ra ngoài ăn cơm.

Hà Mặc Thiên nghĩ có nên hay không báo bình an cho Thẩm Tư Vi biết, lại lo lắng bị Viên Anh phát hiện, do dự nửa ngày, dùng điện thoại công cộng ở tiệm sách báo gọi cho Thẩm Tư Vi, nói với nàng chính mình khoảng thời gian này không thể đi thăm nàng, ngàn dặn vạn dò tuyệt đối đừng nói cho Viên Anh biết mình và nàng có liên lạc.

"Thiên di, vậy ngươi lúc nào có thể trở về?" Thẩm Tư Vi hỏi.

"Đại khái nửa năm đi." Hà Mặc Thiên tùy ý nói một khoảng thời gian, nàng không có nói cho Thẩm Tư Vi biết chính mình không dự định trở lại, nàng nghĩ lúc nào đó tìm thời gian thích hợp cùng Thẩm Tư Vi nói chuyện, đem Thẩm Tư Vi tiếp đến bên cạnh mình.

Hà Mặc Thiên tạm thời cũng không có dự định tìm việc làm, nàng nhận tiếp tờ khai tiền trên mạng đủ giúp nàng ở cái thành thị nhỏ này sống tốt, thậm chí còn có thể tiết kiệm được một ít. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Hà Mặc Thiên hiểu rõ, nàng đối với sự nghiệp đã không còn nhiệt huyết, cũng không còn mục tiêu gì, như bây giờ liền thật hài lòng.

Tri túc thường nhạc, Hà Mặc Thiên nghĩ, lúc trước chính mình chính là không biết đủ.

(Tri túc thường nhạc = Biết đủ thường vui)

Viên Anh cuộn mình một đêm trên ghế salông, khi tỉnh lại eo nhức lưng đau, nàng ngắt mấy lần cái cổ thả lỏng một chút, phát hiện trên người lại đắp một cái chăn bông.

Viên Anh đại hỉ, khu nhà ở bên trong chỉ có hai người là nàng cùng Hà Mặc Thiên, khẳng định là Hà Mặc Thiên ban đêm đau lòng nàng, giúp nàng che lên. Viên Anh lòng tràn đầy vui mừng nghĩ, A Thiên quả nhiên mạnh miệng nhẹ dạ, trước mặt tâm địa sắt đá, kỳ thực lén lút vẫn là đau lòng cho mình.

Viên Anh ôm chăn trong lồng ngực, lại nhìn một phòng tàn tạ, rất hối hận.

Bắt đầu di chuyển, như thế nào trong đầu đứt đoạn mất dây thần kinh không khống chế được chính mình, A Thiên nhìn thấy khẳng định sẽ rất tức giận.

Viên Anh rời sô pha, lấy chổi quét sạch sẻ pha lê cùng lá trà trên đất, đem những đồ vật bị nàng phá huỷ ném ra ngoài.

Những thứ này dễ dàng thanh lý, khó thanh lý là vết ố của trà trên đất và trên tường, cây lau nhà lau không sạch sẽ, Viên Anh thẳng thắn cầm khăn lau quỳ trên mặt đất từng điểm từng điểm chậm rãi lau, mãi đến khi sàn nhà sáng như mới mới thôi.

Nhưng mà tường trắng thành bộ dáng này, thì nên làm sao bây giờ? Viên Anh tự mình xử lý không được, gọi Trang Tiệp tìm cho mình hai nhân công đến lót lại sơn. Tỉ mỉ mà đem vách tường thoa trắng một lần nữa. Chờ tường làm xong, Viên Anh chạy khắp cả thành phố S, chiếu theo ấn tượng về đồ vật trong phòng khách đem về để bù đắp.

Tường cùng gia cụ cũng một lần nữa trở nên hoàn hảo không chút tổn hại, Viên Anh nhìn kiệt tác của mình, hài lòng chờ Hà Mặc Thiên trở lại xem giật nảy cả mình không.

Nhưng mà Hà Mặc Thiên chưa có trở về, Viên Anh đợi một tiếng, hai tiếng, ba tiếng. . . Đợi được chính là điện thoại của giám đốc hạng mục, "Cố vấn Viên, Hà Mặc Thiên phát đơn xin từ chức cho ta."

Viên Anh xiết chặt di động, không thể tin vào tai của mình, "Đơn xin từ chức?"

"Đúng, nàng đã cả ngày không tới làm."

Viên Anh lúc này mới ý thức được vấn đề, vội la lên: "Ngươi làm sao không nói sớm!"

Giám đốc hạng mục ấp a ấp úng, "Ta. . . Ta mới vừa nhìn thấy. . ."

Viên Anh cúp điện thoại cấp tốc vọt vào phòng ngủ Hà Mặc Thiên.

Không còn, đều không còn, trong tủ treo quần áo là không, cả phòng thuộc về Hà Mặc Thiên hết thảy đều không còn, thật giống như Hà Mặc Thiên chưa từng tới.

Viên Anh lần này thật sự là hoảng rồi, nàng run lập cập nhặt lên di động vừa mới bị nàng ném qua một bên, bấm mấy lần mới gọi được Trang Tiệp, cường trang trấn định nói: "Trang Tiệp, ngươi giúp ta tra từ các chuyến bay cùng tàu hỏa của hôm qua tới hôm nay có thông tin của Hà Mặc Thiên hay không."

"Hà Mặc Thiên?" Trang Tiệp không rõ, "Nàng không phải đang ở công ty sao?"

"Nàng không có."

Viên Anh không biết Hà Mặc Thiên đi đâu, khi nào thì đi, nàng chỉ biết tâm mình bị đào rỗng một mảng lớn, theo Hà Mặc Thiên cùng đi, tim mất một nửa, đẫm máu đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt