Chương 4. Người phục vụ cùng khách hàng
"Tiểu Hà a, hỏi một chút sau bếp món ăn của khách nhân bàn số 5 đã có chưa, người ta đã thúc giục nhiều lần." Trước quầy ghi order nữ trung niên đối với Hà Mặc Thiên nói.
Quán cơm nhỏ bên trong tổng cộng chỉ có mười cái bàn nhưng chuyện làm ăn vô cùng tốt, trong góc đã đầy người ngồi , cũng không có thiếu người chờ xếp hàng ở cửa, hai người phục vụ qua lại đưa món ăn lên, đi như bay, một người trong đó chính là Hà Mặc Thiên.
Hà Mặc Thiên rốt cục tìm được một công việc, ở quán cơm nhỏ bên cạnh quán Internet làm chạy bàn, mỗi tháng một ngàn tám, bao ăn bao ở. Tiệm ăn nhỏ này cũng mở được hơn hai mươi năm, hai phu thê mở tiểu điếm, bà chủ chủ sự, lão bản xào rau, phu thê đều là người phúc hậu, giá cả hợp lý, món ăn cũng mới mẻ, lâu dần cũng tạo được ít danh tiếng, mỗi ngày người đông như mắc cửi.
Nguyên bản trong cửa hàng có mấy sinh viên đại học phụ cận hỗ trợ, nhưng gần đến cuối kỳ, bọn họ đều xin nghỉ để trở về ôn tập rồi, bà chủ cần người làm việc lâu dài, Hà Mặc Thiên cần tìm công việc gấp, hai người ăn nhịp gặp nhau.
Làm phục vụ nhìn thì đơn giản, nhưng làm thì không đơn giản chút nào, cao điểm là vào bữa trưa và bữa tối, thanh niên chạy bàn khác bận bịu từ lúc mở mắt chạy đến bắp chân run lên, Hà Mặc Thiên thấy hắn vô cùng đáng thương, khách nhân ít đi liền để hắn ở bên cạnh nghỉ ngơi, sau đó chính mình tiện tay liền làm tiếp.
Đỉnh điểm bữa trưa kéo dài đến tận hai giờ, sau khi dần dần không còn khách nhân, Hà Mặc Thiên tay chân lanh lẹ thu thập bát đũa, thanh niên ngồi ở trong góc xoa vai oán giận, "Trước đây làm khách, xem người ta làm phục vụ chạy bàn rất ung dung, đến phiên ta làm như thế lại mệt mỏi như vậy a?"
Hà Mặc Thiên bưng mâm đi vào sau bếp, thuận miệng nói tiếp: "Sinh viên đại học các ngươi không phải đều yêu thích làm việc nhà giáo sao? Ai bảo ngươi chạy đến làm chạy bàn." Nàng nhớ được bản thân lớn như vậy cũng có thời điểm đã làm qua gia sư, bây giờ suy nghĩ một chút cái gì gia sư, nói rất êm tai, thuần túy chính là mang hài tử chơi đùa, ngộ người con cháu.
"Rắm.. sinh viên đại học!" Thanh niên trẻ tuổi oán giận, "Hiện tại sinh viên đại học không đáng giá, gia trưởng tìm gia sư cũng phải chỉ định là loại đại học J lâu năm danh giáo, ta là loại ba bản đại học a. . . Chặc chặc sách. . ."
Hà Mặc Thiên cầm khăn đi lau bàn, cười cười không có nói nữa, nguyên lai sinh viên đại học J nổi tiếng như thế, xem ra chính mình thật sự cho đại học J không ít tiếng xấu.
"Đúng rồi Hà tỷ, ngươi tốt nghiệp trường nào a?"
"Ta? Ta. . ."
Hà Mặc Thiên mới vừa mở miệng liền bị bà chủ kêu, "Tiểu Hà a, đem món ăn bưng ra đi, ăn cơm thôi."
"Đến đây." Hà Mặc Thiên nhanh chóng lau xong bàn, thả xuống khăn lau đi bưng thức ăn.
Nàng chột dạ thở phào một cái, cũng còn tốt bà chủ kêu một tiếng này thật đúng lúc, nếu không mình thật không biết nên nói như thế nào.
Món ăn là lão bản tự mình xào, hai món xào một món canh, mùi vị không thể chê, thanh niên trẻ tuổi hô hoán bái xuống hai bát lớn cơm, bà chủ cười đến không ngậm được miệng, "Có thể ăn được, người trẻ tuổi phải ăn nhiều, có thể ăn là phúc!" Nàng cắp một ít thức ăn cho Hà Mặc Thiên, "Tiểu Hà ngươi cũng ăn, đừng khách khí."
Đang ăn bữa trưa, một chiếc xe dừng ngoài cửa, bà chủ thấy thế lập tức thả bát xuống, "Khẳng định là khách tới dùng cơm, các ngươi ăn, ta đi bắt chuyện."
Hà Mặc Thiên liền vội vàng đứng lên đem bà chủ ngồi lại vị trí cũ, "Ngài đừng đi, ta còn muốn nhường chỗ ngồi cho ngài đây, ta đi cho."
Nàng lau miệng, cầm lấy thực đơn đứng tại cạnh cửa chờ đợi, người trên xe quả nhiên đi vào, Hà Mặc Thiên cúc cung cúi thấp người, "Hoan nghênh quang lâm, mời ngài vào trong."
Người kia nghe tiếng dừng bước chân, xoay người đứng trước mặt Hà Mặc Thiên.
Đây là làm sao?
Hà Mặc Thiên ngẩng đầu nghi ngờ, thực đơn trong tay rớt xuống đất.
Đây là một nữ nhân vóc người cao gầy, mái tóc dài màu nâu cột cao thành đuôi ngựa, ăn mặc áo khoác vải nỉ màu đen sạch sẽ, cổ nhỏ dài dưới cằm gầy gò, trong đôi mắt con ngươi đen kịt như mực, đời này Hà Mặc Thiên đều không quên được.
"Hà Mặc Thiên, đã lâu không gặp." Viên Anh so với nàng hơi cao hơn mấy cm, hướng phía dưới liếc mắt nhìn nàng, trong lỗ mũi phối hợp phun ra một điểm khinh bỉ, cao cao tại thượng.
Hà Mặc Thiên khom lưng nhặt thực đơn lên, bình tĩnh mà gật gù, "Viên tiểu thư, đã lâu không gặp."
Thực sự là bám dai như đỉa, đi chỗ nào cũng gặp. Hà Mặc Thiên oán thầm.
So với mười năm trước Viên Anh thay đổi cũng không nhiều lắm, nếu có, chính là khí chất của nàng thay đổi, giữa hai lông mày nhiều hơn mấy phần tang thương, lúc trước không có sắc bén như vậy, như một thanh đao nhọn, thận trọng trưởng thành, so với lúc trước lộ hết ra sự sắc bén càng hấp dẫn người gấp mười gấp trăm lần.
Coi như không yêu, tướng mạo Viên Anh vẫn là loại Hà Mặc Thiên thích nhất, Hà Mặc Thiên che lại trái tim hăng hái, đừng nhảy, không phải chỉ là cô gái đẹp thôi sao? Cõi đời này mỹ nữ đâu chỉ có một mình Viên Anh?
Viên Anh tưởng tượng ra vô số lần cảnh tượng cùng Hà Mặc Thiên lần thứ hai gặp lại, trong đó liền có một loại như vậy. Nàng nghĩ chính mình có thể tha thứ Hà Mặc Thiên, nàng cho rằng thời gian có thể hòa tan cừu hận, nhưng là không thể, vừa nhìn thấy khuôn mặt này, Viên Anh sẽ nhớ đến thi thể cha mình bị thiêu đến hoàn toàn thay đổi, nhớ tới người này từng làm tất cả.
Không nên như vậy, Viên Anh ở trong lòng thóa mạ mình, ngươi điên rồi sao? Nàng là A Thiên ngươi tâm tâm niệm niệm! Hiện tại đứng trước mặt ngươi, không phải là mộng cũng không phải ảo giác, Viên Anh, ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Viên Anh muốn nói với Hà Mặc Thiên, nàng muốn nói "A Thiên, ngươi trở về đi, chuyện lúc trước chúng ta đều quên đi, chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu có được hay không? Ta không thể không có ngươi", nhưng lời nói ra lại là: "Nguyên lai ngươi còn sống sót."
Hà Mặc Thiên tốt tính cười đáp, "Nhờ phúc của ngài." Nàng đưa tay làm một tư thế mời, "Viên tiểu thư là khách nhân, để khách nhân đứng cửa cùng ta nói chuyện phiếm, lão bản sẽ muốn mắng ta, xin mời ngài vào."
Viên Anh ngồi xuống, Hà Mặc Thiên đem thực đơn trong tay đưa tới, "Viên tiểu thư muốn ăn chút gì không?"
Hà Mặc Thiên trên mặt là cười, trong lòng sớm đã đem Viên Anh nguyền rủa một ngàn lần. Đi một cái xe đắc tiền như thế đến cái tiệm cơm nhỏ ở thâm sơn cùng cốc này dùng cơm, nói không phải cố ý tìm cớ ai tin?
Nàng đã ngồi mười năm tù lao, Viên Anh còn muốn thế nào? Lẽ nào thật sự muốn nàng chết mới có thể buông tha nàng?
Bà chủ nhìn ra không đúng, mau mau lại đem Hà Mặc Thiên kéo qua một bên, "Tiểu Hà a, nơi này Đại tỷ bắt chuyện, ngươi nhanh đi ăn cơm đi a?"
Ai ngờ Viên Anh lật lên thực đơn, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không được, phải là nàng."
"Chuyện này. . ." Bà chủ bị làm khó dễ mà nhìn Hà Mặc Thiên, Hà Mặc Thiên cúi đầu cho bà chủ một ánh mặt an ủi, "Bà chủ, ngươi đi ăn cơm đi, không có chuyện gì."
Bà chủ cảm kích nắm chặt tay Hà Mặc Thiên, tại bên tai nàng nói nhỏ: "Tiểu Hà, tỷ cám ơn ngươi trước, ngươi nhịn một chút, tỷ tháng sau cho ngươi gia công tư!"
Viên Anh âm thầm buồn cười, chính mình chẳng lẽ còn có thể ăn Hà Mặc Thiên sao?
Sự thực chứng minh Viên Anh không phải là khách nhân khó hầu hạ, hoặc là nói nàng ở bề ngoài lai giả bất thiện, thực tế cũng không có cố ý tìm không thoải mái, yên tĩnh cơm nước xong tính tiền rời đi, một giây cũng không phản ứng gì nhiều, thậm chí Hà Mặc Thiên còn có chút chưa hết thòm thèm, một mỹ nhân như thế, nhìn nàng ăn cơm đều là một sự hưởng thụ.( Này là đã nghiện mà còn ngại đó quý dị)
Hai xem tướng yếm*, đây mới là trạng thái tốt nhất giữa mình và Viên Anh, Hà Mặc Thiên muốn trào phúng, biết nàng ở đây, Viên Anh đại khái cả đời đều sẽ không trở lại. (*cái này mình tìm mà không thấy để hiểu, ai biết thì pm để mình điều chỉnh sau cũng được nha)
Các nàng đã sớm không phải người của một thế giới, quên đi lẫn nhau là tốt nhất, trên đời ai còn cách không được ai? Không coi trọng chính mình, thì chớ chờ mong người khác coi trọng.
Bà chủ nói bao ăn bao ở, là ăn tại trong cửa hàng, còn ở, chính là có thể ngủ tại lầu trên của quán Internet bên cạnh, phòng nhỏ không đến mười mét vuông bình phương, miễn cưỡng thả xuống được một chiếc giường đơn cùng một tủ đứng. Lão bản quán Internet là thân thích của bà chủ, vừa vặn như thế bà chủ đỡ tốn không ít tiền. Hà Mặc Thiên không kén chọn, có người đồng ý thu nhận giúp đỡ nàng đã tốt lắm rồi.
Mười giờ tối, Hà Mặc Thiên kéo lê thân thể uể oải ra về, tại khúc quanh một người đi ra từ trong bong tối, nàng sợ hết hồn, định thần nhìn lại, hóa ra là Viên Anh. Nàng liền biết Viên Anh không có dễ dàng giảng hoà như thế.
Hà Mặc Thiên không muốn trêu chọc Viên Anh, không nhìn nàng đi về phía trước, đi qua người Viên Anh, bị nàng nắm lấy cánh tay.
Một luồng khói thuốc tiến vào trong lỗ mũi Hà Mặc Thiên, nàng hừ vài tiếng, căm ghét nói: "Viên tiểu thư có việc gì thế?"
Cũng không biết Viên Anh hút bao nhiêu điếu thuốc mới có mùi vị khói thuốc nồng đến vậy, Hà Mặc Thiên nhớ tới Viên Anh lúc trước rượu thuốc không chạm, làm sao hiện tại biến thành kẻ nghiện thuốc? Như thế có thể còn bứt ra được hay không?
Viên Anh buông tay đứng ra xa hơn một chút, gật đầu, "Có."
Hà Mặc Thiên hai tay khoanh trước ngực, thuận thế dựa vào tường ở sau lưng, "Có việc nói mau."
Viên Anh nhìn mặt tường bẩn thỉu cau mày, "Đi ra lúc nào?"
"Không tới nửa tháng."
"Có chỗ để ở không?"
Hà Mặc Thiên chỉ chỉ bảng hiệu đã hỏng của quán Internet, "Liền ở chỗ ấy."
Viên Anh tiếp theo cau mày, đáp: "Ồ."
Hà Mặc Thiên thiếu kiên nhẫn, "Viên tiểu thư có việc nói thẳng đi, ta còn phải về."
Viên Anh nhìn chằm chằm Hà Mặc Thiên, nhìn tốt mấy phút mới nói: "Ngươi thay đổi."
Phí lời. Hà Mặc Thiên lườm một cái, mười năm, chính là đến tảng đá nó còn thay đổi."Viên tiểu thư không có chuyện gì ta đi trước, gặp lại." Hà Mặc Thiên vỗ vỗ trên lưng, hướng quán Internet đi tới, lần này Viên Anh không có cản nàng, Viên Anh cùng ở sau lưng nàng cùng đi.
Cách khoảng hai mét, liền như vậy đi theo, không xa không gần.
Đi được một đoạn, Hà Mặc Thiên đột nhiên ngừng bước chân xoay người đối mặt với Viên Anh, Viên Anh cũng dừng bước. Hà Mặc Thiên cũng không nhịn được nữa, nhanh chân đi đến Viên Anh trước mặt, lôi cổ áo nàng hỏi: "Viên Anh, ngươi đến tột cùng muốn làm gì?"
Viên Anh nở nụ cười, "Ngươi quả nhiên không thay đổi."
Ban ngày Hà Mặc Thiên dịu ngoan như vậy căn bản không giống Hà Mặc Thiên, trong mắt một điểm quang đều không có, không tức giận, thật giống như linh hồn bị rút khô từ trong thân thể ra vậy.
Hà Mặc Thiên trước mắt này mới thật sự là Hà Mặc Thiên, mắt lộ ra hết sạch, miệng nhỏ đầy răng nanh, hơi không chú ý liền có thể cắn ngươi một cái.
Hà Mặc Thiên cắn răng nói, "Viên Anh, ngươi đừng được voi đòi tiên."
Hại nàng mười năm còn chưa đủ sao? Còn muốn như thế nào nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro