Chương 33. Bí mật
"Vi Vi?" Hà Mặc Thiên kinh ngạc tiếp được Thẩm Tư Vi, "Ngươi làm sao đến đây?"
"Viên a di dẫn ta tới." Thẩm Tư Vi chỉ chỉ phía sau, Hà Mặc Thiên nhìn sang, quả nhiên thấy Viên Anh đi tới, trên tay còn mang theo cặp sách lớn của Thẩm Tư Vi.
Hà Mặc Thiên không cao hứng với sự tự chủ trương của Viên Anh, nhưng lại không tốt ngay ở trước mặt Thẩm Tư Vi biểu hiện ra, đứa nhỏ này có chút mẫn cảm, nói không chắc liền tưởng mình không hy vọng nàng đến. Hà Mặc Thiên không thể làm gì khác hơn là cười vỗ vỗ lưng Thẩm Tư Vi, "Vi Vi phải nhớ đến cảm tạ Viên a di biết không?"
Trong phòng làm việc nam nhân độc thân chiếm đa số, Hà Mặc Thiên nhìn không lớn, không nghĩ tới lại có hài tử lớn như vậy, đều rất tò mò, mồm năm miệng mười hỏi: "Yêu, Mặc Thiên, đây là cháu gái ngươi a?"
"Hà tỷ cháu gái chân dài thủy linh, chính là quá gầy, bạn nhỏ sau này ăn nhiều một chút có biết hay không?"
Có người ở trong phòng làm việc lấy đồ ăn vặt là bánh bích quy sô cô la ra hống Thẩm Tư Vi, "Tiểu muội muội thật đáng yêu, ngươi tên là gì a? Bao lớn?"
Kết quả người này bị những đồng nghiệp khác cười nhạo một trận, "Ngươi được rồi, đừng dụ dỗ bạn nhỏ."
Thẩm Tư Vi khiếp đảm sau đó co vào trong lồng ngực Hà Mặc Thiên, Hà Mặc Thiên cười giảng hòa, "Không phải cháu gái, đây là con gái của ta." Nàng đem Thẩm Tư Vi hướng về trước đẩy một cái, khích lệ nói: "Vi Vi, những ca ca này đều là đồng sự của Thiên di, không phải người xấu, chào hỏi với bọn hắn đi."
Thẩm Tư Vi lấy dũng khí, âm thanh giống muỗi kêu: "Ca ca hảo, ta, ta gọi Thẩm Tư Vi, năm nay mười lăm."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải. Tiểu cô nương này lại mười lăm tuổi, thật sự không thấy được.
Rốt cục một tên nam nhân bình thường không đứng đắn đi ra nói chêm chọc cười giải vây, "Không phải chứ, mười lăm? Chặc chặc sách, Hà tỷ gien nhà ngươi như thế nào a, hai mẹ con nhìn một người so với một người còn trẻ hơn." Mọi người theo hắn cười ha hả, cuối cùng cũng coi như đem tình cảnh lúng túng ném đi, mau mau quay lại làm các loại công tác đi rồi.
"Vi Vi, ngươi ăn cơm tối chưa?" Hà Mặc Thiên hỏi.
Thẩm Tư Vi lắc đầu, "Không có, Viên a di cũng không ăn, chúng ta nghĩ đợi Thiên di cùng nhau đi ăn đây! Viên a di nói phải làm cơm ăn mới tốt."
Viên Anh nãy giờ vẫn không có hé răng vội vàng nói: "A Thiên, ở bên ngoài ăn không vệ sinh, Vi Vi chính là đang tuổi lớn, vạn nhất ăn hỏng rồi liền không tốt."
"Nhưng ta còn muốn. . ."
"Nữ nhi quan trọng hay là công tác quan trọng? Vi Vi xế chiều hôm nay mới vừa thi tháng, chính là phải cố gắng bồi bổ buông lỏng một chút, Vi Vi ngươi nói đúng hay không?"
"Ta, ta. . ." Thẩm Tư Vi chờ mong mà nhìn Hà Mặc Thiên, cuối cùng vẫn nói: "Ta miễn là bồi tiếp Thiên di là được."
Hà Mặc Thiên còn do dự không quyết định, Viên Anh lại đối với những đồng nghiệp khác nháy mắt, bọn họ hiểu rõ, lại líu ra líu ríu khuyên một phen, Hà Mặc Thiên quyết tâm tắt máy vi tính, "Được rồi, Vi Vi, Thiên di mang Vi Vi mua đồ làm cơm."
Trong tiểu khu các nàng đang ở có một siêu thị cỡ lớn, cái gì cũng bán, bình thường cư dân phụ cận đều đến đây mua đồ, Viên Anh đẩy xe mua sắm, Thẩm Tư Vi kéo cánh tay Hà Mặc Thiên cùng hai người nói những tin đồ thú bị ở trương học của mình.
Thẩm Tư Vi tính cách xem ra cởi mở một chút, Hà Mặc Thiên nghe nàng nói ở trong trường học nhận thức những bạn mới nào, tham gia cái gì hoạt động, còn có tên được xếp thứ mấy trong cuộc thi, đều là chuyện lớn chuyện nhỏ như hạt vừng đậu xanh, Hà Mặc Thiên trong lòng nhưng rất cao hứng, tâm tình giữa ban ngày được quét đi sạch sành sanh, sắc mặt cũng tốt hơn, Viên Anh có thể coi như thở phào nhẹ nhõm.
Đi đến khu đồ ăn vặt, Viên Anh hung hăng thả các loại vào trong giỏ, cái gì khoai chiên phao phù kẹo, không thèm nhìn liền hướng bên trong quét, giống như đánh cướp, mấy phút công phu liền chiếm nửa cái xe đẩy.
Hà Mặc Thiên vẫn nhẫn nhịn không lên tiếng, sau đó rốt cục không nhìn nổi, "Được rồi, nhiều như vậy ngươi ăn hết sao?"
"Lại không phải một mình ta ăn." Viên Anh nói chuyện đương nhiên lại ném một bao hoa quả lớn vào, "Không phải còn có ngươi cùng Vi Vi sao."
"Ta không ăn đồ ăn vặt." Hà Mặc Thiên đem bành hóa thực phẩm trong xe đẩy nhét trở lại, cuối cùng chỉ chừa vài loại, "Vi Vi cũng không thể ăn nhiều, đối với thân thể không tốt."
Viên Anh vui vẻ, đến cùng là tuổi lớn hơn, nói chuyện khẩu khí đều không giống nhau, lúc trước cũng không biết là ai một bao lại một bao hướng về trong nhà mua đồ ăn vặt, còn nói năng hùng hồn, "Đồ ăn vặt ăn rồi tâm tình tốt, tâm tình tốt tự nhiên khỏe mạnh, nếu như tâm tình không tốt, ăn nhiều hơn nữa khỏe mạnh thực phẩm đều vô dụng."
Nghĩ tới đây, Viên Anh chế nhạo nói: "Vi Vi đừng nghe Thiên di ngươi, nàng trước đây là một người một ngày có thể ăn mười bao khoai chiên đây."
Hà Mặc Thiên bị bóc gốc gác, trên mặt đủ mọi màu sắc đặc sắc cực kì.
Thẩm Tư Vi theo Hà Mặc Thiên đồng thời đem đồ ăn vặt còn lại thả lại chỗ cũ, "A di, ta cũng không ăn đồ ăn vặt, ta liền thích ăn cơm ngươi làm."
Viên Anh hướng nàng dựng đứng ngón tay cái, "Khá lắm, so với Thiên di ngươi còn cường hơn." Lại xoay người nhìn lại, Hà Mặc Thiên đã một người đẩy xe đi thật xa, hai người bọn họ mau đuổi theo.
Cuối cùng ba người mua một đống món ăn trở lại hảo hảo ăn bữa cơm, Thẩm Tư Vi đem Viên Anh coi như người nhà, trên bàn cơm không hề e dè, cái bụng ăn đến tròn vo, nằm thẳng trên ghế sa lông, Hà Mặc Thiên sợ nàng không tiêu hóa, cho nàng cầm hai mảnh kiện vị tiêu cơm.
Buổi tối không có hoạt động gì khác, tắm rửa sạch sẽ lên giường ngủ, Thẩm Tư Vi theo Hà Mặc Thiên ngủ, trước khi hai mẹ con sắp ngủ lặng lẽ nói thoại.
"Thiên di, Viên a di tại sao đối với chúng ta tốt như vậy?"
Vấn đề này Hà Mặc Thiên không thể nào giải thích, không thể làm gì khác hơn là nói: "Bởi vì Viên a di tâm địa tốt, Vi Vi sau này lớn rồi phải nhớ báo đáp Viên a di, biết chưa?"
"Thiên di ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nhớ tới." Thẩm Tư Vi nghiêm túc gật đầu, chờ một lúc nhớ ra cái bí mật gì đó, muốn cùng Hà Mặc Thiên nói, lại sợ để lộ bí mật của chính mình, xoắn xuýt một lúc rốt cuộc nói: "Thiên di, có chuyện. . . Viên a di không cho ta cho ngươi biết. . ."
Hà Mặc Thiên hiếu kỳ, "Chuyện gì?"
"Chính là. . . Viên a di thường thường đi trường học xem ta, còn nói là mẹ ta."
Thẩm Tư Vi từ nhỏ niệm trường học chính là học bên trong trường công, nhỏ thăng mới lên đến như vậy chút hài tử đều là một mảnh khu bên trong, các gia trưởng của hài tử cùng các hài tử , đều biết Thẩm Tư Vi là con hoang không có cha không có mẹ, cũng biết chút sự tình cha mẹ ruột của nàng, bình thường nhắc nhở đứa nhỏ nhà mình không nên cùng nàng đi quá gần, vì lẽ đó Thẩm Tư Vi lúc nào cũng cô đơn một người không có bằng hữu, do đó lão sư trong trường đều không thích nàng lắm, dù biết thành tích của nàng rất tốt.
Sau khi tựu trường Viên Anh thường thường đi xem Thẩm Tư Vi, lại lấy danh nghĩa à mẹ Thẩm Tư Vi quyên góp cho trong trường học một đống Đồ Thư Quán cùng một đống lớp học, mời lão sư nhiều chăm sóc Thẩm Tư Vi một chút.
Có một "Mẹ" như thế ở phía sau chống, trong trường học thái độ đối với Thẩm Tư Vi lập tức thay đổi, lão sư bắt đầu vẻ mặt ôn hòa, bạn học cũng kỳ quái cùng nàng thân cận hơn.
Thẩm Tư Vi cùng Hà Mặc Thiên báo cáo xong tình huống, hỏi: "Mẹ, Viên a di có phải là rất lợi hại?"
Viên Anh thay Hà Mặc Thiên làm những việc này, trong lúc nhất thời Hà Mặc Thiên dĩ nhiên không lời nào để nói.
Viên Anh có nhìn Thẩm Tư Vi hay không là sự tự do của nàng, quyên không quyên lớp học cũng là sự tự do của nàng, mỗi một chuyện Hà Mặc Thiên đều không thể khiển trách, thậm chí những việc Hà Mặc Thiên cân nhắc không tới hoặc là không làm được nàng đều làm được, nàng để Thẩm Tư Vi chân chính ở trong trường học không bị bắt nạt, Hà Mặc Thiên lẽ ra nên cảm tạ nàng.
Nhưng Hà Mặc Thiên trong lòng đổ đến hoảng, Viên Anh làm những việc này mục đích quả thực là Tư Mã Chiêu chi tâm, người qua đường đều biết.
(Tư Mã Chiêu là một chính trị gia, quân sự gia, một quyền thần trứ danh thời kì cuối của nhà Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
Ông tiếp nối cha Tư Mã Ý và anh trai Tư Mã Sư, chấp chưởng quyền lực dòng họ Tư Mã, nắm vị trí cao trong chính quyền Tào Ngụy. Về sau, ông tiêu diệt Thục Hán, củng cố quyền lực cho Tào Ngụy cũng như quyền lực của bản thân dòng họ trong triều đình Tào Ngụy, được phong Tấn vương. Sau khi diệt Thục Hán, một năm sau thì ông qua đời. Ngụy Đế Tào Mao từng nói: "Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy", về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người.)
Đây là ý gì? Ở mình nơi này không chiếm được tốt liền từ trên người hài tử ra tay? Chẳng lẽ Viên Anh cho rằng nàng bắt lấy hài tử của mình thì mình liền không thể trốn sao? Thực sự là chuyện cười.
Hà Mặc Thiên trầm mặc để Thẩm Tư Vi có chút sợ hãi, "Thiên di, Viên a di nàng. . . Nàng không cho ta đem những việc này nói cho ngươi, ngươi đừng nói với nàng. . ."
"Vi Vi yên tâm, Thiên di sẽ không nói." Hà Mặc Thiên đắp chăn cho nàng, "Vi Vi, Viên a di dù sao cũng là người ngoài, nàng đối với ngươi tốt ngươi phải nhớ ở trong lòng, tri ân báo đáp."
"Nhưng là Viên a di nói. . . Nàng nói nàng yêu thích Thiên di." Thẩm Tư Vi con mắt lượng lượng, tiết lộ vui sướng, "Là yêu thích muốn kết hôn, Thiên di, ngươi sẽ cùng Viên a di kết hôn sao?"
"Đứa ngốc, hai người phụ nữ làm sao kết hôn." Hà Mặc Thiên cười nói, "Thiên di không thích Viên a di, cũng sẽ không cùng Viên a di kết hôn, Thiên di chỉ muốn chăm sóc thật tốt Vi Vi. Được rồi, ngủ đi."
Thẩm Tư Vi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Nếu như Viên a di cũng là mẹ ta thì tốt rồi."
Hà Mặc Thiên nhẹ giọng nở nụ cười, hài tử chính là hài tử, không có thành nhân trong thế giới dây dưa, ai đối với nàng tốt chính là người tốt.
Viên Anh tựa ở cửa phòng ngủ đóng chặt của Hà Mặc Thiên ngồi xếp bằng, cúi thấp xuống, đem lời thoại của hai mẹ con trong phòng ngủ nghe được tám chín phần, trong miệng sáp sáp, trái tim có chút đau.
Hà Mặc Thiên khi nàng nói không thích nàng, Viên Anh chỉ nghĩ nàng là nhất thời nói lời vô ích, nhưng nàng cùng hài tử tán gẫu cũng nói như vậy, Viên Anh chỉ cảm thấy chán ngán thất vọng.
Tinh Tinh Chi Hỏa có thể liệu nguyên tác, dù cho Hà Mặc Thiên đối với nàng còn có một chút yêu thích, điểm hỏa tinh yêu thích ấy cũng có thể hừng hực bốc cháy lên, nếu như Hà Mặc Thiên đối với nàng yêu thích đã đốt sạch, liền châm lửa tinh đều không có, có nhiều hơn nữa sài làm sao có thể trùng nhiên.
Viên Anh nghĩ, A Thiên, ta có phải là đem lòng ngươi làm đau thấu rồi?
-----------------------------------------------------------------
Vương Dật Thi trở lại nhà Trang Tiệp, nghĩ đến tức giận. Hà Mặc Thiên bám dai như đỉa này, từ mười mấy năm trước bắt đầu quấn quít lấy Viên Anh, quấn đến hiện tại không chịu buông tay, quả thực chính là chẳng biết xấu hổ, thật không biết biểu tỷ mình đầu óc chỗ nào hỏng rồi, còn một mực bị Hà Mặc Thiên mê đến chết đi sống lại.
Trang Tiệp kia cũng vậy, Hà Mặc Thiên được thả ra cũng không biết hướng mình hồi báo một chút, thiệt thòi bản thân biểu tỷ còn nói cùng nàng là người một nhà, có người một nhà như vậy sao?
Càng nghĩ càng giận, Vương Dật Thi vọt tới thư phòng của Trang Tiệp, cửa không thèm gõ, trực tiếp xông vào chất vấn, "Ngươi tại sao không ngăn cản Hà Mặc Thiên đi tìm tỷ ta?"
Trang Tiệp quay về nhìn máy tính hết sức chuyên chú, không ngờ Vương Dật Thi đi vào, nàng tay mắt lanh lẹ khép lại màn hình Laptop, cười híp mắt nói: "Biểu tiểu thư, ngài trở về?"
Vương Dật Thi cảnh giác nói: "Ngươi đang nhìn cái gì? Như thế người không nhận ra?"
Trang Tiệp vẫn cười đến bình tĩnh: "Không có gì, hạng mục gần đây trong công ty, văn kiện cơ mật, cũng không thể để lộ trước công chúng đúng không?"
"Thích, những đồ thương mại cơ mật của các ngươi ta mới không có hứng thú đây." Vương Dật Thi không khách khí ngồi xuống, "Ta hỏi ngươi, ngươi lúc nào biết Hà Mặc Thiên ra tù?"
"Đại khái cuối năm ngoái đi, biểu tiểu thư, ngươi hỏi cái này làm cái gì?"
"Vậy sao ngươi không còn sớm nói cho ta?" Vương Dật Thi trừng mắt lạnh lẽo, "Trang Tiệp, ngươi mặc dù là người nhà họ Viên, nhưng lời nói không êm tai, Viên gia hiện tại có thành tựu cũng là biểu tỷ ta, nàng đều còn dựa vào Vương gia chúng ta giúp đỡ đây, ngươi lá gan thật là lớn, dám giúp đỡ nàng giấu gạt ta."
"Ta oan uổng a biểu tiểu thư." Trang Tiệp buông tay, "Tiểu thư biết chuyện này so với ta sớm hơn nhiều, là nàng nhờ ta hỏi thăm Hà Mặc Thiên ta mới nhớ tới đến có một người như thế."
"Thật sự?"
Trang Tiệp quang minh lẫm liệt nói: "Đương nhiên là thật sự, ta thề với trời!"
Vương Dật Thi hừ nói: "Trước tiên tin ngươi một hồi."
Trang Tiệp thở một hơi dài nhẹ nhõm thả lỏng thần kinh, cũng còn tốt Vương Dật Thi dễ gạt gẫm, nếu như Vương Dật Thi cùng Viên Anh như thế khôn khéo, ngày hôm nay sợ là lừa gạt không xong.
Vương Dật Thi lại hỏi: "Đúng rồi Trang Tiệp, làm sao muộn như vậy ngươi còn xem tư liệu đây?"
"Trời sinh mệnh lao lực, có biện pháp gì?" Trang Tiệp cười khổ, "Ta dưới tay còn có nhiều thuộc hạ phải nuôi sống như vậy, biểu tiểu thư, không phải ai cũng giống ngươi như thế, từ nhỏ ngậm thìa vàng lớn lên."
"Vậy ngươi liền tiếp tục lao lực đi, ta muốn ngủ, nếu không ngày mai lại có vành mắt đen."
Trang Tiệp vui cười hớn hở "Cung tiễn" nàng, tại cửa dặn dò: "Biểu tiểu thư nghỉ sớm một chút."
Vương Dật Thi ngáp một cái cũng không quay đầu lại, giống như không nghe.
Cuối cùng cũng coi như đi rồi. Trang Tiệp lau vệt mồ hôi, một lần nữa mở ra Laptop, nàng tra xét tốt hơn một chút, cuối cùng cũng coi như tra được địa chỉ hiện tại của bảo an, dĩ nhiên cũng tại thành phố S, kiểm tra mấy lần không có vấn đề, đem manh mối mới tra được đóng gói tốt phát cho Viên Anh.
Làm xong tất cả những thứ này, nàng hoạt động một chút gân cốt, trở về phòng ngủ.
Nửa đêm ba giờ, vốn nên đã ngủ say Vương Dật Thi từ trong phòng đi ra, để trần chân cẩn thận giẫm ở trên sàn nhà, không phát sinh một tia vang động, rón ra rón rén tiến vào thư phòng Trang Tiệp.
Công ty cơ mật cái gì, Vương Dật Thi căn bản không tin tưởng, lúc trước cơ mật Viên Anh xưa nay không đặt ở trong máy vi tính trong nhà, Trang Tiệp là Viên Anh mang đến, có rất nhiều thói quen đều rất giống Viên Anh, ở nhà xem văn kiện cơ mật trong máy vi tính chuyện như vậy, lừa gạt ai đó? Nàng cùng Viên Anh nhất định có bí mật gì đó không thể cho ai biết.
Máy tính Trang Tiệp có mật mã, chỉ có thể thử ba lần, Vương Dật Thi lung tung sai hai lần, đều không đúng, cuối cùng cắn răng thử cái sinh nhật Viên Anh, lại đi vào! Nàng âm thầm cảnh giác, e sợ Trang Tiệp này đối với Viên Anh cũng không có an hảo tâm gì tư, đều nhiều năm như vậy còn nhớ mãi không quên.
Trang Tiệp máy tính rất sạch sẽ, phân loại văn kiện vừa xem hiểu ngay, Vương Dật Thi trộm đạo tìm khắp cả phần cứng cũng không có phát hiện dị thường gì, cuối cùng linh cơ hơi động, tại e bàn nơi sâu xa tìm được một cặp văn kiện ẩn giấu.
Nàng mở ra cặp văn kiện ẩn giấu, con ngươi kịch liệt co rút lại, môi thoáng chốc liền trắng.
Viên Anh dĩ nhiên đang điều tra sự việc mười năm trước!
Không, quyết không thể để cho nàng tra được chuyện mười năm trước, Vương Dật Thi nghĩ, nếu như nàng thật sự tra được, vậy mình và nàng trong lúc đó liền thật sự xong, không còn cái gì khả năng!
Vương Dật Thi vội vã run lập cập gọi vào một dãy số hải ngoại.
"Dật Thi? Ngươi không phải đi tìm tỷ ngươi rồi sao? Chuyện gì?"
"Mẹ, tỷ ta tra lại chuyện mười năm trước."
"Cái gì?" Đầu kia cũng chấn kinh rồi, "Đang yên lành nàng tra chuyện này để làm gì?"
Vương Dật Thi nhanh khóc lên, "Mẹ, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Dật Thi không khóc, chuyện năm đó chứng cứ đều hủy gần hết rồi, tỷ ngươi không thể tra được. . . Mẹ nghĩ biện pháp cho ngươi, nàng hiện tại tra được gì rồi?"
"Ta không biết. . ." Vương Dật Thi hoang mang lo sợ, "Ta chỉ biết là bọn họ tìm tới tên bảo an kia."
Vương mẹ tâm trạng có tính toán, tỉnh táo lại, "Ta biết rồi, Dật Thi, những việc này giao cho mẹ, ngươi yên tâm đi."
"Nhưng là. . . Nhưng năm đó còn xót một phần tư liệu ở nhà lớn của Viên thị, hiện tại cái nhà lớn này trên danh nghĩa của Chu gia, chúng ta không vào được." Vương Dật Thi lo sợ bất an.
"Chu gia hiện tại đương gia không phải Đại nữ nhi nhà bọn họ sao? Nha đầu kia từ nhỏ đã cùng Viên Anh quan hệ bất hòa, chúng ta không vào được, nàng cũng không vào được."
Mẹ của nàng vừa phân tích như thế, Vương Dật Thi cảm thấy có đạo lý, an ổn mấy phần, lại cùng với mẹ an ủi lẫn nhau vài câu, bước chân phù phiếm ra khỏi thư phòng.
Lại quá mấy phút, Trang Tiệp ở cửa phòng mở ra một cái khe nhỏ, nàng nhìn Vương Dật Thi ngơ ngơ ngác ngác trở về phòng, lập tức phát tin nhắn cho Viên Anh.
[ Vương Dật Thi mắc câu. ]
Hơn nửa đêm Viên Anh dĩ nhiên cũng không ngủ, tin nhắn lập tức trở về lại đây, [ nàng phản ứng như thế nào? ]
[ vẻ mặt bất an, nhìn dáng dấp là chấn kinh quá độ. ]
[ tiếp tục nhìn chằm chằm nàng, chú ý nàng mờ ám. ]
Viên Anh phát xong tin nhắn này, giữa hai lông mày khe nhăn, Vương Dật Thi là đại muội muội nàng sủng từ nhỏ, nếu như đúng là nàng. . . Nàng coi như không để ý Hà Mặc Thiên chết sống, nàng làm sao nhẫn tâm lôi kéo toàn bộ Viên gia cùng nàng chôn cùng?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro