Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2. Nghiệt duyên

"Ngươi là tốt nghiệp đại học J?" Trong phòng làm việc chưa tới mười mét vuông, người đàn ông trung niên ngồi phía sau bàn làm việc lật qua lật lại CV của Hà Mặc Thiên, tiện tay vứt lên trên bàn, giấu ở sau mắt kính cặp mắt nhỏ xoi mói đánh giá Hà Mặc Thiên, trên trán tóc thưa thớt được đèn huỳnh quang chiếu đến phát sáng.

"Vâng." Hà Mặc Thiên co quắp ngồi đối diện hắn tiếp thu hắn đánh giá, khép hai chân lại tư thế ngồi đoan chính, tay nắm chặt ống quần, vải vóc bị nàng nắm đến nhăn nhúm, mắt lại không biết nên nhìn hướng nào, không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm CV trên mặt bàn kia.

Nam nhân gật gù, hai tay khoanh chống đỡ cằm lại hỏi: "Tốt nghiệp đại học danh tiếng, ngành máy tính chuyên nghiệp, làm sao lại đến cái công ty nhỏ này của chúng ta để phỏng vấn?"

"Quý công ty có chế độ quản lý hoàn thiện, nhân viên tố chất cao, phát triển tiền cảnh vô cùng tốt, nếu như có thể làm việc tại quý công ty, là vinh hạnh của ta." Hà Mặc Thiên thùy mắt, không chút nghĩ ngợi đã đáp tốt câu hỏi, câu nói này nàng mấy ngày nay đã nói hơn mười mấy hai mươi lần, đọc làu làu.

Nam nhân suy tư nói: "Hiện tại làm IT nổi tiếng a, cái gì hỗ trợ network, tùy tùy tiện tiện lương một năm chính là mấy trăm ngàn, Hà tiểu thư, ngươi đến chỗ chúng ta làm một người thư ký. . . Có thể hay không quá ủy khuất ngươi?"

Hà Mặc Thiên trong lòng hơi hồi hộp một chút, quả nhiên nghe nam nhân dừng lại một hồi, nói tiếp: "Thực sự xin lỗi Hà tiểu thư, công ty chúng ta miếu nhỏ, không chứa được ngài vị đại Phật."

Một tuần này Hà Mặc Thiên nghe lời từ chối tư tượng vậy không dưới hai mươi lần, đều hơi choáng. Nàng ồ một tiếng, đứng dậy rời đi, không có nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt nam nhân.

Đêm nay nên đi đâu đây? Hà Mặc Thiên đứng ở cửa, xiết chặt túi tiền còn sót lại sáu mươi tệ nghiêm túc cân nhắc. Nàng tìm công việc đã một tuần nay, từ người phục vụ đến thư kí, không hề ngoại lệ đều là từ chối. Nàng sáng sớm đi ra thì đã trả phòng khách sạn, không tìm được việc làm, đêm nay sợ là muốn đầu đường xó chợ.

Không có gì ghê gớm, qua mấy ngày lạnh bầu trời rốt cục cũng tỏa nắng, ban đêm chắc cũng không phải lạnh lắm đi.

Hà Mặc Thiên nắm thật chặt y phục đi ra khỏi công ty nhỏ kia, mới vừa đi mấy bước, muốn lấy lại CV của bản thân, thế là lại quay đầu lại đi lấy CV. Nói đùa, in CV màu một tệ một tấm, thêm vào ở quán Internet viết CV hai tệ, đều đủ ăn hai bánh bao.

Nàng đứng trước cửa phòng làm việc của người đàn ông kia, vẫn chưa gõ cửa, đã nghe thấy hết đối thoại bên trong.

"Giám đốc, cà phê của ngài."

"Ừm, người vừa nãy đã đi rồi?"

"Đã đi, ta nhìn nàng đi."

"Hừ, CV đúng là đẹp đẽ, còn đại học danh tiếng." Bên trong cánh cửa truyền đến âm thanh trang giấy bị vò thành một cục, Hà Mặc Thiên lại nghe nam nhân kia nói: "Mới vừa tốt nghiệp liền phạm tội kinh tế đi ngồi tù, người như thế ai dám muốn? Coi như nàng là làm IT, hỗ trợ network phát triển đến như bây giờ, nàng ngồi tù làm sao có thể làm được? Nói không chắc cái gì gọi là APP cũng không biết, còn IT, không ai đá là tốt lắm rồi." Bên trong hai người cười lên khoái hoạt.

Hà Mặc Thiên yên tĩnh nghe xong một lúc, môi mím thành một đường thẳng, hai cái tay nổi lên gân xanh.

Hai tệ của nàng a.

Nàng vì CV của chính mình bị ném vào thùng rác mà tiếc hận. Hai tệ, ăn một cái bánh bao còn có thể có dư năm hào đi ra.

CV không còn, Hà Mặc Thiên không thể đi công ty khác phỏng vấn được nữa, trong lòng trái lại thở phào nhẹ nhõm. Từng cuộc phỏng vấn quả thật như từng cuộc cực hình, nàng được phỏng vấn xong mặt còn phải mỉm cười theo người nói cảm tạ, đã sớm kiệt sức.

Không có chỗ để đi, Hà Mặc Thiên không thể làm gì khác hơn là ngồi trên ghế dài ở công viên đờ ra.

Thành Tây này có thể là cách nội thành quá xa, không có khai phá, mười năm qua không có nhiều biến hóa lắm, nhà Hà Mặc Thiên lúc trước ở gần đây, khi năm, sáu tuổi cha mẹ thường thường dẫn nàng đến cái công viên này chơi, bên cạnh công viên có một loạt quán ăn nhỏ, phấn diện mì vằn thắn không thiếu gì cả, đại đa số đến hiện tại vẫn còn mở cửa, đều tự hào đã mở hơn hai mươi năm.

Xem những ngôi nhà chen chúc nhau cùng một chỗ, Hà Mặc Thiên đột nhiên có chút hoài niệm khi còn bé cha thường thường dẫn nàng đến ăn ngưu tạp. Nhưng mà nhiều cửa hàng như vậy vẫn còn, chỉ có cái quán ngưu tạp kia là không còn, đã thay bằng một quán trà sữa trang trí thời thượng. (món ngưu tạp mị tìm không thấy thông tin TvT)

Nàng rất muốn trở về nhìn cha mẹ của nàng.

Năm đó Hà Mặc Thiên vì một người mà liều mạng bộc lộ với cha mẹ, Nhị lão trong nhà tức đến nổ phổi muốn nàng khôi phục "Bình thường", bằng không sẽ cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ. (khôi phục "Bình thường" mị nghĩ là muốn Hà Mặc Thiên tìm nam nhân để quen và kết hôn)

Lúc đó Hà Mặc Thiên còn không biết trời cao đất rộng, tin tưởng rằng tình yêu có thể vượt qua khó khăn, chiến thắng tất cả, kìm nén một hơi thật sự không liên lạc cùng cha mẹ nữa. Sau đó nàng đi tù, xem như là triệt để cắt đứt tin tức liên lạc.

Hiện tại lại không dám liên hệ, chính mình lăn lộn thành cái dáng vẻ này, nào còn mặt mũi để thấy bọn họ.

Hà Mặc Thiên bị đuổi ra khỏi cửa ngày ấy, Viên Anh ngay dưới lầu nhà nàng chờ nàng, nàng quay người lại, vừa vặn nhìn thấy Viên Anh hướng chính mình mở hai tay ra cười đến ôn nhu.

Cha nắm chổi lông gà đánh đánh một hồi vào người Hà Mặc Thiên đều không rơi một giọt nước mắt nào, cùng Viên Anh bốn mắt nhìn nhau, mũi nàng lại chua sót.

Nàng là chết còn sĩ diện, rõ ràng nước mắt đã đảo quanh bên trong viền mắt, lại không muốn trước mặt người yêu mà rơi rơi xuống, không thể làm gì khác hơn là đâm vào trong lồng ngực Viên Anh, giả vờ nói cười trêu chọc.

"A Anh, ta bị cha ta dùng chổi đánh đuổi đi rồi, sau này ta chỉ còn có ngươi thôi."

Viên Anh xoa xoa tóc của nàng, ngắt lời nàng, "Cái gì gọi là sau này chỉ còn có ta? Từ ngày đó ngươi bắt đầu theo đuổi ta, ngươi không phải cũng đã có ta sao?"

Hà Mặc Thiên lặng lẽ lau khô nước mắt lên y phục của Viên Anh, bắt đầu đùa giỡn: "Đều bị ngươi nhìn ra rồi? Nữ thần, ta thật là sùng bái ngươi a. . ."

Viên Anh thở dài: "A Thiên, muốn khóc thì khóc đi."

Lời nói nhỏ nhẹ của Viên Anh như kích thích tuyến lệ Hà Mặc Thiên, Hà Mặc Thiên lần đầu tiên ở trong lòng nàng khóc không thành tiếng.

Có một người như thế, đời này đáng giá. Hà Mặc Thiên trên đường ôm Viên Anh, không để ý thế nhân ánh mắt, một bên vừa khóc vừa nghĩ. Nàng cảm giác mình có thể cùng Viên Anh cùng một chỗ cả đời.

Đáng tiếc hiện thực tàn nhẫn đánh nàng một bạt tai, lanh lảnh vang dội, đến hiện tại vẫn còn từng trận đau.

Hà Mặc Thiên ngoài miệng nói đã quên, nhưng những ký ức ấy luôn hiện hữu trong đầu nàng. Nàng ngồi yên hai giờ, nhớ tới cái gì, bàn tay sờ phía dưới thanh tựa lưng của ghế dựa, tại vị trí bí mật tìm được dấu vết được khắc bởi con dao nhỏ, đây là nàng cùng Viên Anh đồng thời khắc xuống. Bàn tay nàng chạm vào phía trên dấu ấn, nỗ lực nhận ra một câu nói xiêu xiêu vẹo vẹo, theo trên tay sờ vào văn tự nhỏ giọng thì thầm: "A Anh cùng A Thiên muốn vĩnh viễn cùng một chỗ."

Ai mà không có những năm tháng ngông cuồng của tuổi trẻ, huống hồ Viên Anh thực sự quá hợp khẩu vị của nàng, nếu như làm lại một lần, Hà Mặc Thiên khẳng định còn có thể bất chấp tất cả yêu nàng. Chỉ là hiện tại Hà Mặc Thiên đã qua cái tuổi nói chuyện yêu đương rồi, cũng qua rồi cái tuổi tin tưởng ái tình có thể chiến thắng tất cả, tình yêu của nàng chết quá sớm, lại không có khả năng sống đến bây giờ.

Ngày đông ban ngày đặc biệt ngắn, không tới sáu giờ, màn đêm đã bao phủ toàn thành thị. Công viên này lâu năm thiếu tu sửa, đèn đường hư gần hết, trong đêm tối bóng cây loang lổ, cùng tiếng gió thổi lá cây sàn sạt, âm u đáng sợ.

Buổi tối quá lạnh, Hà Mặc Thiên mang theo y phục mùa đông đi liền với mũ, tay dấu trong tay áo ngây người, nàng tư tưởng phiêu đến rất xa, không có phát hiện từ đằng xa đi tới một người.

Góc áo gió của người kia tung bay, quần dài cùng ủng da đạp lên đá cuội trên đường nhỏ, như giẫm trên đất bằng.

Đây là lần đầu tiên Viên Anh đến nơi này, dù đã quay về thành phố S từ lâu.

Nàng gần đây càng ngày càng nhiều lần nhớ tới Hà Mặc Thiên, nữ nhân này thời gian xuất hiện trong mộng của nàng thậm chí còn dài hơn so với đoạn thời gian khó khăn nhất kia.

Ở trong mơ, không có Hà Mặc Thiên phản bội, chỉ còn lại hương tóc dài mềm mại của nàng, vành tai khéo léo, nàng và mình đồng thời hoang phế thời gian, thậm chí thật lâu trước đây, nàng hùng hục quấn quít lấy chính mình, mở miệng ngậm miệng gọi mình nữ thần. . .

"A Anh cùng A Thiên muốn vĩnh viễn cùng một chỗ."

Hà Mặc Thiên cười tươi như hoa, đối với Viên Anh nói ra hứa hẹn như vậy. Tiếp theo lửa lớn rừng rực từ phía sau nàng bỗng nhiên cháy lên, nuốt chửng toàn bộ mộng cảnh của Viên Anh. Sau đó Viên Anh bị thức tỉnh.

Viên Anh đã rất lâu chưa mơ lại giấc mộng này, nàng ôm lấy đầu đau nhức, chính mình muốn đến xem một chút.

Thế là nàng liền đến, hành động như vậy, hoàn toàn không giống nàng. Chỉ cần có quan Hà Mặc Thiên, nàng đều trở nên không giống nàng.

Đêm đông gió lạnh gào thét, trên đường chỉ có mấy chiếc xe, một người ngồi trên ghế dài vừa lạnh vừa cứng của công viên.

Viên Anh cau mày, người này cũng không biết bị cái gì, trời lạnh lẽo không ở nhà, làm gì lại chạy ra công viên cho bị đông. Chỉ thấy trên ghế ngồi người núp toàn bộ trong y phục mùa đông không được dày cho lắm, nếu như không phải có bệnh, cái kia tám phần mười là không nhà để về, người lang thang.

Cũng may cái người lang thang này toàn thân sạch sẽ, cái y phục này Viên Anh nhìn quen mắt, nhớ không nổi gặp ở đâu.

Viên Anh từ trong túi áo móc ví ra, đưa cho một tờ tiền mặt đỏ đỏ hồng hồng, "Chào ngài, có thể hay không đem cái ghế kia tặng cho ta?" Nàng không xác định người phía dưới mũ là nam là nữ, tuy rằng thân hình như nữ nhân, nhưng người lang thang không phải đều gầy yếu sao? Bởi vậy đúng là không dễ phân biệt.

Hà Mặc Thiên hồn ở trên mây, bị âm thanh này làm cho nàng triệt để đông cứng lại.

Nàng cùng Viên Anh quả nhiên là nghiệt duyên, vào thời điểm chật vật, vào một nơi như thế này, lại có thể gặp gỡ.

Viên Anh thấy cái người kia vẫn ngồi bất động, cho rằng vì mình cho ít, lại lấy ra vài tờ, cùng tờ thứ nhất đồng thời đưa tới, lặp lại một lần nữa, "Chào ngài, có thể hay không đem cái ghế kia tặng cho ta?"

Hà Mặc Thiên run cầm cập mấy lần, duỗi ngón tay đông cứng ra tiếp nhận những tờ tiền kia, cười lạnh trả lời: "Cám ơn tiểu thư hào phóng."

Âm thanh nhỏ đến cơ hồ không nghe thấy, cổ họng cũng khàn đến lợi hại, Viên Anh không nghe ra cái gì không đúng.

Mãi đến khi Hà Mặc Thiên lọm khọm đứng dậy bỏ đi, Viên Anh mới phát hiện cái người lang thang này bóng lưng lại rất giống A Thiên.

Viên Anh cảm giác mình so với lúc trước càng điên rồ, gặp ai cũng giống như Hà Mặc Thiên. Làm sao có khả năng gặp, coi như Hà Mặc Thiên ở thành phố S, thời hạn thi hành án của nàng vẫn còn hai năm đây.

Nhìn người Lang thang đi xa, Viên Anh vòng tới lưng ghế dựa phía sau, đánh đèn pin tìm Hà Mặc Thiên đã từng khắc lên một hàng chữ nhỏ. Xiêu xiêu vẹo vẹo, khắc khó coi cực kì, Viên Anh nhưng nghiêm túc xoa xoa nhiều lần, thật giống xuyên thấu qua nó, có thể nhìn thấy thời điểm lúc trước nàng còn yêu A Thiên.

Chỉ là một điểm chấp niệm quấy phá.

Hà Mặc Thiên nắm trên tay vài tờ tiền mặt màu đỏ Viên Anh bố thí, đi ngang qua thùng rác xé thành mảnh vỡ ném vào.

Nàng đi qua mấy con phố, tiến vào một quán Internet tối om, lạnh đến mức thẳng run lên, mãi đến khi tiến vào bên trong quán Internet khí ấm chậm rãi thẩm thấu vào thân thể, nàng mới có một điểm nhiệt độ.

"Lão bản, bao. . . Bao bóng đêm bao nhiêu tiền?" Hà Mặc Thiên run rẩy hỏi.

"Mười lăm." Quản lý quán net đang đánh trò chơi, đầu đều không nhấc trả lời.

Hà Mặc Thiên cảm giác mình mấy ngày trước tiêu năm mươi tệ một ngày ở khách sạn thực sự là ngu ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt