Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14. Thành hàng xóm

Hà Mặc Thiên vô duyên vô cớ xin phép nghỉ một ngày đã rất xấu hổ rồi, sau đó mấy ngày mỗi ngày đi sớm về trễ không có thời gian lại đi bệnh viện, nhưng Sở Phàm Tịch đi bệnh viện lại rất chịu khó, hầu như mỗi ngày đều đi, vì ban ngày phải đi thăm Viên Anh nên dù có tinh thần cũng không thức đêm, trải qua mấy ngày sắc mặt hồng hào tươi cười rạng rỡ, so với lúc trước mặt trắng đến không còn màu máu quả thực thay đổi thành một người khác.

Hà Mặc Thiên sáng sớm đi tiệm cơm đi làm, vừa vặn gặp phải Sở Phàm Tịch muốn đi ra ngoài, trêu ghẹo nói: "Mặt trời mọc ở hướng tây, Phàm Tịch, ngươi dậy sớm như thế để làm gì?"

"Anh tỷ ngày hôm nay xuất viện, ta đi hỗ trợ."

Hà Mặc Thiên kinh ngạc, "Nàng thương được rồi?"

"Đúng vậy, ngày hôm qua thay đổi một lần thuốc cuối cùng rồi, bác sĩ nói có thể bước đi, sau này lại xoa bóp mấy lần chú ý một chút là được, vừa vặn nhà Anh tỷ đã trang trí xong, ngày hôm nay vừa vặn xuất viện dọn nhà song hỷ lâm môn." Sở Phàm Tịch cầm hai mũ mão tử đội lên đầu mình khoa tay, "Hà tỷ, ngươi nói ta đeo cái mũ nào đẹp?"

Rất khó coi, Hà Mặc Thiên yên lặng nhổ nước bọt một câu, chỉ vào cái mũ đỉnh màu đen viền nhỏ trên tay trái của Sở Phàm Tịch, "Liền nó đi."

"Được rồi." Sở Phàm Tịch mang theo mũ đến trước gương trang điểm xoay trái xoay phải, thật là thoả mãn, "Đúng rồi Hà tỷ, hôm nay Anh tỷ dọn nhà, ngươi. . . Ngươi. . ."

"Các ngươi cố gắng chơi đi, ta còn muốn đi cửa hàng đây." Hà Mặc Thiên nói.

Sở Phàm Tịch thất vọng buông mắt xuống, "Được rồi." Nàng đi ra ngoài thật xa, không nhịn được lại đi về, "Hà tỷ, Anh tỷ kỳ thực đặc biệt muốn ngươi đi nhìn nhà mới của nàng."

Hà Mặc Thiên mỉm cười, "Ngươi mau đi đi, không đi nữa trên đường sẽ kẹt xe."

"Mỗi ngày xe đến xe đi, đường cái thành phố S sẽ không có thời điểm không đổ." Sở Phàm Tịch hầm hừ nhắc tới, xoa bóp chìa khóa xe trong tay, ngừng lại trước một chiếc Buick ở trước cửa quán Internet. Chiếc Buick này là ba nàng năm trước không dùng nữa bán đi, vừa vặn nàng cầm giấy phép lái xe, thế là thuận lý thành chương thành xe của nàng. Hồi đó mới vừa bắt được xe Sở Phàm Tịch rất hả hê, đặc biệt chạy đến trường học Mễ Lâm khoe khoang một hồi, nói muốn đưa Mễ Lâm đi hóng gió, mới vừa ra trường đã va vào một xe từ trong trường học đi ra, cũng may tốc độ không nhanh không có ra đại sự gì, chỉ là cái kia người là giáo viên của Mễ Lâm, đem tiểu cô nương dọa sợ, đến hiện tại vẫn không dám ngồi trên xe của nàng.

(Thuận lý thành chương : sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi)

Sở Phàm Tịch mở ra cửa xe đi vào, sau khi đeo lên giây an toàn vẫn chưa từ bỏ ý định từ cửa sổ xe thò đầu ra, "Hà tỷ, ngươi thật sự không đi?"

"Thay ta chúc mừng Viên Anh xuất viện, ta đi đây."

Sở Phàm Tịch mất hứng bay lên cửa sổ xe, Hà Mặc Thiên người này, nói năng chua ngoa, tâm tảng đá.

Viên Anh vật dụng đều để ở khách sạn, trong bệnh viện không có gì để thu thập, chính mình làm xong thủ tục, đứng ở cửa lớn bệnh viện bên đường chờ Sở Phàm Tịch, kỳ thực một mình nàng hồi khách sạn là được, nhưng Sở Phàm Tịch nói cái gì đều muốn đưa chính mình. Viên Anh có lúc cảm thấy tiểu cô nương này chơi rất vui, làm người nhiệt tình, không sợ trời không sợ đất, còn rất ngay thẳng, có sao nói vậy, xưa nay sẽ không giấu giấu diếm diếm, Viên Anh từ trên người nàng có thể tìm thấy bóng dáng Hà Mặc Thiên năm đó.

Sở Phàm Tịch mở ra cửa bệnh viện, một chút liền nhìn thấy Viên Anh bên lề đường, nhấn hai lần kèn ra hiệu Viên Anh lên xe, Viên Anh ngồi trên ghế phụ thắt chặt dây an toàn đối với Sở Phàm Tịch cười cười, "Cảm ơn ngươi a Phàm Tịch, mới sáng sớm như vậy đã ra ngoài."

"Anh tỷ ngươi còn theo ta khách khí a? Ta không phải đã nói sao, ta coi ngài như chị ruột!" Sở Phàm Tịch nói tới thoải mái, nội tâm hơi chút thất lạc, chỉ hận cha mẹ sinh chính mình sinh quá muộn, Anh tỷ trong lòng đã có Hà Mặc Thiên.

"Thân tỷ muội cũng nên tính toán, ngươi khoảng thời gian này giúp ta không ít việc, có thời gian ta dàn xếp tìm một cơ hội mời ngươi cùng Tiểu Mễ ăn bữa cơm, coi như cảm tạ các ngươi khoảng thời gian này đối với ta cùng A Thiên chăm sóc."

Sở Phàm Tịch có chút xấu hổ, "Đáng tiếc ta sáng nay đụng phải Hà tỷ, khuyên nàng nhiều lần nàng cũng không chịu đến."

"Nàng bận rộn công việc, ta biết." Viên Anh nói, "Đúng rồi, ta lần trước để ngươi đem tiền cho nàng, nàng thu rồi sao?"

Sở Phàm Tịch vỗ trán một cái, ảo não nói: "Nguy rồi! Ta đã quên!" Nàng mấy ngày nay một lòng một dạ cùng Viên Anh thấy sang bắt quàng làm họ, đem việc này quên đến sạch sành sanh, cũng may tốt Viên Anh nhắc nhở, không sau đó chính là Nguyên Đán, căn bản không kịp, "Anh tỷ ngươi yên tâm, chờ nàng buổi tối trở về ta liền cho nàng, bảo đảm tự mình đưa đến trên tay nàng!"

Viên Anh an ủi: "Không có chuyện gì, ngươi nhớ kỹ cho nàng là được."

"Chỉ là Anh tỷ, một cái máy tính ba ngàn đã đủ rồi, ngươi lần này đánh ba vạn tệ lại đây. . . Ngươi cũng biết cá tính của Hà tỷ, vạn nhất nàng không thu làm sao bây giờ?"

"Vì lẽ đó tỷ tỷ xin nhờ ngươi." Viên Anh thở dài, "Phàm Tịch, ngươi nhất định phải làm cho A Thiên nhận lấy, còn có tuyệt đối đừng nhắc đến ta, biết không? Ngươi nói ra ta, nàng sợ là đánh chết cũng sẽ không nhận cái tiền này."

Hà Mặc Thiên đối với vấn đề tiền bạc rất mẫn cảm, lúc trước liền rất mẫn cảm, Viên Anh đưa nàng một vật quý trọng, nàng không chỉ không cao hứng, còn muốn sinh nửa ngày hờn dỗi, nhất định phải để Viên Anh đem lễ vật về mới bằng lòng bỏ qua. Viên Anh biết, Hà Mặc Thiên là sợ người khác nói chuyện phiếm, sợ người ta cảm thấy nàng là coi trọng Viên Anh trong nhà tiền tài mới mặt dày mày dạn theo đuổi nàng. Cùng một chỗ một chút năm như vậy, liền một cái châm Hà Mặc Thiên đều không lấy của Viên Anh. Hiện tại Hà Mặc Thiên chỉ có thể so với khi đó càng ngang ngược, vì lẽ đó tiền này ngàn vạn không thể để cho nàng biết là của Viên Anh.

Hà Mặc Thiên tình trạng gần đây bản thân nàng xưa nay không có chủ động cùng Viên Anh nói, chỉ là Viên Anh chính mình suy đoán một chút, cùng với hỏi thăm được không ít từ Sở Phàm Tịch, hiểu rõ đến tám chín phần. Người ở trong xã hội sờ soạng lần mò nào có thời điểm không cần tiền, ba vạn tệ không nhiều, nhưng ít ra có thể để Hà Mặc Thiên nếu gặp phải việc gì gấp có thể ứng khẩn cấp.

Bỏ ra hai giờ thu thập xong đồ vật, Viên Anh chân còn chưa khỏe lưu loát, Sở Phàm Tịch giúp nàng đem rương hành lý đưa xuống lầu, "Anh tỷ, ngươi ở chỗ nào? Ta hiện tại không biết."

"Tại Hà Tây một hạng ba mươi bốn hào."

"A?" Sở Phàm Tịch vui vẻ, "Ta còn nghĩ Anh tỷ ngươi ở xa ta sau này tìm ngươi chơi không tiện đây, không nghĩ tới chúng ta thành hàng xóm."

Quán Internet nhà Sở Phàm Tịch địa chỉ là ba mươi ba hào, Viên Anh nói ba mươi bốn hào nàng biết, liền ở bên cạnh quán Internet, là một tiểu khu kiểu cũ, nhà các nàng liền ở trong cái tiểu khu kia.

"Chẳng trách khoảng thời gian này trong tiểu khu có người trang trí, nguyên lai chính là Anh tỷ ngươi a, chỉ là ngươi động tác cũng rất nhanh, trang trí nhà hơn nửa tháng là xong rồi." Sở Phàm Tịch một mặt hưng phấn, lần này được rồi, sau này đi tìm Viên Anh chơi có thể so với trước đây thuận tiện hơn nhiều.

Viên Anh cười không nói.

Sau khi đến Sở Phàm Tịch mới biết tại sao nhà Viên Anh trang trí nhanh đến mức như vậy, ngoài quét tường an mộc sàn nhà, phòng khách nhà bếp đều là trống không, ngoại trừ phòng ngủ có một cái giường, còn lại chẳng có cái gì cả.

"Không phải, Anh tỷ, ngươi phòng này người có thể ở sao?"

"Này không phải có giường sao?" Viên Anh đem rương hành lý thả ở sau cửa, hướng về trên giường một chuyến, "Có thể ngủ, được rồi."

Cái gì hoa lý hồ tiếu đồ vật đều không cần, miễn là cách Hà Mặc Thiên gần vừa đủ là được. Phòng này Viên Anh đến coi một lần, ban công sạch sẽ vô cùng, bên cạnh quán Internet, còn có đối diện nhà hàng, vừa xem hiểu ngay, một điểm che chắn đều không có. Tuy rằng trang trí sơ sài, Viên Anh đối với nhà vẫn là tương đối thoả mãn, không tồi không tồi, mỗi ngày đều có thể nhìn lén, không đúng, là quang minh chính đại xem Hà Mặc Thiên, rất tốt. Nói không chắc sau này còn có thể làm cho A Thiên dời vào đây, chỉ là khi đó có thể trang trí lại tốt một chút, giường cũng phải đổi một cái lớn hơn, mềm mại một điểm.

Viên Anh ha ha ha cười gian, Sở Phàm Tịch nhìn mà run lên ba run, Anh tỷ nụ cười thật là đáng sợ. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt