Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 66

Sau một thoáng bối rối ngắn ngủi, Ninh Nguyệt rất nhanh đã lấy lại vẻ điềm nhiên, khôi phục lại bộ dáng bất cần như trước. Nàng cong môi cười, giọng trong trẻo:
"Đã lâu không gặp, đồ nhi."

Gương mặt thanh tú khiến người ta dễ sinh thiện cảm kia dần trở nên vỡ vụn như mặt nạ sứ. Từng mảng lớp ngụy trang bong tróc, để lộ ra ngũ quan xinh đẹp nguyên bản đôi mắt linh động, môi đỏ hơi cong, vẻ sinh động xen lẫn vài phần mỏi mệt, như có như không phảng phất nước mắt.

Tần Thụ nhìn chằm chằm nàng, lồng ngực phập phồng khẽ, ánh mắt xưa nay luôn lãnh đạm lúc này như bùng lên lửa giận.

Khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau gang tấc. Ninh Nguyệt trong chiếc áo lam thấm sương ngồi nghiêng, tay trái chống đất, tay phải vẫn còn đặt trên eo Tần Thụ, tư thế ấy chẳng khác gì thân mật mờ ám.

Nàng quét mắt nhìn vết thương nơi eo đối phương, nửa cười nửa trêu:
"Tần trưởng lão kích động như vậy, coi chừng tổn hại thân thể đấy."

Tần Thụ bỗng đưa trường kiếm chắn ngang ngực, nghiến răng:
"...Cách ta xa một chút."

Ninh Nguyệt ngừng một chút, rồi bất ngờ siết chặt vòng eo gầy kia, dáng vẻ vô sự trêu chọc:
"Sao thế? Ngươi sợ à?"

Ánh mắt Tần Thụ tối sầm, hận ý cuộn trào:
"Ta sợ ngươi làm gì? Ta hận không thể giết chết ngươi ngay lập tức."

Nhớ đến chuyện đã qua ở Tây Hoài thành, môi nàng khẽ run. Nỗi phức tạp trong lòng không nơi phát tiết, cứ cuộn trào từng lớp.

"...Cho nên, từ đầu đến cuối chưa từng tồn tại 'ngao đạo hữu'? Tất cả đều là ngươi bày trò lừa gạt ta?"

Ninh Nguyệt thản nhiên gật đầu:
"Đúng vậy."

Gương mặt Tần Thụ lạnh xuống, hỏi không chút do dự:
"Lần này tiếp cận ta, ngươi lại định giở trò gì? Là do thám động tĩnh Minh Nguyệt sơn trang, rồi dẫn đám Ma tộc đến lại muốn đồ sát một lần nữa?"

Nụ cười trên mặt Ninh Nguyệt dần tắt, thay vào đó là vẻ lạnh lùng trống rỗng, giọng nàng không hề mang theo cảm xúc:
"Đúng vậy. Ta cố ý tiếp cận ngươi, có mục đích, muốn hại chết ngươi. Cứu ngươi vừa rồi cũng chỉ để có cơ hội hạ độc. Vậy ngươi vừa lòng chưa?"

Chân mày Tần Thụ giật mạnh, lửa giận bùng lên:
"Ngươi "

Nàng vừa muốn vung kiếm thì đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng quạ đen hoảng hốt la hét:
"Ôi dào ôi dào, đừng cãi nhau! Khó khăn lắm mới gặp lại, nói chuyện đàng hoàng đi mà!"

Tần Thụ trừng mắt nhìn nó, lạnh lùng chất vấn:
"A Yếm, ngươi còn dám ở bên nàng? Không cảm thấy ghê tởm sao?"

Quạ đen xòe cánh, ậm ừ:
"Lời ngươi nói vậy cũng quá rồi... Tuy ta cũng không ưa nàng cho lắm, nhưng nàng thật sự không như ngươi nghĩ đâu! Nàng..."

Chưa nói dứt lời, hai ngón tay Ninh Nguyệt chợt khẽ ấn vào vết thương bên hông Tần Thụ, ép ra một dòng máu đen đặc sệt.

Tần Thụ thân thể khẽ run, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Ninh Nguyệt dùng lòng bàn tay lau đi dòng máu kia, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Có thể khiến Tần trưởng lão đối ta cố chấp đến thế... cũng là một loại vinh hạnh."

Ánh mắt Tần Thụ ngưng lại, đột ngột giơ kiếm chỉ thẳng vào ngực nàng. Mũi kiếm lạnh như băng, chỉ cách tim nàng vài tấc.

Ninh Nguyệt cúi đầu liếc nhìn:
"A, thanh kiếm này vẫn là năm đó ta tặng ngươi làm lễ nhập môn."

Trong đầu Tần Thụ chợt lóe qua từng đoạn ký ức vụn vặt. Ngón tay nàng siết chặt chuôi kiếm, khẽ run, giọng lạnh băng:
"Chuyện đã qua, ngươi không xứng nhắc tới."

Ninh Nguyệt khẽ bật cười, lãnh đạm nói:
"Phải, ta không xứng... Vậy Tần trưởng lão cần gì phải nhớ kỹ ta như thế?"

Tần Thụ nghẹn lại:
"Ngươi "

Quạ đen nhào tới chen giữa hai người, vừa nhảy vừa la oai oái:
"Không được đánh nhau! Tuyệt đối không cho phép đánh nhau!"

Bỗng cảm giác trên đầu nặng trĩu, Tần Thụ ngẩng lên, thấy con quạ đen đang quắp chặt mái tóc mình, gào to:
"Ôi ôi ôi, đừng cãi nữa mà! Mỗi lần gặp lại là lại muốn giết nhau!"

Tần Thụ đen mặt:
"Xuống ngay cho ta!"

Quạ đen cuống cuồng run cánh, vẫn bám lì trên đầu nàng, cả người toàn lông chim xù tứ tung:
"Oa không cho phép đánh nhau mà! Đều là người quen cả, có gì không thể nói chuyện tử tế đâu chứ!"

Tần Thụ: "...Xuống! Ngay!"

Quạ đen: "Ta không! Trừ phi ngươi hứa sẽ không cãi nhau nữa."

Tần Thụ kiên quyết đáp: "Không có khả năng."

Đúng lúc một người một chim còn đang giằng co kịch liệt, một tia ma khí tím nhạt lặng lẽ len lỏi qua mũi miệng Tần Thụ. Đến khi nàng cảm thấy điều gì đó bất thường thì đã quá muộn.

Một cơn buồn ngủ dữ dội ập đến, Tần Thụ thần sắc dần thả lỏng, sau cùng ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Ninh Nguyệt khẽ thở phào nhẹ nhõm, phủi phủi tay như chẳng có bụi thật: "Xem như khiến nàng yên tĩnh rồi."

Quạ đen kinh ngạc: "Ngươi thật âm hiểm, Lão Lục! Lại còn ra tay đánh lén!"

Ninh Nguyệt liếc nó một cái, rồi quay đầu, ánh mắt rơi lên gương mặt đang ngủ say của đồ đệ mình.

Nữ tử áo trắng lông mày thanh tú như vẽ, làn da trắng như tuyết, tĩnh lặng nằm đó, hệt như thần tiên đang ngủ say nơi trần thế. Vài năm không gặp, đồ nhi của nàng dường như lại lạnh lùng thêm vài phần, rõ ràng Vô Tình đạo cũng có tác dụng. Nhưng chỉ khi tức giận, đôi mắt nàng mới thực sự sống động, như một người còn biết yêu, biết giận, biết khóc, biết cười.

Bên tai vang lên tiếng cảm thán không đứng đắn:

"Chậc chậc chậc..."

Ninh Nguyệt ngẩng đầu nhìn.

Quạ đen không biết từ bao giờ đã biến thành một tiểu cô nương mặc hắc y, đang ngồi xổm cạnh nàng, mặt đầy vẻ chế giễu.

"Rõ ràng quan tâm nàng như thế, sao không nói rõ mọi chuyện?"

Ninh Nguyệt đứng lên, ánh mắt rời khỏi gương mặt Tần Thụ, bình thản đáp: "Không cần thiết."

Quạ đen xung phong: "Ngươi nói không nên lời thì để ta thay ngươi giải thích a?"

Ninh Nguyệt lạnh giọng: "Không cần. Ngươi cũng đừng có lắm miệng, nếu không ta ném ngươi đến chỗ Ma Tôn cho chơi vài ngày."

Quạ đen lập tức cụp đầu, ủy khuất: "Rồi rồi... Vậy ngươi định mang Tần Thụ về thật à?"

Nó thấy Ninh Nguyệt lấy ra một món pháp bảo truyền tống, vô thanh vô tức mở ra một cánh cửa không gian.

Ma nữ áo lam gầy gò vác Tần Thụ lên vai như bao tải, thuận miệng nói: "Vết thương của nàng để vậy dễ mất mạng."

Quạ đen nhỏ giọng thì thầm: "Nàng chết thì liên quan gì đến ngươi? Hai người các ngươi đã sớm trở mặt, mỗi ngày nàng đều gào thét muốn giết ngươi..."

Ninh Nguyệt liếc qua, ý cười nhàn nhạt: "Coi như chúng ta còn chút tình sư đồ mười năm, giúp nàng một tay thôi."

Quạ đen bĩu môi, giọng điệu âm dương quái khí: "Giúp đến cả đời luôn đi."

Ninh Nguyệt: "Im miệng, Ma Tôn đã cảnh cáo."

Quạ đen buông tay đầu hàng: "Được rồi, được rồi... Ngươi đúng là người tốt bụng thực thụ, chỉ thích cứu vớt mấy đồ đệ bị thương thôi mà."

Nó vừa nói vừa chạy theo Ninh Nguyệt, hai bóng người một trước một sau bước vào truyền tống môn.

---

Ở nơi xa, vài tiếng nổ vang lên, phá tan sự yên tĩnh kéo dài trong sơn động.

Tô Phù Vãn giật mình tỉnh dậy, từ từ ngẩng đầu.

Trong tầm mắt mơ hồ, dòng trường hà màu vàng lặng lẽ trôi, như mang theo thời gian vĩnh hằng, khiến mọi vật đều bị đông cứng trong một khoảnh khắc vĩnh viễn không đổi.

Thời gian nơi đây như ngừng trôi, không ai đến, không điều gì thay đổi... Ngoài một người người ấy hôm nay lại tới trễ hơn thường lệ.

Bên ngoài sơn động vang lên nhiều tiếng nổ nữa, âm thanh khi gần khi xa, ồn ào đến mức khiến người ta phiền não.

Tô Phù Vãn siết chặt chiếc khăn tay lam nhạt, ôm gối, vùi mặt vào khuỷu tay, đầu đau như muốn nổ tung.

Một lúc lâu sau, tiếng nổ cuối cùng cũng ngừng.

"..."

Nàng nhấn nhẹ vào mi tâm, hít một hơi thật sâu.

"Vãn Vãn."

Một giọng nói mềm mại quen thuộc vang lên ngoài kết giới.

Tô Phù Vãn ngẩng đầu.

Hạ Chi Dao bước nhanh vào kết giới, như một cơn gió xuân mát lành, khuấy lên những gợn sóng trong hồ nước tĩnh lặng.

Nữ tử áo xanh ngồi xuống bên cạnh nàng, giọng nói vẫn như xưa, ôn hòa dễ nghe: "Vãn Vãn, đợi lâu rồi."

Tô Phù Vãn ngửa mặt lên, để mặc nàng dùng khăn tay nhẹ nhàng lau gương mặt bám đầy bụi bẩn của mình.

Làn vải mỏng lướt qua da mang theo một tia ngứa nhè nhẹ.

Một lúc sau, nàng khàn giọng hỏi: "Vừa rồi bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

Hạ Chi Dao: "Vừa rồi?"

Nàng suy nghĩ một chút, đáp: "Là Ma tộc đại quân tập kích sơn môn Vấn Kiếm tông, bị chưởng môn ngăn lại rồi."

Tô Phù Vãn ánh mắt lạnh đi, giễu cợt hỏi: "Kim Lâu Yến đích thân ra tay?"

Hạ Chi Dao gật đầu: "Phải. Chưởng môn thi triển 'Mưa Đêm', một kiếm giết mấy trăm ma quân."

Tô Phù Vãn cười lạnh: "Mưa Đêm à..."

Giờ đây, nghĩ lại mới thấy, Thịnh Tây Chúc hay nguyên nữ chủ gì đó, cũng chỉ là vật hi sinh cho cái gọi là 'đại nghĩa' trong lòng Kim Lâu Yến. Loại chính nghĩa không chừa thủ đoạn ấy, còn đáng để tôn sùng sao?

Vì người xa lạ mà hy sinh mạng sống của mình... Dù lý tưởng có đẹp đẽ đến đâu, cũng không thể xoa dịu hận ý trong lòng nàng.

Mải suy nghĩ, một vật lạnh băng đột ngột chạm vào môi khiến nàng bừng tỉnh.

Tô Phù Vãn hoàn hồn. Hạ Chi Dao đang nhẹ nhàng nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu như nước: "Vãn Vãn, há miệng."

Tô Phù Vãn vô thức "a" một tiếng, món đồ kia liền rơi vào đầu lưỡi, bên ngoài sần sùi, nếm vào lại ngọt ngào.
Nàng khẽ nhíu mày:
"Là... đường?"

"Là đường mạch nha." Hạ Chi Dao khẽ cười, "Nhìn bộ dáng ngươi chẳng vui vẻ gì, ăn chút đồ ngọt, tâm tình sẽ tốt hơn."

Tô Phù Vãn liếc nàng một cái, thấp giọng lầm bầm:
"Vẽ vời thêm chuyện."

Hạ Chi Dao như không nghe thấy, dịu dàng nói tiếp:
"Hôm nay giúp mấy vị sư muội xử lý vết thương nên đến muộn một chút."

Nàng giơ tay, vuốt mái tóc rối bời trên trán Tô Phù Vãn, vén ra sau tai.

Tô Phù Vãn mặt không đổi sắc:
"Ngươi nói mấy lời đó với ta làm gì, ta đâu có đợi ngươi."

Cục đường ngậm trong miệng một lúc đã bắt đầu mềm ra, vị ngọt dịu dàng của lúa mạch theo đầu lưỡi mà trôi vào lòng.

Hạ Chi Dao vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt ôn nhu:
"Ngon không? Ta lại đút cho ngươi ăn chút gì đó nhé?"

Tô Phù Vãn: "... Không cần ăn."

"Thích là tốt rồi." Hạ Chi Dao nói, "Lần sau ta mang thêm đến."

Tô Phù Vãn không thể tin nổi mà nhìn nàng:
"?"
Người này dạo gần đây là càng lúc càng không biết nghe lời sao? Nhất định phải đi ngược lại với nàng à?!

Nàng nghiến răng, cắn nát cục đường, nuốt xuống luôn mà không nếm ra vị gì, tính khí đại tiểu thư lại bắt đầu trỗi dậy:
"Không cho mang!"

Hạ Chi Dao vẫn không tức giận, ngược lại đưa nàng một ly nước ấm, bình thản nói:
"Hảo. Vậy ta mang thứ khác. Tiểu sư muội cứ từ từ ăn."

Tô Phù Vãn hung tợn trừng nàng, tức giận mà chẳng có chỗ phát tiết, giống như một quyền đấm vào bông dù có dốc sức mấy cũng chẳng gây tổn thương gì.

Người này sao lại mặt dày như vậy? Suốt ngày đều cười, không biết tức giận là gì sao?

Nàng chưa kịp nghĩ tiếp, bỗng một cơn đau như xé rách từ linh phủ lan ra, giống như làn sóng nhỏ gợn lên rồi bỗng hóa thành cuồng phong sóng dữ, đau đến thấu xương.

Tô Phù Vãn sắc mặt trắng bệch.
... Lại tới nữa rồi.

Thiên đạo bản nguyên trong cơ thể như mọc đầy dây leo rậm rạp, từng sợi từng sợi len lỏi khắp tứ chi, từ từ phá vỡ kinh mạch, muốn hút khô chút linh khí cuối cùng của nàng.

Ánh mắt nàng dần trở nên mơ hồ, thân ảnh màu xanh kia lại một lần nữa tới gần, mùi hương nhàn nhạt quen thuộc như màn lưới ôn hòa phủ lấy nàng, chậm rãi quấn chặt.

Trong đau đớn cùng mê loạn, Tô Phù Vãn theo bản năng đưa tay ra, leo lên lưng người kia, vùi mặt vào vai nàng, tiếng khóc khẽ khàng vang lên từng chút như con thú nhỏ bị thương.

Hạ Chi Dao ánh mắt trầm xuống, cúi đầu nhìn thiếu nữ trong lòng mình, lúc này đã thần trí mơ hồ.

Trong hang động yên tĩnh bị cách ly khỏi thế giới bên ngoài, dường như thời gian cũng trở nên chậm lại. Ở nơi này, chỉ có các nàng, ôm nhau, không lo sợ, không vướng bận.

Một hồi lâu sau, Tô Phù Vãn dần không còn khóc, chỉ khe khẽ cọ má vào vai Hạ Chi Dao như một đứa trẻ đang làm nũng.

"... Đau..."

Hạ Chi Dao nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giọng nói dịu dàng như suối chảy:

"Không sao đâu."

Tô Phù Vãn từ từ mở mắt, trong đôi mắt còn đọng lại hơi nước.
Dưới lớp nước mắt vặn vẹo mờ ảo, gương mặt nữ tử áo xanh lờ mờ hiện lên, chỉ có ánh mắt nàng vẫn luôn rõ ràng, kiên định, ôn nhu.

Như có yêu thương, lại xen lẫn vô số cảm xúc không thể gọi tên phức tạp, chồng chéo, như thể từ một ánh nhìn lướt qua đã nhìn thấy cả ngàn nỗi niềm.

Hạ Chi Dao lặng lẽ nhìn Tô Phù Vãn ở khoảng cách gần trong gang tấc.

Thiếu nữ gầy yếu đến mức khiến người ta đau lòng, như đóa hồng sắp héo tàn, cánh hoa khô quắt úa xám, chỉ cần khẽ chạm vào sẽ lập tức rơi rụng, tan biến vào hư vô.

Ngay lúc ấy, Hạ Chi Dao nhìn thấy tiểu sư muội mình thương tích đầy mình chớp mắt một cái, sau đó đột ngột xích lại gần, đôi môi dính máu nhẹ nhàng chạm lên môi nàng.

Khi một người mất đi mọi thứ, bản năng sinh tồn sẽ thúc đẩy họ bấu víu lấy tia hy vọng cuối cùng cho dù đó chỉ là một cọng cỏ cứu mạng, nàng cũng sẽ bất chấp tất cả mà bắt lấy.

Nàng không còn lựa chọn. Và cũng chẳng phân biệt được nữa trước mắt đây là sự cứu rỗi, hay chỉ là một lần nữa rơi xuống vực sâu không đáy?

Hạ Chi Dao không nhúc nhích, mặc cho thiếu nữ trong lòng mình run rẩy trèo lên, hai tay ôm lấy vai nàng, chậm chạp mà vụng về hôn xuống.

Một giọt nước mắt lăn qua má Tô Phù Vãn, rơi vào khóe môi cay đắng, xen lẫn vị tanh nồng của máu, đắng chát như những điều không nói nên lời.

Trong lòng Hạ Chi Dao như có một tia sáng bùng lên, xé toang bóng tối, như tia chớp lóe lên trong đêm dài rồi lại nhanh chóng tan biến, để mặc bóng đêm ùa về.

Nàng khẽ nhắm mắt, che giấu mọi cảm xúc trong đáy mắt, nhẹ nhàng hé môi, đáp lại nụ hôn ấy.

Một lúc lâu sau, hai người dần dần tách ra.

Lý trí quay lại, Tô Phù Vãn như bừng tỉnh từ một cơn mê, ý thức được bản thân vừa làm gì. Toàn thân nàng lập tức cứng đờ.

"Ta... ta không có ý đó..."

Hạ Chi Dao khẽ cười, bờ môi bị máu nhuộm đỏ, trông vừa diễm lệ vừa bi thương.

Tô Phù Vãn đỏ mặt che môi mình, như bị bỏng, vội vã nhảy khỏi vòng tay nàng, lùi lại một góc tường như một chú thỏ nhỏ hoảng hốt.

Ta vừa làm cái gì vậy?
Chẳng lẽ đói đến mức làm liều như vậy sao?!

Hạ Chi Dao bước về phía nàng, ngồi xổm xuống bên cạnh.

"Tiểu sư muội?"

Hồi lâu, Tô Phù Vãn co mình lại như một con nhím nhỏ, trầm giọng nói:

"... Ngươi coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra đi."

Nhưng lần này, Hạ Chi Dao vẫn luôn chiều chuộng nàng vô điều kiện lại nhẹ nhàng lắc đầu:

"Không thể."

Tô Phù Vãn trừng mắt:

"Tại sao?"

Hạ Chi Dao không chớp mắt, vẫn chăm chú nhìn nàng:

"Không được."

Tô Phù Vãn ngừng một nhịp, rồi từ từ ngồi thẳng dậy, lạnh lùng nói:

"Ngươi... sẽ không thật sự cho rằng ta thích ngươi chứ?"

Hạ Chi Dao khựng lại. Bờ môi khẽ run lên, trong mắt nàng hiện lên một tia bối rối, nhưng vẫn yên lặng nhìn vào Tô Phù Vãn không rời.

Tô Phù Vãn nhìn thấy đôi con ngươi như ngọc ấy tràn đầy dịu dàng và nhẫn nại trong lòng chợt dâng lên vài phần không nỡ. Nhưng nàng vẫn ép bản thân dời mắt đi.

Thật lâu sau, Hạ Chi Dao mới lên tiếng, giọng khẽ như gió lướt qua lá:

"Tiểu sư muội... đối với người mình không thích, cũng từng làm những chuyện như thế này sao?"

Tô Phù Vãn hít một hơi, lạnh nhạt trả lời:

"Đúng, không chỉ một lần."

"Ngươi không phải người đầu tiên, cũng sẽ không là người cuối cùng."

"Ngươi đối với ta tốt, là ngươi tình nguyện. Tại sao ta nhất định phải thích ngươi? Dựa vào đâu?"

Nàng cắn chặt môi, cúi đầu nhìn xuống nền đá, lạnh lùng nói tiếp:

"Hơn nữa... ta cũng không phải là cái người mà ngươi thích. Ta đến từ một thế giới khác."

Lời vừa dứt, Hạ Chi Dao không đáp lại.

Sơn động rơi vào tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Không biết đã qua bao lâu, Tô Phù Vãn mới nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi rời đi vượt qua kết giới, mỗi lúc một xa dần.

Khi nàng ngẩng đầu, chỉ kịp thấy bóng áo xanh thấp thoáng ở cửa hang, dần tan vào bóng tối.

Nàng thì thầm:
"... Cuối cùng cũng đi rồi. Thật đáng ghét."

Miệng nói như vậy, nhưng trong mắt lại không thể giấu nổi sự ghen tuông đang dâng lên ngấm ngầm, không kiểm soát, như con sóng nhỏ đang từ từ nhấn chìm cả lòng ngực.

Tô Phù Vãn đưa mu bàn tay che lên mắt, hít một hơi thật sâu.

Hạ Chi Dao thích... chỉ là cái người từng mềm mại, dịu dàng, yếu ớt cái người từng là "Tô Phù Vãn" trong thế giới này. Không phải nàng.

Đúng, nàng phải rời khỏi nơi này.
Bọn họ vốn dĩ không thuộc về nhau.
Một nhân vật trong sách thì có thể tác động được tâm tình của nàng bao lâu chứ?

Trong thế giới thực, nàng tuyệt đối sẽ không để mắt tới kiểu người như Hạ Chi Dao.

Chỉ là khi cúi đầu, nàng vô tình trông thấy đôi giày vải xanh mới tinh đặt bên chân.

Nước mắt, cuối cùng không nhịn nổi nữa, lã chã rơi xuống.

Tô Phù Vãn mở gói vải ra, lấy chiếc bánh ngọt hoàn chỉnh bên trong nhét vào miệng.

Nhai một cách máy móc.

Mùi vị vốn thơm ngon, lúc này lại chỉ toàn vị đắng chát.

--

Những ngày sau đó, Hạ Chi Dao không quay lại.

Tô Phù Vãn nghĩ, lời đã nói tới mức này, e là nàng cũng sẽ không đến nữa.

Một mình cũng được thôi.

Chỉ là hơi buồn một chút. Có chút chán nản. Chống cự qua ngày bằng cách phát ngẩn.

Nàng phải nhịn.
Phải gắng gượng cho đến ngày có thể thoát ra ngoài.

Thời gian như ngưng đọng. Tất cả mọi thứ đều chậm lại.
Tô Phù Vãn dần không còn phân biệt được ngày hay đêm. Bên ngoài đôi khi vang lên tiếng động nặng nề, dội vào màng nhĩ, khiến người ta giật mình, hoảng hốt.

Tuyệt vọng. Đau đớn. Không lối thoát.

Ký ức của nàng bắt đầu mờ nhòe. Đêm nào cũng thức dậy trong cơn hoảng loạn.
Tệ nhất là nàng thậm chí sắp không nhớ nổi khuôn mặt cha mẹ mình ra sao nữa.

Trước mắt nàng thường xuất hiện những ảo ảnh kinh khủng.
Sợi linh mạch vàng rực vốn đẹp đẽ nay biến thành khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ, từ bóng tối vươn ra những cánh tay gớm ghiếc về phía nàng...

Duy nhất khiến nàng trông chờ, là trong những ảo giác rối loạn ấy, đôi khi lại vang lên một giọng nữ dịu dàng:

"... Vãn Vãn, đừng sợ. Có ta ở đây với ngươi."

Tỉnh lại, nàng bật cười trong nước mắt, quỳ sụp xuống nền đất lạnh lẽo.
Không kìm được mà cắn chặt cánh tay mình đến rướm máu giống hệt một kẻ điên.

Trong trí nhớ đảo lộn hỗn loạn ấy, nàng chỉ còn nhớ một điều:
Mình vẫn đang chờ một người.

Mỗi khi cơn đau lên đến cực hạn, nàng lại vô thức nhìn về phía cửa hang chờ mong bóng dáng quen thuộc ấy xuất hiện, ôm nàng vào lòng.

Nhưng... không ai đến cả.

Không một ai.

--

Một tháng sau.

Hạ Chi Dao lần nữa bước vào sơn động dưới chân núi.

Chỗ sâu mờ tối trong hang, bên cạnh dòng linh lưu lấp lánh ánh vàng mênh mang, nàng nhìn thấy một thân ảnh co quắp dưới đất.

Tóc đen rối bù như cỏ khô, thân hình tiều tụy đến mức gần như không còn hình dạng con người. Trong miệng nàng, là tiếng cười ngây ngô lặp đi lặp lại.

Hạ Chi Dao chậm rãi bước đến, ngồi xổm xuống bên cạnh như thường lệ, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như xưa:

"Vãn Vãn?"

Tô Phù Vãn dừng lại một chút.
Chậm rãi quay đầu nhìn nàng.
Dùng hết sức mình đưa hai cánh tay đầy máu ra phía trước, ánh mắt trống rỗng, nhưng miệng lại nở một nụ cười rực rỡ.

"... A Dao, hôm nay ngươi lại tới thăm ta. Thật tốt quá."

Nàng cứ tưởng lại chỉ là một ảo giác chợt lóe lên như bao lần trước.
Vì thế giống như hôm qua, nàng đưa tay giữ lấy người trước mặt, thấp giọng cầu xin:

"A Dao... ôm ta một cái."

Hạ Chi Dao nghe lời, khẽ cúi xuống ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng thở dài:

"Ta không có ở đây... ngươi liền khiến bản thân thành ra thế này sao?"

Tô Phù Vãn toàn thân run rẩy.
Một lúc sau, nàng lắp bắp:

"Không thể nào... sao lại có thể chạm vào được?"
Chẳng lẽ... nàng đã điên thật rồi?

Nàng dùng tay nhéo cánh tay Hạ Chi Dao mấy lần.
Vạt váy trắng như tuyết của đối phương dính đầy vết máu loang lổ.
Nhưng xúc cảm ấm áp, thật thật tại tại không phải ảo ảnh.

Đôi mắt nàng dần mở to, khó tin đến mức môi cũng bắt đầu run rẩy:

"Ngươi... ngươi là thật sao, A Dao?"

Hạ Chi Dao đưa tay gạt những lọn tóc rối loạn trước mặt nàng, bình tĩnh đối diện:

"Là ta."

Tô Phù Vãn mắt đỏ hoe, gắt gao ôm chặt lấy nàng, như sợ nàng sẽ tan biến lần nữa.
Một lúc lâu sau mới nghẹn ngào hỏi:

"Vì sao ngươi lại quay lại? Rõ ràng ta đã nói... những lời tàn nhẫn như vậy."

Hạ Chi Dao cất giọng khàn khàn:

"... Ta rất lo cho ngươi."

Tô Phù Vãn ngơ ngác nhìn nàng, rồi nước mắt bất ngờ ào ào trào ra:

"Vậy... ngươi sẽ không rời đi nữa chứ?"

"Không đi."
Hạ Chi Dao dịu dàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng,
"Ta sẽ luôn ở bên Vãn Vãn."

Tô Phù Vãn vùi đầu thật sâu vào ngực nàng, toàn thân run lên từng đợt, sắc mặt gần như sụp đổ.

Nàng như người bị lạc trong đêm dài tận cùng của tuyệt vọng, cuối cùng cũng gặp được một ngọn đèn yếu ớt trong bóng tối.
Người kia ôm lấy một chén đèn nhỏ, từng bước đi qua gió tuyết dày đặc, hướng về phía nàng mà đến sáng trong như ánh trăng.

Nàng... rốt cục đã trở về tìm nàng.

"Hôm đó ngươi nói không thích ta... ta biết, đó cũng không phải lỗi của ngươi."
Hạ Chi Dao khẽ vuốt lưng nàng, từng đốt xương gầy lạnh như băng,
"... Ta chưa từng trách ngươi."

Con người, làm sao có thể dễ dàng điều khiển được lòng mình?
Ai yêu ai, sao có thể nói ra là thành?

Tô Phù Vãn liên tục lắc đầu, trong mắt từng chút một hiện lên ánh sáng bị che giấu bấy lâu nay.

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn Hạ Chi Dao, như nhìn về phía một dải sáng xa xăm không thể với tới:

"Không... không phải vậy. Hôm đó ta nói dối..."

Hạ Chi Dao thoáng ngẩn người, ánh mắt có chút kinh ngạc:

"Nói dối?"

Bầu không khí chợt lặng ngắt như tờ.

Tô Phù Vãn cúi mặt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, giọng nói như thì thầm:

"Ta... thật sự đã động tâm."

Nàng không còn nhớ rõ mình đã rung động từ khi nào.

Có lẽ là từ ngày bắt đầu mong chờ một người sẽ bước qua kết giới tìm đến.
Có lẽ là từ khi phát hiện mình không còn cách nào từ chối sự dịu dàng của Hạ Chi Dao.
Có lẽ là từ những lần đau đớn nhất, vẫn nắm chặt lấy mảnh khăn tay nàng để lại...

Nàng từng nhiều lần nói dối chính mình.

Nhưng cuối cùng lại không thể lừa nổi trái tim vẫn cứ ngả về một người.

Từ chối, trốn tránh, im lặng... tất cả chỉ là một phần trong mớ hỗn độn, giấu đi một trái tim đang ngày một lệch hướng.

Hạ Chi Dao trầm mặc rất lâu. Rồi nàng từ từ siết chặt lấy tay Tô Phù Vãn, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến người muốn khóc:

"Vậy ra... ta và Vãn Vãn, là lưỡng tình tương duyệt."

Tô Phù Vãn cúi đầu, nước mắt lã chã rơi xuống, nghẹn ngào:

"... Nhưng ta thật sự không phải là Tô Phù Vãn mà ngươi từng yêu."

Nàng biết rõ mình không phải người tốt.
Không hiền lành, không dịu dàng, không ngây thơ như cái tên đó từng là.
Không xứng đáng với phần tình cảm thuần khiết mà đối phương dành ra.

Hạ Chi Dao nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, ánh mắt vẫn như trước, ôn nhu dịu dàng:

"Ta biết."
"Ngay từ đầu... ta đã biết ngươi không phải là Tô Phù Vãn kia."

Tác giả có lời muốn nói:
Không sai biệt lắm, còn mấy chương nữa là hoàn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro