
CHƯƠNG 55
A Lan bước dài lao tới, túm lấy tay Khúc Kỳ kéo ra ngoài, dáng vẻ như muốn lôi nàng khỏi vòng tay Thịnh Tây Chúc:
"Tỷ tỷ, ngươi cách nàng xa một chút! Nàng là người xấu đó!"
Nói rồi, nàng trừng mắt về phía Thịnh Tây Chúc, cao giọng ra vẻ hùng hồn:
"Ngươi đừng tưởng ngươi lợi hại lắm. Ba năm nay đều là ta chăm sóc tỷ tỷ, chuyện gì về nàng ta cũng rõ như lòng bàn tay! Ngươi với nàng chẳng qua chỉ là khách qua đường, nàng căn bản chưa từng nhắc tới ngươi!"
Khúc Kỳ lập tức dựng tóc gáy.
Xong rồi!
Thịnh Tây Chúc vốn đã canh cánh trong lòng chuyện nàng mất trí nhớ và mất tích, A Lan lại dám nhắc tới trước mặt nàng thế này? Khác nào nhảy disco ngay trên điểm giới hạn của người ta!
Quả nhiên, quay đầu lại liền thấy khuôn mặt Thịnh Tây Chúc tối sầm, đôi mắt lạnh buốt như băng sương, lực tay siết trên cánh tay nàng cũng mạnh dần lên, khiến Khúc Kỳ bắt đầu không thở nổi.
Nàng thề, với trạng thái hiện giờ của Đại ma vương, nếu tại chỗ xé xác A Lan thì cũng không lấy gì làm lạ.
Cô vừa mới tốn bao nhiêu công sức dỗ dành người ta trở về trạng thái "hiền hòa", giờ lại một phát quay ngược về thời tiền sử!
A Lan còn không biết sống chết, tranh công nói:
"Ta nói có sai đâu? Mau khen ta đi tỷ tỷ!"
Khúc Kỳ trừng mắt lườm nàng, tức giận nói:
"Ngươi có thể ngậm miệng lại không? Đừng tự tìm đường chết nữa!"
Ngươi không nhìn ra không khí nguy hiểm đến mức nào à? Không thấy Thịnh Tây Chúc sắp giết người đến nơi sao?
A Lan bĩu môi đầy ủy khuất:
"Tỷ tỷ, ngươi lại vì nàng mà hung dữ với ta?"
Khúc Kỳ nghẹn họng:
"... Ngươi nghe thử xem mình đang nói tiếng người không?!"
Ta đây là đang cứu mạng ngươi đó, trời đất chứng giám! Trên đời có ai dám khiêu chiến uy nghiêm của Đại ma vương chứ?!
A Lan ương bướng, vẫn không phục:
"Nhưng mà ta nói sự thật mà..."
Chữ "mà" còn chưa kịp dứt, đã cảm thấy một vật gì đó lạnh băng như rắn độc quấn lấy cổ, mạnh mẽ siết chặt, giống như một con dã thú tóm được con mồi.
"Ư... ô ô..."
A Lan bị kéo ngửa ra sau, trắng bệch cả mặt, muốn gào khóc cũng không ra hơi, toàn thân cứng đờ, thở không nổi.
Khúc Kỳ: "..."
Thấy chưa, sống yên ổn không tốt sao? Tự dưng chọc giận người ta làm gì để giờ thành thế này!
Dù gì cũng nuôi mèo ba năm, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm. Khúc Kỳ không nỡ nhìn A Lan chết ngay trước mặt mình, đành kéo tay áo Thịnh Tây Chúc, nhẹ giọng thì thầm:
"Đừng tin nàng... Ai dám nói ngươi là khách qua đường? Ngươi rõ ràng là tâm can bảo bối của ta."
Thịnh Tây Chúc liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt vẫn lạnh, nhưng khóe môi đã dãn ra một chút, không còn quá đáng sợ như vừa rồi.
Thấy có hy vọng, Khúc Kỳ liền nhân cơ hội lấn tới:
"Thật mà, người ta yêu nhất là ngươi đó!"
Nói rồi, nàng đưa tay ôm lấy mặt Thịnh Tây Chúc, ba ba hai bên má hôn loạn xạ một trận.
Nữ hài mắt cong như trăng non, nụ cười ngọt như mật, giống như tiểu hồ ly biết nịnh nọt, nhỏ giọng làm nũng:
"Chúng ta là Đại ma vương khốc huyễn uy mãnh, không gì không làm được, không nên chấp nhặt với một con mèo nhỏ, đúng không? Ngài đại nhân độ lượng, tha cho nàng một lần đi mà ~"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro