Chương 67: Phiên ngoại 6-【If giả định thời cổ đại】
Rất cảm ơn bạn @khht07 đã giúp mình beta
Quý Chiêu gần đây có điều lo âu. Thật vậy, làm hoàng đế, nàng trị vì đại Khải triều quốc thái dân an, tứ hải thái bình. Mỗi ngày ngoài việc lâm triều, phê tấu chương, gặp đại thần, còn dạo Ngự Hoa Viên, thỉnh thoảng hứng lên thì cải trang vi hành trốn ra cung. Trong mắt hậu thế, cũng coi như một minh quân. Nhưng không thể nói nàng không có phiền não, là người ai cũng có phiền não, hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Như lúc này, nàng ngồi trong Ngự Thư Phòng, nghe Lễ Bộ Thượng Thư báo cáo chuyện vặt, nghe vào tai này ra tai kia, cuối cùng không nhịn được ngắt lời: "Trẫm hỏi ngươi một việc."
Lễ Bộ Thượng Thư kinh sợ thi lễ: "Bệ hạ xin dạy."
Quý Chiêu nhấp ngụm trà, thanh giọng, ra vẻ cao thâm thong thả: "Trẫm nghe nói, Dụ Trừng gần đây đang chọn phu nhân?"
Lễ Bộ Thượng Thư tưởng chuyện gì, thầm thở phào, cười nói: "Việc này thần cũng có nghe. Dụ đại tướng quân thời trẻ mang binh đánh giặc, chậm trễ hôn sự. Nghe nói công tử nhà Thành quận vương vừa gặp đã si mê Dụ tướng quân, giờ vẫn đang chờ người đấy!"
Quý Chiêu cũng cười: "Thật vậy sao?"
Lễ Bộ Thượng Thư nghĩ nàng thích nghe, liền kể hết những chuyện mình biết - ào ạt như thác đổ: nào là Dụ tướng quân phong tư tuyệt thế, là mộng tưởng của biết bao nam tử, chỉ cần được vào phủ tướng quân, làm thiếp cũng cam lòng. Nào là bức họa của các mỹ nam như bông tuyết bay vào phủ tướng quân, nhiều đến hoa cả mắt. Nghe nói Dụ tướng quân cũng rất đau đầu về chuyện này.
Quý Chiêu hỏi: "Nàng đau đầu chuyện tốt đẹp thế này làm gì?"
Lễ Bộ Thượng Thư muốn nói lại thôi.
Quý Chiêu ngẩng mắt: "Nói!"
Một chữ, uy nghiêm vô cùng.
Lễ Bộ Thượng Thư vẫn thấy khó xử, tin đồn này nghe được từ nơi khác, vốn không phải điềm lành, dù sớm muộn cũng đến tai bệ hạ, nhưng không nên từ miệng bà nói ra, ai biết được bệ hạ sẽ đột nhiên quan tâm đến Dụ Trừng chứ?
Nhưng nghĩ lại cũng phải, Dụ Trừng mãi không chịu cưới vợ, lúc triều đình không bận rộn thế này, mọi người đều rất quan tâm.
Lễ Bộ Thượng Thư đắn đo mãi, cuối cùng nghĩ không thể phạm tội khi quân, đành thành thật báo lại điều mình nghe được: "Vi thần nghe nói Dụ tướng quân không thích nam tử."
Ừm, nói vậy là chuẩn rồi.
Thực ra bà nghe được là Dụ Trừng thích nữ tử, là đồng tính luyến ái. Nhưng vạn nhất đây là tin vịt thì sao, nói thế này vừa không lan truyền tin đồn, vừa trả lời được câu hỏi của Hoàng Thượng, quả là thông minh.
Dù sao nhìn Dụ Trừng cũng không giống thích nam tử, nếu không sao bao năm qua ngay cả lầu xanh cũng chưa từng lui tới? Chắc chắn là không thích rồi!
Quý Chiêu vừa nghe Dụ Trừng không thích nam tử cũng chẳng thấy có gì lạ.
Dụ Trừng không thích, nàng cũng không thích, nàng chẳng phải vẫn nạp cả hậu cung đó sao?
Thích và hôn phối là hai chuyện khác nhau.
Lễ Bộ Thượng Thư lại nói: "Nhưng phủ tướng quân quả thật nên có một vị nam chủ nhân quản lý nội vụ."
Quý Chiêu thấy Lễ Bộ Thượng Thư thật phiền.
Dù công việc bà ta làm không tồi, người tuy khéo léo nhưng thanh liêm, song lời nói của bà ta, nàng không thích nghe.
Quý Chiêu ra lệnh cho Đại Thái Giám: "Tuyên Dụ Trừng."
Thực ra nàng cũng không biết gọi Dụ Trừng đến làm gì, chỉ biết nếu Dụ Trừng không đến, có lẽ nàng không thể tĩnh tâm phê tấu chương, đọc những thư thăm hỏi từ các huyện thừa tri phủ xa xôi ngàn dặm.
Dụ Trừng mài mực rất nhiều lần, vẫn không thuần thục.
"Tướng quân phủ quả thật nên có vị nam chủ nhân quản lý nội vụ." Lời Lễ Bộ Thượng Thư vẫn vang vọng bên tai. Nếu Dụ Trừng có người hầu, người đó nhất định sẽ mài mực cho nàng?... Nhưng cần gì phải thành thân? Giờ nhà ai hạ nhân chẳng biết mài mực? Phủ Dụ Trừng không biết thì nàng có thể phái người từ cung dạy, sao phải cưới người ngoài về làm người nhà chỉ để mài mực cho Dụ Trừng?
Quý Chiêu đặt bút xuống, nghiêng mặt nhìn Dụ Trừng. Dụ Trừng cúi mắt, mặc nàng đánh giá.
Quý Chiêu đột nhiên lên tiếng: "Ngươi có biết vì sao trẫm luôn bảo ngươi đến mài mực không?"
Dụ Trừng nói: "Vi thần tính nóng vội, gặp việc nông nổi, bệ hạ là vì vi thần tốt."
Quý Chiêu: "?"
A??
Đuôi lông mày nàng hơi nhướn: "Sao ngươi lại nghĩ trẫm muốn chèn ép ngươi?"
Dụ Trừng: "Vi thần không dám."
Quý Chiêu lại hỏi: "Nghe nói Dụ tướng quân sắp có tin vui? Sao không tâu lên trẫm, nếu ngươi đã chọn trúng nhà ai công tử, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi."
Dụ Trừng ngừng tay mài mực, lùi lại nửa bước, chắp tay nói: "Vi thần tạ Hoàng Thượng đài ái."
Nàng thật sự có người vừa ý sao? Quý Chiêu cắn răng, lại nghe Dụ Trừng nói: "Nhưng biên cảnh bất ổn, vi thần vô tâm chuyện nhi nữ."
Thế này còn tạm được. Quý Chiêu như đang suy nghĩ gì đó, gật gật đầu: "Nghe nói ngươi không thích nam tử, thật giả?"
Đúng là thật. Do mẫu thân Dụ Trừng truyền ra. Bổn ý là muốn bà mối và các đồng liêu có ý với Dụ Trừng biết khó mà lui, tránh tốn công chu toàn, nhưng không ngờ có người tin thật, bức họa gửi đến còn nhiều gấp đôi.
Có rất nhiều bức họa của nữ tử.
Mẫu thân Dụ Trừng than thở: Biết triều đại ta phong tục cởi mở, nhưng cũng không cần mở đến thế này! Đã có thể đem chuyện đồng tính bày ra mặt bàn sao?
Dù vậy, Dụ Trừng vẫn không ưng ai.
Đêm đó, mẫu thân gọi Dụ Trừng vào thư phòng trò chuyện. Chủ yếu muốn hỏi rốt cuộc đã chọn trúng nhà ai, nếu thật sự thích thì dù là chuyện khác người, vì con mẹ cũng liều, giúp con theo đuổi cho bằng được.
Dụ Trừng im lặng, chỉ nói trèo cao không nổi.
Về sau mới biết là người ngồi trên long ỷ.
Quả thật trèo cao không nổi.
Nhưng không ngờ người trên long ỷ lại cường thủ đoạt lấy.
Quý Chiêu biết được xu hướng tính dục của mình cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là mơ thấy Dụ Trừng. Mơ thấy Dụ Trừng đối với nàng như thế như thế. Tỉnh dậy nàng tự hỏi sao không phải nàng đối với Dụ Trừng như thế như thế, nghĩ lại, nàng là hoàng đế, sao có đạo lý phải ra tay lao động, nên là Dụ Trừng thì cũng bình thường.
Nhưng vẫn muốn đối với Dụ Trừng như thế như thế.
Thay đổi 800 tư thế, thỏa hiệp đến mức cùng lắm thì vẫn để Dụ Trừng đối với nàng như thế như thế, vẫn không mơ lại giấc mơ ban đầu.
Hoàng Thượng quả nhiên không phải muốn gì được nấy.
Dụ Trừng thích nữ tử, nàng thích Dụ Trừng, nàng vừa hay là nữ tử.
Nàng và Dụ Trừng chẳng phải là trời sinh một cặp?
Thế là ban thánh chỉ, đêm đó Dụ Trừng đợi nàng trong tẩm điện.
Dụ Trừng mặc áo cưới đại hôn, ngồi bên mép giường, cúi mắt nhìn Quý Chiêu đi tới đi lui trước mặt, cuối cùng dừng lại, hoàng đế hỏi: "Ngươi không có gì muốn nói với trẫm sao?"
Dụ Trừng nói: "Thần cả gan."
Quý Chiêu: "Ừm?"
Dụ Trừng: "Hoàng Thượng có thích vi thần không?"
Quý Chiêu: "Không thích ngươi sao có thể cho ngươi vào cung?"
Dụ Trừng: "Sẽ bị người phê bình."
Quý Chiêu: "Trẫm không để ý."
Dụ Trừng: "..."
"Sẽ bị người đố kị."
Quý Chiêu: "Trẫm che chở ngươi."
Dụ Trừng: "Sẽ không có tự do."
Quý Chiêu im lặng.
Nàng nghĩ đúng vậy, nơi này bốn bề là tôn vinh đẹp đẽ quý giá, có tất cả những gì người ta có thể mơ ước, nhưng lại không có tự do. Tính tình phóng khoáng như Dụ Trừng không nên bị giam cầm trong đó.
Quý Chiêu vẫy tay: "Trẫm cho người đưa ngươi về."
Nhưng Dụ Trừng không nhúc nhích: "Vi thần tin."
Quý Chiêu: "Tin gì?"
Dụ Trừng ngước mắt, mặt mày trong trẻo, mang ý cười: "Tin Hoàng Thượng thật sự thích vi thần."
Gia Hi năm thứ 15, Gia Hi Đế đại hôn, lập trung cung. Đây cũng là vị hoàng hậu nữ đầu tiên kể từ khi lập quốc của triều đại Đại Khải. Vẫn thường xuyên ra ngoài đánh giặc. Mỗi lần về đều mang theo một cành hoa đào.
Gia Hi Đế đặt trên án thư, ngày ngày ngắm nhìn, gửi gắm tâm tình, hoa nở hoa tàn, năm này qua năm khác.
Đêm động phòng hoa chúc, thực ra là Quý Chiêu xoa tay hí hửng muốn hành phòng sự, ngược lại bị đè lên giường. Dụ tướng quân nói: "Bệ hạ không cần làm việc mệt nhọc."
Quý Chiêu thấy nàng nói đúng.
Sử sách ghi lại: Gia Hi Đế trong thời trị vì, lo việc nước, cần chính ái dân, chiến công hiển hách. Mà điều người ta say sưa kể nhất là chuyện tình của nàng với vị hoàng hậu nữ duy nhất Dụ Trừng, hai người kết bạn từ nhỏ, tình sinh không biết từ đâu, một đi không trở lại, đó là cả đời.
Đời sau khen ngợi.
—
Cảm giác rất hợp để nghe "Đường Lê Chiên Tuyết" ~
Ngày mai còn có chương ngoại truyện hiện đại cuối cùng nha ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro