Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59: Quan trọng

Rất cảm ơn bạn @khht07 đã giúp mình beta

Cho dù kiếp trước ta đã hy sinh.


Tuy rằng mọi người rất muốn hỏi rõ những chi tiết luyến ái giữa Hoàng đế bệ hạ và Dụ tướng quân, nhưng họ đã chậm trễ quá lâu, nếu còn không đi tham gia tiệc khánh công, e rằng sẽ bị chú ý.

Quý Chiêu nói: "Trước tiên lưu lại cách thức liên lạc đã."

Thêm xong liên hệ sau, Quý Chiêu và Dụ Trừng liền đi xuống trước. Tiệc khánh công dành cho người lớn, chơi vui tung trời, ngược lại, mấy người Tống Giang Giang ăn uống ngấu nghiến nên trông đặc biệt hơn bình thường.

Nhìn thấy Dụ Trừng và Quý Chiêu, Chu Vũ Dĩ Đình vẫy tay: "Chiêu Chiêu, Dụ Trừng, bên này!"

Quý Chiêu chịu đựng tiếng ồn đi đến, cũng lười lên tiếng, trực tiếp gõ chữ trên điện thoại, hỏi Chu Vũ Dĩ Đình: bây giờ mọi người đang làm gì, ăn xong thì bọn tôi đi trước nhé.

Ngay cả người thích ăn nhất như Trần Hạnh Tử cũng vội gật đầu: "Đi thôi, đi nhanh đi."

Đạo diễn Dương cũng không ngờ một bữa tiệc khánh công yên lành lại náo loạn như vậy. Nghe bên phía trò chơi giải thích do mọi người gần đây tinh thần quá căng thẳng, nên họ mới "xõa" như thế. Đạo diễn Dương nói: "Vậy các cậu cứ đi trước, tôi sẽ dẫn nhóm thực tập sinh về."

Nhóm thực tập sinh còn chưa chính thức debut, bây giờ cũng không phải sân khấu danh lợi gì lớn, giữ họ ở lại cũng vô ích.

Đạo diễn Dương gọi mấy chiếc SUV tám chỗ cho bọn họ đi trước. Có chút quan hệ "mặt mũi" vẫn phải duy trì, đạo diễn Dương tạm thời chưa thể đi. Tống Giang Giang ngồi ghế phụ, nhìn qua gương chiếu hậu thấy đạo diễn Dương còn đang ở lại, thở dài: "Càng lên cao, càng chẳng được tự do."

Trần Hạnh Tử tán đồng: "Sớm biết bữa tiệc khánh công này nhốn nháo như thế, thà về thẳng trang viên còn hơn."

Thẩm Nhất Xán vạch trần: "Cậu lau khô miệng đi rồi nói cho thuyết phục."

Trần Hạnh Tử: "......."

Cô nghiêng lại gần Quý Chiêu, chuyển chủ đề: "Cậu đi gặp mặt chủ bút trò chơi có nói gì hay ho không? Nghe bảo chủ bút xinh lắm, đặc biệt có vẻ 'cơ vòng' (body đẹp) hả, thật à?"

Thẩm Nhất Xán lạnh lùng: "Cậu cong à? Quan tâm gì chuyện người ta có 'cơ vòng' hay không?"

Trần Hạnh Tử làm mặt quỷ với cô ấy: "Lêu lêu, ai cần cậu lo!"

Quý Chiêu tuy không hiểu rõ "cơ vòng" là ý gì, nhưng cũng đoán được đó là kiểu khen ngợi, nên trả lời lấp lửng: "Chỉ ngồi trao đổi một chút về bối cảnh. Tôi rất hứng thú với ý tưởng về nữ đế vương triều trong game."

Trần Hạnh Tử nói: "Tớ cũng vậy! Thích lắm."

Như nhớ ra gì đó, cô "a" một tiếng: "Tớ đột nhiên nhớ từng thấy trên mạng một câu hỏi: nếu bạn thân của bạn làm hoàng đế, cô ấy sẽ phong bạn làm chức gì?"

Cô vỗ vỗ Thẩm Nhất Xán: "Cậu yên tâm, chắc chắn cậu là Thủ Tịch Thái Giám!"

Thẩm Nhất Xán: "...... Biến đi."

Thẩm Hân vốn rất nhạy cảm với từ "thái giám." Cô đang ngái ngủ, nằm nghiêng đầu vào cửa sổ xe, nói: "Tớ muốn đưa chủ mấy người đi đày ở vùng hoang vu, đến Ninh Cổ Tháp luôn!"

Trần Hạnh Tử hỏi: "Còn cậu, Chiêu Chiêu?"

Dụ Trừng cũng nhìn về phía Quý Chiêu.

Trong lòng Dụ Trừng bắt đầu có chút bồn chồn.

Cô đôi khi nghĩ: nếu mình và bệ hạ cùng nhau trở lại Đại Khải triều, bệ hạ vẫn là hoàng đế, vậy bệ hạ sẽ phong mình làm gì? Vẫn là đại tướng quân ư?

Quý Chiêu thong thả mở miệng: "Nếu tôi làm hoàng đế, sẽ phong cậu làm Thử Vị Sư (chuyên gia nếm thử) cho Ngự Thiện Phòng."

Trần Hạnh Tử sáng mắt: "Tớ thích!"

Thẩm Nhất Xán nói: "Cậu không sợ bị cậu ấy cho cậu nếm đến 'banh' mặt à?"

Quý Chiêu ừ một tiếng: "Vậy cậu vào Ngự Thiện Phòng làm Tổng Quản, giám sát cậu ấy."

Trần Hạnh Tử bĩu môi.

Quý Chiêu mặc sức phân vai: "Chu Vũ Dĩ Đình thì vào Khâm Thiên Giám giúp trẫm xem tinh tượng, nghiên cứu chòm sao và bài Tarot. Thẩm Hân không muốn ở trong cung thì qua Đại Lý Tự làm chức quan nhàn nhã. Còn Giang Giang, ban cho cậu một tước vị để đi du lịch thiên hạ."

Chu Vũ Dĩ Đình cười: "Hợp với tớ quá."

Thẩm Hân: "Dù sao cũng hơn làm thái giám."

Tống Giang Giang: "Vừa có tiền vừa rảnh rỗi, còn khỏi cần làm giáo viên chờ về hưu, thích thật."

"Còn về Dụ Trừng ——" Đôi mắt xinh đẹp của Quý Chiêu khẽ dừng lại trên người Dụ Trừng. Bắt gặp ánh mắt của nàng, hơi có chút mong chờ, trong lòng Quý Chiêu khẽ mỉm cười, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Dụ Trừng: "Ta muốn......"

Quý Chiêu: "Ừ?"

Dụ Trừng: "Ta muốn ở bên cạnh ngươi."

Thẩm Hân đề xuất: "Vậy thì chiếm luôn chức của tớ đi, 24 giờ bảo vệ hoàng đế bệ hạ, tuyệt đối bồi ở cạnh người ta!" Cô ấy lẩm bẩm: "Chả trách trước kia mọi người hay nói Tô Bồi Thịnh chính là Tô Phi..."

Dụ Trừng mím môi.

Cô nói: "Thật ra cũng......"

"Vậy phong làm Hoàng Hậu đi." Quý Chiêu mặc kệ ánh mắt chấn động của đồng đội, ghé sát lại: "Hậu cung mấy người đàn ông đó trẫm không ưng, phân phát hết ra ngoài. Hoàng Hậu cũng không cần ở hậu cung, cứ ở chung tẩm điện với trẫm."

Cô hỏi Dụ Trừng: "Dụ ái khanh thấy thế nào?"

Mọi người tưởng đó chỉ là câu nói đùa, chỉ có Dụ Trừng biết không phải. Cô hiểu Quý Chiêu nghiêm túc, biết Quý Chiêu đã nhìn ra nỗi lo lắng thấp thỏm trong lòng mình, nên mới mượn lời đùa an ủi.

Cho dù có trở lại Đại Khải triều, bệ hạ cũng sẽ vì mình mà giải tán hết hậu cung, vững vàng trước lời dị nghị thế gian, vĩnh viễn chỉ yêu mình.

Dụ Trừng cũng cười: "Vi thần cho rằng, rất tốt."

Trong xe im lặng hai giây.

Quý Chiêu và Dụ Trừng nhìn về phía đám đồng đội, chỉ thấy ai nấy đều làm vẻ mặt ghét bỏ, run rẩy cánh tay, kéo dài giọng: "Diiii ~~~ hai người mau ra ngoài diễn đi!"

Quý Chiêu và Dụ Trừng đồng thời bật cười.

/

Sau khi buổi livestream trò chơi kết thúc, tổ chương trình 《Xuất đạo đi! Thiếu nữ》 liền đăng thông báo trên Weibo chính thức, nói rằng để mang đến cho mọi người những sân khấu tốt hơn, thì trước thềm chung kết, nhóm thực tập sinh sẽ bị thu điện thoại, "bế quan" một vòng. Mong các fan kiên nhẫn chờ đợi.

Tin này vừa đưa ra, có người ủng hộ, có người phản đối.

【 Bế quan cũng tốt, bế quan cũng tốt, tiểu cặp đôi có thể an tâm yêu đương mà không bị quấy rầy (tốt nhất là yêu với người tôi chỉ định ấy ~) rồi khi đến lúc sẽ tung hint chi tiết trong chương trình! 】

【 Không cho tụi tớ xem nói chuyện thì còn gì gọi là luyến ái! 】

【 Bài hát solo của Quý Chiêu Chiêu là 《Thiếu nữ cầu nguyện》, của Dụ Trừng là 《Việc nhỏ quan trọng nhất》, hơn nữa dạo này hai bạn ấy bầu không khí lạ lắm, tớ đoán chắc họ chọn mấy bài này vì đang EMO, giờ hòa nhau rồi mà hát mấy bài đó có ngại không... 】

【 Bế hay không bế quan thì cũng được, nhưng có thể tặng tớ một tấm vé vào chung kết không? 】

【 Bế quan?! Tổ chương trình nghĩ cái gì thế, còn chưa debut mà ngày nào cũng bế quan, có muốn từ bỏ độ hot không? Sao không đưa mấy em này rút khỏi giới giải trí luôn đi? 】

【 Ngày nào không được thấy vợ của tớ là tớ phát điên! Âm u bò sát! Ghét cả thế giới! 】

【 Tớ không đi được đến hiện trường, còn không cho tớ ngắm vợ hằng ngày, tổ chương trình rốt cuộc có âm mưu gì hả? Đến chung kết phải cho vợ tớ đổi màu tóc mới nghe chưa! Tớ muốn xem tạo hình mới! 】

......

Nhóm thực tập sinh bế quan, fancam tại hiện trường càng ngày càng nhiều. Bất cứ ai trong nhóm xuất hiện đều bị chụp, mà các thực tập sinh đều nhớ lời dặn của tổ chương trình: màu tóc mới tuyệt đối không thể lộ trước đêm chung kết.

Đó là bất ngờ.

"Bất ngờ gì chứ? Chẳng khác nào 'hành hạ' người ta." Quý Chiêu quấn tóc dài lên, đội mũ bucket, đảm bảo không ai thấy được mái tóc mới nhuộm thành màu lam phấn. Sau khi xác nhận an toàn, cô ngẩng đầu nói: "Dụ Trừng, ta muốn đi phòng tập luyện, ta đi trước."

Trong phòng tắm, tiếng nước vừa tắt. Chốc lát sau, cửa phòng tắm được Dụ Trừng mở ra từ bên trong, lộ ra khuôn mặt ướt đẫm. Dụ Trừng chớp mắt: "Chính ngươi đi?"

Trời nóng nực, cửa ký túc xá vừa mở, luồng không khí nóng hầm hập ùa vào. Quý Chiêu vừa bước chân ra đã rụt lại.

Cô quay người: "Đúng rồi, ngươi đang tắm mà."

Dụ Trừng tỏ vẻ tội nghiệp: "Ngươi chờ ta."

Quý Chiêu khoanh tay, nheo mắt nhìn Dụ Trừng, lắc đầu: "Không được, ta nói rồi ta muốn tạm thời không chạm vào ngươi, nếu ở cạnh ngươi lâu, ta không kiềm chế nổi."

Dụ Trừng: "...... Ừ."

Quý Chiêu lườm cô ấy: "Vậy ngươi còn ở đó lượn qua lượn lại trêu ta!"

Dụ Trừng hỏi: "Ta lượn thế nào?"

"Ngươi mặc quần áo chưa?"

"Tắm rửa thì làm sao mặc quần áo?"

"Còn ra thể thống gì! Ngươi đúng là đang quyến rũ ta!"

"Ừ."

Quý Chiêu trợn mắt: "Ngươi còn 'ừ' à?"

Khóe môi Dụ Trừng hơi hạ xuống: "Bệ hạ, chúng ta đang yêu nhau, ngươi có thể không hôn ta, nhưng không nói ta không được hôn ngươi. Ngươi cũng không cho ta ngắm, ta sốt ruột lắm."

Dụ Trừng nói thẳng thắn, Quý Chiêu muốn giả ngây cũng không được.

Cô cáu: "Đây đâu phải lúc ngươi bất an mà cần an ủi?"

Dụ Trừng phản bác: "Ta không......"

"Còn nói không có?" Quý Chiêu đi đến cửa phòng tắm, vươn ngón trỏ chọc nhẹ một cái trên vai cô ấy, khẽ hừ một tiếng: "Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì."

Dụ Trừng hỏi: "Ta suy nghĩ cái gì?"

Quý Chiêu: "Ân?"

Dụ Trừng nói: "Ta suy nghĩ, ngươi đã đứng trước mặt ta, còn không cho ta hôn ngươi sao?"

Quý Chiêu trừng mắt lườm một cái: "Ngươi đúng là dám hôn thật đấy!"

Vừa dứt lời, môi đã bị đối phương ngậm lấy, hơi nước mờ ảo từ trong phòng tắm bay ra bao trùm toàn bộ quanh cô. Cô ngửa đầu, kiễng chân, đón nhận nụ hôn của Dụ Trừng, nụ hôn vừa ôn nhu vừa say mê, tựa như gió xuân.

Cô không kiềm được mà đưa tay ôm lấy eo Dụ Trừng.

Bọt nước thấm ướt cánh tay Quý Chiêu, mũ ngư dân lén lút rơi xuống đất, tung văng sang một bên, cô bị Dụ Trừng kéo vào trong ngực, hôn đến tê dại tay chân, thở hồng hộc.

Rất lâu sau, Dụ Trừng mới buông ra.

Bóp nhẹ vành tai đang nóng của cô, giọng nói trầm thấp: "Câu dẫn thật sự hữu dụng."

Quý Chiêu: "......"

Dụ Trừng học hư rồi!

/

Ngoài huấn luyện thông thường, nhóm thực tập sinh còn phải chụp tài liệu, lục sau thải, quay phim tuyên truyền cho trận chung kết và quay "công thức chiếu", thu âm tần cho trận chung kết, bận đến mức không ngơi nghỉ, hằng ngày đều về ký túc xá rất muộn. Tắm rửa xong là lăn ngay lên giường, lập tức bất tỉnh nhân sự.

Cuộc sống ấy trôi qua vừa dài vừa nhanh. Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, trận chung kết đã cận kề.

Tối hôm trước, Trình Phi Vãn gọi tất cả thực tập sinh lại để trò chuyện, nói là tán gẫu nhưng thực chất là để hỗ trợ tâm lý. Có thực tập sinh áp lực quá lớn, ăn không nổi, ngủ cũng chẳng ngon, ngay cả cô gái trước kia tâm lý vững nhất hai hôm trước cũng vì thiếu dinh dưỡng mà phải vào phòng y tế truyền nước.

Trình Phi Vãn nhìn nhóm thực tập sinh mệt mỏi rã rời, trước tiên tuyên bố một tin: "Phòng luyện tập đã khóa toàn bộ rồi, hôm nay các em không cần tập nữa."

Đám thực tập sinh đang ỉu xìu lập tức xôn xao.

"A? Em còn định lát nữa tập thêm!"

"Đừng mà chị ơi, hôm nay lúc diễn thử em bị sai vị trí, để em tập lại hai lần nữa đi?"

"Nếu ngày mai em mắc lỗi trên sân khấu thật thì em sẽ khóc đó."

"Nếu như đây là sân khấu cuối cùng của em, em không muốn mắc lỗi!"

"Mọi người trật tự nào," Trình Phi Vãn cầm micro đi từ sau bục ra, nhận hộp khăn giấy do nhân viên công tác đưa, rút mấy tờ đưa cho vài thực tập sinh đã khóc: "Muốn khóc thì cứ khóc, không sao cả."

"Tôi biết các em áp lực rất lớn, không thể không lớn được." Trình Phi Vãn ngồi xuống cùng họ: "Tôi cũng từng trải qua thời điểm chuẩn bị sân khấu debut như thế. Lúc nào cũng muốn thể hiện trạng thái tốt nhất cho fan, kết quả các em đoán xem?"

Nhóm thực tập sinh yên lặng, mở to mắt nhìn cô ấy.

Trình Phi Vãn mỉm cười: "Kết quả là đêm trước debut, tôi bị ngã gãy chân, sân khấu debut phải ngồi hoàn thành. Đương nhiên, ý tôi không phải các em cũng sẽ như vậy, chỉ muốn nói với mọi người rằng..."

Cô ấy nói: "Đôi khi, có vài chuyện càng sốt ruột thì càng khó nắm được. Hãy tĩnh tâm lại mà suy nghĩ, dùng một tâm thái tốt nhất để đối mặt, có thể sẽ thu được hiệu quả bất ngờ."

"Tôi đã xem sân khấu của các em, đều rất tốt." Trình Phi Vãn nói: "Hôm nay nhiệm vụ chủ yếu là giải trừ mỏi mệt, thả lỏng tinh thần. Ngày mai để mọi người nhìn thấy nụ cười rạng rỡ nhất của các em!"

Nhóm thực tập sinh không nói gì.

Trình Phi Vãn hỏi: "Đồng ý với tôi nhé?"

Lúc này họ mới bừng tỉnh: "Vâng ——"

Trình Phi Vãn gật gù cười, cũng không muốn gò bó các em. Sau khi trấn an đôi câu liền rời đi trước, để lại nhóm thực tập sinh tự do hoạt động. Đám thực tập sinh cũng không vội rời, mà dựa vào ghế ngẩn người.

Quý Chiêu cũng đang ngẩn người.

So với các thực tập sinh khác đang căng thẳng, tâm thái của cô và Dụ Trừng thả lỏng hơn rất nhiều. Dù hai người cũng muốn có được thành tích, nhưng họ đã trải qua bao chuyện, tâm lý điều chỉnh khá nhanh, nên ngồi ngẩn người cũng chỉ là ngồi cạnh nhau.

Ý nghĩ trôi xa như đang dạo cõi thần tiên. Đột nhiên ngón út của cô bị ai đó nắm lấy.

Quý Chiêu sửng sốt, dứt khỏi mạch suy nghĩ. Quả nhiên, Dụ Trừng đang nắm ngón út của mình, khẽ khàng, như sợ bị phát hiện. Cô bật cười, liền dứt khoát để cả bàn tay vào lòng bàn tay Dụ Trừng.

"Suy nghĩ gì thế?" Dụ Trừng hỏi.

Quý Chiêu nhìn chăm chú vào đôi mắt cô ấy: "Suy nghĩ trước kia ngươi cũng rón rén như thế à?"

Dụ Trừng mím môi, lắc đầu.

Quý Chiêu: "Ân?"

Dụ Trừng nghiêm túc: "Bệ hạ là Hoàng Thượng, ta mạo phạm là ý đồ bất chính, ta không dám."

Quý Chiêu gật đầu: "Ân, ngươi không dám, vậy mà vẫn hôn ta."

Dụ Trừng: "......"

Quý Chiêu tiếp tục trêu: "Dụ Trừng, ngươi đã dám lén hôn ta, còn có gì ngươi không dám làm đâu!"

Dụ Trừng: "......"

Mặt đỏ bừng.

Tim Quý Chiêu rung lên vì vẻ đáng yêu đó, nghĩ thầm may mắn mình không phải Hoàng Thượng thật, nếu không chắc mình sẽ não tình đến mức chỉ thích mỹ nhân, không cần giang sơn.

"Được rồi, không đùa nữa." Quý Chiêu nói: "Ngày mai là trận chung kết, có chút luyến tiếc."

Ngoài nỗi lo liệu ngày mai lên sân khấu sẽ biểu hiện ra sao và có debut được không, sự không nỡ rời nhau cũng đè nặng trong lòng. Tuy họ đang cạnh tranh, nhưng bị nhốt chung một thời gian dài, làm sao có thể không nảy sinh tình cảm?

Vừa mở lời, nỗi không nỡ ào ạt trào ra.

"Tớ sẽ không bao giờ quên tất cả mọi thứ xảy ra ở trang viên, các cậu mãi mãi là bạn của tớ."

"Hu hu hu hu chuyện tớ lén ăn mì ăn liền của cậu thì cậu quên luôn đi nhé."

"...... Giờ có thể đừng phá không khí không!"

Mọi người cười rộ lên.

Không khí từ căng thẳng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Tinh thần của cả nhóm cũng dịu lại, từng nhóm lần lượt rời đi, có bạn về giặt quần áo, có người muốn tranh thủ chụp thêm vài tấm ảnh chung, có bạn lại nói phải về ký túc xá ngủ bù.

Tóm lại, lúc đến thì bước chân nặng nề, lúc đi lại nhẹ bẫng tựa mây.

Đêm đó, đúng 0 giờ.

Tất cả kênh bỏ phiếu chính thức đóng lại, số phiếu được "niêm phong".

【 Tất cả chú ý! Lượt bỏ phiếu tiếp theo sẽ mở sau khi buổi phát sóng trực tiếp trận chung kết bắt đầu, hơn nữa thứ hạng lần này sẽ không công bố. Hãy giữ chặt phiếu trong tay, đến lúc đó ném ra một lần! 】

【 Làm tôi hết hồn, tôi cứ tưởng kênh bỏ phiếu sẽ không mở lại, đang định cầm phiếu không còn giá trị đi tìm chương trình đòi bồi thường đây! Mà đợi phát sóng trực tiếp bắt đầu rồi mới bỏ phiếu, có phức tạp không nhỉ? 】

【 Nhớ tìm chỗ mạng tốt! 】

【 Trước khi đóng, tôi ngó qua thấy top 3 thay đổi nhanh quá, Quý Chiêu Chiêu với Dụ Trừng và Tống Giang Giang, cảm giác chỉ tí là đổi người, đánh nhau ghê thế? Tôi tưởng Quý Chiêu Chiêu cầm chắc C rồi cơ. 】

【 Đừng tin fan Quý Chiêu Chiêu, lúc nào cũng than không có phiếu là chết, tất cả đều là giả, họ đợi đến trận chung kết mới ném phiếu kia kìa. 】

【 Fan thật xảo quyệt! Người hâm mộ theo sát thần tượng! 】

【 Ừ ừ ừ, nói fan theo sát thần tượng, vậy fan Dụ Trừng có thể nào cho Quý Chiêu Chiêu hai lá phiếu không? Tụi tôi không chê đâu nga~ 】

【 Cút đi đồ ăn mày trên mạng! 】

【 ...... 】

Sáng hôm sau, 8 giờ.

《Xuất đạo đi! Thiếu nữ》 mùa 4, toàn bộ thực tập sinh đi làm ngày cuối cùng.

Trận chung kết cũng chính thức khởi động.

Vẫn là sân vận động ở thành phố A, nhưng so với lần đầu thiếu thốn thì lần này được khai phóng toàn bộ khán đài, sức chứa năm vạn người. Dù thế vẫn chật kín, một vé khó cầu.

【 Mình đã ngồi trên cái cây bên ngoài để "xí chỗ" đây, không cần nhìn rõ, chỉ mong nghe rõ thôi 】

【 Mình chịu không nổi bọn phe "cò vé" (hoàng ngưu), làm ơn chuyên nghiệp xíu, mình hỏi mua hết vé trong tay cô ta có bán không, cô ta nói muốn giữ lại một vé để vào xem Quý Chiêu Chiêu. Fan Quý Chiêu Chiêu làm "cò vé" thì quản được không?! 】

【 Mau cue Quý Chiêu Chiêu đi, chuẩn bị solo sân khấu. Hôm nay debut xong là solo luôn 】

【 Fan các người chắc có tật xấu, cứ la làng "nhất định phải debut cả nhóm", xong ra mắt rồi lại tan rã tại chỗ phải không? 】

Bên ngoài sân náo nhiệt vô cùng, hậu trường cũng náo nhiệt không kém.

Các thực tập sinh bị loại trước đây đều đã quay về, mặc đồng phục thực tập sinh, lát nữa sẽ cùng cả nhóm nhảy ca khúc chủ đề mở màn. 108 người, gọn gàng, tình cảm dào dạt.

Tổ chương trình cố ý mời một MC nổi tiếng của đài, kết hợp với Trình Phi Vãn dẫn chương trình, khả năng kiểm soát sân khấu "đỉnh" miễn bàn.

Trước tiên, chương trình giới thiệu màn chào của dàn cố vấn, sau đó lần lượt giới thiệu các công ty giải trí tham gia, nhà tài trợ, và đội ngũ nhân viên hậu đài của tổ chương trình. Sau một vòng giới thiệu, Trình Phi Vãn nói: "Lần này, tổng cộng sẽ có bảy suất debut, suất cuối cùng chắc hẳn mọi người đều tò mò sẽ thuộc về ai. Hiện tại có bốn người được đề cử, xin mời xem màn hình lớn!"

Đang đứng trên sân khấu chuẩn bị đâu vào đấy để chờ nhảy tiết mục mở màn, nhóm thực tập sinh cũng đồng loạt ngẩng đầu nhìn.

Trên màn hình lớn hiện ra bốn cái tên:

Trịnh Đông Tình.

Già Vũ Mông.

Bùi Giai.

Kiều Nguyệt.

Bên dưới sân khấu lại vang lên một đợt hoan hô rầm rộ.

Già Vũ Mông nhẹ nhàng thở ra: "Kết quả này tốt thật."

Bùi Giai thì nhắm mắt: "Nếu không thể cùng Quý tổng cùng nhau debut, mình nhất định phải xin đi Hong Kong."

Kiều Nguyệt căng thẳng nắm chặt tay, âm thầm tự động viên: "Cố lên, Kiều Nguyệt!"

Còn Trịnh Đông Tình...

Chỉ có Trịnh Đông Tình là lộ vẻ mặt sững sờ: Không phải chứ? Gần thế sao?!

Fan ở gần cô ấy la lên: "Trịnh Đông Tình chú ý quản lý biểu tình kìa!"

Vừa dứt lời, ánh đèn trên sân khấu đột nhiên sáng rực, Trịnh Đông Tình chưa đầy một giây đã thu lại nét mặt, theo nhạc dạo tạo tư thế chuẩn bị. Cảnh này lọt vào mắt ông nội cô, ông lắc đầu: "Xem ra trưởng thành rồi."

Trợ lý gật đầu tán thành.

Ông: "Thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách."

Trợ lý: "......"

Đây tính là khen sao?

【 Tôi nói các cậu 108 người, không nhảy được thì đừng nhảy...... Vốn dĩ có ai đó bị loại xong về nhà sẽ không nhảy lại nữa chứ? Mình nghĩ cùng lắm là không đồng đều, không ngờ đến mức rời rạc như vậy......】

【 A a a a a a kênh bỏ phiếu mở rồi! Mình không xem trận chung kết nữa, đi bỏ phiếu đây 】

【 Dụ Trừng với Quý Chiêu Chiêu xứng đôi quá, Tống Giang Giang tốt nhất đừng giành C-position debut, nếu không bị kẹp giữa cặp tình nhân kia, những ngày trong nhóm chắc tôi không dám tưởng tượng......】

【 Quỷ kế đa đoan Dự Triệu fan...... Fan của Tống Giang Giang chúng tôi cũng không dám tưởng, nhưng mà giả sử cô ấy giành C-position thì sao nào! 】

【 Nghĩ đến cảnh Tống Giang Giang có thể tách cặp Dự Triệu ra, cảm thấy cũng hả hê ghê! 】

【 Tống Giang Giang thật đáng yêu, sân khấu SOLO cũng rất đáng yêu, mọi người nói lúc mới 108 thực tập sinh, thủ lĩnh nhóm là Tống Giang, giờ lại kêu cô ấy Tống Giang Giang thì có gì lạ đâu? 】

【 Mình muốn "Ngôi sao đều lóng lánh" ~ sân khấu này chắc phải xem đi xem lại suốt 】

【 SOLO sân khấu còn sắp xếp theo thứ tự ngược xếp hạng, tức là mình phải xem xong phần của Dụ Trừng rồi mới xem được Quý Chiêu Chiêu, cũng phải, top thì phải "áp trục" mà 】

Khi sân khấu ca khúc chủ đề dành cho trăm người kết thúc, sau một đoạn VCR ngắn để kết nối, Tống Giang Giang bắt đầu tiết mục SOLO. Sau khi cô ấy kết thúc, khi sân khấu lần nữa chậm rãi bừng sáng, mọi người trông thấy Dụ Trừng đứng ở vị trí trung tâm.

Cô đeo một chiếc đàn guitar, mặc trang phục rock and roll, đeo kính gọng xích viền chỉ tơ vàng, đi giày bốt Martin màu đen, nhịp chân theo tiết tấu BGM.

Cô nhẹ nhàng cất giọng:

"Tôi đi qua những ngày tháng chông chênh / theo đuổi ước mơ ngông cuồng / đã trải qua bao lần sinh tử......"

Những ngày dẫn binh xuất chinh ấy, bệ hạ luôn tiễn mình ở cổng thành. Dù thúc ngựa rời đi, vẫn không đành lòng quay lại, nhưng rốt cuộc không kiềm chế nổi, vẫn ngoái đầu nhìn về hướng kinh thành, khắc khoải trông theo.

Khi đó, mỗi một lần chia ly đều có khả năng thành vĩnh biệt.

"...... Xuyên qua nửa thành phố, chỉ muốn thấy được dáng vẻ của người."

"Giờ khắc này / việc nhỏ quan trọng nhất / là thuộc về người / chuyện nhỏ nhất......"

Quý Chiêu đứng trong bóng tối, chờ đến lượt bước lên sân khấu, nhìn Dụ Trừng tỏa sáng chói lòa dưới ánh đèn. Từ góc độ của cô chỉ thấy được bóng lưng kia. Cô cũng từng thường xuyên đứng xem như vậy, im lặng hoặc giận hờn, nhưng dù thế nào vẫn lưu luyến muốn tiễn Dụ Trừng đi.

Hồi đó, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày...

Một thời đại như thế, cảnh tượng như thế, thân phận như thế để chính mình được ngắm Dụ Trừng.

Quý Chiêu nghe thấy Dụ Trừng đang hát.

Từng câu, từng chữ, đều là hát cho cô nghe.

Dụ Trừng hát: "Thế giới sôi nổi hỗn loạn huyên náo nháo nháo, cái gì mới là chân thật / vì người mà tôi chao đảo, ngốc nghếch cười cười mua một ly nước trái cây / dù có tầm thường hối hả vội vàng cả đời / tôi vẫn muốn từng phút từng giây, năm tháng trọn tâm bảo hộ người......"

Dụ Trừng hát.

Cô ấy hát: "Ta dù có kiếp trước lừng lẫy / chinh phục loạn thế cuồn cuộn / vạn người vì ta mà làm thơ......"

Mà hạnh phúc lại là khoảnh khắc này.

Cô ấy hát bài này để tặng người mình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro