Chương 52: Hoa mơ
Rất cảm ơn bạn @khht07 đã giúp mình beta
Một ngày đẹp trời
Như Quý Chiêu đã đoán, sau khi buổi tuyên bố kết thúc, ông Quý Tùng đã cho người đưa cô đi nghỉ ngơi.
Phòng ở cuối hành lang tầng hai, cửa sổ gỗ được chạm khắc hình chim én bay, nhìn ra ngoài là tán cây dẻ ngựa sum suê xanh mướt, xa xa là sóng biển dập dềnh, phong cảnh như tranh vẽ.
Trong phòng bài trí đơn giản bất ngờ, giường gỗ chạm hoa chỉ rộng 1 mét. Cô tắm rửa trước, thay đồ ngủ rồi nằm lên giường. Nhìn chiếc điện thoại đã thành đồ vô dụng, rồi ngước nhìn đèn treo trần phát ngẩn, không chút buồn ngủ.
Cô đang đợi Dụ Trừng.
Không biết Dụ Trừng có đến đây không?
Cô đã nói với Dụ Trừng rằng đây là đảo tư nhân, lại cách xa nghìn dặm, hơn nữa Dụ Trừng đến cũng chẳng giúp được gì. Dụ Trừng không cần đến, nhưng trong lòng vẫn có một giọng nói vang lên.
Không ngừng nhắc nhở cô: Ngươi cần Dụ Trừng.
Khi lên máy bay, khi hạ cánh, khi vào lâu đài, khi xem buổi phát sóng trực tiếp tuyên bố, khi tắm rửa, giọng nói ấy chưa từng ngừng, nhưng bị cô cố tình lờ đi.
Cho đến lúc này.
Ngoài cửa sổ bóng cây xào xạc, sóng biển dưới ánh hoàng hôn chập chờn bất định, tất cả trở nên yên tĩnh, giọng nói ấy không thể kìm nén được nữa, từ góc sâu thẳm nhất trong tâm hồn trỗi dậy, đến mức không thể kiềm chế.
Cô cần Dụ Trừng.
Cô cần Dụ Trừng ở bên cạnh.
Không phải cần Dụ Trừng làm gì cả, chỉ cần Dụ Trừng ở đó, cô đã cảm thấy an tâm phần nào.
Quý Chiêu nhắm mắt lại, để những suy nghĩ lan tràn trong lòng. Nhớ về thời Đại Khải, cô cũng nhớ Dụ Trừng, nhớ khi cung nữ Đạm Nhiên đoán được tâm tư của cô, hỏi: "Hôm nay trời đẹp, hoa hạnh nở rồi, có muốn mời Dụ tướng quân vào cung ngắm không?"
Biết cô nói một đằng nghĩ một nẻo, cung nữ lại cho cô một lối thoát: "Để Dụ tướng quân mang về ít hoa hạnh làm bánh cũng tốt."
Rồi đưa Dụ Trừng đến.
Ngày đó Dụ Trừng đang tuần tra cấm quân, mặc trang phục cưỡi ngựa, rất đúng với câu thơ "Áo gấm phi ngựa thời thiếu niên, một nụ cười làm xao động hoa Trường An", phóng khoáng và tự tại. Sau đó được cô thưởng cho một rổ hoa hạnh, ra lệnh Dụ Trừng phải làm xong bánh hoa hạnh mang đến ngự tiền trước buổi chầu sáng mai.
Vẻ phóng khoáng tự tại của Dụ Trừng lập tức biến mất, vội vã về phủ. Quý Chiêu ra hiệu cho đại thái giám, ông ta tuân lệnh, cho người theo dõi.
Nửa canh giờ sau.
Do thám báo: Nhà bếp tướng quân phủ đã tan hoang.
Lại nửa canh giờ.
Do thám lại báo: Hiện trạng của Dụ tướng quân như trong bức họa.
Bức họa vẽ Dụ Trừng như vừa chui ra từ bếp lò, tóc rối bù, mặt đen xì, áo đỏ không còn màu ban đầu, trông như kẻ ăn xin bên đường, sống động như thật.
Lại nửa canh giờ nữa.
Do thám đến báo: Dụ tướng quân đang triệu tập hội nghị khẩn cấp trong phủ, bàn cách làm bánh hoa hạnh mà không có ai giúp đỡ.
Dù Dụ Trừng có vất vả thế nào, rổ hoa hạnh cô thưởng vẫn không hề hư hại, cho đến khi Dụ Trừng học được cách làm bánh hoa hạnh, làm thành phẩm dâng lên ngự tiền.
Phải nói là, thật sự rất khó ăn.
Nghĩ đến đây, Quý Chiêu bật cười, mở khung chat với Dụ Trừng, nói bánh hoa hạnh của ngươi thực sự rất khó ăn. Nhìn thông báo gửi tin thất bại, lòng chợt buồn bã mất mát.
Không được, Quý Chiêu ngồi bật dậy, cô không thể ngồi chờ chết, phải về thôi, trở về bên cạnh Dụ Trừng.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên.
Rất nhẹ, nếu không chú ý lắng nghe sẽ không nghe thấy.
Quý Chiêu tai thính mắt tinh, lập tức bắt được âm thanh. Cô tiến lên mở cửa, Quý Lâm liền lách người vào, thấp giọng thúc giục: "Nhanh đóng cửa lại."
Quý Chiêu xoay người đóng cửa.
Cô dựa vào cửa: "Cần phải lén lút thế sao?"
Quý Lâm đóng cửa sổ lại, kéo rèm lên: "Vạn nhất ông già biết chúng ta có quan hệ mờ ám, ông ấy sẽ nghĩ Quý Kinh phạm sai là do chúng ta mưu hại."
Quý Chiêu "ừ" một tiếng: "Có phải bà nội có gì muốn nhờ chị chuyển lời không?"
"Ừm," Quý Lâm ngồi xuống phòng khách: "Mấy năm nay em toàn ở bên ngoài, giờ Quý Kinh đã bị phế, ông già không còn lựa chọn nào khác nên mới gọi em lên. Ông ấy định tổ chức tiệc tối ngày kia, giới thiệu em cho mọi người quen biết."
"Mọi người?"
"Là những người thuộc tầng lớp thượng lưu ấy."
"À."
"Đây là danh sách người tham dự tiệc tối và tư liệu về họ, em làm quen trước đi," Quý Lâm đưa qua một xấp giấy: "Trang phục dự tiệc ngày mai tôi sẽ cho người mang đến, lần này có thành công hay không còn tùy vào dịp này."
Quý Lâm không thể ở lâu, vội vã phải rời đi.
Trước khi đi chị ấy đột nhiên dừng bước: "Đúng rồi, tuy biết em sẽ từ chối, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, em có muốn gặp Quý Kinh không?"
Quý Chiêu quả nhiên từ chối: "Không hứng thú với anh ta."
"À phải," Quý Chiêu lại nói: "Tôi sẽ không để mình chịu bất kỳ ủy khuất nào."
Quý Lâm hơi giật mình: "Gì cơ?"
Quý Chiêu khoanh tay ra sau, nói từng chữ: "Tôi sẽ không làm nũng, sẽ không khoe mẽ, càng không cố gắng lấy lòng ai. Nếu ông Quý Tùng đối xử với tôi lịch sự, tôi cũng sẽ như vậy. Nếu ông ấy không lịch sự với tôi, làm ông ấy tức chết thì đừng trách tôi."
Quý Lâm: "..."
Cô ấy nghiêm mặt nói: "Nếu cố gắng lấy lòng một thời gian ngắn mà được thừa kế kếch xù thì sao?"
Ai mà chẳng chọn cách lấy lòng chứ!
"Tiền tôi sẽ tự kiếm, tôi tôn trọng lựa chọn của các người, cũng xin các người tôn trọng tôi." Quý Chiêu khịt mũi: "Hơn nữa chị không thấy ông Quý Tùng thực sự rất đáng ghét và thiếu người mắng sao?"
"..." Quý Lâm suy nghĩ một lát, thỏa hiệp: "Được rồi, nếu em thực sự có thể mắng ông ấy một trận mà không đến mức làm ông ấy tức chết, tôi và bà nội sẽ rất thoải mái đấy."
Quý Chiêu mỉm cười, hơi gật đầu: "Không tiễn."
/
Một đêm không mộng mị.
Trên máy bay tuy có giường nhưng dù sao cũng ở độ cao vạn mét, cô vốn sợ độ cao, có đoạn khí lưu xóc nảy khiến cô hoảng sợ, luôn lo máy bay sẽ rơi, nên ngủ không yên.
Ở lâu đài nhà họ Quý, nghe gió biển thổi, hải âu vỗ cánh trên đá ngầm ngắm bình minh, cô ngủ được một giấc đặc biệt say.
Khi tỉnh dậy trời đã sáng bảnh, ngoài cửa vang lên tiếng gõ không nhanh không chậm, lịch sự kiềm chế, nhưng không vì cô không trả lời mà bỏ đi, chỉ kiên nhẫn gõ từng tiếng một.
Quý Chiêu lười không muốn dậy: "Chuyện gì?"
"Quý tiểu thư," giọng quản gia trầm thấp dễ nghe: "Bây giờ đã 9 giờ, ông chủ đang đợi cô ở vườn hoa."
"Vườn hoa?"
"Vâng."
"Tôi ăn sáng xong sẽ qua."
"Thế này..." quản gia giải thích: "Theo quy định nhà họ Quý, 6 giờ đúng sẽ ăn sáng ở phòng ăn, bỏ lỡ 6 giờ sẽ không có bữa sáng. Hôm qua lúc đưa cô đến phòng tôi đã nhắc."
Quý Chiêu: "À."
Hôm qua quản gia nói nhiều thế, cô chẳng nhớ gì cả, nhưng dù có biết cô cũng không dậy ăn sáng 6 giờ đâu. Cô nói: "Tôi biết rồi."
Hôm nay trời đẹp, nhiệt độ cũng cao, Quý Chiêu tùy tiện chọn bộ đồ rộng rãi thoải mái rồi đi xuống.
Gió thổi mang theo mùi biển ẩm ướt, nơi nơi đều trong trẻo sáng sủa. Quý Chiêu vừa đi vừa buộc tóc, búi tròn phía sau đầu, cả người trông thoải mái thanh tao xinh đẹp, khiến người nhìn thấy phải sáng mắt.
Ông Quý Tùng lại đang tưới hoa.
Quý Chiêu nhận vòi phun nước từ tay người hầu, tưới ào ào lên những bông hoa trong tầm tay, khiến người làm vườn đau lòng không thôi. Làm bộ xong xuôi, Quý Chiêu đi đến bên cạnh Quý Tùng: "Chào buổi sáng."
Quý Tùng "ừ" một tiếng: "Gọi cháu đến để bàn việc."
Chắc là việc tổ chức tiệc tối.
Quả nhiên, Quý Tùng nói: "Ngày mai ta định tổ chức tiệc tối trên đảo, cháu lo liệu đi, phụ nữ thế gia phải học những điều này, rốt cuộc phụ nữ phải cẩn thận."
"Phụ nữ phải cẩn thận?" Quý Chiêu hỏi lại: "Vậy sao quản gia là nam giới?"
Quý Tùng: "Cái gì?"
Quý Chiêu lại hỏi: "Thực ra cháu đã thắc mắc từ lâu, nói phụ nữ biết nấu ăn, phải giỏi việc nhà việc bếp, vậy sao đa phần đầu bếp đều là nam giới? Làm kinh doanh không cần cẩn thận sao?"
Quý Tùng thẹn quá hóa giận: "Cháu làm hay không?"
Quý Chiêu từ chối: "Không làm."
Quý Tùng bị cô chọc cười: "Cháu làm vậy đang ảnh hưởng đến ấn tượng của ta về cháu đấy."
"À," Quý Chiêu nở nụ cười xấu hổ nhưng không mất lịch sự: "Quý Kinh ăn chơi đàng điếm cờ bạc đủ thứ cũng không ảnh hưởng được đến ấn tượng của ông về anh ta, vậy mà cháu không làm tiệc tối lại ảnh hưởng?"
Quý Tùng chỉ vào cô, tức giận đến nói không ra lời: "Cháu! Cháu!"
Quý Chiêu đặt vòi phun nước xuống, lùi lại hai bước: "Nếu không có việc gì khác cháu đi trước."
Nói xong không đợi Quý Tùng nói gì thêm, xoay người bỏ đi luôn, mơ hồ nghe thấy tiếng quản gia trấn an Quý Tùng. Khóe môi cô hơi nhếch lên, cảm thấy thật sảng khoái.
Quả thật là một ngày đẹp trời!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro