Chương 49: Tình thú
Rất cảm ơn bạn @khht07 đã giúp mình beta
Yêu đương não tàn! Thật phát chán!
【Chủ đề】: Dự Triệu Fan mời vào, cái video kia các cậu đều xem chưa?
【Lầu chính】: RT (Repost), cho tôi xem với.
【Cái gì video [ lỗ tai ] bổn Dự Triệu phê sao lại không biết [ lỗ tai ]】
【Lầu chủ đừng cầu, hiện tại truyền bá video này giống nhau là đụng tới đời tư, cậu cẩn thận tin nhắn】
【Không phải, các cậu úp úp mở mở cái gì thế? Dự Triệu video lộ ra rồi? Tôi lục soát quảng trường Dự Triệu sao toàn thấy đòi video... Cho tôi xem với!】
【Xếp hàng, ưu tiên lầu chủ 】
【Nói đến quảng trường Dự Triệu, có một bạn mơ thấy mình yêu đương, lên Weibo lục soát, kết quả thấy CP phấn (fan couple) Dự Triệu viết đồng nhân văn yêu đương hằng ngày, liền rơi hố thẳng tắp...】
【Quá táo bạo nhưng lại sát với thiết lập nhân vật Dự Triệu, cách vào hố thật sự...】
【Lạc đề rồi mọi người! Tôi có video, nhưng dung lượng lớn không thể gửi tin nhắn, tôi up lên cloud mọi người chờ nhé. Trước hết nói video là gì, đừng mong quá cao】
【Chính là có người quay được Dụ Trừng ở dưới ký túc xá đàn dương cầm, hát "Có gì không thể", Quý Chiêu Chiêu ghé lầu 4 xem, rất ngây thơ vườn trường... Nhưng duy phấn (fan ủng hộ solo) tẩy đường nói Dụ Trừng chỉ là diễn lộ, hơn nữa lầu 3 lầu 2 cửa sổ đều có người xem, nói là hát cho ai nghe thì người ngồi trên cỏ chụp Dụ Trừng - Tống Giang Giang, có khả năng lớn hơn Quý Chiêu Chiêu】
【Duy phấn tỷ đừng mạnh miệng, Dụ Trừng nhìn ai trong lòng các cậu biết rõ】
【Duy phấn tỷ: Nhìn trời】
【Ừ ừ ừ, Quý Chiêu Chiêu Dụ Trừng trời, là ánh sáng, là thần thoại duy nhất của cô ấy】
【Chịu không nổi CP phấn... Cho duy phấn một con đường sống đi】
【Tôi xem video rồi... Quá thuần khiết, quá vườn trường, đây là gì? Ở trước vạn người hát, chỉ có em biết tôi hát cho em nghe, tâm tư nhỏ OMG Dự Triệu thật ngây thơ】
【Không phải chỉ Quý Chiêu Chiêu biết chứ? Tôi thấy Tống Giang Giang cũng biết】
【Đừng ngây thơ yêu đương nữa, trói hai người lên giường 'doi' đi!】
......
Tống Giang Giang lật thiệp, mở khung chat với Dụ Trừng, nhận phong "khẩu phí" cô gửi, nở nụ cười, ẩn sâu công danh.
/
Thành phố A mùa hè đến chậm, nhiệt độ vất vả tăng lên, một trận mưa lớn ập xuống, gột rửa cả thành phố oi bức. Đến sáng sớm, mưa nhỏ dần, tí tách nhuộm lá cây xanh hơn.
5 giờ chung, bỗng nhiên tiếng sấm ầm ầm, mây đen dày nặng, những thực tập sinh dậy sớm cẩn thận vừa ngắm mưa vừa đánh răng, còn người đang ngủ thì kéo chăn lên bịt tai, nói thầm "ồn muốn chết" rồi ngủ tiếp, đang định trở lại giấc mơ trước thì bỗng——
"thực tập sinh chú ý! thực tập sinh chú ý!" Dưới ký túc xá, phó đạo diễn cầm loa rẻ tiền hướng cả tòa nhà gọi, âm thanh rè rè trong mưa đặc biệt chói tai: "Mời các em 3 phút sau xuống lầu tập hợp, người cuối cùng đến sáng nay không được ăn sáng!"
Quý Chiêu từ trong cơn mơ ngồi dậy.
Cửa phòng tắm mở, Dụ Trừng ngậm bàn chải ló đầu ra: "Ngươi tỉnh rồi."
Quý Chiêu không mở mắt: "Mấy giờ?"
Dụ Trừng: "5 giờ linh năm."
Quý Chiêu ngây ngốc một lát, vùi đầu vào giường: "Thần kinh!"
Dụ Trừng bật cười.
Cô nói: "Cơm sáng ta đã lấy về, ta xuống xem phó đạo diễn làm gì, ngươi cứ ngủ thêm chút nữa."
Quý Chiêu lại ngủ không được, nghiêng người ngẩn ra nhìn hư không: "Ta vừa mới mơ một giấc mơ."
Dụ Trừng nhanh súc miệng: "Mơ gì?"
Quý Chiêu lắc đầu nhẹ: "Không nhớ."
Bất kể mơ gì, về sau chỉ nhớ mỗi chuyện ngày ngày lâm triều thức dậy còn sớm hơn mặt trời, cô nhớ nghe được triều thần cãi nhau, lại thấy mặt trời ngoài đại điện chậm rãi mọc, chiếu lên long ỷ của mình, quang mang vạn trượng.
Sau đó triều thần chú ý, yêu cầu cô giữ nguyên tư thế để họa sư vẽ tranh, cô ngồi nửa canh giờ, không muốn nhắc nữa!
3 phút chớp mắt trôi qua, dậy nhanh cách mấy cũng khó sẵn sàng kịp.
Thế là nhiếp ảnh gia chụp được hình mình muốn.
Ví dụ có thực tập sinh chỉ mang một chiếc dép lê, đứng một chân nhảy xuống, kim kê độc lập. Có người áo mặc ngược, nhãn hiệu lộ ra ngoài bay trong mưa, nói đi nhặt ve chai cũng có người tin. Có thực tập sinh bị bạn cùng phòng kéo xuống, mắt chưa mở nổi, treo trên người bạn cùng phòng, hôm nay mục tiêu bán siêu thành đạt.
Thẩm Nhất Xán cười nhạo Tống Giang Giang: "Sớm thế luyện yoga? U! Kim kê độc lập hả?"
"Haha," Tống Giang Giang đáp: "Trên người cậu treo một con koala còn dám nói tớ."
Ứng Ngật kéo nhãn hiệu ra sau thất bại, Già Vũ Mông an ủi: "Không sao, cậu xem tớ quần mặc ngược mà đâu ai nhận ra?"
Kiều Nguyệt khẽ nói: "Vừa rồi không ai biết, giờ ai cũng nghe hết rồi."
Già Vũ Mông: "......"
Muốn yên lặng.
"Hỡi các em thực tập sinh thân yêu," Dương đạo mặc áo mưa đen, cầm loa vàng, trong mưa bụi trở nên nổi bật: "Giờ cô điểm danh."
34 người, vừa nhìn hiểu ngay.
Quý Chiêu cuối cùng cũng xuống, cô che dù thấp nhất, đội trên đầu nghe mưa rơi bùm bùm bên tai, lời Dương đạo vào tai này ra tai kia, đến lúc giải tán mới tỉnh.
Mở mắt, trước mắt năm sáu bảy tám đôi chân xếp thành một chữ, còn một con kim kê độc lập.
Tống Giang Giang hận không thể hai chân bay: "Bỏ kim kê độc lập đi?!"
Quý Chiêu nâng dù lên, thấy mọi người ba ba nhìn mình, cô thản nhiên: "Sao vậy? Vừa rồi bố trí nhiệm vụ gì?"
Bùi Giai: "Cậu đoán."
Quý Chiêu nhớ lại: "Là hai người một tổ, ra thành ngữ, một người diễn tả, người kia đoán, đúng không?"
Dụ Trừng: "Đúng vậy."
Quý Chiêu nheo mắt: "Hai người một tổ, tự do ghép đôi?"
Chu Vũ Dĩ Đình: "Cùng cộng sự của mình."
Quý Chiêu "à", có dự cảm xấu: "Thế các cậu tìm tôi làm gì?"
Già Vũ Mông xoa tay: "Cậu gặp may! Cho tờ sờ sờ để dính vận may!"
Kiều Nguyệt nôn nóng: "Cho tớ sờ!"
Quý Chiêu: "......"
Cô thử hỏi: "Tôi từ chối được không?"
Chu Vũ Dĩ Đình khẽ nói: "Nếu cậu muốn từ chối chúng tớ cũng không ép, nhưng cậu không nỡ, phải không?"
Quý Chiêu: "Tôi rất nhẫn tâm."
Tống Giang Giang "cười xấu": "Vậy đừng trách chúng tớ——"
"Chờ," Quý Chiêu cắt lời: "Cũng không phải không được, nhưng có điều kiện."
Mọi người: "Nói!"
Quý Chiêu cười: "Các cậu làm cung nữ sai bảo cho tôi một ngày."
Mọi người: "?"
"Đồng ý thì tôi ban danh," Quý Chiêu nói: "Tống Giang Giang gọi Cát Tường, Kiều Nguyệt gọi Như Ý, Chu Vũ Dĩ Đình gọi Phúc Như, Thẩm Hân gọi Đông Hải......"
Thẩm Hân: "Tên tớ khó nghe quá!"
Mọi người: "Trọng điểm ở đây sao!!!"
Chỉ đành làm cung nữ một ngày, Quý Chiêu bắt các cô làm gì được? Lần này thắng thua liên quan thứ tự công diễn, phải thắng!
Mọi người sôi nổi chạm vào, véo mặt, sờ tay, hỗn loạn.
Dụ Trừng nâng tay chắn trước Quý Chiêu: "Mặt không được sờ."
Mọi người: "Đề ra điều kiện!"
Dụ Trừng không dao động: "Vậy cũng không được."
Mọi người: "Chiêu Chiêu cũng chưa nói gì!"
Dụ Trừng cúi mắt nhìn Quý Chiêu, ngón tay giật giật, trở tay nắm mặt Quý Chiêu, nhẹ nhàng nhéo nhéo, Quý Chiêu nhướng mày, trong mắt chỉ có bao dung trêu ghẹo.
Cô trầm mặc lát, lại nhéo nhẹ một cái.
Mọi người: "!!!"
Quý Chiêu cười: "Sờ tay thì được rồi."
Mọi người: "......"
Luyến ái não, yue!
/
Trò chơi nhìn thì đơn giản, nhưng khó ở thử thách độ ăn ý.
Ví dụ lượt này, Thẩm Nhất Xán dùng tay ra số 8, Trần Hạnh Tử nghiêm túc gật đầu: "Thương! Thương... mưa bom bão đạn!"
Thẩm Nhất Xán lắc đầu.
"Không phải hả? Vậy là gì?"
Thẩm Nhất Xán chỉ lên trên.
"Trên? Bất ổn?"
Thẩm Nhất Xán gấp dậm chân, có thể đừng đoán sai vậy chứ!
Thẩm Nhất Xán lại chỉ xuống dưới.
Trần Hạnh Tử nóng nảy: "Không phải bất ổn sao?! Lên trời xuống đất? Chuyển tiếp? Giở trò! Lừa trên gạt dưới!"
Hết giờ.
Thẩm Nhất Xán sụp đổ: "Sao cậu chỉ biết trên dưới! Là 'Thượng có thiên đường, hạ có Tô Hàng' a!"
Trần Hạnh Tử cũng hét: "Cậu cứ chỉ loạn cái làm gì?!"
Thẩm Nhất Xán: "Tám chữ!"
Trần Hạnh Tử: "À."
Kết thúc trò chơi, quan hệ vốn không mấy thân thiết giữa hai người lại càng thêm rạn nứt.
Tự nhận là "cọ" được vận may từ Quý Chiêu, Tống Giang Giang khí thế bừng bừng, phối hợp với Kiều Nguyệt như ý ngay từ đầu, hai người một đường toàn thắng. Ánh mắt họ vừa giao nhau là đoán ngay được đáp án, khiến các thực tập sinh khác thì thầm: "Có gian lận không?"
Tống Giang Giang kiêu hãnh: "Vô địch, cô đơn là vậy."
Ngược lại, Quý Chiêu và Dụ Trừng không quá để tâm đến thứ tự lên sân khấu. Hai người chơi rất thoải mái. Quý Chiêu nhận ra khi Dụ Trừng diễn tả hành động, trông cô ấy đặc biệt đáng yêu. Cô cố tình không đoán đúng: "Làm lại động tác vừa nãy đi."
Dụ Trừng không chiều ý cô, chỉ dùng ngón tay chọc má mình, mỉm cười nhìn cô.
Quý Chiêu buột miệng: "Đáng yêu quá."
Già Vũ Mông dưới sân khấu hét lên: "Không phải chơi trò chơi sao? Sao lại thành yêu đương rồi!"
Trần Hạnh Tử cũng hùa theo: "Tớ thích xem! Thêm nữa đi!"
Quý Chiêu chỉ nghe được ba chữ "tớ thích xem," bỗng trong lòng thoáng động. Cô nghĩ, người khác cũng có thể thấy mặt đáng yêu của Dụ Trừng, không ổn chút nào. Vì vậy cô nói ngay đáp án: "Nhoẻn miệng cười."
Trần Hạnh Tử lườm Già Vũ Mông: "Nhìn xem, là tại cậu cả!"
Già Vũ Mông: "Mấy người CP phấn (fan couple) thật sự chịu không nổi!"
Đến lượt sau, Thẩm Nhất Xán cầm thẻ bài giơ lên, trên đó viết: "Một lời nói một gói vàng."
Dụ Trừng mím môi, giơ bốn ngón tay lên.
Quý Chiêu gật đầu: "Bốn chữ."
Dụ Trừng chỉ vào ngón tay đầu tiên, rồi dùng tay trái ra hiệu số một.
Quý Chiêu chần chừ: "Một?"
"Thời gian sắp hết rồi!" Dương đạo nhắc nhở: "Nếu không đoán được thì chuyển câu tiếp theo."
Tống Giang Giang nhìn đông nhìn tây, bỗng nói: "Chính là tâm ý của Dụ Trừng dành cho cậu! Đoán bừa cũng đúng!"
Quý Chiêu lẩm bẩm: "Tâm ý của Dụ Trừng dành cho ta?"
Chu Vũ Dĩ Đình gật đầu: "Đúng vậy!"
Quý Chiêu: "Nhất vãng tình thâm?"
Chúng thực tập sinh: ?
Quý Chiêu: "Không đúng? Nhất kiến chung tình?"
Chúng thực tập sinh: ??
Quý Chiêu thở nhẹ: "Vẫn không đúng? Chữ đầu tiên không phải là 'một' sao? Vậy là gì? Tâm ý của Dụ Trừng dành cho ta... Sinh tử không rời? Tình đầu ý hợp? Mặt mày... đưa tình?"
Chúng thực tập sinh: Các người có thể bỏ chữ "tình" được không!!!
Kết thúc trò chơi, Quý Chiêu và Dụ Trừng giành được quyền chọn thứ tự sân khấu thứ năm. Dương đạo khuyên họ "đẩy mạnh tiêu thụ" bằng cách chọn lên đầu tiên: "Thế nào, Chiêu Chiêu? Chọn đầu tiên không? Nếu không thì phá sàn diễn đi!"
"Để người khác phá đi." Quý Chiêu cầm thẻ số 5: "Hôm nay là con số may mắn."
Trước khi họ rời đi, Dương đạo thông báo một nhiệm vụ mới: sau buổi công diễn, hôm sau thực tập sinh sẽ đi ăn tại một nhà hàng do tổ chương trình chỉ định. Trong lúc đó, họ sẽ bị quay phim bí mật và không được để người ngoài nhận ra.
Hai ngày này, các thực tập sinh phải nghĩ cách cải trang.
"Chúng ta phải hóa trang sao cho không bị nhận ra?" Tống Giang Giang trên đường về ký túc xá lẩm bẩm. "Lúc đó tớ hóa trang thành trai bóng dầu thì sao?"
Kiều Nguyệt nhắc nhở: "Nếu vậy mà vẫn bị nhận ra thì sao?"
Nếu bị nhận ra, quả là sỉ nhục cả đời.
Tống Giang Giang: "......"
Hậu quả thật đáng sợ!
Họ ra khỏi biệt thự, mưa nghiêng vào hiên, mặt đá dưới cầu thang và lối đi sỏi ướt bóng nước mưa. Hai người che chung một chiếc ô, màu sắc tươi sáng nổi bật trong màn mưa.
Dụ Trừng nghiêng ô về phía Quý Chiêu. Quý Chiêu liếc nhìn: "Vai ngươi bị ướt mưa rồi."
Dụ Trừng nói: "Không sao."
"Sao lại không sao?" Quý Chiêu nhìn cô. "Ngươi mà cảm lạnh rồi lây cho ta thì làm sao?"
Dụ Trừng nghẹn lời: "Ta..."
Cô khẽ nói: "Ô nhỏ quá, để ta đi đổi cái lớn hơn."
"Đứng lại." Quý Chiêu dừng bước. "Còn có cách để cả hai chúng ta đều không bị ướt."
Dụ Trừng hỏi: "Cách gì?"
Quý Chiêu nhìn cô ấy: "Ngươi tự nghĩ."
Dụ Trừng thật sự bắt đầu suy nghĩ.
Cô ấy mặc đồng phục lớp A, áo hoodie hồng nhạt có tay áo quá dài, che một nửa bàn tay, chỉ lộ ra những ngón tay thon dài, sạch sẽ. Gió thổi mưa rơi, cô ấy đứng đó trông dịu dàng, mềm mại đến lạ.
Quý Chiêu thở dài trong lòng.
Thời đại này còn tốt vì tôn trọng tự do yêu đương. Nếu ở Đại Khải triều, dù có cưỡng ép đưa Dụ Trừng về cung, cô cũng chỉ nhận được lòng trung thành "Duy quân là từ," không phải tình yêu chân thành.
Cô nghĩ: Cái này thần tử, thật cứng nhắc!
Tính ra, Quý Chiêu tự nhủ, chờ Dụ Trừng nghĩ cách trong mưa thế này không bằng ngồi ở sân bay chờ thuyền. Cô bước sang đứng cạnh Dụ Trừng: "Cách nữa là ngươi——"
Chưa nói xong, Dụ Trừng bất ngờ vòng tay ôm eo cô.
Quý Chiêu hơi sững người.
Dụ Trừng siết nhẹ, kéo cô vào lòng. Chiếc ô hoàn toàn che được cả hai. Tiếng mưa rơi tí tách bên trên, hơi ấm từ bàn tay đặt trên eo khiến tim cô đập loạn, Quý Chiêu vội quay đầu đi.
Không ổn, không ổn!
Dụ Trừng đã thông suốt. Giờ cô chẳng biết phương hướng nào nữa.
Trên mạng, việc bỏ phiếu vẫn đang diễn ra.
Để không làm ảnh hưởng đến tâm lý của nhóm thực tập sinh, trước khi buổi công diễn chính thức kết thúc, ban tổ chức chương trình đã một lần nữa thu lại tất cả thiết bị di động của các thí sinh. Lần này, ngay cả Quý Chiêu và Dụ Trừng cũng giao nộp thiết bị điện tử của mình.
Quý Chiêu giải thích rằng cô muốn tận hưởng hai ngày yên tĩnh. Cô cho rằng một đội nhóm giỏi cần phải có khả năng hoạt động trơn tru ngay cả khi không có lãnh đạo giám sát. Nếu lãnh đạo cứ chăm chăm theo dõi, sẽ gây áp lực lớn lên nhân viên. Một khi mọi người học cách làm việc hiệu quả mà không bị giám sát, năng suất sẽ tăng cao hơn.
Dụ Trừng trầm ngâm: "Vậy nên, trước kia khi ta về kinh nghỉ ngơi, ngươi cứ nhất quyết bắt ta ở lại phủ của ngươi, cũng vì lý do này sao?"
Quý Chiêu: "Đúng vậy! Còn lý do nào khác chứ?"
Dụ Trừng: "Ta từng nghĩ đó là vì ngươi muốn tiện triệu tập ta bất cứ lúc nào."
Quý Chiêu: "..."
Bị phát hiện.
Là một tướng quân xuất thân từ gia đình quyền thế, Dụ Trừng có binh quyền trong tay nhưng không can thiệp vào triều chính. Cô lại được hoàng đế coi trọng, nên không ít quan lại trong triều muốn kết giao với cô. Mỗi khi cô về kinh, những lời mời đến dự tiệc cứ liên tục gửi tới phủ, dù có từ chối khéo léo thế nào cũng không tránh khỏi phải tham dự một hai buổi.
Quý Chiêu từng nghe cung nữ thân cận kể rằng tối hôm trước, Dụ Trừng đi đến câu lan viện nghe hát, lại còn đua rượu và làm thơ đối đáp, thật phong lưu tao nhã. Dù sau đó xác minh chuyện này chỉ là tin đồn thất thiệt, Quý Chiêu vẫn giận dữ. Cô ra chỉ dụ rằng Dụ Trừng phải vào cung làm việc để tránh bị quấy rầy.
Quý Chiêu thản nhiên biện minh: "Không đúng sao? Nhìn ngươi mài mực mà áo tay áo đều dính mực đen, kỹ thuật đúng là quá tệ!"
Nói xong, khuôn mặt cô bất giác ửng đỏ khi nghĩ đến điều gì đó.
Dụ Trừng thắc mắc: "Người sao thế?"
Quý Chiêu vội phủ nhận: "Không có gì!"
Cô chợt nhớ tới việc nếu Dụ Trừng mài mực thay cho việc khác, liệu tay áo cô ấy có bị ướt hay không... Và kỹ thuật có thể vẫn kém như vậy không?
Tối thứ bảy, tại sân vận động thành phố A.
Sau khi chương trình "Xuất Đạo Đi! Thiếu Nữ" gây sốt, sân vận động thành phố A trở nên sôi động hơn bao giờ hết, khác hẳn vẻ yên tĩnh thường thấy của nó trong kỳ nghỉ hè. Fan hâm mộ không ngừng đến thăm sân khấu, những biển quảng cáo bên đường được các fan thuê trọn, tàu điện ngầm tại khu vực này trở thành nơi tập trung đông đảo người hâm mộ.
Càng gần đến buổi công diễn, lượng người tụ tập càng đông, từ các quầy hàng bày bán vật phẩm tiếp ứng cho đến những hoạt động quét mã QR để thu hút sự chú ý. Không khí náo nhiệt tràn ngập khắp nơi, tạo nên một khung cảnh rực rỡ sắc màu.
Để tránh ảnh hưởng giao thông, nhóm thực tập sinh được đưa đến sân vận động từ rất sớm. Dù vậy, họ vẫn bị người hâm mộ nhiệt tình vây quanh khiến cả nhóm cảm thấy đầu óc quay cuồng. Mãi đến khi vào hậu trường, mọi người mới có thể bình tĩnh lại.
Chương trình trở nên cực kỳ hot, đến mức vé vào cửa khan hiếm, bị bán với giá cao ngất ngưởng. Thậm chí, có người đầu cơ vé với giá lên đến 20.000 tệ. Sau đó, người này bị cảnh sát bắt giữ.
Điểm đặc biệt của buổi công diễn này là chính phủ cũng tham gia hợp tác. Đây được coi là cơ hội hiếm hoi để fan hâm mộ có thể chứng kiến thần tượng của mình trình diễn trên sân khấu. Dù không mua được vé, nhiều người vẫn chọn đứng ngoài sân vận động để cảm nhận bầu không khí náo nhiệt.
【 Mọi người ơi, tôi đã ngồi ở quán gần đó rồi, vị trí hoàn hảo, đèn bảng mang vào được, tôi sẽ giơ cao đèn bảng CP sau khi Dự Triệu lên sân khấu để họ làm tình cho tôi xem 】
【 Lâu chủ văn nhã một chút được không... Nhiều người thế này, nói thẳng làm tình sẽ dọa chết người đấy 】
【 Bạn trên không hiểu rồi, hai người Dự Triệu tuy có vẻ biết lướt sóng trên mạng, nhưng thực ra nhiều từ lóng và meme họ cũng không biết đâu, nói làm tình có khi họ không hiểu 】
【 Vậy có thể dùng từ "thân mật như cá với nước" mà! 】
【 Được rồi được rồi, không kịp nữa, tôi đã ngồi xuống rồi, tối nay nếu Dự Triệu không làm tròn trách nhiệm yêu đương thì đều tại tôi, tại đèn bảng của tôi không đủ sáng! 】
【 Lâu chủ tuy là fan Dự Triệu nhưng cũng sẽ repo sân khấu của các thực tập sinh khác, miệng hơi độc nhưng tâm trong sáng, đừng ai mắng tôi nhé, không thì tôi sẽ chụp ảnh đen của bạn đấy! 】
【 Ồ! Mở màn chính là Thẩm Nhất Xán và Trần Hạnh Tử, cặp đôi này thực ra tôi cũng từng ship một thời gian ngắn. Dù sao trước đây tôi cũng đã đọc truyện nữ chính thành tình nhân từ tình địch trong nhóm nữ, ship hai ngày thì phát hiện cặp này hơi giống cong yêu thẳng, Trần Hạnh Tử thẳng. Chưa chắc chắn, quan sát thêm đã 】
【 Bài hát khá thoải mái, độ hoàn thiện sân khấu rất cao, cả hai đều ở vòng trên, thực lực không chê vào đâu được. Ánh mắt Thẩm Nhất Xán nhìn Trần Hạnh Tử khiến tôi thực sự ship được, cong yêu thẳng khổ quá 】
【 Tống Giang Giang không nói gì chỉ hát thì trông rất dịu dàng, vũ đạo lần này cũng rất tươi mát, giống tình yêu học đường trong vườn trường vậy. Có ai đẩy thuyền truyện bách hợp vườn trường không, cho tôi đọc với 】
【 Lý Vân Nguyệt thật sự cười chết tôi rồi! Khi Tiền Tinh Tinh hát "Lời ngốc lời say lời dối gian, mình dùng hết tất cả chạy về phía cậu" rồi chạy về phía Lý Vân Nguyệt, tôi thực sự thấy mặt cô ấy hơi co giật, Tiền Tinh Tinh đừng hành hạ người sợ xã giao nữa... Là fan nhưng thật sự đồng cảm mạnh như chính mình bị vậy 】
【 Ai cho phép Ứng Ngật hát nhạc chậm vậy? Bài "Không ai hiểu" của Bùi Giai và Ứng Ngật thực sự khiến tôi nghe mà rơi nước mắt... May là lần này không có bình chọn trực tiếp, không thì tôi còn nghi ngờ số phiếu của mình không đủ cho gánh tôi ship [chắp tay] 】
Sau khi sân khấu của Bùi Giai và Ứng Ngật kết thúc, tất cả các chủ topic repo trên diễn đàn gần như đồng thời đăng bài mới: "Dự Triệu đến rồi!"
Bất kể là ở hiện trường biểu diễn, hay đang theo dõi bài đăng, hoặc đang xem náo nhiệt bên ngoài, mọi người đều không hẹn mà cùng ngồi thẳng người, nín thở hoặc cập nhật bài đăng hoặc dỏng tai lên, hoặc chăm chú nhìn sân khấu biểu diễn trong bóng tối không chớp mắt.
Trên sân khấu chính, Trình Phi Vãn làm MC đang trò chuyện với Bùi Giai và Ứng Ngật, trong khi trên sân khấu biểu diễn tối om có thể thấy nhân viên đang bận rộn chuẩn bị phông nền.
Khi nhìn thấy một chiếc giường đơn được bày biện trên sân khấu, tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh. Có người thốt lên: "Không phải chứ? Thật sự làm à?" Có người kéo tay người lạ bên cạnh: "Nhanh! Tát tôi một cái đi, không thì tôi cảm thấy mình không xứng đáng xem mất!"
Các fan của Quý Chiêu lặng lẽ quay mặt đi, đối diện với fan của Dụ Trừng bên cạnh vẫn đang trừng mắt lạnh lùng. Họ đều nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt đối phương, trong chớp mắt thù địch hóa thành thân thiết, cùng an ủi nhau: "Không sao không sao, đều vì sân khấu mà." "Thôi được, ra mắt quan trọng hơn." "Được rồi được rồi, ship nhẹ nhàng thôi." Rồi hít sâu một hơi, cùng nhìn về phía sân khấu.
Trình Phi Vãn vẫn đang nói chuyện với Bùi Giai và Ứng Ngật, trong khi bên này hậu trường đã nhanh chóng hoàn thành. Quý Chiêu và Dụ Trừng sau khi kiểm tra tai nghe xong, đã lên sân khấu trong bóng tối, tìm đến vị trí đã định sẵn...
Quý Chiêu ngồi trên giường, Dụ Trừng giúp cô cởi giày, sắp xếp xong, cô nằm xuống giường. Dụ Trừng thì ngồi ở mép giường, nghiêng mặt lặng lẽ nhìn cô.
Quý Chiêu khẽ nói: "Đừng căng thẳng."
Dụ Trừng lắc đầu nhẹ, đưa tay vén tóc cô sang một bên, để rơi xuống gối, cũng khẽ đáp: "Không căng thẳng."
Quý Chiêu mỉm cười.
Đèn sân khấu bật sáng, camera quay từ trên xuống, Quý Chiêu mở miệng định âm điệu: "I wanna be your slave (tôi muốn làm nô lệ của người ) I wanna be your master (cũng muốn làm chủ nhân của người )..."
Cô ngồi dậy trên giường, cùng Dụ Trừng ngồi cạnh nhau làm động tác như soi gương. Một lúc sau, hai người nắm tay nhau. Dụ Trừng hơi dùng lực, Quý Chiêu liền nhẹ nhàng ngồi lên người cô. Cô nghiêng mặt nhìn xuống khán đài, giọng trầm thấp: "And if you want to use me (nếu người muốn sử dụng tôi) I could be your puppet (tôi có thể làm con rối của người)"
Từ khi nào, Dụ Trừng đã trở thành con rối trong tay cô. Thỉnh thoảng đổi vai trò cũng thật tình thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro