Chương 48: Có gì đâu
Rất cảm ơn bạn @khht07 đã giúp mình beta
Không có gì là không đáng.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, lâu đến mức tiếng bước chân vội vã của quản gia vang lên dưới lầu trong phòng khách, từng mệnh lệnh nối tiếp nhau, tiếng hầu gái nói tiếng Quảng Đông trong trẻo dễ nghe, phá tan sự yên lặng. Lúc này Quý Chiêu mới chậm rãi ngẩng đầu.
Cô ngửa ra sau một chút, quay đầu lại: "Hạ ngày hảo." (Ngày hạ tốt lành)
Cách phát âm tiếng Quảng Đông chuẩn xác, nghe vào tai không thấy kỳ lạ, ngược lại xen lẫn nét mềm mại phương Nam, càng nghe càng êm tai, khiến người trước mặt sáng bừng mắt.
Chu Vũ Dĩ Đình kinh ngạc: "Chiêu Chiêu, cậu còn biết tiếng Quảng Đông à?"
Kiều Nguyệt mắt long lanh: "Nghe hay quá!"
Thẩm Hân nhịn không được phàn nàn: "Dù có hay đi nữa, trong tư thế này bỗng dưng bật ra một câu tiếng Quảng Đông, các cậu không thấy kỳ quái sao!"
Tống Giang Giang cũng: "Cậu ấy nói cái gì vậy, rốt cuộc là cái gì, các cậu có ai nghe hiểu không?!"
Bùi Giai: "Quý tổng, em nói này, nếu công ty chúng ta mở chi nhánh ở Hong Kong, nhất định phải điều em đến đấy!"
Quý Chiêu cười cười, vẫn không đứng dậy, cô ôn tồn giải thích: "'Hạ ngày hảo' nghĩa là buổi chiều tốt lành, thư phòng không có gì đáng tham quan, lúc các cậu đi ra nhớ giúp tôi đóng cửa."
Mọi người ánh mắt và động tác đồng loạt dừng trên người Dụ Trừng.
Dụ Trừng! Cậu bị đè nén! Cậu không có gì muốn nói sao!
Dụ Trừng gắt gao dựa vào cánh cửa tủ két sắt, sợ chỉ cần sơ ý cánh cửa tủ sẽ mở, cô vòng tay qua eo Quý Chiêu để tránh Quý Chiêu cử động lung tung. Đối mặt ánh mắt hơi chất vấn của những người bạn, cô cảm thấy hơi kỳ quái: "Khóa cửa lại là được."
Đám bạn: "!!!"
Ý gì đây? Sau khi nhóm tụi mình đi ra, Quý Chiêu và Dụ Trừng sẽ "bắt đầu chuyện lớn" sao? Thế này cũng quá củi khô lửa bốc, thật khiến người ta tò mò!
Thẩm Nhất Xán câm nín nhắn tin cho Trần Hạnh Tử: "Cậu chọn sai công - thụ rồi."
Quý Chiêu đã hơi thiếu kiên nhẫn với mấy người dong dài, hừ một tiếng: "Bể bơi trên mái nhà các cậu không định trải nghiệm sao, nói một tiếng tôi bảo quản gia rút hết nước."
Đám bạn: "!"
Trăm miệng một lời: "Cáo từ!"
Tống Giang Giang đóng cửa: "Chú ý vệ sinh, dù sao trên giường vẫn sạch sẽ hơn."
Dụ Trừng: "......"
Quý Chiêu: "...... Mau cút đi."
Tống Giang Giang lanh lẹ chuồn mất, cửa đóng lại tự động khóa, không ai ngoài mở được. Quý Chiêu thở phào, cúi đầu đặt trán lên vai Dụ Trừng: "Nguy hiểm thật."
Dụ Trừng cứng đờ mở miệng: "Bệ hạ, ngài đứng dậy trước."
Quý Chiêu hơi giật mình, cô ngẩng đầu, nheo mắt: "Sao? Ta nặng lắm à?"
Dụ Trừng kiên định lắc đầu.
Quý Chiêu không chịu bỏ qua: "Vậy vội làm ta đứng dậy làm gì?"
Dụ Trừng im lặng nhìn cô, trong mắt tràn đầy lên án. Quý Chiêu ho nhẹ: "Được rồi, ta biết ngươi thích người như thế này vất vả, ta khen thưởng ngươi."
Dụ Trừng hỏi: "... Khen thưởng gì?"
Là hôn chăng?
Cô không dám hỏi, thân là bề tôi, không thể tham lam quá.
Bệ hạ thưởng gì, cô nhận cái đó.
Quý Chiêu không biết trong đầu Dụ Trừng đang nghĩ gì, nắm cổ tay cô ấy, dẫn bàn tay đến một chỗ nào đó, đầu ngón tay Dụ Trừng run rẩy, Quý Chiêu lại chôn mặt ở cổ cô, giọng buồn bã: "Thích không?"
Dụ Trừng không nhịn được xoa nhẹ, trong giọng nói tẩm đầy tình ý, khơi gợi tâm thần: "Thích."
Như kẹo bông gòn.
Dụ Trừng nghĩ, giống lần đó ở ngoài lễ hội âm nhạc các cô ăn kẹo bông gòn.
Màu hồng nhạt mềm mại, ngọt ngào dính nhớp, đầu lưỡi vừa liếm lập tức hòa tan giữa môi răng, hương đường hóa học trôi xuống cổ họng, lan khắp lồng ngực, trở nên nóng bỏng mãnh liệt.
Quý Chiêu giơ tay ôm lấy bờ vai cô, giọng trầm: "Nhẹ thôi."
Dụ Trừng cũng muốn nhẹ, nhưng càng nhẹ càng tham, hận không thể nuốt chửng Quý Chiêu vào thân thể. Lý trí như sợi dây kim loại căng đứt từng khúc, cuối cùng sụp đổ hoàn toàn.
Quý Chiêu thở dồn, khó nhịn cọ cọ trên người cô: "Hơi đau, Dụ Trừng."
Cô gọi tên cô ấy, mang chút ủy khuất, dừng bên tai cô, nơi mạch máu nhảy. Dụ Trừng nuốt nước miếng, cuối cùng lý trí thắng cuồng dại, lực đạo giảm nhẹ.
Dụ Trừng nghiêng mặt, môi ấm áp đặt lên cổ Quý Chiêu, nhỏ giọng dỗ dành: "Xin lỗi, xin lỗi."
Quý Chiêu khẽ hừ, định lấy giọng hoàng đế mắng một trận, rồi lại thấy mệt, chỉ hừ hừ, hừ xong nhỏ giọng: "Chúng ta không ra ngoài, các cậu ấy sẽ nghi ngờ."
Dụ Trừng hơi sững sờ.
Nghĩ tới việc Tống Giang Giang và những người khác hoài nghi, mặt cô nóng lên: "... Vậy chúng ta ra ngoài mau."
Quý Chiêu ừ một tiếng, vẫn không nhúc nhích.
Dụ Trừng: "Bệ hạ...?"
Quý Chiêu khôi phục chút tinh lực, ngữ khí lạnh: "Lúc này mới nhớ ta là bệ hạ?"
Dụ Trừng im lặng.
Quý Chiêu ôm cô ngồi thêm một lúc rồi mới đứng dậy, hai người sắp xếp tài sản Quý gia phụ mẫu để lại cho Quý Chiêu Chiêu, phát hiện còn nhiều thứ cần xử lý. Quý Chiêu cầm một quyển chứng nhận quyền sử dụng đất, nói: "Ta biết mảnh đất này."
"Ở ngoại ô trung tâm, năm đó mua rất rẻ, mẫu thân giấu Quý gia mua, viết tên Quý Chiêu. Hiện tại bán hay khai thác đều lời."
Dụ Trừng hỏi: "Bệ hạ tính làm sao?"
"Trước cho bộ phận thị trường đánh giá, nếu làm cần lập đội," Quý Chiêu đóng cửa tủ sắt, buồn bã: "Nếu ở Đại Khải triều, ta đã xét nhà Quý gia."
Dụ Trừng: "... Nguyên nhân?"
Quý Chiêu trừng mắt: "Trọng nam khinh nữ, tử tội!"
Dụ Trừng: "Có lý."
Quý Chiêu nói làm liền, không cho bộ phận thị trường biết miếng đất là của mình, chỉ bảo đánh giá. Không lâu sau dữ liệu gửi đến.
"Quý tổng, mảnh đất giá trị rất lớn, nếu nắm bắt tốt, lợi nhuận gấp ba chỉ là cơ bản. Nhưng không liên lạc được chủ đất, dù liên lạc được cũng chưa chắc đến lượt chúng ta."
Quý Chiêu nằm trên ghế bờ cát, uống nước trái cây, xem tư liệu cứng nhắc.
Cách đó không xa, Tống Giang Giang cùng mấy người kia không hài lòng với bể bơi trên lầu, mặc áo tắm, cầm phao xuống biển. Nhân viên cứu hộ ngồi ở bờ biển quan sát.
Dụ Trừng cách một bàn vuông nhỏ, ngồi trên ghế bãi biển, cũng đang xem điện thoại.
Quý Chiêu tùy miệng hỏi: "Đang xem gì?"
Dụ Trừng chột dạ giấu điện thoại vào ngực: "Không có gì."
Quý Chiêu vốn hỏi vu vơ, thấy Dụ Trừng như vậy càng nghi, duỗi tay: "Đưa ta xem."
Dụ Trừng không đưa: "Bệ hạ không phải đang xem tư liệu sao?"
Quý Chiêu: "Ta muốn ngươi."
Dụ Trừng: "......"
Cô miễn cưỡng: "Ta chỉ lướt mạng linh tinh."
Quý Chiêu nheo mắt: "Không đưa, ta ném ngươi xuống biển lướt sóng."
Đe dọa vô ích với đại tướng quân, nhưng Dụ Trừng vẫn ngoan ngoãn đưa. Khi Quý Chiêu sắp cầm được, Dụ Trừng rụt lại: "Bệ hạ xem xong đừng giận."
Quý Chiêu túm lại: "Xem xong nói."
Hoàng hôn gần kề, mặt trời nhuộm biển cam, tiếng cười đùa xa xa. Quý Chiêu không phòng bị, mở khóa điện thoại Dụ Trừng.
Đập vào mắt là một bức họa.
Một bức tranh được chăm chút tỉ mỉ, phong cách tinh tế, cảnh tượng mỹ lệ vẽ hai người ——
Trong tranh, cô gái tóc tím phấn nằm nghiêng trên ghế, áo khoác hồng nhạt trượt xuống, sơmi trắng bung vài cúc, lộ đường cong phía trên, xương quai xanh thanh mảnh nổi bật.
Cô gái khác mặc cùng kiểu quần áo, nhưng chỉnh tề, quay lưng về phía người xem, cúi mình nơi chân váy cô gái tóc tím... làm bức tranh thêm phần diễm lệ.
Khuôn mặt cô gái tóc tím phấn quả thực chính là Quý Chiêu.
Quý Chiêu: "!!!"
Mặt cô nóng bừng, không biết chạm vào đâu mà ảnh thu nhỏ, thấy được đăng trên siêu thoại CP Dự Triệu, chú thích: "Chẳng vẽ gì quá chừng mực! Đừng chặn tôi!"
Quý Chiêu: "......"
Cái này với tranh tiểu nhân họa ở quán kia khác gì đâu, còn bảo không quá chừng mực?
Quý Chiêu ngẩng nhìn Dụ Trừng.
Dụ Trừng né mắt, nhỏ giọng giải thích: "Ta... ta vô tình click vào CP siêu thoại, tiện xem một chút hai người họa cỡ lớn..."
Quý Chiêu cười lạnh: "Ai mới mấy hôm trước còn thề son sắt chỉ có quân thần chi tình?"
Dụ Trừng đỏ mặt: "Bệ hạ......"
"Nhưng tư thế này không tồi." Quý Chiêu đổi giọng: "Đây là ở phòng 311 trên sô pha phải không? Ngươi mặc váy ngắn cong eo, trông thật dễ niết."
Quý Chiêu duỗi tay: "Ta xoa."
Dụ Trừng "vụt" đứng lên, chân trần dẫm cát, lún xuống, cô bước đi: "Ta... Ta thấy bờ biển có chuyện, ta đi xem!"
Nói xong không quay đầu chạy mất.
Quý Chiêu lắc đầu cười, Dụ ái khanh không chịu nổi chọc ghẹo, trên giường sẽ ra sao?
Nghĩ đến đây, chỗ nào đó nhói đau, cảnh trong tủ sắt tái hiện, cô liếm môi, bỏ lo lắng lên chín tầng mây.
Bờ biển, Tống Giang Giang bắt được một thứ hải sản lạ, cả bọn kinh ngạc xúm vào, muốn đem vào bếp.
Quý Chiêu không để ý, tiện tay xem tiếp các bình luận:
【Ha hả, tôi biết mà, tôi chạy không thoát cãi nhau mệnh, đây gọi ly hôn bình tĩnh kỳ】
【Muốn đánh, khuyên lên giường đánh, đừng làm gối đầu công chúa!】
【Gối đầu công chúa thì sao?! Chiêu Chiêu nhỏ xinh đáng yêu vậy, sao nỡ để cô ấy làm 1? Nên cắn gối đầu để Dụ Trừng hầu hạ, Dụ Trừng đồng ý!】
【Dụ Trừng tán quá】
【Ngọt muội 1 tiên phẩm, hiểu thì hiểu】
【Đều là nữ, giúp nhau không được sao? Không thì tôi có tư thế cho tham khảo, lần trước ở Âu Mỹ thấy, ma quỷ đến phải bốc hỏa!】
【Tôi có bằng hữu muốn xem】
【Lầu chủ tôi chính là bằng hữu, share đi】
Quý Chiêu: "......"
Cái quái gì lung tung rối loạn!
/
Quý Chiêu ra tay làm quản gia hoảng hốt, bữa tối phong phú tinh xảo đến kinh người, vừa ăn còn vừa nghe nghệ sĩ dương cầm đàn live, tao nhã có thú vị.
Quý Chiêu dùng khăn lau miệng: "Làm không tồi, tôi sẽ ghi nhận xét tốt vào lý lịch của ông."
Quản gia đứng thẳng người, làm tư thế quý ông: "Đa tạ Quý tổng."
Quý Chiêu nói: "Nơi này không còn chuyện của ông, có thể đi viết thư từ chức."
Quản gia: "Vâng."
Chờ quản gia đi rồi, Tống Giang Giang liền không kìm nổi hỏi: "Năng lực của hắn không phải khá tốt sao? Vì sao còn muốn sa thải hắn? Hơn nữa vì cái gì còn muốn hắn viết thư từ chức, là sợ bồi thường sao?"
Quý Chiêu lướt qua một ly nước chanh, nhìn quanh một vòng, thấy mọi người đều tràn ngập nghi ngờ nhìn mình, cô hỏi: "Các cậu cũng không biết?"
Đám bạn nhỏ (chúng tiểu đồng bọn) nhất loạt lắc đầu.
Quý Chiêu nhìn Dụ Trừng một cái: "Ngươi biết không?"
Dụ Trừng nói: "Biết."
Quý Chiêu: "Ngươi giải thích đi."
"Hảo." Dụ Trừng đặt thanh đao nạo vỏ tôm xuống, nói: "Vị quản gia này năng lực đích xác rất mạnh, nhưng hắn không trung thành với công việc, nhiều năm qua thả người ngoài vào, chỉ cần một chi tiết này, là có thể khiến hắn không còn chỗ đứng trong ngành."
"Hơn nữa Chiêu Chiêu vừa đến liền trách cứ hắn, hắn bề ngoài phục tùng, nhưng trong lòng khó tránh có oán khí. Giữ nhà cần người trung tâm, hắn như thế lưu không được. Nhưng hôm nay chúng ta đến bất ngờ, không có hắn thì cũng không có bữa tối phong phú này, nên hắn dùng bữa tối này lấy công chuộc tội, hy vọng có chút đường ra trong ngành."
Chu Vũ Dĩ Đình: "Tớ hình như nghe hiểu."
Tống Giang Giang: "Nhưng lại hình như không hiểu."
Bùi Giai: "Không sao, em có thể làm tân quản gia."
Thẩm Nhất Xán giơ ly rượu: "Mặc kệ, cụng ly!"
Thẩm Hân: "Cũng phải tìm cái cớ đi chứ!"
Thẩm Nhất Xán: "Vì mấy ngày không có Trần Hạnh Tử cụng ly!"
"Đi!" Tống Giang Giang nâng ly đứng lên: "Chiêu Chiêu, cậu là chủ nhà, cậu nói chút gì đi."
Quý Chiêu đang chuyên tâm chiến đấu với tôm hùm, bị gọi đột ngột, cô mờ mịt ngẩng đầu, mọi người trông đợi nhìn cô, cô thở dài sườn sượt.
Nghĩ thầm, trước kia trong cung, hễ cần hoàng đế tham dự yến hội, mình đều phải nói hai câu, bao lần cộng lại, mình ăn ít biết bao.
Tuy thầm oán, Quý Chiêu vẫn nâng chén đứng lên.
Mọi người cũng đứng lên.
Quý Chiêu nói: "Vì quốc thái dân an, năm sau mưa thuận gió hòa, cụng ly!"
Đám bạn nhỏ trăm miệng một lời: "Cụng ly!"
Sau đó lại đồng loạt: Có phải cớ này quá lớn không! Nếu đổi thành phụ đề đen, nhất định càng xem càng buồn cười.
Rượu qua ba tuần, không khí càng thêm hòa hợp, nghệ sĩ dương cầm đổi sang khúc nhạc vui tươi, giai điệu nhẹ nhàng nhảy múa trong không khí, làm lòng người cũng phấn chấn. Tống Giang Giang và Kiều Nguyệt trên sàn nhảy nhảy những bước vô trật tự, vừa chụp ảnh tự sướng, chụp từng tấm từng tấm, kéo người khác vào sàn nhảy.
"Tới bài 《Ngày nghỉ hảo thời gian》!" Tống Giang Giang hô.
Giai điệu jazz nhanh, mọi người hai người một tổ trên sàn nhảy trao đổi bạn nhảy, không ai bị lạc lõng, nhảy xong nửa vòng người đầy mồ hôi, không khí cao trào đến đỉnh điểm.
Dương cầm trở nên nhẹ nhàng, chậm rãi, êm dịu.
Quý Chiêu và Dụ Trừng cũng ở trung tâm sàn nhảy, Quý Chiêu uống chút rượu, đầu choáng váng, Dụ Trừng liền dìu cô chậm rãi, Quý Chiêu cúi đầu tựa vai cô ấy, giọng chậm: "Dụ Trừng hẳn là từng tham gia không ít vũ hội?"
Dụ Trừng gia cảnh tốt, Dụ Vọng Mạnh lại thích khoe mình có một cô con gái xinh đẹp, tất nhiên mang con tham dự những trường hợp này.
Dụ Trừng thấp giọng ừ một tiếng.
Quý Chiêu khẽ nói: "Dụ Vọng Mạnh thật đáng ghét."
Dụ Trừng thần sắc khẽ động, cô hỏi: "Muốn trừ khử hắn sao?"
Quý Chiêu cười nhẹ, ôm vai Dụ Trừng, ngửa đầu nhìn cô, trong mắt mang chút say: "Dụ Trừng, ngươi đúng là trung thành, nếu ta giết người, ngươi sẽ giúp ta xóa dấu vết phạm tội phải không?"
Dụ Trừng tay đặt sau lưng cô, nhẹ vỗ: "Không phải."
Dụ Trừng nói: "Ta sao có thể để bệ hạ tay nhuốm máu tươi, nếu bệ hạ muốn giết người, vi thần chính là thanh đao trong tay bệ hạ."
Quý Chiêu hừ khẽ: "Hoa ngôn xảo ngữ."
Dụ Trừng nghiêm túc: "Không phải."
Quý Chiêu tất nhiên biết không phải, cô lại tựa lên vai Dụ Trừng, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của Dụ Trừng: "Dụ Vọng Mạnh hắc liệu (phốt đen) rất nhiều, hắn trong giới có thế lực, nhiều lần paparazzi muốn tung ra đều bị hắn dùng tiền đè xuống."
Dụ Trừng nói: "Đó là vì không ai cầm chùy chính xác."
Quý Chiêu ừ: "Hắn rất thông minh, chỉ phiêu/xướng, không có quan hệ lâu dài, mấy cô gái đáng thương bèo nước gặp nhau chẳng ai ra mặt tố, còn chuyện hắn chèn ép tiểu minh tinh nhân phẩm kém, mọi người cho qua. Dụ Vọng Mạnh được yêu thích, tin người cũng ít, trừ phi——"
Dụ Trừng nói tiếp: "Trừ phi người thân cận nhất tố giác hắn."
Quý Chiêu: "Tô Tĩnh không được."
Thời đại này, chỉ cần nữ tố nam, tất bị xem là tranh cãi tình cảm, một khi dán nhãn tình cảm, đội PR của Dụ Vọng Mạnh dễ tẩy trắng, dư luận chú ý tình cảm nam nữ, bỏ qua vấn đề chính.
Dụ Trừng xoay người, đỡ Quý Chiêu chuyển một vòng, làn váy bay lên, Quý Chiêu nhìn cô cười cười: "Ta hiện tại là nữ nhi của Dụ Vọng Mạnh, là lựa chọn thích hợp nhất."
Còn gì thuyết phục hơn con gái tố cha phiêu/xướng, "đại nghĩa diệt thân"?
Quý Chiêu: "Sẽ ảnh hưởng ngươi."
Dù Dụ Trừng lấy danh nữ nhi tố Dụ Vọng Mạnh, hắn có thể giả đáng thương, PR nói tốt cho mình, biến con gái thành bất hiếu, chắc chắn có người nói: "Dù ba ngươi phiêu/xướng, nhưng ông ấy tốt với ngươi, ngươi là vong ân bội nghĩa!"
Dụ Trừng: "Nhưng cũng chứng tỏ, Dụ Vọng Mạnh tội ác tày trời, nếu không con gái sao lại tố cha?"
Nếu trước đây, Quý Chiêu có lẽ đồng ý, nhưng nay... Cô mím môi, khi nhạc dừng lại, khẽ nói bên tai Dụ Trừng: "Ta có chút luyến tiếc ngươi bị mắng."
Dụ Trừng tròn mắt, lui hai bước: "Lại nghĩ sau."
Dụ Vọng Mạnh nhất định phải làm rớt, loại người lừa gạt công chúng được yêu thích nhiều năm, sau Dụ Trừng xuất đạo ai biết hắn làm gì xấu, không thể để lâu!
Nhất định có cách tốt hơn.
/
Dù Dương đạo (phó đạo diễn) đề nghị phái xe đón, các thực tập sinh vẫn giữ phép tắc từ chối.
Mọi người nói hiện đã muộn rồi, đi lại bất tiện, mọi người ngủ sớm một chút, sau đó trong group chat gửi biểu tình bao "Vất vả", vui vẻ chui vào giường lớn xa hoa.
Môi trường thoải mái cho giấc ngủ ngon, sáng dậy ai nấy tinh thần phấn chấn.
Ăn xong bữa sáng trong nhà ăn, mọi người dạo bờ cát một vòng, luyến tiếc rời đi, Tống Giang Giang nhìn biệt thự cao cấp, mắt toát lên vẻ "buồn bã": "Tớ sẽ nhớ nơi này lắm."
Kiều Nguyệt vỗ vai: "Cố gắng, rồi sẽ có."
Tống Giang Giang: "6.000 mấy chục triệu, đô la."
Kiều Nguyệt: "... Kiếp sau đi."
Quý Chiêu trao đổi xong với quản gia, thấy các bạn u sầu, đành bất đắc dĩ: "Chờ sau này xuất đạo tôi lại dẫn các cậu đến."
Mấy bạn nhỏ mắt sáng: "Thật chứ?!"
Quý Chiêu: "Thật."
Cô lấy chìa khóa từ chỗ quản gia, bảo hắn: "Tôi không có cách liên hệ Quý Kinh, ông đi thông báo hắn, nếu hắn còn dám bước vào đây, tôi sẽ báo cảnh sát."
Quản gia: "Vâng."
Tân quản gia còn đang thông báo tuyển dụng, đến lúc đó sẽ do Quý Chiêu phỏng vấn qua video. Trước khi đi, Quý Chiêu lại nói chuyện với a di trông nom nhà ở nơi này một lúc, tăng lương cho bà ấy, nhờ bà tạm thay chức quản gia.
Quý Chiêu nói: "Tân quản gia sẽ là một người nữ tính, mọi người phải hòa thuận với cô ấy."
A di trong nhà nói tiếng phổ thông không tốt, nhưng miễn cưỡng nghe hiểu, đối với Quý Chiêu là ngàn ân vạn tạ. Quý Chiêu đã lên xe mà a di vẫn đứng ven đường vẫy tay bảo bà ấy sẽ làm lẩu.
Quý Chiêu bật cười, phất phất tay.
"Các cậu mau xem group," Tống Giang Giang nói muốn xem phong cảnh, giành ghế phụ, kết quả vừa lên xe vẫn là xem di động. Lúc này không biết thấy gì, quay đầu nói: "Dương đạo ra thông báo."
Mọi người liền sôi nổi lấy ra di động.
Thẩm Hân nhỏ giọng nói một câu: "Tớ đi?"
Chu Vũ Dĩ Đình mở ảnh chụp trong nhóm: "Sao nhiều người vậy? Thật sự là đến đưa tiễn sao? Chúng ta không đi VIP thông đạo à? Trời ạ, tớ nhìn thấy bảng đèn tên tớ."
Bảng đèn fan Chu Vũ Dĩ Đình ban đầu làm là chữ "Đình", kết quả làm ra rồi, hơn nữa màu tiếp ứng là màu vàng, người qua đường còn tưởng cột mốc đường, ùn ùn dừng lại, khiến không ít lần giao thông hiểu lầm, nên nhanh chóng đổi thành chữ "Vũ".
Kiều Nguyệt nói: "Dương đạo nói chúng ta đến chụp tạp chí sợ bị đồng nghiệp chặn được, nên giữ bí mật. Giờ chụp xong rồi, tự nhiên không cần giữ bí mật, nên fan đều đến đưa tiễn, nếu đi VIP thông đạo, fan khó tránh có ý kiến."
Thẩm Nhất Xán che miệng: "Sao có người làm bảng đèn CP tớ với Trần Hạnh Tử, làm tớ như kiểu một kẻ cô độc vậy!"
Thẩm Hân: "...... Hai người thật đúng là CP cặp đôi yêu hận!"
Dụ Trừng lại mở toàn bộ ảnh hiện trường ra xem, đánh giá khả năng chen chúc, nghĩ đến khả năng fan chen lấn đến chỗ Quý Chiêu, cô nhíu mày nói: "Không an toàn."
"An toàn." Quý Chiêu trấn an cô ấy: "Chúng ta đến sẽ có an ninh bảo vệ bên cạnh, sẽ không có ai chen đến chúng ta. Dù chen đến cũng không sao, cũng sẽ không bị thương. Đến lúc đó ngươi cũng đừng mang trẫm bay lên."
Dụ Trừng mím môi.
Cô đúng là có ý nghĩ này.
Quý Chiêu hiểu rõ: "Ngươi muốn cùng ta bị sân bay Hong Kong cấm cửa sao?"
Dụ Trừng: "Ta......"
Quý Chiêu vỗ mu bàn tay cô: "Ngoan."
Vừa dứt lời, không khí trong xe đột nhiên tĩnh lặng, cô chần chừ ngẩng đầu, thấy mọi người đều vẻ mặt vô ngữ nhìn mình và Dụ Trừng, thấy mình nhìn qua, mọi người đồng thời kéo dài âm: "Ô ô ô ô ô ô ô còn ngoan, còn ngoan ~"
Quý Chiêu: "......"
/
【Báo —— xuất đạo bảy người tổ cùng "các vật trang sức nhỏ" của họ đã đến sân bay!】
【Đồng (công ty) có phải muốn phá sản không, chỉ điều bảy chiếc SUV, keo kiệt ghê!】
【Dựa! Sao lại tung tình báo giả? Tôi hớn hở chạy đến phát hiện đến chỉ có hành lý, ai cân nhắc tâm tình tôi chứ? Lại lừa, tôi thật muốn phát hỏa!】
【Lần này là thật sự đến! Tôi đi! Còn là Rolls-Royce...... Nói đồng phá sản đâu?】
【Sẽ không tạch tạch chứ?】
【Biến đi! Đồng đích thị phá sản, chiếc Rolls-Royce kia là của Quý gia】
【Nữ nhi của tôi thật hào khí】
Lần đầu tiên thực tập sinh nhóm đến sân bay, tám người trong giới giải trí, fan rất đông, nhiệt tình vô cùng, làm các cô có chút không kịp thích ứng, nhưng sự mới lạ cũng khiến fan thêm trìu mến ——
Fan che tim: Ôi, bà xã hồn nhiên lương thiện non nớt đáng yêu của tôi ~
Dù các thực tập sinh bỡ ngỡ, nhưng một vòng xuống cuối cùng cũng thích ứng, quý trọng lễ vật thì không nhận, hoa chỉ nhận một bó, còn nhiều fan viết thư, từng phong một nhét vào tay, tình cảm chân thành từ fan.
Dương đạo bảo các cô chọn hai phong thư viết hồi âm, Quý Chiêu liền trên máy bay mở ra xem, nội dung chân thành tha thiết, cô tức khắc cảm thấy gánh nặng trên vai nặng thêm.
Fan không mong các cô yêu đương, nhưng nếu các cô yêu đương lại rút lui sao? Không rút lui mà vẫn yêu đương, với fan chẳng phải lừa gạt?
Dụ Trừng cũng ở ghế bên xem thư, xem xong một phong gấp lại để trên bàn nhỏ, Quý Chiêu tiện liếc qua.
Dừng lại.
Quét thêm lần nữa.
Lại dừng.
Cô cầm lấy bức thư, Dụ Trừng gấp theo nếp nên thấy rất ít chữ, nhưng hàng lộ ra viết: "Mọi người đều nói cậu và Chiêu Chiêu là một đôi, tôi đồng ý hôn sự này!"
Quý Chiêu: "......"
Fan này thật khai sáng.
"Sao vậy?" Dụ Trừng hỏi.
"Fan này nói đồng ý hôn sự của chúng ta." Quý Chiêu đặt thư trở lại, hỏi: "Ngươi thấy à? Định hồi âm sao? Định hồi thế nào?"
Dụ Trừng à một tiếng: "Vi thần thấy..."
Quý Chiêu truy hỏi: "Hồi thế nào?"
Dụ Trừng nói: "Fan đồng ý vô dụng, quan trọng là ngươi đồng ý."
Quý Chiêu: "......"
Cô quay mặt ra cửa sổ, ngắm tầng mây chồng chất, ánh sáng vạn trượng.
Khóe môi không kìm được khẽ nhếch lên.
/
Tối 8 giờ cùng ngày, 《Xuất đạo đi! Thiếu nữ》 mùa 4 lần 2 công diễn chính thức online.
Đồng thời, toàn bộ phiếu trước kia của các thực tập sinh làm sạch, trở thành vô hiệu.
Cửa bỏ phiếu lại mở.
Trong hai giờ đầu sau mở cửa, phiếu Quý Chiêu Chiêu tăng vù vù, bỏ xa vị trí thứ 7 hai trăm vạn phiếu, vững vàng đứng đầu bảng, xứng đáng C vị và nhân khí vương.
Trang web đầu phiếu vì lượng truy cập phỏng vấn quá nhiều, server sập một lần, fan tức giận nhắc đến trang web cha.
Ném xong phiếu hôm nay, fan mới mở công diễn sân khấu để xem, xem xong kết luận "Tôi gánh trong bối cảnh đồng đội phế vật càng thêm xinh đẹp", sau đó không cống hiến truyền phát tin nữa, chuyển sang xem fancam. Mục tiêu là cho fancam Quý Chiêu thành fancam đầu tiên phá mười triệu trong các thực tập sinh.
Dụ Trừng biết được fancam phá mười triệu có lợi, bắt đầu không ngày không đêm dùng di động xem đi xem lại fancam của Quý Chiêu.
Quý Chiêu nghe phiền: "Ngươi tắt tiếng cho trẫm!"
Dụ Trừng nghe lời giảm âm lượng nhỏ nhất, lại nhìn màn hình hai lần: "Thật sự rất đẹp."
Quý Chiêu nhịn không được véo mặt cô: "Ngươi tốt nhất cảm tạ xã hội chủ nghĩa, nếu không ở xã hội phong kiến, làm gì có hoàng đế cho ngươi xem nhảy gợi cảm?"
Dụ Trừng nghiêm túc gật đầu: "Còn muốn cùng vi thần cùng nhau làm."
Quý Chiêu nhíu mày.
Dụ Trừng nhận ra lời mình có nghĩa khác, vẻ mặt nghiêm túc bổ sung: "... Sân khấu."
Sân khấu của Quý Chiêu và Dụ Trừng qua nhiều ngày ma luyện đã đạt trình độ làm Trình Phi Vãn hài lòng, hai người mỗi ngày rút hai giờ tăng cường huấn luyện, thời gian còn lại lo việc riêng.
Quý Chiêu bận tìm quản gia mới cho biệt thự Vịnh Thiển Thủy, bận cùng Chung Thanh Tú, Quý Lâm tính kế Quý gia, bận đánh giá miếng đất ngoại ô trung tâm thành phố. Công ty biết đất thuộc Quý Chiêu, chấn động, đánh giá lập tức thay hướng, phương án phân ra mấy phần gửi lại, Quý Chiêu bận tối mày tối mặt.
Dụ Trừng cũng rất bận, bận... truy Quý Chiêu.
Từ chỗ Tống Giang Giang - người chưa từng yêu đương nhưng lý thuyết phong phú - thu kinh nghiệm, đối với Quý Chiêu hỏi han ân cần, săn sóc tỉ mỉ. Kết quả bị Quý Chiêu chê: "Cái này với ngày thường ngươi làm khác gì?"
... Thật không khác gì.
Dụ Trừng rơi vào trầm tư, ở trong phòng luyện tập của Tống Giang Giang và Kiều Nguyệt.
"... Chúng ta một người như mùa hè, một người như mùa thu, lại có thể biến mùa đông thành mùa xuân." Tống Giang Giang cầm micro đi tới trước, nghiêng người chờ Kiều Nguyệt lên sân khấu.
Kiều Nguyệt nhún nhảy: "Gặp một người rồi cả đời thay đổi, hóa ra không chỉ tình yêu mới có...", đang nhảy, chạm ánh mắt vô cảm của Dụ Trừng, quên lời.
Dụ Trừng nhắc: "Tình tiết."
Cô nói: "Các cậu đừng để ý tôi, cứ tiếp tục luyện."
Kiều Nguyệt: "......"
Rất khó tập trung luyện tiếp!
May mà sân khấu Kiều Nguyệt và Tống Giang Giang đã sẵn sàng, mỗi ngày chỉ ôn tập chống mất mới lạ, qua hai lượt, Kiều Nguyệt bị Bùi Giai gọi đi nhà ăn ăn đùi gà.
Phòng luyện tập trống trải, chớp mắt chỉ còn lại Dụ Trừng và Tống Giang Giang.
Tống Giang Giang: "......"
Dụ Trừng: "......"
Tống Giang Giang: "Cậu... à không, cậu có thể lùi xa tớ một chút không?"
Dụ Trừng cự tuyệt: "Là cậu nói muốn cùng người khác giữ khoảng cách."
Tống Giang Giang sụp đổ: "Thì cũng không cần treo lên trần nhà chứ!!! Cậu treo ngược như thế nhìn tớ, tớ thật sợ đó!"
Dụ Trừng ở giữa không trung lắc lư: "Không ngã xuống được thì chỉ có thể thắt cổ."
Tống Giang Giang mặt tối sầm: "Vợ còn muốn hay không?"
Dụ Trừng lắc lư dừng một chớp mắt, cô đỏ mặt: "Cái gì vợ?"
Tống Giang Giang ngồi dưới đất: "Thiếu trang, đương nhiên là Quý Chiêu Chiêu, đừng nói với tớ cậu chưa từng gọi người ta là vợ."
Dụ Trừng không hoảng hốt, cô xoay người vững vàng rơi trên mặt đất, nghiêm mặt: "Trước khi tôi cùng Bệ hạ thành thân mà gọi như vậy, không hợp lễ tiết, không ổn."
Tống Giang Giang gật gật đầu có lệ: "Ừ ừ ừ hai người ôm ôm ấp ấp cùng nằm trên giường thân mật, nhưng không thành thân... Đây là thời xưa kiểu gì... Không kết hôn trước không gọi vợ, hình thức lễ tiết phải không?"
Dụ Trừng: "......"
Tống Giang Giang thở dài: "Cậu nói cậu hỏi han ân cần gì đó cũng chưa dùng, đúng không?"
Dụ Trừng: "Ừ."
Tống Giang Giang: "Bơ cậu ấy làm cậu ấy hối hận, cậu cũng không làm được, đúng không?"
Dụ Trừng: "Ừ."
Tống Giang Giang: "Tiền Chiêu Chiêu cũng không thiếu, phải không?"
Dụ Trừng: "Ừ."
Tống Giang Giang hận sắt không thành thép: "Tớ nói cậu nghe, hỏi cậu nhiều vấn đề, cậu chỉ đáp 'ừ ừ ừ', cậu phát ra âm thanh hệ thống mất cân đối à? Bảo cậu nói lời âu yếm cậu có nói không?"
Dụ Trừng nhìn ra bên ngoài: "Gần đây trời đầy mây, không có ánh trăng."
Đây là nhớ kỹ câu Tống Giang Giang nói "Đêm nay ánh trăng thật đẹp."
Tống Giang Giang: "Không có ánh trăng thì vẫn có bóng đêm chứ? Không có bóng đêm còn có sắc đẹp chứ! Cậu có thể suy một ra ba không?"
Dụ Trừng bừng tỉnh: "À."
Vì thế cùng ngày chạng vạng, đang họp video, Quý Chiêu nhận được tin nhắn của Dụ Trừng, mời nàng tối 9 giờ dưới ký túc xá gặp. Quý Chiêu xem hai lần không hiểu, hỏi lại: "Vì sao là 9 giờ?"
【 Dụ Trừng 】: Khi đó bóng đêm vừa lúc.
Quý Chiêu: "......"
Không hiểu, nhưng Dụ Trừng nói đi thì đi.
Gần công diễn, cổng bỏ phiếu lại mở, kéo dài trận tuyến cùng số phiếu trong suốt làm mọi người căng thẳng thần kinh, dù không huấn luyện cũng muốn ở phòng luyện tập, nên đến ban đêm, phòng luyện tập vẫn sáng đèn.
Sau tháng 5, ban ngày nóng bức, gió đêm thổi tới làm người ta dễ chịu.
Quý Chiêu trước khi xuống tắm, mặc đồ ở nhà màu cam nhạt, xách rác xuống, còn chưa thấy Dụ Trừng đã bị nhóm fan ngồi xa xa gọi lại.
Cô đem rác ném vào thùng, phất tay với fan.
Đang muốn đi qua, bỗng nghe tiếng bước chân, cô quay đầu, thấy Dụ Trừng từ trong tòa nhà đi ra, cô dừng lại, cười: "Tìm ta xuống là để nói chuyện với fan sao?"
Dụ Trừng đang hết sức chăm chú ngâm nga "Bóng đêm thật đẹp", bị hỏi ngẩn ra: "Ngươi muốn đi nói chuyện thì chúng ta đi."
Fan không ngờ hai người thật sự qua, "a a a a" mà thét chói tai: "Chiêu Chiêu! Dụ Trừng! Hai người... ô ô ô ô hai người nhất định phải xuất đạo được không!"
Nghe là CP fan, Quý Chiêu nhìn kỹ, quả nhiên trên tay cầm là tranh hai người nắm tay, sóng vai đứng, trông rất xứng.
Fan nhiệt tình, các cô ký tên, chụp ảnh chung, dặn fan về nghỉ sớm, lúc rời đi đã 9 giờ rưỡi.
Vòng đến phía sau hoa viên nơi fan không thấy, Quý Chiêu cầm tấm phiến tiếp ứng fan tặng, cùng Dụ Trừng vòng ba vòng mà nhịn không được: "Dụ Trừng, ngươi rốt cuộc kêu ta xuống làm gì? Không phải đuổi muỗi chứ?"
Dụ Trừng mím môi, bất đắc dĩ lắc đầu, ngẩng đầu thở dài: "Không có ánh trăng."
Quý Chiêu: "À?"
Dụ Trừng lại nhìn xung quanh: "Bóng đêm cũng giống vậy."
Quý Chiêu: "...?"
Dụ Trừng hỏi cô: "Chỉ có sắc đẹp..."
Quý Chiêu "sách" một tiếng: "Ngươi lải nhải ——"
Chưa nói hết, cổ tay đã bị Dụ Trừng nắm, kéo cô lại gần chỉ vài centimet, Dụ Trừng nhìn sâu vào mắt cô: "Vi thần sắc đẹp còn được chứ?"
Quý Chiêu: "......"
Cô hít sâu.
30 giây sau, ở ký túc xá, Tống Giang Giang đang đắp mặt nạ nghe một tiếng mơ hồ Dụ Trừng kêu thảm, cô ngừng thở nghe một lúc, rồi tiếp tục đắp, nghĩ thầm, Dụ Trừng thế nào cũng không đến mức bị đánh, yên tâm.
Năm phút sau, cô nhận tin nhắn của Dụ Trừng: "Thất bại."
Tống Giang Giang: "?"
Cô gỡ mặt nạ: "Không phải chứ? Không khí tốt như vậy, cậu nói gì?"
Dụ Trừng: "Không có ánh trăng, bóng đêm không đẹp, tôi bảo cô ấy thưởng thức sắc đẹp của tôi."
Tống Giang Giang gửi một chuỗi dấu chấm.
Dụ Trừng hỏi: "Không đúng chỗ nào?"
【 Tống Giang Giang 】: [chuyển khoản 5000 đồng]
【 Tống Giang Giang 】: Cho cậu 5000, ra ngoài đừng nói là tớ dạy cậu
Dụ Trừng truy vấn: "Rốt cuộc sai chỗ nào?"
Tống Giang Giang đáp: "Tớ nói sắc đẹp là chỉ Quý Chiêu Chiêu đẹp! Tớ bảo cậu khen cậu ấy, khen người ta bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn!!!"
Xả giận xong, Tống Giang Giang hỏi: "Cậu nói xong cậu ấy phản ứng sao?"
Dụ Trừng: "Dẫm tôi một chân."
Tống Giang Giang à một tiếng.
Trách gì kêu lớn vậy.
Bị Quý Chiêu giáo huấn, Tống Giang Giang cũng hả giận, bảo Dụ Trừng trả tiền, lại sinh diệu kế: "Thôi, nói không được thì hát đi."
"Vì sao?"
"Hát dễ nghe hơn nói!"
"Hát cái gì?"
Đây là vấn đề đáng suy nghĩ.
Dụ Trừng nhìn khung thoại "đang nhập...", nghe tiếng nước trong phòng tắm ngừng, cô vội quay lại, thấy Quý Chiêu tắm xong ra, trừng mắt một cái, cô giấu điện thoại ra sau: "Rửa sạch sẽ sao?"
Quý Chiêu sau khi dẫm cô không đứng vững, ngã vào bụi cỏ, dù kịp nắm lại, nhưng người vẫn bẩn.
Dụ Trừng tuy hỏi rất nghiêm túc, nhưng vào tai Quý Chiêu lại thấy kỳ quái.
Cô nén tim đập kinh hoàng, tức giận: "Mau ngủ."
Trước khi ngủ Quý Chiêu vẫn không yên tâm dặn: "Đừng làm chuyện xấu nữa, nghe chưa?"
Dụ Trừng: "Tuân mệnh."
Ở trang viên, idol chính là hát nhảy, nên ca hát tuyệt đối không tính là chuyện xấu.
Ngày kế.
Hôm nay thời tiết đổi khác so với ngày xưa oi bức, mây đen che đi mặt trời, tụ họp lại với nhau, ấp ủ một trận mưa mùa hè.
Trang viên, nhóm thực tập sinh dậy thật sớm, dưới sự chủ trì của Trình Phi Vãn tiến hành diễn tập trong phòng luyện tập. Mỗi sân khấu, Trình Phi Vãn đều có lời bình: có sân khấu đã gần đến hoàn mỹ, có sân khấu còn cần nỗ lực, có sân khấu vì ăn ý không đủ nên bị Trình Phi Vãn giữ lại giảng bài riêng.
Phòng luyện tập diễn tập sau khi kết thúc, nhóm thực tập sinh tự do hoạt động.
Điều khiến Quý Chiêu cảm thấy kỳ lạ là, tổ của cô sau khi nhảy xong, Dụ Trừng đã không thấy tăm hơi. Cô đã gửi tin nhắn cho Dụ Trừng, mãi đến khi cô trở về ký túc xá, Dụ Trừng vẫn không hồi đáp.
Kỳ quái.
Quý Chiêu ngồi trước cửa sổ, thất thần nhìn hợp đồng trợ lý gửi tới, vừa xem vừa nghĩ rốt cuộc Dụ Trừng đang làm gì. Xem đến một nửa, bỗng nghe dưới lầu loáng thoáng tiếng đàn.
Giai điệu vui vẻ, qua microphone khuếch đại, âm thanh rất quen thuộc.
"Như thế nào có người ở lại đây mở livehouse?"
"Trời ơi —— Dụ Trừng đang làm gì? Đến cả dương cầm cũng chuyển đến?"
"Tân tài liệu hay quảng cáo đây? Sao chỉ có Dụ Trừng, Chiêu Chiêu đâu?"
Quý Chiêu thần sắc khẽ nhúc nhích, cô đặt bản tài liệu cứng nhắc trên bàn, liền chạy ra ngoài, vòng quanh hành lang thật dài, cuối cùng tìm được một cửa sổ có thể nhìn xuống lầu, cô đẩy cửa sổ ra.
Tiếng hát của Dụ Trừng lập tức rõ ràng.
"Không trung giống như trời mưa
Tôi rất muốn ở cạnh em cách vách
Ngốc đứng dưới lầu nhà em
Ngẩng đầu
Đếm mây đen
Nếu cảnh tượng xuất hiện một trận dương cầm
Tôi sẽ hát cho em nghe"
Chỉ thấy trên bãi cỏ xanh nhạt, đặt một chiếc dương cầm ba chân màu trắng. Dụ Trừng mặc váy lễ phục đen ngồi trước dương cầm, ngón tay thon dài trắng nõn lướt trên phím đàn, đẹp như một bức tranh.
Tựa hồ cảm ứng được ánh mắt của Quý Chiêu, Dụ Trừng ngẩng đầu.
Hai người ánh mắt gặp nhau trong không khí.
Dụ Trừng nhếch khóe môi, tiếng ca và tiếng đàn truyền khắp mọi ngóc ngách trang viên: "Vì em hát bài hát này / không có gì phong cách / nó gần như đại diện cho tôi muốn em vui sướng......"
Vì em tuyết tan băng hà, vì em làm một con thiêu thân lao vào lửa.
Không có chuyện gì là không đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro