Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46: Tình yêu thuần khiết

Rất cảm ơn bạn @khht07 đã giúp mình beta

Chiến thần.


Trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở gấp nhẹ nhàng vang lên.

Tiếng nước khẽ chảy.

Lòng bàn tay của Dụ Trừng đặt sau gáy Quý Chiêu, dùng chút lực, buộc cô phải ngẩng đầu tiếp nhận một nụ hôn bất ngờ nhưng mãnh liệt. Kỹ thuật hôn còn vụng về, nhưng trong đó là khát khao muốn nuốt trọn cô, một cảm giác mãnh liệt như muốn hòa tan đối phương.

Lòng bàn tay Dụ Trừng dần di chuyển xuống, ngón tay như mang theo lửa, thiêu đốt làn da của Quý Chiêu. Cô không kìm được mà phát ra một tiếng rên khẽ: "Ưm~". Môi và răng va chạm, hơi thở gấp gáp như lấp đầy cả không gian.

Quý Chiêu đưa tay đặt lên eo Dụ Trừng, thận trọng thử chạm vào. Khi cô đang chìm đắm trong khoảnh khắc ấy, động tác của Dụ Trừng đột ngột dừng lại.

Giây tiếp theo, Dụ Trừng buông cô ra.

Hai người tách nhau ra một khoảng nhỏ, cả hai đều sững sờ. Quý Chiêu vẫn giữ nguyên tư thế vừa hôn, ánh mắt mơ màng như phủ một lớp sương. Cô nhìn Dụ Trừng, giọng nói khẽ run, mang theo chút nghi hoặc: "... Làm sao vậy?"

Làm sao vậy?

Dụ Trừng như bừng tỉnh khỏi một giấc mơ, vội vàng lùi lại hai bước, đôi mắt mở to đầy bối rối: "Thật xin lỗi!"

Quý Chiêu: "...?"

Dụ Trừng tiếp tục lùi, khuôn mặt vốn luôn bình thản nay lại tràn đầy cảm xúc phức tạp. Không biết cô ấy đang đấu tranh với điều gì, nhưng rồi đột ngột xoay người bỏ chạy ra ngoài. Dáng vẻ có phần hoảng loạn, nhưng vẫn không quên khép cửa lại cho Quý Chiêu.

Quý Chiêu: "........."

Cô khép mắt lại, rồi ngã ngửa xuống giường. Nhìn lên trần nhà, chiếc đèn treo trên đó dường như đang lắc lư, khiến cô cảm thấy mắt mình đau nhức. Phải mất một lúc cô mới nhận ra, không phải đèn treo rung, mà chính là trái tim mình đang bối rối.

Dụ Trừng vừa hôn mình.

Hơn nữa, đó là một nụ hôn trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.

Dụ Trừng quả nhiên thích Mình! Mình đã biết mà! Dù có cho Dụ Trừng một trăm lá gan, cô ấy cũng không dám không thích mình!

Quý Chiêu hơi do dự, rồi đưa tay chạm lên môi, nơi vẫn còn lưu lại dư vị của nụ hôn. Chỉ tiếc rằng Dụ Trừng quá bất ngờ, cô hoàn toàn không kịp chuẩn bị. Đầu óc cô khi ấy trống rỗng, không thể nhớ được bất kỳ "bài học" nào trước đó. Cô chỉ biết để mặc cho Dụ Trừng lúng túng nhưng đầy mãnh liệt chiếm lĩnh.

Cảm giác đó... rất tuyệt.

Quý Chiêu khẽ liếm môi, như thể vẫn cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi Dụ Trừng. Trong lòng không ngừng reo vang: A a a a! Cô lăn một vòng trên giường, vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, cảm thấy như chưa đủ.

Nếu có thể, cô hy vọng giấc mơ sẽ nối tiếp khoảnh khắc ấy.

Và Quý Chiêu thực sự đã mơ.

Nhưng giấc mơ lại chẳng như mong muốn, chẳng hề có chút ngọt ngào hay lãng mạn nào.

Trong mơ, không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Cô ngồi một mình trên Kim Loan Điện, nhìn ra ngoài nơi các cung nhân đang vội vàng chạy qua lại, gương mặt ai nấy đều hoảng loạn. Một người mặc triều phục Đại Khải bước tới, chắp tay cúi đầu: "Thời gian cấp bách, mong bệ hạ sớm đưa ra quyết định."

Quyết định gì?

Quý Chiêu mở to mắt, cố gắng nhìn rõ gương mặt người đó. Ai mà cả gan như vậy, dám đưa một người chưa qua kiểm tra đến trước triều đình của cô? Khi cô còn đang nỗ lực nhận diện, người đó ngẩng đầu lên—thế nhưng khuôn mặt lại trống rỗng!

Cô giận dữ hét lớn: "Cút đi!"

Quay sang gọi cung nữ: "Dụ Trừng đâu? Tại sao vẫn chưa tới?"

Cung nữ cúi đầu lắp bắp: "Dụ... Dụ đại tướng quân... Tướng quân..."

Cô đứng bật dậy, truy hỏi: "Rốt cuộc Dụ đại tướng quân thế nào?"

Cung nữ run rẩy quỳ xuống: "Dụ đại tướng quân bị người hãm hại, đang ở nơi nguy hiểm, sống chết chưa rõ..."

Trong lòng Quý Chiêu chấn động, cô ngã phịch xuống ngai vàng.

Nhưng ngai vàng bỗng nhiên biến mất. Cô cảm thấy mình rơi xuống, hét lên trong hoảng loạn. Khi mở mắt, trán cô đẫm mồ hôi, thở dốc nặng nề. Ngoài cửa sổ, ánh sáng ban mai đã tràn ngập.

Có tiếng gõ cửa vang lên: "Chiêu Chiêu? Cậu tỉnh chưa?"

Quý Chiêu muốn trả lời, nhưng cổ họng khô khốc. Cô ho khẽ, cố gắng bình ổn, rồi đứng dậy đi ra mở cửa.

"Đây." Vừa mở cửa, Tống Giang Giang đã chặn lại, chỉ để hé một khe nhỏ. "Cậu làm gì thế?" Quý Chiêu hỏi.

Tống Giang Giang thì thào: "Tớ mang máy quay đến để ghi cảnh gọi dậy, trong phòng cậu không có người khác chứ?"

Quý Chiêu nhíu mày: "Người khác?"

Tống Giang Giang đáp: "Ví dụ như Dụ Trừng chẳng hạn, cậu ấy không phải đang trên giường cậu chứ?"

Quý Chiêu: "......"

Cô khẽ thở dài: Tôi cũng muốn vậy.

"Không có." Quý Chiêu trả lời ngắn gọn.

"Vậy thì tốt rồi." Tống Giang Giang thở phào nhẹ nhõm, nói thêm: "Cậu đóng cửa lại, nằm lên giường như đang ngủ. Tớ sẽ dùng chìa phòng mở cửa, cậu giả vờ bị tớ đánh thức, như vậy mới tự nhiên."

Quý Chiêu lạnh lùng mở rộng cửa: "Đây không phải diễn viên vào chỗ. Vào đi."

Tống Giang Giang: "..."

Đoạn này sau đó bị phát tán ra ngoài, câu nói của Tống Giang Giang "Ví dụ như Dụ Trừng không phải đang trên giường cậu chứ?" khiến các fan CP phát cuồng. Tống Giang Giang từ đó được gọi là "Bồ Tát sống", liên tục nhận được sự ủng hộ từ người hâm mộ.

Dĩ nhiên, đó là chuyện về sau.

Quý Chiêu quay vào phòng, thắt chặt dây áo ngủ, ngồi trên giường nhìn Tống Giang Giang dẫn nhiếp ảnh gia vào, vẫn vẻ mặt ngái ngủ: "Đánh thức à?"

"Thực ra ý nhóm sản xuất là muốn dọa cậu, nhưng tớ làm VJ đánh thức lần này, để tránh sự cố phỏng vấn nên tớ cần xác nhận Dụ Trừng không ở đây trước khi mở cửa phòng cậu." Tống Giang Giang kéo ghế ngồi đối diện Quý Chiêu, vẻ mặt cầu khích lệ.

Quý Chiêu lại hỏi: "Sao Dụ Trừng lại ở chỗ tôi?"

Tống Giang Giang: "À... Quan hệ các cậu... Cái này cái kia," mặt đầy ẩn ý: "Không tiện phát sóng!"

Quý Chiêu: "..."

Thầm nghĩ: Không tiện phát sóng đã xảy ra tối qua, hôn cũng hôn rồi.

Tống Giang Giang nói: "Giờ cậu phải đi với tớ đánh thức một người dậy."

Còn sớm, Quý Chiêu chẳng muốn động đậy, xoay người nằm bò trên giường, xua tay: "Tôi hơi ốm, thầy bói nói trước 10 giờ tôi không được ra khỏi phòng."

Tống Giang Giang: "..."

Biên tốt đi! Mê tín phong kiến không được!

Tống Giang Giang: "Đừng diễn, đây không phải trường quay."

Quý Chiêu nghiêng mặt trừng mắt nhìn cậu ta, nghĩ dù sao ngủ cũng chẳng mơ đẹp được, đi dạo cũng được: "Đi đánh thức ai?"

Tống Giang Giang lấy ra sáu thẻ phòng: "Cậu rút một cái."

Quý Chiêu tùy tay rút một cái, thậm chí chưa nhìn đã đưa lại cho Tống Giang Giang. Tống Giang Giang ý vị sâu xa: "Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Chiêu Chiêu lại rút trúng Dụ Trừng!"

PD nhỏ giọng: "Đừng cố tình gán ghép CP, đừng cắn CP trên màn ảnh, quay lại đoạn này!"

Tống Giang Giang: "Ha ha."

Đoạn này nhanh chóng được quay lại, Quý Chiêu đứng dậy, buộc tóc lên, cầm thẻ phòng Dụ Trừng đi trước, vẻ ngoài bình thản nhưng trong lòng nghiến răng: Dụ Trừng, hôn xong bỏ chạy, xem ngươi có ngủ được không!

Không chào hỏi Dụ Trừng trước, càng không gõ cửa, trực tiếp quẹt thẻ mở cửa. Quý Chiêu ngước mắt nhìn.

Thấy Dụ Trừng ngồi trước bàn trang điểm đối diện cửa, tay cầm lọ mỹ phẩm dưỡng da đang xem, nghe tiếng động cảnh giác nghiêng mặt, thấy là Quý Chiêu liền nhanh chóng đứng dậy: "Bệ —"

Dụ Trừng chưa nói hết câu, Tống Giang Giang đã chen lên phía trước, kêu lên thật to: "Trời ơi Dụ Trừng, mới mấy giờ mà cậu đã dậy rồi? Lại còn không phải dậy để chơi điện thoại, mà là đang dưỡng da, cậu định quyến rũ chết ai vậy? Anh quay phim, chụp cậu ấy cho tôi!"

Quý Chiêu cũng bước vào: "Dậy rồi à."

Dụ Trừng: "Vâng."

Ánh mắt cô lảng tránh, hoàn toàn không dám nhìn Quý Chiêu.

Quý Chiêu khẽ hừ một tiếng.

Đáy mắt Dụ Trừng thâm quầng, rõ ràng là không ngủ, nói gì là mới dậy chứ?

Tống Giang Giang không nhận ra sóng ngầm giữa hai người, hỏi Dụ Trừng: "Sao cậu đã gấp chăn gọn gàng rồi? Rốt cuộc cậu dậy mấy giờ vậy? Không phải là không ngủ đấy chứ?"

Dụ Trừng trả lời không đúng trọng tâm: "Phải đi đâu sao?"

Tống Giang Giang ngồi xuống ghế, thở dài: "Tớ nhiệm vụ đánh thức này thất bại quá, ngay cả một người bị dọa cũng không có. Tớ quyết định, đi đánh thức Thẩm Nhất Xán!"

Nói xong liền kéo Quý Chiêu và Dụ Trừng cùng đi, hùng hổ tiến thẳng về phòng Thẩm Nhất Xán.

Quý Chiêu và Dụ Trừng vẫn đứng yên tại chỗ.

Cửa phòng mở toang, có thể nghe thấy tiếng Tống Giang Giang bên ngoài, chỉ chốc lát đã bị tiếng thét chói tai của Thẩm Nhất Xán át đi. Thiếu nữ Thẩm Nhất Xán vừa tỉnh giấc đã bắt đầu trả thù, tiếng hai người cãi nhau ầm ĩ càng làm nổi bật sự yên tĩnh trong phòng Dụ Trừng.

Quý Chiêu bước đến bên bàn trang điểm, cầm lấy lọ mỹ phẩm Dụ Trừng vừa xem: "Đây là gì vậy?"

"Dung dịch săn da." Dụ Trừng đáp.

"Xem nó làm gì?"

"Bệ hạ gần đây đang dùng, xem thử thành phần."

"..."

"Còn gì nữa?"

"... Còn gì nữa ạ?"

Quý Chiêu tiến thêm nửa bước: "Sao không nghiên cứu bản thân chút? Dụ ái khanh, môi ngươi, ta cũng đã hôn qua rồi phải không?"

Dụ Trừng nắm chặt tay.

Quý Chiêu ung dung nhìn cô: "Ngươi cũng biết tội?"

Dụ Trừng: "Biết tội."

"Tội ở đâu?"

"Dám phạm thượng, tội đáng chết vạn lần."

"Chỉ có thế thôi sao?" Quý Chiêu ép hỏi: "Ngươi đối quân vương có tư tình, vượt quá giới hạn, đây có phải đạo làm thần tử không? Chẳng lẽ đây không phải tội chết sao?"

Dụ Trừng mím môi: "Thần..."

"Cứu mạng!" Tống Giang Giang thét chói tai chạy từ phòng Thẩm Nhất Xán ra: "Chiêu Chiêu, Dụ Trừng cứu tớ! Không có Trần Hạnh Tử, Thẩm Nhất Xán thật sự không kiểm soát được!"

Thẩm Nhất Xán gầm lên phía sau: "Cậu dám khua chiêng gõ trống bên tai tớ thì đáng đời!"

Cuộc nói chuyện bị cắt ngang, cũng đánh thức những thực tập sinh khác đang ngủ. Kiều Nguyệt ngáp dài đứng ở cửa, chú gấu trên bộ đồ ngủ hoạt hình cũng đang ngủ say, giọng cô lười biếng: "Sáng sớm làm gì thế này?"

Bùi Giai khóc không ra nước mắt: "Ngủ cũng không yên, rút lui! Tớ muốn rút lui!"

Thẩm Hân mặt đầy khó chịu: "Buổi sáng hỏng rồi!"

Chu Vũ Dĩ Đình vốn ngủ rất nông, chút động tĩnh là tỉnh, ngược lại đã miễn dịch với những chuyện này, trùm chăn tâm trạng không tốt tiếp tục ngủ, ngủ đến khi mọi người ăn sáng xong trở về mới mơ màng tỉnh lại.

Kiều Nguyệt đến gọi cô: "Chu Vũ Dĩ Đình, mau ăn sáng xong trang điểm đi hiện trường."

Lần chụp tạp chí này là ngoại cảnh, ở Hong Kong đương nhiên phải chụp cảnh cảng. Trang phục mượn về thiên về màu chín, chuyên viên trang điểm cũng đưa ra phong cách trang điểm đậm màu, vừa thuần khiết lại gợi cảm, đẹp đến mê người.

Nếu chụp ngoại cảnh thì tất nhiên không giấu được, đoàn người ùn ùn kéo đến quay chụp, lập tức bị các netizen đăng lên mạng.

【Tình cờ gặp tám mỹ nữ khác loại, rất thích, đến phố chụp à?】

【Ơ, tám mỹ nữ trông quen quá, không phải thực tập sinh của chúng ta sao? Cô tóc xoăn môi đỏ giống Thanh X lúc trẻ kia không phải Chu Vũ Dĩ Đình sao?】

【Fan Chu Vũ Dĩ Đình đừng cọ】

【Không phải chứ? Hôm qua tôi ăn dưa nói Đồng có khi được tài nguyên lớn, lại là tạp chí Big5, tôi còn không tin, hóa ra là thật?! Đồng của chúng ta thật sự thăng hạng?】

【Tôi gõ bàn phím, Quý Chiêu với Dụ Trừng đẹp đôi quá! Quý Chiêu bộ này nhỏ nhắn quá... Dụ Trừng kế thừa gia sản tiện thể kế thừa luôn tiểu mẹ có hiểu không...】

【Po lên cho mọi người xem】

【Tin nóng! Đã có fan đến, may là mọi người rất có trật tự, không gây phiền toái cho việc quay chụp, các thực tập sinh còn mời fan uống trà sữa!】

【Tin tốt: Trà sữa rất ngọt. Tin xấu: Dự Triệu không ngọt】

【Lớn mật! Dám nói Dự Triệu của tôi không ngọt, chị Trừng sẽ bắn chết bạn đầu tiên! Tây Bát, có chút quan hệ, chụp ảnh chia Dụ Trừng, đợi chị Trừng bán đặc bán đi】

【Không phải, Dự Triệu có vẻ thật sự không thân thiết lắm】

【Kịch bản quen quá... Dự Triệu của chúng ta đã chạy đến cốt truyện không thân thiết trên con đường mỹ đế rồi sao...】

【《Trọng sinh chi Dự Triệu phục hôn》 còn tiếp...】

...

Như lời của đám khán giả, hôm nay Quý Chiêu và Dụ Trừng quả thật không thân thiết.

Quý Chiêu là cố ý.

Cô có thể hiểu được nỗi sợ trong lòng Dụ Trừng khi hôn Hoàng Thượng dưới tình thế bị tình cảm chi phối, nhưng cô vẫn không vui, không vui vì Dụ Trừng dường như thà chết tạ tội cũng không chịu nói thích mình. Cô không vui nên không phản ứng Dụ Trừng.

Còn Dụ Trừng thì làm theo ý Quý Chiêu.

Dụ Trừng biết cuộc nói chuyện sáng nay chỉ là bỏ dở, không phải kết thúc, chậm nhất là tối nay, cuộc đối thoại này sẽ phải tiếp tục. Nhưng cô không hối hận, cô cũng sẽ nói cho bệ hạ biết sự không hối hận này.

Hai người đều đã quyết, nhưng trong mắt người ngoài chính là --

Thẩm Nhất Xán thì thầm: "Dụ Trừng với Chiêu Chiêu cãi nhau à?"

Tống Giang Giang nhìn trái nhìn phải: "Đâu có? Với lại có gì mà cãi?"

Chu Vũ Dĩ Đình đồng ý với Thẩm Nhất Xán: "Tớ cũng thấy hai người họ kỳ kỳ?"

Kiều Nguyệt chậm nửa nhịp: "Sao tớ không thấy gì khác lạ nhỉ...?"

Bùi Giai biết được nửa sự thật ngước nhìn trời: "..."

Tâm trạng muốn trốn chạy lên đến đỉnh.

Tối qua, chính là tối qua, sau khi cô giải thích cho Quý tổng thế nào là "lăn giường", Quý tổng gửi lại một emoji OK rồi biến mất tăm. Cô cứ đợi mãi, đợi đến ngủ quên cũng chưa thấy tin nhắn tiếp.

Rồi hôm nay, Quý Chiêu và Dụ Trừng lại thế này.

Trong lòng Bùi Giai đánh trống thình thịch, bất an, hoang mang lo sợ, một ý nghĩ vừa hoang đường lại có thể là sự thật cứ xoay vòng trong đầu, đến khi Quý Chiêu và Dụ Trừng bắt đầu chụp ảnh đôi, cuối cùng cũng hình dung rõ ràng --

Quý tổng không thật sự "lăn giường" với Dụ Trừng đấy chứ?!

Nếu không sao giải thích được bầu không khí kỳ lạ giữa họ? Xem ánh mắt né tránh kia, cơ thể muốn tránh xa lại gần gũi, đối diện rồi toát ra tia lửa, vẻ mặt kết hôn... Không! Sao cô lại cắn CP thế này?

"Dụ Trừng nâng cằm Chiêu Chiêu," nhiếp ảnh gia chỉ đạo: "Đúng đúng đúng, ánh mắt dừng lại trên môi Chiêu Chiêu, ừm ừm hoàn hảo hoàn hảo, đẹp quá!"

Dụ Trừng nhìn chằm chằm môi Quý Chiêu.

Khác với tối qua, tối qua chưa trang điểm, đôi môi nhạt màu bị cô hôn đến đỏ thắm, tự nhiên đẹp đến nhu mì vô hại.

Hiện tại toàn cảnh hóa, sắc son môi màu quả mơ khiến đôi môi càng thêm đầy đặn. Một chút hé mở, kết hợp với hàm răng trắng sáng, dưới lớp trang điểm tinh tế, cả khuôn mặt toát lên vẻ kiêu sa, như muốn chế ngự cả thế gian, đẹp đến mê người.

Quý Chiêu khẽ cử động môi: "Chụp xong rồi."

Dụ Trừng đáp: "Ân."

Quý Chiêu nói: "Buông ta ra."

Dụ Trừng như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Buổi chụp tạp chí này là một quyết định đột xuất. Kế hoạch do tạp chí chuẩn bị suốt đêm, mọi thứ đã được cân nhắc kỹ, chỉ quên mất rằng chụp ngoại cảnh có thể thu hút fan hâm mộ kéo đến. Mặc dù có sự trật tự, nhưng khi đông người, khó tránh khỏi rối loạn.

Khi chuyển địa điểm đến Vịnh Thiển Thủy, tạp chí đã mời nhân viên an ninh dựng rào chắn xung quanh điểm quay, đảm bảo buổi chụp diễn ra suôn sẻ.

Hôm nay trời quang mây tạnh, ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển xanh thẳm, sóng nước lấp lánh. Dưới ống kính, chỉ cần một góc chụp ngẫu nhiên cũng đủ để tạo nên những khung hình đáng nhớ. Từng cơn gió biển ẩm ướt thổi qua, mái tóc dài khẽ bay, để lại hình ảnh ngoái đầu nhìn lại đầy quyến rũ, ghi dấu kỷ niệm vĩnh hằng qua từng khung hình.

Quý Chiêu rất ít khi được nhìn thấy biển. Lần gần nhất cô chỉ ngắm biển từ xa khi đi tuần du hoặc nhìn từ trên máy bay khi bay đến Hong Kong. Cảm giác nước biển chạm vào cổ chân thực tế như thế này, đây là lần đầu.

Cô đưa mắt nhìn xa xăm: "Thật đẹp."

Dụ Trừng đứng cạnh cô, giương ô che nắng: "Tia tử ngoại cao, sẽ làm tổn thương da."

Quý Chiêu đeo kính râm, nhưng qua lớp kính tối, cô cảm thấy mọi thứ như bị che phủ bởi một lớp sương mờ. Không thích điều này, cô đẩy kính lên đặt trên đỉnh đầu, lại nhìn về xa, nơi trời xanh mây trắng và biển cả bao la, tất cả đều rực rỡ đến không thể diễn tả.

Bộ trang phục cô mặc hôm nay rất hợp cảnh. Áo ngắn tay màu vàng hoạ tiết hoa nhỏ càng tôn lên làn da trắng mịn. Chiếc áo buộc hờ ở eo để lộ vòng eo nhỏ nhắn. Phía dưới, mặc một chiếc quần shorts cùng tông màu, cả bộ trang phục như tái hiện hình ảnh thời thượng của những nữ minh tinh thập niên 90.

Đôi lông mày hơi nhướng lên, trong mắt ánh lên nét cười: "Tối nay ta muốn gặp một người, ngươi muốn đi cùng không?"

Dụ Trừng ánh mắt khẽ dao động: "Ngươi dẫn ta đi, ta liền đi."

Quý Chiêu cười nhẹ, hỏi đầy vẻ khiêu khích: "Nếu ta không dẫn ngươi theo thì sao?"

Dụ Trừng đáp: "... Ta sẽ lén đi theo."

Quý Chiêu tức giận, trêu: "Theo dõi ta sao?"

Dụ Trừng nghiêm mặt nói: "Là bảo vệ."

Quý Chiêu lại đeo kính râm, giọng pha chút châm chọc: "Bảo vệ ta lên giường à?"

Dụ Trừng: "Bệ hạ..."

Quý Chiêu trêu chọc đủ, tâm trạng rất tốt, thong thả rời đi, khoé môi không giấu nổi nụ cười nhàn nhạt.

Lần quay chụp tạp chí này tổng cộng có bốn bộ hình: ba bộ ngoại cảnh và một bộ nội cảnh. Bộ nội cảnh được lên lịch chụp vào ngày hôm sau. Dù vậy, chụp ba bộ ngoại cảnh cũng khiến mọi người kiệt sức, đến mức không ai còn nhắc đến chuyện tổ chức liên hoan. Trở về khách sạn, ai nấy đều giải tán ngay.

Quý Chiêu quay lại khách sạn thay đồ. Cô chọn một bộ trang phục sang trọng mà Quý Lâm đã chuẩn bị trước, thích hợp cho những dịp giao tiếp làm ăn, sau đó rời đi.

Quý Lâm nhắn tin: "Đối phương đã đến, đang ở phòng 2808. Đừng đi nhầm."

Quý Chiêu thoáng liếc qua, không trả lời.

Hiện tại, với danh tiếng công chúng, việc xuất hiện ở những nơi đông người khiến Quý Chiêu dễ dàng bị nhận ra. Để tránh ảnh hưởng đến đại cục nếu Quý Kinh biết được hành tung, cô quyết định tổ chức buổi gặp ngay tại tầng 28 của khách sạn – khu vực thương mại với nhiều phòng họp lớn nhỏ, trong đó phòng 2808 có quy mô vừa phải.

Quý Chiêu cầm túi, mở cửa phòng. Không ngoài dự đoán, Dụ Trừng đứng ngay bên ngoài.

Cô không nói gì, chỉ bước thẳng về phía thang máy.

Dụ Trừng lặng lẽ theo sau.

Thang máy chậm rãi di chuyển, Quý Chiêu quẹt thẻ nhấn tầng 28. Nhìn số tầng không ngừng tăng lên, cô mở lời: "Ngươi lấy thân phận gì để đi cùng ta?"

Dụ Trừng: "... Bí thư."

Quý Chiêu tiếp lời: "Ngươi không được vào."

Dụ Trừng vội nói: "Ngươi một mình..."

Quý Chiêu cắt ngang: "Ta đi bàn chuyện làm ăn, không phải đi đánh nhau, sẽ không có nguy hiểm."

Dụ Trừng môi mím chặt, ánh mắt đầy vẻ không phục. Nhưng lời Quý Chiêu đã nói, cô kiên trì cũng vô ích. Một lúc lâu sau, cô đáp: "Đã rõ."

Thang máy đến tầng.

Quý Chiêu bước ra, không ngoảnh đầu lại: "Ngươi ở đây suy nghĩ cẩn thận, lát nữa nên trả lời ta thế nào."

Giọng Dụ Trừng trầm thấp vọng lại: "Vâng."

Hội nghị diễn ra thuận lợi. Mặc dù Quý Chiêu vẫn còn nhiều điều chưa hiểu rõ về đàm phán kinh doanh, nhưng cô luôn giữ vững nguyên tắc: "Dù không hiểu, khí chất vẫn phải áp đảo." Cách cô dẫn dắt khiến trợ lý phía đối tác không khỏi ngưỡng mộ.

Cuộc họp kéo dài hơn hai giờ. Phần cuối, Quý Chiêu dành nửa giờ để vẽ nên một viễn cảnh kinh doanh hấp dẫn, khiến đối phương không ngừng gật đầu đồng tình. Ra khỏi phòng, trợ lý của đối tác thậm chí còn nói đùa: "Tôi còn muốn mua thêm cổ phiếu!"

Tiễn đối tác ra thang máy, Quý Chiêu quay lại nói với trợ lý: "Cứ nghỉ ngơi thoải mái, không cần vội quay về công ty. Ở Hong Kong chơi thêm hai ngày rồi hẵng đi."

Trợ lý ngạc nhiên, sau đó hớn hở đồng ý. Khi bước vào thang máy, cô thoáng nhìn về phía sau Quý Chiêu, nơi Dụ Trừng đang đứng. Trong lòng nàng thầm nghĩ: "Mạng xã hội đều đồn Quý Chiêu đang kết hợp với thiên kim của Mạnh gia, nhưng xem ra giữa Quý Chiêu và Dụ Trừng còn có gì đó khác lạ?"

Chờ mọi người đi hết, Quý Chiêu quay lại, hỏi: "Nghĩ kỹ trả lời ta thế nào chưa?"

Dụ Trừng đáp: "Nghĩ rồi."

Quý Chiêu nói: "Vậy về thôi."

Đi dọc hành lang, nơi cuối hành lang có một khung cửa sổ mở rộng. Từ đây, có thể nhìn thấy cảnh đêm đẹp lung linh. Dụ Trừng theo sát sau, cuối cùng cũng mở lời: "Dĩ hạ phạm thượng, tội đáng chết vạn lần."

"Nhưng thích bệ hạ, ta không sai. Ta không nhận tội."

"..."

Quý Chiêu dừng bước, nghiêng mặt nhìn cô ấy: "Nhìn ta, nói lại lần nữa."

Lời nói đã đến mức này, Dụ Trừng không còn cách nào do dự thêm, cô siết chặt tay thành nắm đấm, nâng cao giọng:

"Những tội khác ta đều có thể nhận. Nếu bệ hạ cảm thấy ta không xứng để thích ngươi, cảm thấy tình cảm của ta là sự vũ nhục ngươi, ta có thể chịu phạt. Nhưng ta không cho rằng mình sai. Việc ta sinh ra lòng ái mộ với bệ hạ, ta không có sai!"

Quý Chiêu gật đầu, khoanh tay ra sau lưng, đôi mắt nhìn về phía cảnh đêm nặng nề ngoài cửa sổ:

"Một khi đã như vậy, ta cho ngươi một cơ hội để theo đuổi ta."

Dụ Trừng ngạc nhiên:

"Cái gì?"

Quý Chiêu cố gắng kìm nén nụ cười và sự vui vẻ thoáng qua trong giọng nói, ra vẻ kiêu ngạo:

"Ngươi vào đây, tai cũng không dùng được sao? Ta nói, cho ngươi một cơ hội để theo đuổi ta."

Cô liếc mắt sang nhìn Dụ Trừng, ánh mắt đầy ý thách thức:

"Ngươi không cần?"

Dụ Trừng gần như buột miệng:

"Muốn!"

Quý Chiêu lạnh lùng đáp lại bằng một tiếng "Ừ" ngắn gọn.

Nhưng khi Dụ Trừng không nhìn, cô không thể kìm được nữa, nhón chân lên vui sướng, cả người như muốn nhảy cẫng lên trong niềm hân hoan ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro