Chương 45: Đỏ mặt
Rất cảm ơn bạn @khht07 đã giúp mình beta
Điều này vẫn không làm ngươi mê muội sao?!
Phá lệ, tối nay Quý Chiêu và Dụ Trừng không ở cùng một phòng.
Tạp chí xã rất hào phóng, mỗi thực tập sinh đều được sắp xếp một phòng giường lớn tại khách sạn sang trọng. Khiến Tống Giang Giang và nhóm người còn lại vui mừng như những chú chim nhỏ, nhanh chóng lao lên thang máy.
Trong thang máy, họ còn tranh giành với robot đưa cơm một trận.
Quý Chiêu bên tai trái nghe giọng máy móc: "Thỉnh không cần mắng tôi, tôi sẽ đau lòng." Bên tai phải nghe Tống Giang Giang cười lớn: "Làm sao? Đau lòng rồi sẽ khóc à? Khóc thì có cắt điện không?" Nhưng đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Ánh mắt cô dừng lại trên Dụ Trừng, người đứng trước trong thang máy, lại nhìn thêm một chút.
Dụ Trừng dường như nhận ra ánh nhìn, hơi khựng lại, nghiêng mặt sang bên. Mũi của nàng được chuyên viên trang điểm điểm một nốt ruồi nhỏ, trông càng thêm tinh xảo và xinh đẹp. Đôi mắt Dụ Trừng chạm vào ánh mắt của Quý Chiêu, truyền đến một chút nghi hoặc.
Quý Chiêu: "..."
Cô nghiến răng. Nếu đây là Đại Khải triều, sáng nay cô nói thích Dụ Trừng, tối nay Dụ Trừng chắc chắn sẽ bị đưa vào tẩm điện!
Dù hơi cưỡng ép, nhưng hoàng quyền lớn hơn tất cả. Chỉ cần mình không có đạo đức, thì đạo đức cũng không thể trói buộc mình!... Nghĩ xa quá, thời đại này đề cao tình yêu tự do.
Quý Chiêu bâng quơ hỏi: "Ngươi ở phòng nào?"
Thật ra cô biết rõ.
Phòng cô là 1108, phòng Dụ Trừng cách vách, chỉ cần bước qua hành lang. Quá tiện lợi để... vụng trộm yêu đương. Phi! Gặp riêng! Phi! Qua thăm.
Dụ Trừng trả lời: "1110."
"Hai ta gần nhau." Thẩm Nhất Xán nói, "Khách sạn này bố cục rất rối, tớ ở 1112, cùng Dụ Trừng là cách vách, nhưng Quý Chiêu ở 1108 lại phải đi một hành lang khác."
Quý Chiêu: "?"
Cô buột miệng: "Vậy chẳng phải tôi cách Dụ Trừng... rất xa sao?"
Thẩm Nhất Xán: "..."
Là ảo giác của cô sao? Sao câu cuối của Quý Chiêu nghe như cố ghép thêm vào?
Dụ Trừng cũng tỏ ra lo lắng: "Xa như vậy?"
Kiều Nguyệt trấn an: "Yên tâm đi, Dụ Trừng. Khách sạn này an ninh rất tốt, sẽ không có nguy hiểm gì đâu."
Dụ Trừng nhìn Quý Chiêu: "... Phải không?"
Khi ánh mắt chạm nhau, Quý Chiêu khẽ tránh đi.
Dụ Trừng siết chặt tay.
... Chắc là mình đã làm bệ hạ sợ.
Thang máy dừng lại, Dụ Trừng đẩy hành lý bước ra. Bánh xe vali lăn trên tấm thảm mềm, giảm đi âm thanh. Cô nhìn các biển số phòng trên tường để tìm hướng đi, trong lòng vẫn nghĩ, nàng chắc chắn đã làm bệ hạ sợ.
Ngày hôm qua ở phòng luyện tập, hai người đứng gần nhau đến vậy, hơi thở hòa quyện, thân hình bệ hạ áp sát, xoay eo đầy gợi cảm.
Như thể bản thân bị hất lên đám mây rồi lại rơi xuống.
Cảm xúc mãnh liệt đến mức nàng mất đi sự tỉnh táo, thậm chí bỏ lại bệ hạ một mình trong phòng luyện tập và chạy về ký túc xá. Cô lao vào phòng tắm, để dòng nước lạnh dội lên đầu, nhưng ngọn lửa trong lòng càng cháy dữ dội.
Dụ Trừng nhớ về kiếp trước.
Nhớ về những lần gửi tấu chương cho bệ hạ khi đóng quân ở biên cương, viết rằng xuân về rồi, mong bệ hạ bảo trọng sức khỏe, đừng để cảm lạnh. Một năm sau, bệ hạ trả lời chỉ hai chữ "Đã duyệt," nhưng mình lại vui mừng khôn xiết.
Cô đoán bệ hạ khi phê chuẩn chắc hẳn nhíu mày, thậm chí có thể nói với cung nữ bên cạnh rằng mình thật nhàn rỗi, không đánh giặc mà mỗi ngày lại dâng tấu chương, phiền muốn chết.
Nhưng dù bị nói như vậy cũng thấy đáng yêu. Nghĩ thế là vượt giới hạn, nhưng không thể không nghĩ.
Một lần khác, vào cuối mùa hoa đào ở Tây Bắc, bệ hạ phê chuẩn: "Trời đang nóng, miễn lâm triều, chuyển sang chầu chiều. Hôm qua nghỉ tắm gội, cải trang vi hành đến câu lan viện, nghe được khúc 《Vô Miên》 rất hay, đặc biệt tặng ái khanh."
Một chữ "khanh" như làm hoa rụng.
Cô mua một cây đàn, dựa theo phổ nhạc mà gảy. Trong giai điệu, Dụ Trừng cảm nhận được sự tương tư khắc cốt ghi tâm, nhận ra rằng mình yêu bệ hạ.
Nhưng khi đó, tình yêu ấy thuần khiết, không chút dục vọng. Hiện tại, dục vọng lại như thủy triều, tràn tới cuốn lấy mình.
Khiến cô không dám đối mặt bệ hạ.
Thông minh như bệ hạ, chắc chắn đã nhận ra. Hai ngày nay, thái độ của bệ hạ đối với mình mới xa cách như vậy. Không ở cùng một phòng cũng tốt, bằng không, mình cũng không biết mình sẽ làm ra điều gì.
Dụ Trừng đứng trước phòng 1110. Vừa định mở cửa thì nghe tiếng Tống Giang Giang hô lớn từ phòng bên: "Tớ lập nhóm đây, ai có việc thì vào nhóm nói! Đừng trộm ăn ngon mà không chia cho tớ!"
Thẩm Nhất Xán cười mắng: "Cậu sao cứ thích lập nhóm thế!"
Tống Giang Giang đáp: "Không có cách nào! Tớ thích làm quan!"
Dụ Trừng không để ý đến chuyện trong nhóm. Trong lòng cô có chuyện, muốn nghe xem động tĩnh bên phòng Quý Chiêu, nhưng cách âm quá tốt, mà phòng Quý Chiêu lại xa thật sự. Cô đành từ bỏ, đi tắm.
Sau khi tắm xong, Dụ Trừng thấy điện thoại đã có hơn 99+ tin nhắn trong nhóm của Tống Giang Giang.
Nhóm: Gió Tiếp Tục Thổi (8)
[Thẩm Hân]: Tên nhóm "Hong Kong ba ngày du" này quê mùa quá.
[Thẩm Nhất Xán]: Vào địa phận thì phải tùy tục, đổi tên đi.
Hệ thống: Tống Giang Giang đổi tên nhóm thành "Có Điểm Cảng Phong".
[Bùi Giai]: [Ếch xanh chỉ tay.jpg] Nhìn xem đầu óc.
[Tống Giang Giang]: Tớ là trưởng nhóm! Cẩn thận tớ đuổi cậu ra!
[Bùi Giai]: Vậy tớ lập nhóm khác không cóc cậu!
[Tống Giang Giang]: Thật độc ác... Để tớ chụp ảnh đăng Weibo bóc phốt cậu!
Hệ thống: Thẩm Hân đổi tên nhóm thành "Gió Tiếp Tục Thổi".
[Thẩm Hân]: [Chia sẻ nhạc -《Gió Tiếp Tục Thổi》Trương Quốc Vinh]
[Chu Vũ Dĩ Đình]: Nghe hay thật.
[Quý Chiêu]: Dễ nghe.
[Tống Giang Giang]: Dụ Trừng đâu? @Dụ Trừng
[Thẩm Nhất Xán]: Chắc không chạy qua phòng Quý Chiêu rồi chứ? @Quý Chiêu @Dụ Trừng
[Quý Chiêu]: ...
[Quý Chiêu]: Ngủ rồi.
[Dụ Trừng]: Vừa tắm xong.
[Chu Vũ Dĩ Đình]: Tớ cũng đi tắm. Ngày mai dậy sớm, mọi người ngủ sớm đi.
[Tống Giang Giang]: Tắm xong nhớ ngâm bồn, đã quá!
[Kiều Nguyệt]: Nhớ đắp mặt nạ.
Nhóm dần yên tĩnh.
Dụ Trừng quấn khăn tắm, ngồi bên mép giường. Tóc dài xõa một nửa, còn ướt, rũ xuống vai. Cô nhìn màn hình điện thoại, mở khung chat với Quý Chiêu.
Ghi chú tên do Quý Chiêu sửa, là "Hoàng Đế Bệ Hạ". Đúng vậy, rất chuẩn.
Dụ Trừng mở bàn phím, gõ:
[Dụ Trừng]: Ngươi sợ sao?
Chắc chắn là không sợ. Bệ hạ can đảm, nhưng vẫn xóa đi.
[Dụ Trừng]: Ngươi cần ta bồi sao?
Cần không?
Hẳn là cần. Bệ hạ từ nhỏ đã có người túc trực bên giường. Nếu giữa đêm đói hoặc khát đều có người phục vụ, tuy rằng bệ hạ không thường cần. Giống hôm qua, ác mộng tỉnh giấc, chỉ nắm góc áo mình, rồi lại ngủ thiếp đi.
Cô nghĩ: Khi gặp ác mộng, bệ hạ cần mình, ít nhất cần nắm lấy góc áo.
Cô tiếp tục gõ:
[Dụ Trừng]: Ta đi bồi...
Chưa gõ xong, bên kia đã gửi đến một đoạn tin:
[Hoàng Đế Bệ Hạ]: Ngươi gõ lâu vậy mà chưa xong? Đừng nói là đang dùng gợi ý ghép chữ nhé? Đợi mỏi cả người rồi.
Dụ Trừng: "..."
[Hoàng Đế Bệ Hạ]: Ngươi không biết khi ngươi đang gõ, phía trên sẽ hiện "đối phương đang nhập" sao?
[Dụ Trừng]: Không thấy.
[Hoàng Đế Bệ Hạ]: Chắc bị tắt rồi.
[Hoàng Đế Bệ Hạ]: Rốt cuộc ngươi muốn nói gì, Dụ Trừng?
Dụ Trừng im lặng.
Quý Chiêu nằm trong bồn tắm mát xa, cảm nhận những luồng lực nhẹ nhàng từ bên dưới. Âm nhạc trong phòng vang lên bài "Gió Tiếp Tục Thổi" mà Thẩm Hân đã đề cử. Trước mặt cô đặt một chiếc bàn nhỏ kéo dài qua bồn tắm, chiếc điện thoại di động nằm ngay trên đó.
Trên màn hình hiển thị: Dụ Trừng đang nhập...
Quý Chiêu chờ mãi không kiên nhẫn, dứt khoát nhấn nút gọi video. Đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức. Khi hình ảnh hiện lên, Dụ Trừng có chút kinh ngạc: "Bệ hạ, ngươi—"
Quý Chiêu thản nhiên: "Ta đang tắm. Đều là nữ nhân, ngươi không cần kiêng dè."
Quý Chiêu vén mái tóc ướt lên, để lộ bờ vai trắng ngần như ngọc. Làn da tuyết trắng mờ ảo dưới làn hơi nước phủ kín bồn tắm, cả cơ thể cô như ẩn hiện trong một tấm gương mờ, khiến người ta không thể rời mắt.
Bên ngoài, Quý Chiêu giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ: Này, ngươi không mê chết ta thì cũng phải mê chết chính mình chứ?
Nhưng khi nhìn lại màn hình, Dụ Trừng không hề nhìn cô mà chỉ lẩm bẩm điều gì đó. Quý Chiêu tăng âm lượng và nghe thấy Dụ Trừng nói: "Bệ hạ đã bật điều hòa chưa? Tắm nhớ cẩn thận, đừng để cảm lạnh. Chờ tắm xong, hãy uống chút canh gừng. Ta sẽ gọi điện cho họ mang đến... Bệ hạ, ta cúp đây—"
"Không được cúp!" Quý Chiêu cắt ngang, trong lòng âm thầm than thở. Tạo hình cô dày công chuẩn bị, bầu không khí cũng đã xây dựng, vậy mà Dụ Trừng không nhìn đã đành, lại còn định cúp máy. Vậy chẳng phải công sức của mình uổng phí sao?
Cô lập tức áp đặt tội danh lên Dụ Trừng: "Ngươi to gan thật, dám không nhìn ta!"
Dụ Trừng ngẩn người: "?"
Không phải nhìn thẳng bệ hạ mới gọi là to gan sao?
Quý Chiêu ách một tiếng, lấp liếm: "Nhìn ta."
Dụ Trừng hơi lưỡng lự nhưng vẫn làm theo. Khi ánh mắt rơi vào màn hình và nhìn rõ hình ảnh bên kia, hơi thở của cô bỗng chậm lại.
Nếu không biết bệ hạ luôn không cảnh giác với cô, hai ngày nay lại tỏ ra xa cách vì những phản ứng của nàng, và chắc chắn bệ hạ không thích nữ nhân, Dụ Trừng đã nghi ngờ rằng bệ hạ đang cố ý quyến rũ mình.
Cô cố gắng để giọng nói bình thường: "Bệ hạ có gì sai bảo?"
Quý Chiêu: "..."
Hỏng rồi, quên mất phải nói gì.
Thẹn quá hóa giận, Quý Chiêu bật lại: "Không có việc gì không thể tìm ngươi sao?"
Ngừng một chút, cô nhớ ra điều gì: "Hơn nữa, không phải ngươi đang nhập tin nhắn để nói chuyện với ta sao?"
Dụ Trừng trả lời: "Ta muốn hỏi bệ hạ đã ngủ chưa."
Quý Chiêu: "Chưa ngủ."
Dụ Trừng: "... Vậy bệ hạ nên đi ngủ sớm một chút."
Quý Chiêu: "..."
Dụ Trừng là một khúc gỗ sao?
Quý Chiêu ngồi thẳng dậy, nước trong bồn tràn nhẹ, làn da trắng như tuyết lộ rõ. Cô vuốt tóc, nói: "Chúng ta ở Hong Kong ít nhất ba ngày. Sân khấu không thể không luyện. Ngươi mệt không?"
Dụ Trừng né tránh ánh mắt: "Không mệt."
Quý Chiêu gật đầu: "Vậy giờ ngươi qua phòng ta, chúng ta luyện một lần."
Dụ Trừng theo bản năng gật đầu, sau đó chợt nhận ra: "Bây giờ?"
Quý Chiêu nhướng mày: "Sao? Ngươi định từ chối ta?"
Dụ Trừng vội vàng: "Không... Chỉ là đã muộn rồi, ngày mai phải dậy sớm."
Quý Chiêu đưa tay, những giọt nước trên ngón tay cô rơi xuống, tạo thành tiếng tí tách. Cô nghiêng người về phía màn hình, nói: "Chỉ luyện một lần, không mất nhiều thời gian."
Nói xong, liền cúp máy ngay.
Lau khô tay, Quý Chiêu mở khung chat với Bùi Giai, kể lại toàn bộ. Bùi Giai cũng đang ngâm bồn tắm, trả lời nhanh: "Quý tổng, chị... chị có phải đang thực hiện 'quy tắc ngầm' không?"
Quý Chiêu ngẩn người: "Quy tắc ngầm là gì?"
"À, cũng không hẳn." Bùi Giai nhanh chóng phủ nhận. "Nếu chị nửa đêm gọi em qua phòng chị, đó mới là quy tắc ngầm. Chị với Dụ Trừng không có quan hệ cấp trên - cấp dưới. Cùng lắm, chị chỉ đang cố câu dẫn cậu ấy."
Quý Chiêu: "..."
Cô im lặng một lúc rồi hỏi: "Nếu tôi và Dụ Trừng là cấp trên - cấp dưới, tôi làm vậy có phải rất vô đạo đức không?"
Bùi Giai suy nghĩ: "Chị cũng không thật sự muốn 'quy tắc ngầm' cậu ấy, đúng không? Chỉ là chút câu dẫn nhỏ."
Quý Chiêu gật đầu: "Ừ."
"Chị không biết phụ nữ trong môi trường làm việc đã phải chịu bao nhiêu quấy rối và quy tắc ngầm đâu," Bùi Giai nói. "Những lão béo bụng phệ làm người ta sợ hãi. Dù chị có rõ ràng từ chối, vẫn khó mà thoát được."
"Nhưng đó là đàn ông. Làm sao so sánh được với phụ nữ?" Bùi Giai dặn dò: "Chị cứ nhẹ nhàng câu dẫn, nắm chắc mức độ. Lui thì là đồng đội chăm chỉ vì sân khấu, tiến thì có thể cùng lên giường. Phải nắm chắc!"
Quý Chiêu: "Được!"
Cô hỏi thêm: "Lên giường là gì?"
Bùi Giai: "..."
Đôi khi Bùi Giai thật sự lo lắng cho tương lai của chính mình. Sợ rằng lão bản quá ngây thơ sẽ bị lừa, nhưng cũng sợ biết quá nhiều rồi muốn thoát thân cũng không được.
Quý Chiêu nhìn lời giải thích của Bùi Giai mà trầm ngâm.
Lời giải thích rất đơn giản.
Lăn giường = Lên giường.
Còn lên giường là gì, điều này Quý Chiêu rõ ràng. Sau chuyến thăm quán trải nghiệm lần trước, cô hiểu được giữa hai nữ nhân sẽ làm gì trên giường, cơ bản có ba cách:
Đôi tay cần lao lực
Đầu lưỡi linh hoạt.
Công cụ phong phú.
Đợi đã.
Quý Chiêu từ bồn tắm đứng dậy, nước chảy dọc theo cơ thể. Cô bước ra khỏi phòng tắm, dùng khăn quấn quanh người, vừa lau vừa tự hỏi: Chẳng lẽ ta phải hầu hạ Dụ Trừng?
Sau đó lại nghĩ: Cũng không phải không thể.
Dụ Trừng chắc chắn sẽ không dám nhìn mình, trên giường chắc sẽ rất thẹn thùng. Khi động tình, từng tiếng gọi "bệ hạ" sẽ khiến người ta khó lòng cưỡng lại. Nếu là mình hầu hạ Dụ Trừng, không tệ chút nào.
Vừa ra khỏi phòng tắm, Dụ Trừng đã tới. Cô mang theo bóng đêm, mặc chỉnh tề, đứng ở trước cửa: "Bệ hạ."
"Vào đi." Quý Chiêu tiện tay ném khăn tắm. Ánh mắt liếc qua, thấy Dụ Trừng đứng cứng đờ tại chỗ, cô lấy áo choàng dài từ tủ quần áo, nhìn Dụ Trừng và cười: "Sao thế? Sợ ta ăn ngươi?"
Dụ Trừng vẫn đứng yên: "Ngày hôm qua ta bỏ lại bệ hạ một mình ở phòng luyện tập. Thỉnh bệ hạ trách phạt."
"Phòng luyện tập?" Quý Chiêu giả vờ thờ ơ: "Ai cũng có việc riêng, ta có thể hiểu được. Nhưng nếu ngươi đã nhắc đến trách phạt, vậy cũng nên phạt một chút."
Dụ Trừng nghiêm túc chuẩn bị bị trừng phạt.
Quý Chiêu buộc chặt dây áo choàng, hỏi: "Ta nên phạt ngươi thế nào?"
Không đợi Dụ Trừng trả lời, cô tự nghĩ: "Đánh bằng trượng? Không có người hành hình, chẳng lẽ ta tự đánh? Hơn nữa, đánh hỏng rồi thì khiêu vũ thế nào? Phạt bổng lộc? Bổng lộc hiện tại không phải do ta chi trả. Phạt không được. Vậy, ái khanh, ngươi nói ta nên phạt ngươi thế nào?"
Dụ Trừng im lặng: "... Không biết."
"Vậy ngươi tự nghĩ đi, nghĩ kỹ rồi ta sẽ quyết định tội và hình phạt." Quý Chiêu ngồi xuống giường, chỉ tay: "Lại đây ngồi."
Họ cần sử dụng giường để biểu diễn tiết mục này, có nửa phút diễn trên giường. Tuy vì di chuyển nhanh sẽ không dùng giường lớn như vậy, nhưng dùng để tập luyện cũng không sao.
Quý Chiêu bảo trí tuệ nhân tạo phát nhạc, giọng ca đầy sức bật và mạnh mẽ lập tức tràn ngập căn phòng. Quý Chiêu gác chéo chân, bàn chân lướt qua đùi Dụ Trừng, đặt lên mu bàn chân cô, rồi nhanh chóng đổi tư thế.
Quý Chiêu đạp lên chân Dụ Trừng, ngửa đầu nhìn cô: "Ngươi mặc quá nhiều."
Dụ Trừng liếm môi: "Hơi lạnh."
"Nói dối," Quý Chiêu kéo nhẹ áo sơ mi sau lưng Dụ Trừng, nhón chân áp sát vào cô: "Trên sân khấu cũng định mặc nhiều như vậy sao? Dụ ái khanh?"
Mặt Dụ Trừng hơi đỏ. Tay định đỡ eo Quý Chiêu bỗng khựng lại giữa không trung. Khi không chịu nổi sự dụ hoặc trắng trợn như vậy, định làm chuyện vượt quá giới hạn, cô chợt tỉnh ngộ, hai người ngoài tình đồng đội còn có lễ tiết quân thần, lúc này lòng xấu hổ bùng nổ, cô nắm chặt tay: "Bệ hạ..."
Quý Chiêu lại nhíu mày trong lòng. Không phải chứ Dụ Trừng, thân thể này không phải thích nữ nhân sao? Chẳng lẽ thật sự là mị lực của mình không đủ, hay là Dụ Trừng có sức chịu đựng quá tốt, ngay cả trắng trợn như vậy cũng có thể kìm nén được?
Quý Chiêu đảo mắt, nảy ra ý hay: "Dụ Trừng."
Dụ Trừng đáp: "Thần ở đây."
"Ta vừa xem thảo luận của netizen," cô lấy điện thoại ra, chỉ vào một bình luận hỏi Dụ Trừng: "Họ đều nói ngươi rất yêu ta, nói! Ngươi có phải đang mưu đồ gì với trẫm không?"
Ánh mắt Dụ Trừng luống cuống: "Tất nhiên là không! Thần đối bệ hạ chỉ có tình quân thần!"
Quý Chiêu nhìn cô ấy đầy ẩn ý, ném điện thoại đi, giả vẻ kinh ngạc: "Vậy sao đêm qua ta lén hôn ngươi, tim ngươi đập nhanh như vậy?"
Dụ Trừng: "Cái gì? Ngài khi nào..."
Quý Chiêu đương nhiên không hôn, nhưng vu oan thì cô vẫn sẽ, cô nắm mặt Dụ Trừng: "Bây giờ mặt còn đỏ như vậy!"
Dụ Trừng: "!!!"
Dụ Trừng giải thích yếu ớt: "Bệ hạ, thần..."
Không phải chứ? Chỉ vậy thôi mà đã không chạm được cô sao?
Quý Chiêu cắn răng, nhìn chằm chằm vào mắt Dụ Trừng, dưới ánh nhìn chăm chú của Dụ Trừng, cô từ từ ngả người ra sau, đến khi sắp mất thăng bằng ngã xuống đất thì cả người được nâng lên.
Xoay người, bị kéo vào lòng Dụ Trừng.
Dụ Trừng gấp giọng: "Bệ hạ, người không sao chứ?"
Quý Chiêu khẽ nhếch môi đắc thắng, tìm tư thế thoải mái trong lòng Dụ Trừng, giọng cố ý tức giận: "Ngươi sao thế này? Không có chút sức cân bằng nào cả, nếu ngươi đỡ eo ta, ta đã ngã xuống rồi sao?"
Hơi cưỡng từ đoạt lý, nhưng không sao, Dụ Trừng sẽ không để ý: "Thần biết lỗi."
Quý Chiêu ung dung ừ một tiếng: "Ôm ta đặt lên giường."
Dụ Trừng ngẩn ra.
Quý Chiêu nâng giọng: "Ta nói không nghe được à?"
Dụ Trừng đáp: "Không phải."
Cô hỏi: "Bệ hạ buồn ngủ sao?"
Quý Chiêu rất muốn trừng phạt cô ấy, nhưng nhịn xuống: "Chúng ta không phải mở màn trên giường sao?"
Dụ Trừng ậm ừ một tiếng.
Đúng rồi, bài hát này ngay từ đầu đã rất kích thích, động tác được biên đạo sạch sẽ có lực đạo, ngay cả những phần triền miên cũng là đẩy kéo mạnh mẽ, trên giường đặc biệt vượt rào, ngay cả Trình Phi Vãn cũng nói: "Cẩn thận yêu luôn bạn nhảy đấy."
Không nhảy còn yêu, huống chi phải nhảy.
Dụ Trừng nhẹ nhàng đặt Quý Chiêu lên giường, ca khúc đã vào đoạn kết, lặp lại một lần nữa, kết thúc rồi lại mở đầu, Quý Chiêu vừa ngã xuống giường, động tác cũng đã làm ra.
I wanna be your slave
Ta muốn làm nô lệ của ngươi
I wanna be your master
Cũng muốn làm chủ nhân của ngươi
...
Ám chỉ rõ ràng.
Đoạn vũ đạo này động tác đẩy kéo rõ ràng, tuy trước máy quay mọi người nói đường hoàng, nói nhiều về độ khó và kỹ năng yêu cầu của vũ đạo, nhưng khi không có máy quay, giáo viên vũ đạo nói rất thẳng thắn.
"Các bạn đang tranh quyền chủ đạo." Giáo viên vũ đạo ngồi xổm trước mặt họ: "Nói thô tục một chút, tranh ai là số 1."
"..."
"Đương nhiên, giữa chúng ta con gái theo đuổi là niềm vui chung, nhưng có người theo đuổi cao trào trong lò, có người là công chúa gối đầu, nhưng quyền chủ động không nhất định nằm ở bên chủ động, các bạn hiểu không?"
Lúc đó Quý Chiêu và Dụ Trừng đều im lặng.
Dụ Trừng thì hiểu, dù sao thân thể này vốn là nữ đồng tính, kiến thức lý luận rất phong phú, không chỉ hiểu thuộc tính vòng nữ đồng, cả thuộc tính vòng chữ cái cũng rõ như lòng bàn tay, Dụ Trừng ghét mình vì đã hiểu ngay lập tức.
Quý Chiêu thật sự không hiểu, tuy đã đi dạo quán đó, nhưng lượng thông tin quá lớn, cô cần thời gian để tiếp nhận.
"Công chúa gối đầu là nằm trên giường bất động sao?" Quý Chiêu hỏi.
Giáo viên vũ đạo: "Cũng không phải bất động, cũng có thể động, nhưng là... Ừm... Cái này nói thế nào nhỉ?"
"Công chúa gối đầu là phối hợp, nắm quyền chủ động là dẫn đường." Dụ Trừng nói.
Quý Chiêu ồ một tiếng: "Vậy ta phải làm người dẫn đường."
Dụ Trừng lúc đó nghiêng mặt nhìn cô: "Sẽ rất mệt."
Quý Chiêu: "Hả?"
Dụ Trừng: "Ngươi không cần làm việc quá mệt mỏi."
Quý Chiêu: "Ồ."
Sau đó đã bị Dụ Trừng lừa.
Dụ Trừng lại không cảm thấy mình đang lừa dối, cô luôn cho rằng, bệ hạ không nên mệt nhọc, chỉ cần hưởng thụ niềm vui, còn mình phải chịu ơn thánh, mới có tư cách hôn môi hoàng đế bệ hạ.
BGM lại một lần nữa tiến gần kết thúc.
I'm a mother****ing monster
Ta là kẻ khốn nạn tàn bạo
Who's searching for redemption
Đang tìm kiếm sự cứu rỗi
I wanna be your slave
Ta muốn làm nô lệ của ngươi
I wanna be your master
Cũng muốn làm chủ nhân của ngươi
...
Quý Chiêu bị Dụ Trừng nắm lấy cổ, kéo lại gần.
Dụ Trừng cúi đầu.
Trong bố trí ban đầu, video dạy học giáo viên vũ đạo gửi tới, ở đoạn cuối này, bạn nhảy của giáo viên vũ đạo cúi đầu hôn lên môi cô ấy, sau đó hai người quên mất sân khấu, trình diễn nửa phút kiểu Pháp hôn nồng nhiệt.
Giáo viên biên đạo nói: "Các cô là idol, lại là đồng tính, chắc chắn không thể hôn nồng nhiệt trên sân khấu, nhưng hiện tại tôi chưa nghĩ ra tư thế kết thúc nào tốt hơn, trước hết cứ đối diện đi."
Tư thế kết thúc đối với sân khấu là quan trọng nhất, rất nhiều sân khấu song ca đều dựa vào động tác cuối cùng để tăng tính thẩm mỹ của cả sân khấu, cũng càng có thể kích thích cảm xúc của khán giả tại chỗ.
Hiện tại, Quý Chiêu và Dụ Trừng đối diện nhau trong bầu không khí trầm lắng.
Hơi thở quấn quýt bên nhau.
Quý Chiêu có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Không biết là của cô hay của Dụ Trừng, tóm lại bùm bùm như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, ồn ào vô cùng, nhưng không ai lên tiếng kết thúc cảnh ái muội này.
Quý Chiêu là không có sức, Dụ Trừng là không muốn.
Dụ Trừng nghĩ, bệ hạ nhìn đẹp quá, còn đẹp hơn ngày thường, mồ hôi lấm tấm làm khuôn mặt nhỏ xinh đẹp ửng hồng, môi đầy đặn, như trái anh đào, tươi tắn ướt át, dường như đang dụ dỗ mình.
Cổ họng cô khô khốc, trong đầu tiếng cảnh báo vang lên, nhắc nhở cô phải buông tay, nhưng mở miệng lại nói: "Bệ hạ dùng sữa tắm gì vậy?"
Quý Chiêu hơi giật mình: "... Của khách sạn."
Nga, khách sạn.
Dụ Trừng nghĩ, cùng một loại sữa tắm, tất cả mọi người trong khách sạn này đều dùng như nhau, tại sao chỉ riêng bệ hạ lại thơm đến vậy?
Cô nghĩ như vậy, rồi lại không kìm được mà nói ra.
Thật sự quá lỗ mãng.
Nhưng cô không thể khống chế bản thân mình.
Quý Chiêu nhìn Dụ Trừng, môi khẽ run:
"Dụ Trừng, ngươi... ngươi nói câu đó là có ý gì? Ngươi có phải... có phải đang nghĩ rằng..."
Lời nói bị bỏ lửng giữa không trung.
Gió nhẹ thổi qua rèm cửa, nhấc lên một góc nhỏ, để lộ ánh đèn đêm rực rỡ của Hong Kong. Trong màn đêm yên lặng ấy, một chiếc xe màu đỏ lặng lẽ lướt qua, những con chim nghỉ ngơi trên đèn đường khẽ rỉa lông. Tất cả như ngừng lại, đắm chìm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Gió Tiếp Tục Thổi.
Quý Chiêu chưa kịp nói xong, câu chữ đã tan biến trong sự yên lặng bao trùm.
Dụ Trừng cúi xuống, hôn lên môi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro