Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41: Cặp đôi hoàn hảo.

Rất cảm ơn bạn @khht07 đã giúp mình beta

Vào ban đêm.

Cơn cuồng loạn ban chiều dần lắng xuống, bị những cơn gió dài trên thảo nguyên thổi tan, tạo nên âm thanh "ô ô" nghe như tiếng khóc than, làm người ta không khỏi rùng mình.

Có những thực tập sinh nhát gan, dùng cục đá để cố định lều, chui đầu vào chăn kín mít, bịt tai rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi. Cũng có người lạ giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, đành trò chuyện với bạn cùng phòng suốt đêm dưới ánh đèn. Một số người chăm chỉ hơn, tranh thủ thời gian còn sóng di động để mở các ứng dụng học nhảy, nhưng liền bị đồng đội phát hiện ngay tại chỗ.

"Ai đấy? Ai ở cách vách mà chăm chỉ như vậy? Tớ còn thấy bóng dáng kẻ nào phản chiếu trên màn hình máy chiếu đó!"

"..."

Điều kiện hạn chế, việc tắm rửa phải dựa vào xe vệ sinh do tổ chương trình cung cấp. Quý Chiêu búi tóc lên cao, lấy ra cuốn sách chuyên ngành mà Quý Lâm gửi cho, rồi mở đèn bàn để đọc.

Khi Dụ Trừng quay về, co đã ngồi ngay ngắn và đang cầm bút ghi chép điều gì đó.

Nghe thấy tiếng động, cô không ngẩng đầu lên: "Ngươi về rồi sao?"

Phó đạo diễn đã gọi Dụ Trừng vào nhóm đạo diễn từ trước, tính ra cũng đã hơn nửa giờ. Không nghe thấy Dụ Trừng đáp, cô ngạc nhiên ừ một tiếng rồi ngẩng đầu: "Sao không trả lời ta?"

Dụ Trừng nhẹ giọng nói: "Ta nghĩ ngươi đang ngủ."

"Ngươi không về thì ta làm sao ngủ được?" Quý Chiêu hỏi: "Phó đạo diễn tìm ngươi làm gì mà lâu vậy?"

Dụ Trừng tháo giày: "Nói là muốn ta và Dụ Vọng Mạnh cùng chụp quảng cáo."

Quý Chiêu: "Hắn sao không trực tiếp tìm ngươi?"

Dụ Trừng: "Ta không trả lời hắn."

Quý Chiêu trầm tư rồi khẽ đáp một tiếng "à".

Dụ Trừng nói tiếp: "Ta đã từ chối."

Quý Chiêu gật gù: "Từ chối cũng tốt, Dụ Vọng Mạnh sớm muộn gì cũng thất bại, tránh càng xa càng tốt." Cô ngẩng đầu, nhìn Dụ Trừng thật sâu, ánh mắt khiến tim Dụ Trừng như thót lại, sau đó cô thở dài: "Không biết sau khi ngươi trở về, có còn dứt khoát được như hiện tại không."

"Sao lại nói như vậy..." Dụ Trừng cất giọng trầm xuống, ánh mắt mờ tối: "Ngươi thích tính cách như vậy sao?"

Quý Chiêu ngạc nhiên: "Hửm?"

"Không có gì." Dụ Trừng tránh ánh mắt nàng.

Quý Chiêu chậm rãi đặt cuốn sách xuống: "Hôm nay ngươi thật kỳ lạ." Giọng cô dịu đi: "Có phải ta đã làm gì khiến ngươi tổn thương không? Nếu có, ngươi cứ nói thẳng với ta."

Dụ Trừng điều chỉnh cảm xúc, mỉm cười: "Bệ hạ sao có thể tổn thương ta được?"

"Sao lại không thể?" Quý Chiêu nói: "Con người không phải thánh hiền, ai mà không phạm lỗi. Mỗi người đều có tính cách và thói quen riêng, có thể điều ta cho là nhỏ lại là điều ngươi để ý."

Cô cười khẽ: "Có phải là chuyện ta lỡ nói ra việc thanh kiếm quý của ngươi bị hỏng không?"

Dụ Trừng ngẩn người, giọng cao hẳn lên: "Hóa ra kiếm của ta đúng là bị rớt vỡ! Còn là do bệ hạ làm!"

"Cần gì phải lớn tiếng thế?" Quý Chiêu trưng ra vẻ mặt thản nhiên: "Cũng chỉ là không cẩn thận thôi. Hơn nữa, ta gọi ngươi vào cung cũng là để chuẩn bị cho ngươi một món mới tốt hơn. Có khi còn tốt hơn trước đó của ngươi."

Dụ Trừng nghẹn lời: "Ta..."

Quý Chiêu nghiêng người tới gần: "Ngươi làm sao?"

Dụ Trừng cúi đầu: "Tạ chủ long ân."

Quý Chiêu bật cười, kéo tay áo của Dụ Trừng mà lắc lắc: "Ngươi không thích Dụ Vọng Mạnh, ta có thể làm cho hắn không dám đến tìm ngươi nữa. Nhưng ngàn vạn lần đừng làm ngơ ta, Dụ Trừng."

"Làm ngơ bệ hạ thì thế nào?" Dụ Trừng hỏi: "Muốn tru di cả nhà ta sao?"

"Ta nào dám?" Quý Chiêu thở dài, đảo người nằm dài trên giường, vẻ mặt bi thương nhìn lên nóc lều: "Ta chỉ có thể chết đói mà trừng phạt mình thôi."

Dụ Trừng hoảng hốt: "Ngàn vạn lần không thể!"

Quý Chiêu liếc nhìn cô: "Sao lại không thể?"

Dụ Trừng nghiêm mặt: "Bệ hạ không nên tự làm khổ mình để trừng phạt ta."

Quý Chiêu im lặng.

Dụ Trừng khẽ nói: "... Ta sẽ đau lòng."

Nghe vậy, Quý Chiêu mới bật cười, ngồi dậy, vòng tay ôm lấy cánh tay Dụ Trừng: "Biết ngay trẫm có Dụ đại tướng quân là tốt nhất."

Sáng hôm sau trời mưa.

Cơn mưa trên thảo nguyên đến bất ngờ, nhỏ nhưng dai dẳng, khiến kế hoạch quay bị trì hoãn. Các thực tập sinh ngồi ngoài cửa lều, ngắm mưa rơi, nhỏ giọng trò chuyện, không khí hơi nặng nề.

Không biết ai bắt đầu, mọi người thi nhau kể về giấc mơ đêm qua, không khí nhanh chóng sôi nổi hẳn.

"Không đùa đâu, đêm qua tớ khóc đến khi ngủ. Chỉ tại bọn họ cứ nói rằng có thể ngủ nướng, làm tớ ghen tị muốn chết."

"Tớ mơ thấy người đồng đội tốt nhất của tớ bị loại. Anti-fan còn nói tớ là cô nhi trong giới giải trí..."

"Cười chết mất! Cậu có thể nói gì bớt đau lòng hơn không?"

"Ha ha, nhưng thật sự cậu nói mớ đáng sợ lắm! Nửa đêm còn đọc tên món ăn làm tớ thèm không ngủ được."

"Xin sửa lại, chúng ta nằm cùng giường đơn thuần chỉ để ngủ thôi, hiểu không?"

Quý Chiêu vừa đánh răng vừa nghe bọn họ nói chuyện, tiếng mưa rơi xen lẫn tiếng cười đùa, tạo nên một buổi sáng yên bình. Cô ngáp dài, Dụ Trừng liền đưa cho cô cốc nước súc miệng: "Ngủ mấy giờ vậy?"

Quý Chiêu lắc đầu: "Không nhớ rõ. Mệt quá liền ngủ thôi."

"Nhưng đêm qua ngươi mơ gì mà còn cười thành tiếng?" cô hỏi.

Dụ Trừng đỏ mặt: "Ta cười sao?"

Quý Chiêu gật đầu: "Ngươi cười. Mơ thấy phát tài chăng?"

Nghĩ đến giấc mơ đêm qua, Dụ Trừng mơ hồ nhớ bệ hạ cưỡi ngựa lao tới ôm mình. Đột nhiên, cô cảm thấy xấu hổ, dứt khoát không nghĩ thêm.

Quý Chiêu nghiêng đầu nhìn: "Mặt ngươi sao lại đỏ?"

Dụ Trừng nghiêm mặt: "Hơi nóng."

"... Thật sao?" Quý Chiêu nhìn ra ngoài: "Không thấy nóng mà."

Dụ Trừng: "Có."

Quý Chiêu: "Trẻ tuổi, khí nóng cũng nhiều."

Dụ Trừng: "..."

Không thể nghĩ thêm được nữa!

Cơn mưa trên thảo nguyên đến nhanh nhưng cũng tan nhanh, chưa đầy nửa giờ đã dứt. Tổ chương trình thông báo đây là thời gian tự do, các thực tập sinh có thể ra ngoài dạo chơi hoặc đến sân bắn cung được chỉ định.

Thành tích bắn cung sẽ được ghi lại, mỗi người có ba lượt bắn, nhưng mục đích cuối cùng vẫn chưa được tiết lộ.

Dù không biết dùng để làm gì, đa số thực tập sinh đều thoải mái tham gia. Họ vội vàng thay trang phục, tranh thủ chụp vài bức ảnh trước khi ghé qua sân bắn. Có người bắn cung chỉ để thử vận may, rồi hài lòng cười nhạo: "Ít ra tớ không đội sổ!"

Chỉ có Kiều Nguyệt là không cười nổi.

Khi ăn sáng, Quý Chiêu thuận miệng hỏi: "Vì sao vậy?"

Tống Giang Giang ngẩng đầu khỏi bát mì: "Vì cậu ấy đội sổ."

Kiều Nguyệt: "..."

Quý Chiêu uống hết ngụm canh cuối cùng, đứng dậy nói: "Tôi đi thử xem."

Không đợi Dụ Trừng phản ứng, cô quay lại dặn: "Ngươi cứ ăn sáng ngon miệng đi."

Dụ Trừng cầm đũa, khựng lại một giây: "... Ừm."

Chờ Quý Chiêu rời đi, Tống Giang Giang thở dài: "Tớ đã dạy cậu hết rồi mà cậu quên hết sao?"

Tưởng rằng Dụ Trừng sẽ xấu hổ, nhưng không ngờ cô chỉ nhẹ giọng đáp: "Tôi không làm được, không thể từ chối cô ấy."

Tống Giang Giang thở dài thườn thượt: "Quả nhiên ai động lòng trước thì người đó thua trước."

Dụ Trừng nhíu mày: "Thua? Ý cậu là gì?"

Kiều Nguyệt tò mò xen vào: "Hai người đang nói gì thế?"

Tống Giang Giang đưa tay xoay mặt Kiều Nguyệt sang hướng khác: "Chuyện người lớn, trẻ con đừng xen vào."

Trong lòng cô lại không cam tâm. Đây là lần đầu tiên mình làm bà mối, tối qua còn mất ngủ vì lo số liệu siêu thoại CP, dốc hết tâm huyết. Nếu cặp đôi này không thành, cô thật sự sẽ tức đến hộc máu.

Tống Giang Giang giả vờ thần bí: "Có vẻ cách này không hiệu quả, chỉ còn cách dùng chiêu tuyệt sát."

Dụ Trừng hỏi: "Chiêu gì?"

Tống Giang Giang búng tay một cái, đầy tự tin: "Phát huy mị lực của cậu."

"... Phát huy như thế nào?"

"Có sẵn liền có một cơ hội."

"?"

Tống Giang Giang nhướng mày nhìn Dụ Trừng, không nói thêm gì. Nhưng trong mắt Kiều Nguyệt, đó lại là một cảnh tượng khác hẳn. Cô nghi ngờ nhìn Tống Giang Giang: "Cậu định hủy đi chuyện tỏ tình của mình, rồi sau đó lập tổ CP với Dụ Trừng sao? Thật là bụng dạ khó lường!"

Tống Giang Giang: "..."

Làm bà mối sao lại gian nan thế này!

Cơ hội mà Tống Giang Giang nói chính là buổi bắn tên.

Khi Dụ Trừng bắn tên, cô cố tình tìm cớ kéo Quý Chiêu đến hiện trường, rồi khoa trương reo lên: "Dụ Trừng này tư thế cũng quá chuẩn đi! Lần này không được 10 điểm thì thật kỳ lạ!"

Quý Chiêu nhìn Tống Giang Giang một cái đầy khó hiểu, rồi theo ánh mắt của mình mà nhìn sang, trước mắt đột nhiên sáng bừng.

Dụ Trừng mặc chế phục do tổ chương trình chuẩn bị: áo khoác vest hồng nhạt, váy dài đồng màu ôm sát, để lộ đôi chân thon dài trắng ngần cùng đôi giày da nhỏ màu đen. Tóc dài tung bay trong gió, đường nét gương mặt tinh tế, đôi môi khẽ mím, khí chất hiên ngang khiến người khác không thể rời mắt.

Tựa như bị mê hoặc, Dụ Trừng nhấc cung lên, đặt mũi tên vào dây, bàn tay cầm cung hơi siết chặt, cung căng tròn.

Tống Giang Giang cũng sững người: "Tớ đi?"

Thật sự ấn tượng đến vậy sao? Ban đầu cô chỉ muốn Dụ Trừng tạo dáng một chút, thành tích không quan trọng, chỉ cần có phong thái cuốn hút. Nhưng tư thế này lại không giống đang làm dáng — hoàn toàn chuyên nghiệp!

Còn chưa kịp nghĩ xong, mũi tên đã rời cung, lao đi mạnh mẽ và chuẩn xác, ghim thẳng vào tâm bia.

Nhân viên công tác tiến lên kiểm tra rồi hét lớn: "Dụ Trừng! 10 điểm!"

Tống Giang Giang: "Tớ đi!"

Dụ Trừng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không hề kiêu ngạo. Cô tiếp tục cầm lấy một mũi tên khác, lần này lại cầm hai mũi cùng lúc. Nhân viên công tác tò mò hỏi lý do, cuối cùng đành ngậm ngùi đồng ý.

Tống Giang Giang tò mò: "Cậu nói gì thế?"

Nhân viên công tác liếc nhìn Quý Chiêu rồi đáp: "Dụ lão sư nói, Quý lão sư đang đợi cô ấy, nên cô ấy tranh thủ thời gian."

Tống Giang Giang: "..."

Đúng là não yêu đương!

Quý Chiêu bật cười.

Tống Giang Giang không nói nổi: "Dụ Trừng đối xử với cậu tốt thật đó. Nhưng cậu không thấy..."

Có gì khác thường sao?!

Quý Chiêu điềm nhiên: "Đó là điều hiển nhiên."

Mình là hoàng đế, Dụ Trừng là thần tử, đối xử tốt là lẽ thường tình.

Tống Giang Giang không biết Quý Chiêu nghĩ gì, cố tình nhấn mạnh: "Cậu không cảm thấy cấu ấy tốt với cậu một cách thái quá sao? Không ai đối xử với bạn bè tốt như vậy đâu!"

Cô cắn mạnh hai chữ bạn bè: "Cậu thử nghĩ mà xem, ngẫm kỹ đi."

Quý Chiêu ngẫm nghĩ, rồi gật đầu đồng tình: "Dụ Trừng đối với tôi đúng là không giống tình bạn thông thường."

Tống Giang Giang: "Đúng không?!"

Quý Chiêu: "Là tình cảm của cấp dưới với cấp trên."

Tống Giang Giang: "..."

Các người đều thích chơi kiểu quan hệ này sao?!

Dụ Trừng ba phát đều trúng 10 điểm, không chút bất ngờ mà giành hạng nhất. Thẩm Nhất Xán, vốn có tài bắn cung xuất sắc, đứng thứ hai. Còn Quý Chiêu, vì tâm huyết dâng trào mà thử bắn linh tinh: một mũi vào trời, một mũi trúng 10, một mũi được 8 điểm, miễn cưỡng giữ vị trí thứ ba.

Dụ Trừng nhìn qua kết quả của Quý Chiêu, không hài lòng: "Bệ hạ làm vậy là cố ý."

Quý Chiêu dùng cây trâm búi tóc, động tác dừng lại khi nghe giọng điệu của Dụ Trừng, cô cười nói: "Sao ngươi lại nghĩ thế? Tài bắn cung của ta vốn không tốt."

Dụ Trừng nghiêm túc: "Thế còn hai mũi tên sau?"

Quý Chiêu bất đắc dĩ nhìn cô: "Đôi lúc cảm thấy ngươi đơn thuần một chút lại dễ thương hơn."

Dụ Trừng: "... Bệ hạ chê thần ngu dốt."

Quý Chiêu: "Ta chưa từng nói thế."

Cô chỉnh lại búi tóc, hạ giọng: "Tài bắn cung của chúng ta đều tốt như vậy, dễ khiến người khác chú ý. Võ công của ngươi đã được biết đến, nên ta cố ý bắn một mũi lệch, cũng không ảnh hưởng đến kết quả."

"Huống hồ," Quý Chiêu tiếp lời, "Tài bắn cung của ta vốn không bằng ngươi."

Khi hai người đang trò chuyện, Trình Phi Vãn bước tới, gót giày đạp lên nền cỏ còn ướt sương, chiếc váy dài cũng bị thấm ướt vài phần, nhưng nàng không hề bận tâm. Tươi cười rạng rỡ, nàng chào hỏi: "Chào buổi sáng mọi người!"

"Trình lão sư, chào buổi sáng ——"

"Đêm qua chơi vui không?"

"Vui ạ!"

"Tôi lên mạng thấy video, ngưỡng mộ muốn chết," Trình Phi Vãn nói: "Nếu không phải tối qua bận lịch trình, tôi nhất định ở lại chơi cùng."

Cô đổi giọng, bước vào vấn đề chính: "Được rồi, thời gian không chờ ai. Mọi người thấy ngủ trong nhà bạt thế nào?"

Khi nhận được câu trả lời tích cực, Trình Phi Vãn cười: "Nhưng từ hôm nay, nhà bạt đã được thay thế bằng 17 lều nhỏ, ngay sau sân khấu của ta."

"17 lều nhỏ này đại diện cho 17 đội, cũng chính là do fan bầu chọn."

"Bây giờ ta sẽ công bố nhiệm vụ chủ đề của quý thứ tư mùa này ——" Trình Phi Vãn xoay người, trên màn hình phía sau hiện lên bốn chữ to: "Cộng sự tốt nhất!"

Cộng sự tốt nhất, nghe tên đoán nghĩa, là cặp đôi có sự ăn ý nhất.

Đương nhiên, ăn ý này là do fan quyết định.

Trong mắt khán giả, đây là màn sân khấu dựng lên để tạo tương tác CP, đội nào có lượng fan đông sẽ dễ ghép thành một tổ. Do đó, việc phân đội không phải yếu tố quan trọng nhất, mà là ca khúc được chọn.

Trình Phi Vãn nói: "17 lều nhỏ này đã được fan chọn bài hát cho các bạn. Giờ hãy đi vào theo thứ tự xếp hạng bắn tên và chờ đợi đồng đội của mình!"

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Dụ Trừng.

Dụ Trừng đứng dậy, bước đến nhận phong thư từ tay Trình Phi Vãn. Cô mở ra, đọc qua nội dung, rồi gật đầu với Trình Phi Vãn: "Ta đi trước."

Nhóm thực tập sinh sốt ruột: "Bên trong viết gì thế? Có tên bài hát không? Nói cho bọn tớ biết đi!"

Dụ Trừng mím môi, rồi bỗng nhiên cười: "Không nói cho các cậu."

Nhóm thực tập sinh: "Không nói là không có võ đức!"

Dụ Trừng hơi cúi người với Trình Phi Vãn, sau đó bước về phía sau sân khấu. Trước khi rời đi, cô bất ngờ dừng chân, quay đầu nhìn Quý Chiêu: "Chờ ta!"

Quý Chiêu, vẫn luôn nhìn theo cô, đáp: "Ừm."

Trình Phi Vãn: "?"

Giờ đây, nhóm thực tập sinh càng giỏi trong việc tạo drama! Thật đúng là thế hệ sau ngày càng mạnh hơn!

Trong khi mọi người chia làm hai phe: người thì "thần tượng quá đáng, nhưng ta vẫn đu CP", kẻ thì "nhỡ đâu hai người không chung đội thì lãng phí công sức", còn có những kẻ bi quan "trước khi bị loại liệu tớ có cơ hội cùng thần tượng chung đội?", thì Tống Giang Giang đứng giữa thở dài đầy triết lý: "Sắc tức là không, không tức là sắc..."

Kiều Nguyệt tò mò: "Cậu lẩm bẩm gì thế?"

Tống Giang Giang ngước mắt xa xăm: "Đừng bao giờ làm bà mối, đặc biệt là khi hai người đã lén yêu đương!"

Kiều Nguyệt: "..."

Không hiểu lắm, nhưng có cảm giác Giang Giang đã trưởng thành.

Thẩm Nhất Xán là người thứ hai bước vào, cô thậm chí không quay đầu lại mà đi thẳng vào.

Mọi người đành dồn ánh mắt chờ mong về phía Quý Chiêu. Cô nhận phong thư từ tay Trình Phi Vãn, liếc qua một chút.

Bỗng cảm thấy bất đắc dĩ: Trên này không phải chỉ ghi số lều thôi sao, làm gì mà bí ẩn thế?

Tống Giang Giang hét lên: "Viết cái gì? Đọc đi cho mọi người nghe nào!"

Quý Chiêu cười với cô, hỏi ngược lại: "Cậu xếp hạng bao nhiêu?"

Không nhắc đến còn đỡ, nhắc đến khiến Tống Giang Giang như rơi vào hố sâu thất vọng. Cô cứ nghĩ mọi người không quan tâm bắn cung nên đã cố ý bắn loạn để tạo hiệu quả cho chương trình. Mũi tên thì bay lên trời, mũi thì rơi xuống đất, và cuối cùng, cô là người duy nhất không trúng bia, đứng chót bảng

Tống Giang Giang lên án: "Các người chính là kiểu người nói thi rớt nhưng kết quả chỉ có mình tớ không đạt tiêu chuẩn!"

Quý Chiêu bật cười: "Được rồi."

Cô giơ phong thư trong tay lên: "Vậy Cậu có thể thong thả chờ đến cuối cùng đó!"

Tống Giang Giang: "Cậu có muốn đổi phúc khí này không?"

Quý Chiêu đã rời khỏi hiện trường.

Mười bảy cái lều trại được bố trí phía sau sân khấu, mỗi lều đều đóng kín cửa. Người quay phim theo sát bước chân cô, ghi lại từng động tác. Quý Chiêu vừa đi vừa quan sát: "Nhìn thế này làm sao biết được lều nào có người?"

"Tôi được xếp vào số 12," cô nói với máy quay, "Các người có đưa Dụ Trừng đến số 12 không đấy?"

Chậm rãi, cô bước đến lều số 12.

Cúi người gõ cửa: "Xin hỏi, có ai ở bên trong không?"

Bên trong im lặng, không một tiếng trả lời.

Quý Chiêu nghi hoặc: "Không có ai sao?"

Cô ngồi xuống, tìm khóa kéo của cửa lều, kéo nhẹ ra. Lều trại mở từng chút một trước mắt cô, xác nhận bên trong thật sự không có ai: "Dụ Trừng?"

Cô nhanh chóng kéo khóa lại, thò đầu vào xem kỹ hơn, còn chưa kịp nhìn rõ, tay đã bị ai đó nắm lấy.

Quý Chiêu giật mình hét lên, cả người bị kéo mạnh vào trong lều.

Ngã thẳng vào lòng ngực của Dụ Trừng.

Người quay phim ghi lại toàn bộ khoảnh khắc này với vẻ mặt đầy hài lòng.

Sau này, khi đoạn phim được phát sóng, tổ chương trình áp dụng kỹ thuật cắt nối xen kẽ. Một bên chiếu cảnh Dụ Trừng chờ Quý Chiêu trong lều, một bên chiếu cảnh Quý Chiêu bên ngoài. Đến khi hai người gặp nhau, hình ảnh bỗng trở nên đầy màu sắc mộng mơ.

Phản hồi từ khán giả cũng vô cùng náo nhiệt:

"Đêm tân hôn vén khăn voan... Trời ơi, sao không báo trước lễ cưới này cho tôi biết?"

"Tôi nói nhiều rồi! Dụ Trừng là công! Dụ Trừng là công!"

"Ai nói công không thể bị rước dâu? Công cũng làm tân nương được mà?!"

"Cứu với! Dụ Trừng thật sự đáng yêu quá, lo lắng đợi bà xã đến trễ. Bà xã không đến kịp bầu chọn đâu, các người làm gì nhanh lên đi..."

"Quý Chiêu rõ ràng rất căng thẳng đúng không? Cô ấy sợ mở lều ra không thấy người hoặc gặp phải người khác."

"Thẩm Nhất Xán: Sao cậu không trực tiếp báo số căn cước của tớ luôn đi?"

"Hừ, sau khi Dụ Trừng ôm lấy Quý Chiêu, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó! Tổ chương trình, chiếu hết đi! Sao có thể vừa ôm xong liền chuyển sang cảnh ca hát?"

Đúng như khán giả đoán, sau khi ôm Quý Chiêu vào lòng, Dụ Trừng khẩn trương hỏi: "Có bị dọa không?"

Ban đầu, Quý Chiêu định nói: "Chuyện nhỏ như vậy, sao ta bị dọa được?" Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Dụ Trừng, cô bỗng muốn trêu đùa, nên than thở: "Dọa rồi, tim ta đập thình thịch."

Dụ Trừng khẽ nói: "Ta biết sai rồi."

Quý Chiêu nhíu mày, giữ tay cô: "Ngươi muốn nghe tim ta đập thế nào không?"

Dụ Trừng còn chưa kịp hiểu ý thì đã bị Quý Chiêu kéo lại, áp tai lên ngực mình.

Trong giây phút đó, đầu óc Dụ Trừng như nổ tung.

Phanh.

Thình thịch.

Thịch thịch thịch.

Tiếng tim đập mãnh liệt vang lên rõ ràng, nhưng không phải từ Quý Chiêu — mà là từ chính trái tim cô.

Quý Chiêu cười nhẹ, trêu chọc: "Ngươi tội đáng chết vạn lần."

Dụ Trừng nghĩ thầm, đúng vậy, cô quả thực tội đáng chết vạn lần.

Quý Chiêu nghiêng đầu nhìn cô: "Ngươi định bồi thường ta thế nào đây?"

Nói xong mới phát hiện Dụ Trừng vẫn im lặng. Khi cúi mắt xuống, cô thấy Dụ Trừng đang nằm tựa vào ngực mình, gương mặt đỏ bừng, hơi thở nóng hổi phả qua lớp vải mỏng, khiến da cô như nóng rực.

Quý Chiêu bỗng luống cuống, đẩy nhẹ Dụ Trừng ra: "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?"

Dụ Trừng chợt bừng tỉnh: "Ta..."

Sợ rằng Dụ Trừng sẽ nói ra điều gì đó, Quý Chiêu nhanh chóng cắt ngang: "Đi... đi thôi, trở về rồi nói sau."

Dụ Trừng gật đầu: "Ừ."

Trong khi đó, các thực tập sinh khác cũng lần lượt bước vào lều của mình. Có người ngạc nhiên vui mừng, có người tá hỏa vì bất ngờ, và có người đứng ngoài cửa lều chờ đợi cộng sự của mình, làm không khí bên ngoài dần trở nên náo nhiệt.

Dụ Trừng đưa cho Quý Chiêu một chiếc hộp hình chữ nhật. Bên trong là những tấm giấy đồng bộ về kích thước, được trang trí bằng hoa hồng khô xinh xắn. Cô nói: "Đây là bài hát của nhóm chúng ta."

"Bài hát tiếng Anh sao?" Quý Chiêu nhướng mày: "Không phải làm khó ta à?"

Dù học rất giỏi và có trí nhớ tốt, nhưng thời gian chuẩn bị quá ngắn. Tiếng Anh của nàng chỉ ở mức sơ cấp, việc học nói đã là thử thách lớn, giờ lại phải hát trực tiếp, thực sự khó xử.

Quý Chiêu rút tờ giấy ra: "I WANNA BE YOUR SLAVE."

Dụ Trừng tò mò: "Có nghĩa là gì?"

Quý Chiêu ngập ngừng: "Ta muốn làm nô lệ của ngươi?"

Dụ Trừng nghi hoặc: "Bây giờ không phải mọi người đều bình đẳng sao?"

Quý Chiêu mím môi: "Nghe thử xem ý bài hát nói gì."

Dụ Trừng đọc to: "Bài hát này do nhóm Måneskin trình bày, ca từ táo bạo, giai điệu phóng khoáng, nói về những khao khát tuổi trẻ khi gặp được người khiến tim mình rung động. Họ sẵn sàng biến thành bất cứ điều gì mà người ấy muốn, sẵn sàng đắm chìm trong tình yêu, dù thắng hay thua cũng không sao."

"Thông điệp là: Trong tình yêu, ngươi có thể là bất kỳ hình dáng nào, bất kể là lộng lẫy hay chật vật."

Quý Chiêu đọc lại tên bài hát, suy nghĩ: "Tại sao ta cảm thấy, đây là hai bài hát ghép lại vậy?"

Dụ Trừng hỏi: "Muốn nghe thử không?"

Quý Chiêu gật đầu: "Nghe thử."

Tổ chương trình đã để lại thiết bị phát nhạc trong lều. Dụ Trừng nhấn nút phát, bài hát không có đoạn dạo đầu, mà vào thẳng phần chính. Ngay từ những câu đầu tiên, cả hai đều tròn mắt kinh ngạc.

"I wanna be your slave

Ta muốn làm nô lệ của ngươi.

I wanna be your master

Cũng muốn làm chủ nhân của ngươi.

I wanna touch your body

Ta khát khao chạm vào cơ thể của ngươi,

So fucking electric

Mê đắm như dòng điện lan tỏa.

I wanna be your sеx toy

Ta muốn làm món đồ chơi tình ái của ngươi.

I wanna be your teacher

Muốn trở thành người dạy dỗ ngươi.

I wanna be your sin

Ta muốn làm tội lỗi ngọt ngào của ngươi."

Khi nghe đến đây, cả hai người đều cứng đờ tại chỗ.

Nghe xong toàn bộ bài hát.

Quý Chiêu: "..."

Dụ Trừng: "..."

Hai người nhìn nhau, không nói một lời.

Một hồi lâu sau, Quý Chiêu mới phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Bài hát này... táo bạo quá nhỉ?"

Dụ Trừng gật đầu một tiếng.

Quý Chiêu lại nhìn ca từ, rồi lại đọc phần lập ý: "Vậy thì nên biểu diễn bài này trên sân khấu như thế nào đây?"

Dụ Trừng mím môi đáp: "Hẳn là sẽ có giáo viên biên đạo chuyên môn chỉ dẫn."

Đúng lúc này, chiếc camera treo trên lều chuyển động, từ bên trong vang lên giọng của phó đạo diễn: "Phân đoạn tiếp theo là giải thích ca từ. Mỗi người hãy nói một câu ca từ mà mình thích."

Câu ca từ thích nhất?

Quý Chiêu thậm chí còn không muốn nhìn lại ca từ.

Dù Đại Khải triều vốn cởi mở, nữ tử có thể có ba thê bốn thiếp, chuyện chăn gối cũng không phải điều cấm kỵ, nhưng cũng không đến mức phóng khoáng như bài hát này. Quý Chiêu nhíu mày, giọng hơi ngập ngừng: "Bài này có phải... SM không?"

Phó đạo diễn: "..."

Dụ Trừng cắt ngang: "Không hẳn, bài này là về DOM và SUB."

Quý Chiêu nhìn cô chằm chằm: "Sao ngươi lại biết được điều đó?"

Dụ Trừng im lặng một lúc, biết rằng lừa cũng không được, bèn giải thích: "Ta từng thấy qua trong các bài viết công khai. DOM nghĩa là chi phối, SUB là phục tùng."

Quý Chiêu lạnh giọng: "Chơi đùa cũng nhiều kiểu thật."

Dụ Trừng phản bác: "Đây chỉ là lý thuyết thôi! Ta từng xem qua bạn ta nói chuyện với người khác, họ bảo chỉ là lý luận suông, không có thực hành."

Phó đạo diễn không thể chịu nổi nữa: "Hai người đang nói gì vậy! Nhanh trả lời chính đề, câu ca từ mà các cô thích!"

Quý Chiêu đáp: "Ừ, ta thích câu này."

Cô chỉ vào câu đầu tiên:

"Ta muốn làm nô lệ của ngươi, cũng muốn làm chủ nhân của ngươi."

Quý Chiêu bình luận: "Thật ra, từ câu đầu tiên đã có thể thấy đây không chỉ đơn giản là mối quan hệ chi phối và phục tùng. Có lẽ như tổ chương trình nói, định vị không quan trọng, con người mới là điều quan trọng."

Phó đạo diễn: "?"

Văn án của tổ biên tập hóa ra không phải nói bừa sao?

Quý Chiêu quay sang hỏi: "Ngươi thích câu nào?"

Dụ Trừng mở màn hình, chọn phần phát lại:

"Ta muốn làm người thắng, nhưng nếu thất bại cũng không sao."

"Vì sao?" Quý Chiêu hỏi.

Dụ Trừng đáp: "Tình yêu không phải để phân định thắng thua. Chỉ cần từng yêu là đủ tốt rồi."

Quý Chiêu bật cười: "Chúng ta cả hai đều chưa từng yêu đương, thế mà lại ngồi đây nói về tình yêu. Liệu các fan có cười nhạo chúng ta không?"

Dụ Trừng cũng cười theo cô, nhưng trong lòng thì nhỏ giọng phản bác: Fan sẽ nghĩ chúng ta đang yêu nhau.

Nửa giờ sau, chia đội hoàn tất.

Thẩm Nhất Xán và Trần Hạnh Tử chung một đội. Bài hát của họ là " Cỏ Anh Đào", một bài hát ngọt ngào. Trần Hạnh Tử hoảng hốt phản ứng: "Sao lại để tớ hát bài này với Thẩm Nhất Xán? Lỡ fan tưởng thật thì sao?"

Tống Giang Giang và Kiều Nguyệt cũng chung đội, chờ nhau đến phút cuối cùng. Ca khúc của họ là "Một cái là mùa hè, một cái là mùa thu", là một bài hát thể hiện tình bạn, hai người im lặng một lúc lâu. Người hâm mộ "ship" tình bạn, là phúc hay họa, điều này thật khó đánh giá.

Tiền Tinh Tinh và Lý Vân Nguyệt hát "Dùng hết tất cả để chạy về phía cậu", tạo nên một đội cực kỳ đối lập, thu hút fan nhờ sự đối nghịch thú vị.

Bùi Giai và Ứng Ngật tạo nên tổ hợp ngọt ngào, bài hát của họ là "Vô Nhân Tri Hiểu-Không Một Ai Biết" của Điền Phức Chân, khiến fan không ngừng cổ vũ với khẩu hiệu "PP luyến mãi mãi đỉnh".

Điều bất ngờ nhất là Thẩm Hân và Chu Vũ Dĩ Đình, hai người trước giờ không hề giao thoa. Nhưng fan lại ghép cặp họ chỉ vì nhan sắc, và khi cả hai cùng đứng đầu bảng bình chọn, tất cả như đã thành hiện thực.

17 đội nhỏ, mỗi đội 2 người, ngồi trong lều với đủ cung bậc cảm xúc: vui vẻ, ngại ngùng hoặc không cảm xúc. Bên ngoài, phó đạo diễn dùng loa thông báo nhiệm vụ tiếp theo:

"Lần công diễn này, các bạn có hai tuần để chuẩn bị. Thời gian có vẻ đủ, nhưng sẽ có người bận việc khác, nên đừng lãng phí từng giây phút."

"Hiện tại, ký túc xá trong trang viên đã được sắp xếp lại. Để tăng sự gắn kết giữa đồng đội, mỗi đội sẽ ở chung một phòng. Hãy tận dụng thời gian này để xây dựng mối quan hệ... À nhầm, sự ăn ý!"

Các thực tập sinh: "..."

Từ một chương trình chọn lọc tài năng, lại biến thành chương trình ghép đôi, ai hiểu nổi?

Khi trở lại trang viên, chỉ còn 34 người, mọi thứ bỗng trở nên cụ thể hơn. Những người bị loại đã dọn đi trước khi họ trở về. Có người thậm chí dọn sạch cả ký túc xá, khiến không gian trống rỗng hẳn.

May mắn thay, tổ chương trình làm việc nhanh nhẹn, sắp xếp ký túc xá mới và thông báo danh sách. Các thực tập sinh vội vàng dọn dẹp, mãi đến chạng vạng mới xong.

Quý Chiêu và Dụ Trừng không có nhiều đồ đạc, được chuyển đến phòng 412, thay thế Thẩm Nhất Xán và Trần Hạnh Tử.

Trần Hạnh Tử tiễn họ đến cầu thang, đầy mặt buồn bã: "Các cậu đi rồi, Thẩm Nhất Xán không biết sẽ tàn phá tớ thế nào. Nếu bị khi dễ, tớ có thể tìm các cậu không?"

Dụ Trừng lập tức từ chối: "Không được."

Trần Hạnh Tử: "?"

Cự tuyệt thẳng thừng thế sao?!

Quý Chiêu cười khuyên: "Các cậu ở chung đội, phải hoàn thành sân khấu cùng nhau. Ít nhất cũng nên hòa hợp một chút."

Trần Hạnh Tử phẫn nộ: "Phản đối ép duyên, ủng hộ tự do yêu đương!"

Khi Quý Chiêu và Dụ Trừng mở cửa phòng 412, họ mới hiểu sự "quyết tâm ép duyên" của tổ chương trình lớn thế nào.

Phòng được dọn sạch, khôi phục dáng vẻ ban đầu. Chiếc giường đôi rộng 1m8 làm từ gỗ khắc hoa, phủ khăn trải giường màu hồng thẫm với hoa văn tinh tế. Trên tường, ngay đầu giường, treo một bức tranh cổ điển của Lạc Thụy.

Quý Chiêu đẩy vali đến bên tủ quần áo, trong khi Dụ Trừng tự nhiên bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Ngồi trên mép giường nhìn cô, Quý Chiêu bỗng nói: "Vẫn nên thuê một bảo mẫu. Sao có thể để ngươi làm những việc này?"

"Chuyện nhỏ mà thôi, ta làm được." Dụ Trừng cẩn thận treo từng bộ quần áo của Quý Chiêu, rồi treo đồ của mình cạnh bên, sắp xếp theo màu sắc và kiểu dáng. Sau khi đóng tủ, cô ngồi xuống bên cạnh Quý Chiêu.

Người quay phim từ góc phòng ghi lại mọi khoảnh khắc.

Khi hai người trò chuyện bình thường, fan có thể nghĩ họ là người một nhà. Khi Dụ Trừng chăm sóc hành lý, fan lại thấy như cô đang chiều chuộng "bà xã". Thậm chí khi cả hai chỉ ngồi yên, fan cũng có thể "cắn" không khí mà tưởng tượng.

Người quay phim nhỏ giọng nhắc: "Nói chuyện đi!"

Quý Chiêu thở dài, cảm thấy tình huống này thật sự xấu hổ, như thể họ thật sự bị ép thành đôi. Trong đầu cô thoáng qua suy nghĩ mơ hồ, rồi dứt khoát dựa vào đầu giường, tùy tiện khơi gợi đề tài: "Vũ đạo bài này không dễ đâu."

Họ vừa xem bản demo từ tổ chương trình, sân khấu đầy phức tạp với bạn nhảy, tăng thêm không ít độ khó.

"Nhưng cảm giác như biên đạo vẫn chưa khai thác hết nội hàm." Dụ Trừng nhận xét sau khi nghiên cứu nhiều màn trình diễn quốc tế.

Quý Chiêu cười: "Vậy nội hàm bài hát này là gì?"

Cô tháo dép lê, duỗi chân dài đặt lên eo Dụ Trừng, giọng châm biếm: "Phục tùng là quỳ gối, hay là áp chế?"

Dụ Trừng cảm thấy tê ở bên hông, cố giữ bình tĩnh, chậm rãi vươn tay cầm lấy mắt cá chân của Quý Chiêu. Cảm giác ấm áp từ da thịt truyền đến đầu ngón tay khiến cô khẽ run:

"... Bất luận từ trái nghĩa nào cũng có thể biến thành từ đồng nghĩa."

Trong ý nghĩa thế tục, quỳ xuống là cách trực tiếp nhất để biểu đạt sự thần phục.

Tuy nhiên, trong khía cạnh kiểm soát tinh thần, người quỳ xuống có thể chính là bên nắm giữ quyền chủ động. Sự thần phục đôi khi chỉ là một phương tiện để đạt được mục đích. Ngược lại, kẻ bị áp chế lại có thể là người thực sự chiến thắng, bởi họ sẵn sàng giao quyền kiểm soát thân thể để đạt được niềm vui lớn hơn.

Những điều này không thể nói trước máy quay, tránh phá hỏng ý đồ mà tổ chương trình đã tạo dựng. Đến khi phát sóng sẽ khó xử lý.

Người quay phim theo dõi có chút khó hiểu:

Quý Chiêu và Dụ Trừng... chẳng lẽ đang tán tỉnh nhau?

Đêm đó, trang viên vô cùng yên ắng. Sau hai ngày di chuyển liên tục, các thực tập sinh ai nấy đều mệt mỏi. Có người vì lạ giường mà không ngủ được, nay trở về chỗ quen thuộc, giấc ngủ bỗng ngon lành hơn hẳn.

Sáng hôm sau, ai nấy đều tràn đầy năng lượng, lần lượt xuất hiện trong nhà ăn.

Với chỉ còn 34 người, bàn ăn dài trông vắng vẻ hơn, không khí cũng trầm lắng. Khi Quý Chiêu và Dụ Trừng đến, họ thấy Tống Giang Giang và Kiều Nguyệt đang cãi nhau ầm ĩ về chuyện lòng đỏ trứng.

Nguyên nhân chủ yếu là Tống Giang Giang quá bướng bỉnh.

Tống Giang Giang: "Cậu muốn làm tớ sặc chết, để rồi sau đó đi tìm đồng đội mới đúng không?"

Tống Giang Giang: "Cậu thật nham hiểm!"

Tống Giang Giang: "Tớ không ăn nữa!"

Kiều Nguyệt bất lực nhìn về phía Quý Chiêu cầu cứu: "Ai lại chỉ ăn lòng trắng trứng mà bỏ lòng đỏ? Lòng đỏ mới nhiều dinh dưỡng chứ!"

Quý Chiêu gật gù phụ họa: "Đúng vậy!"

Tống Giang Giang phản bác: "Nhưng ăn uống đâu phải chỉ vì dinh dưỡng? Nếu vì dinh dưỡng, lẩu sẽ là thứ đầu tiên bị loại khỏi danh sách món ngon!"

Nghe đến lẩu, mắt Quý Chiêu sáng lên: "Nói đúng!"

Kiều Nguyệt và Tống Giang Giang đồng thanh: "Cậu rốt cuộc đứng về phe ai!?"

"Không phe ai cả." Dụ Trừng ngồi xuống giữa hai người họ, đặt quả trứng đã bóc sẵn trước mặt Quý Chiêu, đồng thời nhìn cả hai bằng ánh mắt nghiêm nghị: "Ăn cơm tử tế đi."

Tống Giang Giang định đứng lên phản đối: "Nhưng mà—"

Dụ Trừng bẻ nát hai quả hạch đào trong lòng bàn tay, bình thản hỏi:

"Có chuyện gì?"

Tống Giang Giang lập tức ngồi xuống: "... Không có gì."

Quý Chiêu vừa ăn trứng vừa cười, lắc đầu: "Ngươi làm các cậu ấy sợ làm gì?"

Dụ Trừng thấp giọng: "Các nàng làm phiền bệ hạ dùng bữa."

Tối hôm qua cô không ngủ ngon, hôm nay tâm trạng có phần khó chịu, nên dễ để bụng những chuyện nhỏ nhặt. Nhìn quầng thâm mắt của cô, Quý Chiêu bật cười, đưa tay chạm nhẹ: "Mất ngủ à?"

Ánh mắt Dụ Trừng khẽ động.

Bệ hạ ở ngay bên cạnh, cô làm sao ngủ ngon được?

Cô ậm ừ: "Có chút phiền não."

"Không ngờ ngươi lại để tâm đến sân khấu đến vậy," Quý Chiêu cười nhạt, uống một ngụm sữa: "Hôm nay chúng ta đến 'Cực hạn cảm quan thể nghiệm quán', có lẽ sẽ tìm được câu trả lời."

Tống Giang Giang nghe thế, lập tức phản đối: "Cái gì? Các cậu được đi Cực hạn cảm quan thể nghiệm quán? Tại sao tớ và Kiều Nguyệt lại phải đi vườn thực vật?"

Thẩm Nhất Xán từ đối diện lạnh lùng nói:

"Có lẽ vì một người giống mùa hè, người kia giống mùa thu?"

Kiều Nguyệt tò mò hỏi: "Thẩm Nhất Xán, Trần Hạnh Tử, các cậu đi đâu?"

Để thêm phần thú vị, tổ chương trình đã lên kế hoạch sắp xếp các nhóm thực tập sinh ra ngoại cảnh. Có nhóm đi vườn thực vật, nhóm khác đến công viên trò chơi, rạp chiếu phim tư nhân, tất cả nhằm tạo ra cơ hội gắn kết giữa các đội.

Thẩm Nhất Xán và Trần Hạnh Tử được phân đến rạp chiếu phim tư nhân.

Sau bữa sáng, các thực tập sinh lần lượt rời trang viên theo lịch trình.

Tống Giang Giang tỏ vẻ ghen tị, trong khi Quý Chiêu lại tò mò về điểm đến: "Có phải nơi đó là loại công nghệ cao mà chúng ta chưa từng thấy không?"

Thời đại này mang đến cho cô quá nhiều điều bất ngờ, khiến cô không khỏi mong đợi. Đến khi đến nơi, nàng gần như nhảy cẫng lên vì háo hức.

Cực hạn cảm quan thể nghiệm quán nằm trên tầng 27. Khi vừa bước ra khỏi thang máy, họ đã được nhân viên chào đón nồng nhiệt.

"Lần đầu tiên hai vị đến đây đúng không?" Nhân viên dẫn đường nói: "Hôm nay là ngày cuối cùng chúng tôi mở cửa, các vị thật may mắn, hơn nữa cũng rất dũng cảm."

Vừa nghe, Quý Chiêu vừa đánh giá môi trường xung quanh.

Không gian này hoàn toàn khác biệt với mọi nơi cô từng đi qua. Không khí thoang thoảng mùi hương kỳ lạ, ánh đèn mờ ảo, trong nền nhạc vang lên một giọng hát xa xăm, kéo dài: "Ngứa ~"

Quý Chiêu ngơ ngác, nhỏ giọng hỏi Dụ Trừng: "Ngứa? Cũng là một dạng thể nghiệm sao?"

Dụ Trừng trầm ngâm: "Có thể lắm. Rốt cuộc có người sợ bị nhột."

Nhân viên dẫn họ qua một hành lang, hai bên là các tủ kính trưng bày các vật phẩm kỳ lạ cùng những bức tranh nhỏ. Quý Chiêu tò mò tiến lại gần, nhìn kỹ một bức tranh, rồi đột nhiên sắc mặt thay đổi.

"Thật hiếm khi thấy nữ sinh đi cùng nhau đến đây," nhân viên nói tiếp: "Hiện nay xã hội vẫn thiếu kiến thức về x, đặc biệt là nữ sinh. Các cô không nên cảm thấy xấu hổ, hãy dũng cảm đối mặt..."

Câu nói tiếp theo, Quý Chiêu và Dụ Trừng gần như không nghe rõ.

Ánh mắt họ đang bị thu hút bởi hình ảnh trong tủ kính: hai cô gái với dáng vẻ đáng yêu, không mảnh vải che thân, ôm lấy nhau trong một tư thế ái muội, giống như vừa hôn vừa...

Quý Chiêu: "!!!"

Điều này thật sự có thể phát sóng sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro