Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: Trừng phạt

Rất cảm ơn bạn @khht07 đã giúp mình beta

Nàng cúi đầu, hôn lên đôi môi ấy.


Gia Hi Đế (tức bệ hạ Quý Chiêu) giỏi cưỡi ngựa bắn cung, từ trước đến nay luôn ham thích việc săn bắn thu tiễn. Xưa nay, những người yêu thích cưỡi ngựa bắn cung đều có con ngựa yêu thích của riêng mình, nhưng bệ hạ thì không, chỉ vì hoàng đế không thể có thiên vị.

Điều này cũng giúp Quý Chiêu có thể nhanh chóng thuần phục bất kỳ con ngựa nào với tốc độ nhanh nhất.

Lần thăng cấp này, con ngựa của cô cũng không ngoại lệ.

Trong khi các thực tập sinh vừa thăng cấp có người bò, có người la hét trên lưng ngựa, học xong thuật cưỡi ngựa cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngồi ổn định, thì như bệ hạ Quý Chiêu lại điềm nhiên không biến sắc. Ngoài cô, chỉ có Dụ Trừng là giữ được vẻ bình thản.

"Hu ~" Trịnh Đông Tình cưỡi ngựa dạo bước bên cạnh Quý Chiêu: "Con ngựa của cậu thoạt nhìn hung mãnh thật."

Quý Chiêu nhẹ nhàng vuốt đầu ngựa: "Muốn đổi thử một chút không?"

Trịnh Đông Tình nhe răng cười, lập tức từ chối: "Hồi nhỏ tớ từng học cưỡi ngựa, bị ngã từ trên lưng ngựa xuống nằm liệt hai tháng, từ đó chỉ thích mấy chú ngựa ngoan ngoãn thôi."

Tống Giang Giang bên kia còn đang nằm bò, cất tiếng ngâm thảm thiết: "Yêu một con ngựa hoang, nhưng trong nhà không có thảo nguyên ~~~"

Nhân viên công tác nắm dây cương con ngựa của cô ấy bất đắc dĩ nói: "Bạn thực tập sinh à, chỉ cần bạn không cựa quậy, con ngựa cũng sẽ không nhúc nhích. Nó ngoan lắm, nhưng bạn ôm chặt quá, nó không thở nổi."

Tống Giang Giang không chịu buông: "Không ôm chặt, tôi không thở nổi."

Nhân viên công tác: "......"

So với vẻ ôn hòa của Quý Chiêu và Trịnh Đông Tình, Dụ Trừng thì trực tiếp hơn nhiều. Cô xoay người lên ngựa, hoàn toàn không cho con ngựa cơ hội phản đối. Vừa kẹp nhẹ chân, con ngựa mới vừa nhấc vó đã ngoan ngoãn hạ xuống, cúi đầu gặm cỏ.

Lần quay này diễn ra trong không gian rộng lớn, dù đã kéo dây giới hạn, nhưng thảo nguyên rốt cuộc không phải đất tư, vẫn có không ít fan chạy đến xem. Tuy nghe không rõ bên này nói gì, nhưng camera từ xa có thể quay được cảnh cưỡi ngựa. Chẳng bao lâu, cảnh này truyền lên mạng, khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

【............ Tôi trầm mặc đến ong cả tai】

【Tôi có thể hiểu mỗi chương trình đều có chiêu trò riêng, nhưng tôi không hiểu sao toàn bộ chương trình đều chiêu trò đến vậy... Mặt tôi nóng bừng, khó mà nói tôi đang theo dõi chương trình này】

【Tôi thấy cũng ổn mà, nhiều ý tưởng mới! Các cô ấy thật sự làm tôi cười chết, Kiều Nguyệt lúc nào cũng cười tươi, vừa lên ngựa đã không cười nổi. Tống Giang Giang nằm úp trên lưng ngựa, tôi cười không ngừng, cảm giác như bị cuộc sống "dày vò" vậy...】

【Xin hỏi còn có gì mà Dụ Trừng không biết làm?! Đây là con nhà hào môn sao? Không nhìn lầm chứ, Dụ Trừng là người duy nhất cưỡi ngựa thuần thục vậy đúng không? Quá hợp với ấn tượng của tôi về đại tiểu thư nhà giàu】

【Dụ Trừng fan mù mắt cũng không trách các bạn, nhìn xem vương giả chân chính cưỡi ngựa ra sao kìa [Ảnh Quý Chiêu cưỡi ngựa]】

【Mùa hè sắp đến rồi, xin mọi người đừng lỏa bôn...】

Có lẽ tổ chương trình cố ý như vậy, các thực tập sinh bị hành hạ trên lưng ngựa, sau khi xuống ai nấy đều có chút sống không bằng chết, vô tình khiến những người không thăng cấp sinh ra chút may mắn.

—— Nếu đổi thành họ, sợ rằng vừa xuống đã nôn mửa trời long đất lở rồi.

Dù hòa tan phần nào nỗi đau bị loại, nhưng khó tránh vẫn có chút buồn bã. Sau lần loại này, 108 thực tập sinh giảm mạnh chỉ còn 34 người. Không ít đồng đội, bạn cùng phòng đã rời cuộc chơi. Nghĩ đến điều đó, nhiều người bật khóc nức nở.

Ngược lại, người bị loại lại phải đi an ủi:

"Làm ơn, tớ bị loại chứ không phải bạn, khóc cái gì vậy?"

"Cũng chẳng khác gì, tuy chúng ta là đồng đội nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh, hy sinh tớ một người, xác suất bạn debut tăng cao, khóc nỗi gì? Cười lên nào! ... Thôi đừng cười, mắt sưng vù dọa người lắm."

"Cậu hãy mang theo ước mơ của tớ đi tiếp nhé, tớ ra ngoài sẽ vote cho cậu!"

Chương trình tuyển tú luôn như thế, nói tàn khốc là rất tàn khốc. Mọi người đều là đối thủ, bạn phải đánh bại người khác mới có cơ hội thăng cấp vòng sau.

Nhưng nhân phi thảo mộc, ở chung lâu ngày, tình cảm đâu dễ xóa mờ.

Đúng lúc nhóm thực tập sinh chìm trong bi thương không kìm được, phó đạo diễn hắng giọng, ngượng ngùng xen vào: "Ờ... Mọi người đừng buồn vội."

Nhóm thực tập sinh mắt đẫm lệ lờ mờ trừng qua: "?"

Phó đạo diễn cười gượng: "Tuy có người bị loại, nhưng tổ chương trình sẽ không tiễn các bạn đi ngay bây giờ. Mời các bạn cùng Chu đạo (đạo diễn quay phim) đi thu một số cảnh khác, sau đó quay lại. Tối nay chúng ta có tiệc lửa trại."

"Tiệc lửa trại?" Tống Giang Giang lau nước mắt: "Chỉ nghe vậy tớ đã phấn khích!"

Đôi mắt Quý Chiêu cũng sáng lên.

Bệ hạ từ trước đến giờ chưa từng tham gia tiệc lửa trại, từng nghe đường muội kể lại chuyến tuần tra vùng Mông Cổ, nói về buổi tiệc lửa trại với dê nướng nguyên con, mọi người vây quanh lửa ca hát nhảy múa, kể làm bệ hạ "đỏ mắt" vì thèm, nhưng vẫn ra vẻ hào phóng: "Trẫm đã biết."

Chờ đường muội đi rồi, bệ hạ một mình trong tẩm điện âm u bò lê, trong mộng toàn mùi dê nướng nguyên con.

Dụ Trừng nghe xong việc bệ hạ hướng đến lửa trại, mím môi, cuối cùng không nhịn được nói: "Ngươi học cái kiểu âm u bò sát ở đâu ra, sao lại... như vậy..."

Nhìn có vẻ không tao nhã, nhưng nghĩ kỹ, cũng có chút cảm giác sống động.

Quý Chiêu nói: "Ta đọc ở khu bình luận có, ngươi không có sao?"

Dụ Trừng im lặng: "Ta chưa từng xem qua."

"Thế thì ngươi sai rồi," Quý Chiêu giáo huấn Dụ Trừng: "Fan thích ngươi mới để lại bình luận, ngươi dù không xem hết cũng nên xem qua. Nhớ khi xưa trẫm phê tấu chương, tấu chương chồng chất, trẫm cũng phải duyệt hết đúng không?"

Quan trọng là ngày xưa, còn có quan viên vô việc gì cũng dâng tấu, hỏi ăn sáng chưa, trưa chưa, chiều chưa, thậm chí vẽ cả cảnh đẹp dâng lên. Trước không hiểu, giờ nghĩ lại, hóa ra các đại thần ấy đang "khoe" vòng bạn bè.

Dụ Trừng nói: "Ta sẽ xem lại."

Quý Chiêu gật đầu: "Ngoan."

Chờ những người bị loại rời đi bằng xe buýt, nhân viên công tác thu dọn 75 chiếc ghế, chỉ để lại 34 chiếc, tiện thể xé bỏ tên cũ, cho nhóm thực tập sinh tùy ý ngồi.

Phó đạo diễn vốn dĩ định cưỡi ngựa, nhưng xui xẻo là thật sự không biết cưỡi, đành nhường sân cho Trình Phi Vãn.

Trình Phi Vãn lại chẳng hứng thú biểu diễn, cô vẫn thích đứng trên mặt đất: "Đầu tiên chúc mừng 34 thực tập sinh đang ngồi đây đã thăng cấp! Nhưng đón chờ các bạn là thử thách khó hơn, các bạn chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

"Chuẩn bị rồi ——"

"Chưa chuẩn bị thì rút lui kịp không?"

"Đừng đùa chứ!"

"Tiếp theo, để giúp các bạn cùng khán giả đắm chìm hơn vào sân khấu trong vòng công diễn tiếp theo, chúng tôi sẽ hủy bỏ hình thức bỏ phiếu trực tiếp tại hiện trường!" Trình Phi Vãn nhấn từng chữ: "Mà nội dung công diễn lần này là ——"

Có người nôn nóng lập tức truy hỏi: "Là gì?"

Trình Phi Vãn liếc nhìn về phía sau ống kính.

《Xuất đạo đi! Thiếu nữ》quý 4 có độ hot vượt ngoài dự đoán của giới trong nghề, gây áp lực cho tổ chương trình. Tuy rất muốn vớt tiền nhanh, nhưng cũng phải quan tâm danh tiếng. Vì thế, để đáp lại fan, trong quy trình, tổ chức thêm một buổi công diễn.

Nói là kinh hỉ, nhưng việc bỏ phiếu đã sớm khởi xướng trên mạng, mấy ngày nay nhóm thực tập sinh đều lướt mạng, chẳng ai không biết, hỏi chỉ để hiệu quả tiết mục mà thôi.

Còn phó đạo diễn vẫn nghĩ có thể giấu các cô ấy.

Đến đây, lời nói đã đến mức này, không nói cũng không được.

Phó đạo diễn mặt như mất hồn: "......"

Hắn gật đầu.

Trình Phi Vãn lập tức nói: "Chủ đề công diễn: 'Cộng sự tốt nhất'!"

"Cộng sự tốt nhất" — Trước một vòng, trong số 75 thực tập sinh (thứ hạng lần 2 chưa công bố hết) đã mở bỏ phiếu trên trang web chính thức. Mỗi thực tập sinh có thể kết hợp với bất kỳ người khác, khán giả sẽ chọn hai người mà họ muốn thấy hợp tác chung sân khấu nhất. Tổ hợp có phiếu cao sẽ lập thành đội, cùng hoàn thành sân khấu hai người.

Việc bỏ phiếu hết hạn vào rạng sáng hôm nay, giờ đang thống kê, nếu một bên bị loại, sẽ lấy người xem yêu thích thứ hai của bên kia. Cứ thế suy ra.

"Cộng sự tốt nhất" cuối cùng sẽ công bố vào ngày mai," Trình Phi Vãn nói, vỗ tay rồi hướng về phía bên phải: "Đêm nay chúng ta cắm trại ở thảo nguyên. Tổ chương trình chuẩn bị lều, dựa theo xếp hạng hai người một lều, mọi người có thể tự đi tìm lều cho mình."

"Tan họp!"

Chờ Trình Phi Vãn đi rồi, nhóm thực tập sinh mới hoàn toàn thả lỏng, có người dứt khoát ngồi phịch xuống cỏ, tiếng rì rầm rốt cuộc biến thành huyên náo ồn ào.

"Cái gì?! Tớ và Thẩm Nhất Xán phải chung một lều à?"

"Lều của xuất đạo vị cũng đặc biệt ưu ái nhỉ, muốn bọn tôi bị vòng dưới ghen tị đến chết hả?"

"Cộng sự tốt nhất... Nghe thì hay, chẳng phải cũng là chiêu buôn bán CP sao?"

"Wow, nữ đoàn không buôn CP thì về nhà mà nhặt rác. Biết điều chút đi? Công ty chúng tớ cuối cùng cũng dùng được khóa đào tạo kinh doanh fans, các fan ơi, cho tớ một cô vợ xinh đẹp dễ thương đi!"

".... Cậu nghĩ đây là show hẹn hò à!"

Đúng như lời tổ đạo diễn nói, lều dành cho xuất đạo vị quả thật sang chảnh hơn hẳn, rộng rãi hơn ký túc xá, toàn bộ lều đều trải thảm đa dạng, bên chỗ cửa có một chiếc giường đôi, trên bậc thang gỗ là tấm thảm Tom và Jerry, trông cổ quái mà đáng yêu.

Quý Chiêu nhìn quanh một vòng, phát hiện ở bốn góc lều đều treo camera, follow pd (đạo diễn trường quay) tìm một góc ngồi xuống, ra hiệu cho họ cứ tự nhiên: "Coi như tôi không tồn tại."

Quý Chiêu: "......"

Không bao lâu, Tống Giang Giang đã thò đầu vào lều, nói rằng sợ ở chung với Thẩm Nhất Xán lâu quá, fan của Trần Hạnh Tử và Thẩm Nhất Xán cùng với fan only của Thẩm Nhất Xán sẽ xé cô ấy thành mảnh vụn. Nói xong lại do dự: "Hai người các cậu CP fan sẽ không xé nát tớ chứ?"

Dụ Trừng đang cầm trà sữa do tổ chương trình đưa đến, thử độc cho Quý Chiêu, nghe Quý Chiêu lạnh nhạt nói: "Sẽ không đâu."

Tống Giang Giang nhẹ nhõm hẳn.

Quý Chiêu lại bổ sung: "Các cô ấy chỉ biết nói 'một nhà ba người hạnh phúc mỹ mãn' thôi."

Tống Giang Giang: "...... Tớ vẫn nên đi trước."

Dụ Trừng: "Không tiễn."

Tống Giang Giang: "......"

Dụ Trừng thực sự có ý kiến với cô. Cô đi ra rồi lại quay vào: "Dụ Trừng, cậu ra đây."

"Không độc." Dụ Trừng đưa trà sữa cho Quý Chiêu, lúc này mới quay sang Tống Giang Giang, nhướng mày: "Chuyện gì?"

Tống Giang Giang: "Tớ có lời muốn nói với cậu."

Đồng tử Dụ Trừng co lại.

Tống Giang Giang là định cùng mình lật bài ngửa sao?

Hai ngày nay cô lên mạng, ngoài xem siêu thoại của mình và bệ hạ, còn thấy siêu thoại của bệ hạ cùng Tống Giang Giang, fan cũng rất đông. Xem phân tích của fan, lý lẽ rõ ràng đâu ra đấy.

Bệ hạ không thích nữ tử, nhưng Tống Giang Giang thì sao? Cô ấy luôn quan tâm bệ hạ, còn chăm chỉ giặt quần áo cho bệ hạ. Chẳng lẽ thật sự có ý với bệ hạ?

Quý Chiêu uống một ngụm trà sữa, liếc mắt với Tống Giang Giang.

Tống Giang Giang trong lòng hiểu ý, chớp mắt như muốn nói "Nhất định tớ không phụ sự nhờ cậy", nhưng không ngờ màn này rơi vào mắt Dụ Trừng, càng củng cố suy nghĩ trong lòng cô —— Tống Giang Giang thích bệ hạ, bệ hạ có lẽ cũng không hoàn toàn vô tâm.

Mình là thần tử, đáng ra phải chúc phúc.

Mang tâm sự nặng nề, Dụ Trừng đi ra lều cùng Tống Giang Giang, tránh xa các thực tập sinh đang qua lại, còn xua tay không cho follow pd theo. Hai người đi sâu vào thảo nguyên, đi mãi, Dụ Trừng đột nhiên dừng lại: "Tôi không đồng ý!"

Tống Giang Giang vốn đang nghĩ cách mở lời, nghe vậy ngẩn ra: "Cậu không đồng ý cái gì?"

Dụ Trừng nghiêm túc nói từng chữ: "Hôn sự này, tôi không đồng ý!"

Nói ra lời này, lòng cô dậy sóng.

Mình là thần tử, nên chúc phúc chứ. Nhưng nơi này không phải Đại Khải triều, cả hai đang ở trong chương trình tuyển tú, idol sao có thể yêu đương? Bàn tay buông thõng hơi siết chặt: "Các người ở bên nhau, không phụ fans sao?"

Tống Giang Giang đầy đầu dấu chấm hỏi, nửa ngày mới phun ra một âm tiết: "...... Hả?"

Dụ Trừng càng nói càng thấy có lý: "Dù là fans, càng nhiều người mong Chiêu Chiêu (Quý Chiêu) ở cùng ai đó. Cậu và Chiêu Chiêu siêu thoại đứng thứ 37, chỉ có 50 vạn fan. Tôi và Chiêu Chiêu có 100 vạn fan, xếp hạng thứ 2, các cậu không phụ họ sao?"

Tống Giang Giang: "......"

Cô hoàn toàn không hiểu Dụ Trừng đang nói cái gì!

Dụ Trừng lại lạnh lùng: "Đừng giả ngu."

Cô nghiêng người, nhìn về phía lều của Quý Chiêu: "Cậu và Chiêu Chiêu lén nói chuyện, tôi đã phát hiện."

Tống Giang Giang "à" một tiếng.

Dụ Trừng nhíu mày: "À?"

Tống Giang Giang: "À ~~~"

Đột nhiên cô thông minh ra, vội ném nồi: "Tớ đúng là nói chuyện với Chiêu Chiêu, nhưng không phải lén lút, vì sao phải lén?"

Dụ Trừng siết chặt tay: "Cậu!"

Tống Giang Giang hỏi: "Cậu ghen sao?"

Dụ Trừng: "......"

Tống Giang Giang tạm gác việc bệ hạ giao phó sang một bên, mấy chuyện nhỏ đó tí nữa hãy tính, quan trọng là thử tâm ý của Dụ Trừng. Cô tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt Dụ Trừng, tung ra câu hỏi thẳng đánh vào linh hồn:

"Cậu thích Chiêu Chiêu sao?"

Câu hỏi này quá trực tiếp, Dụ Trừng như bị sét đánh, tưởng rằng mình che giấu rất tốt, nhưng trong chớp mắt lại bị lật tung. Cô hoảng hốt lùi hai bước.

Giữa thảo nguyên mênh mông, Dụ Trừng nhìn thấy Quý Chiêu ra khỏi lều, trên đường có người nói chuyện, bệ hạ cười nhạt, lúm đồng tiền nhẹ nhàng, cười đến ôn nhu tươi đẹp, khiến tim cô loạn nhịp.

Bùm, bùm.

Tiếng tim đập càng lúc càng mạnh.

Cô tự hỏi lòng, thích bệ hạ sao?

Trong thiên hạ, ai không thích bệ hạ chứ?

Bệ hạ yêu thương dân chúng, chút tùy hứng trẻ con chỉ khiến người thấy nàng đáng yêu. Mặc dù oán giận thần tử việc nhỏ nhặt đều dâng tấu, nhưng vẫn kiên nhẫn châu phê, bảo vị đại thần này ăn ít muối, khuyên vị đại thần kia dành thời gian cho vợ con. Lải nhải, nhưng vẫn ôn nhu.

Ai mà không thích bệ hạ?

Nhưng không dừng ở thích bình thường, cô ích kỷ muốn bệ hạ là của riêng, đó là tội lỗi.

Cô không nên thế, nhưng không khống chế được.

Có lẽ là ý trời, mình và bệ hạ cùng đến thời không này, bệ hạ chỉ có mình, tin tưởng và ỷ lại mình nhất. Tưởng chừng cứ tiếp tục như vậy, cho đến khi thấy bệ hạ nhắn tin với Tống Giang Giang.

Lửa ghen một khi bùng lên liền lan khắp, đến lúc này không thể che giấu nữa.

Cô không nói lời nào, Tống Giang Giang nhìn sắc mặt liền đoán được bảy tám phần, dáng vẻ người từng trải thở dài, vỗ vai Dụ Trừng: "Tuy tớ chưa yêu ai, nhưng tớ là người từng trải."

Dụ Trừng hất tay cô: "Cậu là người từng trải thế nào?"

Tống Giang Giang hùng hồn: "Tớ đọc nhiều tiểu thuyết lắm!"

Dụ Trừng: "......"

Tống Giang Giang khoanh tay sau lưng, đi qua đi lại, ra vẻ lão luyện: "Cậu có phải không muốn nói cho Chiêu Chiêu biết?"

Dụ Trừng không muốn bàn luận: "Cậu rốt cuộc muốn nói gì?"

"......" Tống Giang Giang "à" một tiếng: "Tớ chỉ là cư dân nhiệt tâm, tớ không thích Chiêu Chiêu, à không, tớ không thích Chiêu Chiêu kiểu đó. Hiện tại tớ còn không phải là bách hợp nữa!"

Dụ Trừng bắt được trọng điểm: "Hiện tại?"

Tống Giang Giang nói: "Đúng vậy, về sau nếu tớ debut, phải kinh doanh CP với đồng đội, ai mà biết trước, biết đâu tớ cong thật. Tớ thấy khả năng rất cao."

Dụ Trừng: "...... Lạc đề."

"À đúng," Tống Giang Giang tỏ lòng trung thành: "Cho nên cậu có thể tin tưởng tớ."

Dụ Trừng: "Nếu về sau cậu thích con gái, rồi thích Chiêu Chiêu thì sao?"

Tống Giang Giang: "......"

Cô ấy nói rất có lý!

Dụ Trừng hừ nhẹ.

Quả nhiên, Tống Giang Giang im lặng, chột dạ.

Cô nhận ra mình bị dồn vào thế kẹt, vội vàng lắc đầu: "Dù thích con gái, cũng chưa chắc thích Chiêu Chiêu! Trong đoàn ngoài hai người các cậu còn ba người khác mà!"

Dụ Trừng rất cố chấp: "Đều thích con gái, vì sao không thích Chiêu Chiêu?"

Tống Giang Giang cứng họng.

Dụ Trừng truy hỏi: "Chiêu Chiêu tốt như vậy, cậu dựa vào đâu không thích cô ấy?"

Tống Giang Giang: "...... Cậu như một tên độc duy (only) fan!"

Dụ Trừng hừ lạnh.

"Giang Giang! Dụ Trừng!" Từ hướng lều vang lên tiếng Chu Vũ Dĩ Đình gọi hai người: "Sắp chụp ảnh tuyên truyền, hai ngươi mau về trang điểm!"

Ngàn dặm xa xôi đến đại thảo nguyên một lần, lại bỏ tiền thuê ngựa, tổ chương trình đương nhiên phải tận dụng triệt để, trước hết chụp một bộ ảnh tuyên truyền các thực tập sinh trên lưng ngựa rồi tính sau.

Tống Giang Giang đáp: "Biết rồi!!!"

Cô quay đầu hỏi Dụ Trừng: "Cậu thích Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu thích cậu sao?"

Dụ Trừng mím môi, lắc đầu.

Tống Giang Giang: "Không biết hay là không thích?"

Dụ Trừng: "...... Không thích."

Tống Giang Giang thở dài: "Tớ biết mà."

Cô ngửa đầu nhìn trời: "Cong nữ yêu thẳng nữ, quá ngược, thật sự quá ngược."

Cô hỏi Dụ Trừng: "Cậu muốn cậu ấy thích cậu không?"

Dụ Trừng nghiêm mặt: "Có ý gì?"

Tống Giang Giang lắc lắc cây quạt tưởng tượng, lại vuốt vuốt bộ râu tưởng tượng, vẻ mặt cao thâm khó lường: "Tình yêu này không chỉ cần chân thành, còn phải có mưu kế. Nhiều người thích Chiêu Chiêu như vậy, ai cũng nghe cậu ấy răm rắp, dựa vào đâu mà nhìn cậu bằng cặp mắt khác?"

Dụ Trừng: "Tiếp tục nói."

Tống Giang Giang hận sắt không rèn thành thép: "Cậu quá ngoan! Muốn Chiêu Chiêu chú ý cậu, cậu phải làm chút gì đó đặc biệt, trở thành người độc đáo nhất! Thể hiện bản thân! Làm cô ấy nhận ra: Hóa ra không ai vô điều kiện tốt với một người khác."

Cô thấy Dụ Trừng không dao động, nóng nảy: "Cự tuyệt cậu ấy, hiểu không?"

Dụ Trừng đã hiểu, nhưng lại không muốn làm: "Nhưng tôi chính là vô điều kiện tốt với Chiêu Chiêu."

Tống Giang Giang dậm chân: "Mưu kế mà! Đây là mưu kế! Không phải thật sự bảo cậu đối xử tệ với Chiêu Chiêu! Chỉ là diễn thôi, hiểu không? Sau này chúng ta xuất đạo chắc chắn phải quay phim, cậu cứ coi như mình đang diễn!"

Dụ Trừng như có điều suy nghĩ mà gật đầu.

"Chúng ta mau trở về đi." Tống Giang Giang vừa hướng về phía lều vừa hỏi: "Đúng rồi, đêm đó Chiêu Chiêu uống say xảy ra chuyện gì? Hai người có tiến triển gì không?"

Ánh mắt Dụ Trừng lóe lên.

Tống Giang Giang thấy hứng thú, dựng thẳng tai hóng chuyện: "Gì cơ, gì cơ?"

Dụ Trừng nói: "Tôi hôn cô ấy."

Tống Giang Giang: "......"

Các ngươi nữ đồng đáng sợ thật!

/

Quý Chiêu chưa bao giờ tâm trạng thấp thỏm như lúc này.

Cô không rõ mình sợ điều gì hơn: sợ sau khi say rượu làm gì khiến Dụ Trừng thất vọng, hay sợ mất đi thiên uy hoàng gia, hay sợ chuyện sau sinh nhật 18 tuổi của Dụ Trừng lại tái diễn.

Nhưng Dụ Trừng có thể chạy đi đâu? Lui về sau? Ra nước ngoài tìm nơi tĩnh lặng?

Cô không biết.

Cô không dám nghĩ.

Vừa không muốn thừa nhận mình cần Dụ Trừng, lại không thể phủ nhận điều này trái với thuật đế vương mình đã học bao năm nay.

Cô khẩn trương đến mức cười không nổi, giữ vẻ mặt lạnh lùng cưỡi ngựa theo chỉ đạo của quay phim mà đi hoặc dừng, lúc thì nhìn vào ống kính lúc lại nhìn xa xăm, một buổi chụp kết thúc, quay phim vô cùng hài lòng.

"Biểu hiện này! Cảm giác hình ảnh này! Tuyệt quá!" Quay phim liên tục rê chuột, cho nhân viên xem ảnh Quý Chiêu: "Cảm giác không cần chỉnh, lấy trực tiếp cũng được, mấy tấm này thêm tí hiệu ứng là hỏng ngay!"

Cô gọi Quý Chiêu: "Quý lão sư! Cô muốn qua xem không!"

Quý Chiêu vốn định tìm Dụ Trừng, chân vừa nhích đã bị gọi lại, cô do dự, lúc này Dụ Trừng cũng bị một nhiếp ảnh khác gọi đi chụp.

Tống Giang Giang chạy tới: "Để tớ xem, để tớ xem!"

Quý Chiêu lại quan tâm chuyện khác: "Cậu hỏi cậu ấy chưa? Sao lâu vậy?"

Tống Giang Giang hạ giọng: "Hỏi rồi."

Quý Chiêu: "Dụ Trừng nói thế nào?"

"Cậu ấy nói cậu uống say về ký túc xá ôm cậu ấy, Chiêu Chiêu à, không phải tớ nói chứ, cậu sao lại thừa dịp say rượu chiếm tiện nghi người ta?" Tống Giang Giang trêu: "Còn may ký túc xá camera bị cậu ấy tắt."

Quý Chiêu "à" một tiếng.

Rồi lại tỏ vẻ đương nhiên: "Ôm một cái thì sao?"

Được hoàng đế ôm là phúc ba đời cho Dụ Trừng, nếu ở Đại Khải triều, nhà cô ấy chắc đốt pháo ăn mừng, sao lại gọi là chiếm tiện nghi?

Quý Chiêu thất thần xem xong ảnh, Dụ Trừng đã chụp xong xuống ngựa, cô gọi: "Lại đây."

Dụ Trừng sắc mặt hơi căng.

Đến rồi.

Tống Giang Giang phấn khích run chân, nghĩ thầm: Dự Triệu CP cần mình bỏ phiếu, mình vì Dự Triệu được bên nhau mà bày mưu. Chiêu này gọi là lạt mềm buộc chặt, chỉ cần Dụ Trừng làm tốt, chuyện tình yêu này, nắm chắc trong tay!

Cô ra hiệu cho Dụ Trừng, lúc này, từ chối cậu ấy đi! Thể hiện bản thân!

Dụ Trừng hít sâu, định mở miệng, lại chạm phải ánh mắt nghi hoặc của Quý Chiêu. Quý Chiêu nghiêng đầu, nhướng mày, như hỏi sao còn chưa đến.

Tim cô như bị nai nhỏ húc một cái.

Còn chưa kịp phản ứng, chân đã bước tới: "Ta tới rồi."

Tống Giang Giang: "......"

Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ này, thật bó tay!

/

Trời dần tối.

Mặt trời lặn nhuộm đỏ nửa bầu trời, mây dày như kẹo bông gòn sặc sỡ, trong ánh hoàng hôn đang phai, trở nên mờ dần. Đến khi mặt trời khuất chân trời, mây tan, trăng sáng chiếu rọi.

Dưới sự tổ chức của nhân viên, nhóm thực tập sinh tự trang trí sân. Tuy không chuyên nghiệp, chuẩn bị gấp gáp, nhưng chính vì thế lại có chút không khí riêng. Điều làm Quý Chiêu ngạc nhiên vui mừng nhất là tổ chương trình mời đầu bếp địa phương, dùng cách chuyên nghiệp nhất để nướng dê nguyên con cho họ.

"Không biết họ khi nào trở về," Chu Vũ Dĩ Đình buông tay áo, nhìn ra xa: "Đột nhiên thiếu nhiều người như vậy, thật không quen."

Tổ 《Dramtic》 chỉ có Đồng Vi bị loại, chuyện này khiến cô buồn xen lẫn chút may mắn.

Đồng Vi tính cách cần mài giũa, nếu để cô ấy xuất đạo hay nổi tiếng hơn nữa, với cô ấy chẳng có lợi gì. Cô không phải vui vì Đồng Vi bị loại, mà vui vì Đồng Vi còn cơ hội trưởng thành.

Một khi bước lên sân khấu giới giải trí danh lợi, quá dễ bị phù hoa che mắt, nhìn như thuận buồm xuôi gió, kỳ thực toàn là đường vòng.

Quý Chiêu cũng nhìn xa: "Các cậu ấy không trở lại, chẳng phải ăn không hết dê nướng nguyên con sao?"

Bùi Giai nuốt nước miếng bên cạnh cô: "Quý tổng, chị xem có khả năng nào chị phái người đi đón họ không?"

Trần Hạnh Tử mắt sáng như sao: "Nếu không cho tớ ăn, tớ thật sự sẽ âm u bò sát."

Thẩm Nhất Xán khoanh tay: "Cậu không phải đang giảm béo?"

Trần Hạnh Tử nghiến răng: "Cậu không nói lời nào, người khác sẽ tưởng cậu câm chắc?"

Dê nướng nguyên con thật sự quá thơm, vừa quay vừa nhỏ mỡ xuống, lưỡi dao chạm vào, lớp da mỏng giòn thơm, bên trong thịt tươi mềm, hương thơm xộc vào mũi, khiến tất cả thực tập sinh nhìn không chớp mắt.

Dụ Trừng hỏi Quý Chiêu: "Rất muốn ăn sao?"

Quý Chiêu nuốt nước miếng, lắc đầu: "Không có a."

Cô nói với Dụ Trừng: "Không thể vì ham ăn mà phát cuồng, như vậy sẽ thật xấu... Nhưng thơm quá, chịu không nổi!"

Dụ Trừng bật cười: "Ta đi hỏi đạo diễn."

Quý Chiêu: "Ân?"

Dụ Trừng: "Hỏi xem họ khi nào trở về."

Phó đạo diễn nói bọn họ đang trên đường, nhưng tổ chương trình còn muốn chụp cảnh dê nướng nguyên con chưa cắt ra. Hiện tại nhóm thực tập sinh chưa thể ăn, phải vây quanh lửa trại đi một vòng. Có người phát giấy: "Mời mọi người viết ước mơ của mình vào."

"Mười tuổi, hai mươi tuổi đều được."

Ứng Ngật giơ tay: "Chưa tới hai mươi tuổi phải làm sao?"

Phó đạo diễn gần 45 tuổi bị bị thương nặng: "...... Hai mươi tuổi chỉ là cách nói! Chính là bảo các bạn viết ước mơ hồi nhỏ và hiện tại!"

Ứng Ngật ôm ngực nhỏ: "Phó đạo diễn hung dữ quá."

Nhóm thực tập sinh trừng mắt: "......"

Phó đạo diễn: "......"

Trần Hạnh Tử lẩm bẩm: "Ước mơ hiện tại của tớ là ăn hết con dê nướng nguyên con! Ăn sạch luôn!"

Quý Chiêu nghiêm túc hỏi: "Có thể viết như vậy sao?"

Thẩm Nhất Xán: "...... Đương nhiên không."

Quý Chiêu tiếc nuối thở dài.

Cô nhìn tờ giấy trống trong tay một lúc, hỏi Dụ Trừng: "Ngươi mộng tưởng là gì?"

Dụ Trừng: "Bảo vệ quốc gia."

Quý Chiêu hỏi: "Vậy mười tuổi thì sao?"

Dụ Trừng: "Đó là mười tuổi."

Quý Chiêu: "......"

Cô quên mất, ái khanh từ nhỏ đã muốn bảo vệ quốc gia.

Quý Chiêu: "Vậy hiện tại ước mơ là gì?"

Dụ Trừng hỏi lại: "Ngươi thì sao?"

Quý Chiêu suy nghĩ: "Ta hiện tại ước mơ trở về, bá tánh chắc vẫn chờ ta, ta từng hứa năm nay cùng họ qua Tết Khất Xảo."

Dụ Trừng: "...... À."

Quý Chiêu: "Sao vậy?"

Dụ Trừng cười với cô: "Ước mơ của ngươi chính là ước mơ của ta."

"Kỳ quái thật," Quý Chiêu lườm cô: "Nhưng mấy ước mơ đó không viết được, ta vừa nghe nói lát nữa phải đọc lên, viết gì cho thật oách."

Tống Giang Giang xoạt xoạt viết xong: "Chuyện này không đơn giản à? Đương nhiên là xuất đạo! Các người tin không, nếu tớ lấy một nắm kẹo tung ra, mười người trong đó có mười một người viết toàn những ước mơ bịa?"

Quý Chiêu gật đầu: "Tuy thật, nhưng chẳng mới lạ, đọc ra xong là qua luôn."

Tống Giang Giang im lặng hai giây: "...... Tớ đột nhiên nhớ ra tớ có ước mơ mới."

Quý Chiêu bật cười.

Cô viết trên giấy: "Ước mơ là tất cả những người thích tôi và người tôi thích đều mỗi ngày vui vẻ."

Trong lúc họ viết ước mơ, nhóm thực tập sinh khác bị mang đi cũng đã trở lại, họ thay đồ thường, trong tay cầm một túi quà, vây quanh lửa trại lần nữa, người bị loại và người thăng cấp chiếm hai nửa vòng tròn, hình ảnh khá hài hòa.

Trình Phi Vãn đã rời đi, phó đạo diễn đứng ngoài màn ảnh làm người cue tiến trình.

"Họ rời bãi cỏ đi vào nội thành, chọn quà cho các thực tập sinh họ ủng hộ." Phó đạo diễn bổ sung: "Tiền mua quà do tổ chương trình chi."

Có thực tập sinh oán giận: "Tổ chương trình moi đã chết, cũng chỉ cho 50 đồng tiền dự toán!"

Cả sân cười ầm.

Phó đạo diễn ho khan: "Hiện tại bắt đầu từ hạng 35, đem quà tặng cho thực tập sinh bạn muốn ủng hộ! Ngoài lề chút, người nhận được nhiều quà nhất sẽ có phúc lợi đặc biệt nga!"

Dự toán có hạn, nhưng thực ra lại có khá nhiều lựa chọn tương ứng. Để tận dụng triệt để 50 đồng tiền này, nhóm thực tập sinh ba lần đi, ba lần ra vào các cửa hàng tinh phẩm (đồ nhỏ xinh), mua dây buộc tóc cho người này, mua kẹp tóc hình cá mập cho người kia, cuối cùng gom góp lại, sắp xếp vào túi quà tặng, gần như ai cũng có phần.

"Chiêu Chiêu, Dụ Trừng," Giản Lị của tổ 《Dắt ti diễn》B ngồi xổm trước mặt hai người, nét mặt hơi ngượng: "Tớ có món quà, không biết tặng hay không tặng được không......"

Follow pd (đạo diễn trường quay) theo cô suốt một buổi trưa, biết cô định tặng gì, có chút không đành lòng: "Không tặng được thì đừng tặng?"

Giản Lị lại kiên quyết: "Không! Tớ về sau chỉ có thể làm fan sau màn hình, nào còn cơ hội tặng quà?!"

Quý Chiêu bị sự kích động của cô ấy làm giật mình, Dụ Trừng theo bản năng giơ tay chắn trước Quý Chiêu, giọng mang vẻ cảnh giác: "Cậu muốn tặng quà gì?"

Giản Lị nhìn cánh tay Dụ Trừng, lẩm bẩm: "Cậu thật sự rất yêu cậu ấy."

Dụ Trừng: "!!!"

Cô nhìn về phía Tống Giang Giang, trong mắt sát khí lộ rõ, chẳng lẽ Tống Giang Giang đem chuyện hôm nay lan truyền ra ngoài?

Giản Lị lấy từ trong túi ra hộp quà, đó là một chiếc hộp vuông nhỏ, dưới lớp nắp trong suốt có thể thấy bên trong là hai vòng tròn màu bạc. Giản Lị cẩn thận mở hộp.

Follow pd nhắm mắt.

CP này quấn quýt chân thành quá! Thế này làm Quý Chiêu và Dụ Trừng ngượng ngùng biết bao, nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ này bị quay lại, liền muốn đào lỗ trốn, nếu——

Còn chưa kịp nghĩ xong, giọng Quý Chiêu đã cắt ngang: "Đây là tích độc dùng sao?"

Follow pd: "......?"

Góc độ suy nghĩ gì kỳ lạ vậy?

Giản Lị cũng: "A?"

Quý Chiêu đưa tay cầm chiếc vòng tròn màu bạc: "Hình dáng rất độc đáo, nhìn giống nhẫn. Nếu đeo ở ngón tay sẽ không khiến người khác cảnh giác, vừa an toàn lại không mất thể diện, là thứ tốt."

Dụ Trừng gật đầu đồng ý: "Còn hẳn hai chiếc, cậu có tâm."

Giản Lị: "......"

Cô hoảng hốt, đây là sao vậy? Cô chẳng qua trong lúc đi dạo tinh phẩm shop thấy một cặp nhẫn rất hợp với CP của mình, liền nhất thời "đầu CP" nổi lên, mua cho Dụ Trừng và Quý Chiêu chiêu, chỉ là CP fan thôi mà!

Sao giờ lại nhắc đến tích độc? Chẳng lẽ ân oán tình thù top trên đã đến mức hạ độc nhau rồi?

Quý Chiêu đeo nhẫn lên, nói với Giản Lị: "Cảm ơn cậu."

Giản Lị lẩm bẩm: "Không khách khí."

Dụ Trừng cũng đeo: "Đợi lát nữa thử xem."

Giản Lị: "...... Hả?"

Không phải, chờ chút, đây không phải nhẫn tích độc! Đây là nhẫn tình yêu chứng kiến tình cảm bền chặt như vàng đá của hai người các cậu!

Giản Lị như hồn lìa xác, Quý Chiêu nhìn bóng lưng cô, cảm thấy có chút bi thương: "Có phải thứ này quá trân quý với cô ấy, đưa ra xong thấy đau lòng?"

Dụ Trừng hỏi: "Bệ hạ ban thưởng gì cho cô ấy chứ?"

Quý Chiêu nói: "Cô ấy trước đó nói muốn vào 'Kịp Thời Giải Trí', ta sẽ để HR liên hệ. Nếu nàng còn muốn thì kéo vào, không muốn thì ban cho ít vàng bạc châu báu, tùy thích."

Sau tiết mục tặng quà kết thúc, tiệc lửa trại cũng chính thức bắt đầu.

Mùi thơm thịt dê nướng nguyên con lan tỏa, được thái thành miếng mỏng, tẩm thêm gia vị đặc chế, rồi cho vào bánh tráng, cuộn lại bỏ vào miệng, quả thực vừa tan ngay khi chạm lưỡi.

Ngoài dê nướng nguyên con, còn có đủ loại thức ăn khác, thậm chí có một chiếc bàn dài chuyên nấu lẩu. Lẩu cay giải ngán, nhóm thực tập sinh từ dê nướng nguyên con ăn sang lẩu, rồi lại từ lẩu sang thịt nướng, ăn đến vui vẻ vô cùng. Đột nhiên có một thực tập sinh hô: "Ở đây có tờ giấy nhỏ, là ước mơ vừa nãy chúng ta viết."

Cô "nha" một tiếng: "Là ước mơ chúng ta vừa viết đó."

Tờ giấy viết ước mơ không ký tên, bị tổ chương trình thu lại. Vốn dĩ Quý Chiêu nghĩ sẽ đợi đến chung kết mới đọc, không ngờ tổ chương trình lại chơi khác biệt, làm một trò 'tìm kho báu'.

"Này có một tờ! Hy vọng có thể xuất đạo! Sao nhìn chữ như Tống Giang Giang?"

"Xàm! Chữ này như gà bới!"

"Tôi mộng tưởng là có thể hát cho toàn thế giới nghe! Tiệc lửa trại dừng lại, tôi đi liên hệ hạt nhân!"

"Tiện thể hỏi luôn xem ba thể khi nào buông xuống, tiếp!"

"Không phải chứ? Tớ đang yên tĩnh ăn cơm, sao lại có ước mơ giấu trong đồ ăn? Còn hợp tình hợp cảnh, nói muốn ăn hết mỹ thực thiên hạ mà không mập. Không ký tên nhưng vừa nhìn đã biết là...."

Trần Hạnh Tử dậm chân: "Bùi Giai cũng thích ăn lắm!"

Nhóm thực tập sinh đồng thanh: "Cậu ấy ăn không mập mà!"

Trần Hạnh Tử: "......"

Bà lăng! Đây là "bà lăng" (bạo lực) trong nữ đoàn!

"Chữ này đẹp, chắc là Tống thể?" Từ dưới một cái khay có người tìm ra tờ giấy: "Cậu ấy viết ước mơ là: hy vọng người thích cậu ấy mỗi ngày vui vẻ."

Dụ Trừng nhìn về phía Quý Chiêu, Quý Chiêu chớp chớp mắt với cô, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, tựa như chia sẻ bí mật nho nhỏ.

Chớp mắt đến nỗi tim Dụ Trừng rối loạn.

"Ê? Tớ cũng tìm được rồi!" Kiều Nguyệt nhanh chân bước tới, lôi từ dưới thùng Coca ra tờ giấy, cô mở ra thì thầm: "Hy vọng tôi mỗi ngày đều vui vẻ."

Cô sững sờ, cảm thấy câu này quen tai.

Đúng lúc thực tập sinh cầm tờ giấy của Quý Chiêu đứng bên cạnh, cô mượn lại, đặt hai tờ giấy cạnh nhau trên bàn. Ánh lửa chiếu xuống, mờ mờ, dường như có liên hệ nào đó.

【Mộng tưởng là tất cả những người thích tôi và người tôi thích có thể mỗi ngày vui vẻ.】

【Hy vọng tôi mỗi ngày đều vui vẻ.】

Người ta thích là ngươi.

Hy vọng có thể mỗi ngày vui vẻ.

Hy vọng ta có thể trở thành người ngươi thích.

Kiều Nguyệt ngẩn ngơ nhìn hai tờ giấy, Tống Giang Giang bước qua: "Nhìn gì đấy?"

Kiều Nguyệt nói: "Cậu xem hai tờ giấy này."

Tống Giang Giang xem qua, không nhận ra: "Chữ không tồi, rồi sao?"

Kiều Nguyệt hạ giọng: "Kiểu chữ này gọi là Tống thể. Tớ thấy Chiêu Chiêu và Dụ Trừng từng viết. Chiêu Chiêu viết đẹp hơn, chắc là tờ này," cô chỉ tờ bên trái, rồi chuyển qua bên phải: "Tờ này viết không đẹp bằng, là của Dụ Trừng."

Tống Giang Giang: "Cậu là chuyên gia giám định chữ sao?"

"Không phải, nhưng cậu không thấy hai ước mơ này đặt cùng nhau rất vi diệu, khớp với nhau sao? Chiêu Chiêu không nói, Dụ Trừng rõ ràng đang đáp lại."

Tống Giang Giang nghiêm túc.

Là người biết nội tình Dụ Trừng thích Quý Chiêu, chỉ cần liên hệ chút là biết đây chính là lời đáp lại. Vậy Dụ Trừng muốn cho Quý Chiêu biết, hay không muốn đây?

Mập mờ như vậy, chắc là không muốn.

Tống Giang Giang cất tờ giấy: "Tớ chờ một cơ hội đưa lại cho Dụ Trừng, đợi cậu ấy có dũng khí... Rồi tính."

Kiều Nguyệt: "Cậu nói cái gì?"

Tống Giang Giang: "Tớ nói cắn chết ta."

Kiều Nguyệt nắm tay cô: "Cậu cũng thấy Dự Triệu (CP của Dụ Trừng và Quý Chiêu) quá hợp nhau phải không? Về đi giúp tớ làm chút số liệu, hôm qua siêu thoại của hai người họ suýt bị siêu thoại của cậu và Chiêu Chiêu vượt qua."

Tống Giang Giang: "......"

Trên thảo nguyên không che chắn, đến tối có chút lạnh, tổ chương trình vội phát áo khoác tránh để các thực tập sinh bị bệnh. Tiệc lửa trại cũng đến bước cuối cùng —— thả đèn Khổng Minh.

"Ta còn chưa từ bỏ." Quý Chiêu cầm đèn Khổng Minh, vừa nghĩ muốn ước nguyện gì vừa hỏi Dụ Trừng: "Dụ Trừng ngươi từng thả chưa? Nếu ngươi từng thả rồi mà không nói cho ta, ta sẽ thật sự giận đó."

Dụ Trừng nói: "Thả một lần."

Quý Chiêu chép miệng: "Ngươi cõng ta khi nào thả?"

"Chuyện trước kia." Dụ Trừng quẹt diêm, châm lửa đèn Khổng Minh, cùng Quý Chiêu mỗi người một bên nâng. Ánh lửa chiếu vào mặt cô, hàng mi dài cong vút, nhìn mà xót xa: "Bệ hạ còn nhớ sau khi ta 18 tuổi rời kinh đến biên cương không?"

Quý Chiêu vì chuyện đó mà giận nàng một năm, tất nhiên nhớ rõ: "Là lúc đó? Ở đâu?"

Dụ Trừng ừ một tiếng: "Khi đó ta rời kinh đi đến một trấn nhỏ gần biên cương, nơi ấy đang mừng hương thân đón dâu, mời khách qua đường chung vui, buổi tối thả đèn Khổng Minh."

Quý Chiêu hỏi: "Ngươi ước nguyện gì?"

Dụ Trừng lẩm bẩm: "Xuân nhật yến, lục tửu một ly ca một lần, tái bái trần tam nguyện......"

Một nguyện Ngô hoàng vạn tuế, hai nguyện thân thể khỏe mạnh, ba nguyện như hoa bờ đối diện, đời đời không gặp lại.

Khi đó cô cảm thấy mình không xứng đáng gặp lại bệ hạ, cho nên trừng phạt chính mình.

Nhưng khi đèn Khổng Minh bay lên, cô ngẩng đầu nhìn ánh sáng mong manh trên bầu trời càng bay càng cao, lại ma xui quỷ khiến mà nhớ đến đêm sinh nhật 18 tuổi.

Bệ hạ say rượu trong lòng mình, ngẩng đầu nhìn mình, tan chảy hết mọi tự chủ của mình.

Cô cúi đầu, ngậm lấy môi bệ hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro