Chương 37: Muốn chạm
Rất cảm ơn bạn @khht07 đã giúp mình beta
Muốn không?
Món khai vị dọn lên trước.
Thái phẩm (món ăn) làm tinh xảo nhưng số lượng ít, Quý Chiêu nếm thử, lắc đầu: "Giống nhau."
Dụ Trừng lại cho tiếp lên một món khác, cứ một món một loại rau nhấm nháp, người kéo đàn violin bên cạnh cũng đổi từ khúc này sang khúc khác, mãi đến khi Quý Chiêu buông nĩa: "Đừng tưởng rằng như vậy trẫm liền không truy cứu."
Âm điệu du dương của violin, ánh nến leo lắt trên bàn, ngoài cửa sổ sát đất cảnh đêm thành phố như tranh, cách mấy bàn có người cầu hôn, cô gái từ trong bánh kem lấy được nhẫn kinh hỉ che miệng, hạ giọng vui sướng như điên. Quý Chiêu rất hứng thú nhìn một lát, không nghe thấy Dụ Trừng trả lời, thong thả thu hồi ánh mắt: "Ân?"
Dụ Trừng đang cắt bò bít tết cho cô, Dụ đại tướng quân dao nĩa linh hoạt, dao ăn xoay một vòng, bò bít tết cắt thành miếng đều tăm tắp, xếp chỉnh tề trên đĩa.
Dụ Trừng trầm mặc đẩy đĩa lại đây: "Người khác sai lầm, Bệ hạ muốn truy cứu thế nào?"
Quý Chiêu xắn một miếng bò bít tết: "Ái Khanh nói thử."
"Dụ Trừng cô ấy thích nữ tử, hơn nữa hoa tâm, thường xuyên dẫn nữ hài tử đến đây ăn cơm, nhưng không làm ra chuyện gây rối, chỉ là ăn cơm." Dụ Trừng nói: "Nhưng cho dù cô ấy có làm gì, cũng chẳng liên quan gì ta."
"Bệ hạ làm sao có thể lấy tội tiền triều mà trị tội ta sáng nay?"
Quý Chiêu hừ nhẹ: "Ngươi mồm miệng lanh lợi không ít."
Dụ Trừng nói: "Ta không muốn Bệ hạ hiểu lầm ta."
Dụ Trừng thất thần cắt bò bít tết cho mình, trong giọng nói mang chút ủy khuất: "Ta chỉ từng dẫn Bệ hạ đến đây."
Quý Chiêu bật cười: "Về sau ngươi cũng sẽ dẫn người khác tới."
Dụ Trừng hơi giật mình: "Cái gì?"
Quý Chiêu "nga" một tiếng: "Phỏng chừng cũng không có cơ hội, chờ đến Thất Tinh Liên Châu chúng ta liền trở về, ngươi nếu thích, chúng ta có thể ở kinh thành mở một nhà, không cần sang trọng như vậy, cho bách tính cùng nếm thử."
"Đến lúc đó ngươi cũng có thể mang người ngươi thích tới hẹn hò." Quý Chiêu trêu chọc: "Dụ tướng quân nói biên cương chưa bình định không dám thành gia, trở về chúng ta liền bình định biên thùy, ngươi cũng có thể sớm một chút theo đuổi, bọn họ nói cái gì nhỉ, nga, 'sinh hoạt'!"
Dụ Trừng buông dao nĩa: "Bệ hạ là không cần ta sao?"
Quý Chiêu không hiểu: "Ân?"
Dụ Trừng nghiêm túc: "Sinh hoạt của ta chính là bảo vệ quốc gia, bảo vệ Bệ hạ, ta không cần thành cái gì gia!"
"Rống, rống cái gì?" Quý Chiêu trừng mắt nhìn cô: "Ta biết rồi, về sau không nhắc lại. Ta chẳng phải muốn ngươi sống nhẹ nhàng hơn sao?"
Dụ Trừng mím môi: "Bệ hạ dụng tâm lương khổ."
Quý Chiêu nói: "Ngươi còn biết ta dụng tâm lương khổ à? Từ hiện tại giây này bắt đầu, không được gọi ta Bệ hạ."
Dụ Trừng: "Bệ hạ nói len lén gọi được."
Quý Chiêu: "Ta đổi ý."
Dụ Trừng: "......"
Dụ Trừng nhỏ giọng: "Không phải nhất ngôn cửu đỉnh sao?"
Quý Chiêu chơi xấu: "Bị ta xốc bay."
Dụ Trừng lẩm bẩm: "Bệ hạ từ trước đến nay là nhất quỷ nhì ma."
Quý Chiêu: "Nói thầm gì đó?"
Dụ Trừng đem tôm hùm đã cắt xong bỏ vào đĩa Quý Chiêu: "Ăn ngon lắm, nghe nói vận chuyển từ Boston tới."
Quý Chiêu nghĩ thầm Dụ Trừng thật học hư, trước kia hỏi gì đáp nấy, nay còn biết đánh trống lảng. Mình làm hoàng đế rốt cuộc nên trị tội hay bắt Dụ Trừng làm của riêng?
Đây là vấn đề, mình phải suy nghĩ kỹ... Ân? Quý Chiêu trước mắt sáng ngời: "Thực sự ngon."
Dụ Trừng cười.
Tuy cả triều đều đồn Bệ hạ tùy hứng nhưng vẫn có uy nghi đế vương, Dụ Trừng lại thấy Bệ hạ như tiểu hài tử, được ăn ngon liền lộ tiểu biểu tình sinh động hoạt bát đáng yêu.
Cô nói: "Vậy ăn nhiều một chút."
Quý Chiêu nhấp một ngụm nước trái cây, cô lấy di động: "Không biết Giang Giang và Kiều Nguyệt đã ăn chưa, ta hỏi xem bọn họ ở đâu, rủ cùng đến ăn."
Dụ Trừng theo phản xạ muốn phản đối: "A—"
Quý Chiêu ngẩng đầu: "Sao thế?"
Dụ Trừng lắc đầu: "Không có gì."
Trong lòng hơi uể oải, vốn dĩ chỉ mình với Bệ hạ... fans nói là hẹn hò, giờ thêm hai người, không còn gọi là hẹn hò, thành liên hoan mất rồi?
Tống Giang Giang và Kiều Nguyệt đang ở gần đó, vốn định tùy tiện tìm tiệm cơm đối phó. Kết quả đụng phải anti-fan, cãi một trận, tuy đã dỗi lại nhưng ăn không nổi, giờ bụng đói kêu vang giữa đường.
Nhìn có vẻ lãng mạn, thật ra hai người có thể ăn sạch một con trâu, nghe Quý Chiêu mời tự nhiên đồng ý giơ hai tay.
Chưa đầy mười phút, giám đốc dẫn Tống Giang Giang và Kiều Nguyệt đến.
Nhân viên phục vụ thêm hai ghế cạnh bàn, hỏi muốn uống gì, đưa menu cho hai người chọn, Tống Giang Giang nhìn nhân viên phục vụ ăn mặc còn sang hơn mình rời đi, tấm tắc: "Các cậu giàu đến mức ăn ngon như vậy!"
Quý Chiêu cười: "Cậu muốn ăn gì cứ gọi."
"Cũng may nhà hàng này không dùng thực đơn tiếng Anh", Tống Giang Giang vừa xem menu vừa phun tào: "Năm trước tớ cùng đàn chị công ty đi một nhà hàng Pháp, thực đơn toàn tiếng Anh, tớ chỉ xem hiểu giá, thấy đắt quá nên gọi hai món rẻ nhất, đợi mãi không thấy đồ ăn, đoán xem sao?"
Kiều Nguyệt tò mò: "Sao?"
Tống Giang Giang thở dài: "Phục vụ nói tớ gọi hai bản nhạc, đã chơi cho tớ nghe xong rồi."
Quý Chiêu: "......"
Dụ Trừng: "......"
Kiều Nguyệt: "Nghe quen ghê."
Tống Giang Giang phì cười: "Truyện cười trên mạng, lừa hai người đồ tối cổ không lên mạng."
Câu khác không hiểu, nói người đồ tối cổ thì cô lại hiểu, Quý Chiêu lấy thực đơn, búng ngón tay gọi phục vụ: "Vị tiểu thư này không đói, cho cô ấy hai bản khúc."
Tống Giang Giang: "!!!"
Lập tức xin tha: "Sai rồi sai rồi! Kim chủ mama đừng nóng giận."
"......" Quý Chiêu dùng thực đơn vỗ nhẹ mu bàn tay cô: "Đừng gọi tôi, Dụ Trừng trả tiền."
Tống Giang Giang biết điều: "Hai ngươi đều là kim chủ mama, chúng ta ba người chính là hạnh phúc mỹ mãn một nhà, quay đầu tớ mở tài khoản mạng chuyên cắn ba mẹ con."
Kiều Nguyệt khó nói: "Cậu vì ăn một bữa cơm..."
Tống Giang Giang đẩy thực đơn sang cô: "Cậu xem muốn ăn gì, ăn xong chúng ta là một nhà bốn người."
Kiều Nguyệt nhanh chóng nhập vai: "Được, hai vị mommy chờ chút."
Quý Chiêu và Dụ: "......"
Hồn nhiên như Kiều Nguyệt, cứ thế bị dạy hư, quả nhiên gần mực thì đen.
Nhà hàng ít khách yên tĩnh, lễ nghi ăn uống cầu kỳ, ít chuyện trò. Tống Giang Giang nghẹn không nổi, cuối cùng chịu không nổi, kéo nhóm chat nhỏ ra:
【Quý Chiêu chiêu】: Cậu còn muốn làm gì?
【Tống Giang Giang】: Chơi game đi
【Kiều Nguyệt】: Đây không phải KTV...
【Dụ Trừng】: Chơi gì
【Tống Giang Giang】: Lắc xúc xắc? Ai điểm thấp uống rượu?
【Quý Chiêu chiêu】: Dụ Trừng tửu lượng rất kém
【Kiều Nguyệt】: Tớ cũng không uống
【Tống Giang Giang】: Thế vầy, chúng ta chơi kích thích hơn. Tớ và Nguyệt Nguyệt một đội, Chiêu Chiêu và Dụ Trừng một đội, Nguyệt Nguyệt và Dụ Trừng ném xúc xắc, ai điểm lớn thắng, thua phải trả lời một câu hỏi, đồng thời đồng đội uống rượu.
【Tống Giang Giang】: Thử không?
Dụ Trừng hỏi: "Ở đâu ra xúc xắc?"
Hiểu rõ xong, cô nói với Quý Chiêu: "ngài yên tâm."
Quý Chiêu: "......"
Cô luôn có dự cảm xấu.
Quả nhiên, mở màn ba lượt, Dụ Trừng điểm toàn ra số 1. Đến lượt thứ ba ném ra số 1, Tống Giang Giang trong nhóm cười ha ha, ồn đến đau mắt: "Dụ Trừng! Cậu quả nhiên là 1!"
Quý Chiêu liếc Dụ Trừng một cái.
Dụ Trừng đảo mắt loạn xạ, cuối cùng tự thấy chột dạ, thành thật nhận Quý Chiêu xét xử: "...... Nếu không ta uống?"
"Đừng," Quý Chiêu cầm ly rượu: "Vẫn là ta uống."
Tuy rượu này Tống Giang Giang cố ý dặn phục vụ pha tỉ lệ, độ cồn rất thấp, nhưng Quý Chiêu không tin tửu lượng Dụ Trừng, vạn nhất đêm nay ở phố xá đông đúc phải cõng người, hot search thế nào cũng nổ.
Quý Chiêu uống cạn, phân biệt hương vị: "Hình như có vị đào?"
"Đúng rồi! Cho thêm nước có ga vị đào." Tống Giang Giang nói với Dụ Trừng: "Đến Dụ Trừng. Câu hỏi: Nụ hôn đầu của cậu là khi nào?"
Quý Chiêu và Dụ Trừng cùng sững sờ: "Nụ hôn đầu?"
Tống Giang Giang nhìn Quý Chiêu, rồi nhìn Dụ Trừng: "Không lẽ còn giữ?"
Kiều Nguyệt nhỏ giọng: "Tớ cũng giữ..."
Tống Giang Giang nắm tay cô: "Ai mà không?"
Cô lau nước mắt: "Không ngờ chúng ta một bàn bốn người đều trong trắng, chưa—"
"18 tuổi." Dụ Trừng cắt ngang: "Năm 18 tuổi."
Quý Chiêu tưởng mình nghe lầm, trợn to mắt nhìn Dụ Trừng. Dụ Trừng mặt không đổi sắc: "Chỉ hôn miệng tính chứ?"
Tống Giang Giang nuốt nước miếng: "Tính."
Dụ Trừng: "Vậy chính là có."
Cô cúi đầu: "Tiếp tục đi."
Đầu óc Quý Chiêu ong ong, chỉ cảm thấy âm thanh xung quanh xa xăm, như bị giam trong bong bóng lớn, tuần hoàn tua lại câu "18 tuổi, năm 18 tuổi ấy" của Dụ Trừng.
Dụ Trừng lớn tuổi hơn mình, 18 tuổi năm ấy liền xin ra trận đi đóng giữ biên cương, cô ấy là ở biên cương gặp được người ái mộ sao? Vì sao không nói cho mình? Chẳng lẽ chỉ là sương sớm tình duyên? Vậy làm sao một nụ hôn có thể nhớ đến bây giờ?
"Chiêu Chiêu," Tống Giang Giang gọi cô: "Đến lượt cậu uống."
Nhoáng cái ngẩn ngơ, Dụ Trừng lại thua rồi, Quý Chiêu nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp uống cạn một hơi, không đợi Tống Giang Giang hỏi, cô đã dẫn đầu hỏi Dụ Trừng: "Là ai? Nụ hôn đầu tiên của ngươi, cùng ai?"
Tống Giang Giang trố mắt: "Phải là tớ ——"
Bị Quý Chiêu liếc một cái, Tống Giang Giang lập tức câm miệng, cô làm động tác mời: "Cậu hỏi đi hỏi đi."
Dụ Trừng ánh mắt lay động: "Ta cũng không nhớ rõ."
Quý Chiêu "nga" một tiếng.
Nghĩ chắc không phải người quan trọng, cô nhịn xuống nhàn nhạt khó chịu trong lòng, giận cá chém thớt lên Dụ Trừng: "Có thể thắng một ván được không?"
Dụ Trừng: "Ta tận lực."
Dụ Trừng nói tận lực, đáng tiếc người xui xẻo thì uống nước lạnh cũng mắc răng, các cô tổng cộng chơi hai mươi ván, Dụ Trừng chỉ thắng một ván, hỏi đến Tống Giang Giang cũng nghĩ không ra câu hỏi mới: "Chiêu Chiêu, nếu không tớ hỏi cậu?"
Quý Chiêu thất thần mà ừ một tiếng: "Cậu hỏi đi."
Tống Giang Giang lập tức hăng hái, cùng Kiều Nguyệt liếc nhau, ý xấu trong bụng quay cuồng, cô hắng giọng: "Cậu từng có tâm động chưa? Là khi nào?"
Quý Chiêu tự rót cho mình một ly rượu: "Đây là hai vấn đề đi?"
Tống Giang Giang pha trò: "Mua một tặng một mà, mua một tặng một!"
"Được thôi," Quý Chiêu uống hơn mười ly rượu, dù cồn thấp cũng có chút mê mê, cô chống cằm hồi tưởng, trong đôi mắt mênh mông sóng nước, ai nhìn vào cũng tâm thần lay động, "Tôi lần đầu tiên tâm động......"
Cô khẽ nhấp ngụm rượu trong ly, nếm ra bên trong có vị đào mát lạnh, giống hệt cành hoa năm đó Dụ Trừng từ tái bắc đưa tới.
Kiều diễm thanh triệt, mang hơi thở gió tuyết ập vào.
Cô yết hầu khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, dưới ánh mắt chờ mong của ba người, cô cười cười: "Chưa từng có. Ta chưa từng gặp được người làm trẫm rung động."
Dụ Trừng trong mắt thoáng chút thất vọng.
Thời gian trôi, cảnh đêm càng mĩ lệ sâu thẳm.
Khách khứa lục tục tính tiền rời đi, không bao lâu, đại sảnh chỉ còn lại bàn các cô, giám đốc đưa lên món tráng miệng và trái cây sau bữa, thấy Quý Chiêu mặt mang men say, lại đưa canh giải rượu, rồi lui xuống.
"Cũng bình thường thôi, bây giờ chất lượng đàn ông càng ngày càng kém," Tống Giang Giang rót sữa bò cho Quý Chiêu: "Lần trước tớ tâm động còn là vì nhân vật trong sách, nhưng mấy năm nay bị người ta diễn đến sụp đổ, tớ liền không động lòng nữa."
Cô dùng ly rượu chạm chạm với Quý Chiêu: "Hiểu, hiểu."
Cô hỏi Kiều Nguyệt: "Cậu thì sao?"
Kiều Nguyệt nhấp ngụm nước trái cây: "Tớ trước kia thích học tập thì chuyên tâm học, sau lại thích nhảy múa liền đi làm thực tập sinh, ngày đầu tiên làm thực tập sinh, thầy liền nói không thể yêu đương."
Thế là bóp chết từ trong nôi.
Tống Giang Giang lại hỏi Dụ Trừng: "Dụ Trừng cậu ——"
Còn chưa kịp nói ra khỏi miệng liền nghẹn lại, chỉ thấy Dụ Trừng đang nhìn Quý Chiêu, thần sắc phức tạp đủ cho CP fan đọc 8000 chữ phân tích, chứng minh hai người thật sự có gì đó, cô trong lòng đánh thình thịch.
Thất sách thất sách!
Phải chi hỏi Quý Chiêu có tâm động với nữ sinh chưa!
Nhưng giờ hối hận cũng muộn, Trịnh Đông Tình nhắn tin hỏi các cô ở đâu, xe tới đón sắp đến. Tống Giang Giang vội lấy GoPro tiết mục tổ phát quay video, bốn người đều có chủ thị giác, lát nữa nộp cho tiết mục tổ, tiết mục tổ sẽ cắt thành video, cho các cô đăng Weibo.
"Được rồi, cảm ơn hôm nay chiêu đãi!" Tống Giang Giang tắt GoPro: "Chờ tớ sau này kiếm nhiều tiền hơn cũng mời các cậu ăn!"
"Chiêu Chiêu!" Mới vừa dứt lời, liền nghe Dụ Trừng một tiếng kinh hô, không biết cô di chuyển thế nào, Kiều Nguyệt và Tống Giang Giang trước mắt chỉ chớp lên, định thần lại, Dụ Trừng đã ôm ngang eo Quý Chiêu, lo lắng nói: "Chiêu Chiêu ngươi không sao chứ?"
Quý Chiêu đẩy nàng: "Ta không sao! Ta không say! Ta có thể đi!"
Dụ Trừng: "......"
Tống Giang Giang & Kiều Nguyệt: "......"
Cậu kém chút dán chữ 'Ta uống say' lên trán đấy!
Quý Chiêu kiên trì mình không say, không cho Dụ Trừng đỡ, đẩy Dụ Trừng đi ra ngoài, đi ba bước lùi hai bước, còn oán quán này không tốt, đi giữa đường đột nhiên xuất hiện bậc thang, vạn nhất khách ngã ai chịu?
"Phá bỏ, dẹp hết mọi thứ đi!" Tay cô chưởng lên tường, dùng sức lớn làm đau chính mình đến nước mắt lưng tròng: "Tường cũng không tốt, cứng như thế, muốn mưu hại trẫm......"
Dụ Trừng lẳng lặng đi theo: "Được, phá bỏ, dẹp hết mọi thứ."
Quý Chiêu sờ chỗ nào, Dụ Trừng liền theo cô nói chỗ đó, nói đến cuối cùng không còn gì để nói, Quý Chiêu đứng trước cửa sổ cạnh thang máy, nhìn xuống phố dưới đèn xe tấp nập, cô đặt đầu lên vòng bảo hộ: "...... Cao thật."
Dụ Trừng cũng tựa đầu vào vòng bảo hộ: "Nếu sợ thì nhắm mắt lại."
Quý Chiêu lắc đầu: "Thật đẹp."
Dụ Trừng giọng nhẹ: "Gặp ác mộng thì sao?"
Quý Chiêu liếc Dụ Trừng: "Ngươi nguyền rủa trẫm? Ngươi có ý đồ gì? Ngươi còn cười, không sợ trẫm diệt cả họ nhà ngươi?"
Dụ Trừng biết Quý Chiêu chỉ dọa, liền nói: "Hoàng đế nhân từ, sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Huống chi Bệ hạ biết vi thần chỉ là quan tâm ngài."
Quý Chiêu hừ nhẹ: "Ngươi hiểu ra cũng không ít."
Dụ Trừng rũ mắt: "Hẳn vậy."
Cửa sổ tầng cao mở nửa, gió đêm từ từ thổi tới, thổi tung mái tóc dài của Quý Chiêu, cô còn chưa nhuộm về màu cũ, dưới men say gương mặt phấn trắng, càng thêm linh động đáng yêu. Dụ Trừng ngón tay động nhẹ, nhịn không được chạm vào sợi tóc, lại kiềm chế thu về: "Trở về chứ?"
Cô bảo Tống Giang Giang và Kiều Nguyệt đi xuống trước, bằng không bốn người ở đây quá thu hút sự chú ý, Tống Giang Giang vừa nhắn tin nói xe Trịnh Đông Tình đã đến dưới lầu.
Dụ Trừng nói: "Các cậu ấy đang chờ chúng ta."
Quý Chiêu nghiêng đầu.
Dụ Trừng đắn đo: "Bệ hạ ham chơi, trộm chuồn ra dạo hội đèn lồng, nếu đến nửa đêm Thái sư lo lắng, phát hiện Hoàng thượng không có trong cung, trong cung chắc chắn đại loạn."
Quý Chiêu mắt không chớp nhìn cô: "Như thế nào loạn?"
Dụ Trừng trầm ngâm: "Đêm nay vi thần trực, Bệ hạ không ở trong cung là vi thần thất trách, nếu bị người mách, ít cũng phải đánh một trăm gậy."
Quý Chiêu: "Gậy đánh rất đau."
Dụ Trừng: "Đúng vậy."
Quý Chiêu: "Hơn nữa muốn đánh mông chứ?"
Dụ Trừng: "...... Đúng."
Quý Chiêu: "Còn muốn người khác bôi thuốc cho ngươi."
Dụ Trừng: "Cái này, vi thần sẽ tự mình bôi thuốc."
Quý Chiêu: "Ngươi làm sao bôi?"
Dụ Trừng: "...... Chẳng lẽ bệ hạ đã quyết định không trở về cho ta chịu trượng hình sao?"
Quý Chiêu ách một tiếng, cô quay người lại, sống lưng thẳng, khoanh tay sau lưng: "Trẫm tự nhiên không có ý đó. Rốt cuộc Dụ ái khanh là thần tử trẫm coi trọng nhất, đánh vào thân ái khanh, trẫm đau lòng a."
Quý Chiêu nâng cằm: "Khởi giá hồi cung!"
Tuy nói khí phách, nhưng khi vào thang máy đã bị độ cao tầng 47 dọa sợ đến mức nhào thẳng vào lòng Dụ Trừng, lẩm bẩm chắc chắn có người muốn hại trẫm.
Dụ Trừng ôm cô, vỗ lưng: "Không có, không có, ta bảo hộ ngươi."
Xuống đến tầng một, trái lại làm lão thái thái đang đợi thang máy sợ hãi: "Hiện tại mấy đôi trẻ thật không có tố chất, nơi công cộng mà ôm ôm ấp ấp, thật là không ra thể thống gì!"
Quý Chiêu từ trong lòng Dụ Trừng ngẩng đầu, thấy đã đến đất bằng, lá gan lại trở về: "To gan! Ai đang nói bậy!?"
"Ai, cô nhóc này!" Lão thái thái đi du lịch, ở khách sạn tầng cao nhất, cũng là một lão thái thái thời thượng, thấy hai người đều là nữ sinh thì hiểu ra: "Vẫn là hai cô gái, không sợ trong nhà thấy sao? Thật là thời nay khác xưa, làm cái đồng tính luyến ái mà cũng to gan thế!"
"Đồng tính luyến ái thì sao?" Quý Chiêu nâng cao giọng, cô nắm tay Dụ Trừng, mười ngón giao nhau, ngữ khí đầy chính nghĩa: "Trẫm nếu thích, trẫm liền tuyên cáo toàn thế giới, ai không chúc phúc trẫm liền ban cho hắn chết!"
Dụ Trừng kinh ngạc: "Chiêu Chiêu ——"
Quý Chiêu đưa ngón trỏ lên, ý bảo cô đừng nói, lại hướng lão thái thái: "Ngươi trào phúng chung quy sẽ thành khích lệ cho ta, giết không chết ta! Chỉ làm ta càng thêm cường đại!"
Lão thái thái: "......"
Bà lắc đầu, lẩm bẩm điên rồi, điên rồi, nhanh chóng vào thang máy.
Quý Chiêu như đại thắng, hướng Dụ Trừng so thế "yeah": "Bà ta thua, ta thắng!"
Dụ Trừng bất đắc dĩ cười: "Ngươi thắng."
Quý Chiêu buông tay giơ lên, dựa vào người Dụ Trừng, theo cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nhỏ giọng giải thích: "Bất quá ta vừa rồi là gạt bà ta, ta đâu có tàn bạo như thế, ai không chúc phúc ta, ta chỉ cảm thấy hắn không có phẩm vị, không ban chết đâu."
Dụ Trừng mỉm cười ừ một tiếng: "Ta biết."
Xe Trịnh Đông Tình phái tới dừng bên đường, trong xe ấm áp, ngồi một lát Quý Chiêu liền mệt, đầu tựa lên vai Dụ Trừng ngủ.
Tống Giang Giang áy náy: "Sớm biết vậy không chơi trò đó."
Dụ Trừng nghiêng mặt, rũ mắt nhìn Quý Chiêu, trấn an Tống Giang Giang: "Không sao. Cậu ấy dạo này áp lực lớn, uống chút rượu thả lỏng, nếu cậu ấy sợ say đã không uống."
Tống Giang Giang cảm khái: "Cậu thật hiểu Chiêu Chiêu."
Dụ Trừng nói: "Đó là đương nhiên."
Dọc đường không nói gì.
Về đến ký túc xá trang viên, Thẩm Nhất Xán và Trần Hạnh Tử chưa về. Nhân viên công tác tiết mục tổ lấy lại GoPro, tranh thủ cắt nối biên tập video trong thời gian nhanh nhất, tốt nhất đêm đó phát ra, để fan sớm biết idol tình hình.
Dụ Trừng đỡ Quý Chiêu ngồi trên giường, hỏi cô: "Hiện tại khá hơn chưa?"
Quý Chiêu nhìn Dụ Trừng một lúc, gật đầu.
Dụ Trừng hỏi: "Có thể tự tắm rửa không?"
Quý Chiêu ánh mắt trầm xuống: "Cái gì tắm rửa? Còn muốn trẫm tự mình tẩy?"
Dụ Trừng im lặng: "Vậy vi thần hầu hạ Bệ hạ tắm rửa."
Quý Chiêu: "Hừ, tính ngươi thức thời."
Nói xong liền ngẩng đầu: "Trước giúp ta thay quần áo!"
Dụ Trừng do dự, đầu ngón tay đặt trên giường hơi co lại, cô nhắm mắt, giơ tay cởi nút áo Quý Chiêu, từng chiếc từng chiếc, đến ngực thì tay cô rụt lại như bị bỏng.
Quý Chiêu hỏi: "Sao thế?"
Dụ Trừng rũ mắt: "Không."
Quý Chiêu: "Nóng quá."
Quý Chiêu như chê Dụ Trừng quá chậm, dứt khoát tự tháo hết nút: "Ta tự làm."
Nút áo bung ra, rơi xuống sàn vang nhỏ. Quý Chiêu cởi áo ra.
"Cái này cũng khó chịu," Quý Chiêu đưa tay ra sau muốn tìm móc bra, tìm không thấy liền "sách" một tiếng, trừng Dụ Trừng: "Ngươi chỉ biết nhìn? Giúp ta cởi!"
Dụ Trừng tròn mắt, dời ánh nhìn, ngón tay thon dài đặt lên lưng Quý Chiêu, hơi dùng sức, lớp vải mỏng manh theo tiếng bung ra, trắng nõn mềm mại đập vào mắt, mặt cô nhanh chóng đỏ: "Bệ hạ ——"
"Gì chứ?" Quý Chiêu ghé sát cô: "Mặt ngươi sao đỏ vậy?"
Dụ Trừng: "Ta......"
Quý Chiêu cười, má lúm đồng tiền, vẻ say mê người: "Ngươi lại không phải không có, xấu hổ cái gì?" Thấy Dụ Trừng vẫn không dám nhìn, dứt khoát hạ lệnh: "Nhìn ta."
Dụ Trừng nhìn sang.
Quý Chiêu hỏi: "Thật sự sẽ rung động với nữ sinh sao?"
Đồng tử Dụ Trừng chấn động.
"Ta thật tò mò," Quý Chiêu rõ ràng chưa tỉnh rượu, cô dịch sát Dụ Trừng, tóc tím phấn rũ xuống, càng làm tôn lên làn da trắng, nắm tay Dụ Trừng: "Ngươi trong lòng không thích nữ tử, thân thể lại có phản ứng sao?"
Quý Chiêu trong mắt tràn ngập tò mò hồn nhiên: "Phản ứng gì?".
Cô hỏi: "Muốn sờ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro