Chương 36: Tên nhóm
Rất cảm ơn bạn @khht07 đã giúp mình beta
Không phải một nhà, không vào một cửa.
Dụ Trừng dùng tốc độ nhanh nhất sửa lại tên.
Sau đó từ biểu tình bao (bộ sưu tập emoji) tìm ra một cái thích hợp, gửi cho Quý Chiêu, coi như chào hỏi: "Như vậy cho dù Bệ hạ ly ta rất xa rất xa, ta cũng có thể liên hệ được Bệ hạ."
Quý Chiêu cũng cảm thán khoa học kỹ thuật phát triển.
"Nếu chúng ta ở Đại Khải triều cũng có thứ này thì tốt rồi," Quý Chiêu nói: "Thông tin phát triển mang đến tiến bộ quá lớn, ta vừa mới thấy video ngắn, ngôi cao quân phương tuyên bố video, không còn là thời đại vũ khí lạnh."
Không nói chuyện khác, nếu có súng ống, trong chiến trận tuyệt đối là thắng áp đảo, đến lúc đó ai dám xâm phạm Đại Khải triều của trẫm?
"Bất quá," Quý Chiêu chuyển lời: "Chiến tranh mặc kệ dùng phương thức gì đều tàn khốc, có thông tin kịp thời, hai bên có thể kịp thời bày tỏ yêu cầu, giảm bớt nghi kỵ lẫn nhau, có lẽ có thể nhanh chóng đi đến hòa bình hơn."
Dụ Trừng rất tán đồng.
Hai người vừa định đào sâu thảo luận, nhưng điện thoại không ngừng chấn động, nhắc nhở họ có tin nhắn. Mở ra xem, hóa ra là "Trang viên trăm ngày du" đàn (nhóm chat) náo nhiệt vô cùng.
Tống Giang Giang lập đàn, tự động trở thành đàn chủ, đã ra thông báo nhắc mọi người mau sửa lại tên trong nhóm.
[Tống Giang Giang]: Bản thân tớ bất tài, vừa khéo 108 vị hảo hán, mà lần trước 108 vị có đầu lĩnh trùng tên với tớ, tớ còn nhiều hơn hắn một chữ Giang, mọi người cứ gọi tớ là lão đại đi!
[Thẩm Hân]: [xem thường.jpg]
[Kiều Nguyệt]: Giang Giang cậu khiêm tốn chút đi.
[Trịnh Đông Tình]: [Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi] x5
[Tống Giang Giang]: Trời ạ! Trịnh Đông Tình cậu thật âm hiểm! Phát năm cái lì xì muốn dùng tiền mua chuộc lòng mọi người!
[Già Vũ Mông]: @Trịnh Đông Tình, cảm ơn lão bản!
[Thiệu Kha]: [quỳ tạ lão bản.gif]
[Đinh Ngôn]: Thiên kim tan hết còn phục tới
[Vạn Kỳ]: Nói tiếng người.
[Đinh Ngôn]: Tham gia tiết mục này rốt cuộc cũng nhìn thấy ngày kiếm tiền trở lại.
[Già Vũ Mông]:......
Tuy rằng không ở cùng một tổ, nhưng sao vẫn thấy trên mặt khó mà nhịn được!
[Thẩm Nhất Xán]: Tống Giang Giang cậu không biết xấu hổ hả? Chửi người ta cũng không quên nhận lì xì đúng không? Còn phải xem ai là vận may vương!
[Trần Hạnh Tử]: Ai ô ô ô ai chỉ được 0.3 tệ ha ha ha ha ha ha!
[Thẩm Nhất Xán]: [đại oan loại.jpg]
[Tống Giang Giang]: Dụ Trừng và Quý Chiêu Chiêu đâu? Người đâu! Còn không thông qua kết bạn với tớ!
[Thẩm Nhất Xán]: Ngồi trên giường thì thầm.
[Trần Hạnh Tử]: Tớ muốn bò lên cắn.
[Thẩm Nhất Xán]:......
[Y]: Ở
[Tống Giang Giang]: ...Sửa ghi chú đi!
[Y]: Nga
Hệ thống: Y sửa chữa tên của đàn là "Dụ Trừng"
[Tống Giang Giang]: Sửa chính mình!
Hệ thống: Tống Giang Giang sửa chữa tên của đàn là "Trang viên trăm ngày du"
Hệ thống: Y sửa chữa tên của đàn là "Trời sinh một đôi Dụ Trừng"
[Thẩm Hân]: Ha x120
[Già Vũ Mông]: Chịu không nổi, tớ cười đau đầu.
[Chu Vũ Dĩ Đình]: Dụ Trừng ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
[Tống Giang Giang]: Mỉm cười.jpg
Hệ thống: Tống Giang Giang sửa chữa tên của đàn là "Trang viên trăm ngày du"
[Tống Giang Giang]: Quý Chiêu Chiêu đâu! Cậu dạy cậu ấy đi! @Chiêu Chiêu trí mệnh
[Chiêu Chiêu trí mệnh]: Tới
Hệ thống: Chiêu Chiêu trí mệnh sửa chữa tên của đàn là "Quý Chiêu Chiêu"
[Tống Giang Giang]: ......
[Trịnh Đông Tình]: Không phải người một nhà.
[Thẩm Hân]: Không bước chung một cửa.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Nhất Xán và Trần Hạnh Tử nhìn không nổi, bò lên giường dạy Quý Chiêu và Dụ Trừng sửa lại ghi chú, cũng sâu sắc thở dài: "Thật hoài nghi hai người có phải người hiện đại không!"
Trần Hạnh Tử cũng lắc đầu: "Đừng nghi, các cậu ấy chính là đơn thuần ngốc."
Quý Chiêu và Dụ Trừng cùng nhìn sang.
Trần Hạnh Tử ách một tiếng: "Xứng đến muốn chết!"
Tuy đã lập đại đàn, nhưng 108 thực tập sinh nhiều quá, có rất nhiều người chưa nói chuyện với nhau, các tiểu đàn theo đó lập lên. Chỉ riêng Quý Chiêu xem danh sách tin nhắn, đã thấy "Cận tồn 75", "Số 309 ký túc xá đàn", "Trời sinh một đôi tổ", "《Dramtic》", "Kịp Thời Giải Trí người được đề cử" v.v.
Quý Chiêu bật chế độ không làm phiền, tìm chút thanh tịnh, rồi trong danh sách tin xem công ty kịp thời giải trí đàn. Qua mấy ngày thông báo tuyển dụng, Kịp Thời Giải Trí gia tăng không ít đồng sự, Quý Chiêu xem qua lý lịch, đều là người năng lực xuất chúng.
Hiện tại đã quá giờ tan tầm, công ty đàn tin cuối cùng dừng ở 5 giờ chiều, sau đó không ai nói chuyện.
Quý Chiêu rất hài lòng.
Nghỉ ngơi tốt mới làm việc tốt, nếu mang oán khí đi làm việc, chỉ làm rối thêm.
Cô lại xem nhóm "Cận tồn 75" náo nhiệt, đang lúc náo hăng, 75 người đột nhiên biến thành 76, giao diện nhóm rung lên, người mới vào liền lên tiếng: "thực tập sinh buổi tối tốt lành!"
Ảnh đại diện rõ ràng là phó đạo diễn.
thực tập sinh nhao nhao chào hỏi, nhưng có chút câu thúc, không biết phó đạo diễn vào đại đàn làm gì, im lặng chờ câu tiếp theo, đợi lâu chẳng thấy, thấy 76 lại biến thành 75, rồi lại 76.
Chúng thực tập sinh: "?"
Ma thuật sao!
[Tống Giang Giang]: Đạo diễn bị tớ kéo ra ngoài, tớ cùng ông ấy thương lượng, đổi thành hoạt động tỷ tỷ vào kết nối với mọi người, hoan nghênh hoạt động tỷ tỷ [vỗ tay]
Trong nhóm nhất thời hoan hô một trận.
[Hoạt động]: Chào mọi người! Đầu tiên đại diện tổ chương trình chúc mừng các bạn hoàn thành thuận lợi nhiệm vụ công diễn lần thứ hai, mọi người vất vả!
[Hoạt động]: Trước mắt lần thứ hai bỏ phiếu đã định, ngày kia, cũng chính là thứ ba tuần sau, chúng tôi sẽ công bố kết quả lần thứ hai, 75 vào 34, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng.
[Hoạt động]: Tin tốt là, ngày mai nghỉ một ngày!
Chúng thực tập sinh:!!!
[Hoạt động]: thực tập sinh có thể tự do hoạt động, nhưng phải quay vlog, tối đó đăng Weibo nha.
[Hoạt động]: Chúc mọi người chơi vui vẻ!
Trong đàn lại rơi vào yên lặng.
Một lúc sau, Tống Giang Giang nói "Hoạt động tỷ tỷ cũng bị tớ kéo ra ngoài", trong đàn lại náo nhiệt, khen Tống Giang Giang, cô ấy cười hì hì, lặng lẽ mở "Trời sinh một đôi" đàn.
[Tống Giang Giang]: @toàn thể thành viên, ngày mai an bài gì?
[Thẩm Hân]: Cậu không phải ăn bá (livestream ăn) à?
[Tống Giang Giang]: Dù sao phải ăn! Tớ xem ngày mai ven sông có một lễ hội âm nhạc, có muốn cùng đi?
[Kiều Nguyệt]: Tớ muốn đi!
[Kiều Nguyệt]: Nhưng vé đâu ra?
[Tống Giang Giang]: Tớ có quen một người bạn là ca sĩ chính của ban nhạc, nhờ cô ấy là được.
[Dụ Trừng]: Tôi cùng Chiêu Chiêu đều đi.
[Tống Giang Giang]: Ha hả, báo danh cũng phải cùng nhau báo!
[Trịnh Đông Tình]: Tớ cũng đi.
"Trời sinh một đôi" tổ sáu người nhiệt độ không nhỏ, ra ngoài bắt giao thông công cộng dễ bị nhận ra, trong đàn thảo luận thuê xe gì vừa rẻ vừa oách, Quý Chiêu hỏi: "Hiện tại đi mua một chiếc xe kịp sao?"
[Tống Giang Giang]: ...Biết cậu có tiền, nhưng đừng tiêu xài hoang, hơn nữa giờ này ai mở cửa hàng?!
[Dụ Trừng]: Tôi trong ký lục thông tin có giám đốc kinh doanh 4S shop, cô ấy nói 24h đều online.
[Tống Giang Giang]: Biết ngay là cậu ghi lại thông tin.
[Quý Chiêu]: ?
Hệ thống: Tống Giang Giang rút lại một tin nhắn.
[Trịnh Đông Tình]: Tớ đi tắm cái.
[Trịnh Đông Tình]: Chuyện xe cộ tớ giải quyết.
Cứ thế mà quyết.
Sáng hôm sau, toàn trang viên yên tĩnh, thực tập sinh chơi điện thoại nửa đêm nên ngủ bù, cũng có người có đồng hồ sinh học ổn định, dậy sớm ăn xong sáng không có việc lại đi ngủ nướng.
Cơm trưa xong, "Trời sinh một đôi" tổ tập hợp ở cổng trang viên.
Trước cổng đậu một chiếc Lincoln, thân xe màu đen thần bí quý giá, bên cạnh xe có bảy tám người mặc tây trang đen đeo kính râm bảo vệ, đứng trước nhất là một phụ nữ ưu nhã giỏi giang, mang găng tay trắng, làm động tác mời: "Đại tiểu thư, ngài đã tới."
Phía sau bảo an đồng thanh: "Đại tiểu thư buổi chiều tốt lành!"
"Trời sinh một đôi" tổ: "!!!"
Trịnh Đông Tình: "...em đã nói điệu thấp chút!"
Người phụ nữ giày cao gót gõ trên đá cẩm thạch, vang lộc cộc, đi đến trước mặt Trịnh Đông Tình: "Đây đã là điệu thấp nhất."
Nói xong, cô nhìn quanh một vòng, cười: "Các bạn là bạn của đại tiểu thư sao? Rất vui mừng đại tiểu thư có những người bạn xinh đẹp và có thực lực như các bạn."
"Trời sinh một đôi" tổ đều nhìn về phía Trịnh Đông Tình, đồng thanh: "Đại tiểu thư?"
Tống Giang Giang ôm vai Trịnh Đông Tình: "Đây là ai? Không giới thiệu chút sao? Đại tiểu thư?"
Trịnh Đông Tình tức giận: "Tiết Mạn, quản gia nhà tôi."
Cô không được tự nhiên tránh khỏi tay Tống Giang Giang, xoay người nói với Tiết Mạn: "Chị về nhà đi, bên này tôi không cần nhiều người như vậy, để lại tài xế là được, không nghe tôi nói liền đuổi chị đấy!"
Tiết Mạn nhướng mày, tràn đầy sủng nịch: "Được."
Chờ Tiết Mạn đi rồi, mọi người lên xe, Tống Giang Giang không nhịn được tám chuyện với Trịnh Đông Tình, Quý Chiêu nghe một bên, lại tò mò tên là "xe" quái vật này, cùng Dụ Trừng nghiên cứu tủ lạnh và TV trong xe, thấy mới lạ: "Trẫm cũng muốn."
Dụ Trừng lập tức: "Mua."
Thẩm Hân phun tào: "Các cậu biết chiếc xe này đắt không mà mua?"
Dụ Trừng hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Thẩm Hân: "Ách... động cơ tốt tầm hơn hai triệu?"
Dụ Trừng đếm ngạch trắng, nói với Quý Chiêu: "Đủ mua."
Thẩm Hân trợn mắt trắng xóa.
Lại nói thêm nữa cô thật sự sẽ hận người giàu.
Theo lời Trịnh Đông Tình, từ nhỏ cha mẹ, gia gia nãi nãi đều bận rộn kiếm tiền, không rảnh bầu bạn với cô ấy, sợ bảo mẫu ngược đãi, cũng không thể cung cấp giá trị tình cảm, cho nên dùng rất nhiều tiền từ học viện quản gia nước ngoài chọn Tiết Mạn bầu bạn với cô. Tiết Mạn đối với cô, vừa như mẹ, vừa như chị cả, chỉ là gần hai năm nay, Trịnh Đông Tình cảm thấy Tiết Mạn quản quá nhiều, có chút mất kiên nhẫn.
Tống Giang Giang nghe xong chuyện hào môn, cảm thấy mình được mở rộng tầm mắt: "Con người mà! Có được thì cũng có mất, tuy rằng các cậu nhà giàu có tiền, nhưng các cậu cũng mất đi phiền não đấy!"
Kiều Nguyệt vỗ vỗ vai cô: "Cậu cũng sẽ mất đi."
Lễ hội âm nhạc ở bờ sông, chạng vạng mới bắt đầu, lo lắng hiện tại công viên bờ sông đã chật kín, mấy năm gần đây livehouse thịnh hành, ban nhạc nổi tiếng, vé cũng đắt đỏ. Tống Giang Giang dùng quan hệ tìm vé, tiếc thay đầu dây kia lại nói với cô, vé vào cửa đã bị người khác trả giá cao mua, cũng không hề hối hận: "Giang Giang! Họ trả thật sự quá nhiều!"
Tống Giang Giang: "......"
Cô buông điện thoại, xoay người vẻ mặt cứng đờ nhìn các đồng đội: "Làm sao bây giờ?"
Thẩm Hân đề nghị: "Giải tán tại chỗ trở về ngủ."
Trịnh Đông Tình khó xử: "Nếu không đi xem được, vậy tớ về nhà trước."
Kiều Nguyệt nhón chân nhìn vào trong: "Thật ra dù không vào, ở bên ngoài cảm nhận không khí cũng tốt. Tớ muốn đi dạo quanh đây, Giang Giang cậu đi cùng tớ?"
Tống Giang Giang nhìn về phía Dụ Trừng và Quý Chiêu.
Dụ Trừng cũng nhìn Quý Chiêu.
Quý Chiêu nói: "Trẫm cũng đi dạo, không muốn về sớm như vậy."
Sáng cô nhận được thư Quý Lâm nhờ người mang tới, đối với quyển 《Không hiểu mang đoàn đội, ngươi liền chính mình làm đến chết》 rất có hứng thú, lật xem hai ba tiếng đồng hồ, cả ngủ trưa cũng không ngủ, giờ cần giải sầu.
Thấy Thẩm Hân một mình về trang viên cũng phiền, Trịnh Đông Tình dứt khoát đưa cô ấy về nhà.
"Không bằng chúng ta tách ra hành động," Quý Chiêu đề nghị: "Chúng ta bốn người mục tiêu lớn, bị nhận ra dễ hơn, tách ra hành động thuận tiện hơn."
Tống Giang Giang nghĩ cũng đúng, dù sao giờ có di động, tùy thời liên hệ được, liền cùng Kiều Nguyệt hoan hỉ đi chơi một vòng.
Lễ hội âm nhạc đông người, xung quanh đường nhỏ quầy bán hàng cũng nhiều, có đi bộ vòng, bắn bóng, bán hoa cài tóc, bán poster, còn có bán gậy cổ vũ thô ráp, cài đầu phát sáng, đủ loại kiểu dáng, làm hoa cả mắt.
Quý Chiêu mua xiên kẹo hồ lô, cắn một miếng thấy chua, khuôn mặt nhỏ nhăn lại: "...... Kẹo hồ lô không ngọt bằng ở Đại Khải triều."
Dụ Trừng nói: "Bệ hạ ăn không quen có thể cho ta."
Quý Chiêu đưa cho Dụ Trừng.
Lại đi mua xúc xích tinh bột nướng, món này vừa miệng: "Giang Giang nhiệt tình đề cử ta món này, nói kiểu này trộn lẫn nhiều thứ, không chính tông, ngươi nếm một miếng." Cô đưa qua: "Ngươi ăn thử."
Dụ Trừng do dự, Quý Chiêu: "Thánh chỉ."
Dụ Trừng theo bản năng cắn một miếng xúc xích tinh bột, rắc ớt bột và thì là, da nướng giòn thơm, thật sự ngon, Dụ Trừng cười với Quý Chiêu: "Ngon."
Quý Chiêu lại trắng mắt nhìn cô: "Ngươi còn như vậy nữa, thánh chỉ của trẫm đều không đáng giá tiền."
Dụ Trừng: "A?"
Quý Chiêu đưa cả xúc xích tinh bột cho cô, muốn đi mua kẹo bông gòn màu hồng phấn, nói với cô: "Trước kia hạ ý chỉ vì bách tính, vì xã tắc, nay trái lại, muốn ngươi ăn miếng xúc xích tinh bột cũng phải hạ chỉ, chẳng phải không đáng giá tiền sao? Ngươi có biết tội?"
Dụ Trừng im lặng: "...... Biết tội."
Quý Chiêu: "Biết tội thì ăn hết, không được lãng phí."
Dụ Trừng: "Vâng."
Người khác tới dự lễ hội âm nhạc hoặc nghe nhạc, hoặc hẹn hò, quán xá bên đường để no bụng, chỉ riêng Quý Chiêu như chuyên đến dạo mấy hàng quán này, từ đầu phố đến cuối, thấy không còn gì hay, mới luyến tiếc kết thúc.
Gần hoàng hôn, mặt trời lặn treo trên mặt hồ, mây ráng rực rỡ, hồ nước nhuộm ánh vàng lộng lẫy, đẹp không sao tả xiết.
Quý Chiêu dùng tờ rơi vừa nhặt được làm quạt gió, nhìn mặt trời vĩnh hằng bất biến, lòng nổi chút phiền muộn: "Ngươi xem, mặt trời này cùng chúng ta đâu có khác, nhưng thế giới của chúng ta ở đâu?"
Mặt trời lặn trong mắt Dụ Trừng chậm rãi chìm, cô nhẹ giọng: "Giống như chúng ta, đang chờ đêm tối qua đi bình minh."
Quý Chiêu như ngẫm ra gì đó gật đầu.
Cô bỗng "di" một tiếng, đưa tờ rơi trước mắt, tờ rơi tam gấp là tờ quảng bá thành phố, bên trong giới thiệu lễ hội âm nhạc sắp bắt đầu, tiện thể đề cử vài nơi ẩm thực.
Quý Chiêu mở tờ rơi: "Nhà hàng này có vẻ không tồi."
Có lẽ ban tuyên truyền địa phương rất coi trọng lễ hội âm nhạc lần này, cả tờ rơi in ấn công phu, mỗi vị trí nhỏ đều là cửa hàng cao cấp. Quý Chiêu nói tới quán này, là một tiệm cơm Tây ở tầng 47 trên cao, có thể ngắm toàn cảnh thành phố A về đêm, chi phí bình quân hơn 1000, đề cử 5 sao.
Quý Chiêu nhìn địa chỉ: "Nói là ở bờ sông."
Cô ngẩng đầu nhìn quanh, thấy xa xa có tòa cao ốc bên bờ sông, bảng hiệu tiệm Tây to đùng giữa không trung sáng rực, cô chỉ: "Ở kia, chúng ta đến thử xem."
Nhà ăn trang viên cũng có cơm Tây, nhưng dao nĩa rườm rà, thực tập sinh đa phần bận, không rảnh thưởng thức tinh tế, nên vắng vẻ, sau đó bị tiết mục tổ thu đi.
Quý Chiêu còn chưa từng ăn cơm Tây chính quy.
Quý Chiêu và Dụ Trừng vừa đi vừa nói: "Không biết so với lẩu thì như thế nào?"
Dụ Trừng cười: "Bệ hạ thích ăn lẩu, chắc kém lẩu."
Quý Chiêu ngẫm nghĩ: "Lẩu ăn đông vui, có thể bỏ hàng trăm loại rau, gọi là chứa trăm món, người thích lẩu đều hào phóng. Ngươi ở biên cương không phải cũng hay ăn lẩu đuổi hàn sao?"
Dụ Trừng nói: "Hôm nay chúng ta thử cơm Tây."
Ngồi thang máy lên thẳng tầng 47, thang máy ngắm cảnh trong suốt hướng ra ngoài, lúc mới lên Quý Chiêu còn thấy mới, lên đến tầng ba thì chân mềm nhũn, cô đỡ Dụ Trừng, bắt mình dời mắt: "Này, này cũng ——"
Lúc này, một giọng nói hưng phấn cắt ngang: "Quý Chiêu Chiêu! Dụ Trừng?! Thật là các chị!"
Quý Chiêu và Dụ Trừng đều sửng sốt.
Dụ Trừng phản ứng nhanh nhất, cơ hồ theo bản năng chắn trước Quý Chiêu, cảnh giác nhìn người nói ——
Là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trông khoảng 15-16 tuổi, trên cặp sách có con hồ ly màu hồng nhạt đung đưa, cô ấy bị ánh mắt đề phòng của Dụ Trừng làm sợ: "Em, em là fan hai chị......"
Quý Chiêu khẽ vỗ Dụ Trừng: "Là fan."
Dụ Trừng "nga" một tiếng, cô nhích sang bên cạnh: "Chào em."
Nữ hài kích động "a a a" mấy tiếng: "Em vừa nãy đợi thang máy cảm thấy rất giống hai người, không ngờ đúng thật! Sân khấu hôm qua của hai người thật sự quá bùng nổ! Em có đến xem trực tiếp!"
Thang máy dừng ở tầng 15, có người mới lên, Quý Chiêu dựng ngón trỏ ý bảo nữ hài giữ im lặng, khiến bản thân quên đi độ cao phía sau, quay sang nữ hài mỉm cười: "Cảm ơn em."
Nữ hài gật đầu như gà mổ thóc, nhân cơ hội nhích lại gần Quý Chiêu và Dụ Trừng: "Hai người là tự mình ra ngoài à?"
Dụ Trừng khẽ gật: "Đúng vậy."
Nữ hài che ngực, không tiếng động "a" một tiếng: "Không phải nhiệm vụ tiết mục? Không có máy quay?"
Quý Chiêu lắc đầu: "Không có."
Cô nghi hoặc: "Sao thế? Em muốn xem trong tiết mục cảnh tôi và Dụ Trừng ra ngoài chơi à?"
Nữ hài: "!!!"
Muốn xem thì cũng muốn, nhưng chính chủ tự mình ra ngoài hẹn hò kiểu này, sảng khoái ai hiểu đây?!
Quý Chiêu cho rằng cô bé muốn xem, nên nói: "Chúng ta có cái... GoPro? Sẽ quay chút video đăng lên Weibo tối nay, em có thể xem trên Weibo."
Nữ hài hưng phấn gật đầu: "Được được."
Quý Chiêu và Dụ Trừng lần đầu tiếp xúc fan ở khoảng cách gần thế này, tặng chữ ký chụp ảnh chung. Nữ hài đưa hai cô đến tầng 47 mới luyến tiếc rời đi, trước khi đi còn không quên cổ vũ: "Hai người nhất định phải cùng nhau xuất đạo nhé!"
Quý Chiêu cũng phất tay: "Sẽ!"
Quay người lại, cười nói: "Thật là một nữ hài dễ thương."
Người lạ đã rời, Dụ Trừng cảnh giác giải tỏa, hồi tưởng xem nữ hài kia đáng yêu chỗ nào, nghĩ không ra, bèn nói với Quý Chiêu: "Bên này đi."
Đối diện cửa thang máy là hành lang dài, cuối hành lang là một cửa gỗ hai cánh màu anh đào, khắc hoa văn phức tạp hoa lệ. Nhân viên mặc tây trang giày da đứng ở cửa mỉm cười nghênh đón một đôi tình nhân, không ngờ chưa được bao lâu, đôi tình nhân lại quay ra.
"Cao quý cái gì chứ mấy cái cửa hàng này? Còn phải đặt trước nửa tháng!" Người đàn ông hùng hổ lấy di động: "Tôi muốn khiếu nại bọn họ! Dám đối xử với khách thế à!"
Người phụ nữ cười lạnh: "Anh tiêu tiền mới là khách chứ? Còn hỏi coupon mua theo nhóm có dùng được không. Hình như nhà hàng này có coupon chỉ dành cho trà chiều ở dưới lầu tiệm cafe thôi. Anh muốn giả bộ giàu sang còn đòi khiếu nại, thật mất mặt!"
Nói xong cô bỏ mặc người đàn ông, lập tức vào thang máy.
Người đàn ông trố mắt tại chỗ, định chửi ầm lên thì phát hiện có hai người như đang xem khỉ, tuy ăn mặc bình thường, đeo khẩu trang, nhưng nhìn mày mắt biết ngay là mỹ nhân, hắn sửa cà vạt: "Nhìn cái gì?"
Quý Chiêu thu hồi ánh mắt: "Hắn nói tiệm cơm Tây này cần hẹn trước?"
Dụ Trừng ừ: "Còn phải trước nửa tháng."
Quý Chiêu tiếc nuối: "Sách!"
Dụ Trừng sắc mặt khẽ động: "Nếu ngươi rất muốn ăn, ta có thể nghĩ cách."
"Nghĩ cách gì?" Người đàn ông trào phúng: "Hai cô tiêu bao nhiêu mà đòi hẹn trước ăn nổi? Nhỏ thế không học đàng hoàng lại ham làm giàu, có gã đàn ông nào dám cần các cô?"
Những lời khác Quý Chiêu không hiểu, nhưng câu cuối cô hiểu, cô gật đầu: "Chúng ta đúng là không bằng ông."
Người đàn ông: "?"
Quý Chiêu khẽ mỉm cười: "Đàn ông thích nhất loại người hiền huệ quản gia như ông, ông mau ra ngoài kén rể, đảm bảo có vô số đàn ông vì ông mà đánh nhau vỡ đầu, phúc khí của ông còn ở phía sau!"
Người đàn ông phát cáu: "Cô!"
"Dụ tiểu thư!" Ngay lúc này, hướng từ nhà ăn vang lên tiếng kinh hỉ: "Tôi nghe đồng nghiệp nói ngài ở cửa, sao không vào? Ngài lâu rồi không đến!"
Cả ba quay đầu lại.
Chỉ thấy người đến dáng cao gầy, mặc đồng phục màu đỏ sậm, ngực cài thẻ nhỏ viết "Giám đốc", cô bước nhanh đến: "Vị trí của ngài vẫn giữ mà."
Quý Chiêu nhìn về phía Dụ Trừng.
Dụ Trừng trong mắt lóe lên do dự, cô nói với giám đốc: "Gần đây bận."
Giám đốc cười: "Tôi có xem tiết mục, còn bầu cho ngài. Vẫn như cũ chứ? Trước cho ngài món khai vị, đến một bản 'Ánh trăng minh tấu khúc' nhé?"
Nói xong liền muốn đưa Dụ Trừng và Quý Chiêu vào.
"Từ từ!" Người đàn ông lúc nãy hét lên: "Cô ta không hẹn trước, dựa vào gì được vào?"
Giám đốc kiên nhẫn giải thích: "Dụ tiểu thư là khách VIP của nhà hàng, có chỗ ngồi chuyên dụng, chỗ ngồi ấy vĩnh viễn giữ cho Dụ tiểu thư, cô ấy không tới thì trống, anh hiểu chưa?"
Nói xong cũng mặc kệ hắn có hiểu hay không, liền mỉm cười với Quý Chiêu và Dụ Trừng: "Mời đi theo tôi."
Cô xem ra rất quen Dụ Trừng, vừa đi vừa nói nhỏ: "Dụ tiểu thư, lần này bạn gái ngài so với trước kia đều xinh đẹp hơn."
Dụ Trừng: "???"
Thính lực nhạy bén, Quý Chiêu lạnh lùng liếc Dụ Trừng: "Xem ra Dụ đại tiểu thư từng dẫn không ít người đến đây."
Dụ Trừng: "!!!"
Ta không phải! Ta không có! Ta oan uổng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro