Chương 34: Bệ hạ
Rất cảm ơn bạn @khht07 đã giúp mình beta
Thật đẹp
Chung Thanh Tú, chính là Quý Chiêu Chiêu nãi nãi.
Bà cũng là nữ chủ nhân chân chính của toàn bộ Quý gia tộc, xuất thân thế gia. Từ sau khi gả vào Quý gia, bà sinh cho Quý gia hai con trai và một con gái. Sau khi người con trai thứ hai cũng chính là phụ thân của Quý Chiêu Chiêu qua đời, bà vẫn luôn ẩn dật tránh mặt, rất ít xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, bà tham dự một nơi đông người như vậy. Quý Lâm nhờ người sắp xếp một phòng khách VIP, lại bố trí hoàn cảnh trước, ít nhiều cũng không để quá sơ sài, giúp lão thái thái dễ dàng ngồi xuống.
Bà đến đây chuyến này, chủ yếu là để gặp Quý Chiêu Chiêu.
Từ sau khi con trai nhỏ qua đời, bởi vì Quý Chiêu Chiêu là một bé gái, lão gia tử Quý gia cảm thấy con bé xui xẻo, khắc chết cha mẹ, liền nuôi thả, không để người trong nhà quan tâm hỏi han. Ông trước giờ chuyên quyền, không ai dám trái ý.
Cũng may mà Quý Chiêu Chiêu dường như chẳng hề để ý. Tài sản bà để lại cho cô cũng kha khá, mấy năm nay không gặp, cô đã trưởng thành vượt xa sức tưởng tượng của bà.
Quý Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nãi nãi căn bản không cần lo cho nó, nó miệng lưỡi sắc bén, chẳng ai dám ức hiếp, huống hồ còn có Dụ Trừng hộ đến cùng, giống như cái dạng gì đó."
Chung Thanh Tú nói: "Ta không lo cho con bé."
Quý Lâm hỏi: "Vậy tại sao bà lại đến xem Quý Chiêu?"
Trên màn hình lớn, hình ảnh đã sớm chuyển sang tổ kế tiếp. Dụ Trừng đang phụ trách đi đến chỗ sân khấu. Chung Thanh Tú thu hồi ánh mắt từ màn hình, khẽ chạm môi vào tách trà: "Ta xem trọng nó."
Quý Lâm hơi giật mình: "Xem trọng Quý Chiêu?"
Chung Thanh Tú nói: "Mấy ngày trước cháu đến tìm con bé, bị nó chọc giận đuổi về, Quý Kinh có trách mắng cháu không?"
Quý Lâm cúi mắt: "Có trách."
Chung Thanh Tú hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Trên mặt Quý Lâm thoáng hiện vẻ khó chịu: "Hắn căn bản không có tư cách nói chuyện với Quý Chiêu Chiêu, còn kém hơn cháu, có mặt mũi gì mà mắng cháu? Nhưng ba mẹ đều bênh hắn, cháu có thể làm được gì bây giờ?"
Chung Thanh Tú vỗ vỗ tay Quý Lâm: "Cho nên cháu mới tìm đến nãi nãi."
Hốc mắt Quý Lâm nóng lên.
Chung Thanh Tú là người trong Quý gia không trọng nam khinh nữ nhất, nhưng rốt cuộc trong nhà do gia gia quyết định, cho nên Quý Lâm tìm đến nãi nãi cũng chỉ là tìm chút an ủi, không trông mong nãi nãi giải quyết được vấn đề.
Chung Thanh Tú ôn tồn nói: "Cháu làm rất tốt, đây là điều cháu trước kia chưa từng làm."
Quý Lâm sững sờ: "... Ý bà là sao?"
Không biết trên màn hình lớn lại vừa chiếu đến ai, trong sân khấu truyền đến một tràng hoan hô nhiệt liệt. Âm thanh của Chung Thanh Tú vẫn chậm rãi ung dung: "Trước kia, khi cháu bị ấm ức, luôn nghĩ 'mình là con gái, đây là số phải chịu', nãi nãi giúp không nổi, có lẽ còn vì giúp cháu mà bị trách mắng. Thế nên dần dần cháu cũng chỉ biết câm nín chịu đựng."
"Phản kháng là bước đầu tiên, đó là điều Chiêu Chiêu dạy cho cháu."
"Việc này, trong Quý gia, một đứa con gái lớn lên, chúng ta tỏ rõ thái độ, có lẽ hơi khác người, nhưng không có gì sai." Chung Thanh Tú nói: "Cháu đi sắp xếp chút đi, chờ con bé biểu diễn xong bà muốn gặp riêng nó."
Quý Lâm đáp: "Vâng."
Lúc này, trên màn hình lớn, khung hình rung nhẹ hai cái rồi hướng ống kính quay về người ghi hình. Dụ Trừng còn chưa quen thiết bị, mặt có chút không vui trước ống kính, gương mặt phóng to lên màn ảnh, khiến fan hét chói tai liên tục.
"Phóng đại nhan sắc này đẹp đến mức aww chết mất!"
"Sao góc độ nào quay cũng đẹp thế này, mình thực sự không chịu nổi! Ông trời thiên vị quá!"
"Nghĩ đến việc lão bà của tôi hôm nay muốn nhảy 'Làm Sao Bây Giờ', tim tôi đập loạn cả lên."
"Chuẩn bị tinh thần cắt dựng lại sân khấu 'Làm Sao Bây Giờ', chính chủ cung cấp tư liệu sống, không cắt thì uổng phí tấm lòng của họ, ai đồng ý ai phản đối?!"
"Tôi là fan only (duy phấn), tôi phản đối!"
"Phản đối vô hiệu! Kéo ra xem mười lần 'Dắt Ti Diễn' hai người quay thẳng!"
Trong giai đoạn tuyển tú trước, lượng fan ít, nên fan only và fan couple có thể chung sống hài hòa. Ba phe cử đại diện đàm phán hỗ trợ, bình chọn, bỏ phiếu, vui vẻ ngồi cùng nhau, khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ.
Dụ Trừng điều chỉnh một lúc, sau khi chỉnh camera xong, chào mọi người: "Chào mọi người."
"Hôm nay trước trận đấu, phỏng vấn đã kết thúc rồi," cô vừa nói vừa liếc mắt ra ngoài, khiến người ta nghi ngờ phía sau màn hình có người nhắc nhở: "Trên ghế ngồi đầy ắp các bạn, mọi người chuẩn bị nước và đồ ăn vặt, xin mọi người nghỉ ngơi chút, chờ sân khấu bắt đầu."
Cô hơi gật đầu: "Tạm biệt."
Nói xong câu đó, màn hình lớn liền tối đen. Không bao lâu sau lại bắt đầu phát đi phát lại trailer 'Xuất Đạo Đi! Thiếu Nữ', fan ai muốn đi vệ sinh thì đi, ai muốn ăn vặt thì ăn vặt, có người tranh thủ chợp mắt một chút.
So với khán đài ngăn nắp, hậu trường loạn như nồi cháo.
Nhân viên công tác chạy tới chạy lui, tựa hồ có việc gì vội không xong, người này điều phối, kẻ kia hợp tác, vội vàng xông vào phòng hóa trang giục chuyên viên make-up nhanh lên, lại giục thực tập sinh mau chóng thay quần áo.
Lần này công diễn sẽ mở màn bằng một tiết mục vũ đạo từ 75 thí sinh, bài múa đơn giản, chủ yếu để khuấy động không khí. Trang phục thống nhất do tổ tiết mục chuẩn bị, nhiều thí sinh còn chưa thay trang phục biểu diễn chính thức.
Ví dụ như tổ của Quý Chiêu.
Trang phục được đưa tới vào hôm nay, chuyển thẳng đến sân vận động. Các cô mới vừa mặc thử xong, hóa trang xong lại phải thay ra, sợ làm rối tóc và trang điểm, phần lớn đều cần có người giúp đỡ.
Dụ Trừng xoay ghế đối diện Quý Chiêu: "Để ta giúp ngươi."
Quý Chiêu "ừ" một tiếng.
Trong mắt Dụ Trừng hơi tối lại, buột miệng thốt ra: "Thật đẹp."
Dưới ánh đèn LED của gương trang điểm, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, khóe mắt kẻ nhẹ thêm vẻ lẳng lơ, càng tăng thêm nét mị hoặc, mái tóc xoăn màu tím phấn xõa như rong biển trên bờ vai trần, yêu mị mà khiến người ta không dám tới gần.
Quý Chiêu liếc cô một cái: "Còn tưởng ngươi có gì dị nghị."
Giống như Thái sư lải nhải, nói bệ hạ không ra thể thống gì, làm sao có thể làm gương, nếu ai cũng tùy ý như bệ hạ thì thiên hạ này phải làm sao?
Mà ta đây chẳng qua vì trời nóng nên mặc ít vải một chút.
Dụ Trừng hạ giọng: "Ta làm sao dám?"
Quý Chiêu ung dung đứng lên: "Cùng trẫm đi thay quần áo."
Phòng thử đồ ngay sát vách, Tiền Tinh Tinh và Chu Vũ Dĩ Đình vừa giúp nhau thay xong quần áo. Ra cửa thấy Quý Chiêu đang chờ, Tiền Tinh Tinh định nhiệt tình đề nghị giúp Quý Chiêu, nhưng vạt áo bị Chu Vũ Dĩ Đình kéo lại.
Tiền Tinh Tinh: "Làm gì?"
Chu Vũ Dĩ Đình dùng mắt ra hiệu.
Tiền Tinh Tinh theo ánh mắt cô nhìn qua, chỉ thấy Dụ Trừng theo sát bên cạnh Quý Chiêu, đứng thẳng lưng, ngang qua trước mặt họ, liếc Tiền Tinh Tinh một cái, ánh nhìn lạnh buốt tim gan.
"... Độc duy! Còn độc duy hơn cả tớ!" Cửa đóng lại rồi, Tiền Tinh Tinh nhỏ giọng lầm bầm.
Chu Vũ Dĩ Đình lắc đầu: "Tớ cảm thấy cậu ấy không giống cậu."
Tiền Tinh Tinh tán thành sâu sắc: "Nói thừa! Tớ sao sánh với cậu ấy được?"
Lỡ miệng nói tiếng quê nhà, cô liền dịch sang phổ thông: "Cảm giác ai muốn nhìn Chiêu Chiêu lâu thêm một chút, ánh mắt Dụ Trừng kia có thể ăn tươi nuốt sống người ta, chẳng lẽ cậu ấy tới thật rồi?"
Chu Vũ Dĩ Đình nhìn cánh cửa phòng thử đồ đóng chặt: "Còn chờ quan sát."
Bên trong phòng thử đồ.
Hai người bị quan sát đang "cãi vã".
Quý Chiêu: "Ngươi mở mắt ra."
Dụ Trừng: "Không cần."
Quý Chiêu: "Mở."
Dụ Trừng: "Không."
Quý Chiêu: "Đây là thánh chỉ."
Trên mặt Dụ Trừng thoáng hiện vẻ rối rắm, đang giãy giụa giữa việc vượt quá giới hạn và tuân theo thánh chỉ. Cuối cùng, nghe Quý Chiêu nói: "Ngươi không muốn vậy liền ra ngoài gọi kẻ khác vào thay quần áo cho trẫm" lập tức phân thắng bại, Dụ Trừng mở choàng mắt: "Không được!"
Quý Chiêu cười nhìn cô: "Vì sao không được?"
Mặt Dụ Trừng lại đỏ lên.
Tổ chương trình thống nhất trang phục là sơ mi trắng hồng nhạt và váy ngắn hồng nhạt. Muốn mặc bộ đồ này phải cởi sạch quần áo đang mặc. Vừa vào cửa, bệ hạ đã bắt đầu cởi. Cô còn chưa kịp phản ứng, bệ hạ đã cởi hết rồi.
Dụ Trừng vội vàng dời mắt, nhưng cảnh tượng đẹp đẽ ấy như khắc sâu trong tâm trí, không bỏ ra được, không ngừng tua lại trong đầu —— da tựa ngọc ngà, mỹ lệ, mê hoặc, hoàng đế bệ hạ.
Dụ Trừng siết chặt yết hầu: "... Bệ hạ thứ tội."
"Thứ tội gì?" Quý Chiêu khó hiểu: "Dụ đại tướng quân có phải cảm thấy làm đại cung nữ là uất ức? Hay trẫm có chỗ nào khó coi? Sao ngươi không nhìn trẫm?"
Dụ Trừng: "Ta ——"
Quý Chiêu: "Nhìn trẫm."
Dụ Trừng ép mình đưa ánh mắt trở lại gương mặt Quý Chiêu, không dám nhìn xuống dù chỉ một chút.
Quý Chiêu lại không chịu buông tha: "Nhìn xuống."
Dụ Trừng đôi mắt hơi hơi trừng lớn: "Bệ hạ!"
Quý Chiêu tiến lên, ngẩng đầu nhìn vào mắt cô: "Như thế nào? Dụ đại tướng quân ra trận giết địch cái gì mà chưa từng thấy qua? Cái gì mà chưa trải qua? Trẫm là hồng thủy mãnh thú sao? Hay là nói......"
Cô như là nghĩ đến điều gì, chợt "a" một tiếng: "Chẳng lẽ là thân thể này ảnh hưởng ngươi?"
Dụ Trừng chưa kịp phản ứng: "Ân?"
Quý Chiêu giơ tay đặt lên ngực cô: "Sẽ có cảm giác rung động với nữ sinh sao?"
Tim Dụ Trừng đập như trống dồn.
Quý Chiêu nghiêng tai: "Là chỉ đối với trẫm ngươi mới có, hay đối với người con gái khác cũng sẽ vậy?"
Tay Dụ Trừng đặt bên người hơi nắm chặt. Thanh âm từ kẽ răng phát ra: "Bệ hạ —— phía sau còn có người chờ, thần đến hầu hạ ngài thay quần áo."
Quý Chiêu cho rằng mình đã chọc trúng bí mật của Dụ đại tướng quân, tự thấy không quá thỏa đáng, có chút xấu hổ, thất thần mà "nga" một tiếng.
Dụ Trừng giúp cô mặc áo sơ mi.
Từng chiếc cúc từ trên xuống dưới lần lượt được cài lại, che đậy đi vẻ kiều diễm. Đến chỗ vạt áo, tay Dụ Trừng hơi khựng lại, cô né tránh ánh mắt, thanh âm khàn khàn: "Váy ngắn......"
Quý Chiêu nhận lấy chiếc váy ngắn từ tay cô: "Trẫm tự mặc."
Váy ngắn có cài nút ở eo, Dụ Trừng kéo qua cài lại, lòng bàn tay lướt nhẹ qua eo Quý Chiêu. Cô tâm thần rung động, nghĩ thầm eo Bệ hạ thật sự rất nhỏ, trước kia mặc long bào, ôm bằng một tay rồi thắt đai lưng, uy vũ hiên ngang.
Cài xong, cô thấp giọng nói: "Tốt."
Thời tiết dần nóng bức, dù hậu trường bật điều hòa, nhưng nhân viên công tác tới lui, khí nóng nhiều hơn khí lạnh, vẫn cảm thấy không khí khô nóng, chẳng ai mặc thêm áo khoác.
Quý Chiêu "ân" một tiếng, xoay người: "Đi ra ngoài đi."
Bầu không khí ái muội đang ngưng đọng, nháy mắt tan biến khi cánh cửa mở ra. Quý Chiêu bình ổn tâm tình, vừa ra đã bị đồng đội cầm điện thoại chụp ảnh tự sướng vây quanh: "Chiêu Chiêu, lại đây, chụp ảnh nào, cười một cái!"
Quý Chiêu phản xạ có điều kiện mà giơ tay, nhe răng cười, tuy gượng gạo nhưng đáng yêu. Đồng đội "a a a" xúm lại: "Đáng yêu quá! Thêm một tấm nữa!"
Cách đó không xa, Tiền Tinh Tinh vẻ mặt thâm trầm, cúi đầu nhìn giao diện siêu thoại CP, lại ngẩng đầu nhìn Dụ Trừng trầm mặc, yên tĩnh ngắm Quý Chiêu Chiêu, âm trầm nói: "Đây có lẽ chính là trong truyền thuyết 'cơ luyến thẳng'?"
Chu Vũ Dĩ Đình bực bội: "Cậu nói bậy gì đó?"
Cô nghiêm túc nói: "Tuyệt đối là song hướng yêu thầm."
Tiền Tinh Tinh: "......" Tìm được người còn nghiêm túc nói hươu nói vượn hơn mình.
/
7 giờ tối, "Xuất Đạo Đi! Thiếu Nữ" mùa 4 lần thứ hai công diễn sân khấu chính thức bắt đầu ghi hình.
Lần công diễn này chủ đề là "Vị trí đánh giá", thực tập sinh lựa chọn vị trí am hiểu trong đội để hoàn thành sân khấu. Sau khi biểu diễn kết thúc, tại chỗ bỏ phiếu, thực tập sinh có số phiếu cao nhất trong mỗi nhóm đạt 50.000 phiếu, mà người có số phiếu cao nhất toàn bộ cùng loại vị trí sẽ được thêm 100.000 phiếu.
Người dẫn chương trình do tổ tiết mục mời đến giải thích xong quy tắc, sau đó xuống sân khấu. Đèn sân khấu tối lại rồi sáng lên lần nữa, 75 thực tập sinh lấy Quý Chiêu Chiêu làm C vị đứng hàng đầu, nhạc nền nhẹ nhàng vang lên, cả khán trường hoan hô.
Mà trong thread thảo luận bên ngoài, mọi người như rơi vào mù tịt, phải chờ fan tại hiện trường tường thuật trực tiếp.
【 Rốt cuộc mở màn chưa? Lầu chủ đâu rồi! Cậu chính là người khác tặng phiếu cậu mới đi à! Cậu gánh đã đào thải, cậu đừng xem quá nghiêm túc a! Hay là đang phỏng vấn trực tiếp tân binh gì đó?! 】
【 Bên cạnh lầu chủ kia cũng mất tích...... Chương trình này có độc à? Còn ai quan tâm đứa nhỏ lưu thủ không......】
【 Tôi hận không có cánh cửa thần kỳ, đưa tôi đến hiện trường công diễn! 】
【 Xin lỗi xin lỗi! Đến muộn! Vừa kết thúc màn vũ mở đầu, nói sao nhỉ, thật sự... không đồng đều, nhưng tôi thấy mọi người hình như không nhảy sai, nói chung duy phấn thật có phúc, fancam có thể ghép bất kỳ BGM nào các bạn thích】
【 Lâm Tiêu cậu... chửi người ngày càng văn vẻ... 】
【 Mở màn vũ hẳn là tân binh thử tay nghề? Tôi muốn xem sân khấu chính thức! Sân khấu chính thức đâu! 】
【 Sân khấu của Tống Giang Giang là đầu tiên phải không? Có thể thấy Giang Giang bùng nổ không? Hai ngày trước còn cá cược với bạn thích Thẩm Nhất Xán, xem ai phiếu nhiều, tuần sau ai lo bữa sáng......】
......
Trong hậu trường.
Trừ tổ đang biểu diễn và tổ kế tiếp chờ lên sân khấu, còn lại tất cả thực tập sinh đều tập trung trong một phòng xem truyền hình trực tiếp, thi nhau tường thuật lại, không hề kém so với trên diễn đàn.
"Woo Tống Giang Giang! Respect!"
"Nổ banh! Giang Giang thực sự nổ sân khấu!"
"Quá ngầu! Tống Giang Giang, tôi muốn kết hôn với cậu ấy!"
Quý Chiêu cũng học mọi người dùng hai tay làm loa, hô: "Giang Giang, thưởng cho cậu hôm nay không cần giặt quần áo ——"
Đồng đội bên cạnh nhìn qua, thần sắc có chút khó nói nên lời.
Việc Tống Giang Giang ở buổi đánh giá sơ bộ thua cược phải giặt quần áo cho Quý Chiêu Chiêu mọi người đều biết. Nhưng hai người đều thực hiện lời hứa triệt để như thế, thật sự khiến người ta... nói sao nhỉ, cảm thấy quá khó tin.
Tiền Tinh Tinh cảm khái: "Tớ gánh chính là đại tiểu thư à, ái ái."
Chu Vũ Dĩ Đình bội phục: "Học tập loại quyết đoán này."
Đồng Vi hừ nhẹ: "Nói chuyện chú ý chút, cẩn thận fan Tống Giang Giang xé cậu!"
Lý Vân Nguyệt: "......"
Cô ấy vĩnh viễn không muốn nói chuyện, vĩnh viễn im lặng.
Khả năng rap của Tống Giang Giang thật sự mạnh, khẩu hình đạn lưỡi tuyệt diệu, chinh phục khán giả, nghiền ép đồng đội, trở thành người có phiếu cao nhất tổ. Lúc trở về còn đang khoe khoang, cùng Thẩm Nhất Xán ra đón cô đập tay kiểu rapper, hơi có chút thưởng thức lẫn nhau: "Xem cậu kìa Xán Xán!"
Thẩm Nhất Xán nói: "Chiêu Chiêu nói thưởng cho cậu hôm nay không cần giặt quần áo."
Tống Giang Giang: "......"
Cô ấy không nói nên lời, ánh mắt chuyển hướng Quý Chiêu. Quý Chiêu mỉm cười hơi hơi với cô ấy.
Dụ Trừng ở bên cạnh bổ sung: "Ngày mai cùng giặt luôn."
Tống Giang Giang oán hận: "Hai người các cậu bị fan tôi mắng cũng đáng đời!"
Quý Chiêu quay đầu nhìn Dụ Trừng. Dụ Trừng đã thay trang phục biểu diễn —— sân khấu "Làm sao bây giờ" thuộc phong cách ngọt ngào, bối cảnh toàn màu phấn hồng, sợ bị chìm vào khung nền, trang phục chọn cùng tông hồng nhạt, váy liền áo, kiểu tóc tết đáng yêu linh động. Dù Dụ Trừng không cười cũng khiến trái tim người xem tan chảy.
Quý Chiêu nhịn không được véo véo mặt Dụ Trừng: "Đáng yêu quá."
Dụ Trừng để mặc cô trêu chọc, trong lời nói phản kháng: "Không đáng yêu."
Quý Chiêu tiếp tục véo: "Trẫm nói đáng yêu."
Trong lòng thầm tiếc nuối, sớm biết ở Đại Khải triều nên bắt Dụ Trừng nhiều lần mặc nữ trang, cột hai búi tóc, cắt mái ngố mỏng, nhất định đáng yêu đến mức khiến tất cả mọi người phải cúi đầu.
Dụ Trừng nhìn sắc mặt Bệ hạ đã biết cô đang nghĩ gì xấu xa, thở dài trong lòng.
Ngữ khí bất đắc dĩ: "Chiêu Chiêu ——"
Quý Chiêu ho nhẹ một tiếng: "Đến tổ nào rồi?"
Lần lên sân khấu được quyết định bằng rút thăm, cũng sợ khán giả xem mãi cùng loại sân khấu sẽ mệt mỏi thẩm mỹ. Vừa nãy là rap bùng nổ, bây giờ lại tới ai đó hát mềm mại uyển chuyển, tiếng hát như thiên âm, nghe vào muốn say.
Quý Chiêu bình luận: "Bài hát này lời không tệ."
Dụ Trừng nói: "Đó là tổ vocal."
Quý Chiêu: "Đúng vậy."
Dụ Trừng: "Đối thủ cạnh tranh của thần."
Quý Chiêu: "Đúng vậy."
Cô khựng lại, bật cười: "Ghen à?"
Cô học được từ "ghen" này, liền luôn dùng, cảm thấy không dùng không được, rốt cuộc Dụ Trừng dường như luôn ghen. Cô chưa bao giờ biết Dụ đại tướng quân đôi khi lại nhỏ nhen như thế.
Dụ Trừng bị vạch trần cũng không phản bác: "Thần sẽ nỗ lực, để ngài cũng khen thần."
Ở cả triều văn võ đại thần ngày trước, cô luôn được Bệ hạ ưu ái. Dù các đại thần khác thường bảo: ngươi phải cẩn thận đấy Dụ Trừng, gần đây tính khí Bệ hạ không tốt, ngài ấy còn thích chọc ngươi, ngươi phải tránh xa một chút.
Dụ Trừng lại cảm thấy không phải vậy, Bệ hạ không phải trêu chọc mình, chỉ là thích cùng mình chơi, Bệ hạ chỉ khi chơi cùng mình mới cười vui vẻ nhất.
Cô đem những lời đó phản bác với đồng liêu, nhưng thật kỳ lạ, mỗi khi nghe xong, họ luôn lật mắt trắng, vẻ mặt "Tôn trọng chúc phúc".
Dụ Trừng cảm thấy họ không hiểu.
Thôi, Bệ hạ cũng không cần nhiều người hiểu như thế, mình hiểu là đủ.
/
Trên diễn đàn thảo luận vẫn đang sôi sục.
Livestream cọp được cao tới hàng ngàn bình luận, may mà có chức năng "Chỉ xem chủ thớt", mới kịp xem những dòng tường thuật trực tiếp của chủ thớt——
【Sáng tác tổ làm tôi cười chết, người dẫn chương trình hỏi quá trình sáng tác khó khăn nhất là gì, Bùi Giai vẻ mặt "tôi thật sự không muốn nói" biểu cảm như hô hấp cũng khó khăn】
【 vocal tốt nhất là bài 《Thế giới này có nhiều người như thế》 (trước mắt) rốt cuộc tổ của Dụ Trừng kia còn chưa ra, nghe tên đã thấy ngọt, tim hốt hoảng】
【Mọi người tuy rằng tôi gánh đào thải, nhưng xem mấy sân khấu này, tôi lại cảm thấy có thể tái hôn, tôi lại thu hoạch mấy lão bà, chờ lát nữa tôi lập danh sách】
【Lầu chủ không tệ lắm... treo tim gan của tôi lên cậu bồi thường không?!】
【Lầu chủ đã nắm giữ BUG bổn tổ, làm fan chỉ có thể trần trụi chạy, yêu mọi người không gọi là trần trụi, mà là bình chọn tuyển tú...】
【Chính là tôn chỉ bổn tổ: Hận mỗi người...】
Lầu chủ vừa xem thi đấu vừa gõ chữ, còn phải đề phòng thổi phồng quá mức bị đuổi ra nhóm, đang tiến thoái lưỡng nan thì bỗng nghe người dẫn chương trình cao giọng: "Mời Quý Chiêu Chiêu, Chu Vũ Dĩ Đình, Tiền Tinh Tinh, Lý Vân Nguyệt, Đồng Vi mang đến cho mọi người sân khấu mang tên 《Dramtic》!"
Lầu chủ vội gõ chữ: "Không nói nữa, Quý Chiêu Chiêu lên sân khấu, tôi đã hứa với bạn tôi chụp thẳng fancam cô ấy ấy!"
Người xem trên mạng: "??? Lầu chủ nói gì đó a lầu chủ! Chẳng lẽ Quý Chiêu Chiêu có thể mê hoặc tâm trí cậu sao? Nghe nói Quý Chiêu Chiêu hắc xưng gọi là đại tiểu thư mà?" "Đại tiểu thư cũng coi là hắc xưng sao... có thể đừng bôi đen cách xưng hô nữ tính không......"
Khán giả không thể xem trực tiếp, đành chờ tiết mục phát sóng, hoàn toàn không biết giờ phút này sân khấu đã bùng cháy.
Bài hát 《Dramtic》 có xướng pháp và phong cách nhạc mang khí tràng quyến rũ, nhạc dạo không bao lâu đã vào phần điệp khúc, các thực tập sinh đã sớm chuẩn bị ghế dựa, theo âm nhạc nhấc chân, đá, uốn eo, liền mạch lưu loát.
Toàn trường tiếng hoan hô muốn lật tung nóc nhà.
Điệp khúc vừa vang lên, trong nháy mắt pháo hoa lạnh trên sân khấu vút lên không. Trong khoảnh khắc khán giả không kịp nhận ra, giữa sân khấu chỉ còn lại một chiếc ghế, Quý Chiêu chiêu ngồi trên đó, bốn đồng đội đứng thành hàng sau lưng cô. Trong lúc thực hiện động tác vũ đạo, họ dùng tay che mắt cô, nhưng lại bị Quý Chiêu xốc lên, phản kháng, giãy giụa.
If you cover my mouth with your hand
(Nếu là ngươi che miệng ta lại)
Try to silence me
(Làm ta "bảo trì trầm mặc")
I'll scream out as loud as I can
(Ta liền phải kêu đến rách cổ họng)
Shouldn't bite the hand that feeds me
(Không nên cô phụ cái gì gọi là "dưỡng dục chi ân")
Quý Chiêu hai chân đá lên, chiếc quần lụa trong chớp mắt trượt xuống, nhưng cô kịp thời giữ lại. Cô đứng dậy, ném rơi chiếc ghế cuối cùng, cùng các đồng đội đứng một chỗ, nhảy động tác cuối cùng.
Don't cover my mouth with your hands
(Đừng thử động tay động chân với ta)
Try to silence me
(Đừng nghĩ làm ta câm miệng)
I'll scream out as loud as I can
(Ta sẽ hét vang tận chân trời)
Shouldn't bite the hand that feeds me
(Ta không nên cô phụ "một mảnh chân tình" ấy)
......
Trong phòng ghế lô.
Quý Lâm nhìn Quý Chiêu chiêu trên sân khấu tỏa sáng vạn trượng, trong lòng tuy rất khâm phục, nhưng buột miệng lại nói: "Nếu gia gia thấy cảnh này, chắc chắn cảm thấy mất mặt Quý gia!"
Chung Thanh Tú ừ một tiếng: "Nhưng ông ấy đâu quản được Chiêu Chiêu, phải không?"
Lão gia tử Quý gia là kẻ cổ hủ, trọng nam khinh nữ, phong kiến tàn dư, chuyên chế, nhưng ông ta lại không thể can thiệp vào Quý Chiêu chiêu, không phải vì ông không dám, mà là vì Quý Chiêu chiêu không chấp nhận.
Chung Thanh Tú hỏi Quý Lâm: "Nếu gia gia cháu đến quát tháo Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu sẽ nói gì?"
Quý Lâm: "Ách..."
Cô chần chừ: "Đổi nữ tới? Nói chuyện với nam thật phiền?"
Chung Thanh Tú bật cười.
/
Trong hậu trường.
Tống Giang Giang xem ngây người: "So với lúc diễn tập còn hay hơn, trước đây chỉ biết Chiêu Chiêu ca hát dễ nghe, không ngờ nhảy cũng giỏi như vậy. Dụ Trừng, cậu có phải lén dạy cậu ấy mấy buổi học nhỏ không?"
Bùi Giai cũng tròn mắt: "Quý tổng* sẽ không vì bản thân quá xuất sắc mà đá hết thực tập sinh khác đi chứ!?"
(*Ở đây "Quý tổng" là cách gọi đùa Quý Chiêu chiêu như "tổng tài")
Thẩm Nhất Xán nắm chặt tay: "... Lần sau tớ thật sự muốn cùng Chiêu Chiêu chung một tổ."
Trần Hạnh Tử nói: "Chờ xuất đạo rồi, còn sợ không có cơ hội chung một tổ sao?"
Tống Giang Giang "tê" một tiếng, nhịn không được quay đầu nhìn Dụ Trừng vẫn luôn trầm mặc ít lời, khẽ chọc vào vai cô, lại không ngờ Dụ Trừng ngồi thẳng lưng như sắp bật dậy, suýt nữa làm cô ấy ngã: "... Cậu xem đến choáng váng rồi? Sao không nói lời nào?"
Ánh mắt Dụ Trừng lập lòe, không hề dời đi nửa phân.
Tống Giang Giang bực bội: "Rốt cuộc nghĩ cái gì?"
Dụ Trừng lẩm bẩm: "Tôi suy nghĩ..."
Tống Giang Giang ghé sát: "Cái gì?"
Dụ Trừng lại im lặng.
Sân khấu đã kết thúc, cuối cùng ống kính sẽ đặc tả từng thực tập sinh với tư thế kết màn. Khi quét đến Quý Chiêu, cô mỉm cười với ống kính, nụ cười ấy chính xác đánh trúng trái tim Dụ Trừng.
Cô nghĩ, Bệ hạ thật sự rất đẹp.
Chói mắt, nổi bật.
/
【Bên kia chủ thớt nói Quý Chiêu chiêu lần này thực sự "tai nạn xe cộ" (ngụ ý rối loạn, sượng) đúng không? Tôi rất muốn xem... Có thể ai đó cho tôi chút tin để đánh giá xem có bao nhiêu "tai nạn"? Chu Vũ Dĩ Đình thật sự suýt ngã sao?】
【Chỉ có tôi muốn xem hậu trường của sân khấu này à? Nếu không nhầm thì Đồng Vi hình như không ưa Quý Chiêu Chiêu, hai người hòa giải thế nào nhỉ... Hay vẫn âm thầm đấu đá, chỉ là đồng đội bằng mặt không bằng lòng, muốn hóng chút drama.】
【Còn Lý Vân Nguyệt cũng thần kỳ, tôi xem hậu trường thấy cô ấy không thích nói chuyện, ngốc ngốc, xã giao kém, quả thực là bản thân tôi ngoài đời. Vậy mà lên sân khấu như biến thành người khác, thật muốn biết vì sao?】
【Cúi chào Tiền Tinh Tinh, "Tiền Tiền" giống như ngôi sao, đếm cũng không hết!】
......
Tại quảng trường trước sân vận động thành phố A.
Những fan không có vé nhưng muốn đến hóng náo nhiệt, sau khi chương trình bắt đầu thì ngồi nguyên tại chỗ, vừa lướt diễn đàn vừa căng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong. Nghe một hồi, chỉ có tiếng hoan hô là rõ nhất.
"Tặc tặc! Khi nào phát minh ra tai nghe thuận phong nhĩ (nghe được mọi âm thanh xa xăm) nhỉ, thật sự rất cần thiết."
"Chiêu Chiêu và nhóm của cô ấy diễn xong rồi phải không? Tôi nghe được mấy chị em bên trong hò reo, trời ơi tôi hận không thể có mặt ở hiện trường!"
"Chờ một lát! Tôi nghe người dẫn chương trình nói: 'Thật là một màn biểu diễn xuất sắc!' Phỏng chừng bây giờ là đến phần talk, a tôi ghen tị đến phát điên, ai hiểu được Quý Chiêu Chiêu chứ..."
Mọi người liếc nhau, trong mắt đối phương đều hiểu: Tức muốn chết!
/
Bên trong sân vận động, trên sân khấu.
"Thật là màn biểu diễn xuất sắc!" Người dẫn chương trình vừa nói vừa bước lên sân khấu, khiến 5 người trên sân khấu đang tạo dáng kết màn thoải mái lại. Quý Chiêu hơi lắc lư thân mình, cười nói: "Thậm chí tôi còn muốn nhảy trên sân khấu nữa."
Nhóm 5 người tổ "Dramtic" đứng thành một hàng bên phải người dẫn chương trình.
Người dẫn chương trình nhìn 5 người với ánh mắt hiền từ: "Nào, giới thiệu bản thân với khán giả đi!"
Năm người liếc nhau, dùng ánh mắt trao đổi, cuối cùng người đứng gần MC nhất là Lý Vân Nguyệt "được" chọn trước. Con ngươi Lý Vân Nguyệt run lên – cô ấy chỉ chậm chân một chút, vừa vặn đứng gần người dẫn chương trình mà thôi!
Bốn người còn lại lấy Quý Chiêu cầm đầu đồng loạt ngẩng lên nhìn trời.
Sân khấu ngoài trời có thể thấy mấy vì sao lấp lánh. Quý Chiêu thất thần một lát. Theo như cô tra trên mạng, Thất Tinh Liên Châu sẽ xuất hiện khoảng giữa tháng sáu, lúc đó cuộc tuyển tú cũng sắp kết thúc.
Nếu cô có thể đoạt được C vị trở lại Đại Khải triều, thì coi như có một công đạo với thân thể Quý Chiêu chiêu nơi đây.
Nghĩ vậy, trong ánh mắt cô toát ra chút vui mừng, tâm trạng treo lơ lửng chậm rãi rơi xuống, trở lại sân khấu. Lý Vân Nguyệt đã lắp bắp tự giới thiệu xong, nhanh chóng chuyển đề tài cho Tiền Tinh Tinh bên cạnh.
Tiền Tinh Tinh ngay tại chỗ dùng giọng Thiểm Tây biểu diễn một đoạn lời thoại kinh điển của Đồng chưởng quầy trong "Võ Lâm Ngoại Truyện", khiến trên dưới sân khấu cười ầm. Cô mới ưu nhã búng tay một cái, dùng ngón trỏ và ngón cái tạo hình súng lục đặt ở cằm, vứt một cái mị nhãn về phía ống kính: "Hãy cho mình một cơ hội, cũng cho tớ một cơ hội, xin mọi người ủng hộ tớ u!"
"Các bạn khán giả nhất định sẽ ủng hộ bạn!" Người dẫn chương trình nghiêng người về phía trước, nhìn Quý Chiêu cười: "Chiêu Chiêu! Đến lượt cậu, cậu muốn biểu diễn tài năng gì?"
Quý Chiêu còn chưa nói gì, Chu Vũ Dĩ Đình và Đồng Vi đồng thời lườm Tiền Tinh Tinh một cái.
Vốn dĩ chỉ là màn tự giới thiệu đơn giản, nhiều nhất tranh thủ phiếu, vậy mà Tiền Tinh Tinh lại bày trò như vậy, khiến áp lực tăng gấp bội với người phía sau.
Quý Chiêu vỗ nhẹ vào tai: "Chào mọi người, trẫm là Quý Chiêu Chiêu."
Vừa rồi trên sân khấu chỉ hơn hai phút nhưng động tác dày đặc, nhảy trọn bài xong, trên mặt cô thấm mồ hôi, thấm vào lớp trang điểm, dưới ánh đèn hội tụ, lấp lánh rạng ngời, xinh đẹp đến chói mắt.
"Trẫm nghe nói mọi người đều từ những nơi khác nhau đến đây, một đường vất vả. Trẫm hy vọng sân khấu vừa rồi của trẫm không phụ công các ngươi, có thể khiến chuyến đi này xứng đáng, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của trẫm hôm nay."
Cô khẽ cúi người: "Cảm ơn các ngươi!"
Cô nghiêng mặt, trao quyền nói cho Đồng Vi bên cạnh. Đồng Vi ánh mắt phức tạp, lập lòe nhìn Quý Chiêu, khiến cô sững sờ: "Làm sao vậy?"
Đồng Vi hỏi: "Nếu cậu thua, cậu sẽ khóc không?"
Quý Chiêu nghi hoặc ừ một tiếng, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Sẽ không."
Lúc này, người dẫn chương trình nhẹ nhàng ho khan, nhắc nhở họ vẫn đang trên sân khấu, khán giả còn đang nhìn. Đồng Vi lại phớt lờ MC, tiếp tục hỏi: "Vì sao?"
Vì sao không khóc?
Quý Chiêu khẽ nhíu mày.
Vì sao?
Cô từ khi sinh ra đã định là người phải làm hoàng đế, ai đến dạy dỗ cô cũng sẽ nói với mình khóc là vô dụng, khóc là vũ khí kẻ yếu, khóc không giải quyết được vấn đề.
Cô thì không cho rằng khóc để giải quyết vấn đề, khóc đa phần để phát tiết cảm xúc, nhưng từ nhỏ cô bị dạy không được khóc, lâu dần, cũng sẽ không khóc.
Thua một trận thi đấu, lại có thể thắng trở lại, vì sao phải khóc?
Huống hồ——
Quý Chiêu nói: "Ai nói trẫm nhất định sẽ thua?"
Đồng Vi mấp máy môi: "Vạn nhất thì sao?"
Quý Chiêu trong lòng khẽ động, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, nghĩ thầm chẳng lẽ Đồng Vi xác định mình sẽ thắng nên mới hỏi như thế? Nếu chắc chắn sẽ thắng, mà Đồng Vi lại luôn nhìn mình không thuận mắt, vì sao còn muốn hỏi mình?
Đồng Vi bên kia đã bị người dẫn chương trình liên tục nhắc nhở, cô hít sâu một hơi: "Chào mọi người, tôi là Đồng Vi. Hy vọng các bạn có thể thích sân khấu của chúng tôi, cũng hy vọng tôi còn có cơ hội mang đến cho các bạn sân khấu mới."
Cô cúi người 90 độ: "Cảm ơn mọi người!"
Bởi vì Đồng Vi chiếm quá nhiều thời gian, cuối cùng phần tự giới thiệu và kéo phiếu của Chu Vũ Dĩ Đình bị rút ngắn đáng kể. Người dẫn chương trình đã bị đạo diễn thúc giục để tiến hành phần bỏ phiếu, anh ta hơi nghiêng người, giơ tay: "Tiếp theo, xin mời các bạn khán giả thực hiện quyền bỏ phiếu, xin nhìn lên màn hình lớn!"
Bỏ phiếu tại hiện trường, phản hồi theo thời gian thực, cách thức trong suốt khiến fan yên tâm, cũng làm phần bỏ phiếu thêm kịch tính.
Tên của năm người hiện lên trên màn hình lớn, bên cạnh là số phiếu tăng vọt.
Quý Chiêu ánh mắt bình tĩnh nhìn màn hình lớn, cảm giác được Tiền Tinh Tinh nắm tay cô chặt lại chặt, cô trấn an mà siết nhẹ tay cô ấy. Nhìn thấy số phiếu của Tiền Tinh Tinh dừng ở 121 không tiến thêm nữa, Tiền Tinh Tinh lại nhẹ nhàng thở ra: "Nhiều hơn tôi tưởng tượng rồi!"
Có lẽ vì hiệu quả chương trình, hoặc thật sự có người còn đang do dự bỏ phiếu cho ai, số phiếu tăng lên chậm rãi.
Đạo diễn đúng lúc cho phát nhạc nền căng thẳng, khiến không khí hiện trường tĩnh lặng mà khẩn trương hơn. Mọi người đều chăm chú nhìn màn hình lớn, thấy ai dừng lại thì càng căng thẳng.
Chu Vũ Dĩ Đình là người thứ ba dừng, cô mắc khá nhiều sai lầm, khiến nhiều khán giả lựa chọn không bỏ phiếu cho cô. Chu Vũ Dĩ Đình mím môi, vẻ mặt nghiêm trọng mà cũng nhẹ nhõm.
Sau đó là Lý Vân Nguyệt, cô ấy tập nhảy lâu, hơn nữa trên sân khấu và ngoài đời tương phản lớn, điều này hút không ít fan, phiếu của cô tầm hơn một trăm năm mươi. Cô như trút được gánh nặng, cuối cùng không ai chú ý đến cô.
Chỉ có số phiếu của Quý Chiêu Chiêu, vẫn chậm rãi, đâu vào đấy mà tăng trưởng.
Từng phiếu, từng phiếu.
Đó là sự cân nhắc lựa chọn.
Khi fan của Quý Chiêu Chiêu vừa nhẹ nhàng thở ra, người dẫn chương trình chuẩn bị chúc mừng Quý Chiêu Chiêu thì phiếu của Đồng Vi – vốn đã dừng tăng, bỗng nhảy vọt, từ con số ban đầu trực tiếp nhảy lên 301.
Toàn trường ồ lên.
"Tình huống gì thế?! Mắt tôi hoa rồi à?"
"Ta | thao! Chương trình có BUG phiếu à? Từ đâu nhảy ra hai trăm phiếu?"
"Không phải chứ? Chống lưng hoàng tộc* gì mà lộ liễu thế... Chẳng lẽ chương trình không cần mặt mũi? Trắng trợn thêm phiếu? Xem khán giả là đồ ngốc à!"
(* Ý mỉa mai là có người chống lưng cho Đồng Vi)
Quý Chiêu nhíu mày, lời của Đồng Vi như tia chớp lóe lên trong đầu, cô đột nhiên quay đầu nhìn Đồng Vi.
Đồng Vi cũng đang nhìn cô, ánh mắt không có khiêu khích, cũng không chút hối hận. Cô hạ tai nghe xuống, giọng thấp: "Quý Chiêu Chiêu, dù cô thua, cô cũng sẽ thăng cấp, nhưng nếu tôi thua, tôi liền không có cơ hội."
Quý Chiêu cũng dời tai nghe: "Phiếu từ đâu ra?"
Đồng Vi chưa kịp nói gì, người dẫn chương trình đã giải thích: "Đây là phiếu từ VIP ghế lô! Có lẽ một số bạn chưa biết, ở buổi công diễn này thiết lập 3 ghế lô VIP, phiếu VIP tính theo ghế lô, một phiếu tương đương một trăm phiếu. Cho Đồng Vi một trăm phiếu đến từ ghế lô VIP số 1 và số 2!"
"Ta dựa? Sao còn có fan có đặc quyền? Đây là người chơi nạp tiền phải không?"
"Tôi nghe nói phiếu ghế lô VIP giá ít nhất hai vạn, thật sự chỉ có phú bà mới mua nổi..."
"Cậu tưởng fandom tôi không có phú bà à? Căn bản một vé khó cầu! Không ngờ đều bị fan Đồng Vi mua, chẳng lẽ người này hút toàn phú bà?"
"Không thể nào? Quý Chiêu Chiêu chẳng lẽ phải thua?"
"Người chơi bình thường gặp người chơi nạp tiền sao thắng nổi... Đã 310 phiếu! Quý Chiêu Chiêu dù..."
"Thao! Thao! Thao! Đang đuổi theo! Vẫn còn người chưa bỏ phiếu!"
Sắc mặt Đồng Vi biến đổi.
Cô lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy?"
Quý Chiêu nhìn số phiếu của mình nhanh chóng vượt qua 310, vẫn liên tục tăng lên, cô khẽ cười: "Fan thích trẫm, xem ra rất biết chiến thuật."
Đồng Vi lùi về sau hai bước, phòng tuyến tâm lý sụp đổ hoàn toàn.
Từ khi cô biết phiếu ghế lô VIP có thể một phiếu = một trăm phiếu, cô liền động tâm tư, liên hệ bạn bè, hứa hẹn, bỏ ra số tiền lớn mua VIP phiếu, chỉ để lấy hạng nhất. Vì sao vẫn thua Quý Chiêu Chiêu?
Tại sao lại thế này...
Tại sao lại thế này? Tại sao?!
Số phiếu dừng lại.
Số phiếu cuối cùng của Quý Chiêu Chiêu——
"394! Chúc mừng Quý Chiêu Chiêu đạt được 394 phiếu từ khán giả!" Người dẫn chương trình ngữ khí phấn chấn: "Trở thành người xuất sắc nhất tổ này! Chúc mừng!"
Trong phòng xem trực tiếp tại hậu trường.
Tống Giang Giang nắm chặt cánh tay Dụ Trừng, điên cuồng lắc: "Tớ dựa tớ dựa tớ dựa! Số phiếu thần! Quý Chiêu Chiêu lợi hại quá!"
Thẩm Nhất Xán lẩm bẩm: "Đây là lòng dân hướng về... Không phải tiền bạc có thể tạo ra nhân khí."
Dụ Trừng lại không căng thẳng như vậy.
Cô luôn tin chắc Quý Chiêu sẽ giành thắng lợi cuối cùng: "Trước thực lực tuyệt đối, bất cứ thứ phù hoa nào cũng không đáng nhắc tới."
......
【 Tôi đặt lời ở đây, Quý Chiêu Chiêu tuyệt đối là người xuất sắc nhất mảng dance, sẽ không ai có phiếu cao hơn cô ấy, số phiếu này giây phút hạ gục tất cả 】
【 Các bạn chơi chiến thuật thế nào mà nhẫn đến cuối mới bỏ phiếu? Fan Quý Chiêu Chiêu các bạn thật đáng sợ! Không chỉ chính chủ là nữ vương, fan cũng toàn kẻ tàn nhẫn! 】
【 Đừng gọi là nữ vương, gọi là hoàng đế bệ hạ... 】
【 Không phải chứ? Đây không phải hắc xưng (biệt danh xấu) sao? Fan dùng luôn? 】
【 Hoàng đế bệ hạ khí phách thế, hắc xưng này không cần thì phí, hiện tại một đống nam phá vỡ nói hoàng đế đều là nam, nói tôi khảo khảo các người xưng hô hoàng đế này từ đâu mà có? Các người nói có trùng hợp không, fan Quý Chiêu Chiêu có người là giáo sư lịch sử... 】
【 Còn có chuyên gia khảo cổ... 】
【 Chuyên môn nghiên cứu văn hóa Tần Hán, giáo sư văn học... 】
【 Sao vậy? Làm fan Quý Chiêu Chiêu phải có trình độ à? Tôi nghe nói Quý Chiêu Chiêu cũng muốn thi lên thạc sĩ? 】
Quý Lâm lật xem diễn đàn, thở phào nhẹ nhõm, lại nhịn không được hỏi Chung Thanh Tú: "Rõ ràng trong tay chúng ta cũng có 50 phiếu, vì sao không bỏ cho Quý Chiêu, cũng khỏi phải căng thẳng như vậy."
Vừa rồi cô ấy thật sự sợ đến tim ngừng đập, tuy cô không trông mong nhiều Quý Chiêu Chiêu sẽ thắng, nhưng nếu Quý Chiêu Chiêu thua cô càng không muốn thấy.
Vì thế cô muốn bỏ phiếu, nhưng bị Chung Thanh Tú ngăn lại.
Chung Thanh Tú nói: "Tuy nói tuyển tú không có gì công bằng hay không, trên cao cũng là VIP phiếu nhiều gấp bội, nhưng ở hiện trường, bà vẫn muốn thấy Chiêu Chiêu dựa vào thực lực của mình thắng được sự yêu thích."
"Một người một phiếu, đều do nó dùng thực lực tự kiếm, càng thêm trân quý."
Quý Lâm hỏi: "Vậy bây giờ bà muốn gặp cô ta sao?"
Chung Thanh Tú ừ một tiếng: "Con bé biểu diễn xong sân khấu này đi gặp cũng không hay, gọi nó đến đây cũng thu hút chú ý. Con đi sắp xếp, bà muốn gặp nó ở hậu đài."
Quý Lâm: "Vâng."
Sân khấu mặt bên, tổ 《Dramtic》 vừa xuống sân khấu, so với các tổ khác chờ lên sân khấu còn cổ vũ lẫn nhau, tổ 《Dramtic》 lại có vẻ đặc biệt yên lặng.
Follow PD* cũng trầm mặc đi theo bọn họ, đạo diễn bảo, khán giả nhất định sẽ tò mò hậu trường sau khi tổ này rời sân khấu, cho nên cần quay đầy đủ, bất kể quay được gì, tổ tiết mục bên kia đều sẽ cho phát ra.
(*Follow PD: ý chỉ người quay phim theo sau để ghi hình hậu trường)
Quý Chiêu đi ở phía trước, từng bước một trầm ổn bình tĩnh.
Tiền Tinh Tinh bám sát phía sau, bên cạnh cô ấy là Chu Vũ Dĩ Đình, hai người dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng bầu không khí thật sự quá yên tĩnh, hơn nữa còn có người đang quay phim, chỉ có thể dùng ánh mắt trao đổi, chua chua mà tóe lửa.
Sau lưng họ là Đồng Vi, không biết đang nghĩ gì, thất thần, bước đi lảo đảo. Thấy Quý Chiêu sắp đến chỗ rẽ, Đồng Vi bỗng nhiên gọi: "Quý Chiêu Chiêu!"
Bước chân Quý Chiêu dừng lại.
Tiền Tinh Tinh và Chu Vũ Dĩ Đình nhìn nhau một cái, đều thấy ở đối phương vẻ không biết làm sao. Còn đang trao đổi bằng mắt, Đồng Vi đã bước nhanh hai bước, lách qua hai người đi đến trước mặt Quý Chiêu chiêu.
"Tôi thật sự sẽ bị đào thải." Cô ấy run rẩy môi: "Cô biết tôi muốn xuất đạo đến mức nào không? Cô biết tôi vì xuất đạo mà nỗ lực bao nhiêu không? Tại sao? Trước có Dụ Trừng sau có cô, các người vì sao đều phải ngăn cản con đường xuất đạo của tôi!"
Quý Chiêu "chậc" một tiếng.
Quý Chiêu cảm thấy thật vô lý, cô chưa từng nghĩ muốn cản đường ai. Loại tuyển tú này vốn dĩ dựa vào khán giả thích ai thì bầu cho người đó, thắng được lòng yêu mến là dựa vào bản lĩnh, lấy đâu ra chuyện cản đường?
Còn nữa, Dụ Trừng sắp lên sân khấu, cô thật sự không rảnh ở đây dây dưa với Đồng Vi.
Đang định dăm ba câu đuổi Đồng Vi đi, chợt nghe tiếng bước chân gấp gáp chạy đến, có người chắn trước mặt cô: "Đồng Vi, cậu đảo ngược nhân quả rồi."
Đồng Vi trừng to mắt: "Lý Vân Nguyệt? Chỗ này đến lượt cậu nói chuyện sao, tránh ra!"
Lý Vân Nguyệt nắm chặt tay, cô hít sâu một hơi: "Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tuyển tú chính là dựa vào thực lực, bản thân cậu không đạt được sự yêu mến của khán giả thì nên tìm vấn đề ở chính mình, đừng có ở đây đổ lỗi lung tung, chỉ biết nổi điên với người khác!"
Chu Vũ Dĩ Đình và Tiền Tinh Tinh nhìn nhau: Đây vẫn là Lý Vân Nguyệt mà họ biết sao?!
"Tuy rằng mọi người hiện tại đều rất chú ý không tỏ thái độ quá đáng, nhưng cũng mong cậu nếu có nổi điên thì nổi điên đúng người, Chiêu Chiêu cậu ấy chẳng làm sai gì cả! Cậu ấy nỗ lực hoàn thành sân khấu, giành được sự yêu thích của mọi người, cậu có gì sai!"
"Cậu giận cá chém thớt cậu ấy, cậu đúng ở chỗ nào?!"
Follow PD: "......"
Trời ạ! Đây là cảnh bùng nổ! Quay! Quay! Quay thật nhiều!
Quý Chiêu cũng không ngờ Lý Vân Nguyệt sẽ xông ra bênh vực mình, trố mắt nhìn, Lý Vân Nguyệt sau khi mắng xong mới ý thức được có nhiều ánh mắt nhìn mình như vậy, mặt "bá" mà đỏ lên: "...... Tớ đi trước!"
Nói xong liền "đặng đặng đặng" chạy đi, để lại đồng đội đứng tại chỗ nhìn nhau.
Đồng Vi bị cô ấy mắng cho ngẩn ra, Chu Vũ Dĩ Đình và Tiền Tinh Tinh vòng qua cô, tiện thể kéo Quý Chiêu theo: "Đi thôi, còn phải đi xem biểu diễn, tớ rất mong chờ tiết mục 《Làm Sao Bây Giờ》 của Dụ Trừng, bán manh đáng yêu muốn chết."
Quý Chiêu không nhìn Đồng Vi thêm cái nào, đi theo hai người rẽ qua chỗ ngoặt, lại bị người gọi lại: "Chiêu Chiêu! Quý Chiêu chiêu!"
Không chỉ Quý Chiêu, ngay cả Tiền Tinh Tinh cũng bắt đầu co giật khóe miệng: "Chiêu Chiêu cậu thật vượng khí, dưới đài gọi cậu nhiều thì thôi, thế nào hạ đài cũng thế!"
Quý Chiêu cũng bất đắc dĩ.
Cô chỉ muốn trở về xem sân khấu Dụ Trừng, sao khó thế?
Cô quay đầu, thấy là nhân viên công tác tiết mục tổ, thở hổn hển chạy tới, tấm thẻ treo trên cổ lắc lư giữa không trung: "Chiêu Chiêu, có người tìm cô."
Quý Chiêu không nhúc nhích: "Ai?"
Không phải người đặc biệt quan trọng, cô không muốn gặp.
Nhân viên công tác nói: "Tên là Quý Lâm, cô ấy nói có người rất quan trọng muốn gặp cô."
Người rất quan trọng?
Quý gia còn ai quan trọng? Lão nhân Quý gia không thể hạ mình đến gặp cô, Quý Kinh tuy là nam bảo của Quý gia nhưng với Quý Lâm không tính là quan trọng. Chẳng lẽ là... bà lão Chung Thanh Tú?
Quý Chiêu nói với đồng đội: "Các cậu về trước đi, tôi đi gặp."
Dừng lại một chút, cô nói: "Nếu Dụ Trừng hỏi thì cứ nói thật, bảo cậu ấy không cần lo, tôi sẽ mau trở lại."
Nhân viên công tác đưa cô đến phòng nghỉ cuối hành lang. Phòng nghỉ đốt hương, hương thơm bình tâm tĩnh khí, đối diện cửa, trên sofa là lão thái thái gương mặt hiền hòa, nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu: "Chiêu Chiêu."
Quý Chiêu thầm nghĩ đúng là đoán trúng.
Quả nhiên là Chung Thanh Tú.
Theo ký ức của Quý Chiêu, ấn tượng về Chung Thanh Tú không sâu, chỉ biết bà ấy vì hôn nhân thương nghiệp mà gả vào Quý gia, một cuộc hôn nhân giao phó cho phụ quyền và phu quyền, đó là cả đời người phụ nữ.
Quý Chiêu chiêu và vị tổ mẫu này gần như không ở cùng, càng không nhận được chút ưu ái nào, cho nên Quý Chiêu đối với Chung Thanh Tú rất nhạt nhẽo: "Chào bà," cô ngồi xuống: "Bà tìm tôi có việc gì?"
Chung Thanh Tú đang đánh giá Quý Chiêu, Quý Chiêu cũng xem kỹ Chung Thanh Tú.
Chung Thanh Tú cùng đến với Quý Lâm. Quý Lâm trở về có kể gì đó cho tổ mẫu nghe sao? Hay lão nhân Quý gia bảo Chung Thanh Tú tới? Mục đích là gì?
Quý Lâm càu nhàu: "Cô nói chuyện gì thái độ thế! Ngay cả gọi nãi nãi một tiếng cũng không biết sao?"
Quý Chiêu nhìn cô ấy một cái: "Không biết, chưa học qua."
"......" Quý Lâm nghẹn nửa ngày, không nghĩ được nên phản bác thế nào, đành ngậm miệng, nhìn về phía Chung Thanh Tú.
Chung Thanh Tú cười: "Con hẳn phải gọi ta một tiếng tổ mẫu, hoặc là nãi nãi."
Quý Chiêu biết điều: "Nãi nãi tốt."
Cô nhìn thời gian, bây giờ Dụ Trừng đã đi chờ lên sân khấu.
Chung Thanh Tú nhạy bén nhận ra hành động đó, cũng không muốn lãng phí thời gian, vào thẳng vấn đề: "Lần trước Lâm Lâm đến tìm con, về nhà liền nói với ta. Ta liền nghĩ đến xem con."
Quý Chiêu cười nói: "Tiếc là con vẫn đang thi đấu, không có cách nào chiêu đãi bà."
Chung Thanh Tú lắc đầu: "Mấy chuyện đó chỉ là tiểu tiết, chúng ta là người một nhà, không cần khách khí như vậy. Ta lần này đến là muốn hỏi con, sau khi con xuất đạo có tính toán gì không?"
Xuất đạo sau tính toán?
Quý Chiêu nghĩ thầm, nếu chuyện trở về Đại Khải triều thuận lợi, vậy trước khi xuất đạo xong mình đã rời khỏi nơi này, chuyện sau xuất đạo là Quý Chiêu nguyên bản phải nhọc lòng — nếu Quý Chiêu còn trở về được.
Chung Thanh Tú lại hỏi: "Con định trở về nhà chính không?"
Quý Chiêu ngẩn ra: "Chờ chút."
Chung Thanh Tú: "Sao vậy?"
Quý Chiêu nhìn TV trên tường đối diện: "Cái TV này mở được không?"
Quý Lâm nhịn không được: "Cô có ý gì? Nãi nãi đang nói chuyện chính với cô, cô lại muốn xem TV?"
Quý Chiêu nói: "Nếu TV này không xem được, vậy tôi phải rời khỏi một lát, tiết mục của Dụ Trừng sắp bắt đầu rồi, tôi hứa với cô ấy sẽ xem."
Quý Lâm chán nản: "Cô——"
Chung Thanh Tú giơ tay: "Đi hỏi xem có mở được không."
Quý Lâm đành đi tìm nhân viên công tác, nhân viên công tác vừa mở TV vừa nối mạng bên trong. Cuối cùng khi điều chỉnh xong, sân khấu bên kia Dụ Trừng đã lên đài, trong tiếng hoan hô dày đặc, phấn hồng phấp phới tung bay.
Quý Chiêu thầm mắng, đạo diễn không trưng cận cảnh, Dụ Trừng cười ngọt như vậy cũng không cho đặc tả gần.
Cô nhìn sân khấu, lại nói với Chung Thanh Tú: "Tổ mẫu nói trở về nhà chính là ý gì? Trở về học quản lý công ty? Hay là tìm rể ở rể cho Quý gia khai chi tán diệp?"
Chung Thanh Tú bật cười: "Xem ra ấn tượng của con về Quý gia không tốt."
Quý Chiêu cũng cười: "Nếu tốt thì bà cũng không đến bây giờ mới đến gặp con, phải không?"
Chung Thanh Tú chăm chú nhìn cô: "Ta muốn con trở về nhà chính, không phải học quản lý công ty, cũng không phải vì Quý gia khai chi tán diệp. Ta muốn con trở về kế thừa tất cả của Quý gia."
Quý Lâm hít ngược một hơi khí lạnh: "Nãi nãi!"
Trên sân khấu, Dụ Trừng đối màn ảnh phóng ra một cái wink, hát "Làm sao bây giờ ái lại không thể giảng, người thật chán ghét không tới giúp em vội" ngọt đến mức trong lòng Quý Chiêu tê rần. Chờ đến khi màn ảnh chuyển sang người khác, cô mới chậm rãi thu hồi ánh mắt: "Kế thừa Quý gia?"
Cô nói: "Nếu con không nhớ lầm, quyền kế thừa Quý gia ở trên di chúc của lão nhân Quý gia."
Chung Thanh Tú ừ một tiếng: "Hắn còn chưa chết, di chúc không phải không thể sửa."
Quý Chiêu hỏi: "Vì sao chọn con?"
Chung Thanh Tú nói: "Nếu con nhất định phải hỏi, thì lý do là trong đám hậu bối, con càng không chịu sự trói buộc của Quý gia, cũng không để tâm đến những quan niệm cũ kỹ, mốc meo của Quý gia. Còn có trực giác..."
Bà nói: "Trực giác nói cho ta, chọn con có thể thắng."
Từ khi 20 tuổi chịu mệnh cha mẹ liên hôn với Quý gia, bà đã mất quá nhiều, quá nhiều. Điều khiến người ta thương xót nhất là mất đi quyền lợi tự do theo đuổi. Mà việc Quý gia coi thường nữ giới càng làm bà nhận hết khuất nhục. Bà không muốn chờ đến khi lão nhân Quý gia chết rồi mới chậm rãi tính sổ, bà muốn hắn khi còn tồn tại phải thể hội được việc mất đi quyền tự do.
Quý Chiêu trong lòng hiểu rõ, cô rót ly trà đưa cho Chung Thanh Tú, cười nói: "Tổ mẫu ánh mắt thật tốt."
Nếu có thể trước khi đi tặng Quý Chiêu chiêu một phần đại lễ, cớ sao lại không làm?
Cô chuyển hướng nhìn TV.
Trên sân khấu đã kết thúc, màn ảnh lướt qua Dụ Trừng, Dụ đại tướng quân mặt không đổi sắc mà đứng dưới ánh đèn tụ quang, đột nhiên rạng rỡ nở nụ cười.
Mỹ diễm, không gì sánh được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro