Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Vượt quyền

Rất cảm ơn bạn @khht07 đã giúp mình beta

Một lần quá đà.


Mưa đầu hạ ào ào đổ xuống, đi cũng vội vàng, đến tối thì ngừng, những ngôi sao như tán sáng nhấp nháy trên bầu trời xanh thẳm, không ít thực tập sinh ra cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn, rồi ngồi trên ghế cao ngoài phòng ngắm sao.

Nhóm của Quý Chiêu tiến triển nhanh, sớm đã giải tán, mọi người về nghỉ ngơi dưỡng sức.

Đồng Vi nghi ngờ cô: "Các nhóm khác đều đang tập luyện, luyện nhiều sẽ có nhiều thời lượng trên màn ảnh, cô để chúng tôi về, chẳng phải là làm mất thời gian tập luyện của chúng tôi sao, cô đang có ý đồ gì vậy!"

Quý Chiêu lười đáp lại: "Phòng tập luyện đều dành cho cô, cứ tự tiện."

Đồng Vi hét lên: "Cô chỉ là lười biếng thôi!"

Quý Chiêu vốn đã định đi, nghe vậy thì dừng bước, sau đó đột ngột quay người lại, đi thẳng về phía Đồng Vi, đi qua follow PD còn tiện tay tắt máy quay.

Follow PD: "!!!"

Tiền Tinh Tinh phấn khích: Trị cậu ta đi! Trị cậu ta đi! Trị cậu ta đi!

Chu Vũ Dĩ Đình lo lắng: À... phòng tập luyện có nhiều máy quay mà, giờ có nên tắt hết không, nếu không thì rút công tắc nguồn cho chắc...

Lý Vân Nguyệt... à, đã rút lui trước tiên, không thể xem diễn cảnh này.

Còn Đồng Vi thì, ngay khi Quý Chiêu quay lại, đã run lên. Thấy Quý Chiêu tắt máy quay, càng hoảng loạn, lắp bắp: "Cô... cô, cô muốn làm gì? Máy quay vẫn đang quay đó, Quý Chiêu, tôi khuyên cô!"

Quý Chiêu chỉ với một động tác đã bắt được cổ tay của Đồng Vi, kéo về phía trước, áp sát vào: "Tôi cảnh cáo cô, mặc dù nhiệm vụ lần này là cá nhân chiến, cô biểu hiện tốt xấu không liên quan gì đến tôi, nhưng nếu cô phá hủy cả sân khấu, tôi sẽ không để cô yên đâu."

"Tôi mặc kệ cô có ý kiến gì với tôi, tôi cũng không quan tâm. Hiện tại tôi là đội trưởng, cô có gì bất mãn thì tự nhịn đi, nếu còn dám làm ồn thì đừng trách tôi không khách khí!"

Nói xong, cô ném Đồng Vi ra, đi ra khỏi cửa.

Đồng Vi bị ném đến loạng choạng, ngã vào tường, rồi trượt xuống, dại ra nhìn bóng dáng Quý Chiêu biến mất ngoài cửa.

Rồi bất ngờ, Đồng Vi òa khóc.

Dụ Trừng đứng chờ ở cửa, đợi đến mức hơi sốt ruột, lúc thì ngắm sao, lúc thì nhìn cửa, lúc thì ngắm hoa cỏ, lúc lại nhìn biển số nhà... Ánh mắt cô chợt sáng lên: "Chiêu Chiêu!"

Follow PD đi theo cô, thực sự làm ảnh hưởng đến phong thái của cô.

Vừa kêu xong, cô nghe thấy tiếng khóc từ trong phòng tập luyện, Follow PD đã quen với cảnh này, mấy ngày nay rất nhiều người khóc, thời gian gấp gáp, sân khấu lại quá khó, áp lực lớn, khóc một chút ngược lại có thể giải tỏa.

Follow PD thấy nhiều không trách, nhưng Dụ Trừng lại không bận tâm chút nào, cô nhận khăn lông lau mồ hôi từ Quý Chiêu, hỏi: "Mệt không?"

Quý Chiêu nhìn cô một cái, không nói gì.

Dụ Trừng hơi giật mình: "... Giận ta sao?"

Quý Chiêu lại nhìn cô một cái, vẫn không nói gì.

Dụ Trừng mím môi: "Không phải vì ta không cho ngươi xem sao?"

Quý Chiêu hừ một tiếng, lập tức bước đi dọc hành lang về phía cầu thang, trong đầu vẫn không ngừng tua lại cảnh Dụ Trừng nhảy 《Làm Sao Bây Giờ》, bị đáng yêu đến mức trong lòng cười khúc khích, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Thế nào? Ngươi không cho ta xem thì ta không được nhìn sao?"

Dụ Trừng đi theo cô: "Tất nhiên không phải."

Quý Chiêu chu môi nhịn cười: "Vậy mai ta lại muốn xem."

Dụ Trừng đáp ứng: "Được."

Quý Chiêu tiếp tục đưa ra yêu cầu: "Chờ ngươi học xong toàn bộ, đơn độc hát nhảy cho ta xem."

Dụ Trừng: "... Vâng."

Lúc này Quý Chiêu mới vừa lòng, xoay người nhìn follow PD vẫn đi theo: "... Vì sao anh vẫn đi theo chúng tôi?"

Follow PD: "?"

Hóa ra mình không phải đang tàng hình...

Follow PD dùng ánh mắt ý bảo Dụ Trừng, Dụ Trừng mới "À" một tiếng: "Phó đạo diễn bảo tôi nói với cô, ngày mai chúng ta sẽ đi chụp quảng cáo, tập hợp lúc 6 giờ sáng."

"Chụp quảng cáo? Chỉ có chúng tôi thôi à?"

"Hẳn là không phải."

"Vẫn còn một số thực tập sinh có nhiệt độ cao." Follow PD nhắc nhỏ.

Lần này là chụp quảng cáo cho nhà tài trợ, mà nhà tài trợ chính là gia đình của Trịnh Đông Tình, bởi vì Trịnh Đông Tình chưa đạt được vị trí debut, cho nên bên tài trợ yêu cầu các thực tập sinh có nhiệt độ lớn, trong đó có Quý Chiêu và Dụ Trừng.

Ngày hôm sau, 7 giờ, các thực tập sinh chụp quảng cáo tập hợp tại quảng trường suối nước dưới lầu.

Tổng cộng có mười một thực tập sinh.

Quý Chiêu nhìn xung quanh một lượt, không khác gì mặt quen, vì các thực tập sinh có nhiệt độ đều ở xung quanh vị trí debut, tối qua họ ngủ đến muộn, giờ ai nấy đều nặng đầu, nhẹ chân đứng đợi đạo diễn.

"Tiêu rồi, mấy đứa nhà mình!" Tống Giang Giang đang ôm Trần Hạnh Tử khóc rống: "Ai mà ngờ rap tổ còn phải tự viết lời chứ!"

Trần Hạnh Tử vỗ nhẹ đầu cô: "Tớ cũng không vui lắm."

Thẩm Nhất Xán lạnh lùng nhìn bọn họ: "Tống Giang Giang, cậu cứ ngẩng đầu mà xem, cậu ấy ở vocal tổ khóe miệng còn đang kề vai sát cánh với mặt trời."

Tống Giang Giang: "..."

Thói đời lạnh nhạt!

Quý Chiêu tránh khỏi sự nhiệt tình của cô, nhìn quanh đạo diễn chưa đến hiện trường, rất bất mãn: "Người khác đâu?"

Với thái độ như vậy thì không xứng làm đại thái giám của mình.

"Mọi người đừng vội," quản lý trấn an các thực tập sinh: "Phó đạo diễn đang kẹt xe, gọi điện thoại bảo đến điểm quay chụp, mọi người cứ lên xe trước đi!"

Chương trình thuê hai chiếc SUV từ từ rời trang viên trong ánh sáng ban mai.

Điểm quay chụp là một trung tâm thương mại, tới nơi thì vẫn còn sớm, trung tâm thương mại chưa mở cửa, chỉ có thể đi vào qua cửa McDonald's hướng về phía đường phố, đi ngang qua thì có một chút chuyện nhỏ.

Có người đói bụng.

"Trời ơi, là McDonald's! Tớ muốn ăn phần sáng MacMuffin ngay bây giờ!" Tống Giang Giang giữa đám đông liền dứt khoát tiến về phía quầy: "Cho một phần ăn heo xông khói trứng MacMuffin!"

Người dẫn đầu: "..."

Các thực tập sinh: "..."

Sau hai giây im lặng, họ cũng đuổi theo bước chân của Tống Giang Giang.

"Thật sự đói bụng."

"Không ăn cơm thì làm sao làm việc?"

"McDonald's muôn năm!"

Đây là lần đầu tiên Quý Chiêu và Dụ Trừng ăn McDonald's, Quý Chiêu rất hài lòng với cà phê, mặc dù cho thêm hơi nhiều đường, uống một lúc cảm giác hơi ngán, cô lại muốn uống sữa đậu nành của Dụ Trừng.

Dụ Trừng định ngăn cản: "Chiêu Chiêu ——"

Quý Chiêu nghi hoặc: "Sao thế?"

Cô lại nhấp một ngụm: "Cũng không tệ."

Dụ Trừng thần sắc phức tạp mà lắc đầu, Quý Chiêu nheo mắt: "Sao? Ghét bỏ ta?"

Dụ Trừng lắc đầu: "Không dám."

Quý Chiêu đưa sữa đậu nành lại cho cô: "Vậy ngươi uống."

Dụ Trừng cúi đầu.

Quảng cáo mà họ sắp quay là quảng cáo đồ uống thể thao, đến điểm quay sau, các thực tập sinh trước hết thay trang phục thể thao, các bộ đồ thể thao nhẹ nhàng, nguyên khí đủ sắc màu, như cầu vồng đang lan tỏa trên mặt đất.

Phó đạo diễn đến sau, chủ yếu để trao đổi với phía nhà tài trợ, tiện thể quan tâm các thực tập sinh.

Vòng qua một vòng rồi đến phía sau Dụ Trừng, Dụ Trừng đang trang điểm, tóc dài được búi lên, toàn bộ khuôn mặt lộ ra, cảm nhận có người đến gần, cô ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn phó đạo diễn qua gương.

Phó đạo diễn: "..."

Cảm giác áp lực mạnh mẽ quá đáng sợ!

Hắn cố gắng khắc phục cảm giác run sợ, nói với Dụ Trừng: "Ba của cô hôm nay cũng ở đây quay chụp, cô có muốn gặp ông ấy không?"

Dụ Trừng dường như không quan tâm, hắn chỉ muốn dụ Dụ Vọng Mạnh đến nhìn thấy các thực tập sinh, dù không nói gì, chỉ cần gặp mặt một lần, nhiệt độ sẽ tăng lên.

Dụ Vọng Mạnh?

Trong đầu Dụ Trừng hiện lên gương mặt của Dụ Vọng Mạnh.

Nghe nói Dụ Vọng Mạnh khi còn trẻ là "giáo thảo" của Học viện Điện ảnh, từng hút fan trong giới giải trí nhờ nhan sắc, nhưng đến tuổi trung niên vì không biết kiềm chế mà trở nên béo phì. Ban đầu thế giới này vốn yêu cầu thấp với nam giới, nữ minh tinh phải vừa đẹp vừa diễn xuất tốt, còn nam minh tinh dù xấu cũng không sao, thậm chí còn có thể gọi là "phái diễn xuất".

Vì thế Dụ Vọng Mạnh sống đến hôm nay, tuy không có thành tựu trong phim ảnh, nhưng vì xấu và béo mà địa vị càng ngày càng cao.

Dụ Trừng quyết đoán từ chối: "Không gặp."

Phó đạo diễn không ngờ cô lại từ chối dứt khoát như vậy, muốn hỏi lý do từ chối nghẹn trong cổ họng, cuối cùng biến thành: "... Vì sao?" Hắn là cha cô mà!

Dĩ nhiên câu cuối cùng đó không được nói ra.

Dụ Trừng suy nghĩ một lát, bệ hạ từng nói, Dụ Vọng Mạnh trừ việc đưa tiền ra thì chẳng còn tác dụng gì khác, ông ta nuông chiều con gái hơn phân nửa là để xây dựng hình tượng người cha tốt. Loại người dối trá như vậy, có thể không gặp thì không gặp. Vì thế cô nhắm mắt lại.

Phó đạo diễn: "..."

Bị lơ rồi.

Hắn chợt nghĩ, Dụ Trừng rất nghe lời của Quý Chiêu, nếu để Quý Chiêu khuyên... Suy nghĩ còn chưa kịp hoàn tất, bỗng nghe tiếng xôn xao ngoài phòng hóa trang, một thực tập sinh đã trang điểm xong đẩy cửa bước vào, hưng phấn nói: "Trời ơi! Là Dụ Vọng Mạnh đến! Thật sự nhìn thấy người thật rồi!"

Phó đạo diễn vỗ đầu.

Đúng rồi! Dù Dụ Trừng không muốn gặp Dụ Vọng Mạnh, nhưng Dụ Vọng Mạnh trên thế giới này chỉ có một cô con gái, nghe nói ông ta rất chiều chuộng cô con gái này, con gái phản nghịch, lão cha cũng không thể không gặp con mình nha!

Phải gặp! Nhất định phải gặp!

Không lâu sau, Dụ Vọng Mạnh tự mình đến tìm.

Dụ Trừng mở mắt ra và nhìn thấy phó đạo diễn với vẻ mặt hiền lành đang nhìn cô: "Dụ lão sư đến rồi."

Dụ Trừng theo bản năng nhìn về phía Quý Chiêu.

Quý Chiêu ngồi ngay bên cạnh cô, lúc này đang vẽ đường viền mắt, nhắm đôi mắt nhỏ, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn. Tuy nhiên, lời nói ra lại đầy uy áp: "Ta cùng ngươi đi."

Dụ Trừng khẽ đáp: "Vâng."

Phó đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút tiếc nuối. Nếu như có chút tin tức về sự bất hòa cha con truyền ra, nói không chừng sẽ làm tăng thêm độ nóng cho chương trình. Thật đáng tiếc!

Quý Chiêu hóa trang xong, cùng Dụ Trừng đi ra khỏi phòng hóa trang. Từ xa, họ nhìn thấy Dụ Vọng Mạnh đang bị các thực tập sinh vây quanh để chụp ảnh, rõ ràng là đang bày ra bộ dạng người tốt. Nhìn thấy Dụ Trừng, hắn giơ tay lên: "Trừng Trừng!"

Dụ Trừng nhíu mày, trong lòng vô cùng khó chịu.

Thời Đại Khải triều, Dụ Trừng không có cha. Gia đình cô ba thế hệ đều là quân nhân, mẫu thân cô chính là đại tướng quân nổi tiếng của triều Đại Khải, đã giết vô số địch, uy danh truyền xa. Có một năm, bà đột nhiên muốn có một tiểu tướng quân.

Thế là bà tổ chức cuộc tuyển chọn "phụ thân Dụ Trừng". Tiêu chí là xem xét tướng mạo, gia thế, chiều cao, và tính cách. Cuối cùng, bà chọn được một người làm cha của Dụ Trừng, giữ lại trong phủ tướng quân chưa tới nửa tháng thì đã có thai, sau đó thưởng cho hắn năm mươi lượng bạc rồi đuổi đi.

Sau này, Dụ Trừng không hứng thú với văn chương mà chỉ thích tập võ, khiến mẫu thân cô cảm khái: "Đàn ông quả thật chẳng có tác dụng gì, chỉ có ngoại hình là đẹp, mà di truyền cũng chẳng được điểm tốt nào!"

Đối với người cha bất ngờ xuất hiện này, Dụ Trừng từ tận đáy lòng đã thấy mâu thuẫn, ngay cả nụ cười cũng keo kiệt dành cho hắn.

Quý Chiêu nói nhỏ: "Thật sự không thích thì không cần giả bộ với hắn, nếu bị hắn phát hiện ngươi không phải Dụ Trừng cũng không sao, hắn không dám và cũng chẳng làm gì được ngươi."

Không muốn bị Tô Tĩnh phát hiện chỉ vì không muốn làm tổn thương Tô Tĩnh. Còn Dụ Vọng Mạnh, việc làm ông ta đau lòng thì chẳng ai quan tâm.

Quý Chiêu đã nói vậy, Dụ Trừng liền hiểu rõ. Khi Dụ Vọng Mạnh đi xuyên qua đám thực tập sinh, tươi cười đến đứng trước mặt cô, định ôm cô sau một thời gian dài xa cách, cô liền né tránh.

Dụ Vọng Mạnh là lão làng trong giới, đối với hành động này hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn cười nói với người khác: "Con gái đã trưởng thành rồi! Trước đây cứ bám dính lấy ba." Hắn đánh giá Dụ Trừng từ đầu đến chân, cười từ ái: "Từ khi con vào công ty, ba đã không gặp con. Không muốn trò chuyện với ba sao?"

Dụ Trừng cũng có ý định nói chuyện, có vài điều muốn nói rõ với Dụ Vọng Mạnh.

Phòng nghỉ của Dụ Vọng Mạnh lớn hơn và sang trọng hơn nhiều so với phòng hóa trang của các thực tập sinh, bên trong có phòng thử đồ, phòng vệ sinh, khu vực nghỉ ngơi và khu trang điểm. Vào cửa là một cây phát tài, dọc theo tường là bàn dài bày đồ ăn vặt, bánh mì, trái cây. Cả phòng nghỉ phảng phất mùi nước hoa của đàn ông khiến người khác khó chịu.

Dụ Vọng Mạnh như trở về nhà mình, ngồi xuống ghế sofa ở giữa, chân bắt chéo: "Con muốn ăn gì cứ tự lấy, nếu không thì gọi chuyên viên trang điểm đến đây trang điểm cho con."

"Không cần." Dụ Trừng nói: "Nước hoa là của ông sao?"

Dụ Vọng Mạnh giao mười ngón tay lên đầu gối: "Đúng vậy, nước hoa này là ba nhờ người điều chế đặc biệt, sử dụng hương long tiên, tuyết tùng và..."

"Rất khó ngửi." Dụ Trừng thẳng thắn.

Sắc mặt Dụ Vọng Mạnh cứng đờ.

Dụ Trừng đi đến ngồi đối diện hắn, ngồi thẳng lưng, giọng nói không chút khoan nhượng: "Không chỉ khó ngửi, mà còn thô tục, giống mùi ở chốn hoa liễu mà đám trai lơ thường dùng. Ông dùng mùi này là để trêu hoa ghẹo nguyệt?"

Dù học vấn của Dụ Vọng Mạnh có thấp, hắn cũng hiểu "hoa liễu" là gì. Ngay lập tức, hắn cảm thấy uy nghiêm của một người cha bị thách thức, đập mạnh vào bàn trà, giận dữ nói: "Dụ Trừng! Con nói chuyện với ba như vậy sao? Con hiện giờ cũng bước chân vào giới giải trí, sau này cần ba giúp nhiều lắm đấy, con có thể vào công ty này cũng là nhờ ba đấy!"

Dụ Trừng nghĩ, cô lại chẳng muốn có quan hệ với ông ta. Nếu không, cô còn muốn chờ khi thi đấu kết thúc, giải ước rồi đến công ty của bệ hạ, nếu không giải quyết được Ánh Sáng Đom Đóm quản lý, không biết phải phiền toái đến mức nào.

Dụ Vọng Mạnh thấy trong mắt Dụ Trừng lộ ra vẻ chán ghét càng tức giận: "Con rốt cuộc có ý gì?"

"Chẳng có gì." Dụ Trừng nói: "Tôi không muốn dựa vào ông trong giới giải trí. Ông đừng can thiệp vào chuyện của tôi, quản tốt bản thân là được."

"Đây là thái độ con nói chuyện với ba sao?!" Dụ Vọng Mạnh tức giận đến mức tay run rẩy, nhưng nghĩ đến lát nữa còn phải ra gặp người, hắn vội vàng bình tĩnh lại, sau đó nhớ đến việc chính: "Đúng rồi, con với cô Quý Chiêu của Kịp Thời Giải Trí quan hệ có vẻ rất tốt?"

Trong lòng Dụ Trừng chấn động: "Quan hệ tốt thì sao?"

Dụ Vọng Mạnh cười cợt, thịt trên mặt rung rung: "Ba cũng rất thích cô ấy, khi nào thì giới thiệu cho ba làm quen?"

Dụ Trừng lặp lại lạnh lùng: "Làm quen?"

Nhìn cái điệu bộ của Dụ Vọng Mạnh, không giống như muốn làm quen một cách chân thành.

Dụ Trừng từng giết vô số địch trên chiến trường, sát khí từng khiến đối phương sợ tới mức tè ra quần. Khi nhận ra ý đồ của Dụ Vọng Mạnh, sát khí trong mắt cô lập tức bùng lên.

Ánh mắt lạnh lùng làm cho Dụ Vọng Mạnh sợ đến toàn thân run rẩy, muốn tỏ ra uy nghiêm của một người cha, nhưng lại chẳng thể mở miệng. Hắn nuốt nước miếng, vội vàng chuyển chủ đề: "Ha ha, con nóng nảy gì chứ? Đúng rồi, con học võ khi nào vậy? Còn giấu ba? Trình diễn cho ba xem chút được không?"

Sát khí của Dụ Trừng giảm đi đôi chút, nhưng trong lòng cô vẫn khó hiểu. Làm cha thì có gì đáng để kiêu ngạo như vậy? Sao Dụ Vọng Mạnh cứ liên tục nói đến việc làm cha?

Cô tiện tay cầm lấy một chiếc ly pha lê trên bàn trà.

Dụ Vọng Mạnh quan tâm hỏi: "Khát sao?"

Dụ Trừng lắc đầu.

Cô nắm lấy chiếc ly, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Dụ Vọng Mạnh, dưới ánh mắt của hắn, cô mỉm cười. Trông có vẻ không tốn sức gì, cô nhẹ nhàng bóp vỡ chiếc ly.

Dụ Vọng Mạnh mở to mắt nhìn kinh ngạc.

Dụ Trừng phủi những mảnh vỡ trong lòng bàn tay, đứng dậy, giọng lạnh lùng: "Ông không xứng đáng để làm quen với cô ấy."

Không đợi Dụ Vọng Mạnh phản ứng, cô xoay người đi về phía cửa. Trợ lý đứng ngoài cửa nhìn cô cười tươi, cô thuận miệng nói: "Ly bị vỡ, nhờ người dọn dẹp giúp."

Trợ lý vội vàng chạy vào phòng, Dụ Trừng đi xa thêm chút nữa vẫn nghe thấy tiếng trợ lý hô lên: "Dụ lão sư, ngài không sao chứ? Dụ lão sư, ngài sao thế? Ngài nói gì đi, dụ lão sư! Pha lê bị đâm vào chân ngài rồi!"

Quý Chiêu đợi ở cách đó không xa, cũng nghe thấy tiếng la của trợ lý. Cô nhướn mày, nhìn về phía Dụ Trừng.

Dụ Trừng chớp mắt.

Nhún vai.

Vẻ mặt vô tội: "Ta không cố ý."

Dụ đại tướng quân không bao giờ nói dối, nói không cố ý là không cố ý, thế thì là do Dụ Vọng Mạnh xui xẻo, loại người như ông ta, xui xẻo thì cũng chẳng ai đáng thương.

Tuy nhiên, các thực tập sinh khác lại tò mò hỏi Dụ Trừng có phải đã cãi nhau với Dụ Vọng Mạnh hay không, nhưng tò mò chỉ có vậy mà thôi.

Dù sao thì ai mà chẳng có một người cha không đáng tin cơ chứ?

Quay chụp cứ theo lẽ thường mà tiến hành.

Quảng cáo cho đồ uống thể thao, chủ đề chính là năng lượng tươi trẻ. Nhóm thực tập sinh phần lớn đều ở độ tuổi hai mươi mấy, mặc đồ thể thao, tóc đuôi ngựa cột cao, trang điểm sạch sẽ, làm cho cả bối cảnh trở nên sáng sủa và nổi bật.

Đạo diễn quảng cáo cũng là một cô gái, rất biết cách khai thác các khía cạnh khác nhau trên mỗi thực tập sinh. Bối cảnh quay được làm với hiệu ứng 4D. Nước trong suốt lớn tiếng ùa vào từ phía xa khiến Dụ Trừng hoảng hốt, lập tức nắm lấy cánh tay Quý Chiêu để che chắn cho cô, bị Quý Chiêu ngăn lại: "... Là hiệu ứng đặc biệt thôi."

"Hiệu ứng đặc biệt?" Dụ Trừng hạ xuống trạng thái đề phòng, nhìn chằm chằm vào con sóng lớn không có sát thương mà cảm thấy thần kỳ: "Giống thật quá."

"Cái này vẫn còn bình thường!" Bên cạnh, Tống Giang Giang nói: "Trước đó tớ đã từng nhìn thấy hình ảnh 3D trên phố, là một con mèo, rất lớn, cảm giác như chỉ cần một cái vỗ sẽ có thể đẩy cả thành phố đi, nhưng mà đáng yêu vô cùng!"

Quý Chiêu lẩm bẩm: "Mèo quất? Có phải là mèo nhỏ màu cam không?"

Tống Giang Giang đáp: "Đúng vậy!"

Cô khuyến khích Quý Chiêu: "Cậu có thích mèo không? Nếu không chúng ta nuôi một con trong trang viên? Hôm nọ tớ còn nhìn thấy một con mèo hoang nhỏ, hình như là mèo vằn, đáng yêu lắm!"

Quý Chiêu nhìn vào con sóng lại đang ùa tới, nói: "Tôi đã từng nuôi một con."

Tống Giang Giang hỏi: "Con gì?"

"Một con mèo quất." Quý Chiêu nhẹ giọng đáp: "Thật đáng yêu, rất rất đáng yêu."

Cô hỏi Dụ Trừng: "Có đúng không?"

Tống Giang Giang nhìn cô, lại nhìn Dụ Trừng: "Không phải, hai cậu đã tính đến chuyện cùng nhau nuôi mèo trong tương lai rồi sao? Có phải tiến triển hơi nhanh không?"

Dụ Trừng gật đầu: "Rất đáng yêu."

Quý Chiêu nói: "Ta cũng thấy thế."

Tống Giang Giang: "... Có thể không bỏ qua tớ không?"

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc. Khi hoàn tất quay quảng cáo vào buổi chiều, đạo diễn yêu cầu mọi người chụp ảnh đơn, ảnh tập thể, thậm chí dựa theo danh sách CP từ phía tổ chương trình, phân nhóm chụp ảnh hai người.

Quý Chiêu và Dụ Trừng tự nhiên được chia làm một nhóm.

"Dụ Trừng đến gần hơn một chút, Chiêu Chiêu hơn một chút, động tác đừng cứng như thế!" Đạo diễn cầm bộ đàm nói: "Đúng rồi, cười lên một chút, cười để lộ hàm răng, đừng cứng quá!"

Quý Chiêu cuối cùng không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn Dụ Trừng.

Giọng nói phát ra từ kẽ răng: "Người chụp ảnh cùng ta là cương thi sao?"

Dụ Trừng không đồng tình nhìn cô một cái: "Cử đầu ba thước có thần minh, đừng nói bậy."

Quý Chiêu trợn mắt nhìn cô: "Cương thi là thần minh sao?"

Dụ Trừng sửng sốt: "Không phải."

Quý Chiêu kiên nhẫn tiếp tục hỏi: "Thần minh quản việc ta gọi ngươi là cương thi sao?"

Dụ Trừng suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: "Có thể sẽ coi ta là cương thi mà bắt đi."

Quý Chiêu: "..."

Không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Dụ Trừng thấy cô cười tươi như vậy, khóe môi cũng không khỏi nhếch lên, ý cười lan ra tận đáy mắt, khiến đạo diễn hài lòng: "Đúng đúng đúng! Cứ cười như vậy! Đối diện thật ngọt! Giữ nguyên như vậy!"

Khi đạo diễn gọi dừng, Quý Chiêu cười đến mức cả mặt cứng đơ.

Cô xoa xoa mặt: "Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa ta cũng thành cương thi."

Dụ Trừng phản bác: "Không có đâu."

Quý Chiêu nhìn khuôn mặt cô đã cứng lại vì cười, giơ tay nhéo nhẹ: "Ừ, quả thật không có cương thi nào lại có xúc cảm tốt như thế này."

Dụ Trừng chạm vào nơi bị Quý Chiêu nhéo, trái tim khẽ rung lên, đi theo Quý Chiêu rời khỏi sân chụp, nhưng lại bị đạo diễn gọi lại: "Đợi một chút, còn chưa chụp xong mà."

Đạo diễn cười hiền lành: "Hai người các cô tình cảm tốt như vậy, chụp thêm hai tấm nữa."

Dụ Trừng đồng ý.

Cô và bệ hạ có tình cảm quân thần rất tốt, đáng để cả thiên hạ biết đến.

Cô hỏi: "Chụp như thế nào?"

Đạo diễn làm động tác chỉ đạo: "Dụ Trừng, ôm Chiêu Chiêu và cười nhìn về phía màn hình, Chiêu Chiêu, cô có thể tựa vào lòng Dụ Trừng, chiều cao chênh lệch của hai người rất dễ thương và rất đẹp!"

Dụ Trừng không động đậy, nhíu mày: "Ôm sao?"

Đạo diễn đáp: "Đúng vậy, ôm vai hay ôm eo đều được, tùy xem cô thấy cách nào thuận tiện."

Dụ Trừng cảm thấy không có cách nào thuận tiện cả.

Cô là thần tử, có thể chụp ảnh chung với bệ hạ đã là ân điển, sao có thể động tay động chân, còn ôm? Chẳng phải là đi quá giới hạn sao?

Cô đứng thẳng: "Không cần."

Đạo diễn sững sờ.

Quý Chiêu biết rõ trong lòng Dụ Trừng nghĩ gì, liền giận dữ trừng mắt nhìn cô một cái, nói với đạo diễn: "Cứ chụp như vậy đi."

Đạo diễn tưởng Dụ Trừng không muốn thể hiện tình cảm quá mức với Quý Chiêu, vì có những thứ nếu làm quá sẽ khiến fan phản cảm, cho nên đạo diễn cũng tỏ vẻ hiểu, ra hiệu bắt đầu quay.

Ai ngờ ngay khi màn trập được nhấn xuống, Dụ Trừng bất ngờ vươn tay ôm lấy eo Quý Chiêu.

Thoáng dùng lực, kéo cô vào trong lòng.

Máy ảnh dừng lại ở khoảnh khắc đó.

Và đó cũng là khoảnh khắc suy nghĩ của Dụ Trừng dừng lại.

Chỉ là ngẫu nhiên thôi, chỉ là ngẫu nhiên.

Cũng muốn thử đi quá giới hạn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro