Chương 30: Nhìn lén
Rất cảm ơn bạn @khht07 đã giúp mình beta
Hỏng rồi
"U! Tớ đến rồi ——" Giọng nói vui vẻ của Tống Giang Giang từ lối ra vang lên, cắt đứt không khí căng thẳng giữa hai người: "Các bạn thân mến, tụ họp cùng nhau chính là chị em! Đừng xa cách nhé, baby!"
Im lặng.
Vẫn là im lặng.
Vĩnh viễn im lặng.
Tống Giang Giang ngượng ngùng cử động chân tay một chút, cuối cùng giậm chân: "Hai người cứ như nhìn ngốc tử nhìn tớ làm gì thế này!" Cô phất phất tấm bảng: "Rap tổ, chưa ai chọn à?"
Cô nhìn chằm chằm, kinh ngạc: "Chiêu Chiêu, cậu chọn dance? Dụ Trừng cậu chọn vocal?!"
Cô chỉ vào Dụ Trừng rồi lại chỉ vào Quý Chiêu: "Hai người này, linh hồn hoán đổi với nhau hả? Hay là muốn thử thách bản thân? Thử thách cũng không cần lấy buổi biểu diễn công diễn ra đùa giỡn chứ?"
"Không đùa đâu." Quý Chiêu khẽ cười, má lúm đồng tiền mờ nhạt hiện lên: "Tôi muốn bồi cậu ấy, cậu ấy muốn bồi tôi, thế thôi."
Khi nghe thấy câu "Tôi muốn bồi cậu ấy", ánh mắt của Dụ Trừng thoáng qua chút kinh ngạc, rồi có cảm xúc không rõ cuồn cuộn dâng lên, trái tim cô đập mạnh, như thể... đang nhảy múa?
Cô cúi đầu, nói: "Trời xui đất khiến."
Tống Giang Giang không thể hiểu nổi tâm trạng thiếu nữ ấy, vô phương giải thích mà cười nhăn nhó: "Hai người đừng có rải cẩu lương nữa được không? Lần này tớ nhất định sẽ tìm một đối tác buôn bán, chờ xem đi!"
Lại có tiếng bước chân vang lên từ lối ra, Dụ Trừng trở về chỗ ngồi, còn Quý Chiêu thì điềm nhiên "ừ" một tiếng.
Tống Giang Giang: "......"
Cần đồng đội mới gấp! Thẩm Nhất Xán! Miss you!
Như thể nghe thấy lời triệu hồi của cô, Thẩm Nhất Xán không lâu sau cũng bước ra từ lối ra, cô cũng chọn rap, nhưng không cùng tổ với Tống Giang Giang. Hai người ngồi cùng nhau, chờ đồng đội mới tới.
Chu Vũ Dĩ Đình tới, cô chọn dance, cùng tổ với Quý Chiêu. Cô vẫy tay với Quý Chiêu, rồi đi tới ngồi bên cạnh: "Cậu cũng chọn bài này à?" Cô ngồi xuống cạnh Quý Chiêu: "Thực ra tớ định chọn vocal, nhưng công ty bảo nên để fan thấy mặt khác của mình, nên tớ chọn bài này."
"Sao cậu lại chọn bài này?" Cô hỏi, giọng dịu dàng.
Quý Chiêu chưa kịp trả lời, từ hàng ghế phía sau, Tống Giang Giang đã nhanh chóng đáp thay Chu Vũ Dĩ Đình: "Cậu ấy nghĩ rằng Dụ Trừng sẽ chọn bài này, kết quả là sai lầm."
Dụ Trừng liếc nhìn Tống Giang Giang.
Tống Giang Giang lập tức im bặt: "Xem như tôi chưa nói gì."
Quý Chiêu cầm tấm bảng trong tay, đưa lên trước mặt. Đây là một bài tiếng Anh tên là "Dramatic". Cô nghe phần thử do tiết mục tổ phát, thấy khá mới mẻ, vũ đạo cũng không quá khó, ít nhất không vượt qua khả năng của cô, nên đã chọn.
Quý Chiêu nhắc lại lời Chu Vũ Dĩ Đình: "Để fan thấy mặt khác của tôi."
Cô đồng ý: "Tớ thấy rất tốt."
Chu Vũ Dĩ Đình nhìn về phía lối ra: "Không biết đồng đội tiếp theo của chúng ta là ai."
Quý Chiêu và Chu Vũ Dĩ Đình không nghĩ rằng đồng đội tiếp theo lại đến nhanh như vậy, và đó là Tiền Tinh Tinh, người đứng thứ sáu. Nhìn thấy đồng đội của mình là Quý Chiêu, Tiền Tinh Tinh ôm đầu kêu lên: "Ôi trời ơi, con đã tu luyện mấy đời mới có phúc thế này! Thần tượng —— Chiêu Chiêu ——"
Nói xong cô định lao vào ôm Quý Chiêu, nhưng Dụ Trừng mặt lạnh lại, ngay lập tức ném tấm bảng trong tay về phía ghế bên cạnh Quý Chiêu.
Chiếc ghế di chuyển ngăn trước mặt Tiền Tinh Tinh, cô không phanh kịp, quỳ lên ghế, người đổ về phía trước, hai tay duỗi thẳng ra: "!!!"
Quý Chiêu nhìn hai bàn tay đang duỗi trước mặt mình.
Nhìn trái, nhìn phải.
Cô vươn tay nắm lấy tay trái, rồi nắm lấy tay phải, mỉm cười với Tiền Tinh Tinh: "Tôi nhớ cậu, Tiền Tinh Tinh. Tiến lên phía trước, rất vui được trở thành đồng đội của cậu."
Tiền Tinh Tinh mặt đỏ bừng, một hồi lâu sau cô lấy tay che mặt, hét lớn rồi lao vào lòng Chu Vũ Dĩ Đình: "A a a a a! Thẹn quá đi mất!"
Chu Vũ Dĩ Đình xoa đầu cô, nói với Quý Chiêu: "Con bé này da mặt mỏng."
Quý Chiêu: "......"
Đồng đội của cô sao lại kỳ lạ thế này?
Mây đen dần kéo lại, có lẽ do phó đạo diễn thúc giục tiến trình, các thực tập sinh sau bước vào nhanh chóng. Có người chọn rap ôm Tống Giang Giang, có người chọn dance ngồi cạnh Quý Chiêu, cũng có người chọn vocal trò chuyện cùng Dụ Trừng. Thỉnh thoảng có người dũng cảm chọn create, lập tức được mọi người kính nể.
"Đừng làm quá nha." Bùi Giai ngồi trong create, ngượng ngùng cúi đầu cười: "Em chỉ muốn thử thách bản thân."
Sau đó bị Quý Chiêu liếc một cái.
Bùi Giai lập tức cúi đầu, thừa nhận rằng chính sách thưởng của Quý Chiêu thực sự rất hấp dẫn, nhưng hiện tại cô đã thăng cấp và có mười vạn tiền thưởng, cô không lòng tham nữa. Nếu không có lợi, chi bằng nhân lúc còn sớm trở về nhà, chọn bài không ai chọn, không ai bỏ phiếu cho cô, lúc đó cô bị loại về công ty nằm nghỉ, chẳng phải tuyệt vời sao?
Bùi Giai nghĩ gì, Quý Chiêu hiểu rõ, nhưng dù sao đây cũng là lựa chọn của Bùi Giai, cô không muốn can thiệp.
Tổ của Quý Chiêu cuối cùng đã đủ bốn người khi Lý Vân Nguyệt, một người từng ở nhóm A nhưng bị đánh giá xuống nhóm B và có xã khủng. Lý Vân Nguyệt bước vào trong ánh mắt của mọi người, cúi đầu ngượng ngùng, định lấy khẩu trang đeo lên nhưng nhớ ra đang quay chương trình, cố gắng nhịn xuống, chạy nhanh tới tổ "Dramatic" và ngồi xuống. Cô cười lịch sự: "Ha ha, ai hắc hắc."
Dụ Trừng đã chọn được bài hát đứng đầu, và nhóm cô không lâu sau đã đủ năm người. Mỗi người có tính cách riêng, nhưng ai cũng trông ngọt ngào, cười lên má lúm đồng tiền cũng rất ngọt ngào.
Bao gồm cả Dụ Trừng.
Trước khi đồng đội của cô đủ, cô nhận được lời nhắn từ Quý Chiêu: hãy hòa nhập vào tập thể, đừng có khuôn mặt lạnh lùng, hiện tại không phải đánh trận, nụ cười phải ngọt và chân thành, tốt nhất là có má lúm đồng tiền.
Người nhắn cảm thấy yêu cầu này có phần khó khăn, vì má lúm đồng tiền là bẩm sinh, mà Dụ Trừng lại không có, làm sao cười ra được?
Sau đó cô nhìn thấy Dụ Trừng suy nghĩ một lát rồi vươn ngón trỏ, chọc lên má.
Má lúm đồng tiền rất ngọt.
Người nhắn: "......"
Tôn trọng, chúc phúc!
Quý Chiêu thấy Dụ Trừng cẩn trọng chọc ra má lúm đồng tiền cười ngọt ngào, cũng cảm thấy đáng yêu, không khỏi nhìn thêm vài lần. Đang định thu hồi ánh mắt, thì đột nhiên nghe tiếng thét: "Sao lại là cô?!"
Không khí yên lặng một lát.
Quý Chiêu lúc này mới nhận ra rằng câu "Sao lại là cô" là dành cho mình, cô không nhanh không chậm thu hồi ánh mắt, nhìn thấy Đồng Vi đứng trước mặt, giận dữ nhìn cô, tay cầm bảng ghi "Dramatic".
"Chúng ta cùng tổ? Tôi phải làm đồng đội với cô? Đùa đấy à!" Đồng Vi vẫn còn tức tối, thấy Quý Chiêu không có phản ứng gì lại càng tức hơn: "Sao cô sao không nói gì!"
Quý Chiêu nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Tôi đang thắc mắc."
Chu Vũ Dĩ Đình nhẹ giọng hỏi: "Thắc mắc gì?"
Quý Chiêu hỏi: "Ai là người đứng đầu?"
Tiền Tinh Tinh từ lòng Chu Vũ Dĩ Đình ngẩng đầu: "Là cậu!"
Quý Chiêu lại hỏi: "Ai là người chọn bài hát này trước?"
Tiền Tinh Tinh ngẩng đầu lên cao hơn: "Vẫn là cậu!"
Đồng Vi: "......"
"Vậy," Quý Chiêu hỏi cô: "Cô biết tôi đang thắc mắc điều gì không?"
Đồng Vi đỏ mặt, cô biết Quý Chiêu đang thắc mắc điều gì, Quý Chiêu là người đứng đầu, Quý Chiêu là người chọn bài hát này đầu tiên, cô với vị trí thứ 71 căn bản không có tư cách để giận dữ.
Đồng Vi đành bực tức ngồi xuống phía sau Quý Chiêu.
Khi việc chọn tổ kết thúc, Trình Phi Vãn bước ra hỏi: "Mọi người có hài lòng với bài hát đã chọn không?"
Có người thì hăng hái: "Thích!"
Có người thì chán nản: "Vui —— vẻ ——"
Có người thì nói đại khái: "Thích thích."
Trình Phi Vãn cười: "Được rồi. Dù sao đi nữa, chọn gì thì nhận đó, thích hay không thích, đều phải yêu từng sân khấu. Tôi xin thông báo, buổi biểu diễn lần thứ hai của 'Xuất đạo đi! Thiếu nữ' sẽ diễn ra vào chủ nhật tới tại sân vận động, nghĩa là các bạn có một tuần để chuẩn bị."
"Trong tuần này, tôi cùng các đạo diễn khác sẽ đến dạy các bạn, tiết mục tổ cũng sẽ sắp xếp hoạt động khác, nhưng hãy nhớ rằng, tất cả đều lấy sân khấu làm trọng tâm. Tôi rất mong chờ phần trình diễn của các bạn!"
thực tập sinh đồng thanh: "Nhất định không làm Trình lão sư thất vọng!"
Chờ đến khi Trình Phi Vãn đi rồi, mây đen vẫn chưa tan, mây đen xoay vòng trên mê cung không chịu rời, tiết mục tổ nhắc nhở thực tập sinh nên quay về phòng tập luyện. Nhưng phần lớn thực tập sinh đều lười nhác không muốn rời, xua tay: "Chờ trời mưa xuống rồi nói sau!"
Nhóm "Dramatic" cũng không ngoại lệ.
Đồng Vi vẫn không vui, cô đứng dậy phản đối: "Tôi không muốn gặp mưa đâu, chúng ta nên về phòng tập ngay!"
Cả đội bốn người ngồi im nhìn cô.
Quý Chiêu không muốn nói chuyện với cô.
Tiền Tinh Tinh đang cố tỏ vẻ trầm lắng.
Lý Vân Nguyệt không muốn nói chuyện.
Chỉ có Chu Vũ Dĩ Đình dịu dàng hòa giải: "Không sao đâu, bây giờ mưa cũng chưa rơi, dù có mưa, tiết mục tổ cũng sẽ chuẩn bị dù."
Đồng Vi trừng mắt nhìn Chu Vũ Dĩ Đình: "Tôi không ——"
"Lợi dụng lúc còn có thể nói chuyện tử tế thì mau ngồi xuống." Quý Chiêu vẫn không ngẩng đầu: "Đừng làm chậm trễ thời gian."
Sự đe dọa rõ ràng ấy dừng lại trước mặt đồng đội khác ——
Tiền Tinh Tinh: Cậu ấy thật khí phách, tớ thích.
Chu Vũ Dĩ Đình: Quả nhiên làm người tốt nói chuyện tử tế chẳng ai nghe, nếu có thể tớ muốn mọi người đều vui vẻ, nhưng tớ có thể làm gì đây...?
Lý Vân Nguyệt: Không thấy tôi, không thấy tôi, không thấy tôi.
Một lát sau, Đồng Vi mạnh mẽ ngồi xuống.
Chu Vũ Dĩ Đình nhẹ nhàng thở ra, cô nhìn quanh một vòng: "Nếu không chúng ta chọn đội trưởng trước?"
Tiền Tinh Tinh gật đầu: "Tớ đồng ý!"
Sau đó, không ai giơ tay.
Cũng không trách mọi người không nhiệt tình, chức đội trưởng chỉ tổ mệt mỏi vô ích, phải lập kế hoạch, phải thúc đẩy mọi người tập luyện, có khi còn phải điều hòa mối quan hệ giữa đồng đội, đều là những việc nhỏ nhặt không rõ ràng. Trên sân khấu, người ta sẽ nhớ đến C vị, chứ không nhớ đội trưởng là ai.
"Tôi ứng cử." Quý Chiêu giơ tay.
Tiền Tinh Tinh lập tức nói: "Là cậu."
Đồng Vi không chịu thua: "Tôi cũng ứng cử!"
Tiền Tinh Tinh tổ chức: "Đồng ý để Quý Chiêu làm đội trưởng, xin giơ tay."
Nói xong, cô lập tức giơ tay, Lý Vân Nguyệt và Chu Vũ Dĩ Đình cũng giơ tay, Tiền Tinh Tinh hài lòng: "Đồng ý để Đồng Vi làm đội trưởng, xin giơ tay."
Đồng Vi vội vàng giơ tay lên cao.
Tiền Tinh Tinh kéo tay cô xuống: "Không được tự bỏ phiếu cho mình, cậu không có phiếu nào, tan học luôn đi."
Đồng Vi: "......"
Quý Chiêu dán lên miếng dán "Đội trưởng", nói: "Được rồi, bây giờ chúng ta chọn C vị, ai muốn tranh cử C vị thì giơ tay."
Cả đội lập tức đồng loạt giơ tay.
Nhiệm vụ chủ đề lần thứ ba — cũng chính là buổi công diễn thứ hai, dù vẫn biểu diễn dưới dạng nhóm, nhưng lại là cuộc chiến cá nhân, đồng đội cũng là đối thủ của nhau, nên C vị rất quan trọng.
C vị là người có spotlight nhiều nhất, phân part nhiều nhất, đứng vị trí trung tâm lâu nhất, cũng là vị trí mà tất cả các thực tập sinh đều khao khát.
Trừ Lý Vân Nguyệt.
Nghĩ đến việc làm C vị và phải chịu nhiều ánh mắt cũng như yêu cầu, cô cảm thấy da đầu tê dại.
Sau đó, cô phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng hơn: tất cả các đồng đội đều ứng cử C vị, mà người ứng cử không có quyền bầu, nghĩa là trong toàn đội chỉ có cô có quyền bỏ phiếu.
Người cô bầu sẽ trở thành C vị.
Lý Vân Nguyệt: "......"
Thật muốn chạy trốn.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cô, khiến cô cảm thấy da đầu tê dại: "Tớ..."
Việc này khó mà chọn.
Nếu cứ chọn bừa, ai cũng không thân thiết, nhỡ đâu bị hiểu lầm là chọn người thân quen thì bị mắng chết mất. Còn chọn theo tài năng, cô cũng không biết phải chọn theo tiêu chí gì.
Đúng lúc này, tiếng của tổ bên cạnh vọng tới: "Thế này đi, mọi người đều xem một lần vũ đạo này, chỉ xem một lần, ai nhớ được nhiều động tác nhất, tái hiện lại tốt nhất, tớ sẽ bầu cho người đó."
Lý Vân Nguyệt bật ngón tay: "Làm như họ đi!"
Các đồng đội khác cũng thấy cách này không tồi, mượn điện thoại từ người quay phim, mở video vũ đạo. Tổ dance chỉ cần thực hiện vũ đạo mà không cần hát, nên áp lực cũng giảm bớt phần nào.
Một bài hát chia làm hai phần, nhanh chóng xem xong.
Lý Vân Nguyệt kéo ghế ra, dành một chỗ trống: "Mọi người muốn nhảy từng người một hay cùng nhau?"
Tiền Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn mây: "Cùng nhau đi! Trời sắp mưa rồi!"
Mặc dù bài hát chỉ có hai phần, nhưng vũ đạo cũng không dễ chút nào, có thể tái hiện được vài động tác đã xem như khá. Vì vậy khi nhảy đến câu thứ hai, Tiền Tinh Tinh đã sẵn sàng tạo dáng kết thúc.
Đồng Vi thì không có động tác nào đúng.
Chu Vũ Dĩ Đình ít nhất cũng nhảy được đến câu thứ ba.
Trong khi các ứng cử viên khác đang loay hoay làm động tác theo âm nhạc, thường xuyên thực hiện sai lầm, Quý Chiêu lại theo nhịp điệu mà hoàn thành toàn bộ.
Các thực tập sinh từ "Có thể nhảy được ba câu đã rất giỏi" đến "Không thể tin được, cậu ấy nhớ hết động tác sao? Chắc không trộm bài chứ" rồi đến "Nếu nhảy hết thì cần gì thi đấu nữa, cứ trực tiếp lấy vị trí số một luôn", cuối cùng chỉ còn lại há hốc mồm, kinh ngạc cùng với đôi mắt mở to.
Chu Vũ Dĩ Đình không kìm được mà vỗ tay: "Chiêu Chiêu, cậu quá lợi hại rồi!"
Đồng Vi không phục, lẩm bẩm: "Nhiều động tác không chuẩn, thổi phồng cái gì chứ?"
Tiền Tinh Tinh nhìn cô hiền lành nói: "Ít nhất thì cũng hơn cậu không có động tác nào đúng."
Nói xong, cô nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Lý Vân Nguyệt, giơ tay chân: "Tớ chọn cậu! Tớ chọn cậu! Tớ không tranh cử nữa! Cậu là C vị hoàn toàn xứng đáng của tớ!"
Chu Vũ Dĩ Đình cũng chân thành nói: "Cậu thực sự rất tuyệt, tớ cũng chọn cậu."
Lý Vân Nguyệt đưa miếng dán C vị cho Tiền Tinh Tinh, cô gỡ màng bảo vệ, định dán lên người Quý Chiêu thì bị Đồng Vi gọi lại: "Tôi còn chưa bỏ phiếu!"
Vừa dứt lời, Tiền Tinh Tinh đã dán miếng dán C vị lên quần áo của Quý Chiêu, vỗ tay: "Hoàn mỹ!"
Mưa đã bắt đầu rơi, từng giọt tí tách rơi xuống từ bầu trời.
Chu Vũ Dĩ Đình vội vàng mượn dù từ nhân viên tổ chức, Tiền Tinh Tinh nhanh chóng khoe khoang chiến tích của mình, Lý Vân Nguyệt nhìn đồng đội bận rộn, lại nhìn Đồng Vi đang dậm chân một mình, do dự một lát, cuối cùng lấy hết dũng khí giải thích: "Cậu không có quyền bỏ phiếu."
Đồng Vi vẫn nhảy dựng: "A a a, có ai nghe tôi nói không hả!"
Lý Vân Nguyệt ngước nhìn trời.
Quả nhiên... vẫn bị phớt lờ, lần sau không nói nữa.
"Mọi người nhanh lên, tổ tiết mục không có nhiều dù," Chu Vũ Dĩ Đình chạy về, gọi đồng đội: "Hai người một cây, mọi người chia nhau, nhanh về phòng tập luyện."
Quý Chiêu không để ý đến mưa phùn, cúi đầu nhìn hai miếng dán "Đội trưởng" và "C vị" ngay ngắn trên người mình, cảm thấy rất hài lòng, đến khi nhận thức lại thì phát hiện trời hết mưa rồi.
Cô sững người, nghiêng đầu nhìn, thấy Dụ Trừng cầm ô đứng bên cạnh mình. Chiếc ô nghiêng về phía cô, một nửa thân người của Dụ Trừng ở ngoài ô, thỉnh thoảng bị những hạt mưa nhỏ rơi xuống làm ướt một phần vải áo.
Giữa cảnh binh hoang mã loạn khi mọi người rời đi tránh mưa, Dụ Trừng như một cây tùng đứng vững trước mưa gió.
Quý Chiêu hỏi: "Kết thúc rồi?"
Dụ Trừng đáp: "Kết thúc rồi."
Quý Chiêu bất mãn: "Không làm C vị cũng được, mà đội trưởng cũng không phải ngươi?"
Dụ Trừng như nghĩ đến điều gì đó, gương mặt hơi lúng túng, mới nói: "Bệ... Ngươi không biết, bài hát này thực sự vượt quá khả năng của ta, ta không muốn chọn C, không muốn nhảy bài hát như vậy mà lại nổi bật quá."
"Nổi bật?" Quý Chiêu tò mò: "Buổi chiều ta sẽ đến xem các ngươi luyện tập."
Ban đầu chỉ là nói đùa, nhưng Dụ Trừng như đối mặt với một cuộc đại chiến: "Không cần! Không được! Bệ hạ ngàn vạn lần đừng đến xem ta!"
Quý Chiêu càng thêm tò mò: "Ngươi đang chống đối ta sao?"
Dụ Trừng tay cầm ô hơi run lên, cô cúi đầu, gương mặt lạnh lùng bị phủ một lớp bóng nhàn nhạt trong cơn mưa, giọng nói cũng pha chút uất ức: "Vi thần không dám."
Làm Quý Chiêu thấy mềm lòng, cô ho nhẹ, định bộc lộ uy nghi của hoàng đế, nhưng nghĩ đây không phải lúc thích hợp, cô từ bỏ, giọng nói dịu đi: "Thôi được, nếu ngươi không muốn ta xem, ta sẽ không xem."
Dụ Trừng bối rối: "Ta không có ý đó."
"Ta hiểu mà." Quý Chiêu vỗ vai cô, giơ tay nắm tay cô cầm ô, chỉnh lại chiếc ô: "Gió từ phía ngươi thổi đến, mưa bị gió thổi lại, ngươi nên che ô cho mình."
Dụ Trừng ngây ngốc chớp mắt: "Vâng."
Mặc dù Quý Chiêu nói sẽ không đến xem phòng tập của Dụ Trừng, nhưng Dụ Trừng quá hiểu hoàng đế của mình, càng không cho cô làm gì, cô càng muốn làm điều đó. Trên mặt có vẻ thuận theo, sau lưng lại phản nghịch.
Một lần, vào lễ hội Thượng Nguyên, hoàng đế luôn phải đứng trên tường thành tiếp nhận sự triều bái của dân chúng, năm nào cũng vậy, không có gì mới lạ và cũng không có nguy hiểm. Nhưng một năm nọ, bệ hạ hỏi thái sư xem mình có thể xuống dưới vui chơi cùng dân được không. Thái sư lập tức bác bỏ, cho rằng không hợp lễ nghi và quá nguy hiểm, yêu cầu bệ hạ từ bỏ ý định.
Bệ hạ đồng ý, nhưng buổi tối lại gọi Dụ Trừng vào cung, hỏi cô có cách nào để bảo vệ an toàn cho mình khi cùng dân vui chơi không.
Cô đáp không có.
Bệ hạ nói vậy ta sẽ phạt ngươi!
Cô đáp, vậy xin bệ hạ xử tử ta!
Bệ hạ im lặng một lát, rồi túm lấy tay áo cô lắc lắc, nói: "Dụ Trừng, ngươi sao lại như vậy, động chút là đòi chết, đòi tru di, ta đâu phải bạo quân, ta chỉ muốn ngươi bảo vệ ta thôi, đó chẳng phải trách nhiệm của ngươi sao?"
Dụ Trừng cảm thấy bệ hạ nói có lý, tuyệt đối không phải vì bệ hạ làm nũng mà cô đồng ý.
Vì vậy vào đêm lễ hội Thượng Nguyên, sau khi tiếp nhận sự triều bái của dân chúng trên tường thành, bệ hạ đề nghị cùng uống rượu với mọi người, muốn cùng thả đèn lồng. Người dân dưới thành vui mừng khôn xiết, chỉ thấy trong khoảnh khắc, bệ hạ một thân áo đỏ, nhảy từ tường thành xuống như một vị thần giáng trần.
Sau đó, bệ hạ khoe với cô rằng không phải người không muốn học võ, mà là có thiên phú nhưng lười học.
Thực ra là sợ độ cao.
Lời này cô chưa bao giờ nói với bệ hạ.
Một vị hoàng đế sợ độ cao, trước mặt văn võ bá quan lại bay xuống giữa dân chúng, dưới sự bảo vệ của đội thị vệ do cô dẫn đầu, cùng dân vui vẻ. Giai thoại này lan truyền rất xa.
Cho nên khi bệ hạ nói "Ngươi không nghĩ làm ta xem, ta không xem là được", Dụ Trừng trăm triệu lần cũng không tin.
Vì vậy vào buổi chiều trong lúc huấn luyện, cô dốc hết mười hai phần tinh thần, mười phần để học hát, hai phần để chú ý đến cửa sổ... Có lẽ không chỉ là hai phần, cả đội đều nhận ra, và trong lúc nghỉ ngơi không ai không hỏi cô: "Dụ Trừng, cậu đang chờ ai à?"
Dụ Trừng uống một ngụm nước: "Chờ Chiêu Chiêu."
Đồng đội tò mò: "Chiêu Chiêu sẽ tới? Tới làm gì? Bây giờ cậu ấy không nên ở phòng tập luyện sao?"
Dụ Trừng nhìn chằm chằm vào cửa: "Cô ấy sẽ đến xem tôi."
Có người cười thuận miệng nói đùa: "Cậu ấy lo cho cậu lắm à?"
Dụ Trừng lại lắc đầu: "Cô ấy chỉ muốn xem tôi khiêu vũ."
Đồng đội càng thêm kỳ quái: "Lúc diễn tập biểu diễn, cậu ấy có thể tùy thời mà xem, sao phải đến lúc này?"
Thời gian huấn luyện quý giá như vậy, không ít người chỉ mất năm phút để ăn trưa, nghỉ ngơi thời gian càng ít, ai lại đi xem người khác tập luyện?
Dụ Trừng rất kiên trì: "Cô ấy sẽ đến."
Các đồng đội nhìn nhau, ai cũng thấy được trong ánh mắt "Được rồi, cô ấy siêu yêu cô ấy". Đoạn nhạc này trong lúc huấn luyện dài đằng đẵng thật không đáng kể, uống xong vài ngụm nước, các cô lại bắt đầu một vòng huấn luyện mới.
Bài hát 《Làm Sao Bây Giờ》 này nghịch ngợm đáng yêu, biểu đạt tâm tư của những cô gái đang yêu thầm. Sân khấu của các cô cũng thiết kế hoàn toàn theo phong cách hồng phấn mộng mơ, vũ đạo được biên tạo cũng đáng yêu không kém. Mọi người đều là xuất thân nhóm nữ, với loại vũ đạo này quả thực dễ dàng nắm bắt. Dụ Trừng tuy có chút ngượng ngùng, nhưng ngoại trừ việc biểu cảm khó điều khiển, các động tác vẫn chuẩn xác.
"Cười đi nào, Dụ Trừng!" Đội trưởng hét lên: "Cậu ghét không muốn giúp tôi sao, luc cậu đẩy người bên cạnh đừng mạnh tay quá! Đây là đùa giỡn chứ không phải tra tấn ép cung!"
Dụ Trừng giảm bớt lực, đang định tiếp tục nhảy, bỗng nhiên tai cô giật nhẹ, nhanh chóng quay ra cửa, hét lên: "Ai ở cửa đó!"
Đồng đội giật mình: "Sao sao?"
"Ai đang lén nhìn?!"
"Không phải chứ? Mọi người đều không cùng bài hát, sao lại lén lút..."
"Vậy tại sao phải lén lút?"
"Dụ Trừng nhìn nhầm chăng?"
Follow PD bước ra: "Tôi đi xem."
Không lâu sau, Follow PD trở lại, cô tránh sang cửa, Quý Chiêu ngẩng đầu đứng thẳng, khoanh tay phía sau, gật đầu với tất cả các thực tập sinh trong phòng: "Đi ngang qua, tôi chỉ đi ngang qua thôi."
Đồng đội A của Dụ Trừng: "... Cậu đến để xem Dụ Trừng phải không?"
Đồng đội B: "Quả nhiên không yên tâm."
Đồng đội C: "Cô ấy siêu yêu cô ấy."
Quý Chiêu hơi nhíu mày, muốn hiểu ý của đồng đội Dụ Trừng, suy nghĩ một hồi vẫn không hiểu, dứt khoát bỏ qua, đối diện với ánh mắt chất vấn của Dụ Trừng.
Quý Chiêu: "..."
Ta đã nói chỉ đi ngang qua, sao không ai tin vậy!
Dụ Trừng bước tới: "Chiêu Chiêu."
Ngữ khí thấp, đầy áp lực: "Ngươi đã nói không đến."
Quý Chiêu ha một tiếng: "Ta nói là đi ngang qua!" Ánh mắt cô loạn xoay: "Nực cười, ai mà muốn xem ngươi đáng yêu khiêu vũ ca hát, hơn nữa, nếu ta muốn xem, ta xem thì làm sao?"
Cô chống nạnh, ngẩng đầu chất vấn Dụ Trừng: "Xem thì làm sao?"
Dụ Trừng nhìn cô, bỗng bật cười: "Không sao cả, ngươi muốn xem thì cứ xem."
Quý Chiêu hừ một tiếng: "Ta không thèm xem!"
Nói xong, cô xoay người đi ngay.
Dụ Trừng đứng đó một lát, rồi quay lại phòng tập, đồng đội hỏi cô: "Quý Chiêu có phải giận cậu không? cậu có giận cậu ấy không? Hai người có cãi nhau không?"
Dụ Trừng lắc đầu: "Không."
Cô nói với đội trưởng: "Chúng ta tiếp tục thôi."
Thời gian cấp bách, cũng không có thời gian để tán gẫu buôn chuyện, cho nên mặc dù ai cũng đầy bụng nghi vấn, nhưng vẫn tiếp tục huấn luyện.
Không ai chú ý rằng, ở ngoài cửa, Quý Chiêu vừa rồi hùng hổ tức giận rời đi lại lén lút quay lại, giờ phút này đang cẩn thận cúi mình ở cửa, mắt không chớp nhìn chăm chăm vào Dụ Trừng.
"Đến gần em / Đừng đến gần em / Cuối cùng khoảng cách nào gần hơn tốt hơn..." Âm nhạc vui tươi, những bước nhảy đồng đều quay người một cách lộng lẫy: "Xong rồi / Em xong đời rồi / Cả người em sắp không phải của em nữa~"
Ánh mắt của Dụ Trừng lướt qua cửa.
Cô theo nhạc bước đến gần người bên cạnh, cúi mắt xuống.
Khóe môi khẽ cong lên.
Bất đắc dĩ và sủng ái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro