Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Trò chơi

Rất cảm ơn bạn @khht07 đã giúp mình beta

Ta muốn ở bên cạnh bệ hạ



Tháng tư vốn nên là thời điểm xuân đến, hòa thuận vui vẻ, nhưng gần đây lại vì trời mưa mà nhiệt độ dần giảm, cái rét tháng ba quay lại hùng hổ, gió thổi mang theo hơi lạnh như dao, len lỏi từ cổ áo vào trong người.

Điều hòa trong nhà gỗ chạy ở nhiệt độ vừa phải, gió ấm áp thổi từ trên xuống.

Quý Chiêu không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.

Điều hòa trong phòng luyện tập rất ổn định, Quý Chiêu nghe nói đó là điều hòa trung tâm, đây là lần đầu tiên nàng thấy loại điều hòa như vậy đang hoạt động, cô nhìn một lát rồi thu hồi ánh mắt, vừa lúc thấy gương mặt đối diện hơi khó tả.

Quý Chiêu thu lại suy nghĩ, mười ngón tay đan vào nhau đặt lên bàn, ngồi trước mặt: "Chị nói, chị là muội muội của Quý Kinh, tên là Quý Lâm?"

Quý Lâm trừng mắt lớn, trả lời lảng tránh: "Anh ta nói cô thật sự giả bộ, cô giả bộ thành công rồi đúng không? Hai chúng ta đâu phải chưa gặp nhau, nói đến cùng vẫn là họ hàng, sao cô tỏ ra xa lạ thế này?"

Quý Lâm, muội muội ruột của Quý Kinh, mặc dù cũng không được coi trọng vì là nữ, nhưng cha mẹ còn sống, không đến mức thảm như Quý Chiêu. Quý Chiêu không tiếp xúc nhiều với cô ấy, không nhớ ra Quý Lâm cũng là điều bình thường.

Quý Chiêu hỏi: "Chị tìm tôi có chuyện gì?"

Quý Lâm cười nhạt: "Không phải cô nói với anh ta rằng không thích nói chuyện với nam nhân, nên bảo anh ta đổi nữ nhân đến sao?"

Quý Chiêu đáp: "Ừ."

Quý Lâm bực bội cười: "Cô chỉ đáp vậy thôi à?"

Quý Chiêu nói: "Còn phải ra thêm hai kết luận."

Quý Lâm tò mò: "Là gì vậy?"

"Quý Kinh còn nghe lời."

"... Còn một cái nữa?"

Còn một cái?

Quý Chiêu nhìn Quý Lâm cười cười, vị biểu tỷ này của mình, hành động rất khoa trương, tâm tư rất dễ đoán, có lẽ còn nghe lời hơn Quý Kinh: "Chính là không hiểu tiếng người."

Quý Lâm trừng mắt: "Cô có ý gì?"

Quý Kinh là huynh trưởng của cô, không cần biết cô nghĩ gì trong lòng, trong cuộc sống hàng ngày, cô luôn tôn trọng anh ta tuyệt đối, chưa từng có ai dám nói về Quý Kinh như vậy, và người này lại là Quý Chiêu không được gia đình coi trọng!

Quý Chiêu đúng là gan hùm mật gấu!

"Ý tại mặt chữ." Giọng Quý Chiêu lạnh xuống: "Bất kể anh ta bảo chị nói gì với tôi, tôi cũng không hứng thú, cũng không muốn lãng phí thời gian nghe."

"Cô!" Quý Lâm đập bàn đứng dậy: "Anh ta bảo tôi đến nói chuyện với cô là cho cô thể diện, cô thật sự nghĩ rằng cô có thể xoay chuyển tình thế chỉ bằng cách đứng C vị trong chương trình này sao? Anh ta có thể bóp chết cô dễ như bóp chết một con kiến!"

"Vậy còn chị?" Quý Chiêu không vì cơn giận của cô mà dao động, trái lại hỏi: "Bóp chết chị thì sao?"

Quý Lâm sững sờ: "Anh ấy là anh ruột của tôi, vì sao lại muốn bóp chết tôi?"

Quý Chiêu ra hiệu cho Quý Lâm ngồi xuống: "Nếu hôm nay chị trở về mà không làm được gì, anh ta sẽ không giận cá chém thớt với chị sao?"

Cô dẫn dắt từng bước: "Quý Lâm, chị ở Quý gia cũng giống tôi, tài nguyên mà chị nhận được chỉ là những thứ dư thừa mà Quý Kinh không cần. Nhưng tình cảnh của tôi tốt hơn chị một chút, ít nhất tôi tự do."

"Ít nhất khi tôi bị Quý gia bắt nạt, tôi còn có thể an ủi rằng mình chỉ là không có cha mẹ che chở. Còn chị thì sao? Cô an ủi bản thân thế nào? An ủi rằng khi xuất giá của hồi môn của mình sẽ phong phú sao? Phong phú cỡ nào? Bằng một ngày chi tiêu của Quý Kinh à? Chị nói Quý Kinh sẽ không bóp chết chị, nhưng mỗi ngày anh ta đều đang làm chuyện này!"

"Đủ rồi!" Quý Lâm hét lớn, muốn phản bác Quý Chiêu, nhưng lời nói lại nghẹn trong cổ, cuối cùng ngồi sụp xuống, lẩm bẩm: "Đủ rồi..."

Quý Chiêu dịu giọng lại: "Nguyên tắc 'nước ấm nấu ếch xanh', tôi nghĩ chị không thể không hiểu chứ?"

Hốc mắt Quý Lâm đỏ lên, môi cô run run: "Cô rốt cuộc muốn nói gì? Châm ngòi quan hệ của tôi với Quý Kinh sao? Hay cô muốn tôi giúp cô làm gì đó?"

Quý Chiêu hỏi lại: "Quan hệ của chị với Quý Kinh còn cần tôi châm ngòi sao?"

Quý Lâm gấp giọng: "Tôi..."

Quý Chiêu giơ tay ngăn lại: "Tôi không cần chị làm gì cho tôi, tôi chỉ muốn nói với chị rằng, hãy nắm bắt những thứ vốn thuộc về mình, những thứ ngươi đáng lẽ ra phải có được, còn nhiều hơn rất nhiều so với những gì chị có hiện tại."

Trên mặt Quý Lâm biểu hiện như một bảng màu không ngừng thay đổi sắc thái, hồi lâu sau, mới cẩn thận hỏi: "Ý cô là... Gia sản sao?" Không đợi Quý Chiêu trả lời, cô lại tự giễu cười: "Tôi không phải con trai, không thể truyền thừa hương khói Quý gia, sau này tôi gả chồng phải sinh con cho người khác."

"Vì sao phải sinh con cho người khác?"

"... Ý cô là gì?"

"Hương khói là gì? Sao phải truyền thừa? Vì sao con của chị lại không thể truyền thừa?"

"Bởi vì con của tôi không mang họ Quý."

"Vậy thì để chúng mang họ Quý."

Quý Lâm ngơ ngẩn: "Điều này, điều này sao có thể..."

"Sao lại không thể?" Quý Chiêu khó hiểu nhìn Quý Lâm đang há hốc mồm: "Sao vậy? Quý gia ở núi sâu rừng già sao? Thanh triều diệt vong không thông báo đến chỗ này à?"

Phải nói rằng có một số người hiện nay thậm chí còn không bằng dân chúng thời Đại Khải triều. Thời Đại Khải, nữ đế làm chủ, là xã hội mẫu hệ, địa vị nữ giới cực cao. Dù làm kinh doanh hay chính trị, học văn hay học võ, nữ nhân tài giỏi đều vượt trội hơn nam.

Địa vị nam nhân thấp là có nguyên do, rốt cuộc nam nhân không thể sinh con.

Ngay cả người cũng không thể sinh, lấy quyền gì mà đòi quyền?

Cô thấy Quý Lâm vẫn ngẩn người, không muốn tiếp tục kích thích cô ta, tựa lưng vào ghế: "Chị trở về nói với Quý Kinh, tôi gần đây rất bận, không rảnh cãi cọ với hắn, chờ tôi xong việc tôi sẽ trở về."

Quý Lâm lẩm bẩm: "Trở về... làm gì?"

Quý Chiêu đứng dậy, nở nụ cười rạng rỡ: "Thu thập hắn."

Nói xong liền xoay người rời khỏi căn nhà gỗ.

Quý Kinh bảo Quý Lâm đến tìm cô nói chuyện, phần lớn là muốn cô từ bỏ, đối thủ không muốn cô làm gì, thì lợi ích thực tế có lẽ còn lớn hơn cô thấy.

Nên cô cố tình không từ bỏ, cố tình muốn giành lấy vị trí C mà xuất đạo!

Đang suy nghĩ, đường đột nhiên bị chặn lại.

Quý Chiêu sững sờ, ngẩng đầu liền nhìn thấy Dụ Trừng đứng trước mặt cô, trên tay cầm ly cà phê, thấy Quý Chiêu nhìn qua, cô lặng lẽ nhường sang một bên, đưa cà phê ra.

Quý Chiêu nhận lấy uống một ngụm: "Nói nửa ngày thật sự khát nước."

"Ngươi sao còn chưa về ký túc xá?" Cô vừa đi vừa hỏi.

Dụ Trừng theo sau: "Ta muốn chờ bệ hạ."

Quý Chiêu cười khẽ: "Ta gần đây tổng cảm giác có điều gì đó phía trước mà ta dường như đã quên, nhưng hồi tưởng lại, ký ức quả thật là hoàn chỉnh, chẳng lẽ ta đã quên việc gì có thể khiến ngươi phản bội tử tội sao?"

Dụ Trừng dừng bước: "Sao có thể?"

"Sao lại không?" Quý Chiêu uống cà phê, cảm thấy phản ứng hiện tại của Dụ Trừng thật đáng yêu, không nhịn được trêu chọc: "Chúng ta mới vừa gặp mặt thì ngươi đã nói cứu giá chậm trễ, nói! Có phải ngươi đã từng cứu giá chậm trễ khiến ta bị thương không?"

Đợi một lát không thấy Dụ Trừng trả lời, Quý Chiêu nghiêng đầu khó hiểu: "Hửm?"

Cô bật cười: "Làm gì đấy? Ta đang đùa thôi."

"Sau này sẽ không nữa." Dụ Trừng nói.

"Hử?"

"Ta sẽ không để người bị thương nữa."

"... Ừ."

"Cũng sẽ không đến muộn nữa."

"Ngươi cứ đứng xa xa đối diện với ta như vậy, fans của chúng ta sẽ lại dựng lên một bộ phim truyền hình đấy." Quý Chiêu không biểu cảm chỉ vào phía sau Dụ Trừng: "Hiện tại có rất nhiều fans đang đứng ngoài hàng rào chụp ảnh chúng ta."

Dụ Trừng tiến lên: "Phim truyền hình gì?"

Tối hôm đó, trong một bài đăng nóng trên diễn đàn giải trí, đã trả lời câu hỏi của Dụ Trừng:

《 Xa xa nhìn nhau như số phận đã định, chỉ cần một cú nhấp là thấy cả kiếp trước và kiếp này! 》

/

Sau một ngày nghỉ ngắn ngủi, vào buổi tối trước khi tắt đèn, các thực tập sinh trong chương trình "Xuất đạo đi! Thiếu nữ" đã nhận được thông báo từ tổ chương trình: "Sáng mai 8 giờ tập trung dưới lầu."

Không nói là chuyện gì, chỉ bảo sẽ lên hình, muốn trang điểm thì tự trang điểm, không thì để mặt mộc cũng được.

"Tớ nghe bản tin thời tiết nói ngày mai sẽ có mưa lớn, không phải lại bắt chúng ta ra ngoài chứ?" Trần Hạnh Tử mặt mày ủ rũ nhìn trời mưa bên ngoài: "Trời như vậy thích hợp nằm trên giường ngủ quá, nếu có mạng thì còn tốt hơn..."

Thẩm Nhất Xán ngồi trên giường tầng trên, đôi chân dài đung đưa: "Cúp đi."

Trần Hạnh Tử lập tức cười rạng rỡ, đối diện màn hình nói lẫy: "Tớ nói tớ yêu huấn luyện, tớ yêu khiêu vũ, tớ yêu ca hát, tớ yêu sân khấu! Đừng cản tớ, tớ bây giờ sẽ đi huấn luyện!"

"Hẳn là để ghi hình." Quý Chiêu ngồi trước bàn, đang đọc sách lịch sử mượn từ Ứng Ngật, nói: "Tôi đã xem qua chương trình trước đó, chưa đến vòng loại thì vẫn còn ít nhất ba trò chơi dành cho một trăm người. Nếu ngày kia chính là thông báo vị trí, thì hai ngày này nhất định phải quay trò chơi."

Trần Hạnh Tử vỗ đầu: "Đúng rồi!"

Cô lại gần nhìn Quý Chiêu lật sách, rồi ngẩng đầu nhìn Dụ Trừng ngồi bên cạnh Quý Chiêu, giơ tay hỏi: "Ở đây đọc sách, cậu cũng muốn trông cô ấy, có phải bán mạng hơi quá rồi không?"

Quý Chiêu không nhẹ không nặng mà trừng mắt nhìn mắt Dụ Trừng.

Dụ Trừng có mắt không tròng.

Quý Chiêu lúc này mới ho nhẹ một tiếng, nhéo nhéo mặt Trần Hạnh Tử: "Cái này gọi là hồng tụ thêm hương."

Trần Hạnh Tử phồng miệng, cố gắng giật tay Quý Chiêu ra, nhưng không thành công. Sau khi thất bại, cô tiếp tục truy vấn: "Hồng tụ thêm hương? Hương ở đâu? Thêm như thế nào?"

Quý Chiêu buông tay cô ra: "Hương không phải trọng điểm, trọng điểm là hồng tụ."

Trần Hạnh Tử ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp: "À, mặc dù hồng tụ là trọng điểm, nhưng Dụ Trừng nhìn không giống người dễ bị nghiền nát đâu."

Quý Chiêu nhịn cười.

Trần Hạnh Tử nói không sai, Dụ Trừng mặc dù vẻ ngoài có vẻ yếu đuối, nhưng thực sự rất mạnh mẽ. Ngày trước, khi đại tướng quân bị mình triệu đến Ngự Thư Phòng, dù có thể mặc giáp nhung, nhưng Dụ Trừng thường xuyên mặc trang phục bình thường, trầm mặc và nghiêm túc mà mài mực, khiến cả ống tay áo đều dính mực.

Sau này, cả triều văn võ không chịu nổi nữa, Thượng thư nói rằng Dụ đại tướng quân đóng quân ở biên cương không dễ, nếu có kỳ nghỉ thì để cô ở nhà nghỉ ngơi. Vi thần xin tiến cử một văn thần khác để thay mặt cho bệ hạ.

Quý Chiêu chưa kịp phê tấu chương, Dụ Trừng đã tự nguyện dâng sớ, nói rằng vi thần nguyện ý hy sinh vì bệ hạ, không chối từ.

Cả triều văn võ:... Mài mực mà cũng có thể liên tưởng tới máu chảy đầu rơi, tất cả đều vì ai đây!

Rất tôn trọng và chúc phúc.

Dụ Trừng rõ ràng cũng nghĩ đến việc này, cô đặt bút xuống và nói: "Đúng là phát minh vĩ đại."

Trần Hạnh Tử: "?"

/

Ngày hôm sau, trời quả nhiên mưa như trút nước.

Mưa rơi như những hạt ngọc đứt dây, rơi trên lá cây phát ra tiếng bùm bùm, gió cuộn cuộn đập vào cửa kính rực rỡ, hoa văn uốn lượn ngoằn ngoèo.

Tiếng sấm ầm ầm tuyên bố mùa hè đến, mưa lớn tầm tã, tràn qua bầu trời.

108 thực tập sinh trong trang viên tập hợp dưới lầu lúc 8 giờ, mặc dù phần lớn vẫn còn buồn ngủ, chân không chạm đất như lơ mơ chỉ thiếu mỗi cái gối, nhưng cũng không ngừng nhanh chóng chuẩn bị. Dù vậy, vẫn có thực tập sinh mặc trang phục đầy đủ.

Quý Chiêu trước giờ vào giờ Mẹo phải lên triều, tức là vào khoảng 5-6 giờ sáng, từ khi đến đây chưa từng đến trễ hoặc về sớm.

Nhưng tục ngữ có câu từ giàu khó về nghèo khó, vào đây đã quen với việc thức dậy lúc 7-8 giờ, nên cô không thể trở lại như trước, giờ cũng chỉ như một đầu óc trống rỗng, không tự hỏi được, chỉ có thể mơ màng tiếp nhận thông tin.

Giọng phó đạo diễn như từ xa truyền đến, trộn lẫn với tiếng thì thầm của các thực tập sinh bên cạnh, nghe không rõ.

"... Gọi mọi người tới đây là để đi tới sân vận động, chúng ta đã thuê sân bóng chuyền, nhưng đương nhiên không phải để đánh bóng chuyền, hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò chơi, trò này chắc mọi người đều quen thuộc."

"Xé nhãn hiệu? Cứu mạng, trò này rất kịch liệt, không phù hợp với hình tượng mỹ nhân yên tĩnh mà công ty định hướng cho tớ đâu!"

"Vẫn là dùng ánh mắt... Đạt mị u đạt mị ~"

"Tớ thích, tớ thích, vừa lúc có thể vận động một chút. Nhưng chia đội như thế nào?"

Rất nhanh, phó đạo diễn đã trả lời câu hỏi của thực tập sinh.

Chia theo đội ở vòng công diễn đầu tiên, nhưng không cần nhiều đội như vậy, những người chọn cùng bài hát sẽ tự động thành đồng đội. Nói cách khác, những người trước đây là đối thủ trong vũ đài đã trở thành "trời sinh một đôi" đồng đội.

"Cậu nhìn xem chúng ta này duyên phận, bắt tay giảng hòa thuộc về rồi." Lên xe buýt, ngồi gần đội cùng đội, Tống Giang Giang vội vàng nói.

Già Vũ Mông lịch sự cười: "..."

Ai có thể quan tâm đến bóng ma tâm lý của mình chút được không!

Từ sau khi thi đấu thua, Già Vũ Mông đã có hai ngày ác mộng, mỗi lần đều mơ thấy mình quay lại hiện trường sân khấu, bị thao tác như rối gỗ bởi A tổ, sau khi thao tác xong, A tổ mọi người đều đốt mình.

Ngọn lửa ấy hừng hực, thiêu đốt mình đến tỉnh dậy.

Già Vũ Mông dù có lệ cũng không làm mất đi sự nhiệt tình của Tống Giang Giang, cô đứng lên, vươn tay vỗ vai Vạn Kỳ: "Cậu là người có thể lực tốt nhất đội các cậu đúng không? Hôm đó khang suyễn mà cậu còn không suyễn."

Nghe đến Quý Chiêu hí khang sau tuyệt đối phong hầu Vạn Kỳ: "..."

Tống Giang Giang tiếp tục cố gắng, nói với Thiệu Kha: "Tớ đã sớm muốn cùng cậu học rap, nhân lần này chúng ta cùng rèn luyện cảm tình ——"

"Đừng nói chúng ta." Thiệu Kha kiên quyết từ chối: "Các cậu là các cậu, chúng tớ là chúng tớ."

Cách cái lối đi nhỏ, Đinh Ngôn nhắc nhở: "Hiện tại chúng ta là một đội, bất kỳ ai cảm xúc hay rơi dây xích đều sẽ ảnh hưởng kết quả cuối cùng. Chúng ta phải đoàn kết, cùng ta hát: Đoàn kết chính là chân lý sáng ngời ~"

Thiệu Kha: "..."

Cô mệt mỏi: "Cậu không phải giáo viên ngữ văn sao!"

Đinh Ngôn xa xăm: "Thật ra, tớ luôn có một giấc mơ âm nhạc."

Vì thế, trên đường đến sân vận động, chiếc xe buýt chở hơn nửa số thực tập sinh vang lên bài hát "Đoàn kết chính là chân lý sáng ngời" tiến lên trong mưa to, vượt qua mọi đèn đỏ.

Trò chơi xé nhãn hiệu có luật chơi rất đơn giản.

Hai đội một tổ, sau lưng dán tấm giấy ghi tên mình, bịt mắt bước vào khu vực do tổ chương trình phân chia. Sau khi thi đấu bắt đầu, tự do di chuyển, bắt giữ đối thủ, xé nhãn hiệu để giành chiến thắng. Những người bị xé nhãn hiệu sẽ bị loại khỏi cuộc chơi. Sau khi kết thúc, đội nào xé nhiều nhãn hơn sẽ thắng.

Tới sân bóng chuyền, nhân viên phát đồng phục cho các đội - màu sắc huỳnh quang khác nhau, áo choàng xấu xí hết mức có thể, và nhanh chóng tạo thành các đội nhỏ.

Già Vũ Mông đành nhận trang phục của đội và đi về phía đội "Trời sinh một đôi", vừa đi vừa tự an ủi: "Thà chết chứ không chịu nhục, phải làm đồng đội với họ chẳng bằng giết chúng ta đi, dù sao cũng chỉ là trò chơi, không cần nghiêm túc quá, cứ chơi vui thôi."

"Phải cẩn thận với Quý Chiêu, cậu ta sẽ tẩy não đó." Vạn Kỳ nhắc nhở.

Thiệu Kha cười lạnh: "Bất kể cậu ta cưỡng bức hay dụ dỗ, đều không ảnh hưởng gì đến tớ! Các cậu cũng phải như vậy!"

Sáu người nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.

Già Vũ Mông một đội đi tới, Quý Chiêu và các đồng đội đã thấy từ trước, đợi đến khi họ đến gần mới chào hỏi, đều là người quen cũ, không cần tự giới thiệu, Quý Chiêu trực tiếp vào chủ đề: "Chúng ta là đội thứ hai, có thời gian để làm nóng người."

Già Vũ Mông đáp: "Ừ."

Quý Chiêu nhận ra cảm xúc của họ: "?"

Tống Giang Giang lặng lẽ nhún vai, tỏ vẻ mình đã cố gắng, nhưng đối phương không nhận cành ô liu hữu nghị của cô, với thái độ như vậy rất khó mà thắng.

Quý Chiêu suy nghĩ, rồi đoán được vì sao họ có cảm xúc đó, im lặng hai giây, cô nói: "Phần thưởng cho đội thắng là có thể ra ngoài ăn lẩu, tổ chương trình chi tiền, có thể ở ngoài khách sạn, tôi mời mọi người nghỉ tại khách sạn 5 sao."

Đội Già Vũ Mông trong nháy mắt mắt trừng lớn.

Có người không bị hấp dẫn: "Chỉ là khách sạn 5 sao thôi mà?! Ai mà chưa từng ở qua chứ!"

Quý Chiêu: "Phòng tổng thống."

Đội Già Vũ Mông: "!!!"

Quý Chiêu: "Nếu không còn vấn đề gì nữa, mời Dụ Trừng phân tích tình hình cho mọi người."

Đến khi Dụ Trừng đã phân tích xong tình hình sức khỏe, trình độ lực lượng và độ nhanh nhẹn của đối thủ, đội Già Vũ Mông mới thoát khỏi ảo tưởng về phòng tổng thống, nhìn nhau, đều thấy sự thất vọng trong mắt nhau.

Nhưng lại nhanh chóng tha thứ cho mình: Làm ơn! Đó là phòng tổng thống mà!

"... Còn có vấn đề gì khác không?" Dụ Trừng nhìn quanh một vòng, làm tổng kết: "Mặc dù xé nhãn hiệu rất khó, nhưng thính giác sẽ càng thêm nhạy bén. Mỗi đôi giày có độ ma sát khác nhau, tiếng bước chân cũng khác nhau, rất dễ nhận biết."

Mười người nghe mà mộng bức: "...?"

Trò chơi này có cần kế hoạch chu đáo chặt chẽ như vậy không? Mọi người không phải cứ còi vang là luống cuống đoán đại sao?

Quý Chiêu vừa lòng gật đầu: "Ngươi xung phong."

Dụ Trừng: "Tự nhiên thôi."

Mười người lại cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.

Già Vũ Mông nhỏ giọng hỏi Tống Giang Giang bên cạnh: "Dụ Trừng đội các cậu từ nhỏ học võ à? Sao có thể phân biệt được chỉ bằng âm thanh, không phải cậu ấy sẽ bay lên đâu chứ?"

Tống Giang Giang: "..."

Quay mặt đi, vẻ mặt kiêu ngạo: Ha hả! Lúc trước cậu lạnh lùng, giờ lại trèo cao không tới!

Già Vũ Mông: "..."

Diễn thật nhiều.

Vẫn là Kiều Nguyệt mềm lòng, giải thích cho Già Vũ Mông: "Dụ Trừng rất lợi hại, lúc huấn luyện trước đây, cậu ấy nghe tiếng bước chân, không cần nhìn cũng đoán được ai nhảy sai."

Thẩm Hân chen vào: "Tóm lại, chuyện đó tin được. Lẩu lần này tớ nhất định gọi thịt bò cay."

Tống Giang Giang: "Mao bụng là thần vĩnh viễn của lẩu!"

Trịnh Đông Tình: "Khoai tây của tớ xin xuất chiến."

Kiều Nguyệt: "Tớ chọn tiết vịt tiên."

Ở thời Đại Khải triều, lẩu cũng là một món ăn cung đình nổi tiếng, Quý Chiêu rất thích ăn, càng cay càng tốt, nhưng thái sư quản nghiêm, cay quá không được ăn nhiều, trừ khi có yến tiệc chiêu đãi quan viên.

Cả triều văn võ thích ăn lẩu không ít, Quý Chiêu cũng thường mời các đại thần ở lại cung dùng bữa.

Dụ Trừng tuy thường xuyên ở biên cương, nhưng số lần được ở lại dùng bữa lại nhiều nhất, lý do đơn giản, Quý Chiêu thấy Dụ Trừng ở biên cương vất vả, nên đến ăn nhiều một chút cũng tốt.

Đáng tiếc là Dụ Trừng không ăn cay được, trong nồi của cô lúc nào cũng chỉ có nước trong, nhìn rất đáng thương.

Trước khi vào sân đấu, Quý Chiêu kéo kéo bịt mắt, giọng nghiêm túc: "Lẩu ta nhất định phải ăn, cho nên lần này thi đấu, chỉ được thắng, không được thua."

Dụ Trừng ưỡn ngực: "Tuyệt đối không phụ sứ mệnh."

Phó đạo diễn lần này đảm nhận vai trò chủ trì, nhưng không lộ mặt, hậu kỳ sẽ dùng hiệu ứng che mặt, giọng cũng sẽ được chỉnh sửa, nên hắn rất thoải mái mà đứng trước màn ảnh: "Hiện tại mời hai đội tuyển thủ vào sân đấu."

Hai đội tuyển thủ, 24 người, từ lối vào khác nhau tiến vào, một đội màu lam huỳnh quang, một đội màu vàng huỳnh quang, làm cho các thực tập sinh đang xem xung quanh bừng tỉnh: "Đây là... trận đại chiến Đói Bụng với Đoàn Mỹ sao?"

Phó đạo diễn thanh giọng: "OK, hiện tại mời hai đội phái đại biểu ra buông lời thách thức đối thủ."

Đội Quý Chiêu phái ra chính là Dụ Trừng.

Lý do là Dụ Trừng thân kinh bách chiến, đại chiến phía trước buông lời hung ác là trải qua rồi, cho nên hẳn là cô ấy đi. Tuy rằng các đồng đội đều thực sự không hiểu Dụ Trừng đã từng chiến đấu ở đâu, nhưng đều vô điều kiện mà lựa chọn tin tưởng Quý Chiêu.

Dụ Trừng bước lên trước, tiếp nhận micro từ nhân viên công tác, ánh mắt sáng ngời: "Các cậu hiện tại đầu hàng còn kịp, bằng không chết rồi thì không có cơ hội."

Đồng đội mười người: "......"

Đối thủ: "......"

Chỉ là một trò chơi thôi mà, sao lại liên quan đến tử vong!

Phó đạo diễn ách một tiếng: "Xem ra Dụ Trừng thật sự rất muốn thắng, có phải vì rất muốn ăn lẩu không?"

Dụ Trừng: "Ừ, Quý Chiêu thích ăn."

Phó đạo diễn: "......"

Chúng thực tập sinh: "......"

Đây đúng là tinh thần bán đồng đội kiểu chuyên nghiệp!

Dụ Trừng bên này thì có chết cũng không lùi, trong khi bên kia đội Ánh Huỳnh Quang Lam thở hổn hển một lúc, nói những lời không hề có lực sát thương, phó đạo diễn liền yêu cầu các thực tập sinh đeo bịt mắt, lập tức bắt đầu thi đấu.

Quý Chiêu đeo bịt mắt, trước mắt tức khắc tối đen, cô dứt khoát nhắm mắt lại.

Tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu.

Các thực tập sinh quan sát trận đấu với vẻ mặt nhàn nhã, cho rằng mới vừa bắt đầu thì các tuyển thủ còn đang làm quen với sân, chưa thể chém giết sớm được, nên mọi người vừa xem vừa không quá chú tâm, tiếp tục nói chuyện phiếm.

"Cậu nghĩ đội nào sẽ thắng?" Trần Hạnh Tử dùng báo bọc túi rác, từ trong túi lấy ra hạt dưa, vừa cắn vừa nói: "Tuyệt đối là đội Quý Chiêu, Dụ Trừng một địch hai, thật ngưỡng mộ, sắp được ăn lẩu rồi."

Thẩm Nhất Xán uyển chuyển từ chối việc cắn hạt dưa trước máy quay, lắc đầu: "Nhỡ đâu thua thì sao?"

Bùi Giai thò đầu tới: "Tuyệt đối không thể, tớ đã hỏi Quý tổng của chúng ta, Dụ Trừng sức chiến đấu rất mạnh, người bình thường không thể là đối thủ của cậu ấy, nhìn đội đối diện kia, chậc chậc chậc!"

Trần Hạnh Tử đưa hạt dưa qua: "Đánh cược không?"

Thẩm Nhất Xán không tiếp chiêu: "Đánh bạc là phạm pháp."

Trần Hạnh Tử tiếc nuối lắc đầu, đang định khuyên nhủ tiếp thì bỗng nghe thấy một tràng ồ lên, thực tập sinh bên cạnh trực tiếp thốt ra: "Này, phạm quy rồi!!!"

Trần Hạnh Tử lập tức nhìn về phía sân.

Chỉ thấy đội của Quý Chiêu đang mò mẫm trên sân, đi lại như thể đang tìm cơm hộp, mà Dụ Trừng thì làm gương mẫu đi đầu, không biết từ khi nào đã tiến vào trận địa đối phương.

Với tốc độ như được thêm hiệu ứng, cô giơ tay lên, ngón trỏ và ngón giữa tách ra, sáu tấm nhãn hiệu chỉnh tề như phiến bài hiện ra trước màn ảnh.

Các thực tập sinh bị mất nhãn hiệu còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra: "?"

Vừa có gì đó bay qua sao?

Phó đạo diễn: "!!!"

Hắn cần phải xem lại cảnh quay chậm!

Các thực tập sinh quan sát: "!!!"

Dụ Trừng đây là lợi dụng bug gì vậy!

Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Dụ Trừng đã xoay người, tiện tay cắm sáu tấm nhãn hiệu lên rào chắn, trước sự kinh ngạc của mọi người, bước chân khẽ nhấc, cả người đã chạy ra ngoài.

Mọi người: "!!!"

Còn tới nữa!

Còn không đến thì sao?

Đối phương còn mười hai người, Dụ Trừng chỉ mới lấy sáu, cô đã hứa với bệ hạ là phải thắng, và không chỉ thắng sít sao, mà là phải thắng một cách tuyệt đối, thắng toàn bộ.

Lúc này đối thủ cũng đã phản ứng lại, những người bị ném nhãn hiệu thì hô to, những người chưa bị thì tản ra khắp nơi, trong sân giống như một nồi lẩu sôi ùng ục. Dụ Trừng khẽ nghiêng tai, nhất thời không phân biệt được phương hướng.

Phó đạo diễn tranh thủ cơ hội này tiến lại gần: "Dụ Trừng này, cô thật sự ảnh hưởng đến quá trình quay hình, cô đứng yên ở đây mười phút đi, mười phút sau mới được di chuyển."

Dụ Trừng nhíu mày: "Không công bằng."

Phó đạo diễn thuyết phục: "Trò chơi cần sự kịch tính, cô cứ kết thúc nhanh chóng như vậy thì đồng đội của cô, không phải, Quý Chiêu sẽ chỉ đứng làm nền thôi! Yên tâm, mười phút sau cô muốn làm gì tôi sẽ không ngăn cản."

Dụ Trừng nói: "Tôi ở đây mười phút."

Phó đạo diễn thở phào.

Phó đạo diễn nói chuyện với Dụ Trừng xong, bên kia Kiều Nguyệt ngoan ngoãn nắm tay Quý Chiêu, mờ mịt nhìn xung quanh: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tống Giang Giang lớn giọng: "Thế nào? Đối diện chạy được à!"

Đội trưởng A bên kia tuyệt vọng: "Sao các cậu lại gian lận! Không phải đã nói sẽ từ từ thử sao? Chơi đẹp mà! Tại sao nhãn hiệu của tớ lại không còn!"

Già Vũ Mông đáp lại: "Ai nói với cậu là sẽ từ từ thử!"

Đội trưởng B: "Đây có phải trọng điểm không!"

Thiệu Kha nôn nóng: "Tớ không muốn làm con rùa, tớ muốn lao lên! Tớ thật sự muốn lao lên!"

Đinh Ngôn tự nhiên hát rap: "Cà phê là cậu, muốn hay không muốn ~"

Quý Chiêu nâng cằm lên.

Cà phê?

Cô nói: "Muốn."

Tống Giang Giang bước lên trước: "Tuân lệnh! Bọn tỷ muội, tiến lên!"

Vừa dứt lời, một nhóm mười một người liền xông về phía đối thủ, khiến cho mọi người xung quanh hoảng hốt: "Thế giới đại chiến lần thứ ba bùng phát sao?"

Quý Chiêu hoàn toàn bị Kiều Nguyệt kéo theo, Kiều Nguyệt như chú mèo con không có khả năng làm tổn thương ai, vừa kêu vừa xông vào giữa trận, rất hưng phấn, chưa kịp làm gì đã bị tóm lại: "Quý Chiêu cứu tớ!"

Quý Chiêu nghiêm mặt, đưa tay mò phía sau lưng cô, vừa chạm đã bắt được tay tội ác định xé nhãn hiệu của Kiều Nguyệt.

Chủ nhân của tay tội ác mạnh mẽ lên án: "Cậu sao lại chạm vào tay tôi!"

Quý Chiêu: "......?"

Chủ nhân tay tội ác: "Cậu phải chịu trách nhiệm!"

Kiều Nguyệt hoảng sợ: "Quý Chiêu, cậu ta đang ăn vạ!"

Quý Chiêu nói: "Được rồi, tôi chịu trách nhiệm."

Cô theo tay tội ác kéo người vào lòng, đối phương bất ngờ không kịp phản ứng, vừa chạm vào vai Quý Chiêu, Quý Chiêu đã đưa tay ra sau lưng, nắm lấy nhãn hiệu.

"Trần Hiểu!" Trong tiếng thét chói tai của đối phương, Quý Chiêu vừa xé nhãn hiệu vừa gọi tên cô: "Bị loại rồi."

Trần Hiểu - chủ nhân của tay tội ác ngớ người: "Cậu... cậu làm sao nhớ tôi? Chúng ta chưa từng nói chuyện mà! Sao nghe tiếng ta ngươi lại nhận ra, có phải cậu có tình cảm ——"

Quý Chiêu vỗ tay, cắt lời cô: "Đưa ra khỏi sân đi."

Trận đấu mới bắt đầu ba phút, đối phương đã bị loại bảy người, có thể tổ chức thành một nhóm xuất đạo.

Đội Già Vũ Mông sĩ khí tăng cao, chỉ cảm thấy món lẩu tổng thống đang vẫy tay gọi mình, hưng phấn từng bước tiến tới, chuẩn bị đại sát tứ phương: "Đối thủ bé cưng, ta tới đây ~~~"

Chỉ còn lại năm đối thủ: "......"

Xin đừng tới đây!

Các thực tập sinh quan sát: "Lịch sử gọi trận chiến này là trận chiến Đói Bụng vs Đoàn Mỹ, trong ngắn ngủi nhưng đầy chém giết, Đoàn Mỹ đã phái tinh anh Dụ Trừng tách ra khỏi đội đối thủ, ngay sau đó......"

Như các thực tập sinh nghĩ, đội Già Vũ Mông cũng cho rằng họ sắp giành chiến thắng, nhưng thực tế lại không như vậy.

Vì đối thủ quá ít, mà bên ta đầy đủ người, nên trong năm phút tiếp theo, tình huống trở nên hỗn loạn, cụ thể là ——

"Sai rồi, là ta! Tống Giang Giang!"

"Già Vũ Mông, cậu có phải yêu thầm tớ không? Cứ bắt tớ hoài, cậu yêu tớ đến thế sao!"

"Tớ! Tớ là đồng đội của cậu mà!"

"Kỳ lạ thật, năm người kia trốn ở đâu rồi? Họ đã ra ngoài chưa? Hello, có ai ở đó không? Đừng im lặng, tớ biết các cậu ở đó!"

Dụ Trừng đứng yên tại chỗ, khi mọi người nghĩ rằng cô đã ngủ, cô bỗng nhiên mở miệng: "Thẩm Hân, hướng tám giờ. Tống Giang Giang, hướng mười hai giờ. Trịnh Đông Tình, hướng mười giờ, HVũ Mông, hướng sáu giờ, có hai người."

Già Vũ Mông: "?"

Sao lại có hai đối thủ ở phía mình!

Mặc dù Dụ Trừng nói rất chính xác, nhưng quá ngắn gọn, các thực tập sinh lớn lên trong xã hội văn minh chưa từng chơi trò bạo lực nào, do dự vài giây, đối thủ đã thay đổi phương hướng.

Vừa chạy vừa hét: "Các cậu làm cái gì vậy! Chỉ là một trò chơi nhỏ thôi mà! Yêu lẩu đến mức đó sao! Đánh đánh giết giết, làm sao hợp tác sau này gặp nhau!"

Dụ Trừng không nản chí: "Tôi nói lại lần nữa."

Cô lại nghe một lúc, nhanh chóng bố trí.

Tống Giang Giang và các đồng đội vẫn không phản ứng kịp, chỉ nghe Quý Chiêu hét lớn: "Động thủ!"

Tiếng hét này thật sự rất uy nghiêm, bốn người gần như phản xạ mà xông ra ngoài, lộn xộn chộp loạn, cùng với những tiếng kêu la thảm thiết như "Đừng mà ——" "Lưu đường sống đi" "Đừng để tôi gặp lại các cậu", trận đấu chính thức tuyên bố kết thúc.

Đội "Dắt Ti Diễn", 12-0, chiến thắng tuyệt đối.

Quý Chiêu tháo bịt mắt, giữa cảnh hỗn độn của đồng đội và đối thủ, nhìn về phía Dụ Trừng. Dụ Trừng bịt mắt màu đen, cô không cười, môi anh đào khẽ nhếch, xinh đẹp vô cùng, nhưng với chiếc bịt mắt quái dị, nụ cười lệch lạc ấy khiến người ta thấy buồn cười.

Quý Chiêu bật cười, gọi: "Dụ Trừng!"

Dụ Trừng quay đầu về phía cô, như chợt nhớ ra, tháo bịt mắt xuống. Từ bóng tối bước ra ánh sáng, cô theo bản năng nhắm mắt lại, rồi tiến về phía Quý Chiêu.

Kết quả còn chưa đi đến trước mặt đã bị đồng đội vây quanh.

"Dụ Trừng, cậu thật là lợi hại a!"

"Lần sau trò chơi còn ở một tổ, chúng ta chính là tốt nhất đồng đội!"

"#¥¥! @#%*& (......"

Các thực tập sinh quan sát không chịu nổi nữa: "Này —— các cậu mau kết thúc đi! Chúng ta còn muốn thi đấu nữa! Đạo diễn, đội này nhất định phải cắt đến cuối cùng, nếu không sẽ làm chúng ta trông quá kém cỏi!"

Phó đạo diễn cười gượng: "Được rồi, được rồi!"

So với đội 《Dắt Ti Diễn》 hưng phấn, đối thủ quả thực có thể dùng từ "thất hồn lạc phách" để hình dung, nhìn đội Già Vũ Mông như chính mình cũng bị đánh bại, thậm chí muốn đi cùng các cô ôm đầu khóc rống: "Đều bị Dụ Trừng và Quý Chiêu tra tấn đến thảm thương mà!"

Kiều Nguyệt lại lo lắng, phòng ngừa chu đáo: "Lần sau công diễn là vị trí đánh giá, cũng phải tổ chức thành đoàn thể thi đấu, nếu lỡ gặp lại bọn họ thì sao đây?"

"Yên tâm đi." Tống Giang Giang nhẹ nhàng che tai Kiều Nguyệt: "Mọi người đều là cô gái hiền lành, sẽ không ——"

Lời nói chưa dứt đã bị cắt ngang, âm thanh vang dội: "Cậu chính là Quý Chiêu sao?"

Tống Giang Giang: "......"

Cô yên lặng kéo Kiều Nguyệt đứng sang bên cạnh, trấn an Kiều Nguyệt: "Yên tâm, có Dụ Trừng ở đây."

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo Dụ Trừng đứng dậy: "Có việc gì sao?"

Quý Chiêu vỗ nhẹ cánh tay cô, ý bảo không sao, lướt qua người vừa đến rồi nhìn phía sau người đó, Trần Hiểu đang giấu mình ở đó, tuy rằng cố thu nhỏ nhưng do chiều cao quá nổi bật nên vẫn rất dễ thấy.

Thấy không thể trốn được, Trần Hiểu à một tiếng, giậm chân: "Là tớ tìm cậu!"

"Dương Chi, cậu tránh ra," Trần Hiểu kéo đồng đội sang bên, dũng cảm đứng lên: "Tớ chỉ muốn kết bạn với cậu, Quý Chiêu, tớ đặc biệt thích sân khấu của cậu, không ngờ cậu cũng biết tớ, ô ô ô, đây không phải là cơ hội kết bạn sao?"

Cô ấy ánh mắt lấp lánh nhìn Quý Chiêu, đuôi ngựa rung rinh sau đầu, đuôi mắt lấp lánh: "Làm bạn đi Quý Chiêu!"

Dụ Trừng nhíu mày.

Trần Hiểu nhìn Quý Chiêu rồi nhìn Dụ Trừng, sắc mặt phức tạp: "Cậu, cậu không cho cậu ấy kết bạn sao?"

Dụ Trừng nhăn mày sâu hơn: "Tôi dám sao?"

"Nhưng," cô dừng lại: "Quý Chiêu nhớ cô vì cô ấy có trí nhớ tốt."

Đã gặp qua là không quên, kỳ tài hiếm có.

Trần Hiểu tan nát cõi lòng trong giây lát: "A? Thật sao?"

Quý Chiêu vươn tay: "Được thôi."

Đây là câu trả lời cho câu hỏi trước của Trần Hiểu.

Trần Hiểu vừa tan nát cõi lòng liền được hàn gắn ngay, cô nắm lấy tay Quý Chiêu lắc lắc: "Vậy khi lấy lại điện thoại chúng ta thêm bạn tốt nhé, lần sau công diễn tớ muốn cùng cậu một đội!"

Dụ Trừng cúi mắt.

Nhìn tay Quý Chiêu bị Trần Thương Trong nắm lắc lư, lắc đến mức khiến mắt cô đau.

Cô hừ một tiếng trong lòng.

Nịnh nọt!

/

Sau khi kết thúc trò chơi xé nhãn hiệu là trận thi kéo co.

Lần này phó đạo diễn thêm phần tinh ý, chia đội ngẫu nhiên, tách Quý Chiêu và Dụ Trừng ra, tuy thành công tăng thêm yếu tố giải trí, nhưng cũng gặp vài thực tập sinh khó chịu: "Đồ ác công!"

Phó đạo diễn: "......"

Ai cho phép các ngươi ship cặp đôi giữa các thực tập sinh vậy chứ! Các ngươi đến đây để thi đấu mà!

Tóm lại, Quý Chiêu và Dụ Trừng tạm thời tách ra thành hai đội.

Sau đó cả hai dẫn dắt đội của mình giành chiến thắng, dùng hành động thực tế để thể hiện cho phó đạo diễn biết thế nào là "Tụ lại thành một ngọn lửa, tán ra là đầy trời sao", khiến phó đạo diễn bối rối không biết làm sao phản bác.

Khi trận thi kéo co kết thúc, phó đạo diễn tuyên bố thu hình, đội chiến thắng sẽ lên một chiếc xe buýt đi ăn lẩu, đội thua sẽ lên một chiếc xe buýt trở về trang viên.

Trong lúc nhất thời, sân đấu tràn ngập cảm xúc hỗn độn, nhiếp ảnh gia thì chụp được rất nhiều khoảnh khắc thú vị.

Đội 《Dắt Ti Diễn》 còn lại thì vui vẻ như một gia đình, Quý Chiêu nghe nói có thể đi ăn lẩu, liền vui vẻ nhón chân, rụt rè ho nhẹ: "Đi thôi."

"Dụ Trừng, chờ chút!" Phó đạo diễn gọi: "Cô không thể đi ăn lẩu."

"Tại sao?" Tống Giang Giang đứng ra lý luận: "Dụ Trừng rất lợi hại, như là một BUG sống, người mang thần công, tôi là đối thủ ta cũng sẽ ghen tị, nhưng cô không thể cướp phần thưởng của cậu ấy!"

Các đồng đội: "......"

Cậu khen hay chê vậy!

Phó đạo diễn ngẩn người, rồi lấy điện thoại đưa cho Dụ Trừng: "Mẹ cô có việc cần tìm cô."

Tống Giang Giang: "Mẹ?"

Quý Chiêu nói: "Mẹ của Dụ Trừng."

Dụ Trừng từng kể với Quý Chiêu về mẹ mình, tên là Tô Tĩnh, là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, có danh tiếng rất cao trong ngành.

Nghe nói, vụ ngoại tình của Dụ Vọng Mạnh không đơn giản, mà là một vụ bê bối lớn. Khi Tô Tĩnh biết được, bà liền thông báo ly hôn và chia tài sản, rồi trang điểm lộng lẫy đi gặp Dụ Vọng Mạnh, nhìn ông ta như nhìn quỷ.

Dụ Vọng Mạnh khi đó tức giận hỏi bà đang làm gì, bà chỉ cười ngạo nghễ: "Bây giờ nói chuyện với ông tôi còn sợ lây bệnh, Dụ Vọng Mạnh, ông thật bẩn thỉu."

Sau đó ném cho ông ta một thẻ ngân hàng: "Tôi đã hỏi Trừng Trừng, nó nói đi theo tôi sẽ ảnh hưởng sự nghiệp của tôi, nên quyền nuôi dưỡng cho ông. Thẻ này dùng tên Trừng Trừng để làm, mỗi tháng ông gửi vào đó 300 triệu."

Dụ Vọng Mạnh giận dữ: "Quyền nuôi con thuộc về tôi, phí sinh hoạt phải do bà trả! Hơn nữa tôi chỉ lỡ một lần thôi, chẳng phải đàn ông ai cũng mắc sai lầm này sao!"

"Vậy tôi khuyên đàn ông đều nên đi chết." Tô Tĩnh lạnh lùng đáp: "Dụ Vọng Mạnh, ông nghĩ ngoại tình là gì? Ngoại tình là phạm pháp, chứng cứ tôi đều có, muốn đưa ông vào tù chỉ là chuyện nhỏ, ông nghĩ ra tù còn có sự nghiệp sao?"

Vậy nên, sau khi Tô Tĩnh giành quyền nuôi dưỡng tuyệt đối cho Dụ Trừng cùng một thẻ ngân hàng mỗi tháng nhập 300 triệu, bà thoải mái khôi phục cuộc sống độc thân và xuất ngoại.

Nếu theo hành trình của bà, giờ này bà hẳn đang ở Seattle.

Sao lại đột nhiên trở về?

Quý Chiêu còn đang nghĩ, Dụ Trừng đã nhận điện thoại, cô ừ hai tiếng, rồi im lặng, sau đó nói một câu "Được rồi", rồi trả lại điện thoại cho phó đạo diễn.

Cô xoay người, nói với Quý Chiêu: "Người về nhà cùng ta được không?"

Phó đạo diễn: "......?"

Các đồng đội: "!!!"

Tiến triển này có quá nhanh không? Có người còn chưa tìm được đối tượng hẹn hò, vậy mà có người đã mang đối tượng về nhà rồi sao!

Quý Chiêu gật đầu.

Cô tìm phó đạo diễn mượn điện thoại liên lạc với bộ phận tài vụ của kênh giải trí, nhờ họ đặt phòng tổng thống, nói với đội Già Vũ Mông rằng sau khi ăn lẩu sẽ có xe đến đón, rồi mới hỏi Dụ Trừng: "Chúng ta đi thế nào?"

Dụ Trừng nói: "Tô Tĩnh phái người đến đón."

Tô Tĩnh tuy thường xuyên không ở trong nước, nhưng vẫn có bất động sản ở đây. Lần này bà về nước đột xuất, liền trực tiếp sử dụng tài xế và trợ lý của Dụ Vọng Mạnh. Tài xế lái chiếc SUV tám chỗ đỗ trước sân vận động.

Khi Dụ Trừng và Quý Chiêu vừa lên xe, tài xế tự giác nâng tấm chắn giữa hàng ghế trước và sau.

Dụ Trừng gõ nhẹ vào tấm chắn, áp tai nghe một chút, nói: "Cách âm rất tốt."

Quý Chiêu tò mò sờ thử, rồi nhanh chóng nhớ tới chính sự, nghiêm mặt nói: "Tô Tĩnh đột nhiên từ nước ngoài trở về muốn gặp ngươi, có phải đã phát hiện điều gì không? Rốt cuộc, nữ nhi của bà cũng không biết khinh công."

Dụ Trừng sắc mặt thu lại: "Là ta sơ ý."

"Sao có thể trách ngươi?" Quý Chiêu nói: "Mục đích của chúng ta là giành chiến thắng, chỉ cần không vi phạm quy tắc, làm gì cũng được. Ngươi còn nhớ tính cách của Dụ Trừng trước kia không?"

Dụ Trừng sắc mặt khẽ biến.

Quý Chiêu hỏi: "Không nhớ sao?"

Cô vẫy tay: "Cũng không sao, đến lúc đó để ——"

"Không phải, ta nhớ rõ." Dụ Trừng nói: "Chỉ sợ dọa bệ hạ."

Quý Chiêu cười: "Đúng rồi, ta nhớ ra rồi."

Cô vươn tay chọc vào vai Dụ Trừng: "Có chút giống người đi cửa sau vào công ty để làm thực tập sinh, đúng không?"

Dụ Trừng đỏ mặt: "...... Đó là cô ấy mà!"

Quý Chiêu gật đầu qua loa.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn chưa ngừng, càng ngày càng nặng hạt. Sương mù bao phủ trên kính xe, ánh đèn neon hai bên đường cũng trở nên mờ nhòe, giống như trong giấc mơ.

"Ta thực sự thích nơi này." Quý Chiêu bỗng nhiên mở miệng: "Đêm như ban ngày, đi đâu cũng có ánh sáng, không giống thời chúng ta, còn có lệnh cấm đi lại ban đêm."

"Bệ hạ ham chơi." Dụ Trừng nói nhỏ.

Bị liếc nhìn.

Dụ Trừng mím môi: "Vi thần biết sai rồi."

Nói biết sai, nhưng giọng lại không có chút ăn năn, rõ ràng lộ ra ý "Thật ra bệ hạ đúng là như vậy, ta không nói oan cho ngài". Quý Chiêu không nhịn được: "Nếu không phải vì ngươi, ta cũng không bị phát hiện."

Quý Chiêu đăng cơ khi còn trẻ, vẫn còn ham chơi, luôn trốn khỏi cung khi không ai để ý để đi chơi, nhưng đều chơi rất đúng mực, đến giờ là về cung, chưa từng sai lầm.

Cho đến khi Dụ Trừng trở lại kinh thành nghỉ ngơi, cô không chịu ngồi yên, giữa đêm lại cùng cấm quân tuần tra, bắt gặp Quý Chiêu đang trốn khỏi cung.

Quý Chiêu vốn là người nhanh trí, lập tức từ việc bị bắt tại trận biến thành một màn cải trang vi hành: "Thật tốt, các ngươi rất cảnh giác, trẫm rất hài lòng."

Sợ Dụ Trừng đi cáo trạng, ngày hôm sau cô triệu Dụ Trừng vào cung suốt mười hai canh giờ, câu chuyện tạm thời không nhắc tới nữa.

Khi đang trò chuyện, ô tô từ từ giảm tốc và rồi dừng hẳn.

Tô Tĩnh có một căn nhà trong một khu chung cư cũ kỹ, được ông bà ngoại của Dụ Trừng để lại. Những năm gần đây, nơi này chuẩn bị phá bỏ và di dời, cư dân đã chuyển đi rải rác, không còn bảo trì bất động sản. Khi vào khu chung cư, điều đầu tiên hiện ra trước mắt chính là khung cảnh tiêu điều.

Nhưng bên trong ngôi nhà lại được trang hoàng đẹp mắt, phong cách Pháp cổ điển, từ bày trí và sắp xếp có thể thấy chủ nhà là người rất có gu thẩm mỹ.

Một chiếc đàn dương cầm ba chân đặt gần ban công, nơi ban công trồng đầy hoa và cây cỏ. Tô Tĩnh mặc một chiếc váy đen, ngồi bên đàn dương cầm, cửa ban công mở ra khe nhỏ, cơn mưa lớn bên ngoài mang theo chút hơi lạnh vào trong.

"Đến rồi." Tô Tĩnh lên tiếng, nghiêng nhẹ người, cổ tay trắng nõn khẽ nâng, giọng nói ôn hòa: "Muốn nghe bài gì nào?"

Người ta thường nói "Cao sơn lưu thủy, ngộ tri âm" (núi cao nước chảy, gặp người tri âm), Quý Chiêu học nhạc cụ khá nhiều, đàn dương cầm tuy rằng mới chỉ thử không nhiều, nhưng Quý Chiêu từng học qua, vì vậy khi nhìn thấy cảnh này, cô tự nhiên có một cảm giác đồng cảm sâu sắc.

Đang định nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy Dụ Trừng không chút để ý mà "Uy" một tiếng, sau đó ngã xuống nằm lên ghế sô pha mềm mại, nhắm mắt lại, giọng điệu vô cùng thiếu kiên nhẫn: "Mẹ đi hàng ngàn dặm xa xôi, hủy bỏ diễn xuất chỉ để trở về đàn dương cầm cho con sao?"

Cô lại ngồi dậy: "Đúng rồi, giới thiệu một chút, đây là Quý Chiêu."

Nhìn Quý Chiêu đối diện, cô nhanh chóng chớp mắt, rồi lại đổ người trở lại ghế sô pha: "Đây là đồng đội của con, đánh dương cầm rất giỏi, còn biết đàn tranh, đàn cổ, kèn xô-na nữa."

Quý Chiêu: "?"

Đây là... đang diễn trò sao?

Tô Tĩnh dường như đã quá quen với dáng vẻ cà lơ phất phơ của con gái mình, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ trở về không phải để đàn dương cầm cho con, mà là muốn xem khinh công của con."

Bà đứng dậy, mỉm cười với Quý Chiêu: "Quý Chiêu đúng không? Con gái bác tính tình tùy hứng, làm phiền con không ít rồi."

Quý Chiêu gượng gạo mỉm cười: "Thực sự... rất phiền toái."

Đôi mắt Dụ Trừng hơi tròn lên.

"Không phải vậy," Quý Chiêu nhanh chóng phủ nhận, nhìn Dụ Trừng một ánh mắt trấn an: "Dụ Trừng rất giỏi, lần đầu công diễn thắng lợi phần lớn là nhờ cô ấy."

Tô Tĩnh ồ lên một tiếng: "Lúc trước con nói muốn vào giới giải trí tìm bạn gái, không ngờ thật sự lại khởi nghiệp thành công thế này."

Quý Chiêu: "......?"

Tìm cái gì? Mình có nghe nhầm không?

Dụ Trừng đột nhiên ho kịch liệt, ho đến đỏ cả mặt, vốn định vào vai một chút phản ứng của người tiền nhiệm, nhưng nghĩ đến việc nguyên nhân mình gian nan che giấu để vào giới giải trí lại bị lộ trước mặt bệ hạ, lòng cô lạnh buốt.

Dụ Trừng trước đây thích nữ nhân mà không nói ra, lại còn cao ngạo, không có việc gì thì lại quyết định vào giới giải trí - nơi có nhiều mỹ nhân nhất - để tìm người yêu suốt đời.

Dụ Trừng ngồi dậy: "Mẹ!"

Cô cố gắng làm mình trông không kiên nhẫn: "Mẹ tìm con đến, rốt cuộc là có việc gì vậy?"

"Không có việc gì thì không thể tìm con sao?" Tô Tĩnh hỏi lại, ánh mắt nhìn con gái lại trở nên dịu dàng: "Mẹ chỉ là muốn gặp con, muốn nhìn con một chút, cái khinh công đó của con..."

Bà nói đến đó thì ngừng.

Bà biết con gái mình biết khinh công là sau khi buổi biểu diễn kết thúc, khi phóng viên đặt micro trước mặt và hỏi Dụ Trừng từ khi nào cô học võ, cô sững sờ hai giây, và đoạn video đó được đặt ngay trước mặt bà.

Video là do phóng viên bỏ tiền ra mua, trên mạng vẫn chưa lan truyền, bà xem xong rồi mới quyết định kết thúc buổi phỏng vấn và yêu cầu trợ lý mua vé máy bay về nước.

Một chuyến hành trình vượt biển thuần túy chỉ vì tò mò.

Dụ Trừng hỏi: "Muốn xem con biểu diễn khinh công sao?"

Tô Tĩnh gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy."

Dụ Trừng: "Con đói bụng."

Tô Tĩnh: "......"

Nửa giờ sau, một hộp lẩu nóng hổi đã được mang đến.

Nhân viên giao hộp lẩu phục vụ chu đáo, cắm bếp điện lên, bày sẵn nồi lẩu, một bên là dầu hạt cải cay, một bên là nước cà chua, màu đỏ cuồn cuộn đầy mê hoặc, mùi cà chua phảng phất khắp nơi.

Người giao hàng còn cho mỗi người một chén canh cà chua, thêm thịt bò viên và rau cần: "Nhanh chóng uống cho nóng nhé."

Sau đó mới thong thả rời đi.

Quý Chiêu nhìn thấy đầy bàn thức ăn cùng cái lẩu đang sôi ùng ục, mắt cô sáng lên ——

Trước đây khi còn ở trong cung, ăn lẩu là điều phức tạp và có chút nguy hiểm, hơn nữa Ngự Thiện Phòng lại chăm sóc dạ dày cô, thường sử dụng nồi nước trong, thêm chút cay thôi cũng đã phải chịu lải nhải.

Quý Chiêu nuốt nước miếng, hóa ra đây mới là lẩu thực sự!

Tô Tĩnh đã ở nước ngoài lâu, cũng đã lâu chưa ăn lẩu, thấy vậy cũng không khỏi cảm thấy thèm, bà mang ra chai rượu quý nhiều năm, rót vào ly thủy tinh chân dài: "Nào, cùng cụng ly."

"Đây là rượu vang đỏ sao?" Quý Chiêu quơ quơ ly chân dài, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nếm thử: "Có vị giống nho."

Màu đỏ tía, nhấp một ngụm, chua chua ngọt ngọt, ngọt mà đượm, trăm vị hòa quyện nơi đầu lưỡi, cô ngẩng đầu uống hết trong một lần: "Ngon lắm."

"Vậy sao?" Dụ Trừng cũng cầm ly lên: "Ta cũng muốn thử."

Sắc mặt Tô Tĩnh thay đổi: "Khoan đã ——"

Nhưng đã muộn, Dụ Trừng đã uống cạn ly, cô nghi hoặc ừ một tiếng, hỏi Tô Tĩnh: "Sao thế?"

Tô Tĩnh: "...... Con mà uống một ly thì bổn cô nương gục liền đó."

Dụ Trừng: "?"

Ngay sau đó, cô ngã gục ngay trên bàn.

Quý Chiêu: "......?"

Đây là rượu vang đỏ hay là chín loại hương mê hồn tán?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro