Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Con rối

Rất cảm ơn bạn @khht07 đã giúp mình beta

Khiêm nhường và dịu dàng đến tuyệt đối.


Sân vận động quảng trường thành phố A.

Là nơi giải trí miễn phí của cư dân thành phố A, mỗi cuối tuần, khi thời tiết đẹp, mọi người đến đây trượt băng, thả diều, đi qua Cung Thiếu Niên để học, người bày quán thì vô số. Vào ngày mưa thì ít người hơn, nhưng do sân vận động liền kề với công viên, nhiều cặp tình nhân vẫn dắt tay nhau tản bộ dưới mưa, tạo nên một vẻ lãng mạn khác.

Khác với cảnh tiêu điều của những ngày mưa trước đây, vào thứ bảy này, giữa mưa phùn, trên quảng trường sân vận động thành phố A, rải rác những người đàn ông mặc quần ngắn thùng thình, miệng ngậm thuốc lá.

Đến gần, họ liền chủ động hỏi: "Cô em ơi, muốn mua vé không?"

Người đi đường ngạc nhiên: "Không nghe nói có ca sĩ nào tổ chức buổi biểu diễn ở thành phố A gần đây mà?"

Các ca sĩ thường tổ chức buổi biểu diễn vào mùa đông hoặc mùa hè, khi lượng người đông đúc. Tháng năm, tháng sáu thường là mùa vắng khách, bởi không có nhiều học sinh đi học mà lại bỏ thời gian đi xem biểu diễn.

Đám đầu cơ lắc đầu: "Là tuyển tú đó!"

Hắn cầm một xấp vé ế trên tay, vỗ vào mu bàn tay: "Đều là tiềm năng tương lai, về sau nổi tiếng thì một vé khó cầu đấy, không mua bây giờ thì tiếc hùi hụi, sân khấu rất chất lượng mà!"

Đám đầu cơ thấy người qua đường còn do dự, không khỏi thở dài trong lòng, mắng thầm ban tổ chức chương trình.

Theo lý thuyết, các chương trình tuyển chọn thông thường sẽ cần phiếu bầu tại chỗ, quảng cáo trực tuyến cũng thu hút rất nhiều người. Nhưng lần này, ban tổ chức thuê cả sân vận động, mà lại không mở cửa khán phòng?

Thế là chỉ bán vé online, khiến cho vé ế nằm trong tay bọn đầu cơ không ai mua.

Người qua đường đang muốn từ chối thì bỗng nhiên nhìn thấy chiếc xe buýt chạy chậm chậm tiến vào đường xe, dừng lại trước cửa sân vận động. Không lâu sau, cửa xe mở ra, một nữ sinh mặc váy JK ngắn nhảy ra.

Sau đó, trong ba phút tiếp theo, cửa xe như chiếc hộp Pandora, không ai biết được tiếp theo sẽ là mỹ nữ kiểu gì bước ra.

Có cô gái đáng yêu trong váy ngắn nhảy nhót, có cô gái ôn nhu trong váy dài ưu nhã, có cô gái thanh lãnh mặc lễ phục dạ hội màu đen cao quý, có cô gái gợi cảm với tai mèo, và thậm chí là —

Người đi đường mắt sáng rực: "Sao lại có cả mặc cổ trang, đó là thủy tụ sao? Thật tiên nữ quá..."

Cuối cùng từ xe buýt bước xuống là nhóm A và B của "Dắt Ti Diễn."

Nhóm B mặc sườn xám cổ điển, dáng người tuyệt vời, eo thon, chân dài, đuôi mắt sắc sảo, trang điểm dày dẫn người vào thế giới nghệ thuật dân quốc.

Nhóm A, tức là "Trời Sinh Một Đôi," mặc trang phục Hán phục biểu diễn, trên tay áo có thêu một đoạn lụa trắng, tượng trưng cho thủy tụ. Sáu người trang điểm giống như rối gỗ, mày lá liễu, môi anh đào, giữa trán có bông hoa điền tinh tế, mỗi nụ cười đều quyến rũ.

Ban tổ chức lắp máy quay phim ngay cửa xe, ghi lại cảnh thực tập sinh lần lượt bước xuống xe. Khi ra khỏi ống kính, sáu người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tống Giang Giang sờ cây trâm trên đầu: "Trang sức này nặng muốn chết, không lẽ chúng ta phải đeo nó đến khi quay xong?"

Kiều Nguyệt nhỏ tuổi, búi tóc đôi, trên dây cột tóc quấn chuông nhỏ, đi lại phát ra âm thanh thanh thúy. Cô cảm thấy mới mẻ và thích thú với trang phục này, liền trấn an Tống Giang Giang: "Cũng không phải đâu, quay xong còn phải chụp ảnh tập thể."

Tống Giang Giang: "... Cảm ơn cậu trấn an, tớ cảm thấy có thể thắt cổ ngay luôn."

Thẩm Hân mặt trầm xuống: "Này không phải nói chơi được."

Tống Giang Giang cảm động: "Tớ biết Hân tỷ quan tâm tớ."

Thẩm Hân ừ một tiếng: "Cậu đang mặc đồ đỏ, lại là cổ trang, thắt cổ thì thành lệ quỷ, không hay."

Tống Giang Giang: "......"

Cô quay qua Quý Chiêu: "Quý Chiêu! Cậu nhìn cậu ấy đi!"

Quý Chiêu mặc trang phục cổ trang, có chút không quen, nhưng sau khi chỉnh lại thủy tụ, khí chất toàn bộ thay đổi: "Tôi không phải đội trưởng cũng không phải C vị, không tới lượt tôi quản cậu ta."

Tống Giang Giang theo bản năng nhìn về phía Dụ Trừng.

Dụ Trừng, dù là C vị, vẫn mặc đồ đẹp hơn các cô, tay cầm ngọc bội mảnh khảnh và trường kiếm, ngọc bội leng keng, tơ lụa trên tóc bay trong gió, thật là khí thế.

Nhận thấy ánh mắt của Tống Giang Giang, Dụ Trừng nhìn qua Quý Chiêu, rồi lại không để ý mà tiếp tục đi theo vào sân vận động.

Tống Giang Giang: "......"

Thế giới này lạnh lẽo quá, bỏ đi.

Trịnh Đông Tình vỗ vai cô: "Đừng nghĩ nhiều, nghĩ nhiều đau lòng."

Tống Giang Giang chán nản: "An ủi cũng tốt, lần sau khỏi an ủi."

Trước khi khán giả vào chỗ, các thực tập sinh vẫn phải tiến hành thêm một lần diễn tập với trang phục, sau đó trở lại hậu trường nghỉ ngơi, ngồi theo tổ và chờ chuyên viên trang điểm đến chỉnh lại lớp trang điểm.

Phía đối diện các cô là chiếc TV trăm inch, đang chiếu trực tiếp cảnh khán giả vào chỗ.

Già Vũ Mông ngồi cạnh Quý Chiêu, run chân lo lắng: "Các cậu không lo lắng sao? Vì sao C vị đội các cậu giống như đi đánh giặc thế? Phòng luyện tập tập có giấu nghề không?"

Quý Chiêu cười nhẹ: "Không có."

Già Vũ Mông tiếp tục run chân: "Oa! Cậu cười đáng sợ quá! Khẳng định có giấu nghề!"

Quý Chiêu: "......"

Cô chạm vào khóe môi, hỏi Dụ Trừng: "Tôi cười thật sự đáng sợ sao?"

Dụ Trừng kiên quyết lắc đầu: "Không đáng sợ."

Quý Chiêu kéo khóe môi lên, nhỏ giọng: "Trước khi thượng triều, các nàng cũng nói ta cười có chút đáng sợ, ngươi lại nói không, ta nên tin ai đây?"

Dụ Trừng nghiêm túc: "Ta khi nào đã lừa ngươi?"

Quý Chiêu cúi đầu.

"Đổ đi!" Tống Giang Giang thò đầu từ phía sau vào giữa hai người: "Sáng nay cậu còn lừa Quý Chiêu nói cửa hàng tiện lợi hết đá không làm được cà phê đá đó!"

Dụ Trừng: "......"

Quý Chiêu: "......"

Cô ngẩng đầu, vẻ mặt hiền hòa nhìn Dụ Trừng.

Dụ Trừng ánh mắt lảng tránh: "Ngươi, ngươi gần đây không nên uống đá."

Tống Giang Giang nhìn trái nhìn phải, kéo khóe miệng xuống: "Ô ô ô ô, còn nói gần đây không nên uống đá! Phát cơ (tình cảm giả) cho ai xem? Các cậu tôn trọng người xem đi?"

"Phát cơ gì?" Một giọng nói xa lạ chen vào: "Nói chuyện gì thế?"

Tống Giang Giang lập tức ngồi thẳng: "Chào phó đạo diễn!"

Phó đạo diễn gật đầu, sau đó cười tươi quay sang Quý Chiêu: "Quý Chiêu, trước khi bắt đầu quay, cô đi phỏng vấn một chút, vấn đề tôi đã viết sẵn, cô tùy ý chọn, đến lúc chính thức quay thì trả lời."

Quý Chiêu nhận tấm card từ phó đạo diễn, nhìn chằm chằm các câu hỏi một lúc, đột nhiên cảm thấy xung quanh yên tĩnh.

Cô ngẩng đầu.

Phó đạo diễn vẫn cười tươi nhìn cô.

Quý Chiêu hỏi: "Ông còn chuyện gì không?"

Phó đạo diễn cười cứng đờ: "Không có chuyện gì..."

Quý Chiêu gật đầu, thay đổi tư thế ngồi, tuy không nói gì, nhưng ai cũng cảm nhận được qua ngôn ngữ cơ thể của cô: "Không có chuyện gì thì còn đứng đó làm gì?"

Phó đạo diễn nghẹn ngào: "Vậy tôi đi trước."

Quý Chiêu: "Không tiễn."

Phó đạo diễn: "......"

Cả phòng nghỉ đều lặng đi.

Trần Hạnh Tử lẩm bẩm: "Quý Chiêu, cậu là thần tượng của tớ!"

"Thật không lịch sự!" Từ xa truyền đến giọng nói quen thuộc, Đồng Vi mặc kệ lời khuyên của anh họ bên cạnh, lớn giọng: "Đừng ngăn em! Em không quen nhìn bộ dạng kiêu ngạo của cô ta!"

Anh họ bên cạnh nhếch miệng: "Không phải đâu, em bình tĩnh đi?"

Đồng Vi trừng mắt với cô: "Chẳng lẽ không phải sao? Quý Chiêu, cô là dựa vào Quý gia hay Dụ Trừng mà dám đối xử với phó đạo diễn như vậy? Người không có tố chất như cô mà xứng đáng ở vị trí đầu?"

Phòng nghỉ yên lặng.

Các thực tập sinh nhìn nhau, đối diện với tình huống xé mặt trực diện thế này, kinh nghiệm không đủ, có chút nhìn sang đồng đội và thấy sự hào hứng không che giấu trong mắt nhau.

Quý Chiêu giơ tay ngăn Dụ Trừng đang muốn phản ứng, cô chậm rãi đứng lên: "Cô nói tôi đứng đầu?"

Đồng Vi: "?"

Quý Chiêu gọi một follow pd đi theo, vượt qua đám đông, đi về phía Đồng Vi: "Bỏ phiếu kết thúc lúc 0 giờ đêm nay, lần này chúng tôi thắng, vị trí C của tôi sẽ càng vững chắc, đúng không?"

Già Vũ Mông kháng nghị: "Uy —— ít nhất hãy nói 'nếu' cho tôn trọng đối thủ đi!"

"An tĩnh." Quý Chiêu giơ tay lên, từ tay áo thủy tụ lộ ra bàn tay trắng nõn, nhận microphone từ follow pd, đuôi mắt thêm nụ cười càng quyến rũ: "Tôi thích kết quả này."

Đồng Vi: "......"

Sao mỗi lần muốn mỉa mai Quý Chiêu, cô lại không bắt được trọng điểm!

Cô thất vọng ngồi xuống, cảm thấy cần yên lặng, nhưng thấy Quý Chiêu ngồi xuống bên cạnh, microphone cũng đưa đến trước mặt.

Đồng Vi: "?"

Đồng Vi không tin nổi: "Cô muốn làm gì?"

Quý Chiêu vẻ mặt đương nhiên: "Phó đạo diễn bảo tôi đi phỏng vấn, cô không nghe thấy sao?"

Đồng Vi kinh ngạc: "Cô chọn tôi?"

Quý Chiêu nhíu mày: "Cô không phải người?"

Đồng Vi: "......"

Quý Chiêu cúi đầu nhìn tấm card, thấy Đồng Vi định nói thêm, cô nhẹ nhàng đưa microphone qua, mặt không biến sắc: "Nếu là tôi thì tôi sẽ không từ chối."

Khóe môi cô nhếch lên: "Trước bao nhiêu màn ảnh như vậy, đã mất mặt một lần, không cần lần thứ hai. Nếu không ——"

Đồng Vi nuốt nước miếng: "Nếu không thì sao?"

Quý Chiêu nghiêng đầu, trâm cài trên tóc đung đưa, cô cười: "Nếu không sẽ rất khó để cắt nối, không phải sao?"

Đồng Vi nhắm mắt: "Cô hỏi đi."

Quý Chiêu nhìn Đồng Vi vẻ hài lòng, chỉnh lại giọng: "Trong tổ lần này, bạn không phải là C vị cũng không phải đội trưởng, bạn cảm thấy C vị của đội các ngươi có xứng không?"

Follow pd: "???"

Tại sao lại không nhớ có câu hỏi này trên tấm card chứ!

Quý Chiêu nhún vai: "Chỉ đùa một chút thôi."

Cô liếc Đồng Vi với vẻ đầy ẩn ý: "Nhưng nhìn biểu cảm của cô, có vẻ như cô thực sự có ý kiến với C vị của đội mình?"

C vị của Đồng Vi đứng bên cạnh: "Phải không, Vi Vi?"

Đồng Vi vội vàng cười trấn an: "Không có, không có, sao có thể? Tớ sao có thể có ý kiến với cậu chứ? Cậu là C vị xứng đáng nhất của đội chúng ta, Cậu đừng nghe Quý Chiêu Chiêu—"

Chưa nói dứt lời, Quý Chiêu đã đứng lên, đi về phía người tiếp theo để phỏng vấn.

Đồng Vi: "......"

Vu oan người ta xong liền chạy?

Quý Chiêu ngồi xuống bên cạnh Già Vũ Mông: "Xin hỏi, lúc thua bạn có khóc không?"

Già Vũ Mông: "...... Tôi nhắc lại lần nữa, hãy thêm từ 'nếu'!"

Quý Chiêu: "Vậy là bạn sẽ khóc, đúng không?"

Già Vũ Mông: "......"

Cô bây giờ đã muốn khóc rồi.

Quý Chiêu xoay người hướng về phía Thẩm Hân: "Hân tỷ, hãy cho mọi người thấy một câu trả lời đầy EQ đi."

Thẩm Hân mặt vô cảm: "Tớ cầu xin cậu đừng bắt tớ thể hiện EQ nữa, tớ không có EQ đâu, tớ sai rồi, tớ không bao giờ khoe khoang nữa, cầu xin cậu!"

Quý Chiêu: "Điểm tuyệt đối."

Thẩm Hân: "......"

Cô cảm thấy như mình là đứa trẻ bị bắt biểu diễn trong Tết, ai hiểu đây?

Quý Chiêu đưa micro cho Tống Giang Giang: "Biểu diễn một chút đi."

Tống Giang Giang: "......"

Cô hiểu rồi.

Hiệu suất phỏng vấn của Quý Chiêu làm follow PD không ngờ tới. Ban tổ chức chỉ định cô phỏng vấn vài người thôi để làm màn dạo đầu trước khi bắt đầu chương trình. Nhưng không ngờ Quý Chiêu dành tới hai mươi phút để phỏng vấn tất cả 108 thực tập sinh trong phòng nghỉ.

Mặc dù câu hỏi rất ngắn gọn, không đi theo kịch bản, nhưng bất ngờ là nó lại thú vị và khai thác được những mặt tươi mới của các thực tập sinh.

Cuối cùng, Quý Chiêu ngồi trở lại chỗ của mình, tiện tay đưa micro cho Dụ Trừng.

Dụ Trừng nhận lấy.

Quý Chiêu nói: "Ta không còn câu hỏi nào nữa, chính ngươi hãy nói một câu với màn ảnh."

Dụ Trừng đáp: "Được."

Nàng nhìn về phía máy quay, tươi cười sáng rỡ, mặt mày phi dương: "Chúng tôi sẽ thắng."

Cuộc phỏng vấn kết thúc.

Già Vũ Mông đã hết lời để mỉa mai, nói chi đến chuyện trong đội còn có phản đồ — Thiệu Kha mắt long lanh nhìn Dụ Trừng: "Cậu ấy nói các cậu ấy sẽ thắng ai~!"

Đinh Ngôn nhẹ nhàng nắm lấy tai cô: "Là thắng chúng ta đó."

Thiệu Kha: "Đau!"

Cuộc phỏng vấn vừa kết thúc, đèn ở sân vận động cũng tắt dần, đèn sân khấu chiếu lên Trình Phi Vãn bước ra từ phía sau sân khấu, vẫy tay chào khán giả: "Chào buổi tối mọi người!"

Dưới đài vang lên một tràng hoan hô.

Đội ngũ các giảng viên có lượng fan lớn, hầu hết vé đầu cơ trên tay bọn đầu cơ đều đã bán cho fan giảng viên, dẫn đến màn ảnh khi lia qua khán phòng, cứ mười người thì năm người là fan của Trình Phi Vãn, ba người là fan của Lâm Mộng Khê, hai người là fan của Đinh Xuyên, người đến vì thực tập sinh thì rất ít.

Dưới sự giới thiệu của Trình Phi Vãn, các giảng viên lần lượt lên sân khấu, dưới đài tiếng hoan hô ngày càng vang dội, không khí sân vận động lập tức được khuấy động.

Trình Phi Vãn là đội trưởng của giảng viên, khả năng kiểm soát sân khấu đã nổi tiếng từ lâu, sau khi làm dịu không khí một chút, cô bắt đầu chương trình theo thứ tự của ban tổ chức: "Hai bên trái và phải của ta đều có một sân khấu, hiện tại nhóm A và B của 'Gặp Gỡ' đã sẵn sàng, bây giờ xin mời nhóm A bước lên sân khấu!"

Đèn chính của sân khấu tắt dần, đèn ở sân khấu bên phải của Trình Phi Vãn sáng lên.

Sương khói mênh mông, thực tập sinh dựa vào chiếc dương cầm ba chân cúi xuống, giọng hát trầm thấp vang lên: "Nghe thấy mùa đông rời đi, ta tỉnh lại vào một ngày đông năm nào..."

"Wow, nghe hay quá!"

"Trời ơi, quả thật là giọng hát thiên thần!"

"Tớ muốn khóc vì giọng hát này."

Trong phòng nghỉ, các thực tập sinh đợi lên sân khấu theo yêu cầu của ban tổ chức mà bộc lộ cảm xúc một cách khoa trương, tạo ra không gian lớn cho hậu kỳ dựng lại. Follow PD còn cổ vũ các cô: "Biểu cảm khoa trương thêm chút nữa!"

Quý Chiêu vỗ tay: "Quả thật rất hay."

Ca khúc 'Gặp Gỡ' là một bài vocal thuần túy, phát huy khả năng bị giới hạn, nhưng đồng thời cũng không dễ sai lầm. Nếu có thể dẫn người nghe đắm chìm vào, thì kinh ngạc cả sân khấu là chuyện không nói đùa.

Nhóm A và B của 'Dắt Ti Diễn' là nhóm thứ tư lên sân khấu. Khi nhóm thứ ba bắt đầu lên sân khấu, các cô đã vào chỗ ngồi chờ sẵn.

Mười hai người.

Sáu mỹ nữ cổ trang, sáu người mặc sườn xám, tụ tập lại với nhau, thật giống như thời gian và không gian bị lệch lạc.

Cuối cùng Tống Giang Giang không chịu nổi mà hỏi đội đối thủ: "Bài 'Dắt Ti Diễn' chính là rối gỗ múa rối, các cậu mặc sườn xám là ý gì? Các cậu không biết đến điển cố sao?"

Già Vũ Mông ngạc nhiên: "Điển cố gì?"

"Là cái kia, Dư Thiếu có thể nhìn thấy ma, trong tuyết đêm ở chùa hoang nhắc đến ông lão con rối..." Tống Giang Giang bị mắc kẹt, nhờ Quý Chiêu giúp đỡ: "Sau đó là gì?"

Quý Chiêu tự nhiên đáp: "Dư Thiếu trong tuyết đêm ở chùa hoang nhắc tới ông lão con rối, tóc bạc, lam lũ, chỉ mang theo một con rối được chế tác tinh xảo, như một nàng kiều nữ, vẽ châu lệ, lông mi thướt tha, ai thấy cũng động lòng."

Đối thủ run rẩy: "Các cậu đừng nói nữa."

"Trời Sinh Một Đôi": "?"

Đối thủ: "Các cậu nói như vậy rất giống những con rối có linh hồn đó!"

"Trời Sinh Một Đôi": "Không thì sao!"

Đinh Ngôn chỉnh lại giọng, thay mặt đội mình xin lỗi: "Câu chuyện này chúng tôi đã nghe qua, ông lão con rối đã diễn cả đời với những con rối, đến cuối đời tiếc nuối chỉ làm được mỗi một điều này, thế nên ông đốt con rối để sưởi ấm."

"Ai ngờ con rối ấy bỗng nhiên động, từ từ cúi đầu, làm lễ với ông lão, cười và hát trước khi hóa thành tro tàn."

Điển cố múa rối được kể đến đây, bỗng nhiên có tiếng cười khẽ.

Già Vũ Mông giật mình: "Ai đang cười vậy?"

Chỉ thấy sáu người đội đối thủ đồng loạt giơ tay chào, nở nụ cười với các cô, Quý Chiêu chiêu dẫn đầu, với đuôi mắt lấp lánh và đôi môi đỏ mọng: "Là như thế này phải không?"

Đội Già Vũ Mông: "......"

Không thi đấu mà làm tâm trạng đối thủ như vậy sao! Có chút đạo đức công cộng không?

Cho đến khi nhóm A và B của 'Dắt Ti Diễn' đi vào chỗ sân khấu của mình, nhóm Già Vũ Mông mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, cùng nhau cổ vũ để không bị ảnh hưởng tâm lý.

Sau khi bình tĩnh lại, các cô nhìn về sân khấu của nhóm A.

Trong ánh sáng mờ, có thể thấy bối cảnh của nhóm A — hình như là một sân khấu nhỏ, phía trên có lầu hai, trên mái có treo tua rua, xuống dưới là một gian phòng. Người của nhóm A đang bận rộn xác định vị trí, tay chân lóng ngóng, trông có vẻ chưa quen sân khấu.

Già Vũ Mông cười nhạt: "Để các cậu ấy giấu bài trong phòng tập, giờ vác đá tự đập vào chân đi?"

Đinh Ngôn nhắc nhở: "Đừng để ý đến bọn họ quá."

Già Vũ Mông: "......"

Khó mà không để tâm!

Trên sân khấu chính, vòng bỏ phiếu của nhóm trước đã kết thúc, Trình Phi Vãn đang cùng một người dẫn chương trình khác nói về điển cố của 'Dắt Ti Diễn', kể về câu chuyện của ông lão con rối và con rối.

"Hôm nay trên sân khấu này, các thực tập sinh sẽ dùng chính sự hiểu biết của mình để diễn giải câu chuyện này," giọng của Trình Phi Vãn vang khắp sân vận động qua hệ thống âm thanh: "Sau đây xin mời Dụ Trừng, Quý Chiêu, Thẩm Hân, Tống Giang Giang, Kiều Nguyệt, Trịnh Đông Tình mang đến ca khúc 'Dắt Ti Diễn', xin mời!"

Ánh sáng trên sân khấu chính mờ dần, nhưng đèn của sân khấu nhóm A vẫn chưa sáng.

Khi khán giả còn đang bối rối, thì nhạc dạo của 'Dắt Ti Diễn' vang lên, tiếng đàn tranh du dương, mỗi góc sân khấu bỗng nhiên sáng lên, Tống Giang Giang ngồi trước bàn trang điểm, mặt không biểu cảm nhìn vào gương đồng, động tác máy móc, mở miệng lấy giọng: "Chế giễu ai dựa vào sắc đẹp, không có tình cảm làm sao xứng đáng..."

"Bàn linh thanh thúy," một góc khác sáng lên, Kiều Nguyệt bước ra từ tủ con rối, chuông trên tóc rung nhẹ: "Trong màn che ngọn đèn dầu leo lét~"

Hai người đối diện hòa giọng: "Ta và ngươi, trời sinh một đôi ——"

Dưới khán đài, khán giả phản ứng lại, hét lên vì sân khấu xuất sắc này, trong phòng nghỉ, các thực tập sinh cũng hét theo: "Trời sinh một đôi! Trời sinh một đôi!"

Một góc khác của sân khấu sáng lên, Thẩm Hân bị đặt trên giá con rối cử động máy móc cánh tay, nhẹ nhàng cầm lấy thủy tụ: "Không có ngươi là tội lỗi, không có tình mới là xứng đôi ~"

"Ngươi lam lũ ta tươi tắn, cùng nhau vượt núi qua sông ~"

Ánh sáng tràn ngập, chiếu lên Trịnh Đông Tình đứng bên cạnh Thẩm Hân, cô hòa giọng cùng Thẩm Hân: "Ngươi héo úa, ta thay ngươi tươi đẹp."

Trên màn hình lớn chuyển cảnh, ánh sáng từ giữa sân khấu chiếu xuống, chiếu sáng bàn cờ, Quý Chiêu và Dụ Trừng ngồi đối diện, Quý Chiêu tay cầm bút mày vẽ không trung cho Dụ Trừng, môi đỏ khẽ mở: "Là ngươi cầm bút, họa châu lệ cho ta, diễn ly hợp tương phùng buồn vui vì ai ——"

"Họ quanh quẩn trong hiểu lầm, ta chỉ do ngươi chi phối," Dụ Trừng hát, cùng Quý Chiêu đứng lên, đi về phía sân khấu, Quý Chiêu hướng lên lầu hai, cùng Kiều Nguyệt và Trịnh Đông Tình đã ở vị trí.

Theo lời hát của Dụ Trừng "Hỏi thế gian nào có hoàn mỹ hơn ~", tiếng ca uyển chuyển vang lên: "Bàn tay hoa lan, ba thước đài hồng, mọi thứ trôi qua như nước ~"

Dưới đài vang lên một tiếng ồ.

"Trời ơi! Tôi bị choáng mất rồi mọi người ơi!"

"Ba con rối trên lầu hai kỳ thực là sư phụ của con rối? Các cô ấy đang điều khiển từ xa các con rối ở sân khấu?"

"Khi hí khang vang lên, cả sân khấu trở nên sống động, mà ba người ở trên và dưới sân khấu thật là ăn ý, điểm nhấn tuyệt vời, trời ơi! Làm sao cái kia lại bay lên được??"

Trên sân khấu, tiếng hí khang du dương, Thẩm Hân, Dụ Trừng và Tống Giang Giang đi theo hướng dẫn từ lầu hai mà cử động.

Lúc này, Quý Chiêu đột nhiên giơ tay, Dụ Trừng bay lên trời theo chỉ đạo của cô, xoay tròn trên không, váy và dải lụa bay trong không trung ——

"...... Ai nhớ ai, những năm tháng đẹp nhất."

Dụ Trừng xoay tròn chậm lại, hạ xuống sân khấu, như một con rối hướng về lầu hai cúi chào: "Ngươi dắt ta múa như bay, ngươi dẫn ta hiểu tiến lui..."

"Mọi đau khổ đều đi theo, từng động tác không hề trái ngược, khiêm tốn và dịu dàng trở thành tuyệt đối."

Còn trên sân khấu nhóm B, khi Dụ Trừng bay lên, tất cả các thành viên trong nhóm đều trợn tròn mắt. Sau khi xác định Dụ Trừng không phải dùng dây treo, Già Vũ Mông muốn khóc.

Cô phẫn nộ: "Có ai nói với tôi đối thủ biết bay không? Cậu ta cứ thế mà bay lên, có giấy phép bay không hả!!!"

Các đồng đội: "......"

Tinh thần, sụp đổ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro