Chương 2: Lớp A
Đây chẳng phải là long ỷ của nàng sao?
Yên lặng, đây là khoảnh khắc tại phòng trang điểm.
Im phăng phắc, là tiếng lòng cực kỳ mãnh liệt của Quý Chiêu.
Phòng trang điểm ồn ào náo nhiệt cũng lắng xuống, tất cả mọi người đều há hốc miệng nhìn chăm chú vào Dụ Trừng. Nàng quỳ xuống với tư thế cực kỳ uyển chuyển, lưng thẳng tắp, giọng trầm trầm uy nghiêm, tuy đang nói với Quý Chiêu nhưng ánh mắt lại rất cẩn trọng, không dám nhìn thẳng vào mắt Quý Chiêu.
Dáng vẻ này giống hệt như cái thời kỳ xưa kia, khi nàng vẫn còn là đại tướng quân trung thành nhất của Quý Chiêu.
Làm sao nàng lại ở đây vậy?
"Đây là đang làm gì thế?" Bùi Giai nghe thấy động tĩnh, vội vã chen qua đám người lại xem, vừa thấy là Quý Chiêu, liền đứng bên cạnh Quý Chiêu lo lắng hỏi: "Người kia là ai vậy?"
Quý Chiêu nghĩ thầm quả nhiên mỗi triều đại đều có những cái nhìn riêng của mình, Dụ Trừng quỳ gối như vậy ở thời cổ đại không có gì lạ, nhưng ở cái thời đại bình đẳng này thì thật sự là kỳ quái, bèn hơi ho một tiếng: "Ngươi trước tiên đứng lên đi."
"Dụ Trừng! Cô điên rồi!" Đúng lúc này, có người từ phòng trang điểm bên ngoài chạy vội lại đây, giả vờ muốn nắm tay Dụ Trừng: "Máy quay phim sắp quay rồi!"
Dụ Trừng nhẹ nhàng tránh ra khỏi tay người đó.
Người kia sững sờ, nhìn về phía Quý Chiêu: "Các người quen biết nhau à?"
"Đừng vô lễ!" Dụ Trừng đứng lên, cung kính lui về sau nửa bước, khẽ trách mắng: "Đây là..."
Quý Chiêu ngắt lời Dụ Trừng: "Chúng tôi... Chúng tôi đúng là quen biết."
Nàng nhẹ gật đầu với người kia, rồi bước tới gần Dụ Trừng, thì thầm: "Đừng có làm ồn ào, hãy cứ yên lặng, quay lại rồi nói sau."
Dụ Trừng khẽ gật đầu, nhìn trộm xung quanh.
Quý Chiêu liếc nhìn Bùi Giai.
Bùi Giai hiểu ý, tiến lên hòa giải: "Ha ha ha đã lâu không gặp, cảm xúc kích động một chút cũng không sao, mọi người đừng để ý."
Trông cảnh tượng này, có thể thấy tâm trạng của các thực tập sinh thật sự rất phức tạp.
Từ ban đầu kinh hoàng "Đây là ẩn số trong chương trình sao?" đến sau đó lại hoảng sợ "Còn không chỉ là ẩn số, mà mục đích là gì vậy?" Rồi cuối cùng lại "Hóa ra là bạn cũ gặp lại, cái gì cũng có thể xảy ra, thật là một đầu óc hay ho."
Cũng có một số người nhạy cảm bắt đầu đoán già nói non.
"Đây là kịch bản sao? Sẽ phát sóng hả?"
"Chuẩn bị tạo CP sao? Ngày đầu tiên đã bán CP rồi? Thật khiến tôi phát điên!"
"Tình hình thế nào? Không lẽ năm nay những người kém cỏi lại nổi tiếng hơn sao? Tôi có nên thay đổi không nhỉ? Hay là cứ tùy cơ ứng biến, bắt đầu xào CP luôn?"
May mà nhân viên của chương trình kịp thời chạy đến, thông báo cho các thực tập sinh từng nhóm đến tự đánh giá cấp bậc của mình, hoàn toàn chuyển hướng sự chú ý của mọi người.
Tự đánh giá cấp bậc, xem tên đoán ý, chính là dựa vào năng lực của bản thân mà tự đánh giá cấp độ.
Nói cách khác, đây sẽ trở thành ấn tượng ban đầu của khán giả về các thực tập sinh - có người khiêm tốn thận trọng, có người tự nhận thức đủ, cũng có người không biết lượng sức, đều sẽ lộ rõ qua việc tự đánh giá cấp bậc này.
Bùi Giai đứng trước mặt Quý Chiêu, che chắn Dụ Trừng đang nhìn Quý Chiêu sục sôi: "Quý tổng, đến lượt chúng ta rồi."
Quý Chiêu ừ một tiếng.
Quý Chiêu liếc nhìn Dụ Trừng, chiếc váy ngắn lộ ra eo, bộ dáng này của vị đại tướng quân thật sự không ra thể thống gì, nàng quay đầu lại, nhất định phải nói chuyện với nàng một chút.
"Mọi người đều mặc rất gợi cảm và sexy à," vừa ra khỏi phòng trang điểm, Bùi Giai liền lo lắng nói: "Phần biểu diễn vũ đạo chắc chắn cũng là nhóm nữ, chúng ta chỉ biết hát thôi, làm sao có thể cạnh tranh được? Hay là chúng ta về nhà đi!"
Phần mà Quý Chiêu và Bùi Giai chuẩn bị là một bài hát ballad 《 Chỉ mong người lâu dài 》, Quý Chiêu trong mấy ngày gần đây đã xem không ít vũ đoàn trên mạng, mặc dù không thể hiểu được thẩm mỹ của họ, nhưng không thể không thừa nhận, phần biểu diễn của họ thật sự không có thực lực cạnh tranh .
Nhưng với Quý Chiêu, không có gì là không thể. Bài hát này rất hay, nhờ vào giọng ca ưu tú của nguyên chủ, nàng có thể vượt qua vòng sơ loại một cách dễ dàng.
Bảng xếp hạng tự đánh giá đã sáng rõ.
Bùi Giai còn trẻ, mới vào cấp 3 đã bị lừa vào công ty, mỗi ngày chỉ được nghỉ 2 tiếng, đối với một chương trình thi như thế này thì mọi thứ đều là mới lạ.
"Ở đây có giấy dán ai! ABCDF, ủa, sao lại không có E?"
"Phải chọn ngay bây giờ sao?"
"Tôi cảm thấy trình độ của tôi chắc là phải có cái C chứ!"
Hoàn toàn trái ngược với Bùi Giai là Quý Chiêu vẫn luôn trầm mặc.
Quý Chiêu đang quan sát.
Nàng ngẩng đầu nhìn đèn: Ánh sáng không tệ, so với ngọc châu trong cung cao cấp hơn nhiều .
Nàng tiến gần màn ảnh: Đây là cái máy quay phim mà Bùi Giai nói sao? Lớn hơn nhiều so với phòng trang điểm, đứng ở đây cảm giác như một khối đen khổng lồ, có thể dùng để che chắn.
Nàng cầm lấy cái bút lạ lùng ghi dấu lên giấy, lắc đầu: Chữ viết này quá xấu, thậm chí còn kém hơn cả Dụ Trừng.
Dụ Trừng là một võ tướng, tuy rằng từ nhỏ cũng được học chữ, nhưng chỉ biết đọc hiểu chứ không có năng lực bác học, xa hơn so với Quý Chiêu. Nhưng Quý Chiêu lại rất thích xem Dụ Trừng viết tấu chương.
Lý do thì vô cùng đơn giản, Dụ Trừng viết tấu chương cực kỳ rõ ràng, không cần phải suy nghĩ từng chữ một.
"Quý tổng," Bùi Giai cầm lấy cái giấy dán C dán lên người, hỏi: "Chị chọn cái nào vậy? Hay chúng ta cùng chọn C, cùng nhau vượt qua vòng sơ loại?"
"Tôi chọn cái này." Quý Chiêu cầm lấy một tấm giấy dán.
A, nàng thích hình dạng này, đi thẳng lên trên chính là đỉnh.
Bùi Giai giơ ngón cái lên: "Em thích sự tự tin của chị!"
Sau khi kết thúc phần tự đánh giá cấp bậc, có thể vào phòng chọn chỗ ngồi. Hành lang bố trí khá tối, đi đến cuối bỗng sáng bừng lên, sân khấu huyền thoại đã hiện ra trước mắt. Quý Chiêu đồng thời nghe thấy tiếng trò chuyện của các thực tập sinh đã chọn xong chỗ ngồi.
"Oa! Là công ty giải trí Kịp Thời kìa!"
"Nghe nói Quý Chiêu là tổng giám đốc công ty, tự mình đến tham gia tuyển chọn."
"Bây giờ ôm đùi còn kịp không nhỉ, ha ha ha!"
Quý Chiêu ngước mắt nhìn.
108 thực tập sinh, tất nhiên cũng có 108 chỗ ngồi, xếp theo hình thang từ cao xuống thấp. Ở vị trí cao nhất chỉ có một ghế duy nhất, ghế màu vàng kim trông to lớn và uy nghi hơn hẳn các ghế khác.
Đây chẳng phải là long ỷ của nàng sao?
Bùi Giai đứng bên cạnh cảm thán: "Wow ghế C (center) sang trọng quá, nhưng mà cũng cao quá!"
Có người trêu chọc: "Muốn lên ngồi thử không?"
Bùi Giai vội vàng lắc đầu xua tay: "Không không không, em sợ độ cao, hehe em chọn vị trí ở giữa là được rồi." Cô ấy hỏi Quý Chiêu: "Quý tổng, chị có muốn ngồi cùng em không?"
Quý Chiêu nói: "Tôi đã có chỗ ngồi rồi."
Bùi Giai: "Hả?"
Từ khi nào Quý Chiêu đã có chỗ ngồi vậy?
Quý Chiêu bước lên.
Từng bước đi vững chãi và điềm tĩnh.
Tiếng xì xào bàn tán vang lên phía sau.
"Oa! Cô ấy định ngồi ghế C à?"
"Tôi ngưỡng mộ cô ấy quá, có thể đầu quân cho cô ấy không?"
"Nhìn từ góc độ này càng đẹp, ai hiểu được chứ?"
Quý Chiêu dừng lại ở vị trí cao nhất, xoay người ngồi xuống, váy áo tung bay nhẹ nhàng. Nàng ngồi ngay ngắn nghiêm túc, hơi ngả người, thấy có nhiều mỹ nhân đang chăm chú nhìn mình, nàng khẽ mỉm cười.
Lúc đó Quý Chiêu còn chưa biết có thứ gọi là hậu kỳ, sẽ cắt ghép cảnh nàng chọn ghế C này để phát sóng.
Trong phần phỏng vấn hậu kỳ, nhiếp ảnh gia hỏi: "Tại sao lại chọn ghế C?"
Quý Chiêu hỏi lại: "Tôi ngồi vị trí đó sao?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Quý Chiêu thản nhiên "Ừ" một tiếng: "Vậy chẳng phải là vị trí dành riêng cho tôi sao?"
Câu nói đương nhiên của nàng sau khi phát sóng tập đầu tiên đã gây ra nhiều tranh luận. Có người không thích vẻ tự phụ về nhan sắc của nàng, nhưng cũng có người yêu mến sự tự tin vô đối đó, bỏ phiếu cho nàng.
Tất nhiên đó là chuyện sau này. Quý Chiêu đương nhiên chọn ghế C, giữa vô vàn cảm xúc của các thực tập sinh, chỉ có Dụ Trừng là thật lòng cảm thấy đó là điều đúng đắn.
Nàng chọn vị trí thứ hai, ngay bên phải dưới Quý Chiêu.
Chính là để được gần gũi, có thể bảo vệ.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều thực tập sinh vào trường quay, chỗ ngồi dần dần lấp đầy, căn phòng cũng trở nên náo nhiệt hơn. Dụ Trừng cuối cùng cũng tìm được khoảng trống, nghiêng người qua: "Bệ hạ."
"..." Quý Chiêu lại xác nhận lần nữa: "Ngươi thật sự là Dụ Trừng?"
Dụ Trừng cúi mắt: "Chắc chắn là thần!"
Trong mắt nàng lóe lên vẻ uất ức: "Tuy thần mặc trang phục lố lăng, nhưng vẫn là tướng quân của triều Đại Khải!" =)))
"Ừm..." Quý Chiêu trầm ngâm: "Ngươi ngẩng đầu lên."
Dụ Trừng ngẩng đầu.
Quý Chiêu cẩn thận đánh giá nàng.
Dụ Trừng là vị đại tướng quân nổi tiếng nhất triều Đại Khải, quan nhất phẩm, gặp nàng có thể không mặc giáp. Quý Chiêu quen nhìn vị đại tướng quân uy vũ, bỗng thấy Dụ Trừng xinh đẹp động lòng người như vậy, còn hơi không quen.
Nàng cười: "Trước kia ta không biết Dụ ái khanh lại xinh đẹp đến vậy."
Đôi mắt Dụ Trừng khẽ động.
Quý Chiêu ra lệnh: "Nhìn ta."
Dụ Trừng vẫn cúi mắt: "Thần không dám."
"Có gì mà không dám," Quý Chiêu đổi tư thế, nàng thấy lại có người mới đầy tò mò nhìn lên sân khấu: "Ngươi còn chưa biết đây là nơi nào sao? Ta không phải hoàng đế, ngươi cũng không phải tướng quân nữa."
Nàng hỏi Dụ Trừng: "Ngươi đến đây khi nào?"
Dụ Trừng đáp: "Hai ngày trước."
Quý Chiêu trầm ngâm.
Vậy là gần như cùng lúc với nàng đến thời đại này. Nàng lại hỏi: "Ngươi cũng rảnh rỗi rút kiếm phơi nắng, nhắm mắt một cái là đến đây phải không?"
Dụ Trừng hơi giật mình: "Rút kiếm phơi nắng?"
Quý Chiêu: "Đúng vậy."
Dụ Trừng do dự: "Ngài không nhớ chuyện xảy ra trước đó sao?"
"Xảy ra chuyện gì?" Quý Chiêu ngồi thẳng người, hơi nheo mắt: "Hôm đó chẳng phải là một ngày bình thường sao? À, mặt trời có vẻ đẹp hơn mọi khi."
Nàng nhớ Khâm Thiên Giám nói sắp có hiện tượng thiên văn Thất Tinh Liên Châu, là điềm lành.
Nhưng nhìn sắc mặt Dụ Trừng, có vẻ nàng nhớ nhầm?
Dụ Trừng lại thu liễm sắc mặt, lắc đầu: "Không, không có chuyện gì xảy ra cả."
Quý Chiêu trực giác Dụ Trừng đang nói dối.
Nhưng nghĩ đến việc họ đã không còn ở triều Đại Khải nữa, nàng không phải hoàng đế, Dụ Trừng cũng không phải tướng quân, không còn mối quan hệ quân thần, cho dù Dụ Trừng có nói dối cũng không liên quan đến hiện tại.
Nếu Dụ Trừng không muốn giấu giếm, sẽ nói cho nàng biết thôi.
"Ừm, xin lỗi nhé," người ngồi ở vị trí thứ ba bên trái dưới Quý Chiêu cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, nhìn Quý Chiêu rồi lại nhìn Dụ Trừng, vung tay múa chân rất hỗn loạn: "Các người đây là... đang diễn kịch à? Có phải đi nhầm phim trường không?"
Cô gái thứ ba mặc váy vải còn ngắn hơn cả Dụ Trừng, dáng người rất đáng ngưỡng mộ, mái tóc dài nhuộm màu xanh biển, đẹp như rong biển đậm đà, đôi mắt cũng màu xanh nước biển to tròn đầy tò mò.
Quý Chiêu nhìn xuống, thấy bên hông cô ta dán tên và cấp bậc tự đánh giá.
Tống Giang Giang, A.
Quý Chiêu chợt động lòng: "Cô chính là Tống Giang Giang?"
Tống Giang Giang tự nhiên: "Đúng vậy! Cô biết tôi à?"
Quý Chiêu nghiêng người lại gần, chống tay lên má, hỏi Tống Giang Giang: "Chính là cô có thể vừa nhảy như ếch xanh vừa huýt sáo phải không? Có thật không vậy? Có thể biểu diễn một chút được không?"
Tống Giang Giang: "...?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro