Chương 19: Nhiều tuổi
Rất cảm ơn bạn @khht07 đã giúp mình beta
Về nhà ta sẽ xử lý ngươi cùng gia tộc
Mười phút sau, Quý Chiêu thất thần mà trở lại ký túc xá.
Trần Hạnh Tử cùng Thẩm Nhất Xán đang đắp mặt nạ, cả hai nằm trên ghế sofa cạnh cửa sổ, nửa người trên tựa vào nhau, nửa người dưới lại ngả ra hai bên ghế.
Nhìn thấy Quý Chiêu trở về, Trần Hạnh Tử cầm que kẹo ngậm ở môi: "Quý Chiêu, cậu đã về rồi!"
Quý Chiêu bị các cô gái tự xưng là fan chụp hình gần năm phút, linh hồn như sắp mất, mệt mỏi lộ rõ trên khuôn mặt, cô chỉ ừ một tiếng, rồi hơi ngạc nhiên: "Dụ Trừng đâu?"
Trần Hạnh Tử nhìn lên trên giường, rồi hạ giọng một cách bí ẩn: "Vừa về là đi tắm, tắm xong thì nằm lên giường, trông tâm trạng không tốt lắm, hai người cãi nhau à?"
Quý Chiêu lắc đầu, rồi nhắc nhở Trần Hạnh Tử: "Dụ Trừng thính lực rất tốt."
Trần Hạnh Tử không hiểu: "Hả?"
Bên cạnh, Thẩm Nhất Xán bật cười: "Ngốc! Cậu vừa nói gì, Dụ Trừng đều nghe thấy được!"
"Cậu nói ai ngốc hả!" Trần Hạnh Tử không bắt đúng trọng điểm, giơ tay muốn đánh Thẩm Nhất Xán: "Cậu trả lại mặt nạ cho tôi, trả lại cho tôi!"
Quý Chiêu nhìn lên trên giường.
Bạn cùng phòng đang đùa giỡn làm nền, ồn ào nhưng vẫn không thể che giấu sự hiện diện của Dụ Trừng, càng làm nổi bật sự im lặng của cô ấy. Im lặng đến không giống bình thường, như thể đang giận dỗi, rõ ràng có thể cảm nhận ánh mắt của cô, nhưng không chịu xoay người.
Dụ Trừng trước đây từng có lúc nào như thế sao?
Quý Chiêu tìm trong ký ức một lát, nghĩ thầm rằng trong quá trình hai người sống chung, hồi còn nhỏ, Dụ Trừng cũng sẽ nhường nhịn mình, không phải vì sợ quyền thế mà nhường, chỉ là đơn giản mà nhường mình: "Thần lớn tuổi hơn điện hạ, lý nên như thế."
Cô ấy nói như vậy, và Quý Chiêu yên tâm mà tiếp nhận. Nhưng sao đến hiện tại lại trở nên nhõng nhẽo như trẻ con?
Quý Chiêu đứng tại chỗ một lát, rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Ngay khi cửa phòng tắm khép lại, tiếng đùa giỡn của Trần Hạnh Tử và Thẩm Nhất Xán lập tức im bặt. Hai người vì lôi kéo nhau mà ngã vào nhau, đồng thời liếc nhìn về phía phòng tắm, rồi nhìn nhau.
Trần Hạnh Tử xoay xoay mắt: "tôi thực sự rất tò mò, vì sao các cậu ấy lại cãi nhau."
Thẩm Nhất Xán xúi giục: "Vậy cậu đi hỏi đi."
Trần Hạnh Tử nghĩ đến gương mặt không hay cười của Dụ Trừng, lại nghĩ đến ánh mắt đầy uy nghi của Quý Chiêu mà nuốt nước miếng: "Cậu đi hỏi đi."
Thẩm Nhất Xán liếc cô một cái: "tôi lại không tò mò."
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, trong ký túc xá đột nhiên trở nên yên tĩnh, Trần Hạnh Tử ôm cổ Thẩm Nhất Xán, ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: "Cậu nói có khi nào là vì Dụ Trừng muốn tỏ tình với Quý Chiêu, mà bị từ chối không?"
Thẩm Nhất Xán tưởng mình nghe nhầm: "..."
Dụ Trừng, người đang nằm trên giường phía trên với tâm trạng khó chịu, nghe rõ từng lời thì: "..."
Cô nhìn chằm chằm vào hoa văn phức tạp trên tường, hoa văn xoay tròn phản chiếu vào đồng tử của nàng, biến thành hình ảnh hai người nói cười vui vẻ trong phòng luyện tập. Dụ Trừng dứt khoát nhắm mắt lại.
Là thần tử của người, không nên sinh lòng ghen tị.
Gia Hi năm ấy, triều đình có nhiều người tài giỏi, hoàng đế trọng dụng, thường mời đại thần vào Ngự Thư Phòng để bàn chuyện quốc gia đại sự, những người có tư lịch lâu năm còn được hoàng đế tiễn ra tận cửa, mình cũng không thấy có gì đáng bận tâm.
Vậy tại sao hôm nay lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy? Chẳng lẽ... Dụ Trừng đột nhiên mở mắt, trong mắt lóe lên sát khí, chẳng lẽ cơ thể này có vấn đề, tính cách của nguyên chủ đang ảnh hưởng đến cô?
Vậy thì nói cũng hợp lý, bởi nếu tính cách của cô, sao có thể vì chút chuyện này... Khoan đã!
Lỗ tai Dụ Trừng giật giật.
Có người đang bò lên... giường của cô?
Tiếp theo, cô ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc, một mùi hương rất nhẹ, pha trộn hương cỏ đuôi chuột và bưởi, tươi mát như sau cơn mưa trên bờ biển.
Là bệ hạ.
Dụ Trừng thả lỏng cảnh giác.
Rất nhanh, cô lại khẩn trương trở lại, toàn thân cứng đờ mà nằm nghiêng, mắt mở không chớp nhìn chằm chằm vào bức tường, nghe tiếng bước chân của Quý Chiêu dừng lại bên giường, nghe tiếng cô ấy xốc chăn lên, rồi nghe Quý Chiêu thong thả...
Không thể nghe nổi nữa.
Dụ Trừng quay đầu lại, Quý Chiêu động tác vẫn chậm rãi, dưới ánh mắt của nàng, nằm xuống bên cạnh, nghiêng người và lặng lẽ nhìn cô.
Dụ Trừng mở miệng: "Bệ hạ..."
Quý Chiêu nắm lấy tay cô.
Dưới lớp chăn mỏng, bàn tay mềm mại bao trùm lên mu bàn tay của cô, nhẹ nhàng bóp một cái, như chạm vào trái tim nàng, khiến nó rung động như bị điện giật. Cô còn chưa kịp ngơ ngẩn thì đã nghe thấy giọng nói thấp của Quý Chiêu: "Kiều Nguyệt nói ngươi ghen."
Dụ Trừng theo bản năng định phản bác, nhưng Quý Chiêu không cho cơ hội: "Bất kể có hay không, Dụ Trừng, ta đều hy vọng ngươi đừng không để ý đến ta. Nếu không..."
Quý Chiêu giọng nói ôn nhu: "Về đến nơi liền tru di cả chín họ nhà ngươi."
Dụ Trừng định an ủi nhưng lại nghẹn ở cổ họng: "..."
Quý Chiêu bật cười: "Đùa ngươi thôi."
Cô kéo chăn lên, nhìn lên trần nhà gần trong gang tấc: "Không nghĩ trên giường trên lại có tầm nhìn tốt thế này," cô tuyên bố: "Đêm nay ta sẽ ngủ ở đây, ngươi bồi ta."
Một câu này chặn ý định nhường giường của Dụ Trừng lại. Cô hơi nhếch môi, nhắm mắt lại: "Ngủ đi."
Dụ Trừng hơi hé miệng định nói gì đó nhưng lại nuốt trở lại.
Mãi một lúc sau mới thì thào: "... Chúc mộng đẹp."
Quý Chiêu quả thật đã có một giấc mộng đẹp.
Mơ thấy đêm yến tiệc Tết Thượng Nguyên, kinh thành đột nhiên có tuyết rơi. Tiệc dạ yến đã qua nửa, cô nói muốn đi xem hoa đăng, chỉ cần đứng từ xa nhìn trên tường thành là được, chưởng sự cung nữ liền cầm đèn đi theo cô.
Cô khoác áo lông chồn đen, đứng tựa vào tường thành, nhìn về phía xa là chợ đèn hoa, ánh đèn lung linh, cảnh sắc thịnh vượng, đang định trở về cung thì bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập.
"Bệ hạ," chưởng sự cung nữ mừng rỡ nói, "Là Dụ tướng quân khải hoàn trở về triều!"
Cô cúi đầu nhìn xuống dưới tường thành, còn chưa kịp thấy rõ gì thì trước mắt bỗng tối sầm, toàn thân như rơi xuống từ đám mây, nhẹ bẫng lại nặng trĩu, cô mở mắt.
Trần nhà lạ, giường đệm lạ, còn... Ách, cảm giác mềm mại?
Cô nhanh chóng chớp mắt hai lần, rồi đối diện với Dụ Trừng nằm bên cạnh, có lẽ vì ngượng nên mặt Dụ Trừng hơi ửng hồng, nhìn thật đáng thương.
Tầm mắt Quý Chiêu hạ xuống.
Tay cô đang dừng lại trên ngực Dụ Trừng, có thể cảm nhận trái tim ở đó đập thình thịch. Cô bình thản thu tay về: "Bây giờ là mấy giờ?"
"Còn sớm." Dụ Trừng đáp.
Sau khi Dụ Trừng trầm mặc xuống giường đi lấy bữa sáng, Quý Chiêu ngồi trên giường suy nghĩ, tự hỏi nhân sinh: Theo lý thuyết thì cô là lãnh đạo trực tiếp của Dụ Trừng, việc cô vừa làm có tính là quấy rối tình dục không như Bùi Giai nói?
Đây là vấn đề rất nghiêm trọng, cô cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng.
/
Một ngày mới bắt đầu với cơn gió ngừng thổi, thay vào đó là cơn mưa nhỏ rả rích, các thực tập sinh chống ô trong suốt mà tổ chương trình phát cho, đi thành từng tốp nhỏ từ ký túc xá đến phòng luyện tập.
Nhiệm vụ hôm nay rất nặng nề, không chỉ chuẩn bị sân khấu công diễn mà còn phải ôn lại vũ đạo của ca khúc chủ đề.
Sân khấu thu của ca khúc chủ đề sẽ được bắt đầu vào 8 giờ tối ngày mai, nhưng các thực tập sinh còn phải trang điểm, làm tạo hình và thử vị trí trên sân khấu, vì vậy sáng ngày mai đã phải lần lượt đến trường quay.
Có thực tập sinh nhỏ giọng than thở: "Sân khấu trăm người, quay đi quay lại chắc không xong, bảo thủ phỏng chừng phải quay mười mấy lần, lại còn tiền trang phục, chương trình chắc chắn muốn chúng ta làm khác đi, ngày mai xem ra khỏi ngủ rồi."
"Đừng nói nữa! Trước hết đi cửa hàng tiện lợi lấy ly đồ uống, được không? Ai? tôi không có coupon cà phê, ai có thì đưa tôi với?"
"Dụ Trừng có rất nhiều, sao không đổi với cậu ấy?"
Dụ Trừng có nhiều coupon cà phê là vì Quý Chiêu thích uống, nên khi các thực tập sinh tìm cô đổi, cô từ chối ngay: "Quý Chiêu muốn uống."
Các thực tập sinh: "..."
Cái độ bán cơ này, đủ dùng rồi!
Quý Chiêu là C vị của sân khấu ca khúc chủ đề, trên vai gánh nặng càng lớn, đứng dưới ánh mắt đồng tình của các thực tập sinh mang theo "Sơ C chưa chắc đã xuất đạo nổi", cô chỉ ôn lại ca khúc chủ đề một lần rồi nói với đồng đội: "Bắt đầu huấn luyện hôm nay thôi."
Kiều Nguyệt lo lắng hỏi: "Cậu không cần ôn lại ca khúc chủ đề sao?"
"Còn ôn gì nữa?" Tống Giang Giang buộc tóc lên, nhìn Quý Chiêu với vẻ khâm phục: "Quý Chiêu trình độ như thế, cậu vẫn lo cho tôi đi thì hơn!"
Quý Chiêu đứng ở C vị, Dụ Trừng và Tống Giang Giang đứng hai bên cô.
Thẩm Hân trêu chọc: "Đúng đó, vẫn nên lo cho Giang Giang đi. Đến lúc đứng cạnh C vị mà làm sai, lịch sử đen tối chắc chắn sẽ được ghi lại với chất lượng 1080P siêu nét."
Tống Giang Giang giậm chân: "Thẩm Hân cậu có phải ganh tị không? Cậu có phải ganh tị không?"
Trịnh Đông Tình ngồi bên đàn piano, đang xem lại phần dàn dựng của sân khấu 《Dắt Ti Diễn》 hôm qua, thờ ơ với cuộc đùa giỡn của mọi người, gương mặt bình thản.
Mà Dụ Trừng thì khoanh tay dựa nghiêng lên khung cửa, nghiêm túc từ chối các thực tập sinh muốn đổi coupon cà phê, không ngại phiền mà lặp đi lặp lại: "Quý Chiêu muốn uống."
Một đường đùa giỡn tới cửa, Tống Giang Giang cùng Thẩm Hân: "......"
Tống Giang Giang giơ cờ đầu hàng: "Nếu có cương thi cắn vào đầu Dụ Trừng, cũng phải nói một tiếng: 'Phi! Não yêu đương,' ai tán thành ai phản đối?"
Thẩm Hân cùng nàng vỗ tay: "tôi tán thành."
Quý Chiêu, người không hề biết vì sao bản thân lại cần uống nhiều cà phê như vậy: "......"
Cô lắc đầu, ngồi xuống cạnh Trịnh Đông Tình cầm ghế, Trịnh Đông Tình liếc nhìn nàng một cái, tưởng cô sẽ tiếp tục xem sân khấu, nhưng nghĩ nghĩ, ấn nút tạm dừng, rồi hỏi cô: "Cậu không lo lắng sao?"
Quý Chiêu hỏi ngược lại: "Lo lắng cái gì?"
Cô chậm rãi buông ngón tay xuống, chơi vài nốt nhạc: "Cậu nói về 'Sơ C ma chú'? Chuyện này đâu phải lần đầu, tôi rất thích phúc lợi của sơ C."
Phúc lợi sơ C là có thể yêu cầu chương trình bất kỳ điều gì hợp lý, và chương trình sẽ đáp ứng.
Quý Chiêu yêu cầu được ra ngoài một đêm cùng Dụ Trừng, lý do rất đơn giản: Ở trong trang viên quá lâu, ngột ngạt muốn ra ngoài một chút. Còn vì sao là ban đêm thì là vì không muốn chậm trễ việc luyện tập, còn vì sao mang theo Dụ Trừng —
Phó đạo diễn nhìn cô với vẻ mặt "Tôi hiểu rồi": "Buộc chặt CP đúng không? Yên tâm, tập đầu tiên chắc chắn cho hai người nhiều thời lượng."
Quý Chiêu nghe xong không phản đối.
Phó đạo diễn lại hỏi: "Thời gian đã định chưa? Nếu có rồi thì tôi có thể sắp xếp."
Quý Chiêu nghĩ một lúc: "Liền hôm nay đi."
Phó đạo diễn đáp ứng ngay: "Được, chiều 5 giờ tôi cho xe tới trước trang viên đón các cô, muốn đi đâu cứ nói, ngày mai các cô trực tiếp tới trường quay."
Quý Chiêu tán thưởng nhìn phó đạo diễn một cái.
Cách làm việc sạch sẽ, nhanh chóng và hiệu suất này, nếu ở trong cung thì chắc chắn có thể làm thái giám đại nội.
Phó đạo diễn bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng: "......"
Sao lại có cảm giác kỳ quái?
/
Đêm đó, Quý Chiêu và Dụ Trừng ngồi lên xe do chương trình sắp xếp, đi thẳng tới Kịp Thời Giải Trí.
Đây là lần đầu tiên cả hai thật sự ra ngoài từ khi đến thời đại này. Dù đã nhìn thấy rất nhiều tòa nhà cao tầng trên mạng, nhưng khi cảnh vật bên ngoài cửa sổ vụt qua, Quý Chiêu vẫn không giấu nổi sự ngạc nhiên trong mắt.
Ngạc nhiên vì sức mạnh to lớn của con người, cả thành phố sáng rực như ban ngày, các tòa nhà cao tầng san sát.
Tiếc nuối vì nếu có thể mang được những gì thời đại này có trở về Đại Khải triều, sẽ mang đến phúc lợi to lớn như thế nào, toàn xã hội sẽ tiến bộ ra sao.
"Còn bao lâu nữa?" Bên ngoài không biết làm Dụ Trừng cảnh giác tới cực điểm, cô ngồi thẳng người, sẵn sàng bảo vệ Quý Chiêu.
Có cơ hội ra ngoài không dễ, tuy rằng Quý Chiêu rất muốn thưởng thức phong cảnh của thời đại này, nhưng công việc trước mắt quan trọng hơn. Bộ phận tài vụ và pháp vụ hiện tại vẫn đang tăng ca chờ cô.
Tài xế nói: "Sắp tới rồi, qua con đường này là đến."
Kịp Thời Giải Trí chiếm hai tầng của tòa nhà trung tâm thành phố, vốn dành riêng cho công ty, nhưng sau đó do thiếu tài chính nên phải giảm diện tích, cho thuê phần còn lại.
Có lẽ do giá thuê thật sự cao, dù đã qua giờ tan tầm nhưng tòa nhà vẫn sáng đèn, người tan tầm không nhiều.
Kịp Thời Giải Trí nằm ở tầng 21.
Phải đi thang máy.
Dụ Trừng như lâm vào trận đại chiến: "Bệ hạ, ta ôm người."
Quý Chiêu liếc nàng một cái, đi vào thang máy, ấn tầng 21, mặt vô cảm: "Hoặc là lên bây giờ, hoặc là tự mình leo thang bộ," cô ngừng lại, bổ sung: "Không được dùng khinh công."
Dụ Trừng im lặng: "Khinh công cũng lên không nổi 21 tầng."
Lên được 21 tầng thì không gọi là khinh công, mà là bay.
Quý Chiêu không nghĩ rằng Dụ Trừng cũng hài hước, hơi ngẩn ra, rồi bật cười: "Vậy ngươi còn không nhanh lên, không lên thì làm sao bảo vệ ta?"
Dụ Trừng lập tức bước vào thang máy.
Thang máy di chuyển lên.
Đây là thang máy chuyên dụng của Kịp Thời Giải Trí, không dừng giữa chừng, đi thẳng đến tầng 21. Cửa thang máy chậm rãi mở, Quý Chiêu còn chưa kịp thưởng thức văn phòng thì bị một bóng người cao mập chắn trước cửa.
"Ồ! Đây chẳng phải con hát nhà Quý gia sao? Trở về bán công ty à?"
Là giọng điệu quen thuộc của Quý Kinh, khắc sâu vào trí nhớ của Quý Chiêu, khiến cô từ trong lòng sinh ra cảm giác ghê tởm, cô chống tường, nôn khan: "Yue!"
Quý Kinh: "???"
Hắn như bị dẫm vào chân: "Quý Chiêu, cô có ý gì? Cô làm bộ gì đấy? Ngươi tin không ta sẽ tìm ông nội thu lại toàn bộ tài sản của cô, bắt cô rời khỏi Quý gia mà không có đồng nào?! Fuck cô ——"
"Ồn ào muốn chết." Quý Chiêu lạnh giọng ngắt lời hắn.
Cô không thèm liếc nhìn Quý Kinh, lập tức đi vào công ty: "Anh có chị gái hay em gái gì không?"
Quý Kinh cảnh giác: "Cô có ý gì?"
Quý Chiêu nhìn xuyên qua cửa kính, thấy những hàng màn hình đen mỏng trong công ty, trong mắt cô hiện lên một tia tò mò, một lúc sau mới nhớ đến Quý Kinh.
"Không có ý gì," nàng nghiêng đầu, giọng điệu nhàn nhạt: "Không thích nói chuyện với đàn ông."
"Đổi phụ nữ đến."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro