Chương 16: EQ cao
Rất cảm ơn bạn @khht07 đã giúp mình beta
Gọi hoàng đế bệ hạ đi!
Nói nhiều cũng không bằng luyện tập, dù cho là căng giãn vừa phải, thời gian dài huấn luyện vẫn làm cho tổ "Trời sinh một đôi" mệt mỏi không chịu nổi, lê bước nặng nề vào nhà ăn.
Nhìn quét một vòng, trạng thái của các nhóm thực tập sinh khác cũng không khác mấy.
Bùi Giai, trong lúc Dụ Trừng đi lấy cơm, đã ngồi vào chỗ trống cạnh Quý Chiêu, từ cặp sách lấy ra hộp cơm, thần bí mở nắp: "Đây là đùi gà buổi trưa, em chuyên dành phần cho chị."
Từ khi Quý Chiêu đưa tiền lương cho Bùi Giai, thái độ làm việc của Bùi Giai đã tích cực lên nhiều. Từ trung bình nửa giờ lại lải nhải một lần, giờ đã cả ngày không nhớ mà nói câu nào, tiến bộ không nhỏ.
Quý Chiêu không keo kiệt mà khen: "Em có lòng."
Bùi Giai hí hửng, đang định tiếp tục kéo dài cuộc trò chuyện, liền cảm thấy sau lưng đột nhiên trĩu nặng. Nàng khựng lại, liếc thấy một bóng hồng nhạt đứng phía sau, ánh mắt so với màu áo còn gây chú ý hơn. Cô cười gượng quay lại: "Dụ Trừng, tôi chỉ đang nói chuyện với Quý Chiêu vài câu thôi, cô tìm chỗ khác mà ngồi đi!"
Dụ Trừng không nói gì, cũng không nhúc nhích.
Quý Chiêu hiểu ý cô. Trong mắt Dụ Trừng, đây là một thế giới chưa rõ ràng, mọi người lại là đối thủ cạnh tranh, khắp nơi đều có nguy hiểm. Cô cần phải canh giữ bên cạnh Quý Chiêu như hình với bóng, nếu không chính là thiếu trách nhiệm.
Dụ Trừng là trọng tâm của cô, cô không muốn làm tổn thương cô ấy, đành phải giục Bùi Giai: "Có gì thì nói nhanh lên."
Bùi Giai buồn bã.
Rõ ràng là cô quen biết Chiêu Chiêu! Rõ ràng cô và Chiêu Chiêu cùng công ty! Rõ ràng giữa nàng và Chiêu Chiêu còn có mối quan hệ tài chính! Vậy mà bây giờ lại phải thu dọn đồ đạc và lùi ra!
Chờ một lúc, không thấy Bùi Giai nói gì, Quý Chiêu nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Bùi Giai trái tim bỗng như được chữa lành.
Ôi, cái ôn nhu chết tiệt này!
Dưới ánh mắt lạnh băng của Dụ Trừng, cô nhanh chóng nói: "Ban tổ chức muốn em nhắn lại với chị rằng sau khi ăn xong hãy đến văn phòng một chuyến, chính là nơi chúng ta đã đến lần trước."
Quý Chiêu như suy tư gì gật đầu.
Chắc là ban tổ chức đã có kết quả, hơn nữa là kết quả tốt, nếu không hôm nay đã không phải thông báo đến văn phòng, mà là thông báo thu dọn hành lý.
Quý Chiêu nói: "Tôi biết rồi."
Cô quan tâm hỏi Bùi Giai: "Em huấn luyện thế nào?"
Bùi Giai mới gia nhập công ty hai tháng, trong hai tháng công ty có nhiều biến đổi lớn, nhân viên gần như đã bỏ đi hết, cô tự nhiên cũng không qua huấn luyện hệ thống. Lần này vận may cũng không tốt, bị phân vào tổ hát tiếng Anh.
"Cũng ổn lắm!" Bùi Giai kéo khóa cặp sách lại: "Mọi người vẫn còn đang học thuộc lời bài hát."
Quý Chiêu chần chừ, rồi đưa tay xoa đầu nàng: "Em là đứa trẻ thông minh, tôi tin tưởng em."
Đôi mắt Bùi Giai bỗng mở to.
Giây tiếp theo, cô bật dậy, đắc ý liếc nhìn Dụ Trừng một cái.
Dụ Trừng: "..."
Nếu như khả năng hiểu của cô không sai, ánh mắt của cô gái này với bệ hạ giống như đang viết "Chiêu Chiêu nói ta là đứa trẻ thông minh, còn ngươi thì không!"
Cô như thế nào không phải?
Dụ Trừng ngồi xuống bên cạnh Quý Chiêu, đẩy khay thức ăn qua. Động tác bỗng dưng khựng lại, cô mở miệng: "Thần không phải."
Quý Chiêu không hiểu: "Ngươi không phải cái gì?"
Dụ Trừng: "Thần lớn tuổi hơn người."
Quý Chiêu: "... Lấy tuổi áp ta sao?"
Dụ Trừng: "Không dám."
Quý Chiêu: "Vậy ý ngươi là gì?"
Dụ Trừng lắc đầu, đôi mắt ánh lên ý cười nhàn nhạt, cả khuôn mặt thoáng chốc bừng sáng. Cô cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng thịt kho tàu đưa đến bên môi Quý Chiêu: "Hôm nay món thịt kho tàu nhìn màu sắc rất đẹp, không biết hương vị thế nào, người thử đi."
Quý Chiêu cúi đầu nhìn miếng thịt kho tàu đưa đến bên môi, rồi ngẩng lên nhìn Dụ Trừng.
Trong lòng Dụ Trừng đột nhiên rung động, cô đang làm gì thế này?
Nụ cười dưới đáy mắt dần tắt đi: "Là thần quá giới hạn rồi."
Nói xong, cô định rút đũa về, nhưng lại thấy Quý Chiêu bất ngờ cắn lấy đũa, đầu lưỡi cuốn miếng thịt kho tàu vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm, ánh mắt giây lát không rời khỏi Dụ Trừng.
Sau đó, Quý Chiêu liếm nhẹ nước sốt bên môi, môi đỏ hé mở.
"Hương vị không tồi." Cô nói.
/
Sau khi ăn xong, Dụ Trừng hộ tống Quý Chiêu đến nhà gỗ.
Quý Chiêu lười nhác không muốn cường điệu chuyện này, nghĩ rằng trên đường xảy ra bất ngờ tỷ lệ cũng không cao, vừa tự hỏi những vấn đề có thể gặp phải lát nữa, vừa bước đi trước, còn Dụ Trừng im lặng theo sau, cảnh giác quan sát xung quanh.
"Thần chờ người ở cửa." Đến trước nhà gỗ, cô đứng cạnh cửa.
Quý Chiêu quyết đoán từ chối: "Không cần."
Dụ Trừng còn định thuyết phục: "Thần..."
Quý Chiêu cắt ngang: "Ta nghe nói gần đây có fans đã đến gần trang viên, nói rằng muốn chụp hình các thực tập sinh chưa nổi tiếng lắm. Ngươi đứng đây như thế nào? Bị chụp thì làm sao?"
Dụ Trừng nhíu mày: "Chụp ảnh?"
Ban đầu, khi tiếp xúc với hàng loạt công nghệ cao trong thế giới hiện đại, thứ làm hai người cảnh giác nhất chính là máy ảnh. Cư nhiên có thể chụp lại người sống một cách sinh động, còn có thể ghi lại từng khoảnh khắc, tái hiện cảnh tượng. Điều này thật sự vượt xa hiểu biết của cả hai, dù sau này đã hiểu rõ, nhưng vẫn có chút bài xích.
Đặc biệt là bài xích người lạ chụp ảnh mình.
Fans chính là người lạ.
Dụ Trừng lại không chú ý vào điểm này: "Nếu thần không ở đây để người khác chụp được người thì làm sao?"
Quý Chiêu tức giận: "Ngươi ở đây thì chính là chúng ta hai người bị chụp."
Cô kéo lấy cánh tay của Dụ Trừng: "Ngươi về ký túc xá trước đi, Giang Giang và mọi người không phải nói muốn tìm ngươi thảo luận chi tiết sân khấu sao? Ngươi là đội trưởng, phải có trách nhiệm với cả đội."
Người ta nói, phải đúng bệnh mà cho thuốc.
Dụ Trừng từng là đại tướng quân, đối với thế giới bên ngoài, đó là trách nhiệm bảo vệ gia đình và đất nước, phải có cái nhìn toàn cục, phải quyết đoán trong sát phạt, phải trung thành và tận tâm, càng phải đối xử công bằng với bộ hạ, có trách nhiệm với cả đội.
Quả nhiên, cô vừa nói như vậy, Dụ Trừng liền giãy giụa: "Vậy thần chờ người ở ký túc xá, người muốn..."
Quý Chiêu cười, giúp cô xoay người lại, đẩy nhẹ một cái: "Nói mãi không xong, đi nhanh đi!" Chờ đến khi Dụ Trừng lưu luyến đi xa dần trên con đường sỏi đá, cô mới thu lại nụ cười, xoay người gõ cửa.
Lần này đợi cô, ngoài người đeo kính tròn còn có thêm một người đàn ông mặc vest giày da.
Quý Chiêu cũng không tỏ ra bất ngờ, cô đưa ra điều kiện đôi bên cùng có lợi, ban tổ chức quan tâm, tự nhiên sẽ mời người có cấp bậc cao hơn để bàn bạc. Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, còn người đeo kính tròn đứng bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Quý Chiêu.
Bề ngoài là nghiêm túc, nhưng nội tâm thì rối tung -
Cái này, Quý Chiêu giá cao quá rồi! Mang cả con gái của Dụ Ảnh Đế đến đây chỉ để dằn mặt bọn họ sao? Con gái của Dụ Ảnh Đế muốn đi cùng cô còn bị nàng từ chối, hai người cứ ở cửa kéo qua kéo lại, ai biết được đây là chương trình "Xuất Đạo Đi! Thiếu Nữ" hay "Xuất Quỹ Đi! Thiếu Nữ" nữa chứ!
Xuất quỹ=Come-out
Nếu không phải vì có lãnh đạo ở đây, hắn thật muốn chạy ra mà chửi. Hắn đành phải nén lại, cười với Quý Chiêu: "Quý tổng đến, mời ngồi. Trần tổng đã chờ cô lâu rồi."
Câu cuối cùng có phần nghiến răng nghiến lợi: "Quý tổng ngài muốn uống gì không?"
Quý Chiêu ý bảo không cần phiền phức: "Trần tổng?"
Chính là người đeo kính tròn đã nói trước đó là người phụ trách chương trình, tất cả các quyết định đều từ ông ta đưa ra, cái người Trần tổng này? Cô ngồi thẳng dậy, hơi gật đầu: "Tôi cho hai ngày, giờ đã ngày thứ ba, tôi muốn một lời giải thích."
Trần tổng dường như không nghĩ cô chú ý đến điểm này, suy nghĩ một chút rồi giải thích: "Việc này quan trọng, chúng tôi không thể không cẩn trọng."
Quý Chiêu tỏ vẻ thông cảm: "Nhưng lãnh đạo phải có năng lực quyết đoán."
Trần tổng theo bản năng nói một câu: "Đúng vậy."
Nói xong mới cảm thấy mất mặt, nhưng Quý Chiêu dù có khả năng đầu tư vào chương trình, giải quyết vấn đề tài chính của ban tổ chức, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là thực tập sinh, một câu -
Còn chưa nghĩ xong thì nghe Quý Chiêu nói: "Khi nào thì muốn tiền?"
Một câu này, Trần tổng cũng không cảm thấy mất mặt nữa, nét mặt sáng bừng lên: "Xem khi nào cô tiện, nói chung là càng nhanh càng tốt. Hợp đồng tôi mang theo rồi, Tiểu Tôn, lấy cho Quý tổng xem."
Người đeo kính tròn, cũng chính là Tiểu Tôn, trong lòng khinh bỉ. Sao trước đây hắn không phát hiện ra Trần tổng cũng có thiên phú làm chó săn, còn nịnh hót hơn cả hắn!
Nói thầm trong lòng, nhưng hành động thì không chậm, vội vàng đưa hợp đồng đến cho Quý Chiêu.
"Không cần vội," Quý Chiêu không nhận lấy: "Trước tiên trả lại điện thoại và máy tính cho tôi, tôi muốn trao đổi với bộ phận pháp lý của công ty, sau đó để cô ấy tiếp tục tiến hành."
Trần tổng ra hiệu cho Tiểu Tôn, Tiểu Tôn lập tức chạy đi lấy điện thoại và máy tính của Quý Chiêu.
Chờ Tiểu Tôn đi rồi, Trần tổng nhịn không được hỏi: "Cô không tò mò chúng ta đã nói gì với Quý Kinh tiên sinh sao?"
"Tò mò việc này làm gì?" Mục đích đã đạt được, Quý Chiêu không muốn ở lại, nàng đứng lên đi về phía cửa: "So với Quý Kinh, kẻ vô dụng không ổn định về cảm xúc, hợp tác với tôi thì an toàn hơn."
Cô mở cửa, đứng lại, quay đầu cười tươi: "Người thông minh đều chọn tôi."
Nói xong liền nhanh chóng bước ra khỏi nhà gỗ.
Vừa mới đến cửa ký túc xá, liền gặp quản lý thực tập sinh thở hổn hển chạy tới đưa túi của Quý Chiêu cho người đeo kính tròn. Quý Chiêu thuận tay nhận lấy: "Cảm ơn."
Để lại quản lý thực tập sinh tại chỗ há hốc mồm.
Một hồi lâu sau mới quay người: "Giám đốc Tôn, này, các người, bạn thực tập sinh này..."
Người đeo kính tròn tháo kính xuống, lau mồ hôi trên trán, cười khổ nói: "Còn gọi gì mà thực tập sinh nữa, đây là kim chủ lớn nhất của chương trình chúng ta!"
Gọi là thực tập sinh?
Nhanh chóng đổi lại gọi là hoàng đế bệ hạ đi!
/
Pháp vụ và tài vụ của Kịp Thời Giải Trí đều là do Quý Chiêu đào tạo, Quý Chiêu đã kiểm tra thông tin, đảm bảo hai người này đáng tin, nên mới để họ tiếp quản cuộc đàm phán lần này.
Sau khi giải thích rõ ràng mọi chuyện, Quý Chiêu mới cúp máy.
Cô cầm điện thoại trước mặt ngắm nghía, cảm thấy thật kỳ diệu. Nếu ngày đó cả hai người cũng có thiết bị như thế này, tiết kiệm được bao nhiêu thời gian? Ít nhất không cần phải đợi Dụ Trừng gửi tấu chương hoa mất mười ngày nửa tháng.
Nếu không thì trước khi về, cô học một chút về cách chế tạo cái này? Quý Chiêu nghĩ như vậy, tắt máy rồi để lại vào chỗ cất giấu, sau đó mới trở lại phòng luyện tập.
Ngày mới bắt đầu, tình trạng huấn luyện của tổ "Trời sinh một đôi" cũng không lý tưởng.
Đặc biệt là sau khi vũ đạo sư Lâm Mộng Khê dạy xong, đánh giá cả tổ rằng: "Ý tưởng thì tốt, động tác cũng có mỹ cảm, nhưng sự ăn ý thì hoàn toàn không có."
Đánh giá này khiến tổ "Trời sinh một đôi" cảm thấy bị tổn thương, hiện tại mọi người đang ngồi cùng nhau, nghĩ cách làm sao để tăng cường sự ăn ý.
Khi Quý Chiêu trở lại phòng tập, cô nghe thấy Kiều Nguyệt đang nói chuyện, chậm rãi và cẩn trọng, mãi mới vào trọng tâm: "... Tôi nghĩ muốn có sự ăn ý thì trước hết phải quen thuộc nhau."
Tống Giang Giang che mặt: "Tôi liền kể chuyện tôi hồi nhỏ ngã vào hồ nước rồi đối mắt với con ếch cho ai nghe đây!"
Quý Chiêu: "..."
Tống Giang Giang: "Mở rộng nội tâm của các người ra đi!"
Dụ Trừng: "..."
Kiều Nguyệt: "..."
Trịnh Đông Tình: "..."
Thẩm Hân: "..."
Tống Giang Giang: "Im lặng không có nghĩa là sai ~"
"Được rồi," Thẩm Hân không chịu nổi sự ai oán của Tống Giang Giang nên lên tiếng: "Tôi kể một chuyện. Thật ra trước khi tham gia chương trình này, tôi đã từng học cách làm thế nào để lên tiếng được khen EQ cao ."
Tống Giang Giang: "... Tài liệu ở đâu? Muốn lập học bá nhân thiết phải không?"
Quý Chiêu tò mò: "Kết quả thế nào?"
Thẩm Hân mím môi: "Tôi chỉ học được rằng..."
Còn chưa nói xong, đã thấy bên cửa sổ mở ra, Giản Lị, thực tập sinh của tổ "Dắt Ti Diễn" nhóm B, xuất hiện. Cô gõ gõ khung cửa sổ, trêu đùa một cách khoa trương: "Tới giờ ăn rồi, các cô sao còn ở đây luyện tập? Muốn cuốn chết ai à?"
Tổ "Trời sinh một đôi" không ai nói gì.
Hai giây sau, Quý Chiêu hỏi: "Giờ thì nên trả lời như thế nào cho EQ cao?"
Thẩm Hân: "... Chờ chút."
Dưới ánh mắt chờ mong của các đồng đội, Thẩm Hân đi đến trước cửa sổ, đối diện với Giản Lị qua cửa sổ. Giản Lị vẻ mặt bối rối nhìn cô, đang định hỏi có chuyện gì, liền thấy nàng hít sâu một hơi, tiến đến bên tai mình: "Cô có thức ăn dính trên mặt."
Giản Lị: "???"
Tổ "Trời sinh một đôi": "........."
Thẩm Hân à, tại sao lại hại chúng ta thế này chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro