Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Sạc pin

Rất cảm ơn bạn @khht07 đã giúp mình beta

Chúc mừng hai tân binh đã thành công nắm tay nhau!

Chờ đến khi 108 vị thí sinh luyện tập bốc thăm xong, ban tổ chức chương trình mới tiết lộ chín bài hát công diễn. Trên tường trống treo một màn hình lớn với dòng chữ "Tiểu tổ quyết đấu" từ từ dâng lên, hiện ra danh sách các bài hát được dán trên tường, mỗi cái cách nhau khoảng 1 mét, được viết bằng chữ đậm màu hồng nhạt rất nổi bật.

"A a a a! Có bài của ca sĩ mà tôi thích kìa!"

"Nghe thấy mùa đông ~ rời đi ~ ta ở tháng năm nào đó tỉnh lại ~ tôi muốn chọn bài này!"

"Tại sao lại có cả bài tiếng Anh thế này, trời ơi, phù hộ cho tôi, bằng cấp 4 cũng chưa qua, ngàn vạn lần đừng để tôi chọn phải, phù hộ phù hộ phù hộ..."

Trình Phi Vãn thanh giọng hỏi: "Sao nào? Có ai thích bài hát nào không?"

Các thí sinh luyện tập đồng thanh: "Có ——"

Trình Phi Vãn cười: "Bây giờ mời đội trưởng đầu tiên lên lựa chọn bài hát mà mình thích."

Từ ban F, một cô gái mặc đồng phục màu xám bước ra, khuôn mặt tròn trịa, khi cười để lộ răng nanh, tóc ngắn, đội mũ nhăn nheo, chạy chậm về phía trước.

Trình Phi Vãn hỏi cô: "Đã quyết định chọn bài hát nào chưa?"

Cô nhận lấy micro từ tay Trình Phi Vãn, gật đầu mạnh: "Quyết định rồi!"

Trình Phi Vãn vốn định tạo chút hồi hộp cho mọi người, không tiết lộ ngay, mà cho cô đi lựa chọn bài hát trước. Không ngờ cô chỉ tay thẳng tới: "Tôi chọn bài 《Vẫn luôn rất yên tĩnh》!"

"Chiêu Chiêu, chúng ta chọn bài nào đây?" Lợi dụng lúc những người khác đang thảo luận, Dụ Trừng hỏi Quý Chiêu.

Quý Chiêu nhìn danh sách bài hát trên tường đối diện. Dù mấy ngày nay, mỗi lần cầm điện thoại, cô đều cùng Dụ Trừng nghe thử vài bài, chỉ sợ khi đến lúc chọn lại không biết gì. Nhưng rõ ràng, thời đại này có quá nhiều bài hát, họ hoàn hảo tránh được đáp án chính xác.

Quý Chiêu nhẹ giọng nói: "《Ái ở Tây Nguyên trước》 và 《Dắt tỳ diễn》 có vẻ mang yếu tố cổ đại."

Dụ Trừng trầm ngâm: "Chọn một trong hai à?"

Quý Chiêu ừ một tiếng: "Ngươi nghĩ chọn bài nào tốt hơn?"

Dụ Trừng trầm mặc một lúc: "Chiêu Chiêu chọn đi."

Quý Chiêu nghi hoặc: "Cái gì?"

Dụ Trừng nói: "...Mọi người nói ngươi là 'Âu hoàng'."

Dù không hiểu rõ 'Âu hoàng' là gì, nhưng có thể đoán được, chắc ý là Quý Chiêu may mắn, Dụ Trừng cũng đồng ý, hoàng đế là người mà số phận đã định sẵn, không thể không gặp may mắn được.

"Mê tín," Quý Chiêu búng tay một cái: "Vậy chọn 《Dắt tỳ diễn》 đi."

Dụ Trừng là đội trưởng thứ sáu có cơ hội lựa chọn bài hát, cũng là do may mắn, vì năm đội trưởng trước không ai chọn 《Dắt tỳ diễn》. Đến khi Dụ Trừng đứng trước bài hát này, Trần Hạnh Tử thở dài một hơi: "Không thể nào, Dụ Trừng với trình độ vocal của cô ấy mà dám chọn bài này sao!"

"Bài hát này có gì đặc biệt vậy?" Tống Giang Giang tò mò thò đầu lại: "Tôi chưa từng nghe qua, có gì sao?"

Thẩm Nhất Xán khoanh tay: "Thử thách đấy."

Cô đánh giá Quý Chiêu một cái, nói: "Tôi thật sự thích tinh thần thử thách này, biết rõ núi có hổ nhưng vẫn thích tiến vào. Tôi có thể vào đội các người không?"

Quý Chiêu đưa tay ra: "Hoan nghênh."

Cô đã quan sát Thẩm Nhất Xán ở ban A. Thẩm Nhất Xán là thí sinh xuất sắc nhất của ban A, hát nhảy toàn diện, hình tượng cũng rất tốt, tuy tính cách không quá dễ chịu, nhưng gương mặt lại có thể thu hút người.

Trần Hạnh Tử thường hay nói về Thẩm Nhất Xán, Quý Chiêu chợt nhớ ra điều gì đó, thốt lên: "Sao lại nói như vậy nhỉ?"

Người bên cạnh mắt lạnh nhìn Trần Hạnh Tử, lẩm bẩm: "Lại dùng vẻ ngoài trong sáng để đánh lừa người ta!"

Quý Chiêu nhìn Tống Giang Giang vẫn còn ngơ ngác, xuất phát từ phép lịch sự, tự mình đưa ra nhành ô liu hữu nghị: "Cậu muốn tham gia cùng không?"

Tống Giang Giang: "Tôi á?"

Quý Chiêu khẽ gật đầu.

Tống Giang Giang vừa nghe thấy mình được chọn, sống lưng ngay lập tức thẳng lên, cô đặt tay phải lên môi để thanh giọng, rụt rè hỏi: "Tôi có thể hỏi vì sao cậu chọn tôi không?"

Quý Chiêu không cần nghĩ ngợi: "Thực lực của cậu không tệ."

Tống Giang Giang cười vui vẻ.

Quý Chiêu: "Nhìn cũng xinh đẹp."

Tống Giang Giang càng thêm phấn khởi.

Quý Chiêu: "Thuận tiện để giặt quần áo cho tôi."

Tống Giang Giang: "Tạm biệt!"

"Tôi có câu hỏi này," Ứng Ngật  nhấc tay yếu ớt: "Đội trưởng rõ ràng là Dụ Trừng, sao lại là Quý Chiêu tuyển người vậy...?"

Người bên cạnh yên lặng đưa tay bịt miệng cô, chị lớn ban A - Chu Vũ Dĩ Đình giọng ôn nhu nói: "Ngoan nào, trẻ con đừng hỏi những câu không nên hỏi."

Ứng Ngật : "..."

Người chủ sở hữu %#@#¥......%&¥@!

Sau khi mười tám đội trưởng đã chọn xong bài hát, họ đứng thành một hàng, thần sắc mỗi người khác nhau.

Có người vui mừng vì chọn được bài mình thích, không cần lo việc không tuyển được đồng đội mình mong muốn. Có người buồn bã vì dù là đội trưởng nhưng lại không chọn được bài mình muốn hát, đối thủ cũng rất mạnh, thật sự không muốn thi đấu!

Chỉ có Dụ Trừng ——

Quý Chiêu cột lại gấu áo, nghĩ bụng, chỉ có Dụ Trừng, dù chưa từng nghe qua bài hát này, cũng không biết khó hay dễ, cô ấy vẫn chọn, chính là nó.

Lúc này ánh mắt sáng quắc nhìn cô, chờ Trình Phi Vãn tuyên bố vòng tiếp theo.

"Dụ Trừng," cuối cùng, Trình Phi Vãn nói: "Mời chọn đồng đội của bạn."

Dụ Trừng không chút do dự: "Quý Chiêu... Chiêu."

Tống Giang Giang bật cười: "Sao lại lắp bắp? Có phải luyến tổng lẫn nhau đâu mà căng thẳng thế?"

Trần Hạnh Tử lén bỏ một viên đường vào miệng, điềm nhiên nói: "Chúc mừng hai bạn trẻ dắt tay thành công!"

Thẩm Nhất Xán vỗ vai Quý Chiêu: "Đồng đội, chờ tôi nhé."

Ứng Ngật : "..."

Trong đầu cô lại hiện lên màu vàng...!

Quý Chiêu thong thả bước về phía Dụ Trừng, khi cô chuẩn bị đi đến bên cạnh Dụ Trừng, Trình Phi Vãn đột nhiên gọi cô lại, hỏi: "Được Dụ Trừng chọn làm đồng đội, cảm xúc của bạn thế nào? Muốn nói gì với đối thủ không?"

Quý Chiêu cầm lấy micro, nhìn về phía Dụ Trừng và các thí sinh khác cũng chọn 《Dắt tỳ diễn》, trở thành đối thủ của họ.

Cô suy nghĩ một lát: "Tâm trạng khá tốt."

Sau đó quay sang đối thủ nở nụ cười nhợt nhạt: "Hy vọng tâm trạng của bạn cũng tốt."

Đối thủ: "..."

Thật đáng sợ! Cười lên lại càng đáng sợ hơn! Như vậy tâm trạng của mình làm sao mà tốt nổi a a a!

/

Cuối cùng, nhóm A của 《Dắt tỳ diễn》 có tổng cộng sáu thành viên.

Phân biệt đến từ ban A là Quý Chiêu, Dụ Trừng và Tống Giang Giang; đến từ ban B là Thẩm Hân; đến từ ban D là Trịnh Đông Tình; và đến từ ban F là Kiều Nguyệt.

Sau khi chia nhóm và chọn bài hát xong, mỗi đội tìm địa điểm để họp nhỏ, nhóm A của 《Dắt tỳ diễn》 quyết định không cần tìm chỗ nào khác, ngồi ngay tại chỗ trên sàn đất để họp. Dù sao cũng sắp đến giờ cơm, và có tin đồn rằng hôm nay sẽ có thêm đùi gà.

Tin đồn này do Trần Hạnh Tử tiết lộ, nhưng Tống Giang Giang không tin lắm.

"Cô ấy lần trước cũng nói có đùi gà, kết quả đâu?" Tống Giang Giang ngồi xếp bằng nói với Quý Chiêu: "Nói không chừng cô ấy chỉ đang cố tình gây rối lòng người."

Quý Chiêu suy nghĩ: "Cô ấy không phải đối thủ của chúng ta, tại sao lại muốn gây rối lòng quân của chúng ta?"

Dụ Trừng đoán: "Chẳng lẽ trong đội đối thủ của chúng ta có bạn thân của cô ấy?"

Kiều Nguyệt lắc đầu: "Không phải đâu? Tôi cũng nghe nói có đùi gà..."

Trịnh Đông Tình: "Tôi nói..."

Thẩm Hân: "Các cậu ban A!"

Trịnh Đông Tình & Thẩm Hân: "Có phải quá bài ngoại không!"

Thẩm Hân lại quay sang F ban Kiều Nguyệt: "Sao cậu nhập hội nhanh thế?"

Kiều Nguyệt chậm rãi trả lời: "Sáng nay tôi dậy muộn, khi đến nhà ăn thì nghe mấy dì đang nói chuyện, nói rằng đùi gà nấu rất thơm, sẽ thêm phần cho nhóm thực tập sinh."

Thẩm Hân: "... Không hỏi cậu cái đó."

Cô nhìn về phía Dụ Trừng: "Đội trưởng, đã có thêm cơm, vậy mau họp xong đi thôi!"

Trịnh Đông Tình: "Tôi tưởng cậu không quan tâm đến đùi gà chứ!"

Follow PD: "Các cậu có thể tập trung vào chuyện chính được không!"

Mới chỉ thảo luận về đùi gà đã mất năm phút! Không ai biết rằng họ sẽ bị tổ tiết mục bòn rút thế nào!

Dụ Trừng đi vào vấn đề chính: "Trước tiên tự giới thiệu."

Cô giơ tay chỉ về phía Quý Chiêu: "Đây là Quý Chiêu, đến từ ban A."

Mọi người: "..."

Có phải họ hiểu sai ý nghĩa của việc tự giới thiệu không?

Đây có phải là tự mình giới thiệu không?

Quý Chiêu điềm nhiên gạt tay Dụ Trừng ra: "Mọi người có thể gọi tôi là Chiêu Chiêu, tôi khá giỏi hát, có gì cần có thể tìm tôi, tôi ở phòng 309."

Không ngờ lại bị vỗ một cái, Dụ Trừng cúi xuống nhìn lòng bàn tay, ánh mắt hiện lên một chút khó hiểu.

Quý Chiêu: "Tiếp tục giới thiệu."

Dụ Trừng: "Tôi cũng ở phòng 309."

Tống Giang Giang: "Tôi ở phòng 311!"

Kiều Nguyệt: "... Tôi ở phòng 113."

Trịnh Đông Tình: "Tôi ở phòng 205."

Thẩm Hân: "Tôi ở... Sao phải báo số phòng? Ai lại muốn mang công việc về ký túc xá chứ!" Cô thở dài: "Tôi là Thẩm Hân, rapper, nhưng bài này không có rap."

Kiều Nguyệt tò mò: "Vậy sao cậu lại chọn bài này?"

Thẩm Hân mỉm cười: "Vì số thứ tự của tôi là 108."

Trong nhóm nhỏ lập tức im lặng.

Thẩm Hân: "... Đừng tiếc thương cho vận xui của tôi."

"Tôi tên Trịnh Đông Tình," Trịnh Đông Tình búi cao đầu, gần đây do không quen khí hậu nên mặt nổi vài nốt mẩn đỏ, nhìn tổng thể có vẻ ốm yếu: "Không có sở trường gì, số thứ tự của tôi là 107."

Quý Chiêu: "..."

Thêm một người đủ số nữa.

Cô liếc mắt nhìn Kiều Nguyệt.

Kiều Nguyệt không làm cô thất vọng: "Chào mọi người, tôi tên Kiều Nguyệt, mọi người có thể gọi tôi là Nguyệt Nguyệt. Tôi giỏi múa cổ điển, học từ nhỏ, có vấn đề về biên đạo múa mọi người có thể tìm tôi."

Thẩm Hân vỗ tay: "Được rồi! Tan họp thôi!"

Các đội khác đã lần lượt đi ra ngoài, nếu không đi sớm thì sẽ không còn đùi gà, Quý Chiêu ừ một tiếng: "Chiều nay..." Cô nhìn đồng hồ: "Chiều nay hai giờ gặp tại phòng tập."

Cô đã biết từ Tống Giang Giang rằng sau khi phân nhóm cần chọn ra vị trí trung tâm, phân chia phần hát, rồi mới chính thức tập luyện.

Sau khi tan họp, Quý Chiêu và Dụ Trừng không đi đến nhà ăn mà trở về ký túc xá.

Dụ Trừng lấy ra chiếc máy từ trần nhà phòng vệ sinh.

"Trước tiên tìm bài hát này ra," Quý Chiêu dùng quần áo che màn hình, phân công Dụ Trừng: "Các thành viên khác đều đã nghe qua, chúng ta chưa nghe sẽ bị kéo chậm tiến độ."

Dụ Trừng thao tác thành thạo, tìm được phần mềm nghe nhạc và gõ tên bài hát bằng bàn phím tay.

Nhấn phát.

Nhạc dạo vừa vang lên, hai người đã bị cuốn hút, tiếng nhạc cụ quen thuộc vang lên trong không khí yên tĩnh của ký túc xá, khi sắp đến phần lời, đột nhiên âm nhạc im bặt.

Quý Chiêu sửng sốt: "Sao không hát nữa?"

Dụ Trừng nhấn nút home, cũng không hiểu gì: "Không sáng."

Quý Chiêu thắc mắc: "Sao không sáng?"

Dụ Trừng nhấn từng nút một, chỉ trừ cái nút trên cùng khi được nhấn vào thì màn hình sáng lên, xuất hiện đường màu trắng và khung hình chữ nhật, còn lại tất cả đều là màn hình đen.

Quý Chiêu vỗ vỗ chiếc máy, đột nhiên nói: "Có phải cần nạp điện không?"

Dụ Trừng hỏi: "Sạc thế nào?"

Quý Chiêu nhìn quanh ký túc xá, ngồi xuống: "Chỗ này có vẻ có thể cắm điện, ngươi mang chiếc máy lại đây, thử áp vào xem có sạc được không."

Dụ Trừng ngồi xổm bên cạnh cô, nâng chiếc máy lên hướng vào ổ sạc.

Hai người nghiêm túc nhìn chằm chằm vào chiếc máy và ổ sạc.

Im lặng.

Im lặng.

Vẫn im lặng.

Cuối cùng, Quý Chiêu hỏi: "Sạc được chưa?"

Dụ Trừng: "Vẫn không có điện."

Quý Chiêu thở dài: "Chuyện này là sao?"

Dụ Trừng suy nghĩ: "Có khi nào cần khẩu quyết gì đó, niệm lên mới sạc được không?"

Quý Chiêu đang định hỏi khẩu quyết gì, thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói không xác định: "Này... Hai người ngồi xổm ở đó làm gì vậy? Có phải trong tay cậu là đồ cấm ở ký túc xá không?"

Quý Chiêu đứng bật dậy, quay đầu lại.

Trần Hạnh Tử một tay cầm một chiếc đùi gà, đang gặm đến mức miệng đầy dầu, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ trong ký túc xá, cô theo bản năng lùi lại một bước nhỏ: "Tôi đi trước nhé ——"

Quý Chiêu cười với cô: "Đã đến rồi thì đừng đi."

Trần Hạnh Tử: "..."

A a a a a a, mình sắp bị bắt nạt rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro