Chương 10: Chọn C
C vị ban đầu không được chọn
Như Quý Chiêu đã đoán trước, tiết mục tổ vẫn giải quyết hết tất cả các vấn đề, và quay hình đúng giờ bắt đầu.
Để thể hiện tính chân thực, tất cả các thực tập sinh đều không trang điểm, mặc đồng phục của từng ban với đủ màu sắc mà tụ tập lại với nhau, đầy sự khẩn trương và hưng phấn vì kỳ khảo hạch sắp tới.
Quý Chiêu tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Dụ Trừng đứng cạnh bên cô, tay áo ngắn bị buộc gọn ở phần eo, cả người như một cây bạch dương thẳng tắp, đôi tai khẽ nhúc nhích, lắng nghe tiếng nói đến từ bốn phương tám hướng.
Ở ký túc xá, Trần Hạnh Tử đang soi gương: "Xán Xán, không phải tớ nói cậu, nói không trang điểm là không trang điểm thật sao? Cậu biết thế nào là ngụy trang nhan sắc không?"
Thẩm Nhất Xán khoanh tay ngồi: "Tớ biết tớ có thêm một giờ ngủ."
Trần Hạnh Tử ngừng lại, chuyển thái độ ngay lập tức: "Tớ sớm đã nói tớ thật không vui khi nói chuyện với cậu!"
Không có uy hiếp.
Dụ Trừng dời ánh mắt đi.
Tống Giang Giang của ban A lẫn trong ban F, đang tự khoe: "Huýt sáo bây giờ không tính gì nữa, tớ hát rap ếch xanh nhảy lợi hại cực kỳ! Bạn cùng phòng là phân công, lớp là phân công, chỉ có bạn tốt là tự mình chọn, mỹ nữ thêm tớ nhé."
Nói chuyện phiếm với các nữ sinh, không có uy hiếp.
Dụ Trừng tiếp tục quan sát.
Bùi Giai và Kiều Nguyệt của ban B co ro trong góc ôm lấy nhau lẩm bẩm, cẩn thận nghe thì lẩm bẩm rằng: "Sớm xong sớm siêu sinh, tốt nhất là nhóm đầu tiên rút trúng mình, cảm ơn trời đất" hay "Không được, phải cuối cùng mới được, mình cần thêm chút thời gian chuẩn bị."
Cùng với Đồng Vi của công ty vẻ mặt đắc chí mà đứng ở phía trước, trách cứ Đường Ca: "Đừng nhìn nữa, Quý Chiêu và Dụ Trừng ở phía sau, sẽ không xông tới đánh cậu đâu!"
Đường Ca nhỏ giọng nói: "Cậu không phải muốn chọc cô ta để cô ta đánh cậu trước màn ảnh sao, rồi để cô ta bị loại à?"
Đồng Vi cắn răng: "Bây giờ cả hai đều thấy tôi đều tránh đi, tôi muốn hãm hại cũng không được, Quý Kinh cũng thật là, sao còn không cho Quý Chiêu rời khỏi cuộc thi?"
Dụ Trừng yên lặng mà ghi nhớ những ý nghĩ xấu xa của Đồng Vi.
Còn muốn nghe thêm một chút, góc áo đã bị kéo nhẹ. Cô cúi mắt, đối diện với đôi mắt hơi có chút không kiên nhẫn của Quý Chiêu: "Ngồi xuống đi, ngửa đầu mệt lắm."
Dụ Trừng nghe lời mà ngồi xuống.
"Muốn làm sai cũng không thể phạm phải sai sót lớn," Quý Chiêu hỏi cô: "Dự định làm sai ở đâu?"
Dụ Trừng im lặng một lúc rồi mới trả lời: "Ở câu thứ hai phần điệp khúc."
Từ tối hôm qua khi cả hai nhìn thấy sự chú ý của cư dân mạng đối với chương trình, Quý Chiêu cho rằng khi chưa kiểm soát toàn bộ tình hình thì không nên quá nổi bật để tránh bị chú ý và dễ bị phát hiện sơ hở.
Do đó, phần sơ C hai người không thể cần.
Nếu muốn giấu sự thiếu sót, làm sao để giấu mà không để lại dấu vết cũng là một kỹ thuật.
Dụ Trừng báo cáo lại lời của Đồng Vi vừa rồi, Quý Chiêu không hề nhíu mày, chỉ lười biếng nói: "Đến lúc đó, người xem sẽ giúp chúng ta loại bỏ cô ta."
Vừa nói đến đây, liền có nhân viên thông báo rằng mọi người có thể chuẩn bị cho kỳ khảo hạch, bắt đầu từ ban A, sáu người một nhóm, tự phân chia.
Các lớp luyện tập sinh nhanh chóng tụ tập lại với nhau, thảo luận trình tự trước sau.
Chẳng bao lâu, ban A đã chọn ra sáu người.
Trên sân khấu xuất hiện một chữ bài khai, từ trái sang phải lần lượt là: Quý Chiêu, Tống Giang Giang, Trần Hạnh Tử, Thẩm Nhất Xán, Ứng Ngật, Dụ Trừng.
Trước mặt mỗi người đều có một thiết bị, và được truyền đến một phòng lớn khác.
Lúc này, từ thiết bị truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Trình Phi Vãn: "Bắt đầu đi."
Sáu thực tập sinh chuẩn bị xong các động tác.
Nhạc nền vui vẻ vang lên, động tác nhịp nhàng đồng đều, làm cho tất cả các thực tập sinh đều cảm thấy thích thú, cũng khiến Trình Phi Vãn không khỏi gật đầu: "Không hổ là ban A."
"Giọng hát của Quý Chiêu thật sự rất tốt." Nguyễn Thanh đỡ kính mắt, "Tôi rất kỳ vọng vào cô ấy."
"Ứng Ngật hơi chậm ở phần điệp khúc." Giảng viên vocal Khương Yên ghi chú vào bảng chấm điểm: "Cảm giác vẫn là khẩn trương, nhớ động tác thì lại quên hát, Thẩm Nhất Xán bên cạnh cũng nhảy sai."
Đinh Xuyên là một đại thần Street Dance, đã từng nhiều lần đạt giải thưởng quốc tế, nên có đôi mắt tinh tường: "Cố ý."
"Gì cơ?" Tiêu Dã bên cạnh hỏi.
Đinh Xuyên dùng bút chỉ vào Dụ Trừng ở phía bên phải, nói: "Cô ấy cố ý nhảy sai ở câu điệp khúc thứ hai, chậm nửa nhịp."
Tiêu Dã rõ ràng không tin: "Vì sao lại cố ý? Tôi thấy là do căng thẳng."
"Nè," Khương Yên hỏi: "Quan hệ giữa Quý Chiêu và Dụ Trừng có tốt lắm không?"
"Rất tốt." Tiêu Dã cười nói: "Chẳng phải nghe nói con gái của nhà họ Dụ và người nhà họ Quý có liên hệ sao, hơn nữa còn nghe rằng họ rất thân thiết, như hình với bóng ấy."
Nguyễn Thanh cũng có quan hệ rất tốt với cha của Dụ Trừng, nên đã ghi lại điểm: "Quay về hỏi thêm ông ấy."
Phần khảo hạch không yêu cầu nhảy hết cả bài hát, về cơ bản nhảy xong phần điệp khúc là đủ, phần lặp lại phía sau không có ý nghĩa lớn với việc đánh giá. Một nhóm chỉ mất khoảng một đến hai phút, thêm thời gian chuẩn bị thì chưa đầy hai giờ là đã xong.
Kết thúc khảo hạch, tất cả thực tập sinh trở lại lớp của mình chờ đợi kết quả.
Ngày xuân tháng tư, cánh đồng cỏ ngoài cửa sổ xanh rì, thợ làm vườn đang tạo kiểu cho cỏ. Trông thì có vẻ như không có kết cấu gì cả nhưng hiệu ứng lại rất đẹp. Quý Chiêu đang chăm chú ngắm nhìn, bỗng nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ bên cạnh.
Quý Chiêu sửng sốt, không đành lòng mà thu ánh mắt khỏi chiếc máy, nghiêng mặt.
Người đứng bên cạnh cô là một nữ sinh tên Ứng Ngật, chỉ mới ngoài đôi mươi, là một cô gái nhỏ ngoan ngoãn. Ngoài giờ huấn luyện, cô ấy cũng không nói chuyện với ai, chỉ ngồi ở bên cửa sổ làm bài tập. Quý Chiêu đã từng xem qua, công thức phức tạp đến mức chỉ nhìn thôi cũng đau đầu.
Nhưng thật ra quyển sách chính trị thì cô ấy có thể hiểu, Ứng Ngật khi không cần dùng sẽ lật qua lật lại vài trang, ngoài ra hai người hầu như không có trao đổi gì.
Cô ấy đang khóc vì điều gì?
Quý Chiêu tò mò nhìn cô ấy, muốn hỏi nhưng lại nhịn xuống, im lặng một lát, rút từ trong túi ra một tờ khăn giấy đưa cho cô ấy: "Tuy rằng không trang điểm, nhưng khóc thì đôi mắt sẽ sưng lên."
Ứng Ngật mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên.
Quý Chiêu giơ tay, ý bảo cô cầm lấy, sau đó quay lại nhìn ra cửa sổ, nhìn chằm chằm chiếc máy làm cỏ, không để ý hỏi: "Khóc gì vậy?"
Ứng Ngật nhận lấy khăn giấy, lau nước mắt: "Tớ cảm thấy lần này mình không qua được, sai mấy động tác, chắc chắn sẽ bị hạ cấp, ô ô ô công ty cho tớ cơ hội tốt nhất thăng cấp lên song A, tớ không làm được......"
"Ừ." Quý Chiêu nói.
"Ô ô ô... Cậu thật lạnh lùng!"
"......" Quý Chiêu xoay người: "Tôi cảm thấy chưa chắc đâu. Cậu ngày thường nhảy rất tốt, ngay cả khi mắc một hai lỗi nhỏ thì cũng không che được tài năng của cậu, giữ được A cũng không thành vấn đề."
Ứng Ngật nghe thấy sửng sốt.
Khi Quý Chiêu nói, môi cô khẽ nhếch lên, nhìn rất dịu dàng, vừa đủ đánh trúng phần mềm yếu nhất trong lòng cô. Ứng Ngật hít hít mũi: "Quý Chiêu, không nghĩ tới cậu tốt như vậy, tớ tưởng cậu lạnh mặt mỗi ngày đến lật sách của tớ là để bắt nạt tớ, ô ô ô......"
Quý Chiêu: "......?"
Còn ở cách đó không xa quan sát đã lâu, Dụ Trừng rốt cuộc không nhịn được mà bước đến, chắn trước mặt Quý Chiêu, giọng lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì mà khóc sướt mướt thế?"
Quý Chiêu trấn an cô: "Ta không sao."
Dụ Trừng đề phòng mà nhìn Ứng Ngật một lúc lâu, rồi mới quay đầu lại, hạ giọng nói: "Ngài không sao thì tốt rồi."
Ứng Ngật: "......?"
Cảm giác vẫn là bị bắt nạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro