Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: Tiên nhân

Thời gian trôi qua, biển xanh hóa nương dâu.

Dần dần, người ta đã quên mất tước hiệu Tam công chúa Giao tộc của ngày xưa, chỉ còn nhớ rằng, trong Tứ Hải rộng lớn vô bờ bến ngày nay, có một vị Trưởng Công Chúa Điện hạ được cưng chiều tới mức làm khuynh đảo triều chính.

Về cách ứng xử làm cá của vị Trưởng Công Chúa này, được lưu truyền dưới rất nhiều phiên bản khác nhau. Trong lời kể của họ:

"Trưởng Công Chúa hết lần này đến lần khác ngăn cản Bệ hạ thực thi chính sách mới."

"Trưởng Công Chúa dám đánh nhau với Vương hậu được Bệ hạ ân sủng nhất."

"Trưởng Công Chúa Phi còn dám múa đao múa kiếm trong Hải Vương Cung, hoàn toàn không coi uy nghiêm của Bệ hạ ra gì."

"..."

Lam Diên cuối cùng không thể kiềm chế được sự khó tin trong lòng, ngắt lời Phong Ý: "Những lời đồn đại này được truyền ra từ đâu vậy?"

Phong Ý liếc nàng hai cái, ho khan nói: "Hình như... hình như là từ Hải Vương Cung truyền ra..."

Lam Diên mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Phong Ý.

Phong Ý cúi đầu, giọng ngày càng nhỏ: "... Hình như là từ chỗ ta, truyền ra..."

Vừa nói xong, nàng không nhịn được tự biện minh: "Nhưng rõ ràng lúc đó ta nói là, Bệ hạ có nghi vấn với chính lệnh sắp ban hành, thế nên... đã thay đổi một vài điều khoản theo đề nghị của Điện hạ."

Ai ngờ truyền đi truyền lại, lại biến thành Trưởng Công Chúa nhiều lần ngăn cản Bệ hạ thi hành chính sự.

"Vậy còn chuyện đánh nhau với Vương hậu," Lam Diên dừng lại một chút, cứ thấy khó chịu khắp người khi nhắc đến từ này: "Ừm... 'đánh nhau' là sao?"

"Chuyện này à," Phong Ý giải thích như kể về báu vật gia đình: "Đó là mấy hôm trước, Vương hậu cố ý trêu chọc Trưởng Công chúa Điện hạ, lấy đi quà sinh nhật mà Trưởng Công chúa Phi tặng cho Điện hạ. Điện hạ nhất thời tức giận, liền đuổi theo Vương hậu từ Hải Vương Cung đến tận điện Tế Tự, mọi người trên đường đều nhìn thấy cả."

"Thế còn chuyện Quý Linh Nguyệt múa đao múa kiếm trong Hải Vương Cung là sao?"

Phong Ý lập tức hăng hái hẳn lên: "Chuyện này thật sự phải trách Trưởng Công Chúa!" Nàng cực kỳ hào hứng khoa tay múa chân: "Chẳng biết là Điện hạ bắt được một đàn cá phát sáng ở đâu ra, rồi đựng trong lồng đèn bạc đặc chế, định dùng để trang trí trần Hải Vương Cung. Ai ngờ lồng đèn bạc đó chất lượng kém, lại đột nhiên vỡ tan, huỳnh ngư chạy trốn tán loạn, khiến Hải Vương Cung loạn cào cào lên. Lúc đó Bệ hạ đang đi tuần tra Đông Hải, để tránh bị Bệ hạ phát hiện, Trưởng Công chúa Điện hạ liền van nài Trưởng Công chúa Phi ra tay giúp đỡ, bắt hết những con huỳnh ngư chạy trốn về."

Nói xong, nàng chỉ vào một cây cột bên cạnh: "Vết nứt này chính là để lại từ lúc đó."

Lam Diên lạnh lùng nói: "Bây giờ là lúc cho ta xem vết kiếm à?"

Phong Ý sững người, ngơ ngác nhìn nàng.

Lam Diên hít vào một hơi, không nhịn được nữa: "Nếu tất cả đã là hiểu lầm, sao còn không mau đi minh oan? Lam Vũ là thể diện của Hải tộc ta, sao có thể để người khác tùy tiện phỉ báng muội ấy?!"

...

Cùng lúc đó, cách biển nghìn dặm, thể diện của Hải tộc vừa mới lăn lộn trong vũng bùn, lấm lem bò dậy.

"A Nguyệt!"

Sau một tiếng rít lớn, kiếm quang lóe lên, con rắn khổng lồ trong vũng bùn bị chặt đứt đầu, ngã xuống đất ầm ầm. Lam Vũ sợ đến tái mét mặt mày, vội vàng ôm đầu chạy sang một bên, cố gắng tránh máu văng tung tóe.

Quý Linh Nguyệt bất lực lơ lửng trên không trung, sau lưng nàng là vầng trăng tròn, áo trắng bay lượn như hồ điệp: "Lam Vũ, rõ ràng có thể dùng pháp thuật, tại sao nàng cứ phải lao vào đánh giáp lá cà với nó làm gì?"

Nàng thở dài một tiếng, phóng pháp thuật từ xa, bùn đất trên người nữ nhân liền rụng sạch, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ vốn có.

Lam Vũ phồng má, bay về bên nàng: "Ai muốn đánh giáp lá cà với nó, ta là muốn xem nó có sinh ra thần thức chưa, nếu có thể giao tiếp, có lẽ còn hỏi ra được tung tích của những người kia."

Quý Linh Nguyệt liếc nhìn cái bụng phình to của cự xà: "Ta lại thấy, khả năng lớn là họ đã ở trong bụng nó rồi."

Lam Vũ im lặng một lát:

"Hì... Nếu đã như vậy thì..."

Quý Linh Nguyệt cảnh giác mở to mắt: "Làm cái gì? Nàng muốn ta mổ bụng nó à?"

Lam Vũ vội vàng nói: "Một công việc cần sự tỉ mỉ như vậy, đương nhiên phải để người có kiếm pháp siêu phàm làm rồi."

Quý Linh Nguyệt phản bác: "Ta thấy càng nên để người có kinh nghiệm làm thì hơn. Còn ta không có kinh nghiệm..."

"Nàng có," Đôi mắt của nữ nhân ánh lên chút vui vẻ: "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nàng đã mổ một con rắn rồi."

Rồi Lam Vũ vẫn muốn tiếp tục giãy giụa: "Hơn nữa..."

"Tỷ tỷ," Quý Linh Nguyệt dịu giọng lại, ánh mắt nhìn nàng đầy mong chờ, mở miệng làm nũng: "Tỷ tỷ đi làm đi, ta không muốn động tay, được không tỷ tỷ... tỷ tỷ..."

"..."

Sau một nén hương, Lam Vũ mặt lạnh đứng điều khiển dây leo bên cạnh xác rắn, từ từ khuấy động trong khoang bụng nhầy nhụa và bốc mùi tanh tưởi.

Sau một loạt âm thanh ẩm ướt và dính nhớp của tạp chất, dây leo cuốn ra vài xác người đã không còn giữ được hình dạng ban đầu. Lông mi Lam Vũ khẽ run, lặng lẽ hít vào một hơi.

Quả nhiên, vẫn là gặp nạn.

Quý Linh Nguyệt yên lặng đáp xuống bên cạnh nàng, ngón tay khẽ nhấc lên, những thi thể tan nát kia liền được làm sạch sẽ, nhẹ nhàng cuộn vào trong da thú.

Nàng khẽ nói: "Người đã khuất thì cũng đã khuất, chúng ta không thể cứu vãn, nhưng con rắn này đã bị chúng ta tiêu diệt, về sau sẽ không còn ai gặp nạn nữa."

Lam Vũ "ừm" một tiếng, hai nàng sóng vai nhau, sánh bước đi xuống núi.

-

Giải quyết xong vụ án thợ săn mất tích ở trấn Thanh Thạch, hai nàng từ biệt dân trấn nhiệt tình tiễn đưa, tiếp tục du ngoạn về phía Tây Nam. Đêm đến thì ngủ lại trong tửu lâu, cũng coi như tự tại.

"Tại sao chúng ta lại thu hút kẻ trộm thế nhỉ?"

Lam Vũ không nhịn được thắc mắc.

Quý Linh Nguyệt khó nhịn cắn chặt môi, lông mi cong ướt đẫm dính vào nhau, vệt đỏ nơi đuôi mắt dần lan rộng: "Kẻ, kẻ trộm..."

"Đặt kết giới rồi."

Tiếng nước thấp thoáng vang vọng trên giường chiếu. Quý Linh Nguyệt co chân lại, quấn lên eo nữ nhân như dây thường xuân. Nỉ non rên rỉ: "Ưm... Nàng, nàng mau... đuổi..."

Thấy Lam Vũ không lập tức trả lời, nàng sợ nàng ấy lại nảy sinh ý đồ xấu như lần trước, vội dán chặt lại, áp lên môi Lam Vũ như cún con: "Đuổi..."

Lam Vũ dịu dàng nói: "Được."

Rồi thi triển huyễn thuật, sau đó chỉ thấy cô gái bịt mặt vừa cẩn thận mở hành lý của hai người ra, trước mắt liền bất ngờ xuất hiện một cái đầu rắn to lớn và đầy máu tanh.

Lam Vũ đắc ý nghĩ, lần này chắc chắn sẽ bị dọa chạy mất thôi.

Ai ngờ cô gái đứng yên bất động tại chỗ, một lát sau, đột nhiên trợn trắng mắt, bất tỉnh nhân sự.

Lam Vũ: "..."

Nàng im lặng một lúc, chậm rãi nhìn sang Quý Linh Nguyệt: "Bị dọa ngất rồi, vậy có được không?"

Lông mi Quý Linh Nguyệt khẽ run, giận đến mức sắp ứa nước mắt, thút thít cắn lên vai nàng.

"Ngoan," Lam Vũ xoa sau gáy nàng, vòng eo nhấp nhô, chậm rãi nhưng mạnh mẽ áp sát vào: "Lát nữa ta liếm cho nàng..."

"..."

Sáng sớm hôm sau, các nàng một trước một sau bước xuống lầu, ngồi vào một chiếc bàn cạnh cửa sổ hướng ra phố.

Lam Vũ lén lút nhìn Quý Linh Nguyệt vài lần, thấy nàng mặt mày nghiêm nghị, dường như vẫn còn đang giận dỗi, không khỏi ho khan một tiếng: "Được rồi, đừng giận nữa. Ta cũng đâu biết nàng ta nhát gan đến vậy. Hơn nữa, kẻ trộm muốn đến ăn trộm, ta có thể làm gì được chứ?"

Quý Linh Nguyệt hừ mũi một tiếng: "Còn chẳng phải tại nàng phô trương khắp nơi, lại còn sinh ra dáng vẻ tiểu thư được nuông chiều từ bé, ai nhìn cũng thấy nàng như người khờ lắm tiền sao."

"Hay lắm, dám nói ta khờ," Lam Vũ trợn tròn mắt, nhéo má nàng lắc lắc: "Nói đến tiểu thư được nuông chiều từ bé, bây giờ nàng mới là người giống hơn đấy. Hừ hừ, không biết là ai bị ta nuôi cho trắng trẻo mềm mại như cục bông, cực kỳ thích hợp để bị đại yêu quái ăn thịt một miếng đây."

Quý Linh Nguyệt được nàng dỗ dành với giọng điệu ngọt ngào, khóe môi vô thức cong lên, nhưng lại nhanh chóng cố làm ra vẻ bình tĩnh mà kéo thẳng lại: "... Đừng có nhéo ta."

"Còn giận không?"

"Nàng nói xem?"

Lam Vũ suy nghĩ một chút, đưa khuôn mặt xinh đẹp của mình tới gần: "Vậy nàng nhéo ta đi."

Hai người đang nói cười vui vẻ, bên ngoài đường phố lại bắt đầu dấy lên ồn ào. Lam Vũ tò mò nhìn ra ngoài, chỉ thấy một thiếu nữ khoảng 15-16 tuổi đang bị vài người kéo lê, khóc lóc vô cùng thê thảm.

Nàng không nhịn được nhíu mày hỏi: "Này, các ngươi đang làm gì vậy?"

Ông lão trong đám người đó ngoái đầu lại nhìn nàng, lẩm bẩm: "Không phải chuyện của ngươi, đừng xen vào."

Lam Vũ nghe vậy, càng thêm bất mãn: "Nàng ấy khóc thảm như vậy, các ngươi muốn kéo nàng ấy đi đâu? Các ngươi có quan hệ gì với nàng ấy?"

Lúc này, một thực khách ở bàn bên cạnh hạ giọng nói: "Chắc là cô nương không biết, những người này là dân làng ở vùng núi Trường Thanh phía Nam. Tương truyền trong núi Trường Thanh đó thờ phụng một vị Sơn Thần, để cầu mưa thuật gió hòa, hàng năm họ đều phải chọn ra một thiếu nữ để làm Tân nương của Sơn Thần. Tiểu cô nương này e là tế phẩm được chọn năm nay."

Lam Vũ kinh ngạc nói: "Đây là hủ tục gì vậy? Hơn nữa, nàng ấy trông có vẻ không hề tự nguyện."

Ông lão trên phố nghe lời nàng nói, lập tức râu tóc dựng ngược, trợn mắt quát: "Được làm Tân nương của Sơn Thần là phúc phận lớn lao! Đây là đại sự mưu cầu phúc lợi cho cả làng, làng sẽ lập bia tạc tượng cho nó, lẽ nào nó lại không muốn!"

Lam Vũ phản bác: "Vậy sao ngươi không đi?"

"Ngươi, ngươi... con nhóc rẻ rách không biết trời cao đất dày này từ đâu đến, dám ở đây ăn nói xằng bậy, coi chừng Sơn Thần giáng xuống Thiên phạt, khiến cho ngươi..."

Quý Linh Nguyệt đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Ta chỉ biết, nếu thực sự là thần minh, thì Ngài phải che chở cho chúng sinh. Nay lại cần hiến tế người sống mới chịu ban ân, hành vi như vậy, sao gọi là Sơn Thần được, rõ ràng phải là yêu tà mới đúng."

Lời này vừa thốt ra, đám đông ồn ào xung quanh lập tức im lặng, đều trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.

Mắt Lam Vũ sáng lên, chỉ hận không thể ôm mặt nàng hôn hai cái: "Đúng đúng đúng."

Ông lão run rẩy nói: "Ngươi dám bất kính với Sơn Thần..."

Lời chưa nói dứt, ông ta quỳ sụp xuống, liên tục dập đầu về phía núi Trường Thanh: "Sơn Thần bớt giận, Sơn Thần bớt giận..."

Quý Linh Nguyệt thật sự không thể nhìn thêm được nữa: "Sơn Thần phải không?"

Nàng vén vạt áo, dậm chân một cái, liền nhẹ nhàng bay lơ lửng trên con phố dài, lạnh lùng nói: "Ta lập tức đi chặt đầu Sơn Thần đó về cho ngươi."

Nói xong, nàng đưa tay ra: "Lam Vũ."

Lam Vũ hiểu ý bay đến bên cạnh nàng: "Muốn ta đi cùng nàng không?"

Quý Linh Nguyệt hờn dỗi nói: "Biết mà còn hỏi."

Cả hai quay người đi, giọng nói càng lúc càng xa, rất nhanh đã biến mất trong mây mù mờ ảo.

Mọi người bị bỏ lại tại chỗ ngây người nhìn về hướng hai nàng rời đi, rất lâu sau mới có người hoàn hồn, chớp chớp mắt, sắc mặt thẫn thờ thở dài nói:

"A, đó là tiên nhân đấy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro