Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: Ngọc trai (2) (H+)

"Lạch cạch."

Một viên ngọc trai rơi xuống, tưng tưng trong cái chậu gỗ mà Ngu Sơn Diệp đang cầm. Nàng cảm nhận trọng lượng trong tay, khẽ lắc một cái, lập tức phát ra tiếng "lách tách": "Ta thấy là đủ rồi."

Lam Vũ nói: "Ta thấy chưa đủ."

Nàng đưa nửa củ hành tây lại gần mắt, một lát sau...

"Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch."

Lông mi Giao Nhân ướt đẫm, đuôi mắt đã ửng đỏ. Những giọt nước mắt trong suốt long lanh rơi xuống, chớp mắt đã biến thành những viên ngọc trai trắng ngần, tròn trịa, rơi ào ạt vào trong chậu như không cần mất tiền.

Ngu Sơn Diệp nhìn mà há hốc mồm, không khỏi hít một ngụm khí lạnh: "Ngươi thật sự muốn khóc đến mù lòa luôn sao." Nói xong, nàng lại liếc nhìn đống ngọc trai trắng xóa: "Này? Viên này khá to đấy."

Lam Vũ lập tức cúi đầu: "Viên nào?"

"Viên này."

"Viên này? Ừm... cũng được thôi. Ta nghĩ vẫn có thể khóc ra viên to hơn nữa."

"Ta nói này, ngươi không sợ khóc đến mù thì cũng phải nghĩ cho ta chứ. Ta ngồi đây nhìn ngươi khóc cả một canh giờ rồi đấy..."

Lúc này, ngoài cửa cất lên một tiếng gọi: "Lam Vũ?"

Tiếng bước chân nhanh chóng đến gần. Quý Linh Nguyệt đẩy cửa bước vào, nhìn Ngu Sơn Diệp đang ngồi một mình trong phòng, nhíu mày nói: "Ngươi có thấy Lam Vũ đâu không?"

Ngu Sơn Diệp im lặng một lát, lắc đầu: "Không thấy."

Quý Linh Nguyệt nghi ngờ nhìn Ngu Sơn Diệp vài lần: "Ngươi ở đây một mình làm gì vậy?"

Nữ nhân "ừm" một tiếng, lấy một chiếc cốc sứ trên bàn: "Thưởng trà."

"..." Quý Linh Nguyệt mím môi, lại liếc nhìn khắp phòng: "Lam Vũ thật sự không đến tìm ngươi sao?"

"Haha, nàng ấy đến tìm ta làm gì? Nàng ấy không bận làm vương miện san hô sao?"

"Ai bảo ngươi là hồ bằng cẩu hữu tốt nhất của nàng ấy." 

[hồ bằng cẩu hữu: bạn xấu, hay rủ mình quậy phá, làm xằng làm bậy.]

"Gọi ta hả?" Một giọng nói khác chen vào. Nữ nhân với gương mặt quyến rũ đang dựa vào khung cửa, cười hì hì: "Hình như ta nghe thấy có người nói 'hồ bằng'." ("hồ" trong "hồ ly")

Quý Linh Nguyệt vô cảm nói: "Ngươi nghe nhầm rồi."

Yêu Trúc "ồ" một tiếng, rồi nói tiếp: "Có người từ dưới biển lên truyền lời, nói rằng Lam Diên tìm ngươi, bảo ngươi nhanh chóng đến đó."

"Tìm ta? Không phải tìm Lam Vũ sao?"

"Chính là tìm ngươi."

"Được rồi," Quý Linh Nguyệt xoay người đi ra ngoài. Sắp ra khỏi cửa, nàng lại quay đầu lại nói: "Nếu có gặp..."

"Hiểu rồi, hiểu rồi," Ngu Sơn Diệp ngắt lời nàng: "Nếu có gặp Lam Vũ, nhất định sẽ nói với nàng ấy rằng ngươi đang tìm nàng ấy."

Nữ nhân "ừm" một tiếng, rời khỏi sân, đi về phía bờ biển không xa. Đợi nàng đi xa, Ngu Sơn Diệp mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nhìn vào cái cốc trên tay. Thấy vậy, Yêu Trúc cũng tò mò ghé lại gần, phát hiện bên trong có một con cá nhỏ bằng nắm tay đang cuộn tròn, vẫn còn nhả bong bóng "ục ục".

Nàng nghiêng đầu, khó hiểu nói: "Các ngươi đang làm gì vậy?"

Một cơn gió nhẹ thổi qua, nữ nhân mặc váy dài màu xanh nước biển lại xuất hiện trong phòng. Yêu Trúc vừa nhìn rõ mặt nàng đã giật mình: "Ngươi bị ai đánh vậy?"

Lam Vũ tức giận nói: "Ngươi mới bị đánh ấy." Nói xong, nàng cúi xuống kéo cái chậu gỗ từ dưới gầm giường ra, nhét vào lòng Ngu Sơn Diệp: "Tiếp tục đi."

Ngu Sơn Diệp lộ vẻ khổ sở, cố gắng thuyết phục: "Ta thấy, chi bằng cứ nghe lời A Nguyệt, dùng ngọc trai tự nhiên làm tâm vương miện đi. Ngươi xem ngươi kìa, rõ ràng là chuyện vui, mà cứ khóc lóc mãi thế này, hại sức khỏe lắm đấy."

"Không," Lam Vũ hừ một tiếng: "Chính vì sợ nàng ấy ngăn cản nên ta mới đến tìm ngươi. Ngươi có còn là bạn tốt của ta nữa không?"

Yêu Trúc đã hiểu rõ mọi chuyện, ngồi xuống một chiếc ghế khác ở bên cạnh, khen ngợi: "Làm tốt lắm, ta ủng hộ ngươi."

Ngu Sơn Diệp sững lại: "Cái gì?"

Lam Vũ được khích lệ mạnh mẽ: "Phải không, ta đã sớm quyết định làm một chiếc vương miện san hô độc nhất vô nhị cho A Nguyệt rồi, sao có thể dùng ngọc trai bình thường được chứ? Bất kể họ nói gì, ta cũng phải tặng cho nàng ấy thứ tốt nhất."

"Thì ra là vậy, thảo nào tiểu ma đầu lại dính lấy ngươi như vậy." Yêu Trúc suy tư nói: "Nếu ta dùng bộ lông đuôi được chăm sóc tốt nhất của mình để làm một chiếc khăn choàng cổ tặng cho Huyên Ngọc, để nàng ấy cực kỳ cảm động, có phải cũng sẽ dính lấy ta hơn không?"

Ngu Sơn Diệp nhíu mày: "Hả?"

Lam Vũ cũng sững người: "Cái này... ta cũng không rõ."

Thế nhưng Yêu Trúc đã hạ quyết tâm, nhảy lên, hăm hở bỏ đi. Hai người nhìn nàng ấy rời đi, rồi nhìn nhau. Một lát sau, Ngu Sơn Diệp lắc đầu: "Quả nhiên là hồ bằng cẩu hữu."

-

Đêm khuya, Lam Vũ và Ngu Sơn Diệp từ trong Thành trở về. Tại ngã rẽ, họ hẹn ngày mai sẽ gặp nhau, rồi ai nấy trở về chỗ ở của mình.

Tuy nhiên, cánh cửa đã bị khóa trái.

Lam Vũ sững lại, lùi lại hai bước, phát hiện kết giới của sân chưa được bật. Nàng nhẹ nhàng bay lên tường, mũi chân khẽ chạm, đáp xuống đài lộ bên cạnh hồ nước mà không phát ra một tiếng động. Nhìn lại, tất cả các phòng đều chìm trong bóng tối mờ mịt, xung quanh cũng yên tĩnh. Lam Vũ rón rén quay về phòng, đang định rót một cốc nước uống, thì một giọng nói âm u vang lên: "Đi đâu vậy?"

Nàng giật mình, theo bản năng lùi lại vài bước, "loảng xoảng" đụng phải cái ghế bên cạnh. Trong bóng tối truyền đến một tiếng sột soạt, rồi một bóng người từ bên giường đứng dậy, chậm rãi bước về phía nàng.

Nhờ khả năng nhìn ban đêm mạnh mẽ của Giao Nhân, dù trong phòng không có một chút ánh sáng nào, nàng vẫn có thể nhìn thấy Quý Linh Nguyệt một cách rõ ràng.

Nữ nhân dường như vừa tắm xong. Mái tóc đen dày hơi ẩm ướt xõa ra phía sau lưng. Xiêm y cũng mặc lỏng lẻo, để lộ một vùng da trắng ngần rộng lớn. Nàng nhanh chóng dừng lại cách Lam Vũ không xa, khoanh tay lại, vẻ mặt nửa cười nửa không nhìn Lam Vũ: "Hửm?"

Lam Vũ hiếm khi cảm thấy chột dạ với Quý Linh Nguyệt, nhưng giờ lại không dám đối mặt. Nàng giả vờ bình tĩnh nhìn xung quanh: "Không làm gì cả, chỉ..." Lời chưa dứt, nàng chợt thấy đôi chân trần của Quý Linh Nguyệt, sững lại một chút, tiến lên bế nàng ấy lên: "Sao lại đi chân trần trên sàn nhà vậy, lạnh lắm đấy. Nàng cũng đâu có giống ta..."

Quý Linh Nguyệt đưa tay chạm vào quần áo của nàng, lạnh toát. Không cần nghĩ cũng biết là vừa ở bên ngoài đón gió mà về. Không những thế, còn có một mùi khác nữa.

Nàng nhíu mày, lại hỏi: "Nàng đã đi đâu vậy?"

Lam Vũ bế nàng đặt lên giường, vẻ mặt vô tội: "Ta đi dạo ở bờ biển."

"Nhưng cả ngày hôm nay ta không thấy nàng. Nàng đi dạo suốt cả ngày sao?"

"Không phải là nàng cũng xuống biển sao? Đương nhiên là không thấy ta rồi," nói xong, Lam Vũ tò mò hỏi: "Tỷ tỷ tìm nàng làm gì vậy?"

"Chỉ để đo người cho ta, nói là để làm y phục cho... Đừng có đánh trống lảng. Rốt cuộc hôm nay nàng đã đi đâu? Sao trên người lại có mùi khó chịu thế này?"

Lam Vũ thấy lần này không thể lừa được nàng, khổ sở cắn môi: "Ta đi... ừm, cùng Sơn Diệp đi vào thành, ăn cơm."

Quý Linh Nguyệt nghiêng đầu, không chớp mắt nhìn nàng: "Ăn cơm?"

Lam Vũ khẳng định chắc nịch: "Đúng, ăn cơm. Lừa nàng thì ta là chó con."

"Không," Quý Linh Nguyệt lắc ngón tay: "Lừa ta, thì vảy trên đuôi nàng sẽ rụng hết."

"..." Một lúc lâu, Lam Vũ mở to mắt, lắp bắp: "Nàng, sao nàng lại như vậy? Vảy rụng hết, tàn nhẫn lắm."

Quý Linh Nguyệt cười lạnh: "Còn chẳng phải vì nàng luôn lừa ta à. Chó con thì không phải là hình phạt với nàng. Ta sẽ không mắc lừa nữa đâu."

Không đợi Lam Vũ tiếp tục ngụy biện, nàng hừ một tiếng, nắm lấy vai Giao Nhân, lật người, cưỡi lên eo nàng ấy: "Hôm nay ta xuống biển, ngoài việc làm quần áo, còn gặp một chuyện rất thú vị nữa. Nàng có muốn biết không?"

Lam Vũ theo bản năng nói: "Chuyện gì?"

"Có vài Giao Nhân, nghe nói nàng đang tìm ngọc trai tốt nhất để làm tâm vương miện, nên đã cho ta vài viên."

"Cho nàng?" Lam Vũ thắc mắc: "Vậy thì cảm ơn ý tốt của họ. Nhưng ta sẽ không dùng ngọc trai của người khác."

"Đúng vậy," Quý Linh Nguyệt cười khanh khách: "Cho nên những gì họ đưa cho ta, đều là ngọc trai của nàng."

Lam Vũ sững lại: "Tại sao họ lại có ngọc trai của ta?"

"Ta cũng thấy lạ, nên đã hỏi thử." Quý Linh Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, ôn tồn nói: "Nàng đoán xem, họ đều nói, đây là quà nàng tặng cho họ khi còn nhỏ."

Lam Vũ ngơ ngác chớp mắt: "Vậy à?"

"Hơn nữa, lời nói cũng gần giống nhau." Quý Linh Nguyệt hồi tưởng lại: "Đại khái là... Tam công chúa hồi nhỏ nói ngọt lắm, bảo ta là tỷ tỷ đẹp nhất, cho nên, muốn tặng cho ta viên ngọc trai đẹp nhất."

"..." Lam Vũ lặng lẽ nhắm mắt lại. Một lúc sau, nàng biện minh cho mình: "Trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ."

Quý Linh Nguyệt cười khẽ: "Cho đến chiều nay, ta vẫn nghĩ dùng ngọc trai bình thường là được rồi, nhưng bây giờ... ta cũng thấy nên dùng ngọc trai của nàng."

Lam Vũ nhanh chóng mở mắt: "Ta đã sớm nói..."

Quý Linh Nguyệt ngắt lời nàng: "Nhưng, ta không thích cách nàng tạo ra ngọc trai." Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Lam Vũ, dịu dàng nói: "Rõ ràng chúng ta có cách tốt hơn, đúng không?"

***

Đột nhiên, Quý Linh Nguyệt dừng lại, nhíu mày hắt hơi một cái.

Lam Vũ rụt vào trong, ngượng ngùng nói: "Hay là, ta đi tắm..."

Lời còn chưa dứt, nữ nhân đã đặt bàn tay lên ngực nàng. Toàn bộ quần áo trên người nàng biến mất, một tầng khí lạnh cũng đồng thời nhanh chóng bao phủ cơ thể, giống như vừa bị ngâm trong nước vậy. Quý Linh Nguyệt hờ hững liếc nhìn nàng, một tay trượt vào những kẽ ngón tay mà nàng đang đặt bên đầu, tay còn lại nắm lấy cằm nàng mà hôn lên: "Nàng lúc nào cũng làm ta tức giận."

Làn da trơn láng và lớp vải thô ráp cọ xát vào nhau. Lam Vũ khẽ nhíu mày, không thể nói chuyện vì nụ hôn. Nàng đưa bàn tay nhàn rỗi ra, mò mẫm kéo quần áo của Quý Linh Nguyệt. Kéo mấy cái không ra, ngược lại còn bị cắn một cái vì mất tập trung.

"Ưm..."

Nàng nhíu mày, mắt đẫm lệ nhìn Quý Linh Nguyệt. Rất nhanh, chỗ bị cắn lại bị bờ môi và đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng ngậm lấy. Quý Linh Nguyệt đặt tay nàng lên ngực mình, giọng nói mơ màng: "Ngốc, nàng không biết dùng pháp thuật sao?"

Lam Vũ chớp mắt, ngoan ngoãn làm cho chiếc áo lót của nàng biến mất, lòng bàn tay không chút trở ngại bao lấy bầu ngực trắng nõn mềm mại, Quý Linh Nguyệt không kìm được rên khẽ một tiếng, vòng eo chen vào giữa hai chân Lam Vũ, cọ về phía trước một chút, quả nhiên cảm nhận được một luồng ẩm ướt. Nàng cong khóe mắt, áp vào tiếp tục hôn cổ Lam Vũ, khẽ thì thầm: "Thật không công bằng..."

"Cái gì không công bằng?"

"Đương nhiên là nàng rồi. Lúc nào cũng có nhiều người vây quanh nàng, thích nàng, chỉ có ta là ghen tuông và giận dỗi. Còn nàng lại không bao giờ có cảm giác đó."

Ngón tay vuốt ve những sợi lông bạc thưa thớt, khuấy động trong khe thịt ẩm ướt, Lam Vũ run rẩy một cái, vừa thở dốc, vừa nói đứt quãng: "Ta, ta có..."

Quý Linh Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng. Nữ nhân khẽ nhíu đôi mày thanh tú, hàng mi dài và dày đã sớm ẩm ướt dính vào nhau, thở dốc nói: "Trước đây ở núi Hạo Thần, nàng đã rất được yêu thích rồi. Khánh Tử Bạch thì không nói, tiểu sư đệ của nàng, rồi Huyên Ngọc, đều là những người quen biết nàng trong những ngày tháng ta rời đi... Rồi sau này, ở Viêm Cảnh, nàng cũng quen biết nhiều người mới. Thời gian họ ở bên nàng, còn dài hơn cả ta..."

"Có thể trách ai được chứ," Quý Linh Nguyệt tách cánh môi âm hộ mềm ướt ra, sau khi các ngón tay được bao phủ bởi dịch mật nhầy nhụa, liền chậm rãi tiến vào trong hoa huyệt, "Đều là do nàng đã chạy trốn đấy thôi."

"Ưm..." Lam Vũ rên rỉ một tiếng, muốn khép hai chân lại, nhưng lại bị nữ nhân nắm đầu gối tách ra. Đôi mắt long lanh của Quý Linh Nguyệt quét qua nàng, lười biếng nói: "Lam Vũ, mặc dù ta thích sự yên tĩnh, nhưng ta không thích mãi mãi ở một mình. Nếu nàng không ở bên ta, mà ta cũng không kết bạn với ai nữa, thì đáng thương lắm đấy."

Trong lúc nói chuyện, ngón tay của nữ nhân đã cắm vào hạ thân nàng mà khuấy động miệt mài. Lam Vũ run rẩy hít một hơi, nâng hai chân quấn lấy eo nàng: "Không, không sao."

"Không sao cái gì?"

Nàng vòng lấy cổ Quý Linh Nguyệt, nghiêng đầu hôn má nàng ấy: "Sau này thời gian ta ở bên nàng... sẽ lâu hơn cả họ."

Quý Linh Nguyệt chớp mắt, nghiêng đầu: "Nàng sợ ta giày vò nàng nên mới nói những lời ngọt ngào này sao?"

Lam Vũ sững lại, mím môi cười: "Vậy nàng có thích không?"

"Thích," Quý Linh Nguyệt hôn lên vành tai hồng hào gần ngay trước mắt, thì thầm: "Nhưng ta sẽ không thay đổi ý định đâu."

Nàng vòng tay ôm lấy một chân Lam Vũ, lại nhét thêm một ngón tay vào, thịt sò trơn mềm ngậm chặt lấy gốc ngón tay, theo động tác rút ra đẩy vào mà ào ạt phun ra chất lỏng nhầy nhụa. Lam Vũ ngậm nước mắt nheo mắt lại, chống tay xuống giường muốn rút người về phía sau, nhưng người trên thân nàng lại ép chặt xuống. Quý Linh Nguyệt mút mát cổ nàng, vừa xoa bóp bầu ngực căng đầy như ngọc mỡ, vừa dùng lực thao mạnh trong âm đạo ướt đẫm nước.

"Ưm..." Nàng rên rỉ một tiếng, nhận ra Quý Linh Nguyệt e là ghen tuông không hề nhẹ, trước đây không vui thì cũng chỉ im lặng không nói, bây giờ lại có thể vừa mỉm cười nói chuyện với nàng, vừa sờ soạng nàng khắp nơi, muốn làm gì thì làm đó.

Kiểu này, nàng hoàn toàn không thể đoán được tâm tư của Quý Linh Nguyệt, chứ đừng nói là dỗ dành nàng ấy vui vẻ.

Tiếng nước anh ách dưới thân ngày càng rõ ràng, ngay cả cặp mông dường như cũng bị ngâm ướt. Lam Vũ xấu hổ đến đỏ bừng mặt, nép vào lòng Quý Linh Nguyệt: "Chậm, chậm thôi... A Nguyệt..."

Quý Linh Nguyệt liếc nàng một cái, quả nhiên động tác chậm lại, nhưng ngón cái lại ấn xuống âm vật đang cương cứng mà xoa nắn. Lam Vũ lập tức phát ra một tiếng thút thít, vặn vẹo mông muốn trốn, nhưng Quý Linh Nguyệt lại ấn eo nàng lại, đầu ngón tay se se nụ thịt sưng đỏ, miết mạnh một cái.

"Không... không được, ah..." Lam Vũ ưỡn eo lên, nức nở rên rỉ: "A Nguyệt, ưm..."

Huyệt thịt bao lấy các ngón tay lại siết chặt lần nữa, run rẩy tiết ra ngoài. Quý Linh Nguyệt hứng đầy một lòng bàn tay dâm thủy, thong thả thoa lên ngực Lam Vũ, nắn bóp rồi liếm láp. Lam Vũ vẫn còn đang thở gấp, khi hoàn hồn, nhũ hoa nhạy cảm đã bị ngậm vào khoang miệng ẩm ướt nóng bỏng. Nàng rên lên một tiếng, bất lực ngửa đầu, bên gối đã rơi vãi vài viên ngọc trai lớn nhỏ.

"A Nguyệt..."

Quý Linh Nguyệt ừm một tiếng, lơ đãng trêu chọc nhũ hoa bên kia. Nhụy hoa đỏ run rẩy dựng thẳng, bị xoa nắn đè xuống, nhưng lại kiên trì chống lên lòng bàn tay nàng.

Lam Vũ khản giọng nói: "Đừng nghịch nữa."

Quý Linh Nguyệt chớp mắt một cái, trườn lên: "Không nghịch nữa," Nàng hôn lên đuôi mắt đỏ hoe của Lam Vũ: "Làm tiếp nhé."

Ma khí đen tràn ra từ sau lưng nàng. Lam Vũ vô tình liếc thấy, chuông báo động vang lớn: "Nàng, nàng muốn làm gì?"

"Làm nàng." Quý Linh Nguyệt hừ lạnh: "Lúc nàng hành hạ ta có biết bao nhiêu chiêu trò, ta không thể trả lại sao?"

"Không..." Lời còn chưa nói hết, sương ma đã ào ạt tràn lên cơ thể nàng, nóng rực bỏng rát, gần như ngay lập tức để lại những vệt đỏ trên làn da trắng nõn. Nhiệt độ này không đến nỗi làm tổn thương nàng, nhưng lại khiến nàng nhanh chóng toát mồ hôi nóng khắp người. Quý Linh Nguyệt ôm lấy cơ thể trơn tuột của Lam Vũ, dịch lỏng dính trên ngón tay nàng nhanh chóng bị ma khí nuốt chửng hết. Sau khi ngửi được nguồn gốc của mùi hương dâm dục này, nó lại vội vã chui xuống hạ thân của Lam Vũ.

"Ưm!"

Cơ thể Lam Vũ căng chặt, hoảng hốt nhìn xuống. Hai chân đã bị ma khí quấn lấy banh sang hai bên: "A Nguyệt..."

"Không sao đâu," Quý Linh Nguyệt nâng mặt nàng hôn một cái, bàn tay trượt dọc theo eo nàng xuống dưới, xoa nắn ở cửa huyệt ẩm ướt một chút, rồi lại chen vào. Lam Vũ run lên, theo bản năng tóm chặt vai nàng. Tóc bạc rũ xuống, dính vào tấm lưng mướt mồ hôi: "Ah... ưm ah..."

Cơ thể yểu điệu bị thao đến không ngừng nhấp nhô, các ngón tay dẫn ra chất lỏng nhầy nhụa trong những lần ra vào liên tục, chảy dọc xuống theo kẽ mông, để lại một vệt ẩm ướt trên khăn trải giường. Quý Linh Nguyệt liếc nhìn, cười khẽ: "Vì là cá, nên nhiều nước ư?"

Lam Vũ vô thức đáp: "Nàng không phải cá, nước... cũng nhiều..."

Quý Linh Nguyệt: ......

Trong sự im lặng khó hiểu, nàng chớp mắt một cái, phản ứng lại: "Ah, ta không phải... không phải có ý đó, ta..."

Quý Linh Nguyệt lười nghe nàng giải thích, cúi xuống cạy mở môi răng nàng. Lam Vũ ú ớ vài tiếng, đôi mắt xinh đẹp nheo lại, ngậm lấy lưỡi mềm của nàng mà mút mát một cách lộn xộn. Đôi môi dần dần ướt nước, phát ra tiếng "chụt chụt" khi hôn. Nửa khắc sau, Quý Linh Nguyệt ngẩng khuôn mặt đỏ ửng lên, thở dốc nói: "Sao nàng, sao nàng không khóc chút nào vậy?"

Nữ nhân mềm nhũn nằm dưới thân nàng, nghe vậy thì cười cong mắt, khản giọng nói: "Tại không phải... ai cũng như nàng, chạm vào là khóc."

"Nàng," Quý Linh Nguyệt giận dỗi nhíu mày, đuôi mắt nhanh chóng ứa ra hơi nước xấu hổ. Nàng cúi người xuống, ngón tay vùi trong huyệt đạo của Giao Nhân lại dùng lực thao mạnh lần nữa. Lam Vũ bị nàng thúc đến rung người, không nhịn được rên lên những tiếng thỏa mãn: "Ưm... Chậm, chậm thôi."

Quý Linh Nguyệt cắn môi dưới của nàng, nỉ non: "Ta sẽ không để nàng thoải mái đâu."

Ma khí vốn quấn quanh bắp đùi ào ạt tràn về cửa huyệt đang bắn nước tung tóe. Nữ nhân run rẩy, ấp úng nói: "Đừng..."

Cơ thể bị lật mạnh qua. Nàng nằm sấp trên giường, vừa hoảng hốt muốn bò dậy, Quý Linh Nguyệt đã đè nàng xuống. Ngón tay quấn đầy ma khí cọ xát trong khe thịt ẩm ướt, "bạch" một tiếng thao vào cửa huyệt đang mở ra khép lại. Lam Vũ lập tức mềm nhũn người, hai chân không tự chủ run rẩy: "A Nguyệt, ư... không được..."

Quý Linh Nguyệt không nói gì, chỉ kê một chiếc gối dưới eo nàng. Ma khí mờ ảo như mây khói lại phân ra một sợi nhỏ, quấn lấy âm vật sưng đỏ. Lam Vũ vặn eo một cái, xương bướm trên tấm lưng đổ mồ hôi không ngừng phập phồng, ngọc trai lộp bộp rơi xuống: "Không, ah... ah ư... nóng quá..."

Nữ nhân cúi xuống hôn vai nàng, tay kia vòng ra trước ngực Giao Nhân, xoa bóp bầu ngực căng đầy. Lam Vũ hoàn toàn bị giam trong lòng nàng, trong mắt dần ngấn đầy nước mắt, tầm nhìn cũng trở nên mờ ảo: "Nàng, đồ nhỏ nhen..."

Quý Linh Nguyệt hừ một tiếng, ngón tay đâm sâu vào huyệt đạo, chậm rãi xoay tròn. Khi rút ra lại kéo theo thịt non đỏ hỏn. Lam Vũ giãy giụa đạp trên giường, lúc sau gáy bị ngậm lấy, cơ thể nàng cứng đờ như bị dã thú nguy hiểm siết mạch sống. Huyệt đạo nóng như muốn tan chảy lại co rút dữ dội, run rẩy phun ra một dòng mật dịch.

"Hah... hah ư..." Nàng mềm nhũn úp xuống giường, khuôn mặt bị mái tóc dài ẩm ướt che phủ, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ có đôi môi trái tim là vẫn thở gấp. Quý Linh Nguyệt bẻ cằm nàng qua hôn, tùy ý xoa nắn cặp mông mềm mại, rồi lại men theo khe mông mò xuống huyệt đạo ướt đẫm, bóp ra một dòng chất lỏng.

Lam Vũ nheo mắt thút thít, bị thao mấy chục lần, dâm dịch văng tung tóe dính lên bụng dưới trắng nõn, chảy xuống róc rách. Ý thức của nàng ngày càng mơ hồ. Khi nữ nhân kết thúc nụ hôn sâu mặn nồng này, nàng lập tức choáng váng ngã xuống. Nhưng Quý Linh Nguyệt lại vớt nàng lên, ấn vào tường. Lỗ huyệt vừa bị thao vẫn chưa khép lại, cánh hoa mềm nhũn và hồng hào khẽ hé mở, lộ ra thịt non đỏ tươi bên trong. Quý Linh Nguyệt tùy tiện xoa nắn ở cửa huyệt một chút, rất nhanh liền xoa ra tiếng nước.

"Ưm..."

Lam Vũ nhắm mắt, bất lực tựa trán vào bức tường lạnh lẽo. Nữ nhân lại áp sát vào nàng từ phía sau, nhụy hoa cương cứng chống lên lưng nàng, bắp đùi ấm áp cũng dán vào cặp mông ướt đẫm của nàng, lại giam nàng vào cái ôm nóng bỏng.

"Lam Vũ," Quý Linh Nguyệt ôm eo Giao Nhân, ngón tay khuấy động trong huyệt thịt vài cái, lập tức có mật dịch nhầy nhụa ào ạt trào ra, chảy dọc xuống theo bắp đùi trắng nõn. Nàng cúi mắt, thoa đều dâm dịch đó lên cơ thể Lam Vũ, sau đó luồn vào hạ thể nhớp nháp, xoa nắn nụ thịt sưng tấy: "Nàng có thích không?"

Lam Vũ run rẩy co người lại: "Đồ nhỏ nhen."

Quý Linh Nguyệt nheo mắt lại, dùng sức siết lấy âm vật đáng thương kia. Chỉ một lát sau, người trong lòng liền mềm nhũn trượt xuống, ngọc trai và dâm thủy cùng nhau rơi xuống. Nàng dùng đùi chống đỡ cho Lam Vũ, mải mê mút ra từng dấu hôn này đến dấu hôn khác trên cổ Lam Vũ: "Dù ta có nhỏ nhen, nàng cũng phải thích ta." 

Nói xong, lại bổ sung: "Không được dùng pháp thuật để làm mất chúng."

"Nhưng ta... Ngày mai, ngày mai còn phải gặp Sơn Diệp..."

"Có phải nàng ấy chưa từng nhìn thấy đâu," Quý Linh Nguyệt hôn dọc sống lưng nàng: "Trước đây ở núi Hạo Thần, nàng ấy ở phòng bên cạnh... Mà nàng càng thích bắt nạt ta hơn. Nàng quên hết rồi sao?"

Lam Vũ mơ màng nghĩ một lúc: "Nhưng ta không để nàng ấy nhìn thấy."

"Ta đã để nàng ấy nhìn thấy rồi."

"..." Lam Vũ chớp mắt một cái, đột nhiên tỉnh táo hơn một chút: "Khi nào!"

"Chính là lúc mới ở bên nhau đấy." Nàng mím môi, khó chịu: "Ai bảo lúc đó hai người... hai người thân nhau đến mức như thể là một vậy."

Lam Vũ trợn tròn mắt: "Thảo nào..."

Lời còn chưa nói hết, nàng lại bị đè xuống giường. Quý Linh Nguyệt vòng tay ôm lấy đùi nàng, hôn một cái, dư quang thoáng nhìn vào trong, hoa huyệt bị thao đến đỏ ửng vẫn hơi hé mở, chất lỏng trong suốt đang chậm rãi chảy ra từ cửa huyệt co dãn.

Nàng cụp mắt, đỡ lấy cặp mông mềm mại của nữ nhân, cúi đầu hôn xuống.

Lam Vũ bỗng nhiên run rẩy, theo bản năng kẹp chặt đầu nàng. Nước mắt rơi xuống như chuỗi hạt đứt, chỉ một lát sau, liền ai oán gọi: "A Nguyệt, A Nguyệt..."

Quý Linh Nguyệt bất lực, liếm cánh môi ướt đẫm, ngẩng lên hỏi: "Sao vậy, không thoải mái sao?"

Quý Linh Nguyệt bất đắc dĩ, liếm đôi môi ướt át, trườn lên hỏi: "Sao vậy, không thoải mái sao?"

Lam Vũ lắc đầu: "Thoải mái, nhưng mà... bị cấn."

Nữ nhân sững lại: "Cấn cái gì?"

Lam Vũ cắn môi, lườm nàng trách móc: "Ngọc trai, khắp nơi đều là ngọc trai, bị cấn khó chịu."

Mưa đêm xuân lất phất rơi xuống, dưới mái hiên cũng treo một tấm màn nước mờ ảo. Cái lạnh xuyên qua cửa sổ, tràn vào trong phòng. Lam Vũ trong cơn ngủ mơ nhíu mày lại, theo bản năng rụt tay vào trong chăn, miệng cũng lẩm bẩm thứ gì đó.

"Ừm?" Quý Linh Nguyệt tưởng nàng tỉnh rồi. Lật người lại, thấy nàng chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ xù xù, liền ghé lại gần, ôm nàng từ phía sau.

Mùi hương ngọt ngào của nữ nhân thoang thoảng ở chóp mũi. Trên tủ đầu giường không xa, mấy chục viên ngọc trai được xếp gọn gàng. Ngọn nến trong phòng kêu "tách tách". Nàng thỏa mãn nheo mắt lại trong không gian yên tĩnh này, cảm thấy toàn thân lười biếng, rệu rã.

Một lúc sau, Lam Vũ trở mình, dụi dụi vào vai Quý Linh Nguyệt. Hơi thở nhẹ nhàng phả vào hõm cổ nàng, nhột nhột. Nàng mím môi, muốn lùi lại để tránh, nhưng nữ nhân lại bất mãn "hừ hừ". Cánh tay nàng ấy vòng lấy eo nàng, hai chân cũng quấn chặt lấy chân nàng, giống như một con bạch tuộc đeo bám. Quý Linh Nguyệt thở dài một hơi, không động đậy nữa. Trong đầu lại bắt đầu mơ màng, tự hỏi liệu Lam Vũ có phải đang mơ thấy nàng là một cái lò sưởi không.

Lúc này, đôi chân vốn đang quấn lấy nàng bỗng nhiên co lại, không nặng không nhẹ cọ xát lên hạ thân của nàng.

"Ưm..." Nàng rên khẽ một tiếng, kinh ngạc nhìn Lam Vũ, thấy nàng ấy mày mắt rũ xuống, hơi thở đều đều, vẫn đang ngủ say.

Lam Vũ chắc cũng chưa xấu xa đến mức cố tình giả vờ ngủ để trêu chọc nàng đâu nhỉ?

Quý Linh Nguyệt do dự một lúc, cẩn thận lật người sang, nằm trên Lam Vũ, áp hạ thân đã hơi ẩm ướt của mình lên một bên đùi của nữ nhân. Sau đó, nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn khóe môi Lam Vũ.

"Ưm..." Hàng mi dài màu bạc run rẩy bất an. Lam Vũ nhíu mày, bị hôn đến khó thở, cuối cùng mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy hàng lông mày mềm mại trong ánh nến mờ ảo.

"Tỉnh rồi sao?" Quý Linh Nguyệt chống người dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng. Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt nàng. Mí mắt Lam Vũ run lên, theo bản năng nhắm mắt lại. Cánh tay lại vươn lên, quàng lấy cổ nàng, mềm nhũn mà hôn lên.

Chủ động như thế này rất hiếm thấy.

Quý Linh Nguyệt chớp mắt, vừa cạy mở môi răng của nàng, dán vào khoang miệng ướt nóng, vừa nắm lấy cổ tay nàng, ấn xuống giường. Lam Vũ thở dốc liên hồi, ngực phập phồng dữ dội, nói không rõ ràng: "A Nguyệt, A Nguyệt..."

"Lần này không có ngọc trai đâu," Quý Linh Nguyệt thì thầm: "Không thể nói dừng lại được."

Trong hỗn loạn, chăn dần tuột xuống eo. Quý Linh Nguyệt cúi xuống hôn cổ và xương quai xanh của nữ nhân, dịu dàng ngậm lấy nhũ hoa đỏ trước ngực, nghe thấy tiếng rên rỉ mềm mại quyến rũ của nàng như ý nguyện.

Xem ra rất thích.

Quý Linh Nguyệt nhắm mắt lại, dùng đầu lưỡi kích thích nhũ hoa của Lam Vũ hết sức có thể, khiến lưng và eo của nàng không ngừng ưỡn lên hạ xuống, cọ ra một vệt sóng trên ga giường. Đầu óc Lam Vũ mờ mịt, trong mắt cũng bao một tầng hơi nước. Nàng thở dốc hỗn loạn, hai chân không tự chủ quấn lấy eo Quý Linh Nguyệt, chỉ cần nhấc lên một chút là áp được chỗ nóng bức khó chịu kia vào bụng dưới của nàng ấy, cọ lên cọ xuống.

Rất nhanh, mảng da thịt kia đã ướt đẫm hoàn toàn, cơ thể mềm ướt ép lên trên, phát ra tiếng "chậc chậc" tinh tế. Nàng cúi đầu nhìn dáng vẻ nữ nhân nửa mê nửa tỉnh chìm đắm trong dục vọng, tim đập thình thịch. Ngón tay cũng trượt dọc theo eo Lam Vũ mà xuống dưới, chìm vào đầm lầy nóng bỏng, ấn xuống nụ thịt nhỏ bé kia.

"Ha a..."

Một tia chớp xẹt qua. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi sáng như ban ngày, Quý Linh Nguyệt nhìn rõ ánh mắt mê ly và quyến rũ của Lam Vũ. Lòng nàng kích động, hai ngón tay liền nhân dịch nóng mà chen vào trong.

Lam Vũ rên lên một tiếng, hàng mi dài híp lại, đường gân màu xanh nhạt trên cần cổ trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện. Hai tay nàng túm chặt ga giường bên tai, miệng lầm bầm vài âm tiết.

Quý Linh Nguyệt không khỏi cúi xuống nghe một chút, phát hiện nàng đang mơ màng gọi tên mình.

"A Nguyệt... A Nguyệt..."

"Ta đây." Quý Linh Nguyệt dịu dàng hôn khóe môi ẩm ướt của nàng, tay dưới vẫn không ngừng động tác, thúc nàng hơi trượt lên trên. Lam Vũ rên rỉ đứt quãng, khản đặc yếu ớt. Quý Linh Nguyệt dùng ngón cái ấn vào âm vật sưng tấy của nàng, không nằm ngoài dự đoán, khiến nàng run rẩy lên.

"A, A Nguyệt... ưm ah..."

Bộ phận nhạy cảm và mềm yếu nhất ở bên dưới bị xoa nắn mạnh mẽ, phản ứng của Lam Vũ ngày càng dữ dội. Nàng dường như không thể nhịn được co quắp người lại, rúc vào lòng Quý Linh Nguyệt, nức nở vài tiếng, bắp đùi co giật, mật dịch ào ạt trào ra từ cửa huyệt đang khép mở, chảy dọc theo kẽ mông.

Ngọc trai lộp bộp rơi xuống, lún vào chăn đệm mềm mại. Quý Linh Nguyệt sà xuống ôm lấy nàng, vỗ về hôn môi nàng. Mãi một lúc sau, Lam Vũ mới ngừng run rẩy, cơ thể lại mềm nhũn, thở dốc ôm lấy eo nàng.

"A Nguyệt..."

Giọng nói tuy vẫn khàn khàn, nhưng nghe có vẻ tỉnh táo hơn nhiều. Quý Linh Nguyệt không hiểu sao lại có chút chột dạ. Nàng hôn hôn khuôn mặt Lam Vũ, nhỏ giọng nói: "Sao vậy?"

Lam Vũ mím môi. Cảm thấy khô miệng, đầu cũng hơi choáng: "Bây giờ là giờ gì rồi?"

Nàng lại càng chột dạ hơn: "...Giờ Dần." (3h-5h sáng)

"Giờ Dần," Lam Vũ khẽ lặp lại một lần. Bàn tay đặt trên eo nàng từ từ trượt xuống, không nhẹ không nặng nhéo vào mông nàng: "Ta vừa ngủ được một canh giờ, nàng còn lời nào muốn nói không?"

Quý Linh Nguyệt không dám giãy giụa, lắp bắp nói: "Ta không định làm phiền nàng, hơn nữa... hơn nữa vừa nãy là nàng chủ động. Huống hồ, vốn dĩ là nàng có lỗi trước mà, là nàng đã chọc giận ta, còn tùy tiện nói lời ngọt ngào với người khác." Càng nói, nàng càng thấy mình có lý, giọng nói cũng càng lúc càng lớn: "Đúng, đáng lẽ tối nay cái gì cũng phải nghe theo ta, ta muốn làm gì, nàng cũng phải chịu đựng."

Thấy nàng lý lẽ hùng hồn như vậy, Lam Vũ không khỏi nghiến răng, cảm nhận được cảm giác ẩm ướt nhầy nhụa trên đùi, lại cười lạnh một tiếng: "Ta chủ động?"

Quý Linh Nguyệt còn chưa nhận ra nguy hiểm đang đến. Nàng xụ mặt gật đầu: "Đúng vậy."

Lời vừa dứt, một đôi tay lập tức lật nàng lại. Quý Linh Nguyệt hoảng hốt, vừa định giãy giụa bò dậy,  sau lưng lập tức có một chân chống vào giữa hai chân nàng, đẩy về phía trước: "Đã như vậy, ta cũng chủ động hầu hạ nàng một chút, coi như là dỗ nàng vui."

"Ưm!" Nàng run lên một cái, hạ thể bị đầu gối chống mài miết, chỉ một lát sau đã mềm nhũn vì thoải mái, nhưng miệng vẫn nói: "Không, ta... ta không muốn..."

"Tại sao?" Lam Vũ ấn eo nàng, không cho nàng trốn thoát: "Không thoải mái sao?"

Quý Linh Nguyệt cứng miệng: "Không thoải mái, ta... ta ở trên nàng mới... A!"

Ngón tay thon dài không biết từ lúc nào đã chui vào hạ thân của nàng, ấn lên âm vật đang ẩn nấp trong thịt sò. Lam Vũ cúi người áp vào lưng nàng, hỏi khẽ: "Bây giờ cũng không thoải mái sao?"

Ngón tay chỉ tách cánh hoa, cọ nhẹ trong khe thịt một chút, liền có dịch mật ào ạt chảy ra từ lỗ huyệt, làm ướt ngón tay nàng.

Quý Linh Nguyệt run lên dữ dội, đỏ mặt cất tiếng rên rỉ.Lam Vũ nhếch môi cười, một tay đỡ bụng dưới của nàng, tay kia vẫn không đứng đắn trêu chọc nụ thịt. Một lát sau, nàng cúi đầu dịu dàng hôn vành tai Quý Linh Nguyệt, dỗ dành: "Ngoan, banh chân ra."

Quý Linh Nguyệt chớp chớp đôi mắt ướt át, cố gắng giãy giụa: "Nàng... ah... không phải ngày mai nàng còn phải gặp Sơn Diệp sao? Phải, phải đi ngủ sớm..."

"Không ngủ ta cũng có thể gặp nàng ấy," Lam Vũ nhỏ giọng nói: "Nhưng nếu nàng không ngoan, chúng ta sẽ ở lại đây mãi, đợi đến khi Sơn Diệp không thể chờ được nữa mà đến tìm ta, còn có thể thấy bộ dạng ta bắt nạt nàng."

Quý Linh Nguyệt cứng đờ. Một lát sau, lại lắc đầu: "Nàng sẽ không đâu... Da mặt nàng mỏng lắm."

"Nàng nhìn xem ta có làm hay không," Lam Vũ đưa đẩy đùi, thong thả cọ xát: "Cũng không cần để nàng ấy thấy. Chỉ là, khi Sơn Diệp đến ngoài cửa tìm ta, ta sẽ đứng ở bên kia cửa, làm nàng..." Lời chưa dứt, nàng đã cảm nhận được một luồng chất lỏng nóng ấm chảy xuống đùi, không khỏi cười khẽ một tiếng: "Biết nàng thích mà. Thả lỏng đi."

Lam Vũ rung đùi, thong thả mài vào hạ thân của nữ nhân, "cũng không cần để nàng ấy nhìn thấy đâu, chỉ là lúc nàng ấy đến ngoài cửa tìm ta, ta sẽ đứng ở phía bên kia cửa, đè nàng lên ván cửa..."

Lời chưa nói hết, nàng liền cảm nhận được một dòng chất lỏng nóng hổi nhầy nhụa chảy xuống đùi. Lam Vũ hừ cười một tiếng, vỗ vào cặp mông cong vểnh trước mặt: "Biết nàng thích mà, lại đây, banh chân ra."

Quý Linh Nguyệt mặt mày đỏ bừng vì xấu hổ, run rẩy nửa ngày, cuối cùng cũng chậm rãi tách hai chân đang khép lại, chừa không gian cho Lam Vũ tác quai tác quái. Động tác của nàng liền thô bạo hơn một chút, hai ngón tay tùy ý cọ xát ở bên dưới của Quý Linh Nguyệt, sau khi được bao phủ bởi dịch lỏng, lại vội vã tìm đến cửa huyệt ẩm ướt, cắm vào "bạch" một tiếng.

Quý Linh Nguyệt rên lên, co chặt bụng dưới, cơ thể vô thức căng chặt. Bị thao hơn mười cái lại tiết ra càng nhiều dịch mật. Dần dần, tiếng mưa róc rách ngoài cửa sổ dường như hòa cùng tiếng động trên giường. Nàng nheo mắt, cơ thể lay động đè xuống chiếc gối ẩm ướt, trong đôi môi đỏ không ngừng nỉ non khó nhịn.

"Ưm... Hức! Ah... Lam Vũ..."

Lòng bàn tay ướt đẫm nước. Lam Vũ nhìn khuôn mặt đỏ bừng và vẻ mặt mê ly của nàng, đột nhiên nảy sinh ý xấu muốn dừng động tác. Cơ thể Quý Linh Nguyệt run lên, khó chịu cọ xát vào cơ thể mềm mại phía sau, vô thức nói: "Đừng dừng lại..."

Nàng muốn lấy lòng, quay mặt lại hôn Lam Vũ. Lam Vũ chớp mắt một cái, cúi đầu ngậm lấy môi lưỡi nàng, nhưng ngón tay vùi sâu trong âm đạo ẩm nóng vẫn không nhúc nhích. Nữ nhân nheo mắt khó nhịn, chủ động đẩy eo, ngậm lấy vật thể lạ trong cơ thể, dùng giọng mũi thút thít làm nũng: "Lam... ưm, Lam Vũ, ta muốn..."

Lam Vũ ừm một tiếng, ngón tay đột nhiên xoay một vòng trong huyệt thịt, tay kia cũng trượt xuống theo bụng dưới của nàng, xoa nắn âm vật giữa cánh hoa. Đuôi mắt Quý Linh Nguyệt đỏ ửng, môi thốt ra tiếng rên rỉ khàn khàn. Huyệt thịt ẩm nóng cũng mút mát quấn quýt ngón tay ở bên trong. Ngay lúc nàng sắp mãn nguyện chạm đến cao trào, Lam Vũ lại dừng lại lần nữa.

"Ưm..." Nàng bật ra một tiếng khóc rên, mềm nhũn ngã sấp trên giường, thở dốc muốn giải phóng nhiệt lượng trong cơ thể. Lam Vũ nhếch khóe môi, vừa định trêu chọc nàng thêm chút nữa, lại nghe nàng nức nở gọi: "Tỷ tỷ..."

"Ư... Tỷ tỷ, khó chịu..."

Lam Vũ cứng người một chút, hoảng loạn chớp mắt, giả vờ mạnh mẽ nói: "Gọi ta là tỷ tỷ cũng vô dụng, ta, ta sẽ không mắc lừa nàng nữa đâu."

Quý Linh Nguyệt khóc nức nở hai tiếng, ấm ức nói: "Nàng chỉ biết bắt nạt ta. Còn nói viên ngọc trai đẹp nhất, sẽ tặng cho, ưm... tặng cho tỷ tỷ đẹp nhất..."

Giọng Lam Vũ yếu đi: "Sao lại nói chuyện này nữa rồi..."

"Ta cứ nói đấy," Quý Linh Nguyệt quay mặt sang, dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng: "Nàng chỉ thích tỷ tỷ, không thích muội muội sao?"

Lam Vũ im lặng. Dịu dàng nói: "Sao lại thế được? Ta không thích tỷ tỷ cũng không thích muội muội. Ta chỉ thích nàng."

"Nói dối," nàng sụt sịt mũi, lông mi ướt nhẹp dính lại với nhau, trông vô cùng đáng thương: "Nàng bắt nạt ta, vậy mà nói chỉ thích ta."

"Ta..." Lam Vũ trăm miệng khó cãi, ấp úng một hồi, bất lực cúi đầu, yêu thương hôn lên bờ vai trần trụi của nàng: "Ta xin lỗi, vừa rồi ta hơi giận..."

Ngón tay vùi trong huyệt đạo như để dỗ dành nàng vui, bắt đầu thao lộng trở lại. Lam Vũ ôm nàng nằm nghiêng qua, nghe thấy tiếng rên rỉ mang theo giọng khóc của nàng.

Người này dường như đã tìm ra được cách để khống chế nàng, nghe xong lời xin lỗi, liền mềm nhũn nỉ non: "Ưm... Tỷ tỷ... thoải mái quá..."

Lam Vũ nghe đến nóng tai, cúi đầu hôn gáy nàng, nhưng nàng lại ngơ ngác tìm kiếm một điểm hư vô, thở dốc nói: "Tỷ tỷ... ưm, đầy quá..."

Ngón tay đâm vào thịt huyệt, dẫn ra những tia nước dâm dục. Lam Vũ dùng tay còn lại mò đến chỗ giao hợp nhầy nhụa, se nụ thịt mà trêu đùa. Quý Linh Nguyệt lập tức nảy lên, dường như muốn giãy giụa, nhưng lại đưa hạ thân vào tay nàng, lưng cũng dán vào nàng ngày càng chặt, cả người muốn rúc vào lòng nàng.

Không lâu sau, Quý Linh Nguyệt ngâm nga rên rỉ một tiếng, nắm chặt cánh tay Lam Vũ. Thịt sò bị thao đến đỏ tươi vừa ngậm chặt mà mút lấy gốc ngón tay, vừa run rẩy tiết ra dâm thủy ào ạt. Lam Vũ vỗ về xoa xoa bụng dưới của nàng, đợi nàng dần thư giãn rồi mới lật nàng lại, thân mật hôn lên trán nàng: "Còn giận không?"

Quý Linh Nguyệt nhắm mắt lại, mặt vẫn còn đỏ bừng: "Một chút." Nói xong, nàng mím môi, khó chịu: "Nàng có thể nói lại một lần nữa không, câu mà nàng vừa nói ấy."

"Câu nào?"

"Chính là, là câu đó đó."

"Câu đó là câu nào?"

Quý Linh Nguyệt mở choàng mắt, tức giận cắn cằm nàng: "Nàng lại trêu ta!"

Lam Vũ kêu oan. Quý Linh Nguyệt nghi ngờ nhìn nàng một lúc lâu, thấy nàng vẻ mặt ngơ ngác, thật sự không giống đang lừa nàng, mới hừ hừ: "Chính là... câu 'ta không thích tỷ tỷ cũng không thích muội muội, ta chỉ thích nàng'..."

Lam Vũ "ừm" một tiếng: "Cảm ơn, ta cũng vậy."

Quý Linh Nguyệt: ...

Sau một khoảng im lặng, nàng nhìn Lam Vũ bằng ánh mắt không thể tin nổi. Nắm tay siết chặt, khóe mắt dần đọng lại nước: "Nàng, nàng... hu hu... ta cắn chết nàng!"



=========================
==================
Tác giả:

Đã thành công chọc tiểu Nguyệt bảo khóc.

Lam Vũ: Ta là con cá thông minh nhất ξ( ?>??)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro